Trà Vị Luyến Ái Hằng Ngày

Chương 17 : Hương vị trà
Hàn Duy Chỉ cũng không cho Bạch Ngân có cơ hội để nói chuyện thêm nữa.

Giây tiếp theo, anh mở cửa xe, đá cô xuống xe lần nữa.

Sức lực và độ tàn nhẫn giống như lần đầu tiên, nhưng cô lại chật vật hơn lần trước nhiều.

Lần này Bạch Ngân bị anh đá vào một vũng bùn hôi thối bẩn thỉu.

Mấy ngày trước vừa có một trận mưa, vũng bùn này quả thực vừa sâu lại vừa dơ bẩn.

Bạch Ngân kêu lên một tiếng rồi ngã sõng soài trên bùn đất, không biết vì sao trời lại tiếp tục mưa, không biết vì sao ngay lúc này cô bỗng nhiên nhớ tới bố mẹ của mình.

Có lẽ cô thấy gia đình mình quá đối lập với gia đình hạnh phúc của Lục Khải Nhan, cô ngồi giữa vũng bùn tủi thân mà khóc lớn lên.

Tiếng khóc lớn đã khiến Hàn Duy Chỉ vừa đá cô xuống bị kinh ngạc. 

Hàn Duy Chỉ không muốn quan tâm cô, càng không có khả năng cứu cô. Đối với anh mà nói, anh đối xử với cô đã đủ nhân từ rồi.

Anh chưa từng dễ dàng buông tha một người muốn chiếm tiện nghi của anh như vậy.

Anh cũng không biết rốt cuộc Bạch Ngân đã nhận được thứ gì từ Lục Khải Nhan, nhưng anh có thể khẳng định: Cô chắc chắn đã lấy được miếng mồi ngon nào rồi.

Hơn nữa cô còn thông qua đây mà chén được anh.

Xong việc, anh không nghĩ ra lý do tại sao ngày hôm đó anh bỗng nhiên đổi ý mà buông tha cho cô, mà không để đám người kia lột sạch quần áo của cô, chụp ảnh uy hiếp cô biến khỏi tầm mắt của anh.

Trên thực tế, mới đầu ý định của anh còn quá đáng hơn nhiều so với việc chụp chút ảnh làm chứng cứ. 

Chưa từng có người nào dám cởi quần áo của anh, sau đó vũ nhục anh như vậy.

Anh vừa nhớ tới việc này đã cảm thấy thật hoang đường.

Lúc anh quay đầu ra cửa sổ nhìn xem, phát hiện quần áo cô ướt hết, những chỗ quần áo ướt át để lộ thân hình đầy đặn trắng nõn. Anh châm chọc mà xuỳ một tiếng, cảm thấy cô thật thấp kém, hèn hạ từ tận trong xương cốt. Cô cam lòng ngồi khóc giữa vũng bùn, mà không xem xem mình đã ngã ở đâu, cũng không thèm đứng dậy.

Cũng đúng, loại người như cô cũng giống như con rắn độc chỉ biết trườn quanh đàn ông mà thôi.

Anh nghĩ về lần đầu tiên gặp cô, trước quầy bán đồ ăn vặt bên ngoài xe, cô vừa lên xe đã đưa cho anh một chai đồ uống. Lúc ấy cô mặc một bộ váy đồng phục hở hang, anh đánh giá toàn thân cô từ trên xuống dưới, dáng người rất nóng bỏng. Khi cô ngồi xuống ghế, anh nhìn xuống là có thể thấy bộ ngực làm cho người ta phun máu mũi của cô. Cô không lùn, thậm chí có thể cao bằng những người đàn ông bình thường, lại có thể cuộn tròn bên chân anh chỉ trong mấy giây. Khi cô ôm đầu và đưa lưng về phía anh, anh thấy được làn da trắng nõn của cô lộ ra dưới lớp áo, lúc đấy dục vọng của anh đã xông tới não.

Hôm nay cô lại ngựa quen đường cũ, khi tay anh chạm đến da thịt bên eo cô, anh bắt đầu ý thức được, hóa ra ngay từ lần đầu tiên gặp mặt cô đã tính kế sẵn rồi.

Vậy vai diễn này bắt đầu từ khi nào?

Nói chính xác hơn, cái bẫy này đã bắt đầu từ mấy tháng trước rồi?

Lục Khải Nhan giỏi thật đấy, thứ mà cô ấy giỏi nhất là tìm ra loại phụ nữ điên như Bạch Ngân. Sau vụ chụp ảnh lần trước, anh nghe lời nói vô tình của Tưởng Phất mới biết được cô vẫn đang là một sinh viên của trường đại học A.

Ngay cả sinh viên mà cô ấy cũng có thể kiếm cho anh.

Được, cô và chủ nhân của cô đều tài giỏi như nhau, vậy thì giờ cô cứ hưởng thụ cảm giác qua đêm ở vùng ngoại ô đi nhé.

Hàn Duy Chỉ gọi điện thoại bảo ông Phạm quay lại đây.

Thật ra ông Phạm vẫn luôn đứng chờ ở gần nhà họ Lục. Lúc ông ấy quay lại, trong lòng có rất nhiều khúc mắc, tại sao cậu chủ không gọi cjo ông sớm hơn?

Nhưng ông là người luôn làm đúng nhiệm vụ của mình. Cái gì không nên hỏi thì một câu cũng không hỏi.

Ông Phạm xoay tay lái xe ra khỏi vũng bùn.

Hàn Duy Chỉ bảo tài xế của nhà họ Lục xuống xe, tự chờ cứu viện.

Anh biết xe căn bản không bị lún vào vũng bùn. Chỉ là Lục Khải Nhan biết được Hàn Duy Chỉ sẽ từ chối đi khách sạn với Bạch Ngân nên mới cố ý bảo tài xế của nhà họ Lục làm ra mấy chuyện ngoài ý muốn này thôi.

Chỉ là một vũng nước nhỏ, cũng đâu đến nỗi xe bị lún, tất cả đều là giả dối hết.

Giống như Bạch Ngân vậy, làm gì đến nông nỗi đứng lên không nổi, nhưng cô ta lại cứ khăng khăng không chịu đứng dậy.

Khóc cho ai xem?

Bỗng nhiên Hàn Duy Chỉ cảm thấy cô thật nhàm chán. Không chỉ là vấn đề bên ngoài ghê tởm hay dơ bẩn, mà ngay cả tâm hồn của cô cũng chẳng hề thú vị. Anh thừa nhận bản thân vô vị nhưng cô lại càng vô vị hơn anh.

Chỉ có mỗi việc nhỏ tí là lại khóc, anh không có chút lòng thương hại nào cả, thứ không thiếu nhất trên đời chính là thương hại. Anh rất ghét loại phụ nữ khóc lóc gây chuyện trước mặt anh, điều đó sẽ không làm anh thương hại mà chỉ làm cho anh phiền chán hơn thôi.

“Lái xe.” Đêm nay anh uống hơi nhiều. Vừa nói với tài xế, anh vừa day ấn đường của mình.

Tài xế Phạm có chút khó hiểu: “Vậy cô gái kia…”

Hàn Duy Chỉ nói: “Không cần quan tâm cô ta, lái xe đi.” Anh biết tài xế của Lục Khải Nhan sẽ đến đón cô, cũng không cần lo cô sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì ở đây cả.

Các cô không phải chị em tốt à? Quan hệ tốt đến nỗi có thể gọi đàn ông đến cho cô ngủ, vậy giờ một bên gặp khó khăn thì bên kia cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Lúc Bạch Ngân trở lại trường đã là 12 giờ đêm, mọi chuyện trong đêm nay lấy thất bại mà chấm dứt!

Vừa nãy, sau khi Hàn Duy Chỉ đá cô xuống xe không lâu thì đã có một chiếc xe khác của Lục Khải Nhan đến đón cô đi rồi.

Cô cũng không ngã dưới vũng bùn quá lâu.

Trợ lý nhỏ còn gửi tin nhắn cổ vũ cho cô: “Không có gì cả, lần này tuy bại mà vinh, chị Khải Nhan nói Hàn Duy Chỉ tự mình gọi điện thoại kêu chị ấy đi đón chị đó.”

Bạch Ngân mơ hồ mà gõ chữ trả lời: “?”

Trợ lý: “Ý của em là, ngoài miệng thì ngài ấy cứ nói không muốn đâu không muốn đâu, nhưng thật ra ngài ấy quan tâm chị lắm đấy.”

Bạch Ngân nghĩ thầm em đã đánh giá cao anh ta rồi. Không phải anh ta muốn quan tâm mà do anh ta lo lắng nếu cô chết đi thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm thôi.

Rõ ràng là đêm đã khuya, trong trường hẳn không còn ai thức mới đúng, cô nhìn thấy Chu Quân ở xa xa đang bước tới phía cô, Bạch Ngân có chút kinh ngạc.

Cô nhanh cúi đầu, không muốn bị anh ấy nhận ra mình.

Nhưng Chu Quân vừa liếc mắt một cái đã nhận ra cô, còn quét mắt nhìn cái váy bẩn thỉu lầy lội của cô nữa chứ.

Sau khi xác định là cô, anh ấy chủ động hỏi: “Đàn em, sao em về muộn vậy?”

Chu Quân nói xong, anh dùng một ánh mắt không dễ phát hiện để tiếp tục đánh giá cô, dường như đang muốn tìm kiếm dấu vết bị xâm hại trên người cô.

Bạch Ngân biết rồi. Có lẽ là anh cho rằng cô gặp phải kẻ xấu đây mà.

Vừa nãy bảo vệ cũng dùng ánh mắt giống vậy mà nhìn cô. Cô chỉ giải thích đúng sự thật rằng mình bị té ngã. Nhưng khi bảo vệ nhìn thấy trên chiếc xe đen sì đưa cô về trường có vài người đàn ông đang ngồi, ông ấy lại dùng ánh mắt ấy dò xét nhìn cô thêm lần nữa.

Bạch Ngân cảm thấy ánh mắt phán xét của Chu Quân lúc này cũng giống như ánh mắt của ông bảo vệ vậy.

Cô có chút bất an mà giải thích nói: “Em chỉ té một cái thôi, không có chuyện gì hết á.” Cô không hề nhận thấy rằng mình đang hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Thật ra Chu Quân không phải cố tình đến chặn đường cô đâu. Tuy hôm nay anh ta thật sự nhìn thấy tấm ảnh của cô do người tên là Lâm Xuân Chi chỉnh sửa. Lúc ấy anh ta cũng chỉ liếc nhìn vài lần mà thôi, anh ta cảm thấy cô gái xinh đẹp trong ảnh chụp có chút quen mắt, nhưng đàn em xinh đẹp xung quanh anh ta thật sự có rất nhiều, đều là mỹ nữ của khoa nghệ thuật. Tuy mỗi người một vẻ nhưng không có ai đem lại cảm giác thô tục cả.

Qua mấy tiếng sau anh ta mới nhớ ra người trong tấm ảnh là Bạch Ngân. Anh có chút ấn tượng với cô. Vì có lần trong lớp, cô không nghe giảng mà vẽ trộm một người đàn ông.

Đêm nay anh hẹn đi ăn khuya với bạn bè nên mới gặp Bạch Ngân ở đây.

Khi thấy Bạch Ngân cả người bẩn thỉu, trước tiên anh ta lo cô bị bắt nạt nhưng hình như cô không muốn nói nhiều lời với anh ta.

Không biết vì sao Chu Quân cảm thấy trên người Bạch Ngân có một loại cảm xúc thật bi thương và tự ti.

Anh ta không biết cô đã gặp phải chuyện gì nhưng khi nhìn cô ngơ ngác vô hồn mà lướt qua người anh ta, trong đầu không khỏi suy nghĩ: Có lẽ anh có thể giúp cô, cô vẽ đẹp như thế kia mà.

Con người xinh đẹp và tài hoa như thế không nên bị mai một.

Chu Quân vừa nghĩ như vậy vừa ra khỏi trường, cùng bạn bè lên xe đi đến chỗ tụ họp.



Thật may là khi Bạch Ngân về kí túc xá thì bạn cùng phòng của cô đều ngủ rồi.

Cô không có bật đèn, tay chân nhẹ nhàng mà tắm rửa thay quần áo trong bóng đêm rồi lên giường.

Khi cô bò lên trên giường ngủ, Lâm Xuân Chi mới bật đèn trên giường, chiếu vào trên đôi mắt của cô nói:

“Cậu về rồi à?”

Hôm nay Lâm Xuân Chi đăng tấm ảnh chụp của Bạch Ngân lên vòng bạn bè, cô thu về lượng người hâm mộ đông đảo, vì họ không ngờ mình lại có cô bạn ở cùng kí túc xá xinh đẹp như vậy.

Người đẹp cũng chia ra làm rất nhiều loại. Có một số loại đẹp như kỹ nữ vậy, muốn để tất cả mọi người trong thiên hạ biết mình xinh đẹp. Có một số loại đẹp nhưng không hề biết bản thân mình đẹp nhường nào, lại càng không lấy sắc đẹp của mình ra làm vũ khí.

Bạch Ngân thuộc về loại thứ hai, vì thế Lâm Xuân Chi càng bội phục cô.

Nếu không phải do Bạch Ngân dính líu tới bọn cho vay nặng lãi bên ngoài, cô cũng muốn nắm tay cô ấy đi dạo xung quanh trường, ai không muốn có người đẹp làm bạn cơ chứ?

Bạch Ngân nghe được âm thanh sợ tới mức nhảy dựng, nhưng cô lại cười mà hạ thấp giọng nói chuyện với bạn cùng phòng: “Đã về rồi, cậu chưa ngủ sao?”

“Chưa ngủ.” Lâm Xuân Chi lại hỏi: “Cậu hẹn hò thuận lợi không?”

Bạch Ngân đang muốn nói không thuận lợi, nhưng không biết tại sao cô lại nhớ tới lời trợ lý nhỏ nói: Hàn Duy Chỉ quan tâm cô.

Cô cũng hi vọng được anh quan tâm, vì thế gật đầu nói: “Thuận lợi!”

“Thuận lợi thì cậu cũng đừng khóc nhè chứ!”

Thật ra Lâm Xuân Chi khi nghe thấy tiếng nức nở nhỏ nhẹ của cô mới tỉnh.

Cô nghĩ: Cô gái xinh đẹp như thế này mà chàng trai kia lại nỡ để cô ấy khóc á?

“Không, tớ không khóc.” Bạch Ngân tự lấy lý do cho bản thân: “Tại anh ấy tốt với tớ quá nên tớ mới khóc đấy chứ” Cô nói: “Thật sự, cậu không cần lo cho tớ đâu, cậu cứ ngủ đi.”

Lâm Xuân Chi lúc này mới yên tâm ngủ.

Bạch Ngân nhớ lại đêm nay lúc Hàn Duy Chỉ nhẫn tâm đá cô xuống xe, lông mày cau lại và biểu cảm của anh không chút thay đổi. 

Cô siết chặt nắm tay, nói với chính mình: Nếu còn có cơ hội gặp mặt lần nữa, cô nhất định không ở chật vật như thế trước mặt anh, cũng tuyệt đối không khóc trước mặt anh!

Cô chưa bao giờ là đóa hoa yếu đuối hay khóc, nhưng không biết vì sao ở trước mặt anh cô lại chật vật như vậy.

Hôm sau khi tỉnh lại, một ngày mới bắt đầu.

Cô và bạn cùng phòng của mình vẫn tạm biệt nhau mỗi người đi một ngả. Chỉ là tối qua khi Lâm Xuân Chi nhìn thấy Bạch Ngân thay ra chiếc váy dính đầy bùn đấ, cô khẽ thở dài, xem ra bạn mình đã phải chịu nhiều oan ức rồi.

Cô không giống như đám đàn ông, mọi chuyện đều suy diễn đến kết cục xấu nhất của nó.

Lâm Xuân Chi cảm thấy vận mệnh của Bạch Ngân thật là bi thảm.

Cô càng thêm đồng cảm với Bạch Ngân, nhưng chỉ đồng cảm thôi thì có thể làm được gì?

Bản thân cô cũng nghèo không một xu dính túi, cô biết hoàn cảnh của Bạch Ngân, nhưng cô gái chỉ mới hai mươi tuổi thì lấy đâu ra năng lực giúp đỡ người khác. Cô ấy có thể thưởng thức vẻ xinh đẹp của Bạch Ngân, cũng chỉ có thế mà thôi.

Lâm Xuân Chi im lặng mà chụp một tấm ảnh của Bạch Ngân gửi cho chị họ đạo diễn của cô đang tuyển diễn viên ở công ty điện ảnh, tự hào nói: “Đây là bạn cùng trường của em đấy, xinh không? Chị chọn bạn ấy làm diễn viên đi. Không cần cảm ơn em đâu.”

Tiếp theo Lâm Xuân Chi nhận được một tin nhắn viết hoa “?” của chị họ cô ấy, ý tứ rất rõ ràng: cô ta còn chưa đủ tư cách.

Lâm Xuân Chi không để chuyện này trong lòng.

Vài ngày sau, Bạch Ngân lại lần nữa nhận được lời mời của trợ lý nhỏ.

“Bảo bối, chị ra đi, chị Khải Nhan vừa nạp phí bổ sung cho lớp huấn luyện của cô giáo Lư rồi!”

Bạch Ngân đang ăn ở nhà ăn suýt chút nữa bị nghẹn, cô trả lời lại: “Trình độ của cô giáo Lư có hạn, đừng đem tiền cho cô ấy nữa.”

“Sau khi chị Khải Nhan nhìn thấy video trong xe, chị ấy cảm thấy bỏ tiền để cô giáo Lư dạy chị là vô cùng xứng đáng." Ý của trợ lý nhỏ là: “Dù sao tiền cũng đã giao rồi, chị cứ nghe lời một chút đi.”

Nhưng Bạch Ngân lại chú ý ở điểm khác: “Sao Lục Khải Nhan lại có video ngày hôm đó?”

Trợ lý nhỏ hào phóng nói rõ ràng: “Cô ấy nhờ anh tài xế ghi hình mà.”

A a a, vậy hai người đều đã thấy cô ngồi trên đùi Hàn Duy Chỉ mất rồi.

Bọn họ còn nhìn thấy cô túm lấy cổ áo của Hàn Duy Chỉ rồi cưỡng hôn anh ấy nữa?

“Xùy, nhìn Hàn Duy Chỉ bên ngoài nghiêm trang vậy thôi, nhưng lúc đó tay ngài ấy sờ eo chị, chị không nhận ra à?” Trợ lý nhỏ nghiêm túc kể chuyện cho cô: “Em không ngờ tay của ngài ấy dưới màn ảnh lại to như vậy, em nghe nói đàn ông tay to thì chỗ ấy cũng…”

Cô trợ lý nhỏ gửi lại cho cô một tin nhắn thoại.

Lúc Bạch Ngân ý thức được mình đang ở nhà ăn của trường học, vội che điện thoại lại, lật úp màn hình điện thoại xuống dưới, không dám tiếp tục nghe nữa.

Lúc này, vị trí đối diện của cô có một người đàn ông ngồi xuống, là giáo viên dạy thay, đồng thời cũng là đàn anh khóa trên, Chu Quân.

Chu Quân mỉm cười nhìn cô: “Sao mặt em đỏ như thế?”

Lời nói này nghe có vẻ đùa giỡn, Chu Quân nhanh chóng đổi đề tài khác: "Đàn em, anh muốn tìm cho em tham gia một hạng mục vẽ tranh bích họa ở ngoài trường, em có thời gian không? Sau khi hạng mục hoàn thành em sẽ được chia thù lao từ 2000 tệ đến 5000 tệ đấy.”

Bạch Ngân vừa nghe, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên.
Chương kế tiếp