Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 17: Pho mai que
Mạnh Tư Duy đi ra ngoài một chuyến rồi quay về, phát hiện bầu không khí trong phòng trực ban dường như đã thay đổi.

Cô vừa mới đứng trước cửa, vài đôi mắt đã trực tiếp, đồng loạt nhìn về phía cô.

Bàn tay đang cầm ly nước của Mạnh Tư Duy run lên một cái: "Sao, sao vậy?"

...

Tài khoản "Trang trực tuyến công an thành phố C" từ khi được lập đến nay chưa từng gặp phải trận chiến như thế này.

Triệu lượt like, mười ngàn lượt bình luận. Hơn nữa, chỉ cần lướt mới thì số liệu mỗi hạng mục đều tăng lên không ngừng.

"Nơi nào có sĩ quan cảnh sát tiểu Mạnh thì nơi đó có tôi"

"Tích, ôm thẻ cảnh sát"

"Hai anh trai nằm ngủ kia cũng quá buồn cười rồi, đừng để bị lãnh đạo phát hiện nhé ha ha ha ha!"

"Giữa đêm, lúc nào cũng cũng có thể sẽ ra ngoài, thường thì một khi bận rộn sẽ bận suốt cả một đêm. Cảm ơn đồng chí cảnh sát đã cho chúng tôi buổi tối có thể yên tâm ra ngoài!"

"Vợ của tôi ngay cả ngáp cũng dễ thương như vậy"

"Rất nhiều năm sau, tôi uống say, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm muốn cưới Khương Minh Chi. Lúc này, một cô gái đi đến, dễ dàng dùng vai ném tôi, quật ngược xuống mặt đất, đè tôi, vừa uất ức vừa đau lòng, hỏi: "Thế nào, cưới Mạnh Tư Duy em oan ức cho anh rồi sao?"

"Cũng không phải bởi vì Tư Duy xinh đẹp mới yêu thích. Chủ yếu là vì con người tôi trời sinh hơi nhát gan. Mọi người đều nói phải phối với một người vợ biết ném người qua vai và quỳ gối.”

"Vợ à, trực ban buổi tối đừng để vất vả quá. Ổ chăn đã ủ ấm cho em rồi. Anh ở nhà đợi em"

"Mẹ hỏi tôi tại sao nhìn weibo chính thức của cục công an mà mỉm cười suốt cả buổi sáng"

...

"Trang trực tuyến công an thành phố C" sôi nổi chưa từng có.

Mặc dù tài khoản weibo của Mạnh Tư Duy được mọi người đào ra, nhưng rõ ràng cô không có suy nghĩ muốn pr. Từ sau khi tài khoản bị đào ra, cô chưa từng đăng bất cứ động thái nào, chứ đừng nói đến selfie, thậm chí có có nguyên nhân vì acc cá nhân bị đào ra cho nên muốn bỏ acc. Vì thế, lúc Mạnh Tư Duy không đăng động thái, hai tập "Người bảo vệ" kết thúc, mọi người đều nổi điên rồi thì "Trang trực tuyến công an thành phố C" vẫn luôn yên lặng không một tiếng động, lạnh như Nam Cực lại đột nhiên online. Trong động thái xuất hiện bóng dáng của sĩ quan cảnh sát Tiểu Mạnh mới mẻ.

Thế là lập tức có sự sôi nổi chưa từng có.

Thậm chí ngay cả một đoạn phim ngắn rất lâu về trước trong weibo chính thức cũng có lượt xem tăng vọt, bởi vì mọi người phát hiện trong đó có ống kính của Mạnh Tư Duy.

Trong phòng trực ban, Mã Soái lướt trang chủ weibo chính thức một chút, lập tức thốt lên một câu "đm".

Weibo chính thức của họ chỉ trong một đêm đã tăng sáu mươi ngàn fans.

Tất cả tin nhắn trong pm đều là "Có thể đăng nhiều về sĩ quan cảnh sát tiểu Mạnh một chút không", "Weibo chính thức - kun, tôi muốn xem Mạnh Tư Duy", "Nhớ mỗi ngày đều đăng vợ của tôi nhé".

Còn Mạnh Tư Duy, nhìn khu bình luận đủ loại ID tài khoản "Người chồng chứng nhận chính thức của Mạnh Tư Duy", "Bạn trai vô dụng nằm dưới đất của Mạnh Tư Duy", "Chồng nuôi từ bé của Mạnh Tư Duy" và "Chó nhà cảnh sát tiểu Mạnh",... thì bỗng chốc rơi vào im lặng cùng cực.

...

Mạnh Tư Duy tan ca, về nhà.

Ca đêm tối qua đã chợp mắt một chút nên lúc này không tính là quá buồn ngủ. Cô theo thói quen đi mở tủ lạnh, muốn nấu chút đồ ăn rồi ngủ tiếp, ngồi xổm người xuống mới phát hiện muộn màng, nhớ ra sủi cảo còn sót lại của mình đã bị Bùi Thầm ăn sạch rồi.

Mạnh Tư Duy thở dài, đứng lên, muốn xem thử một chút ngăn đá còn thừa lại thứ gì ăn được không.

Sau đó, Mạnh Tư Duy mở cửa tủ ra, bỗng bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.

Lúc trước, khi cô và Mao Lệ Lệ ở chung, Mao Lệ Lệ chỉ ăn thức ăn ngoài, không tự mình nấu cơm. Mạnh Tư Duy cũng không có thói quen tích trữ quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, cho nên phần lớn thời gian tủ lạnh đều khá trống, cùng lắm cũng chỉ có một chút trái cây và trứng gà của Mạnh Tư Duy.

Mạnh Tư Duy cũng chưa từng buồn rầu vì tủ lạnh dùng chung với bạn cùng nhà không đủ chứa đồ.

Mãi cho đến khi cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Từ trên xuống dưới, trong trong ngoài ngoài, chiếc tủ lạnh một cửa bán đầy trên thị trường, giờ phút này, mỗi một ngăn chứa đồ trống rỗng đều đã được nhét đầy.

Mạnh Tư Duy lại lập tức mở cửa ngăn dưới của tủ lạnh ra. Cô kéo ngăn ướp lạnh, nhìn thấy ngoài sủi cảo, trôi nước, sủi cảo tôm đông lạnh đầy ắp ra, thậm chí còn có một ngăn kéo bánh bao cade và kem.

Thế là Chung Ý vừa mới sáng sớm đã nhận được liên hoàn call đoạt mạng của Mạnh Tư Duy.

Cô vừa mới kết nối điện thoại, giọng nói hấp tấp của Mạnh Tư Duy lập tức từ trong ống nghe truyền đến, dọa cô ấy phải nhanh chóng đưa điện thoại cách xa lỗ tai mười centimet.

Mạnh Tư Duy: "Tiếng mẹ đẻ của tớ là cạn lời."

Chung Ý: "Cậu lại thế nào rồi?"

Mạnh Tư Duy: "Cậu đến tủ lạnh nhà tớ nhìn thử đi."

"Tất cả đều là đồ của anh ấy. Ngay cả một ô cũng không chừa lại cho tớ. Anh ấy không biết loại đồ điện dùng chung như tủ lạnh này thì không gian phải chia đều sao!"

Chung Ý nhận ra được từ "anh ấy" này có lẽ là đang nói đến Bùi Thầm: "Anh ta chiếm hết không gian rồi à?"

Mạnh Tư Duy xốc mớ hộp cơm nắm và sushi lên, cuối cùng tìm thấy một quả táo và nửa hộp trứng gà còn sót lại của mình ở góc sâu trong cùng của tủ lạnh, sau đó đánh giá chiếc tủ lạnh đầy đồ ăn này, huyết áp một lần nữa lên cao.- đọc truyện trên app TYT

"A, trái cây rau củ quả gì đó thì cũng thôi đi. Cơm nắm, sushi cũng được. Anh ấy là một người đàn ông, mua nhiều thạch, sữa chua, sô cô la là sao đây?"

"Đm, lại còn có cả phô mai que. Một người đàn ông hai mươi mấy tuổi như anh ấy vậy mà lại thích ăn phô mai que?"

Lúc Chung Ý nghe thấy từ "phô mai que" thì rốt cục không nhịn cười được nữa.

"Cái món đó mắc lắm, được chưa. Tính ra cũng năm, sáu tệ một cây á. Đứa cháu đi học nhà trẻ của tớ mỗi ngày đều theo đuôi đòi mua, không mua sẽ khóc."

Mạnh Tư Duy: "Có tiền mua nhiều phô mai que như vậy, kết quả nghèo đến mức thuê nhà chung với người khác sao?"

Chung Ý: "Cậu thì biết cái gì. Đây là lối sống bất thường đang lưu hành hiện nay. Gọi là nghèo tinh xảo."

Mạnh Tư Duy: "..."

Chung Ý: "Đúng rồi, bình thường cậu có thấy anh ta ăn quà vặt không?"

Mắt không thấy thì tâm không phiền, Mạnh Tư Duy đóng tủ lạnh lại: "Ai mà biết."

"Anh ấy có ăn hay không thì chuyện đó có liên quan gì đến tớ chứ."

Chung Ý: "Nếu như anh ta không ăn nhưng lại mua nhiều như vậy thì chỉ có một khả năng."

Mạnh Tư Duy: "Hửm?"

Chung Ý: "Mua cho bạn gái."

"Lấy niềm vui của bạn gái thôi." Chung Ý hiểu rõ, nói: "Trong nhà Chu Vũ An có rất nhiều đồ ăn vặt, cố ý mua cho tớ ăn mỗi khi tớ đến đó."

Mạnh Tư Duy dừng một chút.

Nói đến chuyện bạn gái này, không hiểu sao lại nhớ đến rất nhiều năm về trước còn có một Giang Nghi.

Cô không biết sau này Bùi Thầm như thế nào với Giang Nghi, cảm giác hai người cùng lớn lên như thế nào, bây giờ đã tách ra hay vẫn còn ở chung với nhau, thậm chí không biết bây giờ Bùi Thầm có độc thân hay không.

Tình cảm thời niên thiếu có tươi đẹp đến đâu đi chăng nữa, trải qua nhiều năm chìm nổi như vậy, ai còn có thể nói chắc chứ.

Lúc trước, điểm tốt duy nhất khi ở chung với Mao Lệ Lệ có lẽ chính là cô và Mao Lệ Lệ quy định rất nghiêm ngặt, không cho phép đưa người khác phái ở lại qua đêm. Đương nhiên, Mao Lệ Lệ từng có kháng nghị với chuyện này, nhưng đây là điều mà Mạnh Tư Duy một bước cũng không nhường. Cô ta kháng nghị vô hiệu nên đành phải thôi.

Lúc này, Mạnh Tư Duy mới nhớ ra lần này bản thân không hề nói trước với Bùi Thầm về quy định này.

Có lẽ từ lúc vừa mới bắt đầu thì trong lòng cô đã cảm thấy không giống như Mao Lệ Lệ khắp nơi đều là đối tượng mập mờ, người có thể đến gần con người lạnh lùng, ngạo mạn, cay nghiệt như Bùi Thầm đã ít lại càng thêm ít.

Chung Ý cảm nhận được sự im lặng của Mạnh Tư Duy, thở dài: "Cậu vẫn nên đi nói với cậu ta đi. Nói rõ quy định này. Phân khu sử dụng đồ vật công cộng gì đó, còn có vụ chưa được sự đồng ý thì không thể dẫn người về nhà nữa. Lúc trước là cậu quá tốt tính, chẳng muốn so đo chuyện gì, cứ để cho Mao Lệ Lệ chiếm chỗ tốt."

Mạnh Tư Duy "ừa" một tiếng. Cô đang chuẩn bị tắt điện thoại thì Chung Ý đột nhiên gọi cô lại.

"Đúng rồi!"

Mạnh Tư Duy: "Sao vậy?"

Chung Ý: "Anh ta mua bao nhiêu phô mai que?"

"Hay là cậu ăn vụng vài cái đi. Ăn chùa thì ngu gì mà không ăn. Dù sao không phải lần trước anh ta đã ăn sủi cảo của cậu đó sao."

Mạnh Tư Duy: "..."

"Bỏ đi." Cô chu môi: "Tớ cũng không phải là chuột."

Mạnh Tư Duy cúp điện thoại, liếc mắt nhìn hai bao lớn phô mai que vị trái cây kia, cầm lấy quả táo cuối cùng của mình đi đến vòi nước, rửa sạch sẽ.

Cô vừa gặm táo vừa mở nhật ký trò chuyện với Bùi Thầm chỉ có một ghi chép chuyển khoản. Tin nhắn xóa xóa giảm giảm, sửa đổi mấy lần, cứ cảm thấy không vừa ý, cuối cùng dứt khoát xóa hết, đặt điện thoại xuống, dự định lần gặp mặt tiếp theo sẽ thông báo rõ ràng.

...

Mạnh Tư Duy dự định giáp mặt nói chuyện, kết quả hỗ trợ và đổi ca đêm đột xuất khiến cho ca đêm mấy ngày nay của cô ngày đêm điên đảo. Đừng nói là nói chuyện, ngay cả thức dậy lúc Bùi Thầm còn ở nhà thì cũng phải dựa vào duyên phận.

Chỉ có lúc sáng đụng mặt một lần, Mạnh Tư Duy sắp bị trễ giờ làm rồi, làm gì còn quan tâm đến chuyện nói quy định thuê nhà chung gì đó nữa, vội vàng lấy một túi bánh mì nướng mà bản thân vất vả lắm mới nhét vào được trong tủ lạnh ra, ngậm một miếng trong miệng rồi phóng ra trước cửa thay giày.

Bùi Thầm đi làm vào lúc chín giờ sáng, so với Mạnh Tư Duy tám giờ sáng đã phải có mặt thì thời gian dư dả vô cùng.

Phân cục Trung Ninh.

Hôm nay, Mạnh Tư Duy lại bị cục phó kêu đến văn phòng.

Gần đây bị cục phó gọi đến văn phòng tới tấp như vậy, khiến cho Mạnh Tư Duy có một loại ảo giác như lúc đi học bị giáo viên chủ nhiệm gọi dồn dập. Điểm khác biệt chính là lúc trước Trần Xuân Hồng tìm cô nói chuyện thì cô chỉ có thể đứng đó chịu dạy dỗ, bây giờ cục trưởng tìm cô nói chuyện thì cô có thể ngồi rồi.

Mạnh Tư Duy ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng cục phó.

Cô còn tưởng hôm nay cục phó lại muốn nói với mình những lời gì mà tâm trạng bình tĩnh, đừng để nhiệt độ trên mạng làm đánh mất chính mình. Những lời thề son sắt, cam đoan bản thân sẽ cố gắng làm việc kia cô đều đã nói tê luôn rồi. Kết quả, cục phó cầm tách trà trước mặt lên, nhấp một ngụm trà, cười híp mắt nhìn cô: "Tiểu Mạnh à."

Lúc trước, cục phó là đại đội trưởng đội trinh sát Trung Ninh, trong lúc nhậm chức đã từng phá không biết bao nhiêu vụ án lớn, toàn thân đều là sự không giận tự uy đội trinh sát tỏa ra. Lúc thẩm vấn, một ánh mắt gần như có thể dọa người tình nghi tè ra quần. Lúc này, lại đột nhiên bắt đầu thân thiết, dễ gần. Mạnh Tư Duy bị sự hòa ái bất chợt này dọa giật mình, ngồi thẳng lưng: "Vâng?"

Cục phó: "Mấy ngày nay có thể cô đã gặp may, nhận được sự yêu thích của người dân khắp nơi. Làm lãnh đạo của cô, tôi cũng rất vui."

"Bởi vì cô không chỉ đại diện cho bản thân, mà còn là đại diện cho toàn bộ phân cục Trung Ninh của chúng ta. Hình tượng và phong phạm mạnh mẽ, tích cực hướng lên của toàn bộ cảnh sát thuộc hệ thống công an nhân dân thành phố C."

Mạnh Tư Duy mang theo sự khó hiểu "hả" một tiếng, nhất thời không biết cục phó đang suy nghĩ điều gì.

Sau đó, cuối cùng cục phó cũng nói ra mục đích chủ yếu hôm nay tìm cô: "Không phải gần đây chúng ta đang thực hiện tuyên truyền đề phòng lừa gạt qua mail, cảnh giác ma túy kiểu mới sao."

"Cô cũng biết đó. Mỗi năm tuyên truyền đàng hoàng thì người dân không thích nghe, sau đó xảy ra chuyện mất bò mới lo làm chuồng thì đã trễ rồi. Cho nên, năm nay, chúng tôi dự định quay phim tuyên truyền những chủ đề này rồi đăng lên mạng. Mấy vị lãnh đạo phía trên càng nghĩ càng cảm thấy cô thích hợp nhất."

Ông ấy biết cách lúc thì dùng tình cảm, lúc thì lấy lý lẽ: "Cô xem, lần trước, đoạn phim ngắn trên weibo chính thức của chúng ta, cô lộ mặt một cái thì đã có hơn một triệu lượt like rồi. Người dân cả nước đều thích xem cô. Nếu mọi người đều thích cô như vậy, sao lại không lợi dụng sức ảnh hưởng của cô, làm một chút tuyên truyền năng lượng tích cực đến cho mọi người đi."

Rốt cục Mạnh Tư Duy cũng hiểu sự hòa ái hôm nay đột nhiên xuất hiện của cục phó.

Hóa ra là đang đợi cô ở chỗ này.

Nghe thì có vẻ là lời đề nghị đối với cô, nhưng thật ra cơ bản xem như cấp trên đang ra nhiệm vụ.

Mạnh Tư Duy lại nghĩ đến những ID tài khoản "Người chồng chứng nhận chính thức của Mạnh Tư Duy", "Bạn trai vô dụng nằm dưới đất của Mạnh Tư Duy", "Chó nhà cảnh sát tiểu Mạnh" đủ loại kia.

Thật ra, trong lòng cô không quá muốn làm những chuyện này, ngồi thẳng tắp trên ghế sô pha, do dự một chút, vẫn cứ nói: "Tôi sợ tôi làm không tốt."

Cục phó kinh nghiệm phong phú vừa nhìn một cái đã nhìn ra được sự miễn cưỡng của cô gái này.

Ông ấy cười cười, biết không thể quá bức ép cô gái nhỏ, hơn nữa, chuyện này nói ra thì trong cục đang muốn nhờ cậy cô, có việc cần người, nếu không bày tỏ một chút thì sao được chứ.

Cục phó: "Làm tuyên truyền thì chắc chắn sẽ có ban thưởng tích hiệu. Chuyện này cô không cần lo lắng."

"Nếu như hoàn thành tốt nhiệm vụ, năm nay, có lẽ đội hình sự sẽ để trống hai danh ngạch, chắc chắn chúng tôi sẽ ưu tiên cân nhắc những cấp dưới có biểu hiện tốt ở cương vị của mình."

"Hả?" Mạnh Tư Duy lập tức ngẩng đầu. Cục phó đối diện hiện tại, đã từng là đại đội trưởng đội trinh sát hình sự.

Cục phó nói xong, cười tủm tỉm nhìn cô.

Mạnh Tư Duy: "..."

Cái sự động lòng đáng chết này.


App TYT & Euphoria Team

Chương kế tiếp