Tổng Tài Không “Nạnh Nùng” Không Phải Nam Chính Tốt

CHƯƠNG 20: ĐÁNH NHAU

Sáu giờ tối, Phương Mạt thu dọn đồ đạc và chuẩn bị tan sở sau một ngày làm việc mệt nhọc thì Nguyên Hoài Cảnh và Triệu Viêm cùng lúc đó cũng ra khỏi văn phòng, khi cô đang thắc mắc tại sao hai người họ không đi thang máy chuyên dụng, thì Triệu Viêm bỗng lên tiếng.

"Học muội, tan làm rồi à?"

Phương Mạt liếc nhìn chiếc túi trong tay cô, đối mặt với câu hỏi vô nghĩa này, cô bình tĩnh gật đầu: "Vâng, mọi người cũng vậy sao?"

Khi tan tầm gặp ông chủ thì không cần phải hoảng sợ, chỉ cần hỏi lại một câu nhẹ nhàng là được, dù sao thì cũng không phải cô tan tầm đầu tiên.

Nghe vậy, Triệu Viêm lập tức cười rất vui vẻ: “Thế thì vừa đúng lúc, chúng ta tiện đường, đi chung đi, tiễn em một đoạn.”

Phương Mạt: …

Học trưởng! Anh làm sao vậy, học trưởng? Ánh mắt của anh có chút không bình thường a!

Phương Mạt thực sự muốn từ chối, ai thích sau khi tan tầm còn đi cùng xe với giám đốc?

Cô thà chen chúc trên tàu điện ngầm, ít nhất lòng cô được tự do.

Chỉ vì lời mời "nhiệt tình" của Triệu Viêm, Phương Mạt cuối cùng cũng bước lên xe.

Người lái xe là tài xế, Nguyên Hoài Cảnh chủ động ngồi vào ghế phụ nên Triệu Viêm và Phương Mạt đương nhiên ngồi ở hàng ghế sau.

Cảm ơn chiếc xe hơi sang trọng này đã kéo dài khoảng cách giữa Phương Mạt và Nguyên Hoài Cảnh hơn một mét, để cho cô có một khoảng thời gian yên tĩnh.

Tuy nhiên, sau khi xe khởi động, Triệu Viêm bình tĩnh liếc nhìn Nguyên Hoài Cảnh, sau đó chủ động tìm một chủ đề nói chuyện.

"Học muội, không phải sắp đến sinh nhật em sao? Sau sinh nhật chắc em cũng 26 tuổi rồi?"

Phương Mạt gật đầu: "Đúng rồi, sao thế học trưởng?"

Đột nhiên nhắc tới tuổi của mình, Phương Mạt không khỏi thẳng lưng, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, lời mời lần này không đơn giản như vậy, có lẽ là điều tra nhân viên!

Vậy thì nhất định phải làm thật tốt, dù sao cũng sắp đến cuối năm, tiền thưởng rất quan trọng.

Triệu Viêm tiếp tục: "Anh nhớ rằng có khá nhiều nam sinh theo đuổi em ở trường đại học, em đã bao giờ nghĩ đến việc tìm bạn trai chưa?"

Phương Mạt nhất thời suýt chút nữa nghẹn ngào, điều tra nhân viên chắc không liên quan đến phương diện này đúng không, ít nhất cũng là có ý kiến hay kiến nghị gì với công ty mới đúng chứ.

Đúng là có rất nhiều chàng trai theo đuổi Phương Mạt ở trường đại học, nhưng khi đó không phải cô đang chìm đắm vào thế giới Anime sao, mọi người đều biết rằng trong hoàn cảnh như vậy, lúc cô nhìn những chàng trai trong thế giới thực luôn cảm thấy rằng họ đang thiếu một cái gì đó.

Đôi khi các chàng trai đến rủ Phương Mạt đi chơi nhưng cô lại nghĩ nếu có thời gian thì cô có thể xem hai tập phim trong ký túc xá.

Đàn ông sao có thể đẹp trai như anime!

Sau một thời gian trì hoãn, Phương Mạt đến Nguyên Thị để thực tập vào năm cuối, kể từ đó, Phương Mạt không chỉ mất thời gian rảnh mà còn mất cơ hội tìm bạn trai.

Lúc này, nếu chỉ có hai người ở riêng, cô có lẽ sẽ nghĩ rằng Triệu Viêm chỉ nói chuyện phiếm nhưng bây giờ có Nguyên Hoài Cảnh ở bên cạnh, làm Phương Mạt không khỏi nghĩ nhiều.

Đợi đã! Chẳng lẽ... là để thử xem cô có vì tình yêu mà trì hoãn công việc hay không?!

Không phải tất cả các nhà tư bản đều như vậy sao? Xem đàn bà như đàn ông, xem đàn ông làm súc vật, họ chỉ mong con gái đừng lấy chồng sinh con, làm công cho đến chết.

Mặc dù Nguyên Hoài Cảnh hiện tại không được coi là người như vậy, nhưng các giám đốc điều hành trong công ty đang mang thai cũng được nghỉ bình thường, chẳng hạn như giám đốc Tưởng.

Nhưng lỡ như, lỡ như Nguyên Hoài Ngạn cảm thấy hiện tại Phương Mạt muốn tiếp quản công ty mới, không thích hợp phân tâm, liền để học trưởng tới thử một chút, nghe những suy nghĩ của cô, chỉ cần một câu trả lời không tốt thì nói không chừng sẽ bay ra khỏi vị trí đó!

Haiz——

Đột nhiên, Phương Mạt đang âm mưu nhanh chóng quay đầu lại, câu trả lời này không nên quá nghiêm túc cũng không nên bị lừa, cô vội vàng thở dài trước mặt Triệu Viêm: "Học trưởng, anh còn không hiểu con người em sao? Trên người còn phải vác đống tiền nợ, bây giờ trong lòng chỉ muốn kiếm tiền, làm gì có thời gian mà để yêu đương chứ.”

Triệu Viêm hòa nhã gật đầu nhưng câu trả lời này không phải là thứ họ muốn hỏi, anh chỉ có thể lúng túng tiếp tục trò chuyện: “Yêu đương không tốn thời gian như vậy, có người cùng phấn đấu cũng rất tốt."

Nhìn Triệu Viêm với vẻ mặt hơi mất tự nhiên, Phương Mạt trong lòng thầm nói: Học trưởng, em biết anh đang ám chỉ cái gì, đừng lo lắng, em sẽ không làm khó anh.

"Thôi cứ kệ đi, yêu đương phiền phức như vậy, ở một mình tự do như vậy, độc thân vui vẻ ~"

Phương Mạt vừa nói xong lời này, cô đột nhiên nhớ tới câu nói vừa rồi hình như là điều mà Nguyên Hoài Cảnh đã từng nói ở trong lòng, là lúc giám đốc Tiền đến làm bà mối, nhưng chắc không sao đâu, câu này cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa, trong lòng Nguyên Hoài Cảnh cũng nghĩ như vậy, cô có cùng suy nghĩ như vậy hẳn là điều dễ hiểu đúng không?

Triệu Viêm cười rồi lại cười, có chút cười không nổi nữa, đề tài này quá xấu hổ, hơn nữa anh ta không phải là Nguyên Hoài Cảnh, cho nên không có kỹ năng diễn xuất tốt như vậy.

Chỉ cần nghĩ đến những gì Nguyên Hoài Cảnh đã nói vào buổi chiều về "Lời biện hộ của thư ký Phương", Triệu Viêm chỉ có thể cắn viên đạn bọc đường, tiếp tục hỏi.

"Là như này, em nghĩ mẫu người như giám đốc Liễu như thế nào? Anh thấy có nhiều cô gái trong công ty thích anh ấy."

Phương Mạt lập tức nhướng mày và nói một cách dứt khoát, cô giơ tay lên thề: "Học trưởng yên tâm, em tuyệt đối không dám tương tư giám đốc Liễu, trai đẹp là của mọi người."

Triệu Viêm: … Không nhất thiết phải như thế.

Tuy nhiên, đây có thể coi là một câu trả lời gián tiếp, học muội thoạt nhìn không có hứng thú với Liễu Vân Lâu, và cô chắc chắn sẽ không “rơi” vào tay anh.

Sau khi Nguyên Hoài Cảnh nói xong lời gay gắt với Liễu Vân Lâu vào buổi chiều, anh vội vàng mời Triệu Viêm, người đang làm việc chăm chỉ ở bên cạnh, với vẻ mặt có chuyện nghiêm trọng xảy ra, điều này khiến Triệu Viêm nghĩ rằng Lục Viễn Chinh đánh đến cửa rồi.

Kết quả là khi anh ta nhìn thấy lịch sử trò chuyện của hai người, anh ta đã muốn nói ngay tại chỗ: Vậy thôi sao?

Nhưng thấy Nguyên Hoài Cảnh như vậy, Triệu Viêm vẫn an ủi như thường lệ: “Yên tâm, học muội sẽ không…”

Anh ta chưa nói xong đã bị Nguyên Hoài Cảnh cắt ngang.

"Cậu không hiểu! Khuôn mặt tuấn tú như Liễu Vân Lâu có sức hấp dẫn với một cô gái nhỏ đến mức nào!" Nguyên Hoài Cảnh đập mạnh xuống bàn: "Loại hình chàng trai ấm áp không phải rất được ưa chuộng sao?”(App TᎽT)

Nam thần? Cô gái nhỏ? Chàng trai ấm áp?

Cậu đang nói về ai vậy?

Triệu Viêm gần như lộ ra vẻ ông cụ xem điện thoại khi nghe lời Nguyên Hoài Cảnh nói, cái gì mà thiết lập hình tượng ấm áp khủng bố như thế nào, cái gì mà lấy lòng bằng cách quan tâm đối phương từ việc nhỏ nhất, dùng sự quan tâm của mình thay cho những bó hoa, khiến bạn rơi vào cạm bẫy của sự dịu dàng trong vô thức, và không bao giờ thoát ra được.

Cuối cùng, Nguyên Hoài Cảnh cũng đưa ra kết luận: "Ít nhất 80% các cô gái đều đang dính bẫy như này!"

Triệu Viêm: … Có vẻ như tôi đã hiểu lầm khi tôi phàn nàn về chỉ số EQ thấp của cậu trước đây, chẳng phải cậu rất am hiểu vấn đề này sao.

"Cho nên?"

Triệu Viêm không hiểu Nguyên Hoài Cảnh đang kích động cái gì, theo ý kiến ​​​​của anh ta, chưa nói đến bát tự của hai người còn chưa xem, một ngày nào đó Phương Mạt thực sự yêu Liễu Vân Lâu thì cũng không có gì đáng sợ.

Cho dù Liễu Vân Lâu cứng hay mềm đều đứng đầu thì đối với một người thiếu tình cảm gia đình như Phương Mạt, nói không chừng hai người còn có điểm chung để nói.

Họ chỉ là sếp và tiền bối của cô, không phải nguyệt lão, họ không cần phải quan tâm liệu thư ký Phương có đang yêu ai không?

Nguyên Hoài Cảnh dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn sang, âm trầm nói: “Lão Triệu, cậu quá ngây thơ rồi!”

“Nghĩ đi, lỡ như hai người bọn họ có là thật, cậu sẽ thấy một cặp vợ chồng trẻ thể hiện tình cảm trước mặt cậu mỗi ngày, thỉnh thoảng sẽ ăn cơm chó cho đến khi no."

"Đôi khi còn vô tình làm bóng đèn, cuối cùng sẽ bị người khác chế giễu: Nhìn kìa, ở đó có một cặp vợ chồng và một đôi cẩu độc thân!"

"Điều này, cậu, có thể, chịu đựng được không?"

Câu hỏi cuối cùng hùng hồn và mạnh mẽ lập tức lật ngược câu hỏi của Triệu Viêm, nếu nghĩ theo lời Nguyên Hoài Cảnh nói, có vẻ như nó thực sự không thể chịu đựng được.

"Nhưng..." Triệu Viêm vẫn còn nghi ngờ: "Tại sao tôi không nhìn ra từ những lời của Liễu Vân Lâu rằng anh quan tâm đến học muội? Hay người ta chỉ đơn thuần muốn có một thư ký như vậy thôi mà, phải không?"

Nguyên Hoài Cảnh lại lộ ra một ánh mắt cậu thật ngây thơ khác, tiếp tục phân tích cho Triệu Viêm: "Nghĩ mà xem, sự thích thú chính là ngòi nổ cho sự bắt đầu của tình yêu! Liễu Vân Lâu đã làm việc nhiều năm như vậy! Anh muốn có một thư ký thì đã tuyển dụng từ lâu rồi, hà cớ gì phải là hôm nay?"

"Đây là một cái cớ! Lão Triệu, hai mối tình của cậu là giả sao? Tôi không ngờ với EQ này mà cậu có hai người bạn gái được."

Triệu Viêm bất ngờ bị công kích: …

Tóm lại, sau một hồi "tẩy não", Triệu Viêm đã được cử đi điều tra.

Khi anh ta đặt câu hỏi xong và nhìn Phương Mạt có gì đó không ổn, Triệu Viêm đột nhiên thoát khỏi trạng thái "tẩy não", một cảm giác xấu hổ vô cùng mạnh mẽ tràn ngập trong lòng anh ta — mẹ kiếp, tôi vừa hỏi cái gì vậy trời!

Nguyên Hoài Cảnh có độc đúng không? Với tài hùng biện tốt như vậy, tại sao không tham gia mấy hội nhóm bán hàng đa cấp đi.

"Ha, ha ha, vậy thì tốt, tốt."

Cuối cùng với nụ cười ngượng nghịu của Triệu Viêm, chiếc xe trở lại yên bình.

Phương Mạt cảm thấy rằng biểu hiện của cô vừa rồi rất tốt, rất phù hợp với một người phụ nữ mạnh mẽ, tàn nhẫn, chuyên tâm vào công việc và chỉ muốn kiếm tiền, cô giả vờ thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

May mắn thay, Triệu Viêm không muốn tiếp tục trò chuyện với Phương Mạt vào lúc này, anh ta lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế, ngón tay di chuyển trên màn hình lại như bay.

"Nhị Hỏa: Cậu chết chắc rồi! Cậu chết chắc rồi! Học muội chắc chắn nghĩ rằng tôi mất trí!"

"Nhị Hỏa: Nguyên Hoài Cảnh, rửa cổ chờ sẵn đi! Hôm nay không phải cậu chết thì là cậu vong!”

Kèm theo là một vài biểu tượng cảm xúc có dao hay biểu cảm hung dữ, đủ thấy nội tâm Triệu Viêm mất bình tĩnh đến mức nào.

Nguyên Hoài Cảnh ngồi ở hàng ghế đầu cố nén cười, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ Lão Triệu lại đơn thuần như vậy, anh chỉ nói mấy câu đã làm thật.

Hahaha, trong cuộc trò chuyện vừa rồi, ngay cả Nguyên Hoài Cảnh, người đứng ngoài cuộc, cũng cảm thấy xấu hổ thay cho Triệu Viêm.

Và anh nhận thức sâu sắc rằng Phương Mạt dường như đã hiểu lầm cuộc trò chuyện này.

Trong lời nói có chút căng thẳng, có phải cô tưởng bọn họ muốn thăm dò xem cô có dự định kết hôn sinh con trong thời gian tới hay không?

Nếu thế chẳng phải càng buồn cười hơn sao!

Hahahaha——

"Tử rằng: Con mèo vô tội. JPG"

"Tử rằng: Đồng chí Triệu Viêm, đừng lo, tổ chức sẽ ghi nhớ cống hiến của cậu!"

Nếu không có Phương Mạt và người lái xe ở bên cạnh anh ta lúc này, Triệu Viêm chắc chắn sẽ tự tay bóp chết tên lưu manh này.

Nửa giờ sau, Phương Mạt thành công đến lối vào khu dân cư, mỉm cười chào tạm biệt hai người rồi bước chậm về phía tiểu khu. Không khí trên xe lúc nãy thật kỳ quái, dường như cảm giác được sát khí trong tiểu thuyết từng nói.

Phương Mạt rất vui vì bây giờ cô đã xuống xe, hy vọng rằng khi gặp Nguyên Hoài Cảnh và Triệu Viêm vào ngày mai, khuôn mặt của họ sẽ không bị tổn hao gì?

Sau khi về đến nhà, Phương Mạt như thường lệ lấy một quả táo từ trong tủ lạnh ra cho bữa tối, vừa xem tin tức tài chính trên điện thoại di động vừa gặm nhấm, đặc biệt là nội dung của mục sức khỏe, để xem liệu có tư liệu gì cần lưu lại hay không.

Thế rồi xem một lúc, cô bỗng nhìn thấy một đoạn video phỏng vấn của Nguyên Hoài Ngạn cách đây rất lâu.

Nội dung của video là tám năm trước, khi đó Nguyên Hoài Ngạn dường như chỉ mới trở thành chủ tịch của Nguyên Thị khoảng một năm, tuy mới 26 tuổi, nhưng từ video có thể thấy được khí thế của anh rất mạnh.

Là ông chủ của một công ty nổi tiếng với vẻ ngoài điển trai, còn được mọi người chú ý đến, bất kể là Nguyên Hoài Ngạn hay Nguyên Hoài Cảnh, có thể nói dựa mặt ăn cơm cũng không sai.

Khi Phương Mạt lần đầu bước vào Nguyên Thị, Nguyên Hoài Ngạn đã gặp phải một tai nạn, vì vậy cô chưa bao giờ tận mắt gặp "Chủ tịch Đại Nguyên" này, thỉnh thoảng chỉ nhìn thấy nó trong thông tin, với vẻ bề ngoài thì nhìn hai anh em thật sự rất giống nhau, nhưng tính cách thì…

Nguyên Hoài Ngạn không biết có thực sự lạnh lùng hay không nhưng dù sao thì kỹ năng diễn xuất của Nguyên Hoài Cảnh cũng rất khá.

Phương Mạt tận dụng cơ hội để xem video, lúc đầu, người dẫn chương trình đã hỏi một số câu hỏi chính thức về sự phát triển trong tương lai của công ty, v.v., câu trả lời của Nguyên Hoài Ngạn cũng rất nghiêm túc.

Nhưng đến cuối cùng, khi phỏng vấn sắp kết thúc, người dẫn chương trình cười hỏi Nguyên Hoài Ngạn: “Tổng giám đốc Nguyên, ngày thường anh bận rộn công việc như vậy, vậy làm thế nào để cân bằng với gia đình?"

Đầu năm đó, Nguyên Hoài Ngạn kết hôn với Phùng Y Yểu, cô con gái thứ ba của ông trùm bất động sản họ Phùng, tin tức này thậm chí còn trở thành tiêu đề của các tờ báo tài chính. Mọi người còn suy đoán cuộc hôn nhân này của bọn họ sẽ ảnh hưởng gì đến ngành bất động sản của Hoa Quốc.

Chỉ là hôn lễ thế kỷ kéo dài không được bao lâu, chỉ hơn bốn năm sau đã trực tiếp đổ vỡ theo vụ tai nạn của Nguyên Hoài Ngạn.

Sau khi bác sĩ xác nhận cơ hội tỉnh lại của Nguyên Hoài Ngạn gần như bằng không, Phùng Y Yểu nhanh chóng ly hôn và tái hôn, mang thai và sinh con vào năm sau, như thể cuộc hôn nhân với Nguyên Hoài Ngạn chỉ là một bước nhạc đệm trong cuộc đời cô.

Sự việc này lúc đầu cũng được báo chí đưa tin đồn thổi, có người cho rằng Phùng Y Yểu quá tàn nhẫn, cũng có người cho rằng Phùng Y Yểu đã làm đúng, đâu còn là xã hội cũ nữa, còn muốn làm góa phụ của một người thực vật sao?

"Vợ tôi rất ủng hộ tôi, em trai tôi..." Trong video, Nguyên Hoài Ngạn dừng lại một chút, như thể đang sắp xếp lời nói của mình: "Rất tôn trọng sự lựa chọn của tôi."

Câu trả lời này không ngoa, nhưng Phương Mạt có đôi mắt sắc bén phát hiện ra rằng khi nhắc đến em trai mình Nguyên Hoài Cảnh, biểu cảm của Nguyên Hoài Ngạn có vẻ thoải mái hơn, và có một nụ cười nhàn nhạt.

Lúc nhắc đến vợ mới cưới thì không có biểu hiện gì nhưng khi nhắc đến em trai thì lại cười, chẳng lẽ quan hệ giữa hai anh ra rất tốt?

Ngay cả anh em trong những gia đình bình thường cũng sẽ vì gia tài mà đấu đến ngươi chết ta sống, ở một gia đình giàu có và danh giá như Nguyên Thị thật sự có tình thân sao? Đây là chuyện không ai biết.

Nhưng từ thái độ của Nguyên Hoài Cảnh đối với Nguyên Dịch An mà nói, ít nhất quan hệ giữa hai huynh đệ cũng không tệ.

Video phỏng vấn rất nhanh kết thúc, Phương Mạt lướt qua phần bình luận, có người khen Nguyên Hoài Ngạn đẹp trai, có người tiếc rằng anh ta gặp tai nạn khi còn trẻ, nhưng một người trong số họ bất ngờ thu hút sự chú ý của Phương Mạt.

"Nguyên Hoài Ngạn vừa chạm vào miếng phô mai của người khác, anh ta đáng lẽ phải chịu một thảm họa như vậy"

Video được đăng đúng lúc sáu giờ chiều nay, và bình luận của người này đã được đăng cách đây vài phút, ảnh đại diện của người này là màu đen tuyền, tên cũng là một chữ cái rất ngẫu nhiên: M.

Phương Mạt nhấp vào dọc theo hình đại diện và thấy rằng đó là một tài khoản cá nhân không có gì.

Thật sự có điều gì đó kỳ lạ đằng sau vụ tai nạn của Nguyên Hoài Ngạn hay chỉ đơn giản là gây chú ý?

Phương Mạt ma xui quỷ khiến chụp bình luận này lại cũng như lưu đoạn video phỏng vấn này, sau đó cô tiếp tục kéo xuống nhưng không thấy bình luận nào đáng chú ý, cô lại bắt đầu xem những nội dung khác.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Phương Mạt lại nhớ tới bình luận này, bấm vào video thì phát hiện bình luận này đã biến mất!

Cô xem đi xem lại nhiều lần những vẫn không thấy, xác thật đã biến mất.

Là tài khoản M tự xóa hay là do người đăng video xóa, hoặc có thể câu nói này đã đề cập đến chuyện không thể nói, bị chính chủ nhìn thấy nên bị xóa đi?

Phương Mạt không biết.

Với những nghi ngờ như vậy, Phương Mạt dần chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng hình như cô đã mơ thấy Nguyên Dịch An.

Hình như nhỏ hơn bây giờ một chút, chắc là mới học tiểu học.

"Mẹ không thích tôi, mẹ cũng chẳng cần tôi."

"Mẹ cũng không thích bố, mẹ chỉ thích..."

Thích cái gì?

Phương Mạt chìm vào giấc ngủ say.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phương Mạt không khỏi xoa xoa thái dương, hình như tối hôm qua cô nằm mơ, nhưng rốt cuộc cô mơ thấy cái gì? Hừm, không nhớ gì hết.

Quên đi, có lẽ cũng không phải chuyện gì quan trọng.

Phương Mạt thu dọn đồ đạc và lên đường đến công ty như thường lệ.

Chỉ là khi cô đến công ty làm việc được một lúc thì không nhận được tiếng gọi của Nguyên Hoài Cảnh hay đàn anh.

Không phải nói sáng nay phải nói về buổi dạ tiệc từ thiện vào đêm ngày 12 sao?

Với tư cách là khách mời, Nguyên Hoài Cảnh phải quyên góp gì đó, bữa tiệc từ thiện này còn hoành tráng hơn trước, họ định nhân cơ hội này để tạo đà cho công ty mới, sao bây giờ gần trưa rồi, không hề có động tĩnh gì, thậm chí cô gửi tin nhắn cho học trưởng cũng không có bất kỳ phản hồi nào.

Lẽ nào xảy ra chuyện rồi?

Ngay khi Phương Mạt do dự có nên liên hệ với quản gia Nguyên để hỏi hay không, tin tức từ Triệu Viêm cuối cùng đã đến.

"Nhị Hỏa: Học muội, chúng tôi không sao, em cứ làm việc đi."

Có vẻ như một điều gì đó không thể diễn tả được lại xảy ra.

Phương Mạt có EQ rất cao, cô không hỏi bất kỳ câu hỏi nào, mà chỉ trả lời đơn giản "Vâng", bây giờ bộ lọc của cô đối với Nguyên Hoài Cảnh đã bị phá vỡ hoàn toàn, đối phương hoàn toàn có thể làm ra những việc không thể tưởng tượng được.

Vì vậy, không tò mò, không ngạc nhiên, chăm chỉ làm việc sớm ngày phát tài.

Tuy nhiên, Phương Mạt không ngờ rằng tâm lý của cô lại ung dung như vậy, chuyện này có liên quan gì đến cô không?

Tối hôm qua, sau khi Triệu Viêm vẫy tay chào tạm biệt Phương Mạt, anh ta và Nguyên Hoài Cảnh đã vội vã chạy đến cái gọi là "chỗ cũ", nơi Liễu Vân Lâu đã đợi sẵn họ.

Đối mặt với thủ phạm khiến mình mất mặt, tâm lý của Triệu Viêm rất ổn định.

Oan có đầu nợ có chủ, tất cả đều là lỗi của Nguyên Hoài Cảnh, Triệu Viêm vẫn hiểu rất rõ điều này.

Tuy nhiên, nếu chỉ là một cuộc chiến đơn giản, bản thân còn không thể đánh bại Nguyên Hoài Cảnh, dù sao thì anh chàng này từng học võ, anh ta còn từng nghe qua sự tích anh dũng một địch năm của đối phương.

Lần trước đối đầu với Nguyên Hoài Cảnh, kết quả ngược lại làm bản thân bị thương, Triệu Viêm đã nhớ kỹ chuyện này.

Nếu sáng không không được thì mình tối!

Trong khi Nguyên Hoài Cảnh và Liễu Vân Lâu đang nói chuyện, Triệu Viêm bước ra khỏi ghế và chọn một loại rượu cho bàn của họ.

Một loại rượu thoạt nghe có vị êm dịu, không nồng, nhưng tác dụng chậm, dễ say!

Tửu lượng của Nguyên Hoài Cảnh cũng không hơn anh ta bao nhiêu, không đến mức một ly là đổ nhưng ba ly đã là giới hạn.

Nói thêm, ba ly ở đây chỉ rượu vang đỏ.

Nếu là rượu trắng có độ tinh khiết cao thì chỉ một ly liền gục.

Cho nên khi ở bên ngoài, Nguyên Hoài Cảnh căn bản không uống rượu, nếu không còn cách nào khác thì nhấp nửa ly rượu vang đỏ, nhưng bây giờ không phải yến tiệc cũng không phải tiếp khách.

Chờ đến khi tên này say rượu, Triệu Viêm cười nham hiểm trong lòng, anh ta nhất định phải vẽ một con rùa lên mặt anh! Sau đó chụp lại để lưu giữ mãi mãi, khi tâm trạng không vui, có thể lấy ra xem.

Bên này, Nguyên Hoài Cảnh nhấp một ngụm rượu màu hổ phách, cảm thấy nó rất ngon, anh nghĩ rằng đó là do Liễu Vân Lâu yêu cầu, vừa ăn vừa trò chuyện, vô thức uống hết nửa chai.

Vào lúc này, Nguyên Hoài Cảnh vẫn còn tỉnh táo, anh vẫn có thể trò chuyện với Liễu Vân Lâu về sinh nhật của cha Liễu Vân Lâu vào tối mai.

Một lúc sau, bên ngoài bỗng truyền đến một trận ồn ào rất ầm ĩ.

Trong tình huống bình thường, Nguyên Hoài Cảnh sẽ không quan tâm đến những thứ như vậy, đương nhiên cũng lười mở cửa ra xem.

Nhưng lúc này, thật ra anh có hơi say.

Nghe tiếng lang cang lách cách, tiếng ồn ào, tiếng phụ nữ khóc, thái dương như bị chích mà giật giật.

Nguyên Hoài Cảnh bỗng cảm thấy khó chịu, trực tiếp mở cửa ra ngoài, cau mày quát: "Im đi! Ồn quá!"

Triệu Viêm và Liễu Vân Lâu chậm một bước không kịp ngăn anh lại: …

Nhưng lúc này họ cũng đã nhìn rõ tình hình bên ngoài, ừm, lại là người quen.

"Này, đây không phải là ông chủ Nguyên của chúng ta sao?"

Trong vòng tròn nào cũng có cặn bã, đặc biệt là cặn bã trong giới nhà giàu còn nhiều hơn những vòng tròn khác.

Dựa vào tài sản của gia đình, đừng nói muốn làm gì thì làm, ít nhất là cá cược, đá gà gì cũng có ra vẻ công tử ăn chơi trác táng.

Người đang lên tiếng lúc này rõ ràng là một trong những người đứng đầu.

Vương Nhất Phi, lần trước chính giám đốc Tiền mai mối cho Nguyên Hoài Cảnh, người này là con trai thứ hai của ông Vương Diệu Minh.

Cùng tuổi Nguyên Hoài Cảnh nhưng danh tiếng và địa vị của hai người như trời với đất, hoàn toàn không thể so sánh được.

Cho nên Vương Nhất Phi nhìn thấy Nguyên Hoài Cảnh rất khó chịu, hai người họ ai cũng là con thứ trong nhà, có anh trai ưu tú, trước đây đều là phú N đại ăn no chờ chết ai ai cũng biết, kết quả bây giờ người ta lại trở thành người như vậy?

Nghĩ đến mỗi lần mình gây sự, cha già sẽ lấy Nguyên Hoài Cảnh ra để dạy dỗ, trong lòng Vương Nhất Phi đã kìm nén từ lâu.

Hơn nữa, tâm trạng bây giờ không tốt, còn bị Nguyên Hoài Cảnh quát mắng, thù mới hận cũ càng bùng phát, trực tiếp phớt lờ người phụ nữ đang khóc, chỉ tay vào Nguyên Hoài Cảnh.

"Cái gì? Chủ tịch Nguyên còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?" Vương Nhất Phi cười lạnh: "Được rồi, người phụ nữ này còn nợ huynh đệ tao 10 triệu, đối với ngài chủ tịch mà nói chắc không tính là gì? Mày đưa tiền cho tao tao sẽ buông cô ta ra.".

"Tôi không có!" Nguyên Hoài Cảnh còn chưa kịp nói chuyện, người phụ nữ đầu tóc bù xù đã hét lên trước: "Tôi chỉ vay một triệu, các người, các người nói trong vòng một năm trả hết là được!"

Nếu như lúc này có người quen thuộc giới giải trí ở đây, sẽ phát hiện người phụ nữ ngồi dưới đất chính là nữ thứ ba gần đây đang hot nhờ một bộ phim truyền hình.

Vốn dĩ cô ta cũng đã tính toán hết, sau khi bộ phim trở nên nổi tiếng, cô ta sẽ có một vài buổi chụp, tham gia vào những bộ phim truyền hình kiếm vài triệu nhân dân tệ cũng không khó, ai ngờ hôm nay đám người bọn họ rủ cô ta đi ăn tối xong lại động tay động chân, thấy cô ta không muốn liền trực tiếp yêu cầu cô ta trả lại tiền.

Nếu chỉ một triệu thôi thì phá sản cũng phải trả lại, chứ mười triệu! Bán cô ta cũng không đủ.

Tiểu minh tinh lúc này mới nhận ra đây là một trò bịp bợm!

"Mày là ai?"

Đối mặt với âm khí kỳ lạ của Vương Nhất Phi, Nguyên Hoài Cảnh đơn giản hơn rất nhiều, anh mặc dù say, nhưng không có nghĩa là anh ngu ngốc, chỉ là anh hơi hơi mất đi khống chế, ẩn ẩn lộ ra bản chất độc miệng.

Người thì nhận ra đó nhưng anh muốn nói như vậy, kết hợp với ánh mắt hơi khinh thường đó, thật sự có thể khiến người ta tức đến mức chết đi sống lại.

Vương Nhất Phi thật sự rất tức giận!

Nguyên Hoài Cảnh đây là có ý gì?! Không đem hắn ta để vào mắt sao? Anh dựa vào đâu mà coi thường hắn ta?

Không phải chỉ là may mắn thôi sao, người đứng đầu bị tai nạn, nên mới ngồi vào vị trí này được? Còn không biết chuyện gì xảy ra với Nguyên Hoài Ngạn, nói không chừng là do Nguyên Hoài Cảnh làm ra!

Vương Nhất Phi giận quá hóa cười, trực tiếp đi tới trước mặt Nguyên Hoài Cảnh, nhân cơ hội nhìn thấy Liễu Vân Lâu và Triệu Viêm bên cạnh.

Triệu Viêm trực tiếp phớt lờ, Liễu Vân Lâu chỉ là một đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Liễu, đi theo nhà họ Nguyên uống chút nước canh, không có gì phải sợ.

"Chủ tịch Nguyên thật hay quên, tôi còn nhớ khi Nguyên Hoài Ngạn ở đây, anh thậm chí ngay cả đánh rắm cũng không dám, chật vật chạy ra nước ngoài." Mấy người xung quanh Vương Nhất Phi ngày càng nhiều, hắn ta thậm chí còn hung hăng nói: "Bây giờ lại nói nhảm, quên mất ông mày là ai rồi hả?"

Từ những lời này có thể thấy được ác ý của Vương Nhất Phi đối với Nguyên Hoài Cảnh nhiều như thế, Triệu Viêm cau mày muốn tiến lên ngăn cản trò hề này.

Chuyện này cũng do Triệu Viêm, lẽ ra anh ta không nên đưa chai rượu đó cho Nguyên Hoài Cảnh.

Vương Nhất Phi là loại công tử ăn chơi trác táng, ngay cả anh ta cũng từng nghe qua, nếu không phải Vương gia có quan hệ, loại người này sớm đã vào tù từ lâu rồi!

Vốn đến đây ăn cơm là vì nhà hàng này có tính bảo mật cao, người đến dùng bữa toàn là của ngôi sao lớn hoặc ông chủ lớn như Nguyên Hoài Cảnh, ai ngờ lại gặp được Vương Nhất Phi?

Triệu Viêm chưa kịp nói chuyện, Nguyên Hoài Cảnh đã tiến lên một bước, có chút mất kiên nhẫn giơ tay kéo cà vạt, hơi nhướng mày khinh thường nói: “Hình như có chó sủa ở quanh đây, ầm ĩ quá.”

Câu nói này hoàn toàn đốt cháy lý trí của Vương Nhất Phi, Nguyên Hoài Cảnh này gọi hắn ta là chó sao?! Chỉ nhìn thấy Vương Nhất Phi trong nháy mắt giơ nắm đấm ra, hung hăng đấm về phía Nguyên Hoài Cảnh, nếu đánh lên người chắc phải gãy răng.

"Cẩn thận!" Liễu Vân Lâu và Triệu Viêm đồng thời nói.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, bước chân của hai người đồng thời dừng lại tại chỗ.

Đương sự Nguyên Hoài Cảnh lại rất bình tĩnh, dễ dàng tránh khỏi cú đấm chỉ bằng cách nghiêng đầu, sau đó trực tiếp duỗi chân phải đá vào đầu gối của Vương Nhất Phi, Vương Nhất Phi ôm đầu gối nằm trên mặt đất rên rỉ kêu đau.

"Triệu Viêm, gọi Vương Diệu Minh đem tên này về" Nguyên Hoài Cảnh căn bản không sợ Vương Nhất Phi, ngay cả Vương gia cũng không sợ.

So với tập đoàn Nguyên Thị phát triển không ngừng thì nhà họ Vương càng ngày càng tệ, anh cả Vương Nhất Phi có chút bản lĩnh nhưng đáng tiếc Vương Diệu Minh lại là người làm chủ Vương thị.

Lần trước Tiền Huy Quốc kiên quyết muốn gán ghép Nguyên Hoài Cảnh với con gái của Vương Diệu Minh, cũng là muốn nhà họ Nguyên nâng đỡ nhà họ Vương một phen.

Đáng tiếc Nguyên Hoài Cảnh biết Vương gia hiện tại bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong hỗn loạn, cần có người coi tiền như rác cứu vớt.

Lúc này, Vương Diệu Minh làm sao có thể vì Vương Nhất Phi mà đắc tội Nguyên Hoài Cảnh?

Đúng như dự đoán, nếu ông ta sẽ chính tay đánh chết đứa con trai phản nghịch này!

"Nguyên Hoài Cảnh! Có bản lĩnh thì đấu một mình!"

Nghe tin Nguyên Hoài Cảnh muốn trực tiếp nói với cha chuyện này, Vương Nhất Phi cũng trở nên lo lắng, hiển nhiên đối phương biết rõ chuyện trong nhà mình nhưng nếu lúc này phải chịu thua, còn khó chịu hơn cả việc giết hắn ta.

Không để ý đến cơn đau trên người, Vương Nhất Phi đứng dậy hung ác nhìn Nguyên Hoài Cảnh: “Nguyên Hoài Cảnh, mày suy nghĩ cho rõ ràng đi, tao không thể chạm vào mày không có nghĩa là tao không thể chạm vào những người xung quanh mày!”

“Trợ lý của mày, còn có, thư ký xinh đẹp của mày, đừng ép tao, nếu không thì cá chết lưới rách!”

Lời nói của Vương Nhất Phi thành công khiến Triệu Viêm dừng tay, hắn ta không lo lắng cho mình, lại còn nhắc tới học muội, so với đám đàn ông bọn họ, hiển nhiên Phương Mạt sẽ nguy hiểm hơn.

Ai biết bọn lưu manh này sẽ dùng thủ đoạn gì, lỡ như không cẩn thận, giết Triệu Viêm cũng không đủ chuộc tội!

Sau lời đe dọa của Vương Nhất Phi, xung quanh đột nhiên chìm vào tĩnh lặng.

Mấy anh em hắn ta mang theo thất thần nhìn nhau, không ai dám nói, những người xem náo nhiệt càng sợ, lỡ mình nói thêm một câu kéo lửa lên người thì sao?

Chỉ có giám đốc nhà hàng này vội vã chạy đến nhìn hết bên này đến bên kia, toát mồ hôi hột, không biết khuyên ai trước, Nguyên Hoài Cảnh rõ ràng là có địa vị cao, nhưng Vương Nhất Phi lại là một tên khốn nạn.

Tục ngữ có câu, đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân, chẳng phải là vì thế sao?

Nhà hàng này có thể đi đến được ngày hôm nay hiển nhiên là có người đứng sau, nhưng tình huống bây giờ thật sự rất khó xử, giám đốc cảm thấy cho dù lúc này ông chủ có ở đây, phỏng chừng cũng không biết nên làm như thế nào.

Tuy nhiên, chuyện sắp xảy ra làm giám đốc không còn phải lo lắng nữa.

Bởi vì Nguyên Hoài Cảnh đã lựa chọn thay ông ta.

Bùm!

Nguyên Hoài Cảnh đột ngột di chuyển và đấm một cú vào mặt Vương Nhất Phi, khiến hắn ta ngã xuống đất.

Lúc này, trên mặt Nguyên Hoài Cảnh không còn vẻ lạnh lùng xa cách như thường ngày, cũng không phải là vẻ mặt tươi cười trước mặt người quen, thay vào đó là khuôn mặt đằng đằng sát khí.

"Vương Nhất Phi! Mấy năm nay tao không đánh mày, lá gan mày cũng to ra nhiều đấy." Nguyên Hoài Cảnh cúi người một tay túm lấy cổ áo Vương Nhất Phi, không để ý đến cái miệng đầy máu cùng ánh mắt đáng sợ của hắn ta, nở nụ cười cực kỳ kiêu ngạo: "Năm đó tao đánh nhau với người ta, không biết mày còn uống sữa ở đâu!"

Nhìn Nguyên Hoài Cảnh như vậy, Triệu Viêm không đành lòng nhìn thẳng, che mắt lại.

Đại ca ơi, hình tượng cực khổ xây dựng xong rồi! Đổ sông đổ bể hết rồi!

Nguyên Hoài Cảnh từ nhỏ đã không phải là một cậu bé ngoan, anh nổi loạn và không nghe lời, anh từng đánh nhau nhiều lần khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Nếu không có Nguyên Hoài Ngạn quản, đón chừng anh cũng cảm thấy làm mấy chuyện này để thu hút sự chú ý thật ấu trĩ, phỏng chừng cũng sẽ thử hút thuốc, xăm mình.

Năm đó chọn xuất ngoại, không phải vì tranh giành tài sản gia đình thất bại như người ngoài đoán, mà rất đơn giản.

Nguyên Hoài Cảnh đã chán ở mãi nơi này nên muốn ra ngoài sống, trải nghiệm một cuộc sống khác, dù sao không thích thì cứ trở về, không ai có thể giữ chân được anh trừ khi anh muốn.

Người như vậy, mặc dù hai năm này có thể coi là tu thân dưỡng tính, nhưng bản chất không thể vì mấy năm giả vờ mà thay đổi.

Vương Nhất Phi ngay từ đầu chỉ châm chọc vài câu thì không sao, Nguyên Hoài Cảnh đã cảnh cáo cha mẹ hắn ta thì coi như xong, nhưng hắn ta tuyệt đối không nên đánh chủ ý lên những người xung quanh anh.

Rồng có vảy ngược, người cũng vậy.

Vào thời khắc Vương Nhất Phi nói ra những lời này, Nguyên Hoài Cảnh liền hiểu, tên này không thể giữ lại!

Đừng hiểu lầm, lời này không có nghĩa là anh muốn giết người, việc đó trái pháp luật, nhưng Vương Nhất Phi phải bị tống vào tù, không cần phải đến khi chết, ít nhất 20, 30 năm, để hắn ta không có cơ hội làm điều xấu nữa!

Ah ah——

Vương Nhất Phi cố gắng chống trả, nhưng nắm tay mềm nhũn của hắn ta không thể làm gì trước mặt Nguyên Hoài Cảnh, không ai xung quanh hắn ta dám ngăn cản. Lúc Vương Diệu Minh chạy tới, Vương Nhất Phi đã ngã trên mặt đất, mặt sưng thành đầu heo.

Cảnh tượng thật thê thảm.

Đương nhiên, thảm là chỉ Vương Nhất Phi, Nguyên Hoài Cảnh không chút thương tổn.

Đối với đứa con trai khó bảo này, Vương Diệu Minh liếc mắt một cái cũng không thèm để ý mà trực tiếp đưa mắt nhìn Nguyên Hoài Cảnh, nở một nụ cười ân cần: "Hoài Cảnh à, là đứa con trai không nên thân này đắc tội với cậu, quay về tôi nhất định sẽ dạy cho nó một bài học!"

Về điểm này, phản ứng của Nguyên Hoài Cảnh sau trận chiến có chút kỳ lạ.

Anh hơi nhướng mi liếc nhìn Vương Diệu Minh, sau đó chậm rãi đi đến ghế sô pha gần đó, ngồi xuống dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nghiêng đầu nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

Mọi người: …

Thật sao? Vị Chủ tịch Nguyên này, đúng là trăm nghe không bằng một thấy!

Nguyên Hoài Cảnh ngủ liền một mạch đến trưa, Triệu Viêm bận xử lý truyền thông quan hệ công chúng và các phản ứng dây chuyền khác, anh ta thức cả đêm với Liễu Vân Lâu, tự nhiên cũng sơ suất bỏ lỡ tin nhắn của Phương Mạt, cuối cùng khi có thời gian trở về, anh ta không biết phải giải thích như thế nào.

Nghĩ đi nghĩ lại thì đợi Nguyên Hoài Cảnh tỉnh lại, để anh tự nói ra vậy, nháo đến mức này, Triệu Viêm đã bất chấp tất cả.

Nguyên Hoài Cảnh yêu ai thì anh ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là đảm bảo an toàn của Phương Mạt.

Chương kế tiếp