Trở Về 1988

Chương 72: Hiểu chuyện
Hôm sau, Mễ Dương đến xin phép Mễ Hồng để đi thăm ngựa con.

Bạch Lạc Xuyên dẫn nó đi tìm sân bãi bằng phẳng, tạm thời dùng hàng rào gỗ rào nó lại, mở ra để Ô Nhạc chạy một lúc, ngựa đen nhỏ ba tuổi đúng là tuổi hoạt bát hiếu động, chạy quanh sân vài vòng, lại đi bộ trở về, Bạch Lạc Xuyên sờ sờ nó, nói: "Để tớ cưỡi thử, học xong sẽ dẫn cậu theo."

Mễ Dương hơi tránh sang một bên, gật đầu nói: “Đi chậm một chút, cẩn thận một chút.”

Dưới sự giúp đỡ của người lớn bên cạnh, Bạch Lạc Xuyên thử cưỡi lên lưng Ô Nhạc, dưới sự hướng dẫn, rất ra dáng cưỡi một vòng, sau đó người huấn luyện ngựa buông tay ra, để cậu tự cưỡi.

Đôi khi ông Bạch rất cưng chiều đứa cháu trai duy nhất của mình, chỉ muốn nâng trong lòng bàn tay, muốn cái gì thì cho cái đó, nhưng cũng có lúc ông ấy rất nghiêm khắc, giống như việc huấn luyện khi còn bé, Mễ Dương không làm được, nhưng Bạch Lạc Xuyên nhất định phải làm được, phải làm cho đến khi ông Bạch hài lòng mới thôi. Giống như bây giờ, kể cả người huấn luyện ngựa ở bên trong, ông ấy cũng không nới lỏng yêu cầu chỉ vì cậu còn trẻ tuổi, thậm chí so với người bình thường còn nghiêm khắc hơn.

Mễ Dương đứng ở hàng rào bên cạnh nhìn Bạch Lạc Xuyên cưỡi ngựa, dáng người cậu chủ Bạch cường tráng, con ngựa đen nhỏ dưới chân cũng săn chắc xinh đẹp, đôi chân sải rộng lúc chạy như xé toạc ngọn gió đang rít gào, lông mao của chiếc bờm trên cổ còn chưa mọc dài đung đưa, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.

Mễ Dương nhìn một hồi, bỗng nhiên nghĩ đến, Bạch Lạc Xuyên chưa bao giờ khiến người bên cạnh thất vọng.

Cậu làm tốt tất cả mọi thứ.

Lúc Bạch Lạc Xuyên chạy tới, nhưng chỉ nhìn sườn mặt cũng có thể nhìn ra là thiếu niên tuấn tú, gương mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng, người này mang một loại sắc sảo dũng mãnh tiến tới như một thanh kiếm sắc bén, mạnh như vũ bão, không gì cản nổi.

Mễ Dương nhìn sườn mặt của cậu, không hiểu sao lại nghĩ đến Lạc Giang Cảnh.

Lạc Giang Cảnh là một người phụ nữ xinh đẹp, cho dù là tức giận cũng rất đẹp mắt, chỉ cần cong khóe môi thôi cũng khiến lòng người rung động, luôn muốn cúi đầu không dám nhìn bà ấy nữa. Vừa rồi lúc nhìn thấy Bạch Lạc Xuyên, chỉ cảm thấy cậu và Lạc Giang Cảnh rất giống nhau, cũng là khuôn mặt xinh đẹp, nhưng có nhiều hơi thở tuổi trẻ hơn chút, ở độ tuổi này mang theo vẻ đẹp không thể phân biệt là nam hay nữ, lúc cười lên giống, lúc tức giận càng giống.

Nhưng cho dù giống nhau đến đâu, cũng sẽ không bao giờ nhận nhầm cậu là con gái.

Lạc Giang Cảnh giống như một dòng sông ngầm chảy dưới đỉnh tuyết, mang theo nhiệt độ lạnh như băng, cuộn trào mãnh liệt khó đoán, còn Bạch Lạc Xuyên lại giống như một quả cầu lửa, tuổi trẻ liều lĩnh, mang theo tham vọng ngây thơ, sự kiêu ngạo chưa bao giờ chịu thất bại để cho cậu tùy ý nhe nanh giương vuốt, là con cưng của trời sống trên lãnh thổ của chính mình.

Bạch Lạc Xuyên cưỡi ngựa con đi tới, trên trán lấm tấm mồ hôi mỏng, trong mắt hiện lên ý cười vui sướng, nhẹ nhàng ghì chặt dây cương, ngồi trên ngựa nhìn cậu: "Lúc nãy tớ cưỡi ngựa thế nào?"

Mễ Dương ngẩng đầu nhìn Bạch Lạc Xuyên, đột nhiên cảm thấy giữa hai người có gì đó không giống nhau.

Bạch Lạc Xuyên nhìn cậu, lại gọi cậu một tiếng: "Mễ Dương?"

Mễ Dương cười nói: "Rất tuyệt."

Bạch Lạc Xuyên vui vẻ trở lại, nhanh chóng trở người nhảy xuống ngựa nhỏ, muốn để Mễ Dương lên thử, Mễ Dương do dự một chút, vẫn là lắc đầu từ chối.

Bạch Lạc Xuyên nhìn cậu, nói: "Sao vậy?"

Mễ Dương: “Tớ vẫn nên từ từ rồi cưỡi, chăm nó mấy ngày đã.”

Bạch Lạc Xuyên thuyết phục mấy lần, Mễ Dương vẫn cười từ chối, thế là cậu nhún nhún vai nói: "Vậy được rồi, cậu ở chỗ này nhìn, tớ cưỡi cho cậu nhìn, nhìn xem, Ô Nhạc rất ngoan ngoãn, sẽ không bỏ người lại.”

Cậu cưỡi con ngựa đen nhỏ quanh Mễ Dương hai vòng, đã có thể kiểm soát nó rất linh hoạt, vừa cưỡi ngựa, vừa nói với Mễ Dương: "Lúc cha của Ô Nhạc ở trong khu chăn nuôi, còn cứu được một người đó."

Mễ Dương nói: "Có chuyện như thế sao?"

Bạch Lạc Xuyên nói: "Có một lần khi di chuyển bãi cỏ, trên đường có tuyết rơi dày, người chăn gia súc thuê cưỡi nó đi ở đằng trước gặp một con sói hoang, nó đá một đá gãy sống lưng của con sói. Mặc dù cả người và ngựa đều chạy ra ngoài, nhưng cũng bị tách khỏi đoàn lớn một đoạn thời gian. Trời tối, tuyết rơi càng dày, suýt chút nữa không thể tìm được đường quay trở lại khu chăn nuôi, người chăn nuôi gia súc thuê có kinh nghiệm nên nằm trên lưng ngựa, ôm lấy cổ nó để nó tự chạy, ngựa già thuộc đường, ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng, họ đã về tới khu chăn nuôi.”

Con ngựa đen nhỏ thở phát ra tiếng phì phì trong mũi, Bạch Lạc Xuyên vươn tay vỗ về nó, nói: "Đây đều là ông nội nói cho tớ biết. Ông ấy nói nếu cưỡi ngựa bị lạc đường, đừng dùng sức khống chế con ngựa, cậu nghe theo nó, nó nhất định sẽ mang cậu trở về an toàn."

Nói xong, cậu xoay người nhảy xuống, huých bả vai Mễ Dương, cười nói: “Cậu nói xem, nó có phải là bé cưng rất hoạt bát không?”

Mễ Dương cười, gật đầu.

Hai người chơi với ngựa con một ngày, lúc trở về trên người đã dính đầy cỏ khô và bụi đất, Bạch Lạc Xuyên vừa vào phòng đã bắt đầu cởi quần áo, chịu không nổi, nói: "Sao hôi quá vậy..."

Mễ Dương không mang theo quần áo để thay, chỉ có thể lấy tạm một bộ của Bạch Lạc Xuyên để thay, nghe cậu nói như vậy cũng vui vẻ, nói: "Lúc chiều cậu không có nói giống như vậy, cậu còn nói Ô Nhạc là bé cưng."

Bạch Lạc Xuyên thúc giục cậu đi tắm, Mễ Dương ôm quần áo đi vào, vừa cởi quần áo ra, liền nghe thấy tiếng "két" ở cửa, Bạch Lạc Xuyên cởi trần, đi chân đất vào, nói: "Dưới lầu lâu quá không có người dùng, bồn tắm bẩn quá, tớ tắm chung với cậu."

Cơ thể Mễ Dương căng cứng một lúc, nói: “Cậu chờ tớ một chút, năm phút, tớ tắm xong nhanh thôi.”

Bạch Lạc Xuyên đã vào rồi, cậu vẫn đứng đó nhìn Mễ Dương, ánh mắt cụp xuống.

Mễ Dương thẹn quá hóa giận, lấy khăn che lại nói: "Cậu nhìn cái gì chứ!"

Bạch Lạc Xuyên tặc lưỡi, duỗi ngón tay ra biểu thị kích thước, nói: "Cũng không lớn bao nhiêu ha, của tớ còn lớn hơn." Bé trai ở độ tuổi này đã bắt đầu dậy thì, không ít người lúc vào phòng vệ sinh vừa đi tiểu vừa so kích thước, hoàn toàn là một loại bản năng khoe khoang của đàn ông, Bạch Lạc Xuyên cũng không ngoại lệ, nhất là khi cậu còn là một người dậy thì tương đối tốt, lúc đi đến tắm cùng Mễ Dương, còn muốn đưa tay ra sờ, lỗ tai của Mễ Dương lập tức đỏ lên, vươn tay đẩy cậu ra ngoài: "Cậu có đi không? Cậu không đi thì tớ đi..."

Cậu chủ Bạch nói: "Đi đi đi, tớ đi là được chứ gì, cũng không phải con gái mà sao cứ thẹn thùng như thế chứ, cậu đừng đi ra ngoài, một lát lại cảm lạnh." Vẻ mặt cậu khó chịu đi ra ngoài. Vẻ mặt không vui, đứng ở cửa đợi một lúc, thấy Mễ Dương mặc quần áo đi ra, đầu tóc còn ướt, không thèm nhìn cậu, nói: "Được rồi, cậu đi đi."

Bạch Lạc Xuyên nói: "Cậu tắm rửa xong chưa?"

Mễ Dương không để ý đến cậu, trùm khăn lên đầu buồn bực đi ra ngoài.

Bạch Lạc Xuyên cảm thấy khó hiểu, tự mình đi vào tắm gội sảng khoái, lúc nước ấm chạm vào làn da khiến cậu cảm thấy thoải mái đến muốn ngân nga một bài hát.

Ở bên ông Bạch có rất ít người tới, buổi tối cố ý để Mễ Dương ở lại ăn tối chung, tràn đầy hào hứng nói: "Dương Dương, Lạc Xuyên nói gần đây con đang học sửa sách hả? Hay đấy, vừa lúc chỗ ông còn một ít sách cũ, đều là trong nhà giữ lại, đợi lát nữa tìm cho con, con cầm xem có thể sửa được hay không."

Ông cụ nói như vậy, Mễ Dương liền ở lại, nhưng lúc sau đi theo nhìn mới hiểu được quan niệm một ít trong miệng của ông Bạch.

Chỗ nào một ít chứ, đó là cả một phòng sách.

Phòng sách trong ngôi nhà cũ được bảo quản tốt, dùng kỹ thuật đóng mộc gỗ, không có một chiếc đinh sắt nào.

Ông Bạch đẩy cánh cửa gỗ chạm trổ của phòng sách ra, dẫn hai đứa trẻ vào trong nhìn một chút, phòng sách này rất cao lớn và rộng rãi, bên trong bày rất nhiều đồ cổ, trên những giá sách cao vẫn có thể nhìn thấy những tờ giấy niêm phong được dán ngày trước, trông như bị xé vội, nhiều cuốn sách còn mang theo trang giấy màu trắng không trọn vẹn.

Ông cụ Bạch nói: "Cái này đã được xây dựng hơn một trăm năm trước, lúc ông tiếp quản nó cũng không để ý, những thứ này đột nhiên mang vứt đi thì thật lãng phí, Dương Dương, con xem có thể sửa được bao nhiêu thì sửa lại bấy nhiêu đi."

Mễ Dương nhìn đống sách trong phòng sách này, không nhúc nhích chút nào.

Vốn dĩ cậu muốn nói buổi tối sẽ về nhà, nhưng hiện tại lời này vừa nói đến bên môi, cũng biến thành một chữ "Được", ngay cả lúc Bạch Lạc Xuyên bảo cậu ở lại, cậu cũng nói một chữ được.

Mễ Dương cũng không tham lam, trước tiên nhìn một lần, dự định chọn hai quyển có tình huống trông nhẹ một chút đem về.

Bạch Lạc Xuyên giữa đường cướp ngang, nói với cậu: "Chắc chắn tối nay cậu lại muốn lén lút đi sửa sách, bỏ tớ ở đây. Chìa khóa của phòng sách ở chỗ tớ, sáng mai cậu tới xin tớ."

Ánh mắt Mễ Dương rơi vào chiếc chìa khóa trên tay cậu, gật đầu nói: “Được rồi.”

Buổi tối Bạch Lạc Xuyên ngủ cùng Mễ Dương, lúc đặt gối cạnh nhau, cậu còn nhỏ giọng phàn nàn: "Ông nội cũng không kêu vài người tới quét dọn một chút, bên này quá lớn, hai ngày nữa phòng khách sẽ đầy bụi, cậu vừa mới tắm rửa lại đi ngủ bên đó sao? Không được."

Mễ Dương mặc bộ đồ ngủ của cậu nằm ở đó, tay chạm vào gối, ống tay áo hơi dài che nửa ngón tay, thoạt nhìn giống như cả người Mễ Dương nhỏ hơn một chút.

Trong lòng Bạch Lạc Xuyên thấy cậu rất đẹp, nắm cằm cậu để cậu nhìn về phía mình, đắc ý nói: "Hơn nữa cậu không mang theo gối, một mình nhất định ngủ không ngon, cho nên tớ sẽ ngủ chung với cậu."

Mễ Dương cụp mắt xuống, "Ờ" một tiếng, thầm nghĩ, tớ thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.

Bạch Lạc Xuyên ra ngoài chạy cả một ngày, vận động dư dật, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.

Cậu mơ một giấc mơ.

Mơ thấy hình như mình bắt được một con vật nhỏ nào đó, đối phương mềm mại, nhỏ xíu nhưng không ngoan, vùng vẫy dữ dội, luôn muốn bỏ chạy.

Cậu liền cắn cổ đối phương, dùng răng nanh ma sát giống như đe dọa, muốn nghe loại âm thanh xin tha như thường ngày, vốn dĩ luôn là như vậy, chỉ cần cắn một chút, hoặc là gãi ngứa chọc cười, đối phương sẽ nói một tràng xin tha, cái gì êm tai đều nói cho cậu nghe. Bạch Lạc Xuyên đợi một hồi, vật nhỏ phía dưới lầm bầm vài tiếng nhưng không kêu đau, cuộn tròn yếu ớt run rẩy dưới thân cậu, nhỏ giọng nói: "Đừng mà, đau..."

Giọng nói trong giấc mơ, giống như tẩm mật, làm lòng người ngọt ngào.

Đột nhiên, tim của Bạch Lạc Xuyên đập nhanh hơn một chút, yết hầu của cậu lăn lộn một chút, hơi nới lỏng răng, nhưng vẫn không buông tha, ngậm miếng thịt non mềm trong miệng, mơ hồ hỏi đối phương muốn cái gì.

Muốn cái gì, thứ gì cậu cũng sẵn sàng cho đối phương, cái cảm giác muốn cho đối phương tất cả, không hiểu rõ, không lí giải được chỉ muốn dỗ dành đối phương.

Vật nhỏ dưới thân cậu vẫn luôn nằm ở đó, thấp giọng lẩm bẩm kêu đau, còn nói muốn thoải mái.

Yết hầu Bạch Lạc Xuyên lăn lộn một chút, luyến tiếc nhả ra, nhưng là muốn nhìn xem vật nhỏ bây giờ như thế nào, khàn giọng hỏi đối phương: "Cậu muốn thoải mái như thế nào?"

Cậu không hiểu.

Nhưng vật nhỏ dưới thân cậu hiểu.

...

Sau khi Bạch Lạc Xuyên tỉnh lại, trái tim trong lồng ngực vẫn còn đập kịch liệt, cậu đợi một hồi lâu mới ngồi dậy, không vén chăn cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Có tiếng gõ cửa, Mễ Dương gọi cậu: "Bạch Lạc Xuyên, dậy ăn sáng đi, ông nội đang đợi cậu dưới lầu!"

Bạch Lạc Xuyên đáp lại, nhưng lúc nhìn thấy cửa bị đẩy ra một chút, lập tức đắp chăn nói: "Trước tiên đừng có vào!"

Mễ Dương bị cậu làm cho sửng sốt, đứng ngoài cửa hỏi: “Sao vậy?”

Mặt Bạch Lạc Xuyên nóng như lửa đốt, mơ hồ nói: "Tớ có việc... Dù sao thì lát nữa cậu hẳn vào!"

Chương kế tiếp