Trở Về 1988

Chương 183: Báo ảnh
Sau khi trở về từ trấn Sơn Hải, Mễ Dương đột ngột ngã bệnh, lần bệnh này nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, tuy không nghiêm trọng đến mức phải nằm viện nhưng cậu vẫn phải uống thuốc đứt quãng hơn một tháng mới dần có chuyển biến tốt hơn.

Bạch Lạc Xuyên không yên lòng cậu, cho nên giao việc xử lý hiệu sách lại cho Phù Kỳ Sinh, anh giữ Mễ Dương lại bên cạnh mình, mang theo cậu trở về Thượng Hải.

Mễ Dương đã tốt nghiệp rồi, trong tay cũng có một khoản tiết kiệm từ mấy năm nay cho nên cậu không vội vàng kiếm việc làm mà tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ nhỏ, ở lại nhà của Bạch Lạc Xuyên tại Thượng Hải để dưỡng bệnh. Mối quan hệ giữa bọn họ đã được cả hai nhà tán thành, Trình Thanh cũng yên tâm để bọn họ ở cùng nhau, qua nhiều năm như vậy, bà ấy cảm thấy Bạch Lạc Xuyên chăm sóc cho con trai nhà mình còn chu đáo hơn cả mình nữa, cho nên cũng không có gì cần phải lo lắng cả.

Theo ý của Bạch Lạc Xuyên, anh chỉ hận không thể dẫn Mễ Dương theo tới tận văn phòng, phải đặt cậu ở trước mặt tự tay đút cơm đút thuốc thì anh mới yên tâm, nhưng Mễ Dương lại có hơi ngượng ngùng, dù sao trong công ty còn có người lớn trong nhà, bị Lạc Giang Cảnh nhìn còn không sao chứ nếu bị Mễ Trạch Hải nhìn thấy mình vừa đọc sách vừa ngủ gà ngủ gật trong văn phòng của người thừa kế thì chỉ sợ mặt ông ấy sẽ đen thui như cái đít nồi mất.

Thấy Mễ Dương không chịu đi, Bạch Lạc Xuyên chỉ có thể nỗ lực giảm bớt lịch trình của mình, nếu không thể không đi công tác thì anh cũng sẽ dẫn Mễ Dương theo.

Anh chăm nom cậu rất cẩn thận, lại thêm bệnh của Mễ Dương chủ yếu là tâm bệnh, cho nên dù phải đi một quãng đường dài nhưng cậu lại không cảm thấy quá mệt nhọc, thậm chí thân thể cũng dần dần khỏe hơn rất nhiều.

Bởi vì Mễ Dương trở về Thượng Hải, chuyện phụ đạo giúp con gái của anh Chiêm ở Bắc Kinh chỉ đành tạm thời gác lại, ban đầu bên kia cũng có nói với Ngô Sương là chỉ phụ đạo trong một thời gian thôi, bây giờ Mễ Dương không ở, thấy Chiêm Vanh chưa tìm được người thích hợp để thay thế, Ngô Sương - người dần quen thân với hai cha con bọn họ trong thời gian gần đây - quyết định xung phong tự tiến cử bản thân làm giáo viên phụ đạo.

Ngô Sương trả giá bằng một trái tim chân thành, cho nên tiến triển tình cảm giữa cô ấy và anh Chiêm rất thuận lợi, cũng càng thêm thân mật hơn với con gái của Chiêm Vanh. Một cô bé mười mấy tuổi không đến mức cái gì cũng không hiểu, sau một đoạn thời gian lo lắng quan sát Ngô Sương, cô bé bắt đầu dè dặt thử tiếp nhận cô ấy.

Thiện ý đến từ cô con gái nhà họ Chiêm này làm Ngô Sương vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh cảm xúc này đã biến thành vui mừng.

Bởi vì tuyến tình cảm phát triển khá xuôi chèo mát mái, Ngô Sương ngỏ ý muốn mời Mễ Dương cùng nhau ăn một bữa cơm để tỏ lòng cám ơn, dù sao trước đây cũng phải nhờ Mễ Dương giúp nên cô ấy mới có thể có tiến triển thuận lợi như thế này.

Trùng hợp là Mễ Dương cũng đang theo Bạch Lạc Xuyên tới Bắc Kinh để mở họp, lúc Ngô Sương gọi điện thoại tới, cậu đang ở Dị Tam Đường chuyển những quyển sách đã sửa xong đi, thấy cô ấy nhiệt tình mời như vậy, cậu cũng khó lòng chối từ, cho nên cuối cùng vẫn đồng ý.

Ngô Sương rất vui, cô ấy nói với cậu: “Nghe nói gần đây tâm trạng của cậu không tốt lắm nhỉ, bên này có một khách sạn nghỉ phép mời được đầu bếp Michelin tới làm cơm này, còn có một sân gôn nữa, cậu đến đây ăn vài món ngon rồi vận động một chút thì hẳn là sẽ thoải mái hơn ít nhiều đó.”

Mễ Dương có chút ngoài ý muốn, nhưng cậu vẫn cười nói: “Được, cảm ơn cô đã lo lắng cho tôi.”

Ngô Sương đáp: “Giữa chúng ta còn cần khách sáo làm gì, người kia của cậu đâu, có trao nhẫn cho người ta chưa? Không dẫn theo cùng à?”

Mễ Dương suy nghĩ một lát rồi nói: “Để tôi hỏi thử xem, gần đây công việc của bên đó lu bù quá, chờ có thời gian thì tôi sẽ chính thức giới thiệu hai người với nhau.”

Ngô Sương cười bảo: “Cuối cùng cũng chịu cho tôi thấy rồi à? Người nọ thật đúng là bảo bối trong lòng của cậu nhỉ, xem ra rất đáng để chờ mong đây!”

Mễ Dương cười một tiếng rồi hẹn thời gian gặp mặt với Ngô Sương, sau khi nói chuyện xong, cậu lại gọi điện thoại sang cho Bạch Lạc Xuyên. Bạch Lạc Xuyên trở lại công ty chi nhánh ở Bắc Kinh là để xử lý một số việc, lúc này còn đang mở họp, cho nên Triệu Hải Sinh là người nhận cuộc gọi của Mễ Dương, khi nghe thấy người bên kia là Mễ Dương, cậu ấy chuẩn bị cầm điện thoại vào để giám đốc Bạch tự nghe máy.

Mễ Dương vội nói: “Không cần đâu, cứ để anh ấy làm việc trước đi, cũng không phải là việc gì quan trọng đâu mà...”

Triệu Hải Sinh nhếch miệng cười nói: “Gi-giám đốc Bạch cũng không có chuyện gì quan trọng, cậu ấy đấu đá với đám người kia cả một ngày nên giờ cũng mệt mỏi rồi, để cậu ấy nghe điện thoại giải lao một chút cũng tốt.”

Cậu ấy nói xong thì gõ cửa phòng họp rồi đi vào.

Triệu Hải Sinh cao gần hai mét, thân thể lại cường tráng không khác gì cái tháp sắt, mặc dù mặc tây trang nhưng khi xụ mặt lại không khác gì mấy tay đấm hung hăng cả, cả người như tỏa ra một loại sức mạnh hoang dã vậy. Khi tiến vào phòng, cậu ấy lập tức giấu nhẹm nụ cười, đi một mạch tới rồi ghé vào bên tai của Bạch Lạc Xuyên thấp giọng nói gì đó, sau đó lại đưa điện thoại qua.

Bạch Lạc Xuyên mở họp cả ngày đã bị những cuộc tranh cãi làm cho đau hết cả đầu, anh vừa xoa xoa giữa mày vừa đè thấp giọng nói vài câu, tuy không chủ động xưng hô người nọ là ai nhưng thái độ đã dịu hơn rất nhiều: “Ừ anh đây, cuối tuần này hả? Cũng không phải không được, còn có ai đi nữa... Ừ, quyết định như vậy đi, anh sẽ cho người chuẩn bị xe. Em nói trước với cô ta là chỉ ở nhiều nhất là một ngày thôi, thứ hai chúng ta phải về Thượng Hải rồi, ừ.”

Thấy Bạch Lạc Xuyên nói chuyện, đám người trong phòng hội nghị lập tức dỏng lỗ tai lên nghe.

Bọn họ không nghe được giọng nói từ đầu dây bên kia, nhưng lại có thể nghe được một ít câu do giám đốc Bạch nói ra, tuy lượng thông tin khá ít ỏi nhưng nếu nghiêm túc quan sát thì có thể nhận ra cảm xúc thân thiết trong lời nói của anh, thoạt nhìn đối phương là người gần gũi với giám đốc Bạch.

Ánh mắt vài người đảo qua bàn tay đang cầm di động của giám đốc Tiểu Bạch, cuối cùng dừng lại trên chiếc nhẫn mà anh mang, trong lòng bắt đầu suy tư.

Vài người đàn ông trung niên từ công ty mẹ của Lạc Thị tới đây lại không cho là thế, tuy cũng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay của Bạch Lạc Xuyên nhưng bọn họ lại không cho rằng anh thật sự đã có vợ. Nhà vợ do người thừa kế của Lạc Thị tìm chẳng lẽ lại là kiểu khiêm tốn như vậy sao? Nếu nhà nọ có địa vị thấp hơn Lạc Thị, bọn họ nhất định sẽ chớp lấy cơ hội để qua lại nhiều hơn, còn nếu có địa vị cùng ngồi cùng ăn với Lạc Thị thì đương nhiên hai bên lại càng phải qua lại với nhau rồi! Sự hợp tác giữa hai kẻ mạnh mới là chuyện phổ biến trong thương trường, chẳng sợ cả hai chỉ muốn mượn tên tuổi của nhau cũng thế.

Mễ Trạch Hải ngồi một bên nghiêm túc lật xem bản hợp đồng trong tay, đúng vậy, ông ấy đúng là kiểu khiêm tốn như vậy đó.

Chờ Bạch Lạc Xuyên cúp điện thoại, mọi người âm thầm đoán già đoán non, thậm chí có vài người của công ty chi nhánh Bắc Kinh còn đoán liệu có phải là Lạc Giang Cảnh cố ý gọi tới để răn đe người khác giúp con trai mình hay không, bởi vì chuyện cần bàn bạc hôm nay quá phức tạp, lại liên lụy đến ích lợi của nhiều người nên mọi người đều không dám vội vàng chọn phe phái.

Bạch Lạc Xuyên nhìn về phía mọi người, nhướng mày nói: “Mọi người còn có gì muốn nói về miếng đất này nữa không?”

Trong nhất thời, cả phòng họp đều yên tĩnh lại, mọi người nhìn nhau, sau đó đồng loạt dời tầm mắt về phía vị trí của trợ thủ đắc lực của Bạch Lạc Xuyên. Người ngồi bên tay trái của Bạch Lạc Xuyên chính là Mễ Trạch Hải, mà bên còn lại chính là một nhân vật gạo cội của công ty chi nhánh Bắc Kinh - cũng là người thế chỗ anh sau khi anh đi, ông ta đã đến nơi này được nửa năm, mọi người thấy mặt đều phải gọi một tiếng giám đốc Khang, mà miếng đất này cũng là do ông ta giật dây ở mọi phương diện thật lâu mới có cơ hội bắt lấy.

Giám đốc Khang trầm ngâm một chút rồi cười nói: “Chuyện nên nói hôm nay đều đã nói hết trong cuộc họp rồi, đất ở Bắc Kinh không có lúc nào là để trống cả, tập đoàn Lạc Thị của chúng ta không thể thua kém người khác được, cho nên việc phát triển dự án biệt thự này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi.”

Bạch Lạc Xuyên gật đầu, tuyên bố tan họp.

Anh đứng dậy chờ Mễ Trạch Hải, trừ chuyện này ra thì không hề để tâm đến những người khác, rất nhanh đã đi xa.

Giám đốc Khang chậm rì rì đứng dậy, ông ta đi sau vài bước, cũng không vội vã ra về.

Một ít người thuộc phe của ông ta lập tức lại gần, nhíu mày nói: “Giám đốc Khang, theo tôi thấy có vẻ như giám đốc Bạch cũng không tán thành việc đầu tư vào miếng đất này cho lắm, xem ra không dễ làm đâu.”

Một người khác lại nói: “Một thằng ranh mới hai mươi mấy tuổi thì biết cái gì.”

Đối phương do dự nói: “Tuy Bạch Lạc Xuyên còn trẻ nhưng vẫn có kha khá kiến thức chuyên môn, giám đốc Lạc đã dạy dỗ cậu ta rất tốt, trước đây cậu ta xử lý công việc ở công ty chi nhánh không tồi chút nào đâu.”

Người nọ khinh thường ‘xì’ một tiếng: “Toàn dựa hơi dự án bên Tân Cương thôi chứ đâu, hạng mục mà cậu ta làm ở công ty chi nhánh Bắc Kinh chạy tít đến Thiên Tân luôn rồi, sao có thể so được với giám đốc Khang đây? Đây là đơn hàng lớn hẳn hoi đấy, vì miếng đất này mà giám đốc Khang đã phải vội trước vội sau suốt nửa năm, chỉ riêng phần quan hệ với ngân hàng thôi đã không biết phải đi bao nhiêu chuyến rồi, nếu thật sự không được thì chúng ta cứ xin với công ty mẹ, tự chúng ta sẽ...”

Giám đốc Khang hắng giọng một cái rồi nói: “Tất cả đều là vì công ty thôi, nếu công ty mẹ phái cậu ta tới thì chúng ta nên thử nghe ý kiến của cậu ta xem sao.”

Người có thái độ hơi cấp tiến bên cạnh ông ta còn có chút bất mãn, chỉ đành nhỏ giọng nói: “Nói trắng ra thì do cậu ta là người thừa kế của Lạc Thị cho nên chỉ cần phụ trách với giám đốc Lạc, hơn nữa còn có thể đại biểu cho ích lợi của toàn thể cổ đông đúng không?”

Giám đốc Khang không phản bác câu này của người nọ, nhưng trên nét mặt ông ta lại không có vẻ gì là âu sầu cả, ngược lại còn khá thong dong nhẹ nhàng, hiển nhiên là đã có tính toán riêng rồi. Ông ta đi ra ngoài với mọi người, sau khi bước lên xe thì quay qua ra lệnh cho bí thư: “Đi điều tra xem cuối tuần này Bạch Lạc Xuyên muốn đi đâu.”

Bí thư đáp lời, bởi vì dùng xe của công ty cho nên không qua bao lâu anh ta đã dò hỏi được địa điểm.

“Nghe nói là đi một khách sạn nghỉ phép ở ngoại ô Bắc Kinh ạ.”

Giám đốc Khang hỏi tiếp: “Khách sạn nghỉ phép? Cuối tuần bên đó hay có những hoạt động gì?”

Bí thư đã đi theo ông ta nhiều năm, cho nên phong cách làm việc rất cẩn thận, anh ta lập tức trả lời: “Chỉ nghe nói là có một hội nghị cao cấp do chính phủ tổ chức dành cho phía ngân hàng và doanh nhân, có không ít người đều qua đó, Ngô Song An và anh Chiêm Vanh - người đầu tư Kim Thị đều sẽ có mặt.”

Giám đốc Khang dùng ngón tay gõ gõ hai cái lên ghế da, có hơi khó hiểu hỏi lại: “Chiêm Vanh ư?”

Bí thư đáp: “Đúng vậy, anh ta đã đặt bao toàn bộ khách sạn, hình như là định mở một bữa tiệc rượu tư nhân vào chủ nhật này.”

Giám đốc Khang không khỏi nhíu mày: “Nếu là người này thì có hơi phiền phức đây.”

Tuy chỉ nhậm chức ở Bắc Kinh được nửa năm nhưng ông ta đã có mưu đồ với nơi này từ mấy năm trước rồi, bởi vậy cũng có điều nghe thấy về những người xuất hiện ở Bắc Kinh trong hai năm gần đây, đặc biệt là người tên Chiêm Vanh này. Mấy năm trước ông ta đã từng gặp qua anh Chiêm ở Thượng Hải, người này làm người nhạy bén lại biết tiến biết lùi, thấy các xí nghiệp lớn như Lạc Thị gần như đã lũng đoạn toàn bộ ngành kinh doanh đất đai ở Thượng Hải, anh ta lập tức chuyển ánh mắt về phía Bắc Kinh, chuyện làm ăn vô cùng thuận lợi, muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

Nghe nói người này trở về từ nước ngoài, sau lưng còn có nguồn tài chính từ hải ngoại duy trì, dù về nước mấy năm nhưng vẫn luôn tự xưng mình chỉ là người đại diện. Anh ta chi tiêu cực kỳ dứt khoát và xa hoa, ánh mắt cũng độc đáo cho nên có qua lại với không ít người ở lĩnh vực khác, cũng vì lẽ đó mà giám đốc Khang vẫn chưa thử ra được sâu cạn của anh ta.

Hiện giờ Lạc Thị cũng mới tiếp nhận một khoản vốn xoay vòng, dự án ở Bắc Kinh kéo dài lâu như vậy khẳng định hơn phân nửa nguyên nhân là vấn đề về tài chính, tuy các mối quan hệ của giám đốc Khang đa phần đều là ngân hàng, nhưng nếu giám đốc Tiểu Bạch có thể kéo về một phần đầu tư từ nước ngoài thì chỉ sợ công sức mà ông ta bỏ ra hơn nửa năm nay sẽ bị nẫng tay trên mất.

Giám đốc Khang trầm ngâm một lát rồi ra lệnh: “Cậu đi hỏi thăm xem anh Chiêm này có thứ gì yêu thích không rồi tặng vài món phù hợp qua đó đi, phải tranh thủ gây dựng mối quan hệ với anh ta.”

Bí thư hỏi: “Cuối tuần này ông cũng muốn qua đó ạ?”

Giám đốc Khang lại trở về với dáng vẻ của ngày thường, ông ta ôn tồn cười nói: “Đương nhiên là phải đi rồi, chúng ta cũng nên đi tận hưởng không khí náo nhiệt của những người trẻ tuổi chứ.”

Bí thư ‘vâng’ một tiếng rồi lập tức đi chuẩn bị.

Chiêm Vanh thích đi dạo thị trường đồ cổ, nhưng thứ hay xem nhiều nhất chính là sách vở và báo ảnh linh tinh, anh ta lựa chọn niên đại cũng không quá xa, đa phần là một ít báo chí lúc vừa lập quốc hoặc áp phích của các đoàn hát hí. Anh ta vô cùng yêu mến thể loại kinh kịch, chuyện này chỉ cần đi dò hỏi người ở Bắc Kinh là có thể biết ngay, bởi vậy cũng không khó tìm được quà cáp thích hợp để lấy lòng anh ta.

Sau vài ngày tra xét, bí thư bỗng nhiên phát hiện một chuyện có tỷ lệ trùng lặp rất cao, đó chính là anh Chiêm, hoặc có thể nói là người lớn tuổi sau lưng của anh ta, cực kỳ thích sưu tầm những món đồ xưa cũ của “rạp hát Trung Hòa” và "rạp hát lớn Cát Tường”, thế là anh ta dựa theo đó tìm được một ít sau đó đóng thành sách, định bụng sẽ cầm đi sửa lại rồi mang đi tặng.

Anh ta cũng khá may mắn, vào hôm thứ năm còn tìm được thêm một quyển sách có ghi lại danh sách nhân viên diễn xuất của rạp hát khi đó, nghe nói anh Chiêm cũng thích mấy thứ này, thế là mang theo cả hai đi tìm người sửa chữa. Anh ta cũng còn cách nào đâu, những thứ này đều được tìm thấy sau khi lục tung thị trường đồ cổ, cho nên bên trên bị mốc khá nhiều, không thể đem đi tặng thẳng như vậy được.

Tìm tới tìm lui, cuối cùng mấy thứ này được anh ta đưa đến Dị Tam Đường.

Chạng vạng ngày hôm nay, một vị khách nam trẻ tuổi mang mắt kính xuất hiện trong tiệm của Mễ Dương, anh ta vội vàng lấy ra mấy quyển danh sách cũ nát đặt lên quầy: "Ông chủ, xin hỏi mấy món này có thể sửa được trước thứ bảy này không? Tôi có thể trả thêm tiền, giá cả không thành vấn đề.”

Lúc này Mễ Dương đang chiêu đãi một vị khách khác, đối phương đưa ra yêu cầu tỉ mỉ đến mức phiền phức, thấy đột nhiên có người xen vào thì nhất thời tức giận nói: “Bộ anh không thấy ông chủ đang bận làm đơn khác à, có hiểu quy tắc không vậy, đi xếp hàng đi!”

Cậu ta nói tiếng Trung rất lưu loát, nếu không nhìn mái tóc vàng và đôi mắt xanh biếc kia thì không ai dám tin cậu ta là một người nước ngoài cả.

Mễ Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua, điềm đạm nói: “Cảm phiền anh để sách sang kia rồi đi đăng ký với nhân viên trước đi, chờ tôi làm xong cái này sẽ qua đó xem thử.”

Dáng dấp của cậu trai người nước ngoài này không tồi, nhưng đầu mũi hơi hếch làm cậu ta trông có vài phần kiêu căng, lúc này cậu ta lộ ra vẻ không vui: “Tôi tới trước mà, đồ của tôi còn chưa sửa xong đây này!”

Nói xong còn vươn tay che chở cho quyển sách trong tay, cố chấp muốn Mễ Dương phải sửa cho mình trước.

Mễ Dương đã bận rộn với cậu ta suốt một buổi trưa, từ khi bước vào cửa tiệm dưới cái nắng chang chang giữa trưa, người này vẫn luôn đứng ở đây không hề rời đi, cho dù Mễ Dương nói muốn đi sửa sách thì cậu ta vẫn kiên trì bảo là mình muốn tự nhìn, tỏ thái độ không dám yên tâm khi giao hết cho cậu. Thế là dưới ánh nhìn chăm chú của cậu ta, Mễ Dương sửa sách suốt từ trưa tới chiều, hiện giờ chỉ còn lại một ít ở phần cuối mà thôi, cho nên cậu cũng tính làm nốt cho xong luôn. Thấy Phù Kỳ Sinh đến nhận quyển sách của vị khách mới, Mễ Dương lại tiếp tục khom lưng làm sạch đốm mốc cuối cùng bên trên.

Cậu trai người nước ngoài kia cẩn thận nhìn cảnh này, chờ Mễ Dương buông đao ra thì cậu ta mới dám thở phào một tiếng, bắt đầu thoải mái hít thở như bình thường.

Sau đó, cậu ta cầm một tờ áp phích cũ kỹ đưa đến trong tầm tay của Mễ Dương, hai mắt tràn ngập chờ mong nói: “Tay nghề sửa sách của cậu giỏi ghê ha, là tốt nhất trong những người mà tôi từng thấy đó, thôi cậu tạm gác quyển sách kia qua một bên đi, mấy tờ cuối cùng tạm thời không cần sửa đâu, tôi sẽ trả tiền, cậu sửa cái này trước giúp tôi nhé.”

Mễ Dương: “...”

Cho nên nãy giờ là cậu để tôi luyện tập thử cho cậu xem à?

Mễ Dương xoa nhẹ cổ tay rồi gật đầu nói: “Được, cậu để sang đó đi, tối nay tôi sẽ sửa.”

Thái độ thản nhiên của cậu ngược lại làm cho đối phương có chút ngượng ngùng: "Không phải tôi cố ý đâu, mà là… là...”

“Là do không quá tin tưởng tay nghề của tôi đúng không?” Mễ Dương cười một tiếng: "Không sao, tôi sửa cho cậu xem, nếu cậu cảm thấy không được thì chúng ta lại tìm cái khác rồi tôi lại làm mẫu cho, cứ từ từ sửa là được.”

Cậu trai người nước ngoài khen rối rít: “Cậu tốt tính ghê đó.”

Mễ Dương cười bảo: “Mở cửa làm ăn buôn bán mà, phải biết chu đáo chiều lòng khách thì mới kiếm tiền được chứ.”

Đối phương nhếch miệng cười, gật đầu nói: “Câu này mẹ tôi cũng từng nói qua, cậu không tồi chút nào.”

Lúc này, người đăng ký xong đang đứng xếp hàng ở bên cạnh cũng thò qua hỏi: “Ông chủ nè, hay cậu nhìn thử quyển sách này của tôi xem có sửa được không, do tôi không có thời gian nhiều, thứ bảy này là cần dùng nó rồi, nếu không được thì để tôi đi tìm nhà khác.”

Mễ Dương đứng lên đi qua nhìn thử, cậu vừa hoạt động cổ tay có hơi mỏi nhừ vừa nói: “Chỉ là một ít vết bẩn và vết mốc thôi, không khó lắm, nhưng đúng là thời gian có hơi gấp quá thật...” Cậu đang thử lật xem thì bất ngờ thấy được một cái tên quen thuộc, thế là không nhịn được bỏ dở câu nói.

Trong sách là danh sách nhân viên diễn xuất của một rạp hát, cái tên thứ nhất của cột thứ hai chính là: Khương Quế Chi.

Đây là tên của bà nội cậu, tầm mắt của Mễ Dương dừng lại ở đó trong chốc lát, hỏi: “Anh muốn sưu tầm à?”

Người trẻ tuổi bên đó lập tức nói: “Đúng đúng, là chuyên môn cất giữ để sưu tầm đó! Tuy nói thế hơi ngại, nhưng không biết cậu có thể làm gấp được không? Chúng tôi thật sự đang rất cần nó.”

Tầm mắt của Mễ Dương vẫn chưa rời khỏi cái tên kia, cậu nhìn một lát, cuối cùng sửa miệng: “Có thể, thứ bảy này anh tới lấy nhé.”

Cậu trai người nước ngoài thò qua nhìn thử, lúc ban đầu còn có chút khinh thường, nhưng rất nhanh đã “ồ” lên một tiếng, hai mắt tỏa sáng hỏi: “Quyển sách này tốt nè, anh kia, anh có bán quyển này không? Tôi sẽ ra giá gấp đôi để mua nó…!”

Cậu ta còn chưa nói xong, đối phương đã lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: “Đây là hàng do ông chủ của chúng tôi chỉ đích danh đàng hoàng đó, tôi không làm chủ được đâu, nếu anh cần thì tôi có thể cho anh địa chỉ của cửa hàng ban đầu cất giữ quyển sách này, nhưng mà quyển này thật sự không bán đâu đấy.”

Ánh sáng trong mắt của cậu trai người nước ngoài yếu đi vài phần, cậu ta lẩm bẩm vài câu gì đó trong miệng, cuối cùng vẫn quyết định hỏi địa chỉ, thoạt nhìn là vẫn còn ôm hy vọng muốn đi hỏi thăm thử đây mà.

Chương kế tiếp