Trở Về 1988

Chương 67: An toàn
Bắc Kinh giới nghiêm.

Người mà Lạc Giang Cảnh cử đến thăm không vào được, đành phải đeo khẩu trang đứng ở dưới lầu gọi điện thoại cho Bạch Lạc Xuyên, đồng thời phân phó cho người đưa đồ vào.

Dưới tình huống bên ngoài nghiêm trọng như vậy, điều duy nhất khiến Bạch Lạc Xuyên có hơi an ủi là cuối cùng Mễ Dương cũng hạ sốt.

Lúc trước, vào ban đêm Mễ Dương luôn bị sốt nhẹ một khoảng thời gian, nhưng bây giờ thì không còn nữa, cậu kề cận chăm sóc, ban đêm đo nhiệt độ cho Mễ Dương vài lần thì thấy nhiệt độ cơ thể đều khoảng ba mươi sáu độ năm. Thấy nó ổn định không còn nguy hiểm gì nữa, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi đợi nhân viên y tế đến, Bạch Lạc Xuyên giải thích rõ tình hình với họ một chút, phía bên kia cũng nói bây giờ đã an toàn.

Nhưng dây cảnh giới trước sau cả khách sạn vẫn còn đó, bao gồm một số nhân viên khách sạn ở bên trong, không được phép ra vào.

Bạch Lạc Xuyên cau mày nhìn xuống lầu, không hiểu sao lại có thêm nhiều nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ đến.

"Văn phòng Thông tin của Bộ Y tế hiện đang thông báo..."

Mễ Dương bật TV lên, thứ cậu nhìn thấy là những tin tức đó, cậu cẩn thận lắng nghe, nhưng Bạch Lạc Xuyên bên cạnh thì ngược lại, có hơi bực bội đi tới đi lui bên cửa sổ.

Lúc chiều, người do Lạc Giang Cảnh cử đến thăm đã đến tầng dưới của khách sạn đúng giờ.

Chẳng mấy chốc hai túi đồ đã được chuyển đến, không thiếu lương thực quần áo, tất cả đều được chuẩn bị hai phần.

Hai ngày qua Lạc Giang Cảnh ít gọi điện hơn, nhưng rất chăm chỉ cử người đến thăm bọn họ, về cơ bản là một ngày hai lần. Ở dưới cao ốc khách sạn gọi điện thoại hỏi Bạch Lạc Xuyên: “Cậu còn cần thứ gì nữa không, cái gì cũng được, giám đốc Lạc nói, cô ấy yêu cầu tôi cố gắng hết sức để đáp ứng mọi nhu cầu của cậu."

Bạch Lạc Xuyên nhất thời không nghĩ ra được muốn cái gì, quay đầu lại hỏi Mễ Dương: "Cậu có cần cái gì không?"

Mễ Dương suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

Bạch Lạc Xuyên nói với người kia: "Không cần đâu, đủ dùng rồi. Hơn nữa, tôi sẽ bị cách ly mấy ngày, nên không cần gửi thêm đồ nữa."

Người nọ trả lời rồi rời đi.

Cuộc điện thoại của Lạc Giang Cảnh đến vào chiều hôm sau, trong giọng nói của cô ấy mang theo mệt mỏi và một chút căng thẳng, nói với Bạch Lạc Xuyên: "Lạc Xuyên, con đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, có nhìn thấy mẹ không?"

Bạch Lạc Xuyên sửng sốt một chút, tiếp theo đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra, sân bên ngoài trống trải, chỉ đậu một chiếc xe màu đen quen thuộc, một người phụ nữ cao gầy mặc áo gió dày cộp đứng ở nơi đó ngẩng đầu nhìn, cô ấy còn thử vẫy tay, hai bên cách nhau quá xa, không thể nhìn rõ nhau, Bạch Lạc Xuyên chỉ thấy cô ấy đang đeo một chiếc khẩu trang rất dày, che rất kín.

Cậu gật đầu, nói: "Có nhìn thấy."

Lạc Giang Cảnh nói: "Con nghe mẹ nói, có một tin tốt và một tin xấu. Tin xấu là bệnh nhân được chuyển đến bệnh viện từ khách sạn đã được chẩn đoán, đã được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, các con sẽ tiếp tục bị cách ly một thời gian. Tin tốt là cả người các con đều không có dấu hiệu sốt, hơn nữa thời gian cách ly mười lăm ngày sắp hết. Mẹ đã xin giúp các con để các con có thể cách ly ở nhà... chẳng qua là cách biệt với đám đông, đề phòng một chút, chúng ta đi đến bệnh viện khám rồi đăng ký trước, không sao đâu, mẹ sẽ đi cùng các con."

Bạch Lạc Xuyên gật đầu nói: "Con biết rồi, con chuẩn bị ngay."

Lạc Giang Cảnh lại nói: "Con đưa điện thoại cho bé ngoan, mẹ nói vài câu với thằng bé."

Bạch Lạc Xuyên đồng ý, đưa điện thoại cho Mễ Dương, tự mình xoay người đi thu dọn đồ đạc.

Mễ Dương tiếp điện thoại, chợt nghe thấy Lạc Giang Cảnh nhẹ giọng an ủi: "Bé ngoan, mẹ của cháu rất nhớ cháu, cô ấy nhất quyết muốn đến Bắc Kinh, nhưng cô đã ngăn cô ấy lại, bảo cô ấy đừng đến. Trong nhà cháu còn có một đứa em gái, nếu không chăm sóc cẩn thận nhất định sẽ ngã bệnh, mẹ của cháu rất vất vả, cháu có thể thông cảm cho mẹ của mình không?"

Ban đầu, Mễ Dương chỉ hy vọng Bạch Lạc Xuyên cũng sẽ rời khỏi đây, không ngờ người nhà cũng tới đây, càng không ngờ Lạc Giang Cảnh sẽ đích thân đến, nghe thấy vội hỏi: “Dĩ nhiên rồi, dì Lạc, lúc trước cháu gọi điện cho gia đình cũng có nói, dì giúp cháu khuyên nhủ mẹ của cháu, cháu có thể tự lo cho bản thân. Dì cũng không cần đến, công việc đã rất mệt rồi, lại thường tới đây, mấy ngày nữa là chúng cháu có thể về nhà rồi... "

Mễ Dương biết trong vòng nửa năm có thể kiểm soát được tình hình dịch bệnh, cho nên không sợ hãi nhiều. Lạc Giang Cảnh chỉ nghĩ cậu vẫn còn nhỏ, suốt ngày ở trường được bảo vệ tốt, cậu đơn giản và ngoan ngoãn như một tờ giấy trắng, nhưng lúc này, ngoan ngoãn hơn là sợ hãi, cô ấy nói với Mễ Dương: "Một lát nữa cháu đi theo Lạc Xuyên xuống. Dì đưa các cháu đi bệnh viện."

Mễ Dương nói: "Vâng."

Lạc Giang Cảnh hài lòng nói: "Cháu luôn là một đứa bé ngoan. Nếu cháu cần gì cứ nói với dì Lạc, biết không?"

Mễ Dương gật đầu, nói: "Cảm ơn dì Lạc, cháu hiểu rồi."

Mễ Dương cúp điện thoại, quay người lại, Bạch Lạc Xuyên đã qua quýt thu dọn đồ đạc xong, chỉ mang theo những thứ cần thiết, những thứ còn lại đều để ở khách sạn.

Xe cứu thương đến muộn, Lạc Giang Cảnh đã gọi cho họ, liên tục trấn an bọn trẻ.

Bạch Lạc Xuyên nói: "Mẹ mau trở về đi thôi, thật sự không có chuyện gì, hôm nay đo nhiệt độ cơ thể của chúng con cũng không có sốt, chắc chắn không sao."

Lạc Giang Cảnh bận rộn nhiều ngày, lại đứng ở trong gió lạnh, sắp ngất đi, sắc mặt tái nhợt nói: "Mẹ không mệt, con nhìn mẹ một chút."

Bạch Lạc Xuyên nói: "Bên ngoài lạnh lắm, đứng lâu sẽ bị cảm."

Lúc này cô ấy mới bằng lòng ngồi lại trong xe.

Không bao lâu, xe cứu thương đến, hai người Bạch Lạc Xuyên và Mễ Dương bước xuống lầu, họ không nói một lời với Lạc Giang Cảnh, cả hai đều đeo khẩu trang, gật đầu với nhau qua dây cảnh giới xem như chào hỏi. Mễ Dương và Bạch Lạc Xuyên được nhân viên y tế đưa lên xe cứu thương, tầm mắt của Lạc Giang Cảnh vẫn dõi theo bóng dáng của hai đứa trẻ, đợi khi xe cứu thương rời đi, cô ấy cũng lập tức quay lại trên xe, lái theo xe cứu thương đến tận bệnh viện.

Bệnh viện kiểm tra ở một tòa nhà khác, tuy không nghiêm ngặt như khoa truyền nhiễm nhưng không thể tùy tiện ra vào, Lạc Giang Cảnh mặc một bộ đồ bảo hộ, chỉ có thể đi theo đến cửa, qua cánh cửa thủy tinh, cô ấy nhìn bọn họ đi vào làm kiểm tra, chỉ có thể gật đầu dùng ánh mắt khích lệ nhìn hai đứa trẻ.

Kiểm tra của Bạch Lạc Xuyên hoàn thành rất nhanh, bởi vì lúc trước Mễ Dương sốt nhẹ nên bị bác sĩ gọi lại.

Lúc Mễ Dương xoay người trở vào, Bạch Lạc Xuyên sợ hãi đứng lên.

Lạc Giang Cảnh cách một cánh cửa cũng bị Bạch Lạc Xuyên dọa sợ, nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Lạc Xuyên, trấn an nói: "Không sao đâu, bé ngoan sẽ ra sớm thôi."

Không biết cách cánh cửa thủy tinh Bạch Lạc Xuyên có nghe thấy hay không, cậu vẫn đứng đó, không nhúc nhích chờ đợi.

Lạc Giang Cảnh cũng cau mày nhìn phòng y tế.

Không lâu sau, Mễ Dương đi ra, cậu đeo khẩu trang gật đầu với bọn họ, Bạch Lạc Xuyên liền thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Giang Cảnh cũng đặt trái tim nhảy lên trở lại vị trí cũ, chỉ mới vài phút, trên trán cô ấy đã toát ra mồ hôi lạnh.

Hai người ở bên kia chờ, Lạc Giang Cảnh lấy giấy chứng nhận sức khỏe cho họ.

Bạch Lạc Xuyên ngồi ở bên cạnh cậu, không yên lòng vươn tay nắm lấy cổ tay cậu, giống như sợ Mễ Dương đi chỗ khác, Mễ Dương rút ra, sức lực của Bạch Lạc Xuyên lại tăng lên, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Mễ Dương duỗi tay bẻ ngón tay Bạch Lạc Xuyên, nói: "Cậu làm vậy, tớ không thoải mái."

Bạch Lạc Xuyên rũ mắt xuống, thật lâu không lên tiếng, bàn tay siết chặt, lúc Lạc Giang Cảnh tới cũng không buông ra.

Vẻ mặt của Lạc Giang Cảnh đã thả lỏng hơn rất nhiều, khí sắc cũng trở nên tốt hơn, trong mắt mang theo ý cười, nói: “Được rồi, không có vấn đề gì, còn thuận lợi hơn mẹ nghĩ, chúng ta lên xe thôi, mẹ chở các con về nhà.”

Bạch Lạc Xuyên nắm tay Mễ Dương đi theo cô ấy. Lạc Giang Cảnh đã quen với việc nhìn thấy hai người họ thân thiết, từ nhỏ đã là như vậy, cũng không để ý gì cả, nhỏ giọng nói chuyện với Bạch Lạc Xuyên: "Con không biết đâu, lúc nãy mẹ còn tưởng rất nghiêm trọng, cần phải ở Bắc Kinh cách ly một tháng, buổi sáng mẹ còn đi mua nhà, còn đang lo lắng làm sao tìm một dì tới chăm sóc các con trong một tháng đó..."

Bạch Lạc Xuyên nói: "Con đã nói với mẹ rồi, chắc chắn không sao đâu. Con đã hỏi nhiệt độ có giảm xuống không, hơn nữa sau khi bé ngoan hạ sốt cũng không có sốt lại."

Lạc Giang Cảnh nói: "Đúng vậy, tốt rồi, kiểm tra đã xong, giấy chứng nhận sức khỏe cũng được cấp, chúng ta có thể quay về Thượng Hải rồi. Mặc dù chúng ta vẫn cần phải báo cáo tình hình cho bác sĩ địa phương trong vòng một tháng, nhưng tốt hơn nhiều so với ở đây, ở nhà mình thế nào cũng thuận tiện hơn chút." Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "À đúng rồi, chuyện con bị cách ly ở Bắc Kinh chưa có nói với ông nội của con. Ông ấy lớn tuổi rồi, sợ dọa đến ông ấy, cha con có tới hỏi vài lần, bên kia cha con cũng bận, không đi được... Cha con đã gọi điện thoại cho con chưa?"

Bạch Lạc Xuyên nói: "Gọi rồi, buổi sáng hôm nay có hỏi qua."

Lạc Giang Cảnh nói: “Cũng không tệ lắm.” Cô ấy thở dài, quay sang an ủi con trai: “Con cũng đừng trách cha của con, công việc của ông ấy quá bận.”

Bạch Lạc Xuyên ừ một tiếng.

Vẻ mặt của hai mẹ con bọn họ trông bình thường, nhưng Mễ Dương bị nắm cổ tay thì ngược lại, không hiểu sao có hơi chột dạ.

Sau khi lên xe, lúc đầu Lạc Giang Cảnh còn nói chuyện với họ, nhưng sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cô ấy bận công việc, nếu không phải con ruột xảy ra chuyện, có lẽ cô ấy đã không liều mạng chạy một chuyến như vậy.

Bạch Lạc Xuyên vẫn nắm cổ tay của Mễ Dương, không buông ra, lái xe về cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ, hai người chỉ biết nắm tay nhau ngủ vùi đầu suốt chặng đường.

Đến khi tới Thượng Hải, từ xa Mễ Dương đã nhìn thấy Hạ Lợi bé bỏng của mình, đó là xe lấy hàng của Trình Thanh, đang đợi con trai ở ngã tư thật xa kia.

Mễ Dương mang theo đồ xuống xe, Lạc Giang Cảnh không để người lái xe dừng lại nữa, thoáng hạ cửa kính xe xuống nói vài câu với Trình Thanh trước khi rời đi.

Trình Thanh mạnh mẽ ôm lấy con trai, ôm mặt cậu nhìn một hồi, hai mắt đỏ hoe nói: "Đi, về nhà với mẹ."

Mễ Dương cười nói: "Vâng."

Trình Thanh đưa Mễ Dương về nhà, trước tiên đặt vali cậu mang theo ở cửa rồi đẩy con trai vào phòng tắm, trong đó đã có sẵn một bồn nước ấm lớn, có thể ngâm mình một lúc.

Trong lúc Mễ Dương đang tắm, Trình Thanh đã khử trùng mọi thứ trong vali của cậu, làm sạch, mang cho cậu một bộ đồ ngủ đặt ở cửa, qua cửa phòng tắm hỏi cậu: “Dương Dương, con có muốn ăn gì không? Hôm nay mẹ sẽ nấu cho con một bữa thịnh soạn."

Mễ Dương nói: "Cái gì cũng được mà mẹ, đồ mẹ nấu con đều thích ăn."

Trình Thanh đáp lại, đi vào nhà bếp.

Mễ Dương tắm xong đi ra, vừa mặc quần áo vào đã nghe thấy tiếng dép lê nhỏ lẹp xẹp, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ đỏ bừng của cô bé, vừa dụi dụi mắt vừa lao về phía cậu, trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào yếu ớt, nói: "Anh ơi!"

Mễ Dương ôm lấy cô bé, hôn bé, nói: "Ờ, anh đã về rồi."

Cô bé đã hơn mười ngày không gặp anh trai, ôm chặt cổ Mễ Dương không chịu buông ra, làm nũng với cậu.

Mễ Dương bế bé vào phòng bếp, đứng ở cửa nói: "Mẹ, mẹ muốn con làm gì không?"

Trình Thanh cảm thấy an tâm hơn rất nhiều khi nhìn thấy cậu trở về, tuy rằng quầng thâm dưới mắt vẫn chưa tan nhưng cảm thấy có sức sống hơn rất nhiều, cười nói: "Không có, các con ra phòng khách chơi đi, ở đây có rất nhiều khói dầu. Mà này, bé Tuyết, không phải con đã nói đợi lúc anh trai trở về sẽ cho anh xem tranh của mình sao?"

Lúc này cô bé mới sực nhớ ra, xoay người nhảy khỏi người Mễ Dương, chạy đi lấy tranh.

Đó là bài tập vẽ của bé ở trường mẫu giáo, trời xanh mây trắng và một ngôi nhà, một đám người nhỏ đứng trên bãi cỏ đằng trước, vẫn là một gia đình người que, tóc dài là mẹ, tóc ngắn là cha, hai người ở giữa nhỏ một chút là hai đứa con. Điểm khác biệt duy nhất so với bình thường là đứa bé nhỏ nhất đội một chiếc mũ hình hộp, bên trên còn vẽ một biểu tượng màu đỏ.

Mễ Dương ôm bé, hỏi: "Đây là cái gì?"

Cô bé nói: “Đó là mũ của bác sĩ.” Bé quay lại ôm chầm lấy Mễ Dương, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: “Em không muốn anh trai em bị bệnh một mình, em muốn giúp anh, còn, còn muốn chữa bệnh cho anh."

Trái tim Mễ Dương mềm mại, ôm bé hôn vài cái.

Chương kế tiếp