Trở Về 1988

Chương 30: Mì xào đường
Nhà Mễ Dương không có to như nhà họ Bạch, nhưng quả thực cái giường này to hơn cậu rất nhiều.

Như Trình Thanh nói thì cứ chuẩn bị tốt trước đã, sau này Mễ Dương có lớn hơn thì vẫn có thể dùng được, không bị lãng phí.

Trình Thanh thấy Mễ Dương dắt theo cả Bạch Lạc Xuyên về, đến tối cô ấy còn làm cho mỗi bạn nhỏ một bát chè mè đen. Chóp mũi Mễ Dương khẽ động đậy, cậu nói: “Mẹ ơi con muốn ăn mì xào, loại cho nhiều đường ấy ạ.”

Ngón tay Trình Thanh ấn ấn lên trán cậu, cô ấy nói: “Con không được kén ăn đâu.”

Mễ Dương lè lưỡi, đang định từ bỏ thì nghe thấy Bạch Lạc Xuyên ngồi bên cạnh nói: “Dì ơi, con cũng muốn ăn món đó ạ.”

Khách đã mở miệng yêu cầu, Trình Thanh tất nhiên sẽ đi làm cho hai bạn nhỏ tô mỳ xào nóng hổi, còn cho thêm không ít đường đỏ, đứng từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm. Mễ Dương kiên nhẫn đợi chờ, tâm trạng tốt nên lẩm bẩm ca hát. Bạch Lạc Xuyên trốn đến bên cạnh cậu, thì thầm hỏi: “Mỳ xào là món gì thế?”

Mễ Dương khua chân múa tay miêu tả cho nhóc: “Thì chính là xào chín sợi mì lên thành màu vàng thơm nức mũi nè, sau đó lại cho mè trắng đã xào qua cùng với đường trắng vào, lấy nước sôi ngoáy ngoáy cùng một chút hạt mè, đặc quánh sánh mịn nhưng ăn ngon hơn chè mè đen nhiều.” Cậu nghĩ chốc lát, đôi mắt lại cong cong nói: “Cho thêm đường nâu vào, càng ngon hơn.”

Bạch Lạc Xuyên có hơi chờ mong.

Chẳng mấy chốc Trình Thanh đã mang đến cho bọn họ một bát mì xào, lúc đặt xuống bàn, cô ấy còn dặn: “Hai đứa ăn cẩn thận nhé. Món này rất là nóng đó. Nhất là Dương Dương đấy, lần trước con ăn còn nóng bỏng cả lưỡi đấy.”

Hai đứa trẻ mỗi đứa cầm một cái thìa nhỏ, đảo mỳ xào đường lên ăn một cách thích thú. Mễ Dương đã biết ăn thế nào mới là ngon nhất. Cậu cầm thìa vét nhẹ rìa ngoài cùng của bát một lớp mỏng, khẽ thổi rồi cho luôn vào miệng ăn sạch, vừa nóng vừa ngọt, mùi lại thơm nữa.

Bạch Lạc Xuyên cũng học theo cậu, ăn non nửa bát mỳ, cảm thấy đúng là ăn ngon hơn chè mè đen thật.

Trình Thanh ngồi ở đó nhìn hai đứa nhỏ ăn, cũng cười lắc lắc đâu. Mễ Dương nhà cô ấy bình thường rất nghe lời, nhưng cũng có lúc hơi kén ăn. Ví dụ như ăn một món nào đó, đầu tiên là phải ăn xong mè trắng bên ngoài, ăn đến hết sạch mè trắng ngoài vỏ thì mới chịu ăn phần mè đen bên trong.

Mì xào nhanh no nên còn hai bát chè mè đen kia đám Mễ Dương ăn không nổi nữa, hợp lực lại với nhau cũng chỉ ăn hết được một chén. Trình Thanh liền cầm chén nhỏ còn dư lại kia đưa cho Mễ Trạch Hải ăn.

Trình Thanh chuẩn bị cho hai đứa trẻ hai cái chăn riêng vì lo buổi tối hai đứa tranh chăn với nhau rồi lạnh bụng nhỏ, lại cầm thêm một cái gối mềm để cho Bạch Lạc Xuyên gối, cười ha hả bảo: “Vẫn là Lạc Xuyên ngoan, không kén chỗ ngủ chút nào cả. Không giống như Dương Dương, đi đâu cũng phải mang gối của mình đi, nếu không thì hơn nửa đêm cũng không thể nào ngủ được.”

Bạch Lạc Xuyên gật đầu nói: “Dạ, con không kén chỗ ngủ đâu ạ.”

Bé cứ đối diện với người lớn là có thói quen trở nên nghiêm túc hơn, trả lời vấn đề nghiêm túc như người lớn vậy, rất là chăm chú. Mễ Dương ngồi bên cạnh nhìn mà thấy vui vui, chờ Trình Thanh ra ngoài đóng cửa phòng rồi thì Mễ Dương ngồi trên giường mới duỗi chân khẽ chạm vào bé nói: “Ê này, sao lần nào cậu nói chuyện với mẹ tớ thì cũng đều khẩn trương thế nhỉ?”
Bạch Lạc Xuyên nghiêng đầu hỏi lại: “Có hả?”

Mễ Dương cũng học nhóc nghiêng đầu, cười nói: “Có đó nha, giống như lúc dịch bài ấy.”

Hai ngày trước bà Bạch có thuê giáo viên dạy tiếng Anh về cho hai nhóc để luyện khẩu ngữ. Vì xây dựng bầu không khí thích hợp với ngữ cảnh, giáo viên đó còn cho bọn họ xem VCD phim điện ảnh cũ của nước ngoài. Lúc phiên dịch cũng bảo hai nhóc sắm vai nhân vật, ngữ điệu vô cùng đứng đắn.

Bạch Lạc Xuyên cũng cười theo, bé chạm tay Mễ Dương nói: “Bọn họ không giống với cậu mà.”

Mễ Dương quay đầu nhìn bé, vừa hay Bạch Lạc Xuyên cũng nhìn sang. Cậu rút tay về, khẽ chạm lên chóp mũi lầm bầm: “Chúng ta đi ngủ đi, ngày mai còn đến trường học nữa.”

Bạch Lạc Xuyên Cũng nằm lên một cái gối giống như của cậu, cọ cọ hai cái rồi ngủ vô cùng yên ổn.

Ngày hôm sau, Bạch Lạc Xuyên tay trong tay dẫn Mễ Dương đi đến lớp ba.

Mễ Dương đi vào, ngồi xuống, Đường Kiêu liền nói với cậu: “Này nhãi con, quan hệ của cậu với Bạch Lạc Xuyên tốt như thế cơ à?”

Mễ Dương gật đầu, khó hiểu nhìn nhóc ấy.

Đường Kiêu là kiểu người hiếu động, trốn trốn ở cửa một lát, không thấy bóng dáng Bạch Lạc Xuyên đâu mới hừ một tiếng, nhàm chán nói: “Không có gì, nhìn các cậu tay trong tay đi đi học như là mấy đứa trẻ ấy.”

Mễ Dương bảo: “Tớ mới có bảy tuổi thôi.”

Đường Kiêu quay đầu nhìn cậu, Mễ Dương vừa lấy hộp bút chì, sách giáo khoa, vừa ra vẻ nghiêm túc vô cùng: “Giáo viên từng bảo là lúc chúng ta đi về nhà thì nên mang theo mũ màu vàng, tay cầm tay dắt nhau qua đường, cùng nhau về nhà.”

Đám Đường Kiêu lớn hơn cậu nhiều, tầm mười tuổi nên nhiều lắm cũng chỉ chịu đội mỗi cái mũ màu vàng thôi, ra đến cổng trường là chạy như điên, thế nên thình lình xuất hiện một nhóc nghe lời như thế thì không nhịn được mà tròn mắt nhìn, duỗi tay muốn bóp mặt Mễ Dương. Mễ Dương đưa tay muốn cản lại, nhìn Đường Kiêu nhướn mày, lập tức nói: “Bài thi thử hôm qua cô giáo Vương phát cậu đã làm xong chưa? Hôm nay đi học có kiểm tra đấy.”

Đường Kiêu lập tức thu tay lại, lục lại cặp sách, không ngoài ý muốn lôi ra tờ giấy thi trống trơn.

nhóc mập ngồi đằng trước cũng mặt ủ mày ê, quay đầu nhìn bọn họ: “Anh Kiêu ơi, bài thi hôm qua anh đã làm chưa? Qua em mải xem hoạt hình nên quên mất rồi.”

Đường Kiêu quay đầu nhìn Mễ Dương, bạn nhỏ mập mạp cũng quay sang nhìn Mễ Dương đầy chờ mong.

Mễ Dương: “...”

Mễ Dương lấy bài tập của mình trong cặp ra, đặt lên mặt bàn, hai người kia liền lao tới điên cuồng mà sao chép.

Mễ Dương nhìn mà hoài niệm vô cùng, trước kia hồi còn đi học ở trấn Sơn Hải cũng có mấy người cùng nhau chia sẻ bài tập. Anh em tốt chép của nhau cho xong bài, nhưng đời này đổi lại có Bạch Lạc Xuyên làm cộng sự. Bản thân anh thì có thể viết nhanh được, dù sao thì cậu cũng không thật sự là trẻ con. Cậu chủ Bạch kia cũng không tồi. Mễ Dương cảm thấy nếu không phải do mình sống lại thì người này chắc chắn sẽ đuổi theo mình không buông, tốc độ học tập đúng là đáng sợ thật.

Lớp phó môn ngữ văn cũng đi tới, muốn thu bài tập viết của ngày hôm qua. Đường Kiêu khẽ mắng, ngẩng đầu nhìn Mễ Dương: “Không thì cậu viết giúp tớ đi?”

Hiện tại Mễ Dương viết tay trái nhiều hơn, chữ cũng dần dần đẹp lên, dù sao thì cũng có bản lĩnh nhiều năm như thế rồi, trong lòng nghĩ như thế nào thì đầu bút lông cũng chậm rãi di chuyển theo.

Nghe thấy Đường Kiêu nói như thế, Mễ Dương “ồ” một cái, cầm bút lên viết chậm rì rì, chữ cũng có hình dạng và góc cạnh khác biệt.

Đường Kiêu: “... Không tồi, mà đẹp quá , cậu viết xấu hơn chút nữa đi.”

Đường Kiêu nói như thế, Mễ Dương liền ngẩng đầu, mặt tỏ vẻ “Tại sao lại thế”, “Tớ không hiểu”, “Đây là chữ xấu nhất của tớ rồi đấy”. Ánh mắt cậu quá trong sáng, lại mịt mờ không hiểu. Đường Kiêu yêu cầu thêm nữa, đến bản thân cũng ngượng ngùng mở miệng.

Đường Kiêu có hơi tiếc nuối.

Chữ viết của nhóc cùng bàn quá đẹp, không thể làm bài tập thay Đường Kiêu được, bởi vì đọc qua cái là biết ngay.

Ngoài cửa có người hô lên: “Mễ Dương ơi có người tìm này!”

Mễ Dương ngẩng đầu nhìn một lát, chỉ nhìn thấy có bóng người ở kia, liền đứng lên đi ra ngoài. Đường Kiêu đang cần chép bài gấp nên không đứng lên, hơi né ra một khe hở cho cậu đi qua, còn mình thì tiếp tục nghiệp lớn sao chép.

Sau khi Mễ Dương khi đi ra ngoài liền nhìn thấy Bạch Lạc Xuyên, trong tay nhóc đang cầm một cái bình hình con ếch xanh: “Nước mật ong này, dì Ngô chuẩn bị cho cậu nhưng cậu quên lấy.” Nhóc nói, rồi lại liếc mắt nhìn vào trong phòng học lớp Mễ Dương, hơi cảnh giác hỏi: “Bọn họ đang làm gì đấy? Lấy đồ của cậu à?”

Mễ Dương nhận lấy ấm nước, lắc đầu nói: “Không, bọn họ chưa làm xong bài ấy mà.”

Nửa câu sau không cần nói thì cậu chủ Bạch cũng có thể hiểu được, mấy hôm nay đã sắp làm xong đề mục để kết thúc năm lớp hai, đang cố lên năm ba, ánh mắt nhìn hai người đang chép bài trong kia mang theo chút khinh miệt, dặn dò Mễ Dương nói: “Nếu có người bắt nạt cậu thì cậu chạy thẳng xuống dưới tầng, tìm tớ, đã nghe rõ chưa?”

Mễ Dương cản thấy chẳng ai dám bắt nạt mình đâu nhưng mà vẫn gật đầu đồng ý. Lúc này Bạch Lạc Xuyên mới rời đi.

Tiết đầu tiên là tiết học toán, bạn phụ trách của môn học đã ôm chồng bài thi vào lớp, có người nhỏ giọng hỏi: “Đây là cái gì thế? Ối dồi ôi, không phải là thành tích của kỳ thi giữa kỳ đấy chứ?”

Bạn học phụ trách môn toán bi tráng gật đấy đầu.

Sau khi thi học kỳ xong chính là họp phụ huynh nên thành tích lần này đối với các bạn nhỏ rất là quan trọng, bị tụt hạng là bị phạt đó nha.

Nhóc mập ngồi bàn trước đang hừng hực chép bài cũng không nhịn được tò mò mà ngẩng đầu lên nhìn, lo lắng đến nỗi không viết tiếp được. Đường Kiêu lại không băn khoăn nhiều như thế, múa bút thành văn, chẳng mấy chốc mà đã viết xong.

Trước khi vào tiết hai mươi phút, lớp trưởng đã bắt đầu ngồi trên bục giảng duy trì trật tự lớp học, thấy cả lớp vẫn còn đang nói chuyện, thế là vỗ mặt bàn, nói giọng nghiêm túc: “Không nói chuyện nữa!”

Đường Kiêu là người đầu tiên ngồi im.

Mễ Dương nhìn cậu ta hơi kỳ lạ. Đường Kiêu nhướn người nhỏ giọng nói: “Cậu cảm thấy lớp trưởng lớp mình xinh không?”

Khóe miệng Mễ Dương hơi nhếch lên, cậu cảm thấy bạn nhỏ này có tư tưởng rất nguy hiểm nha, mới lớp ba tiểu học thôi mà đã bày đặt yêu sớm rồi.

Đường Kiêu tự hỏi tự đáp: “Tớ cảm thấy cậu ấy là người xinh đẹp nhất lớp mình.”

Bạn nhỏ lớp trưởng đang nỗ lực duy trì trật tự lớp, nghe thấy Đường Kiêu còn đang nhỏ giọng thì thầm, lập tức bắt cậu ta giết gà dọa khỉ: “Đường Kiêu, sao cậu vẫn còn nói thế hả?” Sau đấy cô bạn dứt khoát rút phấn ra, lưu loát viết tên Đường Kiêu lên trên bảng đen.

Cả lớp yên tĩnh trong nháy mắt.

Mễ Dương ngẩng đầu nhìn cậu, nhiệt tình trong mắt bạn nhỏ Đường Kiêu nháy mắt tắt ngúm, cảm nắng thoáng qua đã bị một cái tên trên bảng đen bóp chết không chút lưu tình.

Đường Kiêu hừ lạnh một tiếng, nói: “Đồ kỳ lạ.”

Cô bạn lớp trưởng không nói hai lời, liền gạch thêm cạnh tên của Đường Kiêu thêm cái gạch, nháy mắt biến thành “Đường Kiêu x2”.

Lúc này Đường Kiêu đã hoàn toàn chuyện từ yêu sang hận, không còn cảm thấy lớp trưởng xinh đẹp chỗ nào nữa.

Chờ đến khi cô giáo Vương đi vào, bà ta nhìn thoáng qua bảng đen, thế là điểm danh tên Đường Kiêu đứng nghe giảng, sau đó bắt đầu gọi tên để cả lớp lên nhận bài kiểm tra.

Môn toán có ba người được điểm trọn vẹn, Mễ Dương là người cuối cùng lên nhận bài, mọi người thì bà ta đều khích lệ, đến lượt Mễ Dương thì cô giáo Vương chỉ gật đầu nói: “Làm bài cũng không tệ lắm.”

Bản thân Mễ Dương cũng không thấy có gì cả, nhưng nhóc mập ngồi đằng trước lại nói thầm: “Bà già Vương lần nào cũng thế, cậu làm bài tốt bà ta cũng không khen lấy một câu, nếu mà là lớp trưởng chắc đã khen thành bông hoa luôn rồi!”

Lúc này Mễ Dương mới nhận ra hình như đúng là như thế thật, cậu ngẩng đầu nhìn cô giáo Vương, hình như kể từ cái lần bắt gặp cậu ăn bánh mè rang trước cổng trường, bà cô này đã không ưa cậu rồi, giờ nhảy lớp vào trúng lớp bà ta, cậu càng bị phân biệt đối xử hơn nữa.

Mễ Dương cũng không nghĩ gì nhiều, sâu trong nội tâm cậu ấy vẫn muốn biến khoảng thời gian tiểu học này trở thành một cuộc hành trình thú vị, ôm tâm thái khá là nhẹ nhàng.

Trong vòng một ngày, thành tích của đợt kiểm tra giữa kỳ được công bố. Mễ Dương đã cố tình viết sai chính tả mấy chỗ rồ nhưng vẫn đứng nhất. Đường Kiêu ngồi cùng bàn với cậu tuy bình thường không chăm chỉ học bài cho lắm nhưng thành tích vẫn nằm trong năm hạng đầu. Nhóc mập ngồi đằng trước mới là mặt ủ mày ê. Nhóc ta đứng thứ ba mươi sáu, cả lớp tổng có bốn mươi người, xếp hạng gần cuối.

Đến giờ của cô giáo Vương, bà ta cố ý mở cuộc họp lớp, dặn bọn họ là chiều thứ sáu có họp phụ huynh, bảo bọn họ về báo với bố mẹ, còn nói rất nghiêm khắc: “Những môn khác tôi không quan tâm, nhưng bài thi toán lần này các em phải mang về bảo bố mẹ ký tên vào đấy, có nghe không hả? Có một vài em thành tích không thấy tiến bộ chút nào cả, nhìn thấy thành tích này của các em chắc bố mẹ các em cũng nở mặt lắm?”

Nhóc mập ngồi đằng trước sắc mặt trắng bệch, chờ cô giáo Vương đi rồi mới quay xuống nói với Đường Kiêu: “Làm sao bây giờ, bài thi toán của em được có 5 điểm thôi. Em sợ cha em đánh chết em mất.” Nhóc ta nhìn về phía Đường Kiêu, nói với giọng chờ đợi: “Anh Kiêu, không thì anh ký cho em đi?”

Đường Kiêu cầm bút, viết tên của mình theo kiểu rồng bay phượng múa, chữ xấu đến độ gương mặt nhóc mập run run. Nhóc mập lại quay đầu nhìn về phía hạng nhất lớp nóng hôi hổi, nói thử: “Nếu không thì Mễ Dương ký hộ tớ đi?”

Lần này Đường Kiêu cảm thấy khá đáng tin cậy, gật đầu nói: “Để Mễ Dương viết đi, chữ cậu ta đẹp.”

Nhóc mập lập tức khởi tử hồi sinh, ánh mắt mang theo ánh sáng: “Đúng, đúng! Mễ Dương mau viết giúp tớ đi…” Cậu ta vắt hết óc suy nghĩ cũng không nhớ ra được tên của người mà mình gọi là bố gần mười năm nay là gì. Cậu ta gãi gãi đầu, linh quang chợt lóe: “Ai nha, nếu không thì như thế này, cậu giúp tớ ký tên…ký là cha đi!”

Mễ Dương: …

Mời cậu đi cho, mẹ tớ không cho tớ chơi với đứa ngốc đâu.

Hạng nhất lớp nói giọng vô cùng nghiêm túc cự tuyệt “công tác” giả làm cha. Nhóc mập mặt mày đưa đám tự về nghĩ cách.

So với cô giáo Vương chủ nhiệm lớp, các giáo viên môn khác thì lại khá là thích Mễ Dương, cả ngày nhận được nhiều lời khích lệ.

Mễ Dương nhận được bằng khen “Học sinh ba tốt”, trên đường tan học về nhà cũng không hề ngoài ý muốn mà nhìn thấy cậu chủ Bạch cũng cầm giấy khen trong tay.

Bạch Lạc Xuyên còn nhiều hơn cậu một bằng khen đó là “Cán bộ ưu tú”. Nhóc cuộn chúng lại với nhau, tùy ý để lên cặp sách, nhưng thật ra lại rất thích bằng khen của Mễ Dương. Nhóc nhìn một lát rồi nói: “Lớp ba có giấy khen màu đỏ.”

Mễ Dương trả lời: “Sao cơ?”

Cậu chủ Bạch bỏ xuống, nói tiếp: “Khá là đẹp đấy.”
Chương kế tiếp