Trở Về 1988

Chương 20: Bánh chiên dầu
Bởi vì bà ngoại của Mễ Dương tới, căn nhà bé nhỏ này trông càng có vẻ chật chội hơn một ít, nhưng bù lại Trình Thanh thư thả hơn rất nhiều, những lúc rảnh rỗi cô ấy có thể dành thời gian đọc sách và ôn tập, dù sao cô ấy cũng còn trẻ tuổi, cho nên đương nhiên phải cố gắng hơn nữa trong công việc rồi.

Tay nghề nấu ăn của bà cụ Trình rất cao, Mễ Dương ở nhà ăn ngập mặt, khuôn mặt nhỏ cũng tròn hơn so với khi trước. Đồ ăn vặt mà cậu mang theo lúc ra ngoài chơi với các bạn cũng càng ngày càng nhiều, chủng loại cũng đa dạng không kém, nào là đậu phộng ngào đường nè, bánh chiên dầu nè, bánh trứng cuộn nè, bánh nhân đậu đỏ nè... Quả thật là cao cấp hơn mấy cái bánh trứng mà khi trước Trình Thanh lừa gạt Mễ Dương nhiều. Mỗi ngày bà cụ đều làm một loại để cậu luôn có bánh tươi ăn, mỗi khi dỗ được Mễ Dương ăn thêm một hai cái là bà ấy cười tít cả mắt.

Những món này đều là món ăn tuổi thơ quen thuộc của Mễ Dương, đời trước cậu được bà cụ Trình một tay nuôi lớn, bà cụ làm món gì cậu đều khen ngon, sau đó ăn trong hạnh phúc.

Bà cụ Trình không chỉ làm một phần cho Mễ Dương mà còn cố ý làm nhiều hơn một ít, phần dư này sẽ bảo cậu đi chia cho mấy người bạn nhỏ chơi cùng.

Bọn trẻ ở nơi này chủ yếu là con nhà sĩ quan, có mấy đứa trong nhà khá giả sẽ hay chia một ít kẹo chocolate nhập khẩu cho Mễ Dương, bà cụ thấy vậy cho nên cũng muốn để Mễ Dương tặng lại cho các bạn nhỏ một ít.

Tuy rằng không tốt bằng những thứ mà họ tặng, nhưng chủ yếu là tấm lòng.

Thật ra Mễ Dương cũng không thích chơi với bọn trẻ con cho lắm, ngày thường khi ba mẹ đi làm, cậu ở nhà một mình sẽ hay đọc sách hoặc là xem TV, nhưng nếu có bà cụ Trình ở đây, cậu phải giả vờ cho giống bạn đồng trang lứa, lấy chiếc hộp xếp bánh ngọt vào rồi đi chia cho bọn trẻ ăn.

Trong đám nhóc tì này, Bạch Lạc Xuyên giống như là đại ca của cả đám vậy, cho dù là những đứa ở luôn trong đại viện của quân đội hay những đứa chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới về thăm người thân, tất cả đều từng được bé dùng nắm đấm chinh phục qua, cho nên không mất bao lâu bé đã có thể xác lập được địa vị của mình trong đại viện này. Bởi vì Mễ Dương hay đi theo Bạch Lạc Xuyên, cho nên mọi người cũng theo bản năng tín nhiệm cậu, đặc biệt là khi Mễ Dương nhìn qua giống với một người hiền lành không biết giận, vừa có bản lĩnh lại còn thích giúp đỡ người khác, cho nên so với Bạch Lạc Xuyên, bọn trẻ càng thích chơi với Mễ Dương hơn.

Thật ra Mễ Dương chỉ ôm tâm lý "trông trẻ" để chơi với bọn họ, thấy chỗ nào khóc lóc xô xát thì lôi ra đánh mỗi bên năm mươi cây mà thôi, nhưng mà hình ảnh này lại để lại ấn tượng "công bằng ngay thẳng" trong lòng bọn trẻ.

Đặc biệt là bây giờ mỗi ngày cậu đều mang theo bánh ngọt tới, thành ra bọn trẻ chơi cùng lại càng quấn lấy Mễ Dương. Thậm chí trong đại viện còn nổi lên trào lưu mang tên "bánh ngọt nhà Mễ Dương" nữa chứ, rất nhiều đứa trẻ sau khi về nhà cứ nằng nặc đòi phải ăn cho bằng được loại bánh ngọt của nhà Mễ Dương làm này, mua bên ngoài về không chịu, ngay cả kẹo cao su hiệu “Đại Đại Quyển” cũng không chịu nốt, nhất định phải là loại bánh chiên đẫm dầu bóng nhẫy và có màu vàng nâu bắt mắt, phần rìa hơi cháy một chút, giòn một chút, cắn một miếng là có nước đường đỏ chảy ra. Cái cậu Mễ Dương siêu có bản lĩnh kia ăn loại đó đó!

Trình Thanh bị mọi người hỏi nhiều lần mới biết thì ra món bánh chiên dầu nhà mình đã nổi tiếng như vậy, cô ấy cũng đâu biết cách chiên cho mép bánh vàng và giòn đâu, cho nên đành trở về hỏi, bà cụ Trình nghe thế thì vui vẻ ra mặt, khoát tay nói: “Ôi dào, làm gì có bí quyết gì đâu con, mẹ làm từ từ xong chiên lâu một chút thôi à!”

Trình Thanh cũng vui lây.

Mặc kệ nói như thế nào, tuy đã trôi qua vài tháng nhưng trào lưu tự làm bánh ngọt tại nhà này vẫn rất sốt, gần như nhà ai trong đại viện có trẻ con cũng đều sẽ làm vô số mẻ bánh chiên dầu.

Có những lúc Mễ Dương ở nhà tập viết và học toán nên không ra ngoài chơi, đám nhóc tì kia sẽ nhón chân lên gõ gõ cửa sổ, đứng từ bên ngoài gọi với vào: “Mễ Dương ơi, ra chơi nè, còn thiếu mỗi cậu thôi đó!”

Bạch Lạc Xuyên có hơi không thích chuyện này, nhưng vì mỗi lần Mễ Dương chia bánh ngọt đều sẽ để cho bé một phần riêng biệt, là chiếc bánh đẹp nhất ngọt nhất, cho nên cậu chủ như bé đây miễn cưỡng cho phép mấy đứa nhóc này tới gần Mễ Dương.

Bạch Lạc Xuyên rất đắc ý.

Bé ghé sát vào Mễ Dương, nói: “Chút nữa cậu sang nhà tớ chơi đi, có kẹo chocolate viên nè, còn có nước ngọt Kiện Lực Bảo nữa, tớ khui hai chai cho cậu uống.”

Mễ Dương nghiêng đầu nhìn bé, cười tủm tỉm không nói lời nào.

Bạch Lạc Xuyên nghĩ nghĩ, lại vội nói: “Cậu muốn đi không? Đi sang chơi nhé?”

Lúc này Mễ Dương mới gật đầu: “Ừ, tớ đi.”

Đây là một chuyện mà Mễ Dương muốn kiên trì sửa, đời trước Bạch Lạc Xuyên rất bá đạo, hở một tí là làm ra những chuyện khiến cậu không thích, bây giờ thừa dịp anh ấy còn nhỏ, cậu muốn tranh thủ uốn nắn lại một vài thói quen nhỏ của anh ấy, chẳng hạn như đầu tiên là phải hỏi ý kiến của người khác trước, khi được đồng ý thì mới có thể làm.

Có điều đây chỉ là Mễ Dương tự cảm thấy mà thôi, chứ cậu chủ tiểu Bạch hiện tại đã bắt đầu vui vẻ khoa tay múa chân miêu tả cho cậu thấy trong nhà bé có bao nhiêu kẹo.

Cậu chủ tiểu Bạch ngồi ở bên cạnh sân thể dục thì thầm to nhỏ với Mễ Dương, bé đang tuổi hay nói, có chuyện gì cũng phải nói cả buổi mới xong, đa phần đều là những chuyện mà chỉ có trẻ con như bọn họ mới hiểu, đại đa số Mễ Dương đều có thể đối đáp lại, còn nếu có mấy cái không hiểu, cậu chỉ cần bày ra vẻ mặt “oa giỏi vậy sao” là được, cậu chủ tiểu Bạch sẽ hí hửng tiếp tục kể tiếp.

Cả đám lại chơi một ván đánh trận, Bạch Lạc Xuyên vẫn là tư lệnh, nhưng mà lần này sau khi chiếm đóng lô cốt xong, tư lệnh Bạch không dám để Mễ Dương ở lại thủ nữa mà dắt cậu xung phong đến mặt trận cuối cùng. Cả hai ngồi lên đống đất cao nhất, bé đội chiếc mũ được bện từ nhánh cây cho mình và Mễ Dương xong thì vung tay lên, xem như chiếm núi làm vua.

Phe địch thua bị áp giải đến phía sau đống đất để “bắn chết”, người bắn cầm súng gỗ khoa tay múa chân một hồi rồi kêu “a” một tiếng là xong.

Mễ Dương ôm bình nước ấm nhìn đám “diễn viên nhí” vô cùng chuyên nghiệp biểu diễn, thấy bọn họ run rẩy ngã xuống, từ mỗi sợi tóc cho đến đầu ngón tay đều diễn ra cảm xúc "tôi không muốn chết", cậu suýt nữa thì phun luôn ngụm nước trong miệng ra ngoài, buồn cười không chịu được.

Bạch Lạc Xuyên nhìn cậu một cái, bỗng nhiên quay đầu nói với mấy đứa trẻ bên phe thua: “Mấy cậu chết thêm lần nữa đi.”

Mấy đứa trẻ đó: “???”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Quy tắc mới hôm nay, thua là phải chết hai lần.”

Đám trẻ không có ý kiến gì, dù sao quần áo cũng dơ hết rồi, về nhà nhất định sẽ nghe mắng, cho nên có ngã xuống đất bao nhiêu lần cũng thế, cho nên cả đám lại “chết” thêm một lần. Bạch Lạc Xuyên quay đầu lại nhìn Mễ Dương, quả nhiên thấy đôi mắt cậu cười cong cong, cậu ngồi bên cạnh mình, ngoan ngoãn nghe lời hệt như chú cún con ở đồn cảnh vệ, không đúng, cậu đẹp hơn nó nhiều!

Bạch Lạc Xuyên lại nói: “Chết thêm một lần nữa đi!”

Lúc này đám trẻ kia cũng không phục: “Gì mà bắt chết mãi vậy, không phải ban nãy cậu bảo chỉ cần chết hai lần thôi sao?”

Bạch Lạc Xuyên bịa chuyện: “Hồi nãy tớ nhìn không rõ, chết lại đi!”

Bọn trẻ: “...”

Sau khi “chết” ba lần, cuối cùng vẫn phải nhờ Mễ Dương kêu dừng thì trò chơi này mới kết thúc.

Bạch Lạc Xuyên nói: “Cậu không muốn xem tiếp hả?”

Mễ Dương có hơi khó hiểu, nhưng chỉ trong chốc lát đã hiểu được ý bé, cậu gật đầu nói: “Không xem nữa, tới giờ về nhà ăn cơm rồi.”

Bạch Lạc Xuyên nghe Mễ Dương nói vậy lập tức túm cánh tay của cậu kéo đi, có điều bé nhất quyết muốn dẫn Mễ Dương về nhà mình trước, lý do chỉ có một, đó là bé muốn Mễ Dương phải nếm thử kiwi mà nhà mình vừa được tặng.

“Không giống mấy lần trước đâu, lần này kiwi siêu ngọt, cũng mềm lắm luôn.” Bạch Lạc Xuyên vừa đi vừa huơ tay miêu tả: “Hôm qua tớ ăn một hơi hết hai quả, tớ để phần cho cậu quả lớn nhất đấy.”

Mễ Dương đoán ngày thường cậu chủ Bạch cũng được ăn không ít đồ xịn, rõ ràng cả hai chỉ cách nhau hai tháng thôi mà sức kéo của anh ấy lại lớn đến mức suýt làm cậu té ngã, ngay khi cậu miễn cưỡng đuổi kịp anh ấy và định nói gì đó, một tiếng chuông xe đạp leng keng vang lên bên cạnh, cậu ngẩng đầu xem, phát hiện là Trình Thanh.

Trình Thanh vừa mới tan tầm, đang mua đồ ăn trở về thì thấy hai người bọn họ, cô ấy cười nói: “Hai đứa lại ra ngoài chơi sao, con nhớ chút nữa về nhà ăn cơm nha Dương Dương, cơm sắp xong rồi đấy.”

Câu cửa miệng “sắp xong rồi đấy” của đại đa số các bà mẹ đều có thể quy đổi ra tương đương với khoảng nửa tiếng, Mễ Dương nghe thấy thì gật đầu: “Con biết rồi!” Cậu chủ Bạch đang nắm tay cậu chặt cứng, nếu không sang đó một chuyến thì chắc cậu không được thả về nhà mất.

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên rất kính trọng Trình Thanh, bởi thế khi Mễ Dương đứng nói chuyện, bé rất ngoan ngoãn nói lời tạm biệt: “Con tạm biệt dì ạ.” Nói xong, bé lại suy nghĩ một lát rồi ngửa đầu hỏi: “Dì ơi, con sang nhà dì ăn cơm được không ạ? Con chỉ ăn một chén thôi.”

Cả hai còn chưa tách ra mà bé đã tính kế để buổi tối sang nhà Mễ Dương chơi rồi.

Trình Thanh cười nói: “Được chứ, con cứ sang đi.”

Nhà của bọn họ cách nhau không xa, Bạch Lạc Xuyên dẫn Mễ Dương về nhà mình trước, bé lấy trái kiwi mà mình cố tình để lại đưa sang cho Mễ Dương, sau đó lại cầm cái muỗng nhỏ nạo thịt quả, nhìn động tác hẳn là muốn đút cho Mễ Dương luôn, thế là Mễ Dương phải vội vàng nhận lấy cái muỗng tự mình ăn. Cậu ăn hai muỗng, cậu chủ tiểu Bạch ngồi bên cạnh ghé người lên bàn nhỏ, đầu gối lên cánh tay nghiêng đầu nhìn cậu, cười tủm tỉm nói: “Tớ không lừa cậu đúng không, siêu ngọt luôn!”

Nói như thể bé cũng đang ăn thật vậy.

Mỗi khi Mễ Dương ăn một muỗng, tầm mắt của bé cũng sẽ chuyển động lên xuống theo cái muỗng nhỏ, Mễ Dương ăn thật vui vẻ, khi ăn đến phần ruột vàng mềm và ngọt nhất, cậu múc một muỗng đưa tới bên miệng bé: “Cậu nếm thử không?”

Bạch Lạc Xuyên chẳng hề do dự, lập tức há mồm ngậm lấy.

Mễ Dương rút muỗng về ăn tiếp, khi bé cậu và cậu chủ Bạch thậm chí còn từng dùng chung một cái bình sữa, từ nhỏ đến lớn không thiếu những lúc cùng ăn chung như thế này, cho nên cậu đã quen rồi, không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng cả.

Chờ ăn xong, Mễ Dương đi vứt vỏ trái cây, sau đó lau tay chuẩn bị đi về, Bạch Lạc Xuyên lập tức hốt một đống kẹo chocolate Eclairs nhét vào túi áo của Mễ Dương, sau đó thản nhiên nói: “Đi thôi, về nhà ăn cơm nào.”

Mễ Dương: “...”

Mễ Dương cảm thấy tên nhóc này đã xem nhà mình như nhà ăn rồi, mở miệng nói hai chữ "ăn cơm" còn thuận miệng hơn cả mình nữa.

Bà Bạch muốn cản cũng cản không được, cho nên chẳng buồn ngăn nữa, chỉ bảo lính cảnh vệ xách một hộp trái cây tới, sau đó dắt cả hai đứa nhỏ lẫn hộp trái cây qua bên kia.

Có điều lúc đưa đi là hai đứa, chờ sau khi cơm nước xong xuôi, lính cảnh vệ đón về vẫn là… hai đứa.

Cậu chủ Bạch khóc đến mức hai vành mắt đều đỏ bừng, tay nắm chặt góc áo của Mễ Dương không chịu bỏ, môi mím chặt như thể sẽ khóc ra tiếng bất cứ lúc nào, bộ dạng như thể đã phải chịu nỗi oan thấu trời nào đó vậy. Mễ Dương đứng bên cạnh không nói lời nào, có điều trong tay của cậu ôm chiếc gối nhỏ của mình, trên mặt cũng có phần không vui.

Đã lâu lắm rồi bà Bạch mới thấy lại dáng vẻ mít ướt này của bé, cho nên còn cảm thấy rất thú vị, thế là cô ấy chọc bé: “Sao đấy, không phải chiều nay tư lệnh Bạch mới đánh thắng chiến dịch sao?”

Bạch Lạc Xuyên sụt sịt, nắm lấy Mễ Dương không chịu buông tay: “Con muốn cậu ấy ngủ với con.”

Mễ Dương còn chưa nói gì, bé đã ỉu xìu nói tiếp: “Đã mấy ngày rồi Mễ Dương chưa ngủ chung với con.”

Mễ Dương quay đầu nhìn nhóc con vừa khóc đến mức mặt mũi tèm lem kia, khóe miệng run run.

Bà Bạch nhìn sang anh lính cảnh vệ đứng bên cạnh, lính cảnh vệ nói: “Tôi có xin mẹ của Mễ Dương rồi ạ, bà không biết đâu, lúc ăn cơm cậu chủ còn cười toe toét, nhưng tôi vừa đi là cậu ấy khóc toáng lên, tôi hỏi có chuyện gì, cậu ấy bảo là cậu ấy không muốn về, muốn ngủ với Mễ Dương, nhưng nhà của tiểu đoàn trưởng Mễ nhỏ lắm, giường nhỏ là để cho bà cụ và Mễ Dương ngủ chung, làm gì còn chỗ cho người thứ ba, tiểu đoàn trưởng Mễ dỗ một hồi cậu ấy còn khóc bạo hơn, thế là phải bảo Mễ Dương mang theo gối đầu sang nhà chúng ta...”

Bà Bạch kiên nhẫn nói: “Lạc Xuyên, Dương Dương cũng có nhà riêng của mình, lần này cha mẹ của Dương Dương đồng ý nên mẹ cho qua, nhưng lần sau con không được bướng bỉnh như vậy nữa nghe không? Khóc không thể giải quyết được tất cả vấn đề, lần sau con có khóc cũng vô dụng thôi, biết chưa?”

Hai mắt của Bạch Lạc Xuyên ngậm nước mắt, khụt khịt nói: “Không chịu đâu, mẹ ơi, mẹ cho bé ngoan tới nhà của mình ở đi!”

Bà Bạch nói: “Dương Dương cũng có người nhà của mình mà con.”

Bạch Lạc Xuyên nức nở: “Vậy… vậy để con đi làm… đi làm con nhà của cậu ấy...”

Bà Bạch giận quá hóa cười, dùng ngón tay búng lên trán bé một cái.
Chương kế tiếp