Trở Về 1988

Chương 32 Đá bóng
Sau khi tan học, lúc Bạch Lạc Xuyên đến lớp 3-1 đón Mễ Dương, nhìn thấy quần áo cậu bị dính mực thì nhíu mày hỏi: “Có phải trong lớp có người bắt nạt cậu hay không?”

Mễ Dương nói: “Không có.”

Chân mày Bạch Lạc Xuyên cũng không giãn ra, vẫn nhìn chằm chằm vào vạt áo của cậu, vươn tay cầm lấy cặp sách của Mễ Dương rồi nói: “Tớ giúp cậu cầm cặp sách, đừng để bị cọ bẩn?

Ánh mắt của Bạch Lạc Xuyên dành ngừng trên tay áo, mở miệng nói với cậu: “Về nhà tớ thay bộ quần áo khác trước.”

Mễ Dương cũng sợ mẹ cậu lo lắng nên đã gật rồi đi theo. Gần đây Trình Thanh vừa thay đổi công việc, số lượng y tá ở bệnh viện vốn dĩ đã ít, lại còn phải thay phiên nhau làm việc ban đêm, quả thật rất vất vả. Cha cậu Mễ Trạch Hải cũng không rảnh rỗi gì, mỗi ngày đều phải dẫn binh sĩ đi huấn luyện dã ngoại, dầm mưa dãi nắng vô cùng mệt mỏi. Mễ Dương cố gắng hết khả năng để không làm bọn họ phiền não, chuyện gì có thể tự giải quyết được thì cậu sẽ giải quyết.

Bạch Lạc Xuyên dẫn cậu về nhà mình, đẩy Mễ Dương vào phòng tắm để tắm rồi đi lấy một bộ quần áo của bé để ở cửa phòng tắm cho cậu thay.

Đến lúc Mễ Dương tắm sạch sẽ xong, cậu mặc một bộ quần áo thể thao hơi rộng màu xanh trắng bước ra ngoài, vừa đi vừa xoắn tay áo lên. Bạch Lạc Xuyên đang ngồi ở phía đối diện cũng mặc một bộ quần áo giống hệt như vậy, bé nghiêm túc nhìn cậu. Vừa thấy cậu, Bạch Lạc Xuyên đã hất cằm lên rồi nói: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì.”

Mễ Dương vừa há miệng định trả lời, Bạch Lạc Xuyên lại xen ngang: “Nói cho đúng vì tớ sẽ đến lớp cậu tìm những người khác xác nhận lại lần nữa đấy.”

Mễ Dương vui vẻ, bước tới rồi ngồi xuống bên cạnh bé, cậu nói: “Nếu cậu đã muốn tự đi hỏi, vậy cậu còn hỏi tớ làm gì?”

Bạch Lạc Xuyên buồn bực nói: “Nhưng tớ muốn nghe chính miệng cậu nói trước.”

Mễ Dương nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là trong giờ mỹ thuật có một bạn học vô tình làm đổ hũ mực nên mới bị dính vào quần áo một chút... À, quần áo của tớ đâu rồi?”

Bạch Lạc Xuyên trả lời: “Tớ nhờ dì Ngô cầm đi giặt sạch rồi, ngày mai cậu lại mặc nó trở về, hôm nay cứ mặc bộ này trước đi.”

Mễ Dương cảm thấy không có vấn đề gì: “À, không sao, trong nhà tớ vẫn còn một bộ đồng phục học sinh.”

Bạch Lạc Xuyên không để cậu thay đổi chủ đề, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Mễ Dương, bất ngờ hỏi: “Có liên quan đến Đường Kiêu đúng không?”

Mễ Dương ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn đối diện với ánh mắt của Bạch Lạc Xuyên, cậu xoa chóp mũi, cười nói: “Sao chuyện gì cậu cũng đoán được hết vậy, đúng là có chút liên quan. Nhưng mà là do cậu ấy muốn giúp đỡ, nhưng tính tình quá nóng nảy, cuối cùng lại đánh nhau với người khác.” Mễ Dương kể sơ lược lại mọi chuyện đã xảy ra với bé, phất tay rồi nói: “Chuyện ồn ào lớn như vậy, bọn tớ làm sao còn được ngồi trong lớp. Cô giáo Vương phạt bọn tớ ra ngoài đứng thành hàng, đúng là quá mất mặt.”

Bạch Lạc Xuyên bất mãn nói: “Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu có bệnh à.”

Mễ Dương liếc bé một cái, bình thường cậu không cho Bạch Lạc Xuyên nói mấy lời thô tục kiểu như này.

Cậu chủ Bạch cố gắng đổi giọng, nhưng thái đỗ giễu cợt thì không hề thay đổi: “Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu có phải bị bệnh rồi không?”

Mễ Dương bị giọng nói này của bé chọc cười, cậu ngồi cười một hồi rồi mới lên tiếng: “Trong khoản ăn nói này, Đường Kiêu phải học tập theo cậu mới được. Cậu ấy tức giận suốt buổi chiều nhưng lại không biết phải trả lời như thế nào, Đường Kiêu thật sự nên bái cậu làm sư phụ.”

Buổi tối, bọn họ cùng nhau đến chỗ Ngụy Hiền học thêm, bởi vì lần trước cậu chủ Bạch đã nhắc đến chuyện lớp 3 có tiết học thư pháp, nên Ngụy Hiền đã chuẩn bị một ít giấy và mực cho hai nhóc luyện tập.

Trước giờ, khi đi học thì đều được dạy là viết chữ bằng bút chì, đây là lần đầu tiên Bạch Lạc Xuyên dùng bút lông. Bé đứng trước bàn nhỏ, hơi khom lưng, cổ tay giơ cao, nghiêm túc viết, chữ viết to trông rất đẹp.

Mễ Dương cũng làm theo, chiều nay cậu có hai bức thư pháp chưa viết xong, hiện tại mới có thể tĩnh tâm mà nghiêm túc viết mấy chữ.

Lần này bọn họ không dùng mực Nhất Đắc Các mà sử dụng mực do bà Bạch lấy từ phòng sách dưới lầu, nhìn có vẻ khá cổ xưa, bây giờ rất ít thấy loại mực Huy Châu chính tông như vậy. Khi Mễ Dương đứng lên, đúng lúc Bạch Lạc Xuyên viết xong một bức, liếc mắt nhìn cậu một cái rồi nói: “Cẩn thận một chút, đừng để bị dính mực nữa.”

Mễ Dương: “...”

Trên mặt cậu chủ này không thể hiện điều gì vậy mà trong lòng vẫn còn nhớ kỹ.

Bộ quần áo mà Mễ Dương thay ra lúc đi tắm vẫn chưa khô nên cậu gọi điện thoại về nhà, nói rằng tối nay sẽ ngủ lại nhà họ Bạch.

Nếu là bình thường, chắc chắn cậu chủ Bạch sẽ rất vui vẻ, nhưng hôm nay, từ sau khi nghe Mễ Dương kể lại chuyện xảy ra trong giờ mỹ thuật, trên mặt bé chưa từng xuất hiện nụ cười. Mãi đến tối, lúc chuẩn bị đi ngủ, cuối cùng Bạch Lạc Xuyên vẫn đè Mễ Dương xuống rồi lột sạch quần áo của cậu để kiểm tra.

Mễ Dương nhỏ hơn bé hai tháng, nhưng từ nhỏ cơ thể đã gầy hơn Bạch Lạc Xuyên một vòng. Đặc biệt là sau khi vào tiểu học, cậu lại thấp bé hơn nửa cái đầu, bị đè trên giường nửa ngày cũng không đứng lên nổi, chỉ có thể vừa nắm quần vừa cầu xin tha thứ: “A, cậu làm gì thế… tớ thật sự không bị thương, không có vết thương nào cả! Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, tớ không tham gia đánh nhau!”

Bạch Lạc Xuyên không thèm nghe, tiếp tục vén áo cậu lên, đầu tiên là kiểm tra vùng bụng và trên lưng, sau khi xác nhận xong vẫn còn cố chấp mà kéo quần Mễ Dương xuống: “Tớ tự xem.”

Mễ Dương hối hận sao lúc đầu không thẳng thắn để được khoan hồng. Lúc quần cậu bị kéo xuống một nửa, cái mông nhỏ bị đè lên, hai lỗ tai Mễ Dương đỏ rực. Bỗng nhiên cậu cảm nhận được mình bị sờ soạng một cái, lập tức giận dữ mắng: “Cậu đủ rồi đấy, như vậy là được rồi!”

Bạch Lạc Xuyên kéo quần lên cho cậu, nhìn thấy Mễ Dương vì tức giận mà mắt ngấn nước, theo bản năng vươn tay ra muốn xoa đầu cậu nhưng lại bị Mễ Dương tránh thoát.

Bạch Lạc Xuyên vội giải thích với cậu: “Tớ nghe nói có một số giáo viên sẽ phạt đánh học sinh, tớ sợ cậu bị đánh mà không chịu nói.”

Mễ Dương ngẩng đầu nhìn bé, lúc này mới nhìn thấy sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt non nớt của Bạch Lạc Xuyên, lập tức mềm lòng hết một nửa: “Không có bị đánh, tớ đâu có ngốc, mẹ tớ còn chưa từng đánh tớ lần nào. Nếu thật sự bị đánh, chắn chắn tớ sẽ nói với mẹ tớ.” Cậu suy nghĩ một lát, lại bổ sung thêm một câu: “Cũng sẽ nói với cậu.”

“Nếu có người nào đánh cậu, cậu phải nhanh chóng chạy xuống tầng dưới tìm tớ đấy.” Bạch Lạc Xuyên lại vươn tay ra chạm vào đầu Mễ Dương. Bé con vừa dùng bàn tay nhỏ bé trấn an cậu vừa nghiêm túc nói: “Cậu ngoan như vậy, chắc chắn không phải là lỗi của cậu.”

Chút tức giận còn lại trong lòng Mễ Dương cũng tiêu tan, nhìn vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cậu cười híp mắt rồi gật đầu trả lời: “Được.”

Sau lần bị phạt đứng trong giờ mỹ thuật, không khí trong lớp rất yên tĩnh. Ngoài trừ chuyện họp phụ huynh làm cho vài bạn học nào đó lo lắng, mọi thứ còn lại xem như suôn sẻ.

Mễ Dương đạt được hạng nhất, Trình Thanh cố ý xin nghỉ để đi họp phụ huynh cho cậu, lúc ngồi vào chỗ của con trai ở hàng thứ nhất, cô ấy vô cùng tự hào.

Cuối buổi họp, cô giáo Vương nói muốn mời một vị phụ huynh lên phát biểu vài lời. Trình Thanh hơi lo lắng, cô ấy đoán là sẽ mời phụ huynh của người đứng hạng nhất, nhưng trước khi đến họp cũng không nghe giáo viên thông báo gì cả, chỉ có thể cố gắng vận dụng đầu óc, suy nghĩ ra mấy lời nói vừa khách sáo vừa có thể cổ vũ mấy bạn nhỏ. Ai ngờ lúc cô ấy đang suy nghĩ thì đã nghe cô giáo Vương đang đứng trên bục giảng lên tiếng: “Tiếp theo, xin mời phụ huynh của bạn học Tôn Kiền lên phát biểu vài lời.”

Trình Thanh hơi sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại, nhìn về phía người mẹ bên cạnh. Nếu cô ấy không nhớ lầm thì không phải phụ huynh của hạng nhất cũng là phụ huynh của hạng hai lên sân khấu phát biểu mới đúng chứ? Hình như cô ấy nhớ hạng hai trong lớp Mễ Dương là bạn nhỏ lớp trưởng mà, còn là một cô bé nữa mà? Trình Thanh cúi đầu, nhìn cái tên trên quyển vở bài tập bên cạnh để xác nhận: Vương Y Y, không phải là tên Tôn Kiền mà giáo viên chủ nhiệm nói.

Mẹ của Vương Y Y cũng đang khó hiểu nhìn Trình Thanh, cô ấy cho rằng là phụ huynh của người đứng hạng nhất sẽ lên phát biểu chứ.

Tình hình của hai bà mẹ đều tốt, chỉ nhìn nhau cười một cái, cũng không nói gì.

Trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm Vương phát biểu vài câu mở màn: “Các mặt đức trí thể mỹ lao của bạn họ Tôn Kiền đều phát triển toàn diện, hơn nữa còn là ủy viên lao động của lớp. Mấy hôm trước, Tôn Kiền nhặt được năm đồng còn mang đến trường học nộp lên, là tấm gương người tốt việc tốt. Tiếp theo xin mời cha của Tôn Kiền lên phát biểu vài lời với chúng ta.”

Cha của Tôn Kiền là một người đàn ông vóc dáng trung bình, trên người mặc vest đen, bụng hơi to, giống như là một thương nhân. Sau khi bước lên bục, anh ta chỉ nói vài câu đơn giản rồi bước xuống, trông rất ôn hòa.

Những phụ huynh khác cũng vỗ tay cho anh ta, đang ngồi trong phòng học nên các vị phụ huynh cũng muốn tạo ra hình tượng đẹp trước mặt con mình, họ rất tích cực phối hợp.

Chiều thứ sáu có hai tiết học, sau khi tan học vẫn còn nhiều thời gian nên các bạn nam trong lớp Mễ Dương rủ nhau đi đá bóng.

Sau hôm bị phạt cả lũ lần trước, tình cảm giữa Đường Kiêu, Tôn Kiền và mấy đứa nhóc cùng chịu phạt lại tốt hơn. Hiện tại, mỗi cuối tuần bọn họ đều hẹn nhau cùng đi chơi, giống như anh em tốt không có gì giấu giếm nhau. Đường Kiêu quặp cổ Mễ Dương rồi la lên: “Cậu đã từ chối mấy lần rồi, lần này dù sao cũng nên tham gia chứ?”

Mễ Dương vội giơ tay lên nói: “Vậy tớ có thể dẫn theo một người bạn hay không?”

Đường Kiêu hào phóng gật đầu đồng ý. Mễ Dương nhanh chóng chạy xuống lớp học của Bạch Lạc Xuyên ở dưới tầng.

Cậu chủ Bạch thu dọn cặp sách xong, sau khi đeo nó lên vai rồi mới nói với cậu: “Được, sân tập đúng không? Các cậu đi trước đi, lát nữa tớ sẽ đến sau.”

Mễ Dương cùng những người khác sử dụng phương pháp đơn giản là dùng lòng bàn tay và mu bàn tay để phân chia đội, Đường Kiêu cùng một nhóm với Mễ Dương, thể lực của cậu nhóc vô cùng tốt, chạy rất nhanh, khiến đội đối thủ tan tác tả tơi, tỷ số của trận đấu vừa đá đã là 10:0.

Mấy bạn nhỏ của đội bên kia sa sút đình công, trận đấu này thật vô nghĩa, sự hứng thú của mấy bạn nhỏ cũng không cao. Một lúc sau, khi Bạch Lạc Xuyên đến, tình hình mới bắt đầu tốt hơn một chút.

Cậu chủ tiểu Bạch sau khi tan học đã về nhà thay quần áo bóng đá rồi mới đến đó, mặc dù cậu bé còn nhỏ tuổi, nhưng thân thể cũng phát triển vô cùng tốt, đứng ở kia trông còn cao hơn Mễ Dương nửa cái đầu, cũng cao gần bằng những học sinh nam của lớp 3-1 đằng trước, khi chạy lên giống như một cơn lốc xoáy nhỏ, tiến lên phía trước đến gần quả bóng.

Ban đầu đội của nhóc mập vốn là đội thua cuộc, nhưng lúc này trong mắt nhóc ta đã hiện lên sự hy vọng, bắt kịp tốc độ của những đứa trẻ khác.

Bạch Lạc Xuyên không giống như Đường Kiêu, Đường Kiêu là đấu đá lung tung đơn độc giành thiên hạ, mười lần ghi bàn thì có tám lần của cậu nhóc. Bạch Lạc Xuyên rất thận trọng, tự mình tạo ra con đường tấn công, đồng thời cũng không quên sắp xếp kế hoạch, để vài người ngăn cản bước chân của Đường Kiêu, cũng tạo rất nhiều cơ hội cho những người khác trong đội. Tuy rằng những bạn nhỏ này không được xuất sắc như nhóc, không phải mỗi lần sút vào đều có thể ghi bàn, nhưng nhiều lần tấn công, cũng dần dần vượt qua đội Đường Kiêu.

Cuối hiệp hai, đội của Bạch Lạc Xuyên tạo ra một cuộc lội ngược dòng hoàn hảo, ghi được hai bàn thắng.

Đường Kiêu không phục, hô to: “Thêm lần nữa!”

Bạch Lạc Xuyên giữ bóng dưới chân, dẫm lên rồi nói: “Đổi người đi.”

Đường Kiêu hỏi: “Đổi ai với ai?”

Bạch Lạc Xuyên liếc nhìn Mễ Dương một cái, ngay lập tức thu hồi ánh mắt quay lại nhìn Đường Kiêu nói: “Hai chúng ta đổi chỗ cho nhau, có dám không?”

Đường Kiêu không nói nhiều lời, nhanh chóng đổi đội với bé.

Khi Bạch Lạc Xuyên chạy đến gần Mễ Dương, còn dặn dò cậu một câu: “Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”

Hiệp này Đường Kiêu còn cố gắng hơn hiệp trước rất nhiều, nhưng cả đội đã quen với hình thức tiến công theo đội, hai bên kết hợp hỗ trợ nhau, thiếu người chỉ huy thì hiệu quả lại không tốt. Nhóc mập đuổi theo Đường Kiêu, cậu bé chạy đến nỗi đổ đầy mồ hôi. Lúc dừng lại thì ánh mắt của cậu béo sẽ theo thói quen tìm kiếm vị trí của Bạch Lạc Xuyên, nhìn thấy người đội trưởng đang hướng dẫn mọi người trong đội bên kia xông pha anh dũng, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Sau khi Bạch Lạc Xuyên đá hai trận bóng, đã có thể gọi chính xác tên của học sinh nam của lớp 3-1. Nhóc không hề tỏ ra rụt rè khi đứng gần mấy đứa trẻ lớn hơn này, nói với Mễ Dương: “Có cái cặp sách ở bên cạnh sân bóng, tớ mang theo một ít đồ ăn vặt, cậu giúp tớ lấy đên đây rồi chúng mình chia nhau ăn.”

Mễ Dương cũng không nghi ngờ nhóc, đứng dậy đi lấy.

Cặp sách khá nặng, ngoài đồ ăn vặt còn có một cái bình nước nhỏ hình con ếch. Mễ Dương chạy nửa buổi chiều vô cùng khát nước, uống trước mấy ngụm, lúc này mới chạy nhanh đến chỗ cậu chủ tiểu Bạch.

Khi đến gần, cậu tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Bạch Lạc Xuyên với những bạn nhỏ khác, bọn họ vây quanh thành một vòng tròn, cậu chủ tiểu Bạch ở vị trí chính giữa đang nghiêm túc lắng nghe.

“Là bà nội tớ cứ khăng khăng phải tặng quà cho cô giáo Vương, đổi lại cha tớ sẽ được lên bục phát biểu.” Tôn Kiền bĩu môi nói: “Theo lẽ thường chắc chắn sẽ là phụ huynh của Mễ Dương hoặc là phụ huynh của lớp trưởng, dẫu sao cũng còn có anh Kiêu xếp hạng thứ năm trong kỳ thi kiểm tra, sao có thể đến lượt tớ chứ?”

Những đứa trẻ xung quanh đều im lặng, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn thở dài, không biết phải nói gì cho tốt.

Cũng có người do dự nói: “Giáo viên... sẽ không làm vậy chứ?”

Tôn Kiền nói: “Người nhận quà chắc chắn là số ít, lớp khác tớ không biết, dù sao cô giáo Vương cũng đã nhận.”

Bạch Lạc Xuyên ngồi đó nghe, chân mày nhíu chặt một hồi lâu cũng không giãn ra.

Tôn Kiền nhìn thấy Mễ Dương đang đi đến, vội vàng đứng dậy, hơi xấu hổ nói với cậu: “Mễ Dương, cậu muốn kể với người nhà sao? Nếu không cậu cũng tặng một vài thứ đi, thực ra hôm đó nên là mẹ cậu lên phát biểu.”

Mễ Dương giật mình, trừng mắt thật to nói với cậu bé: “Đương nhiên là không!” Cậu nhìn những bạn nhỏ khác, phần lớn đều cảm thấy khó hiểu, chỉ có Bạch Lạc Xuyên nghiêm túc nhìn Mễ Dương, chờ cậu nói tiếp: “Nhận quà là không đúng, cô giáo Vương làm vậy là sai, chúng mình đến trường học để tiếp nhận tri thức, cũng không phải để lấy lòng giáo viên.”

Nhóc mập bĩu môi nói: “Tớ cũng cảm thấy việc cô giáo Vương làm vậy là không đúng, nhận quà của ai thì nói người đó tốt. Tớ không phải muốn nói cậu đâu Tôn Kiền, cậu là anh em của tớ, tớ không nhận đồ của nhà cậu cũng khen cậu!”

Tôn Kiền là một người vô tư, trong nhà cũng có điều kiện, cậu ta khoát tay tỏ vẻ không thèm để ý.

Bạch Lạc Xuyên nhận cái cặp sách kia, mang đồ ăn vặt ra chia cho mọi người ăn, nhóc chỉ cầm cái bình nước hình con ếch, hạ giọng hỏi Mễ Dương một câu, thấy cậu lắc đầu, lúc này mới mở ra uống vài ngụm nước.

Đường Kiêu nhìn thấy có nước thì nói: “Này Lạc Xuyên, cho tớ một ngụm nước được không?”

Bạch Lạc Xuyên không hề nể mặt tránh tay của nhóc ấy, nói: “Tớ không quen uống chung với người khác.”

Đường Kiêu không phục nói: “Không phải cậu mới hỏi Mễ Dương đã uống nước chưa sao, tớ đã nghe thấy hết rồi.”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Cậu ấy thì khác.”

Đường Kiêu: “...”

Người này phân biệt đối xử hợp tình hợp lí như vậy, nhóc ấy không có cách nào phản bác lại.

Sau khi kết thúc trận bóng, trên đường trở về nhà, Bạch Lạc Xuyên bỗng nhiên nói: “Tớ đã hỏi rõ địa chỉ nhà Tôn Kiền, địa chỉ nhà cô giáo Vương và số lượng quà tặng, trong đó một có một gối mát xa nam châm, nếu bà ta không tặng lại cho người khác, có lẽ sẽ không khó để nhận ra.”

Mễ Dương hơi kinh ngạc: “Cậu chỉ mới đá xong một trận bóng mà đã có thể hỏi được nhiều thứ như vậy rồi sao?”

Bạch Lạc Xuyên đứng trước mặt cậu lộ ra chút đắc ý, nói: “Ông nội đã dạy trinh sát và phản trinh sát, chẳng nhẽ cậu quên rồi sao? Lần trước đi lên núi xem tập bắn, cậu vô cùng sợ hãi mà còn bịt tai cho tớ.”

Mễ Dương nghĩ thầm: “Không phải là do cậu không chịu nhét bông vào trong lỗ tai sao, ngay cả tự bảo vệ bản thân cũng không biết!
Chương kế tiếp