Trở về thập niên 80: Mang theo cả nhà 6 người cùng nhau làm giàu

Chương 5: VĂN NHÃ BẠI HOẠI

Cố Tư tình chạy về hướng ruộng nhà mình, vị anh họ này rất cần mẫn lại có khả năng, nhưng chỉ là quá thành thật. Cũng không biết sao chú Hai thím Hai là người khôn khéo nhưng lại nuôi ra một đứa con trai như vậy. 

Đi đến ruộng nhà mình, mẹ đang cùng Chị cả và Chị Hai đang bẻ bắp, ba nàng đang khiêng từng bao đầy ra ngoài, bốn người đầu đều là mồ hôi. 

Cố Tư Tình vội vàng đi qua, giúp lão ba đỡ bao đặt trên đất. Cố Kiến Quốc thấy con gái út đi tới, cười nói: "Tan học rồi sao?”
 

“Dạ, con đến gọi mọi người về nhà ăn cơm.” Cố Tư Tình lại định đi giúp đỡ bẻ bắp, nhưng chưa có làm thì chị Cả lại nói: “Em đừng có làm, không mang bao tay, lá bắp sẽ chà xát vào người”.

“Được rồi, cơm nước xong lại làm”. Vương Nguyệt Cúc từ trong ruộng bắp đi ra, người một nhà đem bắp đã bẻ lên xe đẩy, kéo về nhà. 

Cố Kiến Quốc ở phía trước kéo, Chị em Cố Tư Tình ở phía sau đẩy. Lúc đi ngang qua bờ ruộng nhà Chú Hai, thím hai Trương Xuân Đào đang cầm một củ khoai lang đỏ nhai, nhìn thấy nhà bọn họ liền nói: “Chị dâu, xem ra mấy đứa con gái nhà chị đều có khả năng nha, đều có thể theo kịp một đứa con trai lớn.”

Đây là rõ ràng đang cười nhạo nhà bọn họ không có con trai.

Loại lời nói như vậy Vương Nguyệt Cúc nghe nhiều rồi, nên cũng không có quá tức giận. Muốn chọc giận, như vậy đã sớm tức chết rồi. 

“Mấy đứa con nhà tôi, ưu điểm khác không có, chỉ là rất siêng năng. Khi có thể làm việc được, đều tranh nhau xuống ruộng làm.” Vương Nguyệt Cúc nhìn nàng nói: “Chú hai đâu? Lại đi chơi mạt chược sao?”

Trương Xuân Đào vốn dĩ muốn nhìn Vương Nguyệt Cúc bị chê cười, nghe câu nói đó nháy mắt mặt xụ xuống, trong lòng khó chịu. Cố Kiến Thành thích chơi mạt chược, chỉ cần ngồi xuống bàn mạt chược thì mọi chuyện khác đều quên, không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện chơi mạt chược.  

Cố Tư Tình giơ ngón tay cái về phía mẹ nhà mình, công phu đối đáp của mẹ nàng là đệ nhất. Nhưng Thím hai lòng dạ hẹp hòi, nói không chừng trở về cãi nhau với Chú hai. 

Nhưng cũng chẳng có quan hệ với nhà mình. Tại thím hai miệng tiện trước.

Về đến nhà, Cố Kiến đem bắp dỡ xuống dưới, Cố Tư Tình đi vào Phòng bếp đem mì bỏ vào nồi. Chờ Mì sợi chín, bọn họ đã rửa ráy xong. Người một nhà ngồi vây quanh trên bàn đá ở trong sân ăn cơm.

Cơm vừa mới ăn được một nửa, vị hôn phu của Chị cả Đặng Chí Minh đến. Hắn mặc một chiếc áo khoác màu xanh nước biển, bên trong là áo sơ mi trắng, tóc vuốt ngay ngắn. Cả người nhìn rất văn nhã lịch sự, rất có thể diện. Phải nói đây chính là văn nhã bại hoại. 

Cố Tư Tình nhìn thấy hắn tay liền nắm đũa thật chặt, kiếp trước chính tên cặn bã này đã hủy hoại cả đời chị Cả, kiếp này hắn đừng mong được như ý.

“Chí Minh tới ha, ăn cơm không?” Vương Nguyệt Cúc cười hỏi Đặng Chí Minh. 

“Con đã ăn ở nơi làm rồi,” Đặng Chí Mình nhìn qua xe đẩy, “Đây là thu hoạch vụ thu sao, để con xem có việc gì có thể giúp đỡ làm.”

Cố Nhất Mẫn đứng đậy cầm ghế mang lại cho hắn ngồi, Đặng Chí Minh cười nhận ghế ngồi xuống, ánh mắt thân thiết dính trên người nàng. Cố Nhất Mẫn nhíu mày, nàng thật không thích loại ánh mắt này của Đặng Chí Minh. Ánh mắt này làm cho nàng cảm thấy Đặng Chí Minh không đứng đắn. 

“Con lo việc của mình đi, nhà chú làm mấy ngày nữa là xong rồi.” Cố Kiến Quốc buông chén, Cố Tư Tình thấy chén không, liền cầm lên lấy thêm một chén nữa.

“Ngày mai là chủ nhật, con sẽ lại đây hỗ trợ.” Đặng Chí Minh nói chuyện nhưng đôi mắt vẫn luôn không rời Cố Nhất Mẫn. Cố Tư Tình thấy vậy hận không thể chọc mù đôi mắt hắn. 

Đặng Chí Minh còn phải đi làm, chỉ nói mấy lời liền phải đi, Vương Nguyệt Cúc đang muốn Cố Nhất Mẫn đi tiễn hắn, Cố Tư Tình bỗng nhiên ôm bụng nói: “Chị cả, bụng của em đau muốn chết.”

Cố Nhất Mẫn thấy thế, không đi tiễn Đặng Chí Minh, đỡ nàng về Phòng. Vương Nguyệt Cúc cùng Cố Nhị Tuê, Cố Tam Tĩnh cũng vào Phòng. 

“Sao đột nhiên bụng lại đau?” Cố Nhất Mẫn đỡ nàng nằm ở trên giường, tay để trên bụng nhẹ nhàng xoa, Cố Nhị Tuệ rót chén nước sôi mang lại, “Uống chút nước ấm.”

Cố Tư Tình ngồi dậy bưng chén nước lên uống một nửa, sau đó nói: “Khá hơn nhiều, cũng không còn đau.”

Cố Nhị Tuệ hoài nghi nhìn nàng, “Nước ấm này thật đúng là có tác dụng.”

Cố Tư Tình nhếch miệng cười, Vương Nguyệt Cúc sờ sờ trán của nàng, cảm giác không nóng, liền nói: “Có thể đi học được không?”

Cố Tư Tình cũng không muốn đi học, nhưng nếu vì nàng bị bệnh không đi học, khẳng định cha mẹ và các chị sẽ lo lắng, vẫn là chịu đau khổ đi học.

Vương Nguyệt Cúc thấy nàng không có chuyện gì lớn nên đi ra ngoài. Cố Tư Tình nằm trên giường suy nghĩ làm như thế nào để có thể vạch trần bộ mặt thật Đặng Chí Minh, việc này so với kiếm tiền cũng quan trọng không ít. 

Kiếp này nhất định không để chị Cả nhảy vào hố lửa của Đặng gia. 

Bác cả của Đặng Chí Minh đi làm ở Cục Công An huyện, là người luồn cúi, Đặng Chí Minh đã tốt nghiệp trung học nên cũng tìm cho hắn công việc ở đơn vị lương thực. Vừa mới bắt đầu là làm thời vụ, sau mới chuyển thành chính thức. Bởi vậy, người một nhà Đặng Chí Minh đều là những nhân vật khó lường. 

Ở niên đại này, trong mắt người nông dân những người làm ở đơn vị  lương thực hàng hóa, chính là người ở đẳng cấp cao. 

Chị cả cùng Đặng Chính Minh đính hôn, nghe nói là Đặng Chí Minh đối với chị cả là vừa gặp đã yêu, sau đó nhờ người đến nhà làm mai. Ba mẹ nàng hỏi thăm cẩn thận Đặng Chí Minh cùng hoàn cảnh nhà họ Đặng, trừ bỏ Mẹ Đặng Chí Minh là Triệu Phượng Lan thân thể có chút không tốt, cũng không có vấn đề gì lớn, cho nên liền đồng ý việc hôn nhân này.

Rất nhiều người nói mối hôn nhân này rất tốt, Đặng Chí Minh có công tác tại đơn vị lương thực hàng hóa, về sau chị cả nàng đi theo hắn khẳng định là hưởng phúc, bao gồm nhà họ Đặng cũng nghĩ như vậy. 

Nhưng ai biết được Đặng Chí Minh chính là người đào hoa, thời điểm chưa có kết hôn đã có quan hệ không minh bạch cùng một quả phụ trên trấn. Sau khi kết hôn có dừng một thời gian, nhưng sau lại tiếp tục bắt đầu cũng quả phụ kia cấu kết làm bậy, chị cả nàng khi ấy mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.

Bọn họ muốn ly hôn, nhưng mỗi khi nhắc tới thì Đặng Chí Minh cầm dao đe dọa muốn tự sát, người nhà họ Đặng cũng đi theo làm loạn. Chị cả cùng Đặng Chí Minh dây dưa tận mười năm sau mới ly hôn. 

Cố Tư Tình ngồi dậy, híp mắt suy nghĩ như thế nào vạch trần bộ mặt Đặng Chí Minh. Sự tình của hắn và quả phụ kia rất ít người biết, rốt cuộc hắn là người của đơn vị quốc gia, phương diện này rất được chú ý. Nhưng, chỉ cần có quyết tâm khẳng định có thể bắt lấy nhược điểm. 

Chỉ cần có chứng cứ hắn cùng quả phụ thông đồng, khẳng định việc hôn nhân này nhất định sẽ hủy bỏ.

Nằm trên giường một chút, Cố Tư Tình liền rời giường cùng Cố Tam Tĩnh đi học. Trên đường lại đụng mặt Cố Học Bân, hắn lại vuốt mũi dương cằm với chị em các nàng, thật là muốn tiếp tục trùm bao tải đánh một trận nữa. 

Buổi chiều tiết cuối cùng, thầy giáo thông báo cho nghỉ để thu hoạch vụ thu, nháy mắt trong phòng một trận hoan hô. Cố Tư Tình cũng thật cao hứng, rốt cuộc cũng không cần mỗi ngày ngồi trong phòng học làm bộ làm tịch.

Thầy giáo đi rồi, Hàn Nhị béo lập tức liền đi đến trước mặt, “Tư Tình, cùng nhau đi về!”

Cố Tư tình đem vở bỏ vào cặp sách, hai người cùng nhau đi ra Phòng học. Hàn Nhị béo với nàng cũng xem như là thanh mai trúc mã. Ba của Hàn Nhị Béo cùng ba nàng là chiến hữu, hai người cùng nhau xuất ngũ, hai thôn cách nhau gần, cho nên quan hệ hai nhà rất tốt. 

Nàng cùng Hàn Nhị béo bằng tuổi, đã cùng nhau đi chơi trước khi đi học, sau đó vẫn luôn học chung lớp. Kiếp trước, bọn họ học cùng đến trung học. Sau đó, nàng thi đậu trường phổ thông trọng điểm, Hàn Nhị béo thi không đậu, hai người mới tách ra. 

Sau lại liền chậm rãi xa cách dần, hiện tại nhớ tới còn rất tiếc nuối.

Chương kế tiếp