Trở Về 1988

Chương 97: Yêu sớm
Thi biện luận lớp 10-2 chiến thắng, giành lấy quán quân.

Các học sinh lớp 10-1 sau khi trở về đã mở một cuộc họp lớp, tỏ vẻ nếu lần sau thi tiếp sẽ lấy được giải nhất. Lúc lớp trưởng lên bục phát biểu cũng nói mấy lời an ủi mọi người: “Biểu hiện của mọi người hôm nay đã rất tốt rồi, nên để tâm trạng trở nên thoải mái. Hữu nghị là chính, thắng thua chỉ là thứ yếu.” Cậu nghĩ ngợi một chút lại bổ sung: “Lớp 10-2 phát huy không tồi, cũng đáng để chúng ta học tập theo.”

Tất cả các bạn học trong lớp: “…”

Lớp trưởng bọn họ ngay từ đầu lúc thi biện luận đã không chớp mắt nhìn chằm chằm vào lớp 10-2 người ta, vừa khích lệ vừa vỗ tay, hóa ra là ôm tâm trạng đáng để học hỏi sao!

Mặc kệ nói như thế nào, một trận đấu nhỏ này vẫn khiến cho tình cảm giữa các bạn học trong mỗi lớp tăng lên. Các học sinh lớp 10-2 mừng rỡ cầm giải quán quân, lúc dán giấy khen tại tường vinh danh ở đằng sau lớp vô cùng vui vẻ. Nhưng mà bí thư chi đoàn tỏ vẻ lần này cả lớp đã phát huy vượt xa lúc bình thường, mọi người cứ vui vẻ ăn mừng đi. Ngoại trừ các hoạt động ngoại khóa thì mối quan tâm hàng đầu vẫn là học tập. Lớp trưởng Bạch của lớp 10-1 cũng nói như vậy, nhưng mà hoàn toàn không có hiệu quả gì cả. Bạn học lớp 10-1 tỏ vẻ tôi không nghe, tôi không hiểu, chúng tôi muốn đấu lại, chúng tôi muốn thắng!

Lớp trưởng không có chí tiến thủ gì cả, toàn bộ phải dựa vào sự hợp sức của các học sinh trong lớp thôi!

Nói tóm lại thì hai lớp bắt đầu cạnh tranh với nhau.

Chỉ cần lớp bên cạnh không ai đi nhà ăn ăn cơm, người của lớp còn lại cũng sẽ không chịu rời khỏi phòng học trước. Mỗi lần đều là lớp trưởng Bạch làm quân tiên phong qua lớp bên cạnh gọi bí thư chi đoàn ra ngoài ăn cơm, sau đó mọi người mới chịu nhanh chóng thu dọn sách vở đuổi theo. Vào giờ nghỉ hai lớp cũng lao mình vào làm đề, chỉ sợ sẽ làm ít hơn một bộ đề so với lớp bên cạnh.

Tình hình này khiến các thầy cô vô cùng vui vẻ. Đã nhiều năm rồi họ mới được thấy lại một lứa học sinh có ý chí học tập tới vậy!

Buổi sáng khối 10 có bài kiểm tra toán, Mễ Dương cảm thấy mình làm bài cũng ổn. Buổi tối cậu trở lại ký túc xá rửa mặt chuẩn bị ngủ, đang đánh răng thì chợt nghe thấy các bạn học trong cùng phòng ký túc xá đang dò đáp án môn toán hôm nay. Mọi người thấy hơi căng thẳng, nguyên do là mọi người tới từ đủ loại trường khác nhau, chất lượng giảng dạy lúc trước không đồng đều, nên kết quả xếp hạng thành tích đã trở thành mối lo lớn cho không ít người.

Cũng có người hỏi Mễ Dương đáp án của mấy câu cuối cùng. Mễ Dương suy nghĩ một chút, sau đó nói cho bọn họ nghe. Lập tức trong ký túc xá có mấy người nhẹ nhàng thở ra, cũng có người đang hoang mang, sau đó kêu rên một tiếng: “Xong đời rồi, tớ và các cậu không giống nhau, nhất định tớ đã làm sai rồi! Làm sao bây giờ đây, đó là câu 15 điểm lận đấy! Tớ trở thành chướng ngại cho lớp chúng ta mất rồi, nếu cuộc thi lần này thành tích lớp ta thấp hơn lớp 10-1…”

Hai tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên, cậu bạn đứng ngoài cửa tự nhiên như thể đây là phòng của mình, ánh mắt nhanh chóng toả định trên người Mễ Dương.

Mễ Dương liếc cậu một cái, vội vàng cắt ngang lời bạn mình: “Được rồi, sẽ ổn thôi mà.”

Bạn học đang nằm giường trên vẫn còn đang sám hối vì lỗi sai của mình: “Tớ làm sai rồi, tớ thật sự sai mất rồi. Sớm biết như vậy tớ sẽ không làm câu đó như thế, nếu đánh mất 15 điểm này thật, tớ chính là tội nhân thiên cổ của lớp mình, chúng ta nếu như bại lớp 10-1 bởi vì chuyện này thì… Làm sao vậy? Sao lại đạp chân tớ suốt vậy?”

Bạn học bên cạnh ho khụ một tiếng.

Cậu bạn đang nằm giường trên ngồi dậy nhìn thoáng qua liền nhìn thấy Bạch Lạc Xuyên lớp 10-1 đang đứng ở trước ban công phòng ký túc xá của bọn họ chờ Mễ Dương rửa mặt xong. Họ cũng không biết cậu đã nghe được nhiều ít, nhưng hình như trông cậu hoàn toàn không để tâm gì cả.

Cậu bạn kia phất tay nói: “Không có gì. Bạch Lạc Xuyên là người nhà của lớp chúng ta mà, đúng không lớp trưởng Bạch?”

Bạch Lạc Xuyên cười nói: “Phải.”

Mễ Dương nghe xong cũng cười, nhưng mà không đáp lời. Cậu rất nhanh rửa mặt xong, đặt bàn chải đánh răng và ly súc miệng vào trong bồn rửa mặt, sau đó cùng Bạch Lạc Xuyên đi ra ngoài.

Bạch Lạc Xuyên đứng ở một bên chờ, cũng không gấp như vậy, ngược lại dùng ngón tay cái lau qua khóe miệng cho cậu, cười nói: “Sao lại ẩu thế, nóng vội như mấy đứa trẻ mới lớn vây.”

Mễ Dương lại tự mình lau qua hai lần. Bạch Lạc Xuyên gật đầu nói được rồi, cậu mới đi theo ra ngoài.

Bạn cùng phòng ký túc xá hỏi cậu: “Mễ Dương, cậu đi đâu vậy? Có đi ngang nhà ăn không?”

Mễ Dương đáp: “Ra sân thể dục thôi, hẳn là có đi ngang qua đó.”

Bạn cùng phòng nghĩ một chút, hỏi: “Cậu có thể mua cho tớ một gói mì ăn liền được không?”

Mễ Dương còn chưa kịp đáp, Bạch Lạc Xuyên đã lên tiếng: “Các cậu đi qua ký túc xá bên cạnh. Đây là chìa khóa ngăn tủ của tớ, bên trong có hơn mười gói mì, cậu tự mình chọn đi.” Cậu đưa cái chìa khóa nhỏ kia qua, bạn học đối diện làm tư thế tạ ơn nhận lấy, cầm được xong kéo ống tay áo cúi chào cậu, cười hì hì nói: “Cung tiễn bệ hạ!”

Bạch Lạc Xuyên dẫn theo Mễ Dương đi qua sân thể dục. Bây giờ là mười giờ hơn, sân thể dục trường học buổi tối giờ này thường không có người chạy bộ, chỉ có ngẫu nhiên một hai người đi xuống đây học từ đơn. Có lẽ là sợ ở ký túc xác sẽ ảnh hưởng đến những bạn học khác nên tới chỗ này chăm chỉ học tập.

Ở sân thể dục có đường chạy cao su màu cam, giẫm lên vô cùng êm ái và cứ cách hơn mười mét lại có một cột đèn. Những nơi nằm dưới bóng cây bị phủ kín một màu đen không nhìn thấy cái gì cả, chỉ có thể nghe được tiếng vang xào xạc do gió thổi khiến lá cây lay động.

Bạch Lạc Xuyên dẫn Mễ Dương đi hơn non nửa vòng, đều chỉ hỏi một ít chuyện râu ria. Chờ đi đến dưới một cột đèn, cậu mới dừng bước lại nói: “Bé ngoan, tớ có thứ này muốn đưa cho cậu.” Cậu cầm một cái hộp nhỏ đưa cho Mễ Dương, chờ cậu mở ra thì có hơi khẩn trương nói: “Thời gian chuẩn bị không lâu lắm, nhưng mà tớ nghĩ cái này có lẽ cũng ổn rồi. Không biết cậu có thích hay không.”

Cái hộp nhỏ ở trong tay nặng trịch, rất có sức nặng. Sau khi Mễ Dương mở ra liền nhìn thấy một con bướm làm bằng tủy hồng ngọc. Một con bướm rất nhỏ được thợ làm tinh xảo hoa mỹ bằng tay nghề khéo léo, khắc hoa văn màu đen và màu vàng. Hai cánh giãn ra trông rất sống động, màu đỏ tựa lửa, đậm rực rỡ như máu, ở dưới ngọn đèn chớp động phát ra ánh sáng như một dải lụa đỏ chảy xuôi.

Bạch Lạc Xuyên còn nhỏ giọng nói tiếp: “Vốn ngày đó đi trung tâm thương mại là muốn nhìn xem cậu có thích cái gì hay không. Nhưng mà tớ thấy cậu cũng không có gì thấy hứng thú nên tớ cũng không mua gì nữa, chuẩn bị mấy cái này. Tớ nói với bọn họ làm thành một cái kẹp sách, những người đó ngốc muốn chết, lặp lại mấy lần mới nghe hiểu, suýt chút nữa họ còn làm thành đồ trang sức.”

Thông thường, một miếng tủy hồng ngọc đỏ thẫm có độ thuần khiết cao như vậy thật ra càng thích hợp để làm thành trang sức hơn.

Mễ Dương cầm ở trong tay thưởng thức một chút, xúc cảm lành lạnh trong lòng bàn tay thật thoải mái: “Hình như có chút giống con bướm nhỏ hồi huấn luyện quân sự.”

Bạch Lạc Xuyên được khơi đề tài nên cao hứng, nói: “Đúng vậy, chính là con bướm đó, cậu còn nhớ rõ đúng không? Lần này cậu đã có thể lấy lại được nó rồi, không cần chỉ biết nhớ tới.”

Mễ Dương có chút chần chờ nói: “Đây là… Phần thưởng sau khi thi biện luận thắng à?”

Bạch Lạc Xuyên nở nụ cười, dựa sát vào cậu một chút, vô cùng thân thiết đáp: “Không phải đâu, là quà sinh nhật đó. Chẳng lẽ cậu đã quên sinh nhật của chính mình à? Bé ngoan, sinh nhật vui vẻ.”

Mễ Dương ngẩng đầu nhìn cậu: “Ngày mai mới đúng lịch chứ?”

Bạch Lạc Xuyên hừ một tiếng, nói: “Tớ muốn là người đầu tiên chúc mừng cậu khi đồng hồ điểm 12 giờ.”

Mễ Dương nở nụ cười, cúi đầu nhìn món quà, nói: “Đáng tiếc tớ không thể mời cậu ăn bánh ngọt.”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Ngày mai, giữa trưa ngày mai sẽ…”

Mễ Dương lập tức chặn lời cậu: “Không phải là cậu tính giữa trưa sẽ nhờ người đem một cái bánh ngọt đến đây đó chứ? Tớ đoán nha, vẫn là cái kiểu bánh vài tầng, vô cùng to đó.”

Bạch Lạc Xuyên: “…”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Đúng vậy. Chia cho mọi người cùng ăn cũng được mà, dù sao trong lớp có nhiều bạn học như vậy.”

Mễ Dương suy nghĩ một chút, xoa xoa cằm nói: “Không cần đâu, đến lúc đó còn phải thắp nến nữa. Trước mặt mọi người mà ước thì tớ thấy ngại lắm.”

Bạch Lạc Xuyên cố chấp hỏi: “Nhưng mà vẫn phải ước đúng không? Cậu không có ước nguyện gì hết hả?"

Mễ Dương nghĩ một chút, nói: “Thật ra là có. Cậu đừng để người ta mang bánh ngọt đến đây nha, tớ ước trước từ hôm nay vậy.”

Bạch Lạc Xuyên bất mãn nói: “Nhưng mà không có nến ở đây. Sớm biết thế tớ đã cho người đưa bánh ngọt tới từ hôm nay, đuổi kịp đúng lúc 12 giờ rồi.”

Mễ Dương cười nói: “Không cần đâu, tớ có cái này rồi mà.” Cậu quơ quơ cái hộp nhỏ trong tay, lấy ra con bướm tủy hồng ngọc nắm ở trong lòng bàn tay, hai tay khép lại với nhau, bắt đầu ước nguyện. Cậu nhắm mắt một hồi lâu mới lại mở ra, khóe môi vẫn là mang theo ý cười.

Bạch Lạc Xuyên tò mò hỏi: “Cậu đã ước điều gì vậy?”

Mễ Dương nói: “Mong tất cả mọi người sẽ thật khỏe mạnh, chúng ta học tập sẽ tiến bộ!”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Còn có cái gì nữa? Cậu có ước điều gì cho chính cậu hay không?”

Tầm mắt của Mễ Dương dừng ở trên ánh mắt cố chấp của cậu, lại dời đi, sau đó cúi đầu nở nụ cười nói: “Có, nhưng mà phải cần thời gian rất lâu mới thực hiện được. Cho dù lúc này… Tuy không phải là lúc thuận lợi nhất, tớ cũng muốn chủ động giăng lưới, sử dụng toàn lực để bắt lại.”

Bạch Lạc Xuyên không có nghe hiểu, truy vấn hỏi: “Bắt cái gì? Tớ có thể hỗ trợ không, hay là cậu nói với tớ đi, tớ giúp cậu.”

Mễ Dương lắc đầu, cất cái hộp nhỏ kia vào trong túi áo của mình. Cậu nhận món quà nhỏ xinh đẹp này, khóe môi cười lên cong cong: “Chờ thêm hai năm đi. Nếu như tớ không làm được nữa thì tớ sẽ nhờ cậu hỗ trợ tớ.”

Sinh nhật thì thọ tinh là người có tiếng nói nhất, Bạch Lạc Xuyên nghe cậu nói như vậy, gật đầu đáp: “Được.”

Người nhận được quà tặng yêu thích, người tặng quà cũng sẽ cảm thấy vui vẻ theo. Bạch Lạc Xuyên cùng với cậu đi hết nửa vòng còn lại xong thì hai người cùng nhau trở về ký túc xá.

Bạch Lạc Xuyên dẫn cậu đi về xong lúc này mới trở về phòng ngủ ở bên cạnh của mình.

Ký túc xá khối 10 đều là sáu người một phòng, Bạch Lạc Xuyên sau khi đổi phòng cùng với bạn học khác cũng chỉ có thể ở một căn phòng ký túc xá bên cạnh phòng của Mễ Dương. Hai người cách nhau một bức tường, đều nằm ở tầng dưới của giường tầng.

Tối nay, sau khi ký túc xá tắt đèn, Mễ Dương không thể ngủ được. Cậu xoay người đối diện với mặt tường, vươn tay sờ mặt tường lạnh như băng.

Bạch Lạc Xuyên đang ngủ ở đối diện, nghiêm túc mà nói thì đây là lần đầu tiên bọn họ tách ra ngủ.

Lúc đi huấn luyện quân sự, cậu mệt đến mức chỉ cần chạm đầu xuống gối một cái là ngủ ngay, lúc bận rộn cũng không có bao nhiêu thời gian để suy nghĩ đến những thứ khác. Nhưng mà đôi mắt của cậu vẫn thâm quầng như không ngủ được. Cậu vốn nghĩ rằng dù không cầm theo cái gối nhỏ thì mình vẫn sẽ ngủ được, nhưng đợi nước đến chân rồi mới phát hiện rằng trước đó cậu có thể ngủ mà không cần tới gối nhỏ là bởi vì có Bạch Lạc Xuyên ở bên cạnh. Vì người ấy vẫn luôn ở kế bên nên đã thân thuộc với cậu đến độ có thể thay thế cái gối nhỏ kia dỗ cậu vào giấc ngủ. Chỉ cần có Bạch Lạc Xuyên ở đó, Mễ Dương có thể an tâm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Lúc đi huấn luyện quân sự Bạch Lạc Xuyên có hỏi cậu là ngủ có ngon không. Hiện tại cậu có thể trả lời rằng một chút cũng không ngon.

Thói quen kéo dài hơn mười năm đã trở thành một điều hiển nhiên như chuyện hít thở. Không có đối phương ở bên mình thì sẽ cảm thấy như đang thiếu mất cái gì đó quan trọng, luôn luôn có chút không được tự nhiên. Mễ Dương vô thức vươn tay nắm một góc gối đầu, cảm thấy xúc cảm không được đúng, thế là lại buông tay ra, tiếp tục lăn lộn.

Cậu hiện tại rất muốn biết cậu chủ Bạch ở đối diện đang làm cái gì, có phải cũng đang đối mặt với vách tường hay không, nằm ở bên kia có cảm thấy thoải mái hơn không? Bình thường cậu chủ Bạch sẽ cố ý túm lấy cổ tay cậu, biếng nhác đòi cậu phải kể chuyện cổ tích mới bằng lòng đi ngủ.

Vừa nghĩ đến chuyện này, ánh mắt của Mễ Dương liền dịu xuống, khóe môi cũng hơi giơ lên.

Bạch Lạc Xuyên nằm trên giường của phòng ký túc xá bên cạnh, cánh tay gối dưới đầu, nhắm lại, không nói một câu nào.

Tiếng bàn luận nho nhỏ ở trong ký túc xá vô cùng náo nhiệt. Mới vừa qua khai giảng một khoảng thời gian ngắn thôi mà đám con trai đã hí hửng chấm điểm cho nữ sinh các lớp, còn bày đặt xếp thứ hạng, chọn ra hoa khôi của trường. Có người hào hứng nói: “Tớ đã nói rồi mà, Ninh Ninh của lớp 10-2 chắc chắn là người xứng đáng nhất. Nghe nói cậu ấy còn biết đánh đàn nữa cơ, hơn nữa là xét tuyển vào trường dưới dạng học sinh năng khiếu, đã từng đạt giải thưởng lớn, là người đa tài đa nghệ đấy!”

Có người không phục, cãi: “Cũng chưa chắc đâu. Tớ thấy hoa khôi của lớp 10-10 cũng rất được đấy!”

Người nằm giường trên hừ một tiếng, đáp: “Cậu ấy có chỗ nào tốt hơn so với Ninh Ninh chứ?”

Có người nhỏ giọng nói: “Dáng người đẹp hơn.”

Cả ký túc xá đồng loạt cùng nhau cười vang.

Cậu bạn giường trên tuy rằng rất thích Ninh Ninh, nhưng cũng chỉ có thể cảm thán nói: “Đáng tiếc Ninh Ninh đã có người mà cậu ấy thích rồi.”

Có người đam mê hóng chuyện lập tức hỏi: “Thật hay giả đấy? Lúc này mới chỉ vừa qua khai giảng một lúc thôi mà, hoa khôi trường học coi trọng ai vậy? Cậu nghe được từ chỗ nào đó?”

Người nọ hừ nói: “Là bí thư chi đoàn của lớp 10-2, Mễ Dương đó! Tớ nghe nói hình như là thích đối phương từ đợt huấn luyện quân sự rồi.”

Bạch Lạc Xuyên đen mặt nói: “Bậy bạ.”

Người nọ nói: “Sự thật mà. Tớ có một người anh em đang học ở lớp 10-2, cậu ấy nói với tớ đó. Lúc trở về Ninh Ninh còn viết một lá thư gửi cho Mễ Dương. Cô ấy ngại nên không dám tự mình đưa qua, nhưng mà để ở trong lớp thì cũng không thích hợp cho lắm, nên nhờ người anh em của tớ chuyển giùm cho đó. Ôi các cậu không biết đâu, bạn thân của tớ lúc ấy cả gương mặt đều đỏ lên, còn tưởng rằng là mình đã nhận được thư tình nữa cơ!”

Sắc mặt của Bạch Lạc Xuyên càng trở nên kém hơn: “Chuyện từ khi nào?”

“Đã là hai ngày trước rồi. Anh Bạch, đừng nói là cậu muốn chen chân vào đó nha?”

Âm thanh lạnh lùng của Bạch Lạc Xuyên vang lên: “Tớ là anh của cậu ấy, chẳng lẽ tớ không có quyền quản cậu ấy à?”

Bạn học kia cười ha ha nói: “Anh Bạch, cậu canh phòng nghiêm ngặt quá rồi đó. Nếu Mễ Dương là con gái thì tớ còn nghĩ rằng hai người các cậu là một đôi với nhau đó! Cậu bảo vệ cậu ấy cũng quá nghiêm rồi.”

Vẻ mặt của Bạch Lạc Xuyên khó chịu, nói: “Cậu ấy mới bao lớn đâu, yêu đương cái gì hả, ai yêu sớm đều không có kết cục hay ho gì hết.”

Bạn học nói: “Đúng đúng, lớp trưởng nói rất đúng!”

Người ở trong phòng ký túc xá cảm thấy Bạch Lạc Xuyên không hổ là lớp trưởng, người này có giác ngộ thật cao. Mấy đứa con trai mà ngồi cùng với nhau thì đều sẽ bàn luận xem nữ sinh nào có dáng người tốt hơn, người nào có khuôn mặt xinh đẹp hơn. Bạch Lạc Xuyên thì hoàn toàn không thèm quan tâm tới chuyện này, không chỉ như thế, còn nghiêm khắc quản lý em trai của mình nữa, không cho em trai tiếp xúc với những điều không tốt cho cậu ấy. Có thể nói rằng cậu là một anh trai đặc biệt tận chức tận trách với vai trò của mình.

Có người còn đang cảm thán nói: “Tớ thấy Mễ Dương đối với nữ sinh đều rất khách khí. Nữ sinh ở bên kia đều nói cậu ấy rất tốt, có phong độ, còn rất ga lăng…”

Bạch Lạc Xuyên không kiên nhẫn ngắt lời, nói: “Đó là bởi vì trong nhà cậu ấy có em gái, cho nên đã quen với việc chăm sóc người khác rồi.”

“Bảo sao lại ga lăng như vậy. Lớp trưởng, cậu có vẻ rất hiểu rõ chuyện ở trong nhà của Mễ Dương nhỉ? Hai người là người thân của nhau à?”

Bạch Lạc Xuyên buồn bực nói: “Không phải, là bạn bè từ nhỏ thôi.”

Mọi người nghe được một chút chuyện vui, tán gẫu càng trở nên vui vẻ hơn. Nhưng mà hứng thú của con trai với mấy chuyện này dù sao cũng không nhiều lắm, rất nhanh lại chuyển sang đến đề tài các nữ sinh. Họ thảo luận xem ai từ hồi cấp hai đã có bạn gái, tặng món quà gì cho bạn gái, lại phải hao tốn hết bao nhiêu sức lực, dùng những thủ đoạn như thế nào mới có thể lấy lòng và theo đuổi bạn gái. Nói đến đây, tự nhiên lại nhắc tới Bạch Lạc Xuyên, có người tò mò nói: “Này anh Bạch, bạn nữ mà lần trước đưa cho cậu bịch khô bò đó, lúc trước làm thế nào mà cậu theo đuổi được cô ấy vậy?”

Bạch Lạc Xuyên trầm mặc một hồi, sau đó mới chậm rãi đáp: “Cô ấy sao, là bạn lớn lên từ nhỏ với tớ.”

Có người lập tức kháng nghị: “Sao lại là bạn lớn lên từ nhỏ chứ!? Lớp trưởng, có phải cậu đang chọc chúng tớ đúng không!”

“Đúng vậy đúng vậy! Mãnh liệt yêu cầu cậu kể chi tiết cho tụi tớ nghe!”

Bạch Lạc Xuyên cũng không muốn mở miệng nói, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Nhưng cậu muốn đi vào giấc ngủ cũng không phải dễ dàng như vậy. Cậu nghe tiếng nói chuyện ở bên tai, lại nghĩ đến người ở trong lòng mình.

Bạch Lạc Xuyên nhớ đến những lần sinh nhật trước kia của Mễ Dương, cậu sẽ thường tặng những thứ cậu thích như bóng rổ, quần áo, còn có máy chơi game. Bất kể Mễ Dương có thích hay không thì cậu cũng đều sẽ đưa những thứ tốt nhất của mình cho cậu một phần. Nhưng mà hiện tại, cậu bắt đầu chú ý tới tầm mắt của Mễ Dương, nhìn xem cậu ấy đang nhìn cái gì lâu, nhịn không được quan sát cậu ấy, nghiền ngẫm xem cậu ấy đang nghĩ cái gì, muốn cái gì.

Bạch Lạc Xuyên chưa từng cố gắng vắt óc nghĩ hết mưu kế lấy lòng một người đến như vậy, lại còn là cam tâm tình nguyện nữa.

Đây đã không phải là sự yêu thích dành cho em trai nữa rồi.

Bạch Lạc Xuyên chưa từng trả giá như vậy với người khác bao giờ. Từ nhỏ đến lớn, trong tầm mắt của cậu đều có bóng dáng của người ấy đi theo ở bên người mình. Theo từ lúc chân còn ngắn tũn cho đến khi bắt đầu đi học, chưa từng có bất kỳ một ai khác. Cậu vẫn luôn che chở Mễ Dương, tự lấy thân phận là anh trai, tốt với Mễ Dương hơn so với bất kể ai khác. Nhưng mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, trong lúc cậu đột nhiên mở to mắt, ở trong đám người rộn ràng nhốn nháo đi lại, liếc mắt một cái nhìn qua lại chỉ có thể nhìn thấy một mình bóng dáng của cậu ấy.

Cảm giác trái tim đập mạnh một cách tự nhiên như thế này, được gọi là thích.

Bạch Lạc Xuyên nằm ở một chỗ một khoảng thời gian rất lâu, mới cẩn thận xác định được rằng.

Hình như cậu yêu sớm rồi.

Người cậu thích không giống với người khác, không phải là một cô gái, mà là một người có cùng giới tính với mình. Đôi mày của cậu nhăn lại trong một cái chớp mắt, rất nhanh lại giãn ra thả lỏng, rối rắm trong nội tâm rất nhanh biến thành cảm thấy may mắn. Sau khi nghỉ hè xong cậu đã đọc qua sách, cũng lật xem một ít tài liệu, đã biết tình huống này cũng không phải là hiếm thấy. Người cậu thích vẫn còn quá nhỏ, còn phải chờ vài năm nữa mới đến thời điểm tốt nhất. Cũng chính vì thế, cậu sẽ có thời gian nhiều năm hơn để hoàn toàn biết được rõ ràng. Biết được rõ ràng suy nghĩ của mình, cũng biết được rõ ràng suy nghĩ của Mễ Dương, sau đó bắt đầu chuẩn bị vì tương lai.

Tựa như rồng lớn lộn mình bảo vệ báu vật của mình, cậu có thể bảo vệ đối phương trưởng thành.

Trưởng thành cho đến lúc có đôi cánh cứng cáp, răng vảy sắc bén.

Chương kế tiếp