Trẫm Dựa Vào Sắc Đẹp Để Truy Thê

Chương 12

Dòng người qua lại trên phố không ngớt, thỉnh thoảng có những nhóm người đi bộ lướt qua người nàng, mang theo những cơn gió nhẹ cuốn khăn che mặt trên tay nàng lên.

Lạc Chi Hành dường như không phản ứng kịp, cầm tấm lụa mỏng đứng im một chỗ, hiếm khi lộ ra vẻ giật mình.

 “Sao lại ngẩn người?” Thái tử hất cằm chỉ về đầu hẻm ít người qua lại, thúc giục: “Còn không mau thay đi.”

Lạc Chi Hành trả lời “được” theo bản năng, dẫn thị nữ đi tới đầu hẻm.

Đi một đoạn, cuối cùng cũng tìm được chút yên tĩnh giữa phố xá sầm uất.

Nàng dừng lại một chút, quay người đi tới trước mặt Thái tử, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của hắn, nghiêm túc nói: "Cảm ơn a huynh."

 “Được.” Thái Tử thản nhiên đáp lại, hất tay ra bên ngoài, nói: “Nhanh đổi đi.”

Nhìn như thúc giục, nhưng trong lời nói không có sốt ruột, ngược lại còn lộ ra một chút cam chịu cùng bất đắc dĩ.

Bên dưới mũ che mặt, Lạc Chi Hành vô thức cong môi, sau khi hành lễ lập tức đứng dậy rời đi.

Lối vào con hẻm cách năm bước đi, giữa hai tầng lầu, chỉ có một bóng người nhỏ bé miễn cưỡng đi qua, ở đây ít người qua lại. Lại có cây cối che chắn, có thể che được người.

Bán Tuyết đứng đầu hẻm chặn lại.

Bình Hạ nhanh chóng giúp Lạc Chi Hành tháo mũ trên đầu xuống, hai tay linh hoạt vuốt mái tóc có hơi rối lại cho nàng.

Lạc Chi Hành nửa cúi người, đúng lúc đưa khăn che mặt cho nàng ấy.

Bình Hạ vừa giúp nàng đeo khăn che mặt, vừa lo lắng hỏi: "Cô nương đội mũ vì muốn chắn tầm mắt, nhưng khăn che mặt chỉ có thể che mặt không che được mắt, nếu như..."

Nói đến đây, Bình Hạ dừng lại, không nói tiếp.

Nhưng cũng đủ để Lạc Chi Hành hiểu được.

Lạc Chi Hành  hơi cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Không thể tiếp tục đi đường như vậy được, đổi đi.”

Bình Hạ không khỏi tiếc nuối nói: "Nếu dựa theo sắp xếp ban đầu của cô nương, đi dạo ở Cẩm Tú các suốt một ngày, cũng sẽ không xuất hiện loại chuyện ngoài ý muốn này.”

 “Không sao.” Lạc Chi Hành điều chỉnh tâm trạng, bình tĩnh nói: “Cũng may người biết ta ở thành Ninh Xuyên không nhiều, cũng không dễ gặp được người quen.”

Bình Hạ: “Vậy Thôi công tử thì sao?”

“Lúc ra ngoài ta đã nhớ rõ y phục trên người hắn. Đã ra ngoài rồi hắn cũng không thể vô duyên vô cớ thay quần áo khác.” Lạc Chi Hành không để bụng.

Hơn nữa, cho dù hắn thay quần áo mới, còn có Bình Hạ và Bán Tuyết bên cạnh nhắc nhở, sẽ không xuất hiện sai lầm.

Thấy Lạc Chi Hành kiên quyết như vậy, Bình Hạ cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng đeo khăn che mặt cho nàng, đi theo nàng ra khỏi hẻm.

Ba người khác vẫn còn đứng chờ.

Đông Lăng theo sát bên cạnh Thái Tử, Lạc Nam cách xa một chút, thỉnh thoảng nhìn về hướng hẻm tối, đợi đến khi thấy bóng người xuất hiện mới thầm thở ra.

Bởi vì giữa hai người vẫn còn chút khoảng cách, Bán Tuyết không hề kiêng dè lảm nhảm: "... Vậy vừa rồi Thôi công tử cố ý quay về là để chuẩn bị khăn che mặt cho cô nương sao? Cẩn thận như vậy, có vẻ không phải người khó ở chung như nô tỳ từng nghĩ…”

Bình Hạ che miệng cười khẽ, cố ý chọc nàng: “Nhưng hôm qua vương gia mới bị Thôi công tử dọa chạy.”

Bán Tuyết dừng lại, vội vàng thay đổi, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, không thể bị chút ơn huệ nhỏ của hắn che giấu. Cô nương vẫn nên cẩn thận, vương gia không dám về phủ chính là vết xe đổ.”

Dừng lại một lần nữa, nói lời trái lương tâm: “Nếu Thôi công tử thật sự là người tốt đã chủ động nhắc cô nương thay mũ ngay từ đầu, chứ không phải đợi cô nương vấp ngã mới đưa khăn che mặt.”

Lạc Chi Hành: “……”

Có lẽ Bán Tuyết cũng biết mình đang bới lông tìm vết, Bán Tuyết hơi ngẩn người, trên mặt hiện rõ vẻ chột dạ.

Quận chúa mang mũ là để che mắt. Nếu không phải suýt bị ngã, Thôi công tử là một nam tử tùy tiện nói ra chắc chắn các nàng sẽ uyển chuyển từ chối. Dù cho không từ chối, một nam tử chủ động nhắc đến đồ dùng của một nữ tử cũng có vẻ mạo muội thất lễ.

Đầu tiên là ra tay cứu giúp, tránh cho cô nương té ngã, lại đúng lúc đưa khăn che mặt, hành động của Thôi công tử đã rất phong độ, thực sự không đáng bị trách móc nặng nề như vậy.

Bán Tuyết bị lương tâm chỉ trích.

Một lúc sau, nàng ấy lấy tay che mặt, thở dài nói: “Quên đi, việc nào ra việc đó. Từ chuyện này, ít nhất cũng có thể nhìn ra Thôi công tử là người tốt.”

Nhìn thấy sắp tới gần, Lạc Chi Hành và Bình Hạ mỉm cười, không nói tiếp.

Đông Lăng có vẻ đã chờ đến chán nản.

Các nàng đến gần, nghe hắn tò mò hỏi: “Nếu công tử biết Lạc cô nương đội mũ đi lại bất tiện, sao không đưa khăn che mặt từ đầu cho nàng từ trước, cũng tránh để nàng vì chuyện không hay mà sợ hãi.”

Thái Tử đáp lại: “Ta cũng không ngờ tới.”

Đông Lăng ngẩn ra: “Công tử không ngờ tới cái gì?”

“Không nghĩ tới tay chân nàng có thể vụng về được như thế.”

Đông Lăng: “……”

Lạc Chi Hành, Bình Hạ: “……”

Bán Tuyết ngoài cười nhưng trong không cười nói: “…… Cô nương, vừa rồi nô tỳ nói bậy, người nhất định không được để trong lòng.”

Thôi công tử hắn rõ ràng không liên quan gì đến hai chữ người tốt.

Đông Lăng tai thính mắt tinh phát hiện ra có điểm khác thường, nghe tiếng quay đầu lại, thấy tiểu quận chúa và Bình Hạ Bán Tuyết đứng cách đó không xa.

Vị trí đó rõ ràng có thể nghe rõ được mấy lời điện hạ vừa nói.

Đông Lăng  chậm chạp chớp mắt, tâm trí trống rỗng.

Rõ ràng đang đứng giữa phố xá người người, nhưng giữa mấy người lại im lặng đến khác thường.

Tất cả âm thanh ồn ào dường như càng lúc càng xa, chỉ còn lại thế giới yên tĩnh.

Thái Tử có vẻ cũng phát hiện ra, quay người lại.

Lạc Chi Hành đứng cách hắn hai bước, đeo khăn lụa che mặt, che khuất nửa khuôn mặt. Đôi mắt trong suốt, rõ ràng cong lên như trăng non, nhiễm đầy ý cười dịu dàng.

Ánh mắt Thái tử chưa từng dừng lại, lễ phép nhìn sang một bên, kiên định nói: “Đi thôi.”

Rõ ràng không thèm để ý đến bầu không khí chỉ vì một câu nói của mình gây ra.

Lạc Chi Hành đáp lại, bước theo sau.

Không có mũ che tầm mắt, ánh mắt nhìn thấy rõ ràng, nàng đi cực kỳ chắc chắn.

Rất nhanh đã đến Duyệt Y Phường.

Khác với Cẩm Tú các tài đại khí thô*, Duyệt Y Phương chỉ chiếm một góc cuối phố, trang trí thanh lịch tao nhã, chú ý hai chữ “đơn giản”.

(Tài đại khí thô(财大气粗): 1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm) | 2. phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác)

Bước vào trong, đủ loại vải dệt được bày ngay ngắn, thỉnh thoảng có cả y phục đã may sẵn.

Dường như rất sợ quấy nhiễu không khí thanh tịnh ở đây, mấy vị khách nói chuyện cũng hạ giọng xuống thật thấp.

Thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng máy dệt.

Lạc Chi Hành hơi nghiêng đầu, thấp giọng giải thích: “Cửa tiệm Duyệt Y Phường không lớn, hơn một nửa không gian đều để sư phó và tú nương làm việc. A huynh trực tiếp tới đây chọn y phục là được, nếu vừa ý thứ gì có thể gọi chưởng quầy.”

Thái Tử nói “ừ” một tiếng, nhấc chân đi đến hướng y phục cùng vải dệt được bày sẵn bên ngoài.

Lạc Chi Hành do dự một lát, cuối cùng cũng đuổi theo, thỉnh thoảng lên tiếng giải thích.

Duyệt Y phường chuyên về y phục, vải dệt gấm vóc đều được lựa chọn vô cùng tỉ mỉ. Ngay cả hoa văn trên vải cũng được thiết kế cực kỳ tinh xảo, không chút cẩu thả.

Nhìn khắp toàn Nam Cảnh, không có cửa hàng y phục nào có thể sánh với nơi này.

Thái Tử rõ ràng cũng rất vừa lòng, nghiêm túc lựa chọn một hồi, chọn ra ba thất vải.

Lạc Chi Hành hỏi: “A huynh không nhìn y phục sao?”

“Không cần.” Thái Tử nói ngắn gọn.

Giọng điệu của hắn rất kiên định, Lạc Chi Hành cũng không khuyên nữa, quay đầu ra hiệu cho Bình Hạ.

Bình Hạ ngầm hiểu, xoay người đi tìm chủ tiệm.

Vải vóc muốn làm thành xiêm y phải hỏi chưởng quầy trước để tìm thợ thủ công chế tác.

Thái Tử không chút khách khí nói ra yêu cầu của mình, muốn làm loại y phục nào, thêu ở đâu, thêu hoa văn gì.

Lạc Chi Hành nghe yêu cầu phức tạp của hắn, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Hơn phân nửa y phục của nàng đều do Duyệt Y Phường làm, đã rất nhiều lần nói chuyện với chủ tiệm Duyệt Y Phường nên biết rõ tính tình của hắn.

Chuyện soi mói của Thái Tử với cửa hàng nhà khác mà nói, có lẽ sẽ là rắc rối lớn.

Nhưng lại rơi ngay vào tay chưởng quầy trước mặt.

Quả nhiên, chưởng quầy lộ ra vẻ mặt hưng phấn như gặp được tri kỷ, gật đầu đồng ý yêu cầu bắt bẻ của Thái tử, thậm chí còn dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình bổ sung thêm một số phụ kiện.

Tinh tế tới cực điểm.

Hai người đều có yêu cầu nghiêm khắc với y phục còn trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Nghe đến cuối cùng, đúng như dự đoán của Lạc Chi Hành, chủ tiệm quyết định tự mình may y phục cho người bằng hữu tri kỉ này.

Lạc Chi Hành: “……”

Hai người ăn nhịp với nhau, chưởng quầy hưng phấn chạy xuống hậu viện, chuẩn bị đồ đo y phục cho hắn.

Hắn vừa đi, Lạc Chi Hành rốt cục cũng tìm được cơ hội nói chuyện, nhẹ nhàng nhắc nhở: "A huynh, tay nghề làm y phục của Vương chưởng quầy vô cùng xuất chúng, yêu cầu lại rất cao. Giao xiêm y cho hắn có lẽ trong thời gian ngắn không thể làm xong.”

 “Không sao.” Thái Tử không để bụng: “Ta cũng không vội mặc.”

Lạc Chi Hành: “……”

Đây là chuyện có vội mặc hay không sao?

Nàng im lặng một lúc, đành phải nhắc nhở rõ ràng hơn: “Dựa theo thói quen của Vương chưởng quầy, ít nhất phải ba tháng mới may được ba bộ y phục. Đến lúc đó, chỉ sợ Duyệt Y Phường không có cách nào gửi y phục đến Thịnh Kinh.”

 “Tại sao phải gửi đến Thịnh Kinh?” Thái Tử cuối cùng cũng rời ánh mắt khỏi đống tơ lụa, nhìn Lạc Chi Hành với vẻ khó hiểu.

Lạc Chi Hành: “……”

Lúc này Lạc Chi Hành mới nhớ tới, nàng cũng không biết Thái Tử sẽ ở lại Nam Cảnh bao lâu.

Nghe ý này của hắn, chẳng lẽ muốn ở lại đây ba tháng?

Hắn đường đường là trữ quân một nước, Thánh Thượng lại có thể chấp nhận để hắn không lo đến chuyện triều chính, ra ngoài chơi bời hơn ba tháng sao?

Lạc Chi Hành khiếp sợ, ánh mắt phức tạp nhìn Thái tử, thật lâu không lên tiếng.

Thái Tử nhìn chằm chằm nàng một lát, hình như cũng ý thức được, khẽ cười một tiếng, lười biếng nói: "Lúc trước ta từng nói, sẽ ở lại trong phủ quấy rầy một đoạn thời gian.”

Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ “một đoạn”.

Lạc Chi Hành tiếp tục trầm mặc: “……”

Thật sự chưa bao giờ nghĩ đến, người khác nói một đoạn là khiêm tốn, đến lượt hắn nói tất cả lại là thật.

Thái Tử quay mặt đi chỗ khác, không chút để ý nói: “Cho nên ngươi tìm thời gian nói với thúc thúc, nói ông ấy ở đại doanh mệt mỏi nên nhanh chóng về phủ nghỉ ngơi, không cần sợ ta giở trò.”

 “……” Nụ cười trên mặt Lạc Chi Hành cứng lại, miễn cưỡng nói: “A huynh nói gì vậy, cha ta bận rộn quân vụ, cho nên cũng chỉ…”

Thái Tử lười nghe mấy cái cơ đường hoàng này của nàng, xua tay tỏ vẻ ghét bỏ.

Lạc Chi Hành im lặng nuốt xuống mấy lời “vốn cũng không hay ở trong phủ”.

Thái Tử liếc nàng một cái, không nhanh không chậm có “ý tốt” nhắc nhở nàng: “Trước khi nói chuyện phải suy nghĩ cho kỹ, ta không phải người dễ lừa.”

Chuyện đột ngột xảy ra hôm qua, trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ. Nhưng qua một đêm đã hiểu ra toàn bộ.

Lúc trước Nam Cảnh Vương chủ động giao binh quyền, Hoàng đế niệm tình ông có chiến công nổi bất, biết rõ tính ông chỉ thích võ nghệ, nên nhất quyết giao một vị trí hư danh cho ông, cho phép ông tự do ra vào đại doanh, xử lý những chuyện liên quan đến quân vụ. 

Nhưng không có binh quyền, cái gọi là quân vụ chẳng qua chỉ là những chuyện  vụn vặt không có gì phức tạp, lại hiếm khi có chuyện gì quan trọng.

Tuy hôm qua hắn và Nam Cảnh Vương mới chính thức gặp mặt, nhưng theo như lời tổ phụ nói, đã sớm biết được tính cách tiêu sái bừa bãi của Nam Cảnh Vương.

Người như vậy, sao có thể chủ động ở lại quân doanh vì mấy chuyện tầm thường?

Nghĩ tới nghĩ lui, chẳng qua là do hôm qua hắn bày mưu tính kế với Nam Cảnh Vương hai chuyện mới vô ý dọa người chạy mất.

 Cho nên Nam Cảnh Vương mới có thể nghĩ ra cách thoát thân vụng về như vậy.

Thái Tử không khỏi có chút tiếc nuối, nếu sớm biết như thế, hắn sẽ kiềm chế một chút.

Hắn làm sao có thể nghĩ tới, Nam Cảnh Vương oai phng một cõi trên chiến trường lại dễ bị dọa như vậy.

Nghe Thái tử nói xong, Lạc Chi Hành thức thời không lên tiếng phản bác, thuận nước đẩy thuyền cho hắn nói.

Dù sao nàng cũng không muốn suốt ngày đề phòng, đối phó với Thái tử, một lời nói dối cần vô số lời nói dối mới có thể toàn vẹn, cho dù nàng có vắt óc tìm mưu tính kế nhất định cũng sẽ có chỗ sai lầm.

Nếu Thái tử đã đoán được mọi chuyện, cũng đỡ cho nàng phải lo lắng.

Như bây giờ là tốt nhất.

Nghĩ đến đây, Lạc Chi Hành yên tâm ngồi một bên, yên lặng chờ chưởng quầy tới đo y phục cho hắn.

Vương chưởng quầy là người làm việc vô cùng tỉ mỉ, lại được người khác yêu thích, đi tới hậu viện một chuyến, không tránh được người muốn nhân cơ hội xin chỉ giáo.

Lạc Chi Hành đã sớm chuẩn bị chờ hắn một hồi, nhưng đợi được một lát lại có hơi buồn chán, nhìn Thái Tử bên cạnh cũng có vẻ mệt mỏi, cuối cùng không kìm được lòng tò mò, làm như vô ý nói: “Nhắcc mới nhớ, vì sao hôm qua a huynh phải làm hai chuyện kia?”

Thái Tử thuận miệng nói: “Nói một chuyện, ta cam đoan ngươi sẽ không chủ động nhắc đến chuyện sau.”

Lạc Chi Hành  đã hiểu.

Để đánh chuyển sự chú ý của cha nàng trước khi rời đi chính là vì điện hạ muốn ôn lại những chuyện trước đây với nàng.

Lạc Chi Hành nhấn mạnh chuyện này, tò mò hỏi: “Vậy chuyện thứ nhất đâu?”

Người cùng tuổi với cha nàng làm gia gia không phải số ít, tính theo tuổi của Thái tử, dựa theo bối phận của Thôi lão tướng quân gọi cha nàng là gia gia cũng không quá.

Hạ tất gì Thái tử phải chủ động dụ cha tự hạ bối phấn của mình?

Thái Tử không vội lên tiếng, nghe vậy dừng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm Lạc Chi Hành, không rõ cảm xúc gọi một tiếng: “Lạc Chi Hành.” 

“Hả?”

Giọng Thái Tử đều đều, không rõ vui buồn.

“Ngươi thật sự muốn ta gọi ngươi là cô cô sao?”

Chương kế tiếp