Tổng Tài Không “Nạnh Nùng” Không Phải Nam Chính Tốt

CHƯƠNG 3: CÁ MUỐI

Giàu nhanh, không có khả năng giàu nhanh.

Có lẽ bởi vì quãng thời gian độc thân của Nguyên Hoài Cảnh không đáng giá, và người vẫn phải trả nợ - Phương Mạt, vẫn phải đi làm để kiếm những đồng tiền trong sạch.

Mà đúng 9 giờ sáng, Nguyên Hoài Cảnh cùng Triệu Viêm xuất hiện ở văn phòng như thường lệ, phong thái uy nghiêm, sắc mặt lạnh như băng, lát nữa Phương Mạt phải đi báo cáo với anh một số việc, làm người cũng không có cách nào trốn tránh mãi.

Tuy nhiên, là một người đam mê thế giới giả tưởng, Phương Mạt tự nhận kiến thức mình rộng rãi, chỉ có kẻ hèn mới có khả năng đọc được suy nghĩ... Mà thôi!

So với những phép thuật hóa đá, năng lực ma thuật, đảo ngược thời gian và không gian gì gì đó... cái này so ra chỉ là chút công phu tầm thường.

Cho dù hiện tại có người đột nhiên tới nói cho cô biết thiếu nữ ma pháp được chọn là ai, Phương Mạt cũng sẽ không sợ!

Ừm, đúng vậy, chỉ là chút công phu tầm thường!

Sau khi bình tĩnh lại, Phương Mạt bắt đầu suy nghĩ về việc năng lực này sẽ ảnh hưởng đến cô như thế nào, đồng thời, sau khi dùng nửa ngày nghiên cứu, cuối cùng cô đã hiểu thuật đọc tâm này là như thế nào.

Giống như điều ước lúc đầu của cô, cô thực sự có thể nghe thấy những suy nghĩ trong lòng của Nguyên Hoài Cảnh, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay, hơn nữa cô chỉ có thể nghe được của một mình Nguyên Hoài Cảnh, nhưng sau nhiều lần thử nghiệm chứng, năng lực này chỉ có tác dụng trong một phạm vi nhất định.

Phương Mạt chỉ có thể nghe thấy những tiếng lòng của Nguyên Hoài Cảnh khi đứng gần anh trong phạm vi một mét, một khi rời xa khoảng cách này, mọi thứ sẽ giống như thường, không nghe được gì cả.

Phát hiện này khiến Phương Mạt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cũng tốt cũng tốt, cô cũng không muốn suốt ngày phải nghe tâm tư của người khác đâu, đặc biệt là Nguyên Hoài Cảnh... tương phản rất lớn!

Bởi vì ngày hôm qua quá khiếp sợ, Phương Mạt cũng không suy nghĩ kỹ xem những suy nghĩ trong lòng của Nguyên Hoài Cảnh có vấn đề gì hay không, nhưng khi cô đứng sau lưng sếp lớn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh nghe cấp dưới báo cáo công việc, nhưng trong lòng anh lại đang suy nghĩ: [Trưa nay ăn gì được nhỉ?]

Phương Mạt: "..."

Người làm công bình thường hay hỏi ngày ba lần "bữa sáng ăn gì, bữa trưa ăn gì, bữa tối ăn gì", Nguyên Hoài Cảnh hóa ra cũng rất thực tế.

Còn có ngày hôm qua vắng mặt cả ngày, ban đầu Phương Mạt đoán được Nguyên Hoài Cảnh gác lại tất cả công việc là bởi vì có chuyện gì quan trọng, nhưng kết quả thì sao, kết quả chính là như vậy?!(App TᎽT)

Cô đã bí mật tìm hiểu, trận đấu MRG không được tổ chức ở Trung Quốc, ngồi máy bay đi đi về về cũng phải mất khoảng bốn tiếng, trận đấu hôm qua cũng mất khoảng bốn tiếng, trong vòng một ngày mà chạy tới chạy lui thực sự rất vất vả, nếu không phải là một người hâm mộ thực sự thì người bình thường đều không thể làm được như thế.

Về phần vì sao cô không đoán Nguyên Hoài Cảnh ở nhà xem phát sóng trực tiếp, thật sự là quá trùng hợp.

Trong loại trận chung kết này, ngoại trừ nội dung trận đấu được phát sóng trực tiếp, thỉnh thoảng còn có những cảnh quay về phía khán phòng.

Trong số đó, ở hàng thứ ba, một người đàn ông đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai che khuất hoàn toàn khuôn mặt ngay lập tức thu hút sự chú ý của Phương Mạt.

Nếu như không biết trước có thể có Nguyên Hoài Cảnh trên khán đài, thì cho dù Phương Mạt nhìn thấy cảnh này có lẽ cũng sẽ không để ý, người có thân hình giống nhau không quá nhiều, nhưng mà một khi cô đã biết Nguyên Hoài Cảnh cũng có mặt ở đó, Phương Mạt có thể lấy nhân cách của mình ra đảm bảo!

Người kia chắc chắn là Nguyên Hoài Cảnh!

"Một tháng."

Nguyên Hoài Cảnh đột nhiên mở miệng, cắt ngang suy nghĩ của Phương Mạt, anh đang cau mày ra lệnh, hôm nay là ngày thứ hai của tháng chín, chỉ còn một tháng cuối cùng trong quý này, nếu cả ba quý đều không đạt yêu cầu, Nguyên Hoài Cảnh sẽ không do dự mà thay đổi lãnh đạo.

Tối hậu thư như vậy cũng khiến vị giám sát đang báo cáo toát mồ hôi lạnh, anh ta run rẩy đưa ra một lời đảm bảo không có tính thuyết phục, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Nguyên Hoài Cảnh, anh ta chỉ có thể buồn bã rời đi.

Làm quản lý cấp trung và cấp cao, họ đã sớm biết Nguyên Hoài Cảnh là người công tư phân minh, nếu cầu xin anh sẽ chỉ phản tác dụng, không khác bạo vua bạo chúa ngày xưa là bao.

[Ngu xuẩn, ít dành thời gian cho phụ nữ thôi thì đã đạt tiêu chuẩn lâu rồi, loại khốn này nên cho cuốn gói càng sớm càng tốt!]

Phương Mạt: … Nghe hàm ý này, chẳng lẽ vị giám sát trông có vẻ trung thực này còn có vấn đề gì sao?

Không hiểu sao, trong tâm trí cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh Nguyên Hoài Cảnh với khuôn mặt cứng nhắc đang đứng buôn chuyện với người khác như đám phụ nữ hay đứng buôn chuyện ở cửa thôn.

Eo ơi - thật đáng sợ!

"Thư ký Phương, ghế."

Lại nữa rồi, Phương Mạt bất lực.

Trong vòng chưa đầy một tháng, Nguyên Hoài Cảnh đã yêu cầu đổi ghế tận ba lần! Cái này vừa mới đổi hai ngày trước, rất hợp với phong cách bài trí sang trọng yên tĩnh của văn phòng, về phần thoải mái hẳn là không tồi.

Phương Mạt thở dài, rốt cuộc tên khốn này muốn loại ghế nào? Cứ nói thẳng không phải tốt hơn sao!

Trong giây tiếp theo, như Phương Mạt mong muốn!

[Chiếc ghế này không có tác dụng gì ngoại trừ trang trí, mình muốn một chiếc ghế chơi game cơ!]

Ghế chơi game? !

Khóe miệng Phương Mạt khẽ giật, muốn hét một câu: Nguyên Hoài Cảnh, anh tỉnh lại đi! Anh xem, làm gì có sếp lớn nào lại sử dụng ghế chơi game trong văn phòng của mình không!

Cô thực sự nghi ngờ rằng Nguyên Hoài Cảnh chỉ đang lợi dụng vấn đề này, mang theo cảm xúc cá nhân làm khó cô.

Nhưng Phương Mạt có thể làm gì bây giờ?

Tất nhiên là cô chỉ có thể gật đầu đồng ý và tỏ vẻ tuần sau lập tức sẽ thay cái mới cho sếp.

Về việc có nên mua một chiếc ghế chơi game hay không... Hic, mặc kệ anh.

Nghe được thì thế nào? Nguyên Hoài Cảnh có ngon thì nói thẳng trước mặt cô rằng anh muốn một chiếc ghế chơi game đi, nếu không cô cũng sẽ không vì chuyện này mà chơi trội.

Nói cách khác, kể từ khi có năng lực đọc suy nghĩ này, Phương Mạt tạm thời không phát hiện ra những ưu điểm khác, nhưng cô lại phát hiện khả năng chửi đổng của mình đột nhiên tăng vọt, như thể cô đã khai phá được một thuộc tính nào đó mà người khác không có.

Nghĩ tới nghĩ lui càng khẳng định chắc chắn là lỗi của Nguyên Hoài Cảnh.

"Chị Mạt, chị không biết sao?"

Buổi trưa, trong phòng làm việc của thư ký, ba người vừa ăn xong bữa trưa đang tiêu hóa thức ăn, đây cũng là thời điểm tốt nhất để tán gẫu.

Như đã nói, Phương Mạt còn có hai trợ lý hỗ trợ cô trong công việc, họ đều là những cô gái mới tốt nghiệp khoảng một hai năm, hoạt bát vui vẻ, thỉnh thoảng lại buôn chuyện trong văn phòng.

Chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc, Phương Mạt sẽ không so đo những chuyện vặt vãnh này, thậm chí có lúc còn chủ động tham gia chủ đề.

"Các em đều biết chuyện này à?"

Phương Mạt nhìn về phía Tôn Tử Duyệt: "Chuyện xảy ra khi nào?"

Tôn Tử Duyệt là một cô gái có khuôn mặt trẻ con, không chỉ thích theo đuổi thần tượng mà còn thích hóng hớt thông tin, 80% tin đồn Phương Mạt nghe được đều từ cô ấy, hơn nữa độ chính xác của các tin đồn rất cao.

Theo cô ấy nói, Tôn Tử Duyệt đã tham gia một nhóm ẩn danh trong Diễn đàn Nguyên Thị, tất cả các loại tin đồn trong Nguyên Thị sẽ được lan truyền trong nhóm, tốc độ lan truyền tin tức cực kỳ nhanh và chân thực, nói theo cách nào đó thì đây cũng là một loại tài năng.

Hiện tại ba người họ đang nói về người giám sát mặt xám như tro khi nãy.

"Trong bộ phận của anh ta ai cũng biết chuyện này! Hơn 40 tuổi rồi mà còn nói cái gì mà tìm thấy tình yêu đích thực nên muốn ly hôn với vợ, con trai cũng không cần. Thật là đê tiện!"

“Hơn nữa bọn họ đã là vợ chồng hơn mười năm rồi, nghe nói người giám sát kia còn không chịu chia đều tài sản, thậm chí còn lén lút sang tên tài sản sau lưng vợ, thật sự không khác gì muốn ép chết hai mẹ con họ." Tiểu Ngô, Ngô Miểu Miểu ở một bên phẫn nộ bổ sung: "Mau đuổi việc anh ta đi! Loại đàn ông này sống đúng là lãng phí lương thực!"

Phương Mạt nhíu mày, từ góc độ cá nhân mà nói, cô rất khinh thường loại đàn ông này, nhưng từ góc độ của công ty, cô chỉ có thể cầu trời cho tên khốn này vẫn không đạt chỉ tiêu quý này, như vậy mới có thể hợp tình hợp lý đuổi được người đi.

Tầm tuổi này ra ngoài tìm việc, e rằng sẽ rất khó khăn.

"Các em đã nói chuyện này với anh Triệu chưa?"

Phương Mạt hỏi một lần nữa, đến bây giờ cô cũng mới biết chuyện này, vậy thì làm thế nào mà Nguyên Hoài Cảnh biết được?

Một người giám sát bình thường như vậy không cần thiết phải cho người đi điều tra đâu nhỉ?

Phương Mạt chỉ có thể đoán liệu có phải Trần Viêm nói với Nguyên Hoài Cảnh hay không.

Tôn Tử Duyệt và Ngô Miểu Miểu đồng thời lắc đầu, làm sao họ có thể nói những chuyện như vậy với anh Triệu, hơn nữa bình thường anh Triệu đều dành phần lớn thời gian đi theo Tổng giám đốc nên chẳng có thời gian để nói chuyện.

Từ từ! Phương Mạt đột nhiên có một suy đoán táo bạo, chẳng lẽ cái tên Nguyên Hoài Cảnh này cũng ở trong cái nhóm gọi là "nhóm buôn chuyện" sao?

Nếu là Nguyên Hoài Cảnh của trước kia thì cô tuyệt đối sẽ không đoán như vậy, nhưng đối mặt với người đàn ông dần dần lộ ra bản chất này, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay, Phương Mạt chỉ cảm thấy đầu óc mình vẫn không đủ lớn, nhất định có rất nhiều “điều bất ngờ” về Nguyên Hoài Cảnh mà cô không biết và đang chờ được khai quật.

"Hắt xì ~~"

Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Nguyên Hoài Cảnh đang ngồi chơi game trong phòng làm việc riêng nhịn không được hắt hơi một tiếng, ngay lập tức thu hút sự "quan tâm" của Triệu Viêm.

"Có người nói xấu sau lưng cậu à?"

Nguyên Hoài Cảnh trợn tròn mắt: "... Không thể là do bị cảm sao?"

Triệu Viêm mỉm cười: "Tôi cảm thấy tỷ lệ cậu bị người khác nói cao hơn."

Nguyên Hoài Cảnh: "..."

Triệu Viêm là đàn anh cấp ba của Nguyên Hoài Cảnh, cả hai quen biết nhờ tham gia câu lạc bộ trượt ván, vừa quen liền thân thiết như bạn bè lâu năm, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Dù sau đó Nguyên Hoài Cảnh ra nước ngoài nhưng hai người vẫn giữ liên lạc, quan hệ của hai người thuộc dạng hiểu rõ tính cách của đối phương.

Sau khi Nguyên Hoài Ngạn gặp tai nạn, Nguyên Hoài Cảnh buộc phải đứng đầu, khi đó Nguyên Thị đang trong tình trạng khó khăn, lục đục nội bộ, Nguyên Hoài Cảnh không có người bạn tâm giao đáng tin nào bên cạnh, tình cờ lúc đó Triệu Viêm cũng vừa tốt nghiệp và đang tìm việc, vì vậy họ đã bắt nhịp với nhau.

Chớp mắt đã bốn năm trôi qua.

"Ha ha, tôi chưa bao giờ để ý suy nghĩ của kẻ yếu như thế nào."

Nguyên Hoài Cảnh trực tiếp tung đòn hiểm lấy đi một mạng kẻ địch, vừa nhìn đã biết là trình độ chơi game của anh không tồi, không phải chỉ tùy tiện chơi.

Giờ phút này, vẻ mặt của anh cao ngạo lại sống động, nhìn không ra bộ dạng lạnh lùng lúc trước.

“Bệnh này của cậu nặng quá không chữa được nữa à?” Triệu Viêm cũng không chịu thua kém, giải quyết đám lính còn lại: “Chờ một thời gian nữa tôi đi rồi, cậu đừng lộ bản tính quá sớm nha!”

Không phải vô cớ mà Triệu Viêm có những lo lắng như vậy.

Vì một số lý do khách quan, cả Nguyên Hoài Cảnh và Triệu Viêm đều cảm thấy xây dựng hình tượng một Tổng giám đốc có tính cách lạnh lùng có thể nhanh chóng trấn áp những kẻ có lòng xấu dòm ngó và còn tạo cho người khác cảm giác bản thân là người thâm sâu khó lường, vì thế liền lập tức ra quyết định đi theo hình tượng nhân vật này.

Nguyên Hoài Cảnh còn đặc biệt đi làm kiểu tóc giống nam chính giá trị hoàng kim trong phim truyền hình, lại mua N bộ vest và cà vạt cho phù hợp, còn cùng Triệu Viêm học cách cho ra tuyệt chiêu "ánh mắt giết người", cuối cùng nhận lại hiệu quả cũng không tồi.

Vì không để lộ bản chất, Nguyên Hoài Cảnh vốn là người hay nói nhiều lại bị buộc phải quý chữ như vàng, có lúc anh cảm thấy chỉ cần dùng mấy chữ này mà đám người dưới trướng vẫn có thể hoàn thành tốt công việc quả đúng là lợi hại.

Nhưng bây giờ Nguyên Thị đã cơ bản ổn định, Triệu Viêm cũng không nên dùng trình độ của mình chỉ để làm trợ thủ mãi cho Nguyên Hoài Cảnh, cho dù Nguyên Hoài Cảnh không đối xử tệ bạc với người anh em tốt này, nhưng Triệu Viêm cũng có hoài bão và lý tưởng của riêng mình.

"Sợ cái gì, lộ thì sao, nếu bọn họ có bản lĩnh thì cứ tố cáo đi!"

Khóe miệng Nguyên Hoài Cảnh lộ ra vẻ khinh thường: “Mà là cậu ấy, đến lúc công ty mới bắt đầu hoạt động thì cậu đừng có luống cuống tay chân mà làm tôi mất mặt.”

“Xùy, chốt rồi đấy, nhớ nhường đàn em cho tôi.” Triệu Viêm vẫn nhìn điện thoại, tay không ngừng di chuyển, làm hai việc một lúc một cách hoàn hảo: “Cô ấy là một nhân tài, làm thư ký đúng là lãng phí mất bao nhiêu tài năng."

“Được, được, tôi biết cậu đau lòng cho đàn em, tên khốn cậu đi thì cứ đi, lại còn muốn cướp đi tướng tài của tôi.” Nguyên Hoài Cảnh mím môi, sau đó lộ ra nụ cười ác ý.

Chỉ thấy anh hao túng nhân vật của mình rồi thực hiện một động tác về phía nhân vật của Triệu Viêm, mặc dù không gây ra bất kỳ thiệt hại nào vì là đồng đội, nhưng một chiêu này thành công chặn tầm nhìn của Triệu Viêm, di chuyển bị lỗi, điều này đã khiến bên địch có cơ hội tấn công một đòn chí mạng cho Triệu Viêm.

Nhìn màn hình xám xịt, Triệu Viêm hít một hơi thật sâu: "Cậu cmn bao nhiêu tuổi rồi? Không thấy làm vậy quá ấu trĩ à!"

Thật muốn để cho toàn bộ nhân viên của tập đoàn Nguyên Thị được chứng kiến một chút, Tổng giám đốc của họ đúng là đồ trẻ con, mau tìm công việc khác đi càng sớm càng tốt!

"Hế hế ~ thắng rồi."

Nguyên Hoài Cảnh cũng không xin lỗi đồng đội vì một màn lúc nãy, anh đặt điện thoại xuống, duỗi eo, lười biếng nằm ngửa ra sau: “Người trẻ không nên nóng nảy như vậy, tôi chỉ là đang rèn luyện sức chịu đựng của cậu mà thôi, để tránh sau này cậu không bị cấp dưới ngu xuẩn làm tức giận liền ngỏm củ tỏi."

Triệu Viêm: "...Vậy tôi cảm ơn quá."

Tên khốn này da mặt thật dày, Triệu Viêm tự xưng là người bình thường, không sánh được, không sánh được.

Nhưng Triệu Viêm cũng không thực sự tức giận, Nguyên Hoài Cảnh vẫn có thể ở trước mặt anh ta nói đùa, bày trò hay gì đó, ít nhất chứng tỏ rằng người này vẫn chưa bị cái gọi là "hình tượng" gì đó hoàn toàn đồng hóa.

Nghe nói diễn kịch lâu ngày quá liền không thoát vai được, Triệu Viêm cũng sợ một ngày nào anh em tốt của mình sẽ biến thành như vậy.

So với làm một Tổng giám đốc lạnh lùng gì gì đó, anh ta vẫn hy vọng Nguyên Hoài Cảnh vẫn có thể vui vẻ chơi game, là một thanh niên năng động.

Chủ đề của hai người nhanh chóng quay trở lại Phương Mạt.

Phương Mạt là đàn em của Triệu Viêm khi còn học đại học, cả hai đều ở trong hội sinh viên, mặc dù họ không có nhiều dịp chạm mặt vì chênh lệch tuổi tác, nhưng họ vẫn có sự hiểu biết nhất định về năng lực của nhau. Khoảng thời điểm mấu chốt khi Nguyên Hoài Cảnh đấu đá với đám cổ đông kia, cần gấp những nhân tài có lý lịch trong sạch làm việc thân cận, vì vậy Phương Mạt đã được đảm nhận vị trí này.

Quả nhiên, cô không làm Nguyên Hoài Cảnh thất vọng, cô mạnh dạn cẩn thận, sẵn sàng làm việc chăm chỉ, hơn nữa cô và Triệu Viêm là kiểu người bổ sung cho nhau, vì thế Nguyên Hoài Cảnh cũng yên tâm hơn khi hai người đến công ty mới.

Nhưng anh vẫn làm trò trước mặt Triệu Viêm, Nguyên Hoài Cảnh mở miệng theo thói quen.

"Nói không chừng đến lúc đó người ta sẽ không muốn đi cùng cậu đâu, dù sao cũng có anh đẹp trai như tôi ở đây."

Nguyên Hoài Cảnh hiển nhiên thuộc dạng đẹp trai và nhận thức được mình đẹp trai, khi tâm trạng không tốt, anh sẽ vào diễn đàn nội bộ của Nguyên Thị đọc những bài mọi người khen ngợi mình, thậm chí có bài viết nào hay, ảnh nào chụp đẹp, anh liền sẽ chụp ảnh màn hình rồi gửi cho Triệu Viêm “thưởng thức”.

Theo lời của Nguyên Hoài Cảnh, cho dù nhà họ Nguyên phá sản, anh vẫn có thể dựa vào khuôn mặt của mình để kiếm cơm, thậm chí có thể dựa vào khuôn mặt của mình để làm giàu.

Triệu Viêm không thể chịu đựng được người tự luyến: "... Tỉnh lại đi, dù cậu có đẹp trai đến đâu thì tiền cậu kiếm được chưa chắc đã đẹp."

Nếu Phương Mạt đồng ý đến công ty mới, không đề cập đến bất cứ điều gì khác, tiền lương của cô chắc chắn sẽ được tăng ít nhất gấp đôi.

Nhưng đồng dạng, cho dù công ty mới có Nguyên Thị chống lưng, mọi thứ đều không thể biết trước được, một khi thất bại, muốn quay lại vị trí cũ liền không dễ dàng, ít nhất nếu Phương Mạt tiếp tục ở bên cạnh Nguyên Hoài Cảnh, chỉ cần không mắc sai lầm, Phương Mạt có thể "dưỡng già" ở đây.

Nói thì như vậy nhưng nghe những lời phàn nàn của Triệu Viêm, trong lòng Nguyên Hoài Cảnh hiểu rõ, Phương Mạt là một người chăm chỉ, cầu tiến, cô nhất định sẽ đồng ý.

Phương Mạt không hề biết rằng cô trong mắt sếp của mình được coi là chăm chỉ cầu tiến, vì hiện tại cô đang đứng trước cổng của một trường tiểu học quốc tế.

Nếu như giờ phút này cô có thể nghe được suy nghĩ của Nguyên Hoài Cảnh, nhất định sẽ phản bác lại: Cười chết mất, nếu không phải bị đời ép buộc, ai mà không muốn làm cá muối* cơ chứ.

(*) - Ở thời cổ đại, cá muối được dùng để ẩn dụ cho xác chết. Hiện nay, giới trẻ TQ dùng từ này để chỉ những người lười biếng, không có ước mơ hay đam mê gì, nói ngắn gọn là chỉ thích ăn nằm chờ chết.

Giống như bây giờ, cô còn phải chịu trách nhiệm tham gia buổi họp phụ huynh cho cháu trai của sếp.

Lại tăng thêm một kinh nghiệm vô dụng nữa rồi.jpg

Chương kế tiếp