Trở về thập niên 80: Mang theo cả nhà 6 người cùng nhau làm giàu

Chương 55: Cô sẽ sao?

Có tiền thì làm gì? Mua nhà mua đất. 

Đây là tư tưởng của người Trung Quốc xưa. Cố Kiến Quốc và Hàn Đức Nghĩa hiện tại trong tay cũng có chút tiền, nếu như để bọn họ tách ra không chừng sẽ do dự suy xét, nhưng nếu mua nhà ở, thì không cần do dự. Còn nữa bọn họ hiện tai thật sự cũng cần nhà ở. 

“Hôm nay tôi có đi dạo, bên kia có 3 nhà muốn bán…” Cố Kiến Quốc đem tình hình mà ông ấy hôm nay đi xem nói qua một lần, Hàn Đức Nghĩa nghe xong thì nói: “Không rẻ nha.”

“Cố Kiến Quốc gật đầu, thật sự không rẻ. Thời điểm chưa làm buôn bán, sau mười năm bọn họ mới để dành được hơn 2000 đồng, hiện tại một tiểu viện phải 4000-5000 đồng, nếu như trước kia thì bọn họ phải làm hơn 20 năm mới có thể mua một cái nhà. 

Nhưng nhà này không phải nhà lầu. Nếu như nhà lầu, không chừng sẽ càng đắt hơn. Đương nhiên, người ta thật vất vả mới có thể chia nhà lầu, khẳng định sẽ không bán. 

“Tôi ngày mai cũng đi xem, nếu được thì mua. Có nhà ở, thì có thể mang con cái đến đây luôn.” Hàn Đức Nghĩa lại nói. 

Ngày hôm sau, Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ cũng biết kết quả Cố Kiến Quốc đi xem nhà ở, lúc rảnh rỗ, hai người cao hứng nhỏ giọng thảo luận. 

Có nhà ở thì mới gọi là gia đình, cho dù hiện tại việc buôn bán của họ rất tốt, mỗi ngày kiếm tiền nhiều hơn tiền lương của công nhân trong một năm, nhưng các nàng vẫn cảm thấy không có cảm giác an toàn, bởi vì ở thành thị này không có nhà của chính mình. 

“Ba, mua nhà ở xong thì phải nên tìm trường học cho Tam Tĩnh và Tiểu tứ.” Cố Nhất Mẫn nói với Cố Kiến Quốc. 

Cố Kiến Quốc cũng suy nghĩ chuyện này, ông ấy nói: “chờ mua nhà xong, ba sẽ đi hỏi thăm trường học.”

“Đến lúc đó một nhà chúng ta đoàn tụ.” Cố Nhị Tuệ mặt cười cười, đến Lật Châu thời gian dài như vậy rồi, cô cũng đã sớm muốn mẹ, Tam Tĩnh và Tiểu tứ đến ở chung. 

Cố Kiến Quốc cũng vui vẻ, làm buôn bán nếu không bước nhầm, cuộc sống sẽ càng tốt hơn từng ngày. 

Hàn Đức Nghĩa buổi sáng đi xem phòng ở, lúc trở về cơm đã nấu xong. Ông ấy rửa tay xong ngồi xuống nói: Tôi lại đến nơi khác hỏi rồi, giá cả cũng không chênh lệch bao nhiêu. Nhà nhỏ một chút 4000 đồng, nhà lớn thì 5000 đông. 

“Đắt như vậy?” Điền Tuệ Anh vẻ mặt giật mình. 

Cố Kiến Quốc nuốt mì sợi trong miệng, “Thật sự tính ra cũng không đắt như vậy. Nhà 3 gian ở trong thôn chúng ta cũng đã muốn hơn 2000 đồng, chúng ra xem nhà nhỏ một chút cũng 8-9 gian phòng ở, hơn nữa tiền đất, cũng không tính đắt.”

Cái này vẫn là buổi sáng hôm nay Cố Nhị Tuệ và ông ấy tính sơ qua. 

“Nếu tính như vậy thì thật sự cũng không đắt.” Hàn Đức Nghĩa nói. 

Cố Kiến Quốc làm việc không muốn dây dưa, ông ấy nói: “Buổi chiều đóng cửa sớm một chút, chúng ta cùng đi xem nhà, nếu được thì mua luôn.”
Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ vội vàng cao hứng gật đầu, Điền Tuệ Anh còn lải nhải quá đắt, Hàn Đức Nghĩa cũng không quan tâm bà ta. 

Buổi chiều vẫn bận, thế nhưng Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ đều cảm thấy thời gian trôi qua có chút chậm, các cô đang ngóng đi xem nhà. Năm giờ chiều, tiễn một đợt khách đi chuẩn bị đóng cửa. Nhưng vừa mới dọn dẹp thì hai người đến cửa hàng. 

Hai người đến là một nam một nữ, điều là 27-28 tuổi. Người nam mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, đeo mắt kính, cao cao gầy gầy, rất văn nhã. Người nữ mặc áo nỉ caro màu đỏ, mặt chữ điền, mắt to vóc dáng cao, nhìn thật lanh lẹ.

Cố Nhị Tuệ đi lên đón nhận, cười nói: “Hai người muốn mua cái gì?”

Người phụ nữ đánh giá trên dưới Cố Nhị Tuệ một vòng, sau đó nói: “Tôi sẽ nhìn xem.” Thanh âm lãnh đạm, mang theo sự cao ngạo kiêu căng. 

Loại khách hàng như vậy Cố Nhị Tuệ đã gặp không ít, cũng không để ý, nghiêng người để cô ấy tùy tiện đi xem. 

Người phụ nữ sờ sờ áo lông vũ, lại cầm một cái quần jean xem, người đàn ông nhìn khắp nơi đánh giá.

“Nhà các ngươi nhập hàng ở đâu?” Người phụ nữ cầm quần áo nhìn một lát hỏi. 

Các người Cố Kiến Quốc trao đổi ánh mắt, sau đó Cố Nhất Mẫn cười nói: “Cái này không thể nói cho các người được.”

Hai người này rõ ràng là tới hỏi thăm nguồn cung, chắc là bọn họ cũng muốn bán quần áo. Sự thật hàng hóa của nhà bọn họ là từ Phương nam nhập về, không phải là bí mật gì, nói cho bọn họ cũng không sao. Bọn họ cũng không nghĩ đến chuyện nhà mình độc quyền bán hàng này, bởi vì tình hình buôn bán tốt, chắc chắn sẽ có người cạnh tranh. 

Nhưng hai người này trưng ra một thái độ cao cao tại thượng, còn muốn từ trong miệng của bọn họ biết nhập hàng từ nơi nào, thật sự xem thường người khác. 

Người phụ nữ không nghe được thông tin mình muốn nghe, sắc mặt có chút khó coi, “Sợ tôi đoạt chuyện buôn bán quần áo này của các người sao?”

Cố Nhị Tuệ vẫn là vẻ mặt cười, “Cô sẽ sao?”

Người phụ nữ không nghĩ đến Cố Nhị Tuệ sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một chút nói cùng người đàn ông văn nhã kia: “Đi thôi.”

Người đàn ông ừ một tiếng, đi theo người phụ nữ đi ra ngoài. 

Điền Tuệ Anh nhìn bóng dáng của bọn họ nói: “Bọn họ cũng sẽ muốn bán áo lông vũ sao?”

Cố Nhị Tuệ kéo cánh tay Cố Nhất Mẫn đi ra ngoài, “Chắc là vậy.”

“Vậy thì làm sao bây giờ?” Điền Tuệ Anh có chút sốt ruột, hiện tại bọn họ chỉ bán độc nhất áo lông vũ, nếu có người cũng bán, chuyện buôn bán này khẳng định sẽ không tốt bằng hiện tại. 

Hàn Đức Nghĩa giữ cửa khóa lại, “Sớm muộn gì cũng có chuyện này.”

Thật sự không chỉ có Điền Tuệ Anh lo lắng, mà bọn họ cũng lo lắng giống vậy, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến chuyện buôn bán hiện tại. Nhưng họ cũng đều biết, sớm muộn gì cũng sẽ có người cạnh tranh. 

Mấy người ngồi xe buýt, sau hai trạm xuống xe. Cố Kiến Quốc mang theo bọn họ đến trước cửa nhà nhỏ nhất kia. Chào đón bọn họ chính là người nói chuyện với Cố Kiến Quốc hôm trước. 

“Nhà của chúng tôi tuy nhỏ, nhưng dọn dẹp sạch sẽ. Anh xem, trong sân dùng gạch xây lên, trong phòng cũng giống nhau.

Cố Kiến Quốc đưa cho ông ấy một điếu thuốc lá, “Anh báo giá thấp nhất có thể bán đi.”

Người đàn ông nhận thuốc, “Tôi cũng biết anh đã đi xem sân khác, tôi nói nhanh một giá, 3700.”

Cố Kiến Quốc ừ một tiếng, “Tôi lại mang người nhà đi nhà khác xem như thế nào.”

Ra khỏi nhà này lại đi đến hai nhà khác xem. Hai nhà, một nhà là 300-400 mét vuông, 12 gian phòng, giá cả thấp nhất cũng 3700, chẳng qua không sạch sẽ như nhà trước đó. Trong sân cũng không có lát gạch. 

Một nhà khác khá lớn, gần 500 mét vuông, có 20 gian phòng, trước sau có mảnh sân. Chỉ là trong sân lại bẩn lại lộn xộn, mặt đất cũng gồ ghề lồi lõm, nếu mua thì cũng phải dọn dẹp. Nhà này là 5000 đồng, một đồng cũng không bớt. 

Sau khi xem xong, mọi người trở về thương lượng. Cố Kiến Quốc hỏi ý kiến Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ, hai người đều nói muốn nhà lớn kia. 

“Sân không sạch sẽ, chúng ta phải dọn dẹp một chút.” Cố Nhị Tuệ nói: “Con cảm thấy mua nhà này, chủ yếu không phải là cái nhà, mà là vì miếng đất này. Nếu không mua miếng đất này,  về sau chúng ta có dư dả, cũng không mua được miếng đất như vậy.”

Mấy ngày nay Cố Nhị Tuệ mỗi ngày đều đọc báo, trên báo có bài viết nói về quy hoạch nhà ở và quy hoạch đất. Thông qua bài viết đó, cô biết đất nền trong thành phố không giống như ở nông thôn, trong thành phố tương lai có lẽ rất đắt.

Còn Cố Nhất Mẫn muốn mua nhà lớn, là cảm thấy nhà họ nhiều người, ở chỗ lớn thì rộng rãi hơn. Hơn nữa, sân trước và sau rộng có thể trồng chút rau xanh. 

Chương kế tiếp