Trò Chơi Cuộc Sống

CHƯƠNG 14: MÓN NỘM DƯA CHUỘT THÁI LÁT

Bày trí và bố cục cửa hàng đều vượt qua mong muốn của Giang Kiến Khang. Vốn dĩ trong lòng vẫn còn hơi lo lắng lập tức bừng bừng ý chí chiến đấu, gạt con trai sang một bên rồi kéo bà Vương Tú Liên đi đến khu chợ gần đây tìm hiểu tình hình. Mở một cửa hàng bề thế nhường này, cần phải lựa chọn cẩn thận nguồn cung nguyên liệu nấu ăn.

Giang Phong bị cha mẹ ruột bỏ bê mãi đã thành thói quen, hắn và Vương Hạo cùng nhau về ký túc xá trước.

- Anh Phong, hồi nãy em thấy menu món ăn ở tầng trệt có một món ăn tên là súp Liễu Diệp Yến. Món đó trông như thế nào? - Vương Hạo tò mò hỏi.

- Ba tôi ghi vậy để hút khách thôi, chứ ông ấy hoàn toàn không biết làm. - Giang Phong trả lời. Thấy Vương Hạo hơi ngớ người ra bèn giải thích với anh chàng rằng: - Món đó có nguyên liệu chính là tổ yến trắng, ba tôi chỉ biết lý luận suông còn thực tế thì chưa nấu bao giờ. Tôi nghĩ đây có lẽ là món mà ông nội tôi từng chế biến lúc còn làm đầu bếp ở nhà hàng quốc doanh.

Vương Hạo ngộ ra, nói:

- Thảo nào anh nấu cơm cũng rất ngon, hoá ra là gia truyền cả.

Lúc đi đến siêu thị bên cạnh trường đại học, Giang Phong bỗng nhiên dừng bước.

- Cậu có muốn ăn nộm dưa chuột thái lát không?

Trong túi của hắn có sẵn ớt tươi và sa tế rồi đây.

Vương Hạo có tiếng là thích ăn uống, nấu ăn cho cậu ta chắc chắn sẽ đạt được rất nhiều điểm kinh nghiệm. Nếu chờ đến tối sau khi cậu ta thưởng thức tay nghề của ông Giang Kiến Khang xong rồi mới nấu cho cậu ta ăn thì có khi không còn dễ lừa gạt như ban đầu nữa.

Tất nhiên Vương Hạo biết món nộm dưa chuột, bèn nói:

- Anh Phong còn biết làm món này sao? Đi, đi, đi! Siêu thị có dưa chuột luôn, chờ anh làm xong em sẽ đăng lên trang cá nhân cho mấy thằng quỷ phòng bên thèm chết!

Hai mắt Giang Phong sáng lên, hỏi:

- Bọn họ lên trường hết rồi à?

- Tại vì phải lên trước ngày đón tân sinh viên, nên mấy thằng quỷ đó đều tới cả rồi. Anh Phong, lần này chúng ta phải đóng cửa thật chặt. Lần trước tụi nó ngửi được mùi cơm sườn xong là không chừa lại cho em một miếng nào luôn. - Vương Hạo cười hì hì nói.

- Có sao, cắt thêm vài quả thôi mà. Cậu hỏi thử xem bọn họ có muốn ăn không? - Tất nhiên Giang Phong sẽ không từ chối những người tới ăn, trong mắt Giang Phong họ là những người cho rất rất nhiều điểm kinh nghiệm đấy!

Giang Phong đã nói vậy rồi, Vương Hạo lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi mọi người trong nhóm wechat. Quả nhiên lập tức nhận được phản hồi nhiệt tình của các bạn sinh viên nam lên trường sớm.

Giang Phong mua 10 quả dưa chuột. Dưa chuột bán trong siêu thị gần trường không được tươi lắm, nhìn cái là biết bị ủ tới chín. Có vẻ không ngon, mà hắn cũng lười đứng lựa. Hắn lấy khoảng chừng mười quả dưa chuột nom hình dạng không tới nỗi nào, sau khi tự mình cân xong thì đi đến quầy thanh toán để tính tiền. Thấy hắn mua mười quả dưa chuột, bác gái tính tiền còn cố ý ngó hắn vài lần.

- Đừng mua rau cải ở trường, toàn là thuốc tăng trọng đấy. - Có lẽ thấy dáng dấp của Giang Phong không đến nỗi nào nên bác gái nhắc nhở mấy câu: - Đằng sau chợ đầu mối có một khu chợ trời, ở đó có rất nhiều rau cải do chính họ trồng. Không có thuốc trừ sâu đâu, lại còn tươi nữa.

- Con cảm ơn dì. - Giang Phong ngon ngọt nói cảm ơn, rồi lấy điện thoại ra báo cho ông Giang Kiến Khang biết tin này.

Bạn đang đọc truyện “Trò chơi cuộc sống", được edit và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TY T. Bản edit xuất hiện ở nền tảng khác nằm ngoài mong muốn của Autumnnolove, vui lòng đọc chương mới nhất - nhanh nhất tại App TYT.

Vương Hạo chờ Giang Phong ở cửa siêu thị, thấy hắn xách một túi dưa chuột thật to ra thì hoảng hồn hỏi:

- Anh Phong, em nhớ là hình như trong ký túc xá của chúng ta không có dao phay.

Ở phòng ký túc xá chỉ có mỗi con dao gọt hoa quả khá bén, đây cũng là lý do vì sao ngày thường Giang Phong không thích nấu ăn ở ký túc xá. Dùng dao gọt hoa quả để chặt thịt có khi chặt cả nửa ngày, mất công!

- Dao gọt hoa quả cũng được. - Giang Phong đáp.

Tinh hoa của nộm dưa chuột thái lát nằm ở kỹ thuật thái dưa chuột, kế đến mới là điều chế gia vị. Mỗi nơi có những khẩu vị khác nhau, dù sao cũng sẽ không tới nỗi nào. Về phần kỹ thuật thái rau… vào năm lớp 5 tiểu học Giang Phong đã có thể cắt được một quả dưa chuột thái lát rồi. Chỉ là kỹ thuật thái rau cơ bản mà thôi!

Giang Phong ở lầu 5 của ký túc xá, lúc hắn vác một túi gia vị và một túi dưa leo lên đến lầu năm suýt chút nữa đã cho rằng mình đi nhầm tòa nhà ký túc xá. Từ đầu cầu thang đến cửa phòng 501 chật kín người, cao thấp mập ốm đủ cả. Quét mắt nhìn thoáng một cái có thể đếm được ít nhất hơn mười người. Không biết còn tưởng kéo bè kéo cánh xúm lại chỗ này đánh nhau ấy chứ!

- Cái đìn địt! Tôi chỉ nhắn có một câu mà các cậu mò hết sang bên này à! - Vương Hạo thấy tình cảnh này nhịn không được mà chửi bậy lên.

Trong số những người ở đây, có bạn cùng lớp hoặc cùng khoa với Giang Phong. Ngoài ra còn có những khách hàng quen thường xuyên tới lui phòng 501 ủng hộ quầy bán quà vặt của Vương Hạo.

- Biết nhà thằng Phong khai trương quán ăn nên bọn tao tới để ủng hộ! - Lý Kiện cùng lớp nói đùa.

- Ngày mốt cửa hàng nhà tôi khai trương, mọi người nhớ đến ủng hộ nha. - Giang Phong cười nói, Vương Hạo thì mở cửa phòng ký túc xá vào.

Dao gọt hoa quả nằm ở trên bàn của Giang Phong, Giang Phong đi ra ban công rửa sạch dưa chuột và dao gọt hoa quả, còn Vương Hạo nhanh nhẹn bắt đầu lau bàn. Tấm thớt nhựa đã hỏng từ học kỳ trước rồi, chưa mua cái mới. Vì vậy muốn gọt dưa chuột cùng chỉ có thể gọt luôn trên bàn thôi.

Rửa dưa chuột xong, Giang Phong cầm dao lên thuần thục cắt chéo một nhát rồi lại cắt thẳng một nhát. Thao tác điêu luyện như thể không phải đang cầm dao gọt hoa quả mà là cầm một trong những con dao thần kỳ trong truyện “Tiểu đầu bếp cung đình". Những cậu bạn tới ủng hộ đứng ở cửa xem mà trợn to hai mắt.

Khả năng nấu nướng của Giang Phong tốt cũng chỉ có thể so sánh với sinh viên đại học A mà thôi. Chứ vào một quán ăn lớn một chút ở thành phố A xem, có thể tìm thấy một đống đầu bếp tay nghề tốt hơn Giang Phong. Những người ở đây có quan hệ khá tốt với Giang Phong, nhìn thấy bài đăng trên trang cá nhân của Vương Hạo thì cho rằng cuộc sống của Giang Phong đang rất khó khăn bởi vì món nợ mở cửa hàng cho nên bèn đến ủng hộ Giang Phong. Bọn họ có bàn với nhau mỗi người ăn mấy miếng dưa chuột, rồi viện cớ trả tiền thức ăn một người đưa cho Giang Phong năm mười tệ tranh cho Giang Phong mới vừa khai giảng đã lâm vào tình trạng túng quẫn. Nộm dưa chuột thái lát không phải chuyện chính, ủng hộ mới là chuyện chính. Thế nhưng hiện tại, nhiều người ở cửa vô thức tập trung vào con dao gọt hoa quả trên tay Giang Phong lúc nào không hay. (Autumnnolove x T YT)

Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt…

Động tác chớp nhoáng như trong phim truyền hình vậy. Bởi vì phòng 501 thường xuyên ăn lẩu vào mùa đông nên có đầy đủ gia vị và đĩa. Giang Phong lấy hai cái đĩa ra, xếp dưa chuột đã được cắt khoanh tròn lên. Sau đó thêm vào muối, dầu mè, đường. Rồi lôi trong ba lô của mình ra một lọ giấm do chính ông nội nuôi, ớt đỏ phơi khô và sa tế nhà làm. Thời trẻ ông nội từng học nuôi giấm cùng bậc thầy nuôi giấm SX. Theo quan điểm của ông nội, hầu hết các loại giấm được bán trên thị trường hiện nay đều không có linh hồn. Vừa mở lọ đựng sa tế và bình giấm ra, mùi hương lập tức bay xa.

- Các cậu thích ăn chua hay ăn cay? - Giang Phong hỏi mấy anh chàng ngoài cửa.

- Cay nha, cay nha.

- Chua, chua đi!

- Sao cũng được, tùy hỉ.

Bốn người đưa ra ba câu trả lời. Lúc nào bọn họ làm gì còn nhớ ra mình tới chủ yếu là để ủng hộ, trong mắt chỉ có hai đĩa dưa chuột thôi.

Thế là Giang Phong làm một đĩa nhiều ớt, và một đĩa tỷ lệ bình thường. Mười quả dưa chuột nhìn thì có vẻ nhiều đấy, nhưng chia cho hơn mười người thật sự không được bao nhiêu.

Vương Hạo ỷ mình là bạn cùng phòng, định bụng một mình một quả. Nào ngờ lại bị tất cả mọi người chỉ trích công khai và nghiêm khắc nên phải chia ra ba phần tư. Sa tế do ông nội Giang Phong làm có "tác dụng" rất chậm, mấy người bạn học không thể ăn cay bị cay đến mức nước mắt lưng tròng nhưng vẫn hết sức hăng hái ở tuyến đầu tranh ăn. Phòng 501 tràn ngập mùi hương chua chua cay cay.

Ban đầu có người định khen hương vị của món nộm dưa chuột một cách lịch sự mà thôi, cuối cùng những người bạn có ý nghĩ này chỉ kịp nhìn thấy mấy cái đĩa còn sót giấm và ớt đỏ. Một bạn học nam sống ở lầu sáu đi xuống đổ rác, thấy lầu năm chật kín người mà trong không khí còn nồng nặc mùi thức ăn chua chua cay cay có vẻ rất ngon thì tò mò hỏi một câu:

- Các cậu bu lại đây ăn cái gì vậy?

- Ăn gì, có ăn gì đâu. Giấm đổ nên chúng tôi phụ dọn. - Mọi người nhất trí một câu trả lời, nhỡ đâu có thêm một người đến chia đồ ăn thì phải làm sao!

Mười đĩa nộm dưa chuột thái lát bỗng chốc hóa thành hư không trước cảnh mọi người giành nhau cứ như sói đói. Lúc này, Giang Phong nghe thấy:

[ Ting ~ Đạt được 111 điểm kinh nghiệm. ]

[ Ting ~ Đạt được 167 điểm kinh nghiệm. ]

[ Ting ~ Đạt được 109 điểm kinh nghiệm. ]

Tâm trạng quả thực không chỉ dừng lại ở "toẹt vời".

Sau khi chia xong đồ ăn, mọi người bắt đầu nhiệt tình tranh nhau rửa đĩa.

- Ối! - Một bạn khóa dưới chung khoa Giang Phong vỗ đùi vờ như sực nhớ ra chuyện gì đó: - Anh Phong, xém xíu em quên trả tiền nộm dưa chuột thái lát cho anh rồi. Em quét mã QR đầu giường anh Hạo chuyển cho anh Hạo trước nha, anh Hạo nhớ đưa anh Phong giúp em.

- Ừ đấy, sao tôi lại quên được nhỉ.

- Mèn đét ơi, coi đầu óc tớ này. Hạo ơi, tôi cũng chuyển khoản cho cậu nha.

Mọi người cứ như đồng loạt ngộ ra, kỹ thuật diễn xuất vụng về tới nỗi Giang Phong cũng ngại vạch trần bọn họ. Điều quan trọng là tất cả chuyển khoản xong là cong đít chạy, quá giả.

Vương Hạo bối rối nhìn thông báo nhắc nhở chuyển khoản liên tục không dứt từ điện thoại, hỏi:

- Tụi nó đi ăn chực mà biết trả tiền từ bao giờ thế?

Giang Phong khẽ cười, bắt đầu thu dọn gia vị. Hắn đáp:

- Còn không phải tại cậu mỗi ngày quảng cáo sai sự thật trên dòng thời gian sao. Có khi tụi nó đang nghĩ tôi nghèo tới mức không có cơm ăn.

Vương Hạo: "..."

- Tiền này thì sao?

- Cứ nhận đi đã, chờ tụi nó tới quán ăn nhà tôi ăn cơm tôi sẽ giảm giá ngược lại. - Giang Phong nói.

Sau khi thu dọn đồ đạc, Giang Phong cố ý chọn ra vài loại gia vị cho vào túi định bụng buổi tối mang đến quán ăn. Vương Hạo nhấm nháp dư vị của đĩa nộm dưa chuột thái lát lúc nãy, hỏi:

- Anh Phong, tay nghề của ba anh so với đĩa nộm dưa chuột thái lát hồi nãy sẽ như thế nào?

Giang Phong suy nghĩ, rồi nghiêm túc nói:

- Nộm dưa chuột thái lát lúc nãy ăn ngon là vì có dùng sa tế và giấm do chính ông nội tôi làm, có lẽ chỉ ngang mức độ bình thường của ba tôi thôi.

- Chắc chắn tối nay ba tôi sẽ làm toàn món sở trường của ông ấy đấy, đảm bảo trình độ cao hơn đĩa nộm dưa chuột thái lát này nhiều.

- Ực… - Vương Hạo vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Chương kế tiếp