Trở về thập niên 80: Mang theo cả nhà 6 người cùng nhau làm giàu

Chương 20

“Đậu phộng già rồi, ngày mai đi thu hoạch thôi.” Lúc ăn cơm Cố Kiến Quốc an bài việc làm cho ngày mai, “Tam Tĩnh cùng Tiểu tứ cũng đi theo, thu hoạch đậu phộng thì các con có thể giúp đỡ.”

Hai chị em vội vàng gật đầu, chính Cố Tam Tĩnh trọng tâm luôn là chơi, cũng biết lúc này cần xuống đất giúp đỡ làm việc.

“Miếng đất bên bãi sông xa, ngày mai giữa trưa không quay về nhà ăn cơm, mang cơm theo ăn.” Vương Nguyệt Cúc nói: “Buổi sáng ngày mai chúng ta dậy sớm một chút, luộc trứng gà và nướng thêm chút bánh đi.”

Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ đều gật đầu đáp ứng. Miếng ruộng bên bãi sông rất xa, đạp xe gần một giờ. Giữa trưa về nhà ăn cơm, đi qua đi lại cũng phải mất hai giờ, sẽ chậm trễ làm việc.

Cố Tư Tình cảm thấy buổi sáng nấu cơm mang theo đến giữa trưa khẳng định sẽ nguội lạnh, nàng nghĩ nghĩ nói: “Nhà chúng ta không phải có cái nồi nhỏ xào rau sao? Mang cái nồi kia đi, giữa trưa chúng ta có thể làm mì sợi ăn tại ruộng.”

Những người khác trên bàn cơm nghe xong lời này đều nhìn về phía nàng, Cố Tư Tình cho rằng mình nói lời gì sai rồi.

"Tiểu tứ, đầu nhỏ của em chứa cái gì thế? Chị phát hiện em càng ngày càng thông minh.” Cố Nhị Tuệ nói còn tò mò sờ sờ đầu nhỏ của nàng, dường như muốn xác nhận đầu nàng có phải từ thịt lớn lên hay không.

Cố Tư Tình híp mắt cười, đôi mắt nhìn Cố Kiến Quốc, chờ ba mình khích lệ. Cố Kiến Quốc nhìn thấy con gái út mắt to nhấp nháy nhìn mình, nhịn không được cười, “ Đúng vậy, tiểu tứ thật thông minh.”

Cố Tư Tình chờ chính là những lời này.

“Không phải con thông minh, là do con đọc sách và báo chí nhiều, còn nghe quảng cáo, biết nhiều, đương nhiên cũng có thể nghĩ ra những ý hay.”

Cố Kiến Quốc tốt nghiệp trung học cơ sở, còn ở bộ đội được đào tạo mấy năm, biết có văn hóa rất tốt. Cho nên thực sự hy vọng con nhà mình đều có học vấn.

Nhất Mẫn và Nhị Tuệ là thời điểm không thích hợp, thời điểm hai nàng đi học là lúc đại vận động, trường học không có học sinh đi học, học sinh mỗi ngày đều ra ngoài làm vận động. Lúc ấy sợ hai đứa nhỏ đi theo vận động nguy hiểm, nên bắt các nàng quay trở về nhà.

Hiện tại nghĩ lại có chút hối hận.

Trong lòng nghĩ chuyện này, ông ấy phụ họa cho con gái út nói: “Ở trên báo chí cùng quảng cáo con học được cái gì?”

“Học được rất nhiều.” Cố Tư Tình vội vàng nói: “Báo chí cùng quảng cáo thường xuyên nói, hiện tại cải cách mở cửa, không hạn chế nhân dân làm buôn bán.”

Cố Tư Tình lại cẩn thận nhìn biểu tình của cha già nhà mình, thấy không có để ý lời nói của mình, có chút nhụt chí, nhưng vẫn nói tiếp: “Ba, nếu không chúng ta cũng làm buôn bán đi.”

Cố Kiến Quốc cho rằng nàng là chỉ là con nít thuận miệng nói thôi, uống một ly rượu ngô nói: “Chuyện kiếm tiền này con không cần phải xen vào, con cùng Tam Tĩnh phải học tập giỏi, về sau tranh thủ thi đậu đại học.”

Cố Tư Tình: “.....”
Nàng có thể nói cái gì bây giờ? Ai bảo nàng chỉ mới có 8 tuổi đâu?

Nhưng nếu không phải nàng chỉ mới tám tuổi, thì cũng chỉ có 3 xu tiền tiết kiệm.

Tính tính, con nít không có quyền lên tiếng. Từ từ tới đi.

Ăn cơm xong, Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ đi rửa chén, Cố Tư Tình và Cố Tam Tĩnh giúp đỡ ba mẹ chuẩn bị công cụ cần để ngày mai đi nhổ đậu phộng. Cuốc, rổ, bao tải... Còn có nồi nhỏ.

Đều thu thập xong, bởi vì ngày mai còn phải dậy sớm, mọi người đều ngủ sớm. Vương Nguyệt Cúc nằm xuống bên Cố Kiến Quốc nói: “Hiện tại làm buôn bán thật không có chuyện gì sao?”

Cố Tư Tình nói Vương Nguyệt Cúc có chút xúc động, ai cũng đều muốn kiếm tiền, chẳng qua chưa có phương pháp mà thôi. Hơn nữa, nàng có chút không thể tin vào chính sách hiện tại.

Vương Nhị mặt rỗ ở thôn bọn họ, mấy năm trước bởi vì bán thuốc diệt chuột mà bị bắt, đến bây giờ còn có người nói hắn là tội phạm còn cải tạo lao động.

“Chính sách hẳn là không thành vấn đề, nhưng làm buôn bán nào có đơn giản như vậy. Chúng ta cũng chưa từng làm.” Cố Kiến Quốc đã từng nghĩ tới làm buôn bán không? Có nghĩ tới. Làm việc gì ông ấy cũng thích nắm chắc, nhưng chuyện đi buôn bán thì nào có nắm chắc. 

Những người xung quanh lại không có người buôn bán, nêncũng không có ai để học hỏi kinh nghiệm. Cho nên ông ấy nghĩ đi ra ngoài làm thuê, chứ không phải đi làm buôn bán.

Vương Nguyệt Cúc có chút không cam lòng, “Nếu không chúng ta làm buôn bán thử xem?”

“Buôn bán gì bây giờ?” Cố Kiến Quốc hỏi.

Vương Nguyệt Cúc trầm mặc. Nàng cảm thấy đi buôn bán có thể kiếm được nhiều tiền cho gia đình, nhưng nếu  hỏi nên mua bán gì, thì thật sự không biết. Rốt cuộc trong nhà tám đời là bần nông, không có gen mua bán.

"Ngủ đi", Cố Kiến Quốc vỗ vỗ lưng nàng, chuyện kiếm tiền này lại bàn sau.

Hai vợ chồng nhắm mắt, nhưng đều ngủ không được, trong đầu đều suy nghĩ về chuyện buôn bán.

Cố Tư Tình không biết ba mẹ bên kia có chút động tâm, nàng chính là vì lần đầu xuất chinh thất bại mà buồn bực. Kỳ thật nếu như nghĩ cẩn thận lại, ba ba không tiếp nhận ngay việc làm buôn bán là chuyện bình thường.

Ba năm trước, có cá nhân làm buôn bán còn bị định nghĩa là đầu cơ trục lợi. Hơn nữa hành vi đầu cơ trục lợi là phạm tội rất nghiêm trọng, dẫn tới hiện tại rất nhiều người không dám làm buôn bán.

Huống chi, tổ tiên Cố gia bọn họ liền người bán hàng rong cũng không có, đó chính là một chút gen buôn bán đều không có a!. Nàng muốn cha già của mình là hậu nhân “Đột biến gen” của nhà họ Cố, đó không phải là chuyện dễ dàng.

Kỳ thật, không chỉ có Vương Nguyệt Cúc và Cố Kiến Quốc, chính là Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ cũng đều suy nghĩ làm buôn bán. Nếu có cơ hội thay đổi, thì không một ai muốn bần cùng. 

Đêm nay, cả nhà phỏng chừng chỉ có Cố Tam Tĩnh ngủ ngon.

Ngày hôm sau, mới 5 giờ Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc đều rời giường. Cố Nhất Mẫn cùng Cố Nhị Tuệ nghe được động tĩnh bên ngoài, cũng sờ soạng tay chân nhẹ nhàng rời khỏi giường.

Hai chị em rửa mặt sau vào phòng bếp, cùng Vương Nguyệt Cúc làm cơm sáng, còn muốn làm cơm trưa mang theo ra ruộng. Cố Tư Tình rời giường thì cũng đã gần 6 giờ, nàng túm Cố Tam Tĩnh từ trong ổ chăn ra, hai chị em mặc quần áo xong, cơm cũng đã làm xong.

Rửa mặt xong ăn cơm, hơn 6 giờ người một nhà bắt đầu xuất phát đi đến bãi sông.

Vương Nguyệt Cúc cùng Cố Nhất Mẫn, Cố Nhị Tuệ đạp xe đi trước, Cố Kiến Quốc kéo xe đẩy hai bánh đi bộ. Thôn bọn họ chỉ có nhà thôn trưởng có ngựa, nghe nói con ngựa đó là của đội sản xuất ngày xưa. Lúc đội sản xuất giải tán, ông ấy bỏ tiền mua ngựa của đội sản xuất.

Cố Tư Tình cùng Cố Tam Tĩnh ngồi trên xe đẩy, Cố Tam Tĩnh vốn là chưa tỉnh ngủ, chỉ chốc lát sau lại ngủ rồi. Cố Tư Tình vốn dĩ muốn cùng cha già nói chút chuyện làm buôn bán, để kích thích, nhưng lại sợ tốt quá hóa lốp, nên không nói.

Thân thể nàng dù sao cũng chỉ mới tám tuổi, cũng dậy sớm, chỉ chốc lát sau cũng ngủ rồi.

Cố Kiến Quốc quay đầu thấy con gái ngủ rồi, dừng xe lấy chăn đắp cho hai chị em, lại tiếp tục kéo xe lên đường.

Ông ấy vóc dáng cao sức lực lớn, trên xe kéo lại có hai đứa nhỏ lại có một chút mất sức. Đi được nửa đường, đầu đổ đầy mồ hôi. Lúc lau mồ hôi ông ấy nghĩ, đều nói cuộc sống mặt cắm dưới đất lưng hướng lên trời luôn khổ.

Kỳ thật khổ nhất không phải lao động vất vả, mà là nghĩ muốn thay đổi nhưng cũng không có biện pháp, nội tâm cũng nôn nóng.

Nhanh đến trong ruộng, Cố Tư Tình và Cố Tam Tĩnh cũng thức dậy, hai chị em vội vàng từ trên xe xuống, để Cố Kiến Quốc giảm bớt nặng.

Gần đến ruộng, liền thấy Trương Song Bình chở Triệu Phượng Lan đạp xe lại gần. Trương Song Bình cưỡi xe đạp trên đầu đổ mồ hôi, hô hấp có chút dồn dập, rõ ràng là rất mệt.

Triệu PHương Lan ngồi ở ghế sau xe đạp, nhìn thấy bọn họ, nàng cười lớn tiếng nói: “Song Bình, con đạp nhanh lên, đến ruộng sớm thì làm việc sớm một chút.”

Tư vị mười phần khoe khoang.

Trương Song Bình ừ một tiếng, chân có rất mỏi nhưng cố gắng chịu dựng.

Cố Tư Tình nhìn lưng Trương Song Bình có chút căng chặt, trong lòng tấm tắc: Thời điểm đoạt người thực sảng khoái, nhưng có ai ngờ là cái xưởng hỏa táng.



 

Chương kế tiếp