Trở Về 1988

Chương 64: Sốt nhẹ
Buổi tối lúc Bạch Lạc Xuyên về thì Mễ Dương đã ngủ mất rồi, trong phòng có hai giường, cậu ngủ ở giường bên cạnh cửa sổ, cả người bọc trong chăn, cuộn lại thành một đống, nệm hơi hơi lún xuống một chút, nhìn qua cái giường cũng trở nên mềm mại hơn. Cậu ngủ sâu, bản thân Bạch Lạc Xuyên nhìn thế cũng thấy buồn ngủ, vô cùng dễ đi vào giấc ngủ.

Bạch Lạc Xuyên đi vòng qua giúp cậu dém góc chăn, để lại một ánh đèn nhỏ trong phòng, ánh đèn mờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy một góc của vật gì đó được Mễ Dương ôm trong tay. Bạch Lạc Xuyên vươn tay xoa nhẹ một chút, cảm xúc không thể quen thuộc hơn, từ nhỏ Mễ Dương đã không thể rời xa cái gối đầu nhỏ của cậu, Bạch Lạc Xuyên vì thế cũng thấy cái gối này mỗi ngày, tuy rằng bây giờ chỉ là một cái vỏ gối, nhưng nắm ở trong tay cũng khiến cậu an tâm ngủ.

Bạch Lạc Xuyên nhẹ tay nhẹ chân đi rửa mặt, lại điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cao lên một chút, lúc này mới nằm xuống ngủ.

Đồng hồ sinh học của Mễ Dương khá chuẩn, sáng sớm hôm sau đã tỉnh dậy, thấy thời gian không sai biệt lắm thì gọi cậu chủ Bạch dậy, lấy kem đánh răng cho cậu đánh răng. Buổi sáng Bạch Lạc Xuyên có chút nóng nảy khi rời giường, vẻ mặt không vui, nhưng bàn chải đánh răng đã bị nhét vào miệng, lại thêm Mễ Dương liên tục hối thúc, cậu chỉ có thể đánh răng rửa mặt sau đó cùng nhau đi ăn bữa sáng.

Lúc bọn họ đi xuống dưới các bạn học khác cũng đã có mặt, thấy Bạch Lạc Xuyên xuống mọi người hơi kinh ngạc, trong đó có một bạn nữ cười nói: “Thật đúng là hiếm có, cùng cậu đi thi đấu nhiều lần như thế rồi, đây là lần đầu tớ thấy cậu xuống ăn sáng đấy.”

Bạch Lạc Xuyên tùy tiện “ừ” một cái rồi ngồi xuống chờ.

Bạn học nữ còn muốn hỏi cậu vì sao không đi lấy đồ ăn đã thấy một mình Mễ Dương cầm hai cái đĩa lại, để một phần trước mặt cậu chủ Bạch, còn nhỏ giọng hỏi cậu: “Không cần uống cà phê, sữa bò thì sao, tớ thấy bên kia có sữa nóng.”

Bạch Lạc Xuyên gật gật đầu, giọng nói tốt hơn một chút: “Cũng được.”

Mễ Dương lại đi lấy hai ly sữa bò tới đây, hai người họ cũng không cảm thấy có gì không đúng, ngồi xuống bắt đầu dùng bữa sáng.

Tầm mắt bạn học nữ thật nhanh lướt qua Bạch Lạc Xuyên rồi dừng lại trên người Mễ Dương, đại khái là cô ấy cảm thấy Mễ Dương tương đối bình dị gần gũi, nói chuyện mềm mỏng, cũng trò chuyện với cậu hai cậu: “Cậu là em trai của Bạch Lạc Xuyên sao?”

Mễ Dương lắc đầu nói: “Không phải, bọn tớ lớn lên cùng với nhau từ bé rồi.”

Bạn học nữ nói: “Khó trách hai người rất quen thuộc, tớ thấy cậu vẫn luôn chăm sóc cậu ấy, cũng đối với cậu ấy rất tốt.”

Mễ Dương cười nói: “Cậu ấy cũng đối xử với tớ rất tốt.”

Trong giây lát bạn học nữ kia vẫn không hiểu lắm câu “rất tốt” kia của Mễ Dương. Hơn nửa năm trước cô ấy thường xuyên tham gia thi đấu chung với Bạch Lạc Xuyên, nếu đấu cá nhân còn tốt, lúc đấu đoàn đội, cậu chủ Bạch cơ bản không xem cô ấy là một cô gái, cần phân công như thế nào thì phân công như thế đó, làm không tốt thì mặt cậu đen thui, có điều nếu xét tới cùng thì cậu yêu cầu với các bạn nam còn khắc nghiệt hơn một chút.

Bạn học nữ kia cứ thế nói chuyện với Mễ Dương vài câu, Bạch Lạc Xuyên xen vào đánh gãy hai lần, lần đầu tiên là muốn Mễ Dương đưa hũ đường ở bên chỗ cậu cho Bạch Lạc Xuyên, lần thứ hai là ghét bỏ đường nâu trong hũ, hàng mi nhăn nhúm cả lại.

Mễ Dương giúp cậu cho một ít đường vào, quấy một chút, nhỏ giọng nói: “Giống nhau, uống đi.”

Lúc này Bạch Lạc Xuyên mới chịu uống.

Bạn học nữa ở bên cạnh len lén nhìn, tầm mắt đụng phải ánh mắt của Bạch Lạc Xuyên thì lập tức cụp mắt, chuyên tâm ăn bữa sáng của mình, cũng không dám nói gì với Mễ Dương nữa. Chỉ là trong lòng cô ấy thầm nghĩ rằng hai người này nhìn qua cũng chẳng biết ai quản ai, tính tình Bạch Lạc Xuyên lớn, nhưng có vẻ Mễ Dương lại chẳng sợ chút nào.

Ngày thi đấu đầu tiên rất thuận lợi, buổi tối lúc trở về, ở trước mặt người khác Bạch Lạc Xuyên không nói gì cả, vẫn là dáng vẻ trầm ổn, khi chỉ còn lại hai người là cậu và Mễ Dương, mới nhịn không được khoe rằng bản thân đoán trúng đề hình, nghe Mễ Dương khen cậu tới cái đuôi cũng muốn vểnh lên trời.

Buổi tối bọn họ ăn cơm cùng nhau, Mễ Dương cũng đi cùng, mấy bạn học cùng thi đấu chung với Bạch Lạc Xuyên tụ lại cùng nhau nói chuyện phiếm, có người nói giỡn: “Nghe nói trận thi đấu ngày mai còn có đài truyền hình tới quay phim, không biết có thể được phát sóng không, làm không tốt thì chúng ta cũng có thể lên truyền hình.”

Bạch Lạc Xuyên nghe câu được câu không, đôi mắt đang để tâm tới bạn học nữ đang nói chuyện phiếm với Mễ Dương. Bạn học này có vẻ buổi sáng nói chuyện với Mễ Dương rất hợp ý, buổi tối cũng ngồi xuống chào hỏi rồi nhỏ giọng hàn huyên với cậu, Bạch Lạc Xuyên mơ hồ chỉ nghe được Mễ Dương nói là “trong nhà có một em gái”, rồi thấy bạn học nữ kia có dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ cười nói: “Hóa ra là như vậy, khó trách lúc tớ nói chuyện với cậu cảm thấy đặc biệt thoải mái, ngày thường có phải cậu cũng đối xử rất tốt với em gái cậu không? Cậu đối xử với các bạn học nữ khác cũng dịu dàng như này sao?”

Mễ Dương còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy bên cạnh “Á” một tiếng.

Bạch Lạc Xuyên che miệng mình, nhíu mày nói: “Đau, giống như cắn trúng rồi, cậu giúp tớ xem thử.”

Mễ Dương nhìn thoáng qua, lấy khăn giấy ấn lau một chút thì thấy máu, lần này cắn không nhẹ chút nào, cậu lấy cho Bạch Lạc Xuyên một ly nước trắng, hỏi: “Sao lại cắn phải miệng rồi?”

Bạch Lạc Xuyên mơ hồ nói: “Không cẩn thận, vẫn còn đau, cậu nhìn thử xem có phải cắn ra một cái hố to đùng rồi không?”

Bạch Lạc Xuyên vẫn luôn bảo Mễ Dương xem, Mễ Dương nói không có vấn đề gì cũng không chịu buông tay, cứ nói đau mãi, tới khi Mễ Dương nói chuyện với mình cậu thì mới không kêu đau nữa. Lúc hai người bọn họ nói chuyện, đầu lưỡi cũng không đau giống như lúc nãy, nói chuyện lanh lẹ hơn rất nhiều.

Một lát sau, bạn học nữ kia đi tới ngắt ngang câu chuyện của bọn họ, Bạch Lạc Xuyên chẳng còn chút kiên nhẫn nào nói: “Cái gì thế!”

Bạn họ nữ xấu hổ, cô ấy ôm một quyển sách, để lộ góc sách ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Cũng không có gì, tớ có một đề bài muốn cùng cậu kiểm tra lại các bước tính toán một chút…”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Bây giờ cậu mới nhớ tới chuyện này? Từ sớm cậu làm gì?”

Vẻ mặt cô ấy đỏ bừng, đứng đó cũng không xong mà đi cũng không được.

Mễ Dương nói: “Bây giờ cũng không trễ, ngày mai không phải còn muốn thi đấu sao, cậu đi đi.”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Vậy còn cậu?”

Mễ Dương nói: “Tớ về phòng chờ cậu, dù sao cũng không có việc gì, chắc là xem một ít sách gì đó.”

Bạch Lạc Xuyên suy nghĩ một chút, khóe mắt lại lướt qua bạn học nữ đang nhìn Mễ Dương kia, theo bản năng nghiêng người qua chặn ngang tầm mắt cô ấy, gật đầu nói: “Được rồi, cậu về phòng rồi không cần lại ra đâu, bên ngoài này lạnh, cẩn thận không lại cảm lạnh.”

Mễ Dương đồng ý một tiếng rồi đứng dậy đi về phòng.

Cậu trở về phòng, trước tiên ở trong vali tìm một chút, mỗi lần đi xa Trình Thanh đều sẽ chuẩn bị cho cậu một cái hộp y tế nhỏ, bên trong có một ít thuốc thường dùng, lần này xem như đi xa nhà, chuẩn bị cũng tương đối đầy đủ. Mễ Dương lấy ra một bình xịt dưa hấu, cái này trị khi bị lở miệng, khóe miệng chỗ Bạch Lạc Xuyên cắn phải lúc nãy cũng có thể dùng được.

Mễ Dương để thuốc lên bàn, rồi cầm quyển sách ngày hôm qua lên tiếp tục đọc. Quyển sách này vốn là thầy Ngụy Hiền đưa cho bọn họ, thầy giáo Ngụy vẫn luôn đi theo bọn họ từ thành phố gần biên giới về tới Thượng Hải, dốc lòng dạy dỗ. Bạch Lạc Xuyên có thiên phú chiếm đa số, nhưng cậu lại nhờ vào người thầy này rất nhiều, nếu không có Ngụy Hiền, khả năng cậu không có được thành tích như ngày hôm nay.

Sống lại một lần cũng không có nghĩa rằng rất nhiều chuyện bản thân đương nhiên biết được.

Mễ Dương ở trường trong Thượng Hải gặp được rất nhiều bạn học, rất nhiều người trong số họ từ vạch xuất phát đã vượt xa các bạn nhỏ bình thường khác, hoặc là có tư chất hơn người, hoặc có gia thế vượt trội, nhưng bọn họ bỏ ra công sức và nỗ lực cũng càng nhiều hơn so với người bình thường. Mễ Dương tự thấy bản thân có tư chất bình thường, chỉ hơn những bạn nhỏ khác ở chỗ lý trí và sự trầm ổn của người trưởng thành, làm cậu có thể ổn định, bình tĩnh lại thành thật, kiên định làm việc thực tế, bởi vậy những lúc có Ngụy Hiền dạy bảo, cậu luôn xuất ra mười phần tinh lực, nỗ lực lắng nghe, nỗ lực học hỏi.

Sách trong tay cậu cũng do Ngụy Hiền tìm được. Sau khi ông ấy tới Thượng Hải đã cướp đoạt không ít thứ tốt từ trong tay người bạn tốt làm giáo sư kia, ngay cả công cụ để sửa sách cũng tìm cho Mễ Dương một bộ. Sách mà Mễ Dương đang xem cũng là bản thảo mà vị giáo sư kia đang chỉnh lý để chuẩn bị xuất bản, đó là ghi chép về việc ông ấy dẫn đội đi Tân Cương để tu sửa lại các bức tranh bằng giấy và tranh lụa. Trong cuốn sách đó có không ít ảnh chụp, bản này được sửa lại để đưa tới chỗ nhà xuất bản, bị Ngụy Hiền lấy mất một bản đưa cho Mễ Dương xem trước.

Mễ Dương vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú với các trường hợp được ghi chú trong sách về cách tu sửa lại sách cũ này. Đời trước đều là do cậu tự tìm tòi học hỏi, tự nghiên cứu, ít được tiếp xúc chuyên sâu nên bây giờ quả thực giống như đang mở ra một thế giới mới ngay trước mắt cậu, chỉ nhìn thôi cũng khiến cậu chỉ hận bản thân không thể tự mình đi bảo tàng Turpan, đượ`c tận mắt nhìn thấy những món đồ trong đó.

Chín giờ hơn một chút, Bạch Lạc Xuyên đã quay về, Mễ Dương bỏ sách xuống, nói: “Tớ tìm thấy thuốc rồi.”

Bạch Lạc Xuyên ngạc nhiên một lúc mới nhớ ra bản thân đang bị thương: “Này không cần đâu, tớ cũng ổn rồi.”

Mễ Dương nói: “Một cái lỗ sâu như vậy sao có thể chỉ chút xíu là tốt được. Cậu lại đây xịt thuốc, nếu không sáng mai lại kêu đau rồi không chịu ăn cái gì.”

Bạch Lạc Xuyên muốn tránh, nhưng căn phòng chỉ nhỏ như vậy thôi, thật sự không tránh được chỗ nào, chỉ có thể bị túm lấy, xịt một miệng thuốc, đắng tới gương mặt nhỏ nhăn lại. Cậu vừa muốn mở miệng nói gì đó Mễ Dương đã nói: “Không được nói chuyện, cứ ngậm như vậy đi, qua một đêm là tốt rồi.

Cậu chủ Bạch nhẫn nhịn ngậm miệng cả đêm, lăn qua lăn lại không ngủ được, nghẹn tới khó chịu.

Sáng hôm sau trước khi cậu đi lại bị Mễ Dương gọi lại. Mễ Dương nhìn vết thương sau khi được xịt thuốc, gật gật đầu nói: “Tốt, có thể đi rồi.”

Bạch Lạc Xuyên tròng khăn quàng cổ lên, ậm ờ nói: “Cậu chờ tới quay về, giữa trưa tới không có việc gì, chúng ta ra ngoài ăn, buổi chiều dẫn cậu đi mua đồ.”

Mễ Dương đưa bao tay cho cậu, nói: “Được, cố lên nha.”

Bạch Lạc Xuyên cong miệng cười một cái, hai ngón tay dựng lên một chút, người thiếu niên mang theo dáng vẻ kiêu ngạo đầy sức sống, hăng hái hăm hở.

Buổi sáng Mễ Dương xem sách một chút, nằm ở trên giường lại ngủ một chút, lúc tỉnh lại thấy trong phòng rất lạnh, cậu nhìn một chút, quả nhiên điều hòa bị tắt, chỉ có một chút độ ấm còn sót lại của máy sưởi, bọc chăn lại vẫn cảm thấy lạnh.

Cậu mặc quần áo xong, gọi điện thoại hỏi lễ tân. Lễ tân ở đầu dây bên kia xin lỗi, nói: “Thật sự xin lỗi, điện cung cấp cho cả thành phố đều bị thiếu hụt, chúng tôi cũng không còn cách nào, cả thang máy cũng bị ngừng hoạt động, chúng tôi sẽ nhanh chóng khôi phục. Chi bằng chúng ta lại đưa qua cho quý khách một cái chăn nữa được không?”

Mễ Dương ở lầu mười bảy, hơn nữa hôm qua đã lấy thêm một cái chăn, nên không để bọn họ mang lên nữa.

Cậu mặc quần áo thật tốt, muốn đi lấy nước uống thì phát hiện ra trong phòng không có nước nóng, chỉ có thể cố gắng uống chút nước lạnh, mơ hồ cảm thấy yết hầu có chút không thoải mái.

Bên ngoài truyền tới âm thanh của xe cấp cứu, lần gần nhất thậm chí còn dừng ở dưới lầu khách sạn. Mễ Dương đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, các nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ kính mít đang dùng cáng nâng một người từ trong khách sạn ra, bên cạnh còn có người cầm bình truyền dịch giơ lên, vội vã đưa lên xe cấp cứu. Nhưng cũng chỉ có một chiếc xe cấp cứu rời đi, một chiếc xe cấp cứu khác vẫn dừng tại chỗ, không ngừng có người ra ra vào vào, còn có một ít người xách theo một cái vali, hoảng loạn chạy ra ngoài.

Hình ảnh này vô cùng quen thuộc, một chút hình ảnh trong trí nhớ chồng lên những hình ảnh cậu đã từng nhìn thấy trên TV, trong đầu bỗng nhiên hiện ra chữ-- SARS.

SARS – khả năng lây bệnh rất mạnh, khả năng bị viêm phổi cấp tính nghiêm trọng dẫn tới tử vong đột ngột, càng đáng sợ chính là, nguyên nhân gây ra bệnh này chưa được xác định, cho nên được gọi là “Bệnh viêm phổi không điển hình.”

Trong ấn tượng của Mễ Dương, nó xuất hiện vào mùa hè, thông báo sớm nhất là khoảng gần gần tháng năm, lúc ấy cậu ở Sơn Hải trấn, trường học cho nghỉ hơn hai tháng, vẫn luôn ở trong nhà, cũng không có ấn tượng sâu sắc gì, chỉ nhớ rõ mùa hè năm đó tất cả mọi người đều ở trong nhà, còn có cả mùi nước sát trùng và mùi dấm xông lên mãi không hết được.

Cậu thấy bên ngoài đã có nhân viên y tế bắt đầu khử trùng cũng như kéo dây cảnh giới, hàng mi nhíu sâu lại. Có lẽ bởi vì cậu quá ỷ lại vào ký ức ở kiếp trước, ngược lại không sớm dự phòng cho tình hình này, thật quá sơ suất.

Điện thoại trong phòng rất nhanh vang lên, là lễ tân của khách sạn mời cậu ở lại trong phòng: “Có một vị khách tới từ Hồng Kông đột nhiên phát sốt, đã đưa tới bệnh viện, thỉnh quý khách không cần hoảng loạn, ở lại trong phòng chờ nhân viên y tế tới đo nhiệt độ cơ thể, sau khi xác nhận sẽ giúp ngài làm thủ tục trả phòng, toàn bộ tổn thất do khách sạn chúng tôi đảm nhận…”

Mễ Dương nghe cô ấy nói xong, bình tĩnh nói: “Được, tôi đã biết.”

Trước tiên cậu gọi cho Bạch Lạc Xuyên một cuộc điện thoại, di động tắt máy, chắc là còn chưa thi đấu xong, trong tay cậu không có số điện thoại của giáo viên bên đó, chỉ có thể nhắn nho Bạch Lạc Xuyên một chút tin tức, nói sơ qua tình hình ở chỗ cậu, rồi lại lần nữa dặn dò: “Mọi người không cần quay lại khách sạn, trực tiếp rời khỏi Thượng Hải.”

Nhắn tin xong cậu lại gọi một cuộc điện thoại cho Trình Thanh, nói: “Mẹ, mẹ nghe con nói, kinh thành có “dịch cúm”, khách sạn con ở có người bị sốt phải đưa đi bệnh viện. Con không sao hết, mẹ không cần lo lắng, chỉ cần ở lại khách sạn kiểm tra một chút… Đúng ạ, con ở trong khách sạn, bây giờ rất an toàn, mẹ ở Thượng Hải chờ con về nhé.”

Bởi vì không có bất kỳ tin tức báo chí, thời sự nào nhấn mạnh tới tính nghiêm trọng của virus này, mọi người chỉ coi nó như một kiểu cảm cúm mới, mùa xuân nào cũng có, chỉ không nghiêm trọng tới mức cách ly. Trình Thanh chần chừ một lúc, hỏi cậu: “Dương Dương, con có muốn mẹ qua đó với con không?”

Mễ Dương từ chối, nói: “Mẹ ở nhà với em Tuyết đi, con không có sao đâu, có thể tự chăm sóc tốt bản thân.” Cậu dừng lại một chút, nói: “Nếu có thể, mẹ lại nhập một đợt thuốc đi, rễ bản lam và ít Sài Hồ để pha uống, còn có một ít nước sát trùng, khẩu trang các kiểu. Cả nhà nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt, cũng đừng cho bé Tuyết đi nhà trẻ.”

Trình Thanh nói: “Thân thể bé Tuyết còn tốt hơn con đấy. Mùa xuân năm nào con cũng bị cảm mạo một lần, đợt này đi phương bắc, còn lạnh tới như vậy… Thật sự không cần mẹ qua đó chăm sóc con sao?”

Mễ Dương nói: “Không cần, mọi người ở lại Thượng Hải, chỗ nào cũng không được đi.”

Đợi Trình Thanh đồng ý rồi Mễ Dương mới cúp điện thoại.

Hai tay cậu để lên trán sờ thử, cảm thấy hơi nóng lên.

Hộp thuốc nhỏ cậu mang theo có nhiệt kế, cậu lấy ra đo một chút, chờ vài phút thì lấy ra nhìn, ba bảy độ rưỡi, sốt nhẹ, nhưng vẫn nóng như cũ.

Chương kế tiếp