Trở Về 1988

Chương 60: Nguyện vọng ngày sinh nhật
Bạch Lạc Xuyên lấy được diều liền muốn mang đi thử bay, Mễ Dương khuyên nhóc: "Hôm nay không có gió, chờ đến ngày sinh nhật của cậu sẽ đi thử cùng cậu."

Bạch Lạc Xuyên gật đầu nói: "Được."

Nhóc để diều lên bàn, chiếc diều chiếm một phần diện tích lớn, nhóc đứng đó thưởng thức không chịu đi, đột nhiên nói: "Tại sao không viết tên của cậu?"

Mễ Dương thấy kỳ quái nói: "Viết tên tớ làm gì?"

Bạch Lạc Xuyên nói: "Bình thường người chế tác đều phải viết tên lên sản phẩm của mình chứ? Tớ sẽ viết thêm cả tên cậu vào." Nhóc nói xong liền đi lấy bút, viết tên Mễ Dương bên cạnh tên mình, hai cái tên nằm cạnh nhau, nhóc càng nhìn lại càng thấy hài lòng hơn.

Hiện tại không thể chơi thả diều được, thế là Bạch Lạc Xuyên liền dẫn Mễ Dương đến ghế sofa bên kia, cùng nhau bóc những món quà mình nhận được. Nhà họ Lạc ở bên kia gửi nhiều đồ chơi tới nhất, toàn tặng những đồ chơi cao cấp mà trẻ con thích. Mễ Dương bóc hộ Bạch Lạc Xuyên hai món quà, tầm mắt dừng lại trước chiếc laptop bên cạnh Bạch Lạc Xuyên. Ban đầu Mễ Dương không nhận ra nó là chiếc laptop, bởi vì khác với phiên bản mỏng manh sau này, máy tính xách tay hiện tại nặng hơn một chút, hơn nữa chan hướng chan mặt, nếu không phải có logo "IBM ThinkPad" ở trên, Mễ Dương thiếu chút nữa không nhận ra.

Bạch Lạc Xuyên thấy cậu nhìn bên đó, liền mở máy tính ra để cậu chơi cùng: "Đây là của dì út tớ đưa tới, cậu có muốn chơi không?"

Sau khi mở bàn phím ra, máy tính xách tay hiện tại mở rộng hơn so với bản máy tính xách tay thông thường, thiết kế vô cùng độc đáo, nhìn giống như một con bướm vỗ cánh muốn bay.

Nhìn như vậy, Mễ Dương liền nhận ra, trước kia cậu có một người em họ cực kỳ thích sưu tầm những đồ điện tử này, còn nói với cậu về những thứ đó. Nhưng đối với một người yêu thích sách cổ như Mễ Dương mà nói, những đồ điện tử sơn đen này đều không khác nhau lắm, chỉ có một loại Mễ Dương vẫn nhớ rõ, bởi vì thiết kế đặc biệt, vẫn luôn đứng đầu trong bộ sưu tập, biệt danh chính là "Máy bướm".

Mễ Dương đưa tay sờ sờ bàn phím kia, quả nhiên cảm xúc tốt hơn so với máy tính cổ sưu tầm rất nhiều.

Bạch Lạc Xuyên mở máy tính chơi trò chơi với cậu, bỗng nhiên nói: "Quý Bách An về nhà rồi, nó muốn đi học."

Mễ Dương ngẩng đầu nhìn cậu, cậu chủ Bạch bĩu môi, nhỏ giọng oán giận nói: "Mẹ tớ cũng cho tớ đi, nhất định phải muốn tớ học cái trường nội trú gì đó, khen tốt trên trời dưới đất, tớ chẳng muốn đi chút nào."

Mễ Dương cố gắng trấn an nhóc: "Có lẽ điều kiện trường học rất tốt."

Bạch Lạc Xuyên nói: "Tốt cái gì, tớ học ở bên kia hai tuần, không thấy tốt chút nào!"

Mễ Dương nói thêm: "Nhưng tớ nghe nói sân chơi rất lớn, còn có thể học bơi và quần vợt ..."

Bạch Lạc Xuyên véo mặt cậu một cái, kéo thịt mềm nhũn trên mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Dương cũng biến dạng, chớp chớp mắt nói không nên lời. Cậu chủ Bạch uy hiếp cậu, nói: "Cậu ở phe nào, hả?"

Mễ Dương mơ màng nói: "Ở phe cậu."

Lúc này cậu chủ Bạch mới buông tay, vừa nãy nhéo rất có chừng mực, khuôn mặt nhỏ nhắn không hề bị nhéo đỏ.

Bạch Lạc Xuyên nằm ngửa trong đống quà, còn đang lầm bầm, không vui vẻ đi học.

Chủ yếu là cậu tưởng mình phải xa Mễ Dương, cho dù vừa mới nhận quà sinh nhật là diều con én, cũng không thể vui vẻ được bao lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, giống như sinh ly tử biệt, vẻ mặt nghiêm túc.

Mễ Dương mấy lần muốn nói cho cậu biết, đều bị ngăn cản, cậu chủ Bạch căn bản cũng không cho cậu nói chuyện, khoát khoát tay nói: "Cậu nghe tớ, tớ cũng có đồ cho cậu, lần này vừa khéo để cậu mang về."

Bạch Lạc Xuyên túm lấy tay Mễ Dương cùng đi lên tầng, đẩy cửa phòng cho Mễ Dương nhìn một cái rương nhỏ đặt trên mặt đất, gọi cậu tới xem: "Chỗ này đều là phim, tớ nhớ cậu có một cái máy ảnh, vừa khéo để dùng cái này. Mỗi ngày cậu chụp một tấm ảnh, sau đó ba ngày thì phải gọi cho tớ một cuộc điện thoại, một tuần viết thư cho tớ một lần, trong thư nhớ để ảnh...". Nhóc dặn dò, vẻ mặt nhỏ nhắn khổ sở: "Dù sao cũng không được quên tớ, có nghe thấy không?"

Mễ Dương ngồi xổm bên cạnh Bạch Lạc Xuyên, nghiêng đầu nhìn nhóc.

Bạch Lạc Xuyên không kiên nhẫn nói: "Hỏi cậu đấy, có nghe thấy không hả?"

Mễ Dương cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ với nhóc, bả vai chạm vào vai nhóc, hỏi: "Này, cậu có muốn tớ đi học với cậu không?"

Bạch Lạc Xuyên nói: "Đương nhiên rồi, nhưng cậu lại không thể đến Thượng Hải..." Bạch Lạc Xuyên nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Mễ Dương, mở to hai mắt nói: "Không phải chứ, Mễ Dương, cha mẹ cậu đồng ý để cho cậu đi học cùng với tớ hay sao? Họ thật sự đồng ý cho cậu đi sao?"

Mễ Dương nói: "Ừm, họ cũng đi, chẳng phải dì Lạc muốn mở công ty sao, cha tớ muốn đến công ty dì Lạc làm việc."

Bạch Lạc Xuyên mừng rỡ như điên, nói: "Vậy sau này chúng ta có thể ở cùng một chỗ!"

Mễ Dương gật gật đầu, cũng nở nụ cười.

Cậu chủ Bạch cười ngây ngô một hồi, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm Mễ Dương nói: "Không đúng, vừa rồi cậu đã biết, vẫn không nói cho tớ biết!"

Mễ Dương giơ tay cầu xin tha thứ: "Không phải, tớ cũng vừa biết, chẳng phải liền nhanh chóng đến nói với cậu sao, còn tặng diều cho cậu đúng không!" Công lao nhất định phải nói ra, sợ cậu chủ nhỏ lại dạy dỗ cậu.

Bạch Lạc Xuyên để cậu xuống đất, bắt đầu hung tợn gãi trúng chỗ ngứa của cậu. Nơi khác Mễ Dương không sợ, chỉ có chân và lưng rất sợ ngứa, chạm vào là cả người liền cuộn tròn thành con tôm nhỏ, cười đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, một loạt tiếng cầu xin tha thứ: "Không dám, không dám, tớ đùa cậu thôi!"

Bạch Lạc Xuyên lại hỏi cậu: "Ba tháng nay, cậu có nhớ tớ không!"

Mễ Dương liên tục nói: "Nhớ, nhớ!"

"Đi học xa tớ, không tiếc sao?”

"Không, không nỡ! Ôi buông tay, quá ngứa ha ha ha!"

Mễ Dương bị dạy dỗ một trận, cười ha ha đến mức nước mắt cũng chảy ra.

Bạch Lạc Xuyên nói: "Cậu làm gì có chuyện luyến tiếc tớ, tớ thấy cậu chơi rất vui vẻ, chỉ mệt cho tớ còn mang bài tập cho cậu, mang sách ông nội Ngụy cho cậu!"

Ánh mắt Mễ Dương sáng lên một chút, nói: "Ông nội Ngụy mang sách cho tớ sao? Ở đâu, có phải cuốn sách phục hồi cuối cùng không?"

Bạch Lạc Xuyên trầm mặt nói: "Ở trong ngăn kéo bàn thấp bên kia."

Mễ Dương lập tức bò qua muốn lấy, bị cậu chủ nhỏ ôm lấy, hung tợn nói: "Cậu làm gì luyến tiếc tớ, tớ thấy thứ cậu nhớ chính là mấy thứ này!"

Mễ Dương dỗ dành cậu nói: "Sao có thể chứ."

Bạch Lạc Xuyên liền giả vờ muốn mở ngăn kéo ra, cậu vừa đưa tay chạm vào sách, ánh mắt Mễ Dương liền sáng lên cũng duỗi tay qua, miệng nói: "Thật sự không phải mà, tớ thật sự luyến tiếc cậu." Nói như vậy rồi, tay chạm vào sách liền không nỡ buông ra: "Aiza cậu buông tay ra đi, tớ xem tên sách, đây là sách gì vậy?"

Bạch Lạc Xuyên híp mắt nhìn ậu, sau đó ấn người ở đó, tự mình đè lên!

Mễ Dương bị đè nén kêu lên một tiếng đau đớn, nói: "Quá nặng, cậu nặng như túi bột mì vậy, mau đi xuống..."

Bạch Lạc Xuyên không để ý tới cậu, há miệng cắn cái cổ nhỏ nhắn trắng nõn của cậu, cắn Mễ Dương "Á" một tiếng, nhưng giống như là động vật nhỏ bị nhốt ở đó, trốn không thoát, chỉ chốc lát sau đã hừ hừ cầu xin tha thứ: "Không được, không được, mau buông ra, cắn rách rồi!"

Bạch Lạc Xuyên lại dùng răng nhỏ mài, nghe người nọ cầu xin tha thứ hai tiếng, lúc này mới buông ra.

Mễ Dương nhìn không thấy phía sau, đưa tay sờ một cái, một vòng dấu răng ở cổ phía sau, còn rất chỉnh tề, răng cậu chủ Bạch cắn siêu dữ.

Cậu thấy Mễ Dương sờ ở đó, cũng đi qua xoa cho cậu ấy hai cái, còn có vết rất sâu, có thể một thời gian cũng không tan được.

Cậu ngẩng đầu nhìn cậu chủ Bạch, vị kia không có một chút cảm giác hối cải, còn cảm thấy mình mới là người bị hại, hỏi: "Làm sao vậy?"

Mễ Dương buồn bực nói: "Bị chó con cắn."

Chó nhỏ Bạch tức giận thiếu chút nữa lại cắn người!

Đùa giỡn thì đùa giỡn, chỉ một lát là quan hệ đã thân thiết.

Sự phấn khích này của Bạch Lạc Xuyên mãi đến tối mới đạt tới đỉnh điểm.

Mễ Dương đến trời tối cũng không có ý muốn đi, chỉ là tìm một quyển sách ngồi bên cạnh Bạch Lạc Xuyên đọc say sưa. Bạch Lạc Xuyên đến gần cậu, nhỏ giọng hỏi cậu một câu, Mễ Dương liền cười tủm tỉm nói: "Đúng, không đi, ở lại hai ngày, tổ chức sinh nhật cho cậu."

Cậu chủ Bạch phấn khích đến điên rồi, buổi tối hôm đó phải ăn một cái bánh sinh nhật.

Bà Bạch nói: "Lạc Xuyên, hôm nay không phải sinh nhật nha, ngày mai mới có thể ăn!"

Bạch Lạc Xuyên nói: "Ăn thử cũng không được sao?"

Bà Bạch dở khóc dở cười, lắc đầu nói: "Không được, con chắc chắn phải ước nguyện, còn phải thắp nến, phải chờ đến sinh nhật ước nguyện mới linh."

Cậu chủ Bạch lúc này mới miễn cưỡng đáp ứng.

Mễ Dương mang theo ba lô nhỏ của mình tới, bên trong nhìn rất đầy, thật ra chỉ là một cái gối nhỏ.

Bạch Lạc Xuyên nhìn thấy cái gối kia liền hoàn toàn an tâm, cướp lấy đặt cùng một chỗ với gối của mình, buổi tối hai người cùng nhau nói chuyện về trường học mới. Bây giờ cậu chủ Bạch cũng không bài xích trường học kia nữa, bởi vì cậu ở đó hai tuần, tương đối quen thuộc, đang đắc ý khoe khoang với Mễ Dương: "Ui trường tốt cực kỳ, sân bóng cực kỳ lớn, bãi cỏ cũng mềm mại, chúng ta có thể đi chơi bóng đá, tớ còn học bơi hai ngày, không khó chút nào, xuống nước là được! Chờ cậu đến, tớ dạy cậu, ăn cơm hay gì cũng được, có sườn kho mà cậu thích, cực kỳ ngọt!"

Mễ Dương: "..."

Rõ ràng là cậu thích ăn sườn kho, cậu thích ăn ngọt mà!

Bạch Lạc Xuyên nắm lấy tay cậu lắc lắc hai cái, nằm ở trên giường vui vẻ nói: "Tớ hơi thích trường học kia."

Khóe miệng Mễ Dương giật giật một chút, vừa rồi cậu không nói như vậy, còn nói trường học rác rưởi!

Ngày sinh nhật Bạch Lạc Xuyên, Mễ Dương đi thả diều cùng với nhóc. Diều con én bay rất cao, trên trời giống như một chấm đen nhỏ, Bạch Lạc Xuyên cầm dây nhìn nó, hận không thể viết lên mặt mấy chữ "Đây là món quà sinh nhật tốt nhất của tôi" để khoe khoang.

Trên diều con én viết tên hai người, Mễ Dương híp mắt ngẩng đầu nhìn, cảm thấy tâm trạng của mình cũng tốt bay lên trời xanh, cực kỳ thoải mái.

Buổi tối trở về, hai người cùng nhau ăn bánh ngọt.

Bạch Lạc Xuyên trước khi cắt bánh ngọt còn nghiêm túc hướng về phía ngọn nến ước nguyện, mỗi một điều đều suy nghĩ kỹ lưỡng, ước cũng chậm.

Bà Bạch cảm thấy cực kỳ thú vị, đi lấy máy quay muốn quay một đoạn, cô ấy vừa đi, Bạch Lạc Xuyên lại từ từ chuẩn bị chắp hai tay lại, Mễ Dương cười cậu: "Còn chưa ước đủ sao? Mấy điều vậy?"

Bạch Lạc Xuyên nói: "Điều thứ ba." Hai tay cậu khép lại nhìn Mễ Dương, bỗng nhiên hỏi: "Năm sau cậu định tặng tớ quà gì?"

Mễ Dương bị cậu ấy hỏi đến choáng váng, năm nay còn chưa xong, đã bắt đầu nghĩ đến sang năm, cậu nói đùa: "Hay tặng em bé nhà tớ cho cậu?"

Chóp mũi Bạch Lạc Xuyên nhăn lại một chút, nói: "Vậy không bằng tặng cậu cho tớ."

Ánh mắt cậu ấy sáng lên một chút, ngay sau đó hai tay chắp lại bắt đầu nhắm mắt ước nguyện.

Mễ Dương hoảng sợ, nói: "Aiza, cậu đừng làm bậy, cậu đã ước cái gì rồi!"

Bạch Lạc Xuyên đã ước xong, lần này trả lời cực kỳ nhanh chóng: "Không nói cho cậu biết."

Mễ Dương còn hỏi, cậu ấy liền nghiêm túc nói: "Nguyện vọng cuối cùng không thể nói ra, nếu không sẽ không linh." Cậu chủ Bạch nhướng cao lông mày một bên, kéo dài giọng điệu đắc ý nói: "Tớ không nói cho cậu biết đâu!"

Trước sinh nhật Mễ Dương, cả nhà đều đến thành phố Thượng Hải, việc nhập học của cậu là do một tay bà Bạch làm, đến trường nội trú giống như Bạch Lạc Xuyên, bởi vì hoàn cảnh hai người đặc biệt, đều là học sinh nhảy cấp, sau khi trường kiểm tra lại, phân chia bọn họ đến cùng một lớp. Chỉ là giảng dạy ở Thượng Hải tốt hơn thành phố ở biên giới rất nhiều, vì để cho bọn họ theo kịp chương trình giảng dạy song ngữ nên để cho bọn họ học lại lớp ba, nhưng mà hai người họ vẫn chung lớp với nhau.

Hai người thông minh, nhưng tuổi còn nhỏ, ban giám hiệu cũng quan tâm đến hai đứa, ngoại trừ cùng một lớp, còn được phân chung một phòng ký túc xá.

Trường quý tộc tư thục này rất nổi tiếng ở địa phương, tiểu học và trung học cơ sở nối liền với nhau, điều kiện giảng dạy cũng tốt, ký túc xá đều là phòng hai người.

Lúc đi học, Mễ Dương chuẩn bị đồ đạc không nhiều lắm, mang theo một cái ba lô, đồ đạc trong túi phồng lên.

Bạch Lạc Xuyên nói: "Không cần mang theo nhiều như vậy, trong trường có hết." Nhóc muốn mở ra xem xem, Mễ Dương ấp úng ngăn cản, Bạch Lạc Xuyên sờ sờ một chút liền cảm nhận được, mở ba lô ra quả nhiên là cái gối đầu nhỏ kia lập tức bồng bềnh bắn ra.

Bạch Lạc Xuyên trêu chọc cậu nói: "A, cục cưng nhỏ của cậu!"

Mễ Dương đỏ mặt nói: "Tớ sẽ mang cái này, tớ dùng quen rồi."

Bắt đầu ở trường tiểu học nội trú, ngày đầu tiên ở trường, hai người ngủ trong một phòng ngủ, mỗi người nằm trên giường nhỏ của mình, sau khi tắt đèn cực kỳ yên tĩnh. Bạch Lạc Xuyên ngoại trừ cảm thấy mới mẻ ra, còn có một chút nhớ nhà, xoay người nhìn Mễ Dương trên giường đối diện, đã ôm gối đầu nhỏ của mình ngủ ngọt ngào.

Bạch Lạc Xuyên: "..."

Hình như người này chỉ cần có cái gối đầu nhỏ bé kia thì đi đâu cũng có thể thích nghi được hay sao ấy nhỉ?

Trường tiểu học và trung học cơ sở cùng chỗ, Mễ Dương và Bạch Lạc Xuyên sẽ học cùng nhau ở nơi này tận bảy năm. Mễ Dương còn tưởng mình sẽ tốn nhiều công sức mới có thể thích ứng được với hoàn cảnh mới, nhưng có cậu chủ Bạch ở bên cạnh, dường như mọi thứ đều diễn ra một cách thuận lợi hơn hẳn.

HẾT QUYỂN I - TRUYỆN HÀNG NGÀY THỜI THƠ BÉ

Chương kế tiếp