Trò Chơi Cuộc Sống

CHƯƠNG 12: ĐỔI MỚI

Mãi cho đến khi ông cụ về quê, Giang Phong vẫn chưa thể nào nấu được một món ăn nào khiến ông cụ hài lòng. Giang Vệ Quốc về quê trước ngày Giang Phong nhập học ba ngày, lý do hết sức đơn giản: ông cụ không yên tâm về mấy chú heo cưng mập mạp mà ông cụ nuôi.

- Ba à, mấy con heo đó có mẹ chăm sóc rồi nên ba cứ yên tâm ở lại đây đi! Nếu ở nhà chú Tư không thoải mái thì ba có thể tới nhà của con. - Giang Kiến Đảng cố gắng thuyết phục Giang Kiến Đảng lúc ở nhà ga, hễ nghĩ đến những ngày lành tháng đẹp được ăn thức ăn do ông cụ nấu sắp hết là nước mắt ông ấy lại lưng tròng.

- Không được, không được! Mẹ anh không biết nấu cơm cho heo, tôi xem ảnh chụp mà mẹ anh mới gửi cho tôi hôm qua thấy mẹ anh nuôi heo gầy còm hết rồi. - Giang Vệ Quốc đau lòng lấy điện thoại di động ra cho Giang Kiến Đảng xem tấm ảnh ba chú heo trắng trẻo mập mạp sắp tràn ra khỏi khung hình, nói: - Bọn chúng ăn không quen cơm heo không phải do ba của các anh nấu đâu.

Hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má núc ních thịt của Giang Kiến Đảng.

- Tiểu Phong! Nhập học lại rồi cũng phải luyện tập đàng hoàng cho ông, đừng để mai một. Dạo trước ông xem thời sự biết được sinh viên các cháu rất thích nấu ăn trong ký túc xá đúng không? Chăm chỉ học hành, rảnh rỗi thì phải luyện tập thái rau và dùng muôi nhiều hơn. - Giang Vệ Quốc nói xong liền xách bộ dụng cụ cắt gọt mà ông cụ mới mua bước lên chiếc xe khách nhỏ về quê.

- Tiểu Phong, học nấu ăn cho tốt nhé! Đừng phụ sự dạy dỗ của ông nội con. - Giang Kiến Đảng chùi nước mắt, nói.

Giang Phong: "..."

Khoan hẵng nói đến những chuyện khác, nếu hắn dám nấu nướng trong ký túc xá thì quản lý ký túc xá là người đầu tiên băm hắn. Có khi sẽ dùng đến cả thủ pháp cắt chéo để cắt hắn ra thành mười mấy hai mươi khúc mất.

Trường của Trần Tú Tú khai giảng sớm hơn trường của Giang Phong hai ngày, cô đã đặt trước vé máy bay vào ngày mai rồi. Để bày tỏ lòng quyến luyến đối với hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau sắp sửa vào học, và thuận tiện kiếm thêm ít điểm kinh nghiệm nên Giang Phong tự tay nấu một bàn “ứng dụng thực tiễn" cho Trần Tú Tú.

Hai vợ chồng Giang Kiến Đảng không có hứng thú với thức ăn do Giang Phong nấu, có khi khả năng nấu nướng của Giang Kiến Đảng còn khá hơn Giang Phong một chút. Bà Giang Tú Liên đã ăn cơm chính tay cha chồng nấu cũng tỏ ra coi thường những đĩa thức ăn con trai đích thân xuống bếp làm ra, bèn lấy lý do một mình ông Giang Kiến Khang bận bịu ở quán cần mình đến quán hỗ trợ. Hồi ông cụ còn ở nhà không thấy ngoài quán bận bịu gì cả, ông cụ vừa đi bỗng nhiên ngoài tiệm lại bận? Cuối cùng, thực khách tới để thưởng thức tay nghề của Giang Phong chỉ có mỗi Trần Tú Tú.

Năm mặn một canh, toàn là những món ăn thường ngày: súp lơ xào khô, cà chua xào trứng, cải thảo sốt xì dầu, nộm dưa chuột thái lát, canh rong biển trứng và khó nhất là món tôm kho tộ. Trông không đến nỗi nào, đồng thời bởi vì có đánh giá của trò chơi nên Giang Phong biết nộm dưa chuột thái lát là món ngon nhất trong sáu món ở đây. Riêng cà chua xào trứng bất cẩn thả hơi nhiều muối. Dù sao cũng không uổng công mười ngày khổ luyện kỹ thuật thái rau!

Trần Tú Tú có một đôi mắt tinh tường, trong lần hạ đũa đầu tiên đã hướng đũa về phía đĩa nộm dưa chuột thái lát. Cô tách ra một đoạn dưa chuột ngắn, rồi cho vào miệng.

[ Ting ~ Đạt được 3 điểm kinh nghiệm. ]

Giang Phong: “...”

Cổ thay đổi rồi, trước kia cổ chỉ ăn mỗi hạt bắp mà cũng cho tôi hẳn 9 điểm kinh nghiệm!

Khẩu vị của Trần Tú Tú được Giang Vệ Quốc bồi dưỡng hơn mười ngày qua rõ ràng đã trở nên khó tính hơn, chỉ cho một hoặc hai điểm kinh nghiệm cho mỗi món ăn. Trần Tú Tú còn học được thói bủn xỉn của ông Giang Kiến Khang, không còn phong thái cho tận 30 điểm kinh nghiệm sau khi húp một hớp cháo như lúc trước nữa.

Bạn đang đọc truyện “Trò chơi cuộc sống", được edit và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TY T. Bản edit xuất hiện ở nền tảng khác nằm ngoài mong muốn của Autumnnolove, vui lòng đọc chương mới nhất - nhanh nhất tại App TYT.

Trần Tú Tú theo học Đại học S tại thành phố S, chi phí đắt đỏ đến cả thành phố A cũng không sánh bằng. Nghĩ rằng khẩu vị của người dân ở thành phố S khác với người dân ở thành phố A, Giang Phong dằn lòng tặng cho Trần Tú Tú một vại tương ớt mà ông nội tự tay làm. Trần Tú Tú vui vẻ trộn tương ớt với cơm trắng ăn xong nửa bữa cơm còn lại.

Giang Phong mất một vại tương ớt mà chẳng được mấy điểm kinh nghiệm, tâm tình buồn bã bèn bấm mở giao diện thuộc tính lên. Với bữa cơm đó, Trần Tú Tú đã cho đủ điểm kinh nghiệm cần để lên cấp 5. Giang Phong chọn nút “thăng cấp" giống như bao lần.

[ Ting ~ Chúc mừng người chơi đạt đến cấp 5, hoàn thành Hướng dẫn sơ cấp dành cho tân thủ. ]

[ Phần thưởng: Kỹ năng giám định Trung cấp. ]

[ Bắt đầu cập nhật trò chơi, sau khi hoàn thành cập nhật sẽ kích hoạt mục Khám phá kỹ năng và Thăng cấp kỹ năng. ]

Cập nhật?

Game này cũng rất bắt trend đấy chứ!

Giang Phong cố gắng mở lại bảng thuộc tính, nhưng thứ mà hắn nhìn thấy là thanh tiến độ cập nhật của mình.

[ Tiến độ cập nhật: 0% ]

Chắc là Trái đất hơi xa, cho nên tốc độ băng truyền rất chậm. Một tiếng trôi qua, tiến độ cập nhật mới lên được 2%.

Giang Phong kiểu: “...”

Thảo nào người ta hay nói “thôn địa cầu, thôn địa cầu", tốc độ mạng của thôn này chậm ơi là chậm.

Bởi vì trò chơi đang cập nhật nên Giang Phong bèn đi ra tiệm phụ việc. Những thực khách quen đều biết quán nhỏ của nhà Giang Phong sắp dọn đi rồi, thế là buôn bán mấy ngày gần đây cực kỳ phát đạt. Không quan tâm tiệm có bán cơm hay không, từ 6 giờ sáng đến 10 giờ tối trong tiệm luôn chật ních người. (App TY T)

Buổi trưa hôm sau Giang Phong cũng đến hỗ trợ, đúng lúc nghe được một người khách quen 20 năm cảm thán:

- Sau này chúng tôi sẽ không tìm thấy quán ăn nào ngon như quán ăn của anh chị ở khu này nữa rồi.

Thành phố Z nho nhỏ không phải không có đầu bếp giỏi, nhưng tay nghề nấu ăn có thể được công nhận nổi trội hơn Giang Kiến Khang là một đầu bếp già của một nhà hàng ba mươi năm tuổi. Ban đầu chỉ là quán nhậu, sau đó đổi thành nhà hàng và giá thức ăn đắt gấp mấy lần những món ăn vặt ở quán Kiện Khang. Có một khoảng thời gian trước kia thịnh hành việc thống kê danh sách những quán ăn nhỏ rất ngon nhưng chưa được biết đến ở địa phương, ăn vặt Kiện Khang là cái tên có tần suất xuất hiện khá nhiều lần trên bảng. Lúc đó Giang Phong phải đi ship hàng mỗi ngày làm cho làn da đen nhẻm, ai không biết còn tưởng đâu hắn vừa đi học vừa đi công trường dọn gạch đấy.

Quay lại hiện tại, Giang Kiến Khang cũng hơi quyến luyến những người khách quen trước mặt. Năm ấy nhà hàng quốc doanh đóng cửa, Giang Kiến Khang thất nghiệp. Công việc ổn định không còn, cứ như trời sập đến nơi. Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên gom hết toàn bộ tiền dành dụm để mua một cửa hàng và mở quán ăn vặt này. Giai đoạn khởi nghiệp mà không có mấy vị khách ở đây ủng hộ thì có khi Giang Kiến Khang đã nghèo đến mức phải đi ra gầm cầu xin ăn. Chứ đâu được như bây giờ, tiết kiệm đủ tiền mở một quán ăn ở thành phố A?

Hôm nay Ăn vặt Kiện Khang mở bán ngày cuối. Vốn dĩ cũng định bán thêm hai ngày nữa, nào ngờ ông cụ về quê sớm hơn dự định nên Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên bàn bạc chuẩn bị đến thành phố A trước. Sắp khai trương cửa hàng mới rồi, kiểu gì cũng phải đến đó cho quen đường sá. Đêm cuối, Giang Kiến Khang mời tất cả khách quen của Ăn vặt Kiện Khang và hàng xóm láng giềng ăn một bữa cơm. Trong tiệm không đủ chỗ ngồi, phải bày thêm bàn ở bên ngoài tiệm. Hầu hết chủ cửa hàng trên con phố này là hàng xóm thân thiết mà Giang Kiến Khang quen biết đã lâu, biết rằng hôm nay là ngày buôn bán cuối cùng của Ăn vặt Kiện Khang nên họ đồng lòng cho mượn khoảng sân phía trước cửa hàng nhà mình. Còn có rất nhiều chủ cửa hàng khác cho mượn bàn ghế, thậm chí là chén đũa trong tiệm của họ. Màu sắc bàn ghế khác nhau, kiểu dáng không cái nào giống cái nào kín bưng cả một con phố.

Giang Kiến Khang bận rộn trong bếp từ 6 giờ đến 9 giờ không nghỉ một giây phút nào. Từng thố món ăn Sơn Đông được Giang Phong bưng ra không có hồi kết. Ba bốn chục bàn khách khứa, dường như ai Giang Phong cũng có ấn tượng. Bấy giờ Giang Phong mới chợt nhận ra, Ăn vặt Kiện Khang đã có rất nhiều khách quen từ lúc nào rồi.

11 giờ khuya, bàn khách cuối cùng cũng đã rời đi. Giang Kiến Khang mệt mở hơi tai, mồ hôi đầm đìa. Chiếc áp sơ mi big-size đã thấm đẫm mồ hôi cả buổi, ông ngồi trước cây quạt điện trong tiệm để hong gió. Giang Phong và bà Vương Tú Liên dọn dẹp bàn ghế chén bát, rửa sạch và sắp xếp lại để còn trả cho nhà người ta và tiện thể nói một tiếng cảm ơn.

Dọn xong toàn bộ là hơn 12 giờ rồi, thành phố Z không có cuộc sống về đêm, cho nên vào lúc 12 giờ khuya trên đường không có nguồn sáng nào khác ngoại trừ đèn đường. Giang Kiến Khang đứng trước cửa hàng, ngắm nhìn bảng hiệu cũ kỹ và hư hại rồi thở dài tháo biển hiệu xuống. Ông không có ý định bán lại cửa hàng hay cho ai thuê, cứ để như vậy cũng được. Từ đây thành phố Z không còn Tiệm ăn vặt Kiện Khang nữa!

- Con à!

- Dạ!

- Con hãy nghiêm túc học ông nội con, thu nhận đệ tử, rồi mở một chuỗi cửa hàng nhé. Sau này chúng ta trở về từ thành phố A, sẽ khai trương một cửa hàng to hơn nữa!

- Chuỗi?

- Ba đã nghĩ ra tên rồi, gọi là “Kiện Khang bổn tiệm”.

“...”

Chương kế tiếp