Trò Chơi Cuộc Sống

CHƯƠNG 7: CHÁO THỊT NẠC TRỨNG BÁCH THẢO


So với căn bếp đơn sơ ở nhà Trần Tú Tú, phòng bếp của nhà họ Giang có đầy đủ dụng cụ làm bếp và gia vị hơn. Để không khiến bạn thân ngộ độc mà chết, Giang Phong quyết định nấu cháo ở nhà mình trước, xem thử hiệu quả thế nào rồi mới cân nhắc có nên bưng qua hay không.

Cắt nhỏ hột vịt bắc thảo, ướp phần thịt nạc. Sau khi bận bịu một hồi, Giang Phong ra khỏi phòng bếp, im lặng chờ đợi cháo chín. Giang Phong móc điện thoại ra, lúc này mới thấy Vương Hạo gửi tới mấy tin nhắn liền.

Chuột: [ Anh Phong, nhấn cái nút nào trên nồi cơm điện để nấu cơm dị??!! ]

Chuột: [ Anh Phong, nấu cơm thì cho bao nhiêu gạo cho bao nhiêu nước??!! ]

Chuột: [ Anh Phong, điều chỉnh máy biến áp ở mức mấy dạ??!! ]

Chuột: [ Anh Phong, cứu bé anh ơi!!! ]

Giang Phong: “...”

Cậu mà là “bé", ở nhà họ Giang chúng tôi từ 75 ki-lo-gram trở lên đều không được tính là “bé".

Giang Phong hướng dẫn từ xa cho Vương Hạo cách để nấu chín cơm bằng nồi cơm điện, rồi lại lướt lướt vòng bạn bè một chút mới nhận được tin nhắn phản hồi của Vương Hạo.

Chuột: [ Anh Phong, muộn rồi… ]

Chuột: [ Anh Phong, em cầu xin anh mau quay lại di! Em nhớ cơm sườn nồi đất của anh quá! ]

Giang Phong: “...”

Guna: [ 🙂 ]

Đáp lại sự nhớ nhung của bạn cùng phòng, Giang Phong mở nắp nồi ra chụp lại tấm hình nồi cháo đã được nấu chín vẫn còn bốc khói nghi ngút và nhấn gửi đi. Hắn đặt điện thoại xuống, bắt đầu đảo cháo trong nồi. Khuấy chừng 10 phút, Giang Phong liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách: 4 giờ 40 phút - còn chưa tới giờ cơm chiều. Hắn bèn tắt lửa, đậy nắp nồi lại, tạm thời cho vào nồi giữ ấm đã.

– Bạn đang theo dõi truyện “Trò chơi cuộc sống" được edit và đăng tải miễn phí tại ứng dụng TYT, đọc truyện tại TYT để ủng hộ nhóm dịch –

Hắn lại mở điện thoại lên, quả nhiên liên tiếp nhận được tiếng khóc như quỷ rên sói gào của Vương Hạo. Nhớ đến nhiệm vụ chính, Giang Phong quyết định gọi điện thoại cho Vương Hạo hỏi thăm tình hình một chút, sẵn tiện nhờ cậu ấy quảng bá dùm nhà mình sắp sửa mở tiệm ăn mới.

Mặc dù Vương Hạo vừa thất bại trong tình trường vừa nhận về một cơ thể béo ú giảm cân mãi không thành công, nhưng cậu ấy lại khá thành công trong sự nghiệp. Cậu ấy mở quầy bán đồ ăn vặt trong ký túc xá, làm ăn cực kỳ khấm khá. Hơn một nửa số phòng ngủ trong ký túc xá nam đều kết bạn wechat với cậu ấy.

"A lô!" - Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia tiếp tục vang lên tiếng gào khóc ai oán và thảm thiết của Vương Hạo.

"Anh Phong, anh kỳ cục lắm, anh lén lút nấu ăn ở nhà không quan tâm anh em sống chết thế nào". - Vương Hạo trực tiếp định tội Giang Phong.

"Bộ cậu không biết đi căn-tin ăn sao?".

"Nghỉ hè căn-tin chỉ có mấy món lặp đi lặp lại, khó ăn hơn cả cơm heo, đã vậy còn không mở điều hoà. Nguyên một con phố ăn ngon nằm ở cổng sau đóng cửa hết rồi, thật sự không cho đám sinh viên ở lại trường trong thời gian nghỉ hè con đường sống mà!" - Vương Hạo lên án.

Nhiệt độ mùa hè ở thành phố A năm nay chưa từng thấp hơn 37 độ, nhóm bạn hàng bán quán chịu mở bán vì một đám sinh viên mới là lạ đó.

"Vì vậy cậu tự nấu cơm trong ký túc xá sao?" - Giang Phong không hiểu nổi suy nghĩ của Vương Hạo.

"Anh không hiểu đâu, cơm trắng ăn với que cay là món ăn giải nhiệt mùa hè cực phẩm đó" - Vương Hạo thở dài một tiếng, nói: "Anh gọi điện cho em làm gì thế, chỉ để khoe khoang anh ở nhà được ăn ngon uống đủ hả?".

"Nói chuyện quan trọng. Cậu có biết quán ăn mới đang được trang trí trên con phố ăn ngon ở cổng sau trường học không?".

"Biết chứ, sao anh biết tin nhanh vậy! Cửa hàng to đùng, còn có hai tầng. Bảng hiệu chưa treo, ngày nào đi ngang qua em cũng thấy có mấy chú cao to đô con đứng đó trông chừng. Chủ quán chắc chắn rất có tiền!' - Vương Hạo cảm thán, nói: - Anh đoán xem quán của bọn họ sẽ bán thứ gì? Chứ nào có công ty bảo vệ mở ở sau trường học chúng ta chứ!".

"... Đó là cửa hàng mới của nhà tôi…"

Đầu dây bên kia im lặng giây lát. Giang Phong lẳng lặng dịch chuyển điện thoại ra khỏi lỗ tai, quả nhiên… lập tức vang lên tiếng la thảng thốt của Vương Hạo.

"Chết tiệt! Anh Phong, anh đúng là anh của em, con em nhà giàu giấu gì kín bưng!".

"Cút đi! Bây giờ tôi đang là con em nhà nghèo thì có, ba của tôi còn mượn một khoản tiền lớn để mở cửa hàng bên đó kia kìa. Lúc này nhà tôi đang nợ ngập đầu đó" - Giang Phong cười nói: "Cậu lo mà quảng cáo trên wechat giúp tôi đi, bằng không cậu sẽ nhìn thấy bóng dáng của tôi đang ngồi ăn xin ở chỗ đầu cầu nào đó".

"Chuyện này không thành vấn đề. Mà anh Phong này, tay nghề nấu nướng của chú thế nào? Từ đó tới giờ em chưa từng đăng quảng cáo trên wechat của em đâu đó, không thể để lần đầu tiên đăng bài quảng cáo đã bị nhóm khách hàng kia của em cho vào danh sách đen".

"Thôi đi, chỉ cần quầy bán quà vặt của cậu còn khách là được. Cậu cảm thấy tay nghề nấu ăn của tôi thế nào?" - Giang Phong hỏi lại.

"Chắc chắn không tìm ra được người thứ hai giống anh Phong trong ký túc xá nam!" - Vương Hạo ra sức tâng bốc.

"Trong mắt ba tôi, thức ăn tôi làm đa phần đều là cơm cho heo ăn".

Vương Hạo lập tức kích động. Mỗi lần Giang Phong làm món cơm sườn nồi đất ở phòng ký túc xá, có khi nào mùi hương không bay xa mười dặm làm chấn động tất cả các toà nhà trong ký túc xá đâu. Nếu như vậy mà bị gọi là cơm hèo thì cậu ấy bằng lòng ăn cơm heo cả đời!

"No problem! Vòng bạn bè wechat của em cho anh dùng đăng bài quảng cáo một năm luôn! Phí quảng cáo thì thôi đi, bao ngày ba bữa được không?" - Vương Hạo cười hì hì nói.

"Không thiếu phần cậu" - Giang Phong cảm thấy hắn nên cảnh báo Vương Hạo một chút: "Cậu nhớ chú ý vận động đấy, nếu không cậu lại tăng thêm 100 ki-lo-gram theo chiều ngang".

"Làm gì lên 100 ki-lo-gram dễ vậy!".

Sao lại không dễ! Cậu xem ở nhà họ Giang chúng tôi, trừ tôi thì có ai không đạt 100 ki-lo-gram một cách nhẹ nhàng?

Giang Phong tiếp tục trò chuyện với Vương Hạo thêm một lúc, sau đó cúp máy. Hắn nhìn điện thoại: 5 giờ 15 phút. Đúng lúc, giờ này ăn cơm cũng không quá sớm.

Hắn bưng một chén cháo thịt nạc trứng bắc thảo vẫn còn ấm áp, gõ cửa nhà bên.

[ Một chén cháo thịt nạc trứng bắc thảo không đúng tỷ lệ các nguyên liệu. ]

Mặc dù tỷ lệ nguyên liệu không đúng, nhưng Giang Phong đã nếm thử và thấy hương vị không tới nỗi nào thật.

Lần này người mở cửa là Trần Đốc Tụ, thế mà hôm nay ông ấy ở nhà.

- Chú Trần, con mang cháo qua cho Tú Tú ạ. - Giang Phong nói.

Trần Đốc Tụ thấy khá bất ngờ, nói:

- Mang cháo qua cho?

- Sáng nay em ấy bị đau bao tử, bác sĩ Trần dặn dò em ấy ăn cháo vài ngày. - Giang Phong giải thích.

- Cái con bé này, sao lại để bị đau bao tử chứ! - Trần Đốc Tụ vừa đi vừa càm ràm: - Thật sự làm phiền Tiểu Phong quá rồi.

- Không sao đâu ạ.

Trần Tú Tú đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, trên bàn trà trước mặt cô là một cốc nước lọc. Thấy Giang Phong tới, còn mang theo cháo, cô đứng dậy đi rót nước cho hắn.

- Cháo thịt nạc trứng bắc thảo hả? - Trần Tú Tú ngửi được mùi hương.

Giang Phong gật đầu.

- Em không muốn ăn.

Trần Đốc Tụ tức giận, trách cứ:

- Con nhỏ này, sao lại nói chuyện như vậy? Tiểu Phong người ta có lòng nấu cháo cho con, con lại còn ở đây kén cá chọn canh!

- Không sao, để con vớt thịt và trứng bắc thảo ra hết cho. - Giang Phong khéo léo nói chuyện: - Chú Trần, chú muốn qua nhà con ăn miếng cháo không, con nấu thêm cho chú vài món ăn kèm.

- Sao chú có thể không biết xấu hổ như thế! - Hiển nhiên Trần Đốc Tụ có chút dao động.

- Có gì đâu ạ, đúng lúc để chú nếm thử tay nghề của con. - Giang Phong cười nói.

- Tay nghề của nhà họ Giang của con thì khỏi phải nói. Hồi đó lúc mà ông nội của con còn làm ở nhà hàng quốc doanh, mỗi lần mùi thơm từ ngoài tiệm cơm bay ra lại khiến cho đám con nít bọn chú thèm ơi là thèm. Ngày nào chú và mấy chú khác cũng tìm mọi cách đối xử tốt với ba của con để được qua ăn chực.

- Hồi nhỏ chú có tranh Tết hay tượng đất cũng mang hết cho ba con và bác hai của con.

- Nhưng mà đồ ăn ông nội con nấu ngon thật, tính ra tay nghề của ba con vẫn chưa so được.

Trần Đốc Tụ vừa đi theo Giang Phong đến nhà hắn, vừa nhớ lại năm xưa tháng cũ.

Khả năng nấu ăn của cụ ông Giang Vệ Quốc quả thực rất cừ. Mỗi năm Tết đến cả nhà họp mặt, ông cụ đích thân xuống bếp khiến người nhà họ Giang vui vẻ giống như ăn Tết vậy. Mặc dù đúng là đang đón Tết thật…

Nhưng không thể phủ nhận tài nấu nướng của ông cụ vẫn luôn chiếm giữ vị trí đầu tiên trong số những đầu bếp của nhà họ Giang.

Giang Phong múc hai chén cháo, mới bưng lên bàn đã nghe được tiếng thông báo của hệ thống.

- Đinh ~ Nhận được 9 điểm kinh nghiệm.

- Đinh ~ Nhận được 12 điểm kinh nghiệm.

- Đinh ~ Nhận được 12 điểm kinh nghiệm.

Có vẻ Trần Tú Tú rất hài lòng về món cháo lần này.

- Chú Trần, chú ăn miếng cháo trước đi, con đi nấu thêm hai món nữa. - Giang Phong đi vào bếp với tâm trạng phơi phới.

- Đinh ~ Nhận được 2 điểm kinh nghiệm.

Giang Phong quay đầu, thấy Trần Đốc Tụ đang bưng chén cháo.

Chà, keo kiệt! 

Chương kế tiếp