Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?

10. Bí mật của bạn trai
Tôi đã phát hiện ra bí mật của bạn trai tôi, Mạnh Trạch.

Trong nhà anh ấy đang giam giữ một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Giờ phút này tôi nằm sấp bên khe cửa, nhìn anh ấy đánh vào người phụ nữ đó từng cái từng cái một.

Người phụ nữ đó đau đến phát ra tiếng khóc nức nở, nhưng Mạnh Trạch vẫn không dừng tay.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, sàn nhà đều là vết máu loang lổ.

"Cầu xin anh thả tôi ra, không thì anh cứ trực tiếp giết tôi đi." Người phụ nữ ngẩng khuôn mặt đầy máu lên, trống rỗng nhìn Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch cười lạnh một tiếng, anh ấy nắm lấy tóc người phụ nữ, dồn sức đấm một cái thật mạnh vào mặt cô ta.

01

Tôi hoảng sợ lùi lại một bước, bỗng nhiên đạp trúng một cái chai.

Đúng lúc này, Mạnh Trạch quay đầu lại, ánh mắt đen kịt nhìn thẳng về phía trước.

Thật may khi tôi đã kịp trốn vào trong tủ nên anh ấy không nhìn thấy tôi.

Mạnh Trạch đẩy cửa, đi ra ngoài.

Sườn mặt của anh ấy vô cùng âm u lạnh lẽo.

Tôi trốn ở trong tủ cũng không dám thở mạnh.

Mạnh Trạch chậm rãi quay đầu lại, tôi nhìn thấy ánh mắt anh ấy dừng lại ở nơi tôi ẩn náu.

Trái tim tôi bỗng chốc đập nhanh hơn.

Cũng may Mạnh Trạch chỉ nhìn vài giây sau đó lập tức dời ánh mắt qua nơi khác, đi vào trong.

Lần này, tôi nghe thấy tiếng anh ấy khóa cửa.

Bên trong cánh cửa vang lên tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ.

Tôi không dám đi ra, trốn ở bên trong run lẩy bẩy.

Mười lăm phút sau, Mạnh Trạch ra ngoài.

Tôi nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Mạnh Trạch từ khe hở của cánh cửa tủ.

Mạnh Trạch lạnh nhạt hút một điếu thuốc, anh ấy vừa chán ghét vừa lạnh lùng cởi quần áo trên người, lộ ra thân thể cường tráng từng khiến tôi mặt đỏ tim đập nhanh.

Anh ấy đi lên lầu.

Hơn nữa anh ấy còn khóa cửa tầng hầm.

Tôi bị Mạnh Trạch nhốt lại dưới tầng hầm.

Chờ đến lúc tiếng động trên lầu hoàn toàn biến mất tôi mới chui ra từ ngăn tủ.

Hôm nay là kỷ niệm một trăm ngày yêu nhau của tôi và Mạnh Trạch.

Vốn dĩ tôi dự định sẽ cho Mạnh Trạch một bất ngờ cho nên lẻn vào nhà anh ấy từ lâu, nhưng không nghĩ tới sẽ bắt gặp cảnh tượng kinh khủng như thế này.

Tôi đã rất sợ hãi.

Tôi muốn vào để xem thương tích của người phụ nữ như thế nào, nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt bởi một ổ khóa lớn.

Người phụ nữ vẫn còn sống.

Tôi có thể nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt.

Tôi hạ thấp giọng của mình rồi nói về phía cửa: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát, cứu cô ra ngoài."

Tiếng rên rỉ bên trong cánh cửa biến mất trong nháy mắt.

Hiển nhiên người bên trong vô cùng ngạc nhiên với sự tồn tại của tôi.

Sau đó bên trong truyền đến giọng nói đứt quãng.

“Không... thể báo cảnh sát.”

Tôi không hiểu.

Tại sao tôi không thể gọi cảnh sát?

Mặc dù tôi vẫn còn yêu Mạnh Trạch, nhưng đây rõ ràng là hành vi giam giữ bất hợp pháp.

Tôi nằm xuống và nhìn qua khe cửa.

Tôi thấy một đôi mắt đen đầy tơ máu.

Người phụ nữ đó cũng nằm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào tôi.

“Cô là... bạn gái của anh ta?” Người phụ nữ cố gắng nói.

Tôi căng thẳng "Ừ" một tiếng.

Người phụ nữ tiếp tục nói: "Tôi biết anh ta để chìa khóa ở đâu, chính là trong thùng sắt ở đằng kia, có chìa khóa dự phòng."

Tôi đến trước một thùng sắt màu đỏ, nghe theo lời của người phụ nữ.

Quả nhiên đã nhìn thấy chìa khóa.

Ngoài ra còn có rất nhiều bức ảnh bị đốt cháy.

Tôi nhặt chìa khóa và những bức ảnh gần như chỉ còn lại một nửa.

Những bức ảnh này khiến tôi vừa nhìn thấy đã phát hoảng.

Tất cả đều là hình ảnh bi thảm trước khi chết của những người phụ nữ, còn có cả cụt tay cụt chân.

"Bạn trai của cô là một tội phạm giết người biến thái." Giọng nói của người phụ nữ truyền ra từ sau cánh cửa.

02

Tôi không muốn thừa nhận Mạnh Trạch là một kẻ giết người.

Tính cách của anh ấy rất tốt, cười lên cũng rất đẹp.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là ở trong quán cà phê.

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt trắng sáng gần như trong suốt của Mạnh Trạch, như có ma xui quỷ khiến, tôi tiến lên xin số điện thoại của anh ta.

Với tư cách là một người bạn trai, Mạnh Trạch làm tất cả mọi việc.

Nhưng ngay tại giờ phút này, bằng chứng phơi bày trần trụi trước mắt tôi.

Giọng nói của người phụ nữ khàn khàn khó nghe như đã bị giấy nhám mài qua.

"Anh ta rất thích qua lại với những cô gái trẻ tuổi, đóng vai một người bạn trai hoàn hảo, sau đó nhốt con mồi ở đây và từ từ tra tấn đến chết."

"Tôi chỉ sợ mình không thể sống được lâu nữa, anh ta đã mất đi hứng thú đối với tôi, cô chính là con mồi tiếp theo của anh ta."

"Hôm nay là tối chủ nhật, anh ta phải tham gia buổi cầu nguyện của giáo hội, cô có thể thừa dịp này chạy trốn."

"Trễ thêm một chút nữa... cô đã bao giờ nghe câu chuyện cổ tích Yêu râu xanh chưa?”

Tôi đã từng nghe câu chuyện cổ tích Yêu râu xanh.

Công tước yêu râu xanh đã kết hôn với một cô dâu, ông ta nói với cô dâu rằng cô không thể đến căn phòng cuối cùng, cũng đưa chìa khóa cho cô dâu.

Kết quả là cô dâu vẫn không kiềm chế được sự tò mò của mình, bước vào căn phòng đó.

Cô ấy nhìn thấy những cỗ thi thể bị treo ngược, đó là những người vợ trước của yêu râu xanh.

Cô dâu sợ hãi, đánh rơi chìa khóa xuống vũng máu, nhưng dù làm như thế nào cũng không thể rửa sạch.

03

Người phụ nữ nở một nụ cười cổ quái.

"Anh ta đã đánh dấu trên cánh cửa này, một khi cô tới đây anh ta sẽ lập tức phát hiện ra cô.”

Tôi cúi đầu nhìn xuống tay mình.

Trên tay có dấu ấn màu xanh đậm, vô cùng rõ ràng.

Tôi đã cố gắng lâu chùi nó bằng quần áo, nhưng tất cả đều không có tác dụng gì.

"Chỉ sợ cô bây giờ cũng giống như tôi lúc trước, muốn xóa sạch dấu vết này đi cũng vô dụng."

"Đây là màu xanh giáp, dùng để nhuộm tế bào, vốn dĩ không thể xóa sạch dấu vết này trong vòng một tuần." Người phụ nữ khó khăn nói.

Tôi bắt đầu sợ hãi.

"Vì sao tôi không thể báo cảnh sát?" Tôi hỏi.

Vừa nghe được ba chữ "báo cảnh sát", giọng nói của người phụ nữ đột nhiên trở nên kích động vỡ vụn.

“Không được, tuyệt đối không được! Nếu báo cảnh sát thì tất cả chúng ta sẽ chết!”

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng động truyền đến từ trên lầu.

Hình như là âm thanh của xe khi vào bãi đậu.

Người phụ nữ vội vàng, cấp tốc nói: "Không được, anh ta đã trở lại! Cô rời khỏi đây nhanh lên đi!”

Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lao ra khỏi tầng hầm.

Nhưng tôi vẫn chậm một bước.

Ngay khi tôi sắp mở cửa rời đi, Mạnh Trạch mở cửa.

Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau

Đôi mắt đen láy của anh ấy nhìn thẳng vào tôi.

Tôi đè xuống sự sợ hãi và hoảng loạn trên mặt, đổi thành dáng vẻ dịu dàng vui vẻ.

"Anh trở về rồi, em chờ anh ở đây cũng lâu rồi, anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?”

Ánh mắt Mạnh Trạch lạnh lẽo giống như một con rắn độc, đảo qua trên mặt tôi từng chút một.

"Bạch Tịnh, hôm nay là kỷ niệm một trăm ngày chúng ta quen nhau." Giọng nói của Mạnh Trạch rất nhẹ nhàng.

Tôi nắm lấy cánh tay anh ấy cười khanh khách.

"Em còn tưởng rằng anh quên rồi, vậy anh có chuẩn bị quà cho em không thế?”

Mạnh Trạch: "Xin lỗi, gần đây anh khá bận rộn nên quên mất, lần sau nhất định sẽ bồi thường cho em.”

Tôi giả vờ không vui nói, "Nhưng em đã chuẩn bị xong quà cho anh rồi, em đã tự tay đan cho anh một chiếc khăn đấy.”

Trên mặt Mạnh Trạch lộ ra sự áy náy.

"Xin lỗi, nhưng Tịnh Tịnh, tại sao đột nhiên em lại đeo găng tay?”

Mạnh Trạch nhìn tôi, cười như không cười hỏi.

"Rốt cuộc anh có phải là bạn trai của em hay không đấy, anh quên đến mùa đông tay em sẽ đông cứng lại sao, nên bác sĩ mới bảo em cho dù ở trong phòng cũng phải đeo găng tay sao?" Tôi bất mãn nói.

Mồ hôi lạnh sau lưng lại chậm rãi tuôn ra.

"Bạch Tịnh, em có thể tháo găng tay không, để anh liếc mắt một cái?" Con mắt đen trắng rõ ràng của Mạnh Trạch nhìn thẳng vào tôi, mặt không hề thay đổi hỏi.

03

"A Trạch, hôm nay anh rất kỳ lạ." Tôi cười nói, sau lưng không ngừng đổ mồ hôi.

“Tháo găng tay ra, cho anh nhìn một cái." Mạnh Trạch lặp lại câu nói này.

Tôi thu hồi nụ cười, tức giận cởi găng tay ra.

“Không phải anh muốn xem sao? Vậy thì em sẽ cho anh xem!”

Ngón tay của tôi đầy những vết bỏng đáng sợ, còn có cả mụn nước.

"Hôm nay em muốn thử nấu cho anh một bữa cơm, tay của em đã biến thành như vậy!" Tôi đỏ mắt nói.

Tầm mắt Mạnh Trạch dừng lại trên tay tôi vài giây, sau đó anh ấy lộ ra vẻ đau lòng.

"Thực xin lỗi, Tịnh Tịnh."

Tôi tựa vào lòng Mạnh Trạch, nắm chặt quần áo anh, trong ánh mắt chợt lóe lên vẻ sợ hãi.

Nếu như không phải vừa nãy tôi cố ý làm mình bị bỏng, chỉ sợ tôi đã bị Mạnh Trạch phát hiện.

Mạnh Trạch lấy ra một hộp thuốc: "Nào, anh bôi thuốc cho em.”

Lúc bôi thuốc, tôi sợ bị Mạnh Trạch phát hiện điều gì đó không ổn.

Nhưng cũng may tay tôi bỏng quá nặng cho nên anh ấy cũng không phát hiện ra điều gì.

Sau khi uống thuốc xong, Mạnh Trạch mở bánh ngọt ra, trên mặt anh ấy xuất hiện ý cười nhàn nhạt.

"Tịnh Tịnh, để anh cắt bánh ngọt cho em."

Mạnh Trạch lấy ra một con dao dài từ trong tủ.

Mũi dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Đột nhiên, Mạnh Trạch chĩa mũi dao vào cổ tôi.

Tôi sững sờ tại chỗ, cả người cứng ngắc.

Mạnh Trạch nở nụ cười, mũi đao chậm rãi xẹt qua cổ tôi: "Trước giờ anh chưa từng phát hiện ra cổ Tịnh Tịnh thon dài đẹp mắt như vậy.”

Tôi cố gắng mỉm cười: "A Trạch, đừng đùa nữa, anh làm em sợ đấy."

Mạnh Trạch vừa nói xin lỗi, vừa cắt bánh dâu tây.

Hương thơm của dâu tây truyền đến chóp mũi tôi, tầm mắt của tôi đột nhiên tối sầm lại.

Mạnh Trạch dùng một dải ruy băng màu đen che mắt tôi lại.

"Tịnh Tịnh, em đã từng nghe qua một vụ án giết người liên hoàn vào hai mươi năm trước chưa?" Mạnh Trạch ghé sát, thì thầm vào tai tôi.

Tôi lắc đầu.

Mất đi thị giác khiến tôi sợ hãi hơn rất nhiều.

Giọng nói của Mạnh Trạch nhẹ nhàng, mang theo sự mê hoặc quỷ dị.

"Thứ tên sát nhân kia thích ăn nhất chính là bánh ngọt dâu tây.”

"Mỗi lần trước khi giết người, hắn ta thích ép buộc nạn nhân ăn bánh dâu tây, sau đó thưởng thức sự sợ hãi của những cô gái đó."

"Sau đó hắn ta sẽ giết chết bọn họ, dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn, nghe nạn nhân kêu thảm thiết, hắn ta cảm thấy mình đạt được sự hưng phấn và thỏa mãn mà trước nay hắn ta chưa từng có."

"Hai mươi năm, cảnh sát chưa bao giờ bắt được hắn ta. Tịnh Tịnh, em nói xem tên sát nhân này có phải rất căm giận hay không?”

Một cái gì đó lạnh vòng quanh cổ tôi.

Tôi run rẩy.

"Em đang run rẩy, Tịnh Tịnh. Là do câu chuyện của anh dọa em sợ sao?”

Mạnh Trạch kéo dải ruy băng bịt mắt tôi xuống.

Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng trở lại làm cho tôi không được tự nhiên mà nheo mắt lại, thở hổn hển từng chút từng chút một.

Tôi cúi đầu, trên cổ tôi có đeo một sợi dây chuyền thập giá bằng bạc xinh đẹp.

Mạnh Trạch hôn lên vành tai tôi, cười nói: "Thật ra anh đã chuẩn bị quà kỷ niệm một trăm ngày quen nhau từ lâu rồi, lúc nãy là lừa em thôi.”

Tôi mỉm cười rất khó coi: "A Trạch, câu chuyện anh vừa kể có thật không?"

Mạnh Trạch trầm mặc một lát, đột nhiên nở nụ cười: "Câu chuyện còn có thể là thật sao?”

Sau khi ăn bánh xong, sự sợ hãi và khó chịu trong lòng tôi bộc phát mạnh mẽ hơn.

Mạnh Trạch ngồi đối diện tôi, anh ấy nhìn tôi chằm chằm, thay vì nói là đang nhìn tôi, chi bằng nói là đang nhìn tay tôi.

Anh ấy vẫn còn nghi ngờ tôi.

"A Trạch, sắp mười giờ rồi, em phải về nhà nếu không sẽ làm cho bố mẹ em phải lo lắng." Tôi đứng dậy và muốn rời đi.

"Tịnh Tịnh, em có biết trong căn biệt thự này của anh có một tầng hầm không?" Mạnh Trạch đột nhiên nở nụ cười, nhìn tôi chậm rãi nói.

04

Tôi cố gắng cười nói: "Nơi này của anh còn có tầng hầm nữa sao? Đây là lần đầu tiên em nghe anh nói đấy.”

Mạnh Trạch cười cười: "Tầng hầm cũng chất đống một ít đồ linh tinh vô dụng, cho nên từ trước đến nay anh không nói cho em biết.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm: "A Trạch, thật sự bây giờ thời gian quá muộn rồi, mẹ em quản lý rất chặt, em phải về nhà đây.”

Tôi đứng dậy đi tới cửa, Mạnh Trạch đột nhiên ôm lấy tôi từ phía sau.

"Tịnh Tịnh, đêm nay ở lại có được không?"

Cánh tay của anh ấy thon dài mạnh mẽ, ngày thường anh ấy ôm tôi sẽ làm cho tôi cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.

Nhưng bây giờ, trái tim tôi tràn đầy sự sợ hãi, bất an.

"Thật sự không được, A Trạch." Tôi khó xử nói.

Tôi mở cửa, bên ngoài mưa rất lớn, những giọt mưa to bằng hạt đậu đập vào mặt tôi, rét lạnh một cách bất thường.

Xe của tôi đậu bên ngoài cổng biệt thự.

Mạnh Trạch không ngăn cản tôi, đứng bên cánh trong cửa.

Một bước, hai bước....

Xe của tôi gần ngay trước mắt.

Nhưng khi tôi bước đến chiếc xe, trái tim tôi chợt chùng xuống.

Hai lốp trước của chiếc xe đã bị người ta đâm thủng.

Trên lốp xe còn cắm mấy cây đinh.

Rõ ràng đây là do có người cố ý gây ra.

Nước mưa đổ xuống người tôi, cơ thể tôi lạnh lẽo.

Ngay tại thời điểm này, một chiếc ô đen xuất hiện trên đầu tôi.

"A Trạch, bánh xe của em bị người ta phá hư, em bắt taxi về là được rồi.”

Tôi kiên quyết muốn về nhà.

Mạnh Trạch thấy thái độ của tôi kiên quyết như vậy, thở dài một hơi: "Có thể là do mấy đứa trẻ nhà hàng xóm làm, bọn chúng vô cùng nghịch ngợm, trước đó xe của anh cũng từng bị bọn chúng vạch mấy vết.”

"Chỉ là Tịnh Tịnh à, em cứ như vậy mà đi sao? Không tiếc bịa ra một lời nói dối để lừa gạt anh?" Mạnh Trạch cười như không cười nhìn tôi nói.

Tôi cứng đờ: "Aza, em.....”

"Tịnh Tịnh, vốn dĩ em không có mẹ, không phải sao?" Mạnh Trạch chậm rãi nói.

Vào một đêm mùa đông lạnh lẽo, lòng bàn chân của tôi toát ra hơi lạnh.

Thì ra Mạnh Trạch đã điều tra tôi từ lâu rồi.

"A Trạch, thực sự xin lỗi, không phải em không muốn ở cạnh anh, thật sự là hôm nay em hơi không được thoải mái." Tôi dè dặt nói.

Mạnh Trạch nhéo nhéo mặt tôi: "Anh cũng không phải người muốn làm khó người khác, nhưng nơi này rất khó bắt taxi, hay là để anh đưa em về nhé?”

Làm sao tôi có thể để Mạnh Trạch đưa tôi về được chứ, cho nên tôi vội vàng từ chối nói muốn thử bắt taxi xem sao.

Nhưng Mạnh Trạch nói rất đúng, tôi đợi mười lăm phút, vẫn không có một chiếc xe nào.

Nhiệt độ gần như xuống không độ C, chỉ vì để đẹp hơn một chút nên hôm nay tôi mặc tất chân, lúc này lạnh đến nỗi phải run rẩy.

"Về phòng trước đi, chờ gọi được xe lại đi ra được không?" Mạnh Trạch nói.

Tôi lắc đầu: "Không, em sẽ chờ ở đây."

Ít nhất ở đây, tôi vẫn còn cơ hội cầu cứu.

Cách đó không xa có một căn biệt thự, ánh đèn sáng rực rỡ, nơi đó nhất định có người ở.

Mạnh Trạch nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt xinh đẹp cong lên: "Em biết không? Những người sống ở gần đây không bao giờ đi ra ngoài vào ban đêm.”

"Nghe nói có một tên sát nhân biến thái chạy ra từ bệnh viện tâm thần, có người ở gần đây nhìn thấy bóng dáng của hắn ta, nhưng rất đáng tiếc, đến nay cảnh sát vẫn chưa thể bắt được hắn ta.”

"Mấy người hàng xóm rất sợ hãi, cho nên họ sẽ không mở cửa cho bất cứ ai đâu." Mạnh Trạch trầm giọng nói.

Trái tim tôi vô cùng lạnh lẽo.

Mạnh Trạch: "Cho nên, Tịnh Tịnh, chúng ta trở về nhà đợi, được không?”

Cuối cùng tôi vẫn phải theo Mạnh Trạch trở về biệt thự.

Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng động lớn từ tầng hầm, giống như âm thanh của một vật thể rơi xuống đất.

Sắc mặt của Mạnh Trạch xuất hiện biến hóa vi diệu: "Anh xuống dưới xem một chút, có thể là mèo hoang chui vào từ cửa sổ.”

Tôi trơ mắt nhìn Mạnh Trạch đi vào tầng hầm.

Một lát sau anh ấy đã quay lại ngay.

Nhưng sắc mặt của anh ấy lại đặc biệt u ám.

"Con mèo đó chạy mất rồi."

Tôi lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của Mạnh Trạch.

Không thấy người phụ nữ đó nữa sao?

Mạnh Trạch đột nhiên vọt tới, nắm chặt lấy cánh tay tôi.

"Bạch Tịnh, lời anh nói sau đây, em phải nghe cho kĩ. Tầng hầm của anh giam giữ một người phụ nữ, cô ta là một kẻ giết người, nhưng bây giờ cô ta đã biến mất rồi.”

05

Tôi kinh ngạc nhìn vào mắt Mạnh Trạch, không thể tin những lời mình vừa được nghe.

Trên gương mặt Mạnh Trạch hiếm khi lộ ra biểu tình bất an: "Anh biết lời anh nói rất đột ngột, nhưng tất cả những điều này đều là sự thật.”

“Còn nhớ câu chuyện anh kể cho em nghe không? Câu chuyện về kẻ giết người hàng loạt vào hai mươi năm trước, người phụ nữ đó chính là kẻ giết người.”

Tôi thốt ra: "Không, không thể nào, rõ ràng cô ta còn trẻ như vậy, làm sao có thể đã hơn bốn mươi tuổi được chứ?”

Nhưng vừa nói xong, tôi đã hối hận ngay lập tức.

Không khí rơi vào sự im lặng chết chóc.

Mạnh Trạch nhìn tôi, ánh mắt âm u đến đáng sợ.

"Quả nhiên em đã vào tầng hầm, em đã thấy hết rồi đúng không?"

Trái tim tôi đập rất nhanh.

"Thôi, nhìn thấy thì cũng đã nhìn thấy rồi, em đã từng xem bộ phim "Cô nhi oán" chưa?" Mạnh Trạch nhanh chóng nói.

"Cô nhi oán" là một bộ phim kinh dị kinh điển, tất nhiên tôi đã từng xem rồi.

Nữ chính rõ ràng đã hơn bốn mươi mấy tuổi, nhưng bởi vì mắc một loại rối loạn nội tiết tố hiếm gặp cho nên vẫn duy trì dáng vẻ lúc chín tuổi, lừa gạt được tất cả mọi người.

Tôi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch túm lấy tay tôi, chạy ra ngoài.

Thế nhưng cánh cửa vừa nãy có thể mở, giờ phút này làm như thế nào cũng không thể mở được.

Ổ khóa đã bị người ta chặn lại.

Ánh mắt Mạnh Trạch u ám đến đáng sợ, anh ấy kéo tôi chạy lên lầu.

Tôi thở hồng hộc chạy theo Mạnh Trạch vào phòng trốn.

Mạnh Trạch kéo tủ quần áo, chặn cửa lại.

Anh ấy lấy hai con dao nhọn ra từ tủ đầu giường, đưa cho tôi một cái.

"Tịnh Tịnh, anh sẽ kể cho em nghe toàn bộ sự thật."

Mạnh Trạch chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra hai mươi năm trước.

Thì ra hai mươi năm trước, mẹ của Mạnh Trạch đã chết dưới bàn tay của kẻ sát nhân biến thái này.

Lúc đó Mạnh Trạch mới bảy tuổi.

Từ giây phút đó, nguyện vọng duy nhất của Mạnh Trạch chính là bắt được tên sát nhân này, anh ấy muốn cho tên sát nhân này trải qua tất cả những thống khổ mà mẹ anh ấy phải chịu khi còn sống.

Mạnh Trạch ôm lấy tôi, tôi có thể cảm giác được lồng ngực lồng ngực của anh ấy run rẩy phập phồng vì cảm xúc kịch liệt.

"Mấy năm nay, anh vẫn luôn cố gắng điều tra chân tướng vụ án năm đó, anh thu thập tất cả ảnh chụp hiện trường nơi nạn nhân được phát hiện đã tử vong, sau đó cuối cùng anh cũng bắt được cô ta, và rồi anh nhốt cô ta dưới tầng hầm.”

"Bạch Tịnh, anh hận cô ta, nhưng anh sẽ không để cho cô ta chết một cách thoải mái như vậy được." Mạnh Trạch nghiến chặt hàm răng nói.

Sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện, tôi rất đau lòng cho Mạnh Trạch.

Tôi nắm tay Mạnh Trạch: "A Trạch, cô ta đã bị trừng phạt xứng đáng, chúng ta báo cảnh sát, giao cô ta cho cảnh sát được không?”

Lông mi Mạnh Trạch khẽ run rẩy, nhưng cũng không trả lời tôi.

Đúng lúc này, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân.

Tôi căng thẳng nắm chặt tay Mạnh Trạch.

Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng.

“Cô ở bên trong đúng không? Ra khỏi đây, rời khỏi Mạnh Trạch ngay đi!”

Có một tiếng la hét lo lắng của người phụ nữ ở ngoài cửa.

Tôi sững sờ.

Giọng nói của người phụ nữ nghe vô cùng cấp bách: "Những gì tôi nói đều là sự thật, Mạnh Trạch chính là một tên biến thái!”

Tôi không tin vào lời nói của người phụ nữ đó.

Nếu những gì người phụ nữ nói là đúng, tại sao cô ta không yêu cầu tôi báo cảnh sát?

Người phụ nữ dường như đoán được suy nghĩ của tôi, cô ta nức nở nói: “Anh ta đã bố trí một quả bom trong nhà tôi, nếu báo cảnh sát, anh ta sẽ kích nổ quả bom ngay lập tức!"

Mạnh Trạch nắm chặt tay tôi hơn, trán anh ấy đổ mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm bên ngoài, trong mắt dần dần xuất hiện tơ máu đỏ.

"Ngàn vạn lần không nên tin lời cô ta, người phụ nữ này vô cùng thông minh, cô ta rất giỏi mê hoặc lòng người.”

06

Trong lúc nhất thời, tôi hoàn toàn không biết phải tin ai.

Nhưng về mặt tình cảm, tôi muốn tin tưởng bạn trai của mình hơn.

"Tôi sẽ không đi ra ngoài." Tôi cắn răng nói với người bên ngoài.

Sau cánh cửa yên tĩnh một lúc.

Sau đó, người phụ nữ bắt đầu đập mạnh vào cánh cửa.

"Tôi muốn cứu cô, vì sao cô lại không tin tôi!" Người phụ nữ gần như sụp đổ gào thét.

Cánh cửa rung lắc dữ dội, đột nhiên cánh cửa bị phá vỡ.

Tôi thấy đôi mắt của người phụ nữ đó.

Đôi mắt đỏ tươi, đầy tơ máu đỏ.

Đôi mắt của cô ta nhìn thẳng vào chỗ chúng tôi.

Tôi bịt miệng lại, run lẩy bẩy: "Làm sao bây giờ, A Trạch?”

Sắc mặt Mạnh Trạch nặng nề: "Em nhảy ra khỏi cửa sổ, mau lên!”

Nơi này là lầu hai, tuy rằng khá cao, nhưng nhảy ra ngoài cũng sẽ không bị thương quá nặng.

Tôi gật đầu, chạy đến cửa sổ, nhưng phát hiện các cửa sổ đã bị hàn nút chết không thể mở.

Mạnh Trạch hiển nhiên cũng không nghĩ tới việc sự tình trở nên nghiêm trọng như vậy, anh ấy giống như hiểu được điều gì đó, sắc mặt khó coi đến nỗi dọa người.

"Thì ra cô vẫn luôn diễn kịch, thì ra cô đã có thể ra ngoài từ lâu rồi, hàn nút chết cửa sổ, thăm dò rõ cấu tạo của toàn bộ biệt thự." Sắc mặt Mạnh Trạch tái nhợt nói.

“Đừng tin lời anh ta nói! Cửa sổ là do anh ta hàn kín, Mạnh Trạch đang lừa cô!" Người phụ nữ gầm lên điên cuồng.

Cô ta cầm rìu lên, điên cuồng chém vào cánh cửa.

"Lúc tôi bị bắt, đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, tôi sống không được bao lâu, nhưng cô có thể sống sót!”

Tôi bất lực nhìn anh ta, sự sợ hãi, ngờ vực và hiềm nghi xuất hiện trong trái tim tôi.

"A Trạch, chúng ta báo cảnh sát đi!" Tôi khóc lóc nói.

Ngay khi cánh cửa sắp bị phá vỡ, Mạnh Trạch mở cửa, nhào về phía người phụ nữ kia.

Người phụ nữ bất ngờ bị anh ấy ấn xuống đất, rìu chém về phía bả vai Mạnh Trạch.

Tiếng động rìu chặt vào thịt vang lên.

Mạnh Trạch kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng anh ấy vẫn cố gắng đè người phụ nữ lại.

"Chạy đi báo cảnh sát, nhanh lên!" Mạnh Trạch quay đầu hét lớn với tôi.

Tôi không có thời gian để do dự.

Tôi diết chặt điện thoại di động, chạy xuống tầng một.

Cửa sổ ở tầng một cũng bị hàn nút chết.

Đột nhiên, tôi thấy một bóng người, hình như đang đứng ở cửa sổ tầng một.

Tôi mừng rỡ như điên đập vào kính, cố gắng thu hút sự chú ý của người đàn ông đó.

Người đàn ông đó rõ ràng đã nhìn thấy tôi, nhưng bước tiếp theo của anh ấy đã khiến tôi vô cùng thất vọng.

Anh ấy kéo rèm cửa lại.

Tôi chưa bao giờ nghĩ người có tiền trên thế giới này lại lạnh lùng đến như vậy.

Trên lầu rất yên tĩnh, tôi không thể nghe thấy gì cả.

Trong nỗi sợ hãi tột cùng, tôi đã gửi cho cảnh sát một dòng tin nhắn ngắn.

"Tôi ở khu biệt thự XX, mau tới đây, nơi này có người muốn giết chúng tôi."

Cảnh sát nhanh chóng trả lời tin nhắn của tôi.

"Chúng tôi đã cho người qua đó, hai mươi phút nữa là sẽ đến, nhưng thưa cô, cô đang làm gì ở đó? Khu biệt thự này đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài, là một dự án chưa hoàn thành. Đã không có người ở từ lâu lắm rồi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên điện thoại, không hiểu tại sao cảnh sát lại nói vậy.

Rõ ràng biệt thự đối diện còn sáng đèn.

Mạnh Trạch cũng vẫn sống ở chỗ này, sao lại trở thành một khu dân cư không có người ở?

Nhưng may mắn thay, hai mươi phút nữa cảnh sát sẽ đến.

Đột nhiên, trên tầng lầu truyền đến tiếng bước chân.

Tôi nhìn xung quanh, sau đó trốn dưới ghế sô pha trong phòng khách.

Từ góc nhìn của tôi vừa vặn có thể nhìn thấy cầu thang.

Một đôi chân trần đang bước xuống cầu thang.

Tôi đau đớn nhắm mắt lại.

Điều này chứng tỏ, có thể Mạnh Trạch đã gặp phải bất trắc.

“Cô đang ở đâu? Chúng ta cùng nhau chạy trốn." Người phụ nữ hét lên với chất giọng khàn khàn.

Tôi nín thở, không dám thở mạnh.

"Anh ta bị thương nặng, đã không thể hành động nữa, cô đi ra nhanh đi, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài được không?" Người phụ nữ tiếp tục hét lên.

Nhưng tôi không dám đi ra, tôi cố gắng hết sức cầu nguyện cho bản thân mình không bị phát hiện.

07

Đột nhiên, một đôi chân trần truồng xuất hiện trước mắt tôi.

Người phụ nữ đó đang đứng trước ghế sô pha, nơi tôi đang ẩn náu!

Tôi hoảng sợ bịt miệng lại, nhưng vẫn có một tiếng rít yếu ớt phát ra ngoài.

Người phụ nữ cúi xuống, khuôn mặt đầy máu đáng sợ kia nhếch lên một nụ cười với tôi.

"Tìm được cô rồi."

Ngay sau đó, tôi bị người phụ nữ đó nắm lấy tay.

Cô ta muốn kéo tôi ra khỏi gầm sô pha.

Tôi liều mạng giãy dụa, lớn tiếng hô to tên Mạnh Trạch.

Người phụ nữ đó nhìn qua rất nhỏ nhắn, nhưng sức mạnh lại rất lớn.

Đôi bàn tay như móng vuốt của cô ta gắt gao giữ chặt lấy tôi.

Cứ như vậy mà tôi bị cô ta kéo ra.

Tôi khóc lóc, nước mắt lã chã nhìn cô ta: "Cầu xin cô thả tôi ra đi."

Người phụ nữ phiền não nhìn tôi: "Tôi đã nói rồi, tôi đến để cứu cô ra ngoài."

"Cô có biết tôi trốn thoát khỏi tầng hầm như thế nào không?"

"Tầng hầm này có một đường đi bí mật, Mạnh Trạch chưa từng phát hiện ra, ngay trong căn phòng giam giữ tôi, tôi phát hiện ra cũng chỉ là tình cờ thôi.”

"Chúng ta có thể chạy ra ngoài từ nơi đó, nhân lúc bây giờ Mạnh Trạch còn chưa tỉnh lại.”

Người phụ nữ nắm lấy tay tôi, sau đó chúng tôi chạy xuống tầng hầm.

Giờ phút này đầu óc tôi đã rất mờ mịt, tôi hoàn toàn không biết ai mới là người nói thật.

Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, trước tiên phải thoát khỏi căn biệt thự này.

"Tịnh Tịnh!"

Đột nhiên, khúc quanh cầu thang truyền đến tiếng hô to của Mạnh Trạch.

Tôi thấy anh ấy cả người đầy máu, vô cùng chật vật đứng ở đằng đó.

Đồng tử của người phụ nữ co rụt lại: "Cô chạy vào tầng hầm nhanh đi!”

Người phụ nữ đẩy tôi xuống tầng hầm.

Tôi nghe thấy tiếng khóa cửa.

Ngoài cửa lại truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.

Nước mắt tôi rơi xuống, hít một hơi thật sâu, tìm kiếm lối ra mà người phụ nữ nói.

Quả nhiên, tôi phát hiện một lối đi trong căn phòng từng giam giữ người phụ nữ kia.

Con đường này vô cùng bí mật, Mạnh Trạch không phát hiện ra, cũng không phải là một chuyện kỳ quái.

Bởi vì con đường bí mật này được che giấu sau tủ, chỉ có người ở trong căn phòng này lâu ngày mới có thể chú ý tới manh mối đó.

Tôi cố gắng hết sức để di chuyển tủ, bên trong là một lối đi sâu thẳm, chật hẹp.

08

Một con rận đáng yêu bò ra.

Tôi dùng đèn pin điện thoại di động soi vào bên trong, ngay lập tức da đầu tê dại.

Trong này dĩ nhiên có rất nhiều con rận có hình thể vô cùng dài.

Bản thân tôi sợ nhất là rết, bởi vì khi tôi còn nhỏ đã bị rết cắn vài lần cho nên để lại cho tôi một bóng ma tâm lý rất lớn.

Nhất là trong lối đi này lại có hơn mười con rết bò ở phía trên, chúng vặn vẹo cơ thể, truyền ra tiếng động sột soạt khiến người ta sởn tóc gáy.

Nhưng bây giờ tôi không có lựa chọn nào khác.

Tôi cắn chặt răng, đè nén cảm giác sợ hãi mãnh liệt trong lòng, bò vào trong lối đi nhỏ hẹp đó.

Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để tránh những con rết này, nhưng tôi chắc chắn mình đã chạm vào chúng.

Loại cảm giác này, thiếu chút nữa làm tôi hét lên một tiếng chói tai.

Cũng may càng leo vào trong thì rết cũng dần biến mất, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng tôi cũng đã đi tới điểm cuối của lối đi, tôi thò đầu ra, quả nhiên mình đã ở bên ngoài biệt thự.

Cảm giác được tự do khiến tôi vô cùng vui mừng.

Tôi chạy như bay về phía cửa lớn của khu phố, tôi phải rời khỏi đây.

Ngay tại lúc đó, tôi tình cờ chạy đến cửa sổ của biệt thự đối diện mà tôi thấy qua cửa sổ.

Rõ ràng lúc đó người này đã nhìn thấy tôi, thế mà lại vô tình kéo rèm cửa sổ lại.

Nhưng giờ phút này tôi đã không thể để ý đến anh ấy nữa, trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, đó chính là rời đi.

Đột nhiên, rèm cửa được kéo ra một lần nữa.

Người đàn ông xuất hiện sau cánh cửa sổ một lần nữa.

Trái tim tôi đập nhanh lên!

Bởi vì người đàn ông này vốn dĩ không phải là một người sống!

Ngũ quan của anh ấy cứng ngắc, rõ ràng đây là một bức tượng được làm bằng sáp.

Tượng sáp lặp đi lặp lại hành động kéo rèm cửa ra, đóng rèm cửa lại, tôi thấy phía sau có một dây lò xo nối liền với tượng sáp.

Tôi nhớ lại lời cảnh sát đã nói với tôi, nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.

Nỗi sợ hãi đánh mạnh vào trái tim tôi, tôi không để ý bất cứ điều gì, cứ thế chạy ra ngoài.

Nhưng đột nhiên có một cơn đau kịch liệt truyền đến, tôi vấp ngã.

Tôi đau đến nỗi cả người toát ra mồ hôi lạnh, nhìn xuống chân, phát hiện mắt cá chân của tôi bị thứ gì đó cắt đứt.

Máu tươi tuôn ra, dính ướt đồ vật vừa khiến tôi vấp ngã, thì ra là một sợi dây thừng nhỏ bằng sợi tóc.

Tiếng bước chân vang lên phía sau lưng tôi.

09

Đó là Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch vội vàng chạy tới ấn lên vết thương của tôi.

"Tịnh Tịnh, đừng sợ."

Tôi không biết Mạnh Trạch và người phụ nữ kia rốt cuộc ai mới là kẻ giết người, cảm giác đau đớn kịch liệt khiến tôi chỉ có thể bất lực nhìn Mạnh Trạch.

Đột nhiên, tôi thấy người phụ nữ đó xuất hiện phía sau lưng Mạnh Trạch.

"A Trạch, con muốn phản bội mẹ sao?" Sắc mặt người phụ nữ âm u lạnh lẽo nhìn Mạnh Trạch.

Tôi sợ ngây người.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Mạnh Trạch vẻ mặt thống khổ nói: "Mẹ, con thích cô ấy, mẹ có thể buông tha cho cô ấy không?”

Ngay lập tức, cả người tôi cứng ngắc.

Mạnh Trạch là con trai của người phụ nữ này sao?

Trong nháy mắt tôi hiểu tất cả mọi chuyện.

Hai người bọn họ đã bắt tay nhau để lừa dối tôi.

Sự tức giận tràn ngập trong lòng tôi.

"A Trạch, con đang nói cái gì vậy? Con yêu cô ta, làm sao con có thể yêu cô ta?!" Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nói.

Giọng nói của cô ta nồng nặc sự ghen tuông và đố kỵ.

"Nếu biết trước con sẽ bị người phụ nữ này lừa gạt, có lẽ mẹ nên giết cô ta ngay từ lúc mới bắt đầu, mẹ muốn giết cô ta!" Người phụ nữ tức giận không muốn tha cho tôi.

"Con đã giúp mẹ hai mươi năm, mẹ không thể bỏ qua cho con một lần sao? Con thực sự muốn sống một cuộc sống bình thường." Giọng nói của Mạnh Trạch vô cùng bi thương.

"Mẹ muốn giết cô ta, tránh ra, Mạnh Trạch!" Người phụ nữ nhìn tôi với khuôn mặt dữ tợn.

Tôi kéo lê bàn chân bị thương, tuyệt vọng bò về phía trước.

"Bạch Tịnh, có phải cô rất tò mò rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra hay không?" Người phụ nữ thấy tôi động tác chậm chạp của tôi, tùy ý cười.

Tôi oán hận nhìn cô ta.

"Tôi sẽ kể cho cô nghe một câu chuyện của hai mẹ con tôi." Người phụ nữ châm một điếu thuốc, từ từ nói.

10.

Câu chuyện của hai mẹ con (từ lời tự thuật của nữ hung thủ)

Đã từng có một người mẹ sinh con năm cô mười sáu tuổi.

Cô không có cách nào để một thân một mình nuôi đứa bé này, vì vậy cô chỉ có thể kết hôn với một người đàn ông lớn tuổi.

Nhưng cô không thể ngờ được, người đàn ông lớn tuổi này lại là một tên biến thái.

Người đàn ông lớn tuổi này thường xuyên bắt giữ những cô gái trẻ tuổi, giam giữ họ trong tầng hầm, tra tấn họ, ngược đãi họ đến chết.

Người mẹ sợ hãi, cô đã từng nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng người đàn ông lớn tuổi đe dọa cô, nếu cô dám chạy trốn thì ông ta sẽ giết chết con trai cô.

Vì con trai, người mẹ đã thỏa hiệp, cô thậm chí còn trở thành đồng lõa của người đàn ông lớn tuổi.

Cô cũng từng mềm lòng muốn thả những cô gái kia đi, nhưng không một lần thành công, dần dà, người mẹ phát hiện ra mình cũng thích cảm giác này.

Cô trở thành một người giống như người đàn ông lớn tuổi đó, và rốt cuộc có một ngày, cô đã giết chết người đàn ông lớn tuổi, cô đã hoàn toàn bị kéo vào địa ngục.

Người mẹ cũng bắt đầu săn lùng các cô gái, cô để cho đứa con trai nhỏ của mình làm mồi nhử, thu hút những cô gái hiền lành tốt bụng mắc câu.

Mặc dù cô biết mình sai, nhưng cô rất thích cảm giác này, cô biết rằng chỉ có như vậy, con trai cô mới có thể không bao giờ rời khỏi mình.

Mẹ con cô sẽ cùng với nhau mãi mãi.

Cho dù cô tự tay kéo con trai mình xuống vực sâu.

Càng ngày họ càng giết nhiều người cho nên đã chuyển đến một biệt thự vùng ngoại ô.

Hai người dứt khoát giết chết những người đang sống ở đây, làm thành tượng sáp xinh đẹp.

Người mẹ bắt đầu cảm thấy giết người bình thường có chút nhàm chán.

Cô yêu cầu con trai mình nhốt cô dưới tầng hầm, cải trang thành nạn nhân để trêu chọc những con mồi tội nghiệp.

11.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, sắc mặt tôi ảm đạm.

Tôi không hề đồng cảm với cô ta và Mạnh Trạch chút nào.

Tôi cúi đầu liếc nhìn điện thoại di động, chỉ còn tám phút nữa là cảnh sát đến.

"Mẹ, con sẽ không để cho mẹ làm tổn thương Tịnh Tịnh." Mạnh Trạch nắm chặt nắm tay nói.

Sắc mặt của người phụ nữ lại bắt đầu điên cuồng.

"A Trạch, con là A Trạch của mẹ, mẹ con chúng ta đã từng nói muốn vĩnh viễn ở bên nhau!" Cô ta hét lên như điên dại.

Người phụ nữ điên cuồng này lao về phía tôi, giơ con dao trong tay lên, cố gắng đâm vào ngực tôi.

Tôi bị dọa sợ, nhưng cô ta đã không thành công.

Mạnh Trạch đứng phía sau nắm chặt lấy cánh tay người phụ nữ.

"Buông tay!" Người phụ nữ hung ác hét lên với Mạnh Trạch.

"Con sẽ không để mẹ làm hại cô ấy!" Mạnh Trạch kiên quyết nói.

Sau đó, tôi thấy hai người đó bắt đầu đánh nhau một lần nữa.

Chỉ là lần này Mạnh Trạch chiếm thế thượng phong.

Trong lúc tranh đấu, đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Bóng lưng Mạnh Trạch cứng ngắc đứng ở đó.

Tôi thấy trên bụng người phụ nữ cắm một con dao.

"Mẹ, không phải con cố ý." Mạnh Trạch luống cuống tay chân nói.

Người phụ nữ mở to mắt không dám tin, đôi môi của cô run rẩy, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Cô ta giơ tay lên một cách bất lực, dường như muốn chạm vào khuôn mặt con trai mình một lần nữa, nhưng cuối cùng mềm nhũn rũ xuống.

Mạnh Trạch khóc.

Bả vai anh ấy run rẩy, khóc vô cùng thương tâm.

Anh ấy đứng dậy rồi đi về phía tôi: "Anh sẽ đầu thú, anh biết em đã báo cảnh sát, lần này anh sẽ không chọn trốn tránh nữa."

Mạnh Trạch ngồi xổm bên cạnh tôi, cẩn thận băng bó vết thương cho tôi.

Anh ấy nhẹ nhàng nâng khuôn mặt tôi, nhẹ nhàng hôn lên gò má tôi một cái.

"Có lẽ đây là lần cuối cùng anh hôn em.”

Tôi nắm lấy tay Mạnh Trạch, giữ chặt con dao trong tay anh ta.

Đột nhiên, Mạnh Trạch khiếp sợ nhìn bụng mình.

Nơi đó có cắm một cây dao.

Anh ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi một cách khó tin.

"A Trạch, anh còn nhớ rõ chuyện tên sát nhân gần đây đã trốn khỏi bệnh viện tâm thần chứ?" Tôi mỉm cười.

Bên ngoài vang lên tiếng còi báo động.

Mạnh Trạch nhìn chằm chằm vào tôi, dường như có rất nhiều chuyện muốn nói với tôi, nhưng cuối cùng bất lực nhắm mắt lại.

Tôi mỉm cười, nhưng nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

12.

Câu chuyện của Bạch Tịnh

Ngày xửa ngày xưa có một cô gái, từ lúc còn rất nhỏ cô ấy đã biết mình không giống như những người khác.

Các cô bé khác thích búp bê barbie, cô ấy thích mổ xẻ động vật.

Lúc dùng dao xẻ da những con vật kia từng chút từng chút một, nhìn thấy những giọt nước mắt của chúng chảy ra vì sợ hãi và đau đớn, cô gái đó cảm thấy không có gì tuyệt vời hơn việc này.

Bố mẹ vì cô ấy mà tiêu tốn không ít tiền, mời rất nhiều bác sĩ đến để khám bệnh cho cô gái.

Nhưng cuối cùng hai người họ cũng không thể chữa khỏi cho cô gái.

Bệnh của cô gái càng ngày càng nặng, ban đầu là động vật nhỏ trong nhà, sau đó là người giúp việc trong nhà.

Bố mẹ cô rốt cuộc cũng cảm thấy sợ hãi.

Bố mẹ cô đè nén sự đau thương, cầm theo một cây súng săn rồi đưa cô gái vào rừng.

Ông ấy muốn giết đứa trẻ làm những điều sai trái này, nhưng ông ấy đã không thể làm điều đó.

Trong giây phút mềm lòng của mình, ông ấy đã thất bại, ông thả cô gái đó đi.

Cô gái trốn thoát, và kể từ lúc đó, cô bắt đầu cuộc sống giết người, cho đến khi cô gặp một chàng trai.

Cô cảm thấy không còn mục tiêu nào tốt hơn thế này nữa.

Ngày hôm đó, cuối cùng cô đã giết chết chàng trai.

Đây là người thứ hai mươi ba cô giết, nhưng cũng là người cuối cùng.

Khoảnh khắc giết chết chàng trai, cô nhận ra nỗi đau, tuyệt vọng và tình yêu là gì.

13.

"Bạch Tịnh, hôm nay cô cảm giác thế nào?" Một bác sĩ mặc áo blouse trắng xuất hiện trước mặt tôi và hỏi.

Tôi không trả lời.

Tôi chỉ chơi đùa với sợi dây chuyền trong tay, đó là món quà mà Mạnh Trạch đã tặng cho tôi.

Bác sĩ gật đầu một cái, bước ra khỏi cửa.

Tôi nghe anh ta nói với cảnh sát: "Có một số kẻ giết người, họ đã quen với việc giết người, họ không hiểu cảm giác yêu một người là như thế nào, cho tới khi họ giết chết người mình thích, mới biết thì ra đó là tình yêu."

Người cảnh sát thở dài.

"Vậy sau này cô ấy sẽ còn giết người nữa không?”

Bác sĩ: "Không bao giờ, khi cô ấy cảm nhận được tình yêu, cô ấy không thể ra tay với bất cứ ai được nữa.”

14. Phiên ngoại

Một năm sau.

Tôi đang ngồi ở bên mép giường, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Y tá bước vào, trên tay ôm một bó hoa hồng đen.

"Tịnh Tịnh, hoa của cô, người này thật sự đối xử với cô rất tốt, tháng nào cũng tặng cho cô chín mươi chín đóa hoa hồng đen.”

Y tá mỉm cười, cắm những bông hoa đó vào trong bình.

Tôi nhìn bó hoa hồng đen đến xuất thần.

Suốt một năm nay, vào ngày ba hàng tháng, tôi đều sẽ nhận được một bó hoa hồng đen như vậy.

Nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn không biết người gửi hoa cho tôi là ai, y tá cũng không bao giờ nói với tôi.

"Tịnh Tịnh, bác sĩ nói với tôi, bệnh tình của cô chuyển biến rất nhanh, bây giờ cô đã là một người bình thường rồi.”

Y tá mỉm cười nói với tôi.

Tôi kìm lòng không đặng cũng kéo khóe miệng lên.

Mà đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau lưng tôi.

"Tịnh Tịnh."

Cả người tôi run lên, quay đầu lại.

Khuôn mặt này rất quen thuộc đã khắc sâu trong trái tim tôi bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

Mạnh Trạch đứng sau lưng tôi, mặc một bộ âu phục đen, mỉm cười nhìn tôi.

Tóc của anh ấy được chải ra sau đầu, để lộ vầng trán sáng bóng.

Một năm trôi qua, anh ấy trở nên đẹp trai và trưởng thành hơn.

"A, rốt cuộc anh cũng tự mình tới đây, lần nào tôi giúp anh ôm bó hoa to này cũng đều rất mệt mỏi." Y tá vừa cười vừa oán trách.

"A Trạch, anh.....” Đôi môi tôi run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Mạnh Trạch đi tới trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi.

"Con dao kia của em đâm lệch vị trí, là do em cố ý phải không?”

Bàn tay của anh ấy rất ấm áp.

"Tịnh Tịnh, từ trước đến nay em chưa bao giờ nghĩ đến việc đẩy anh vào chỗ chết.”

Tôi nhắm mắt lại, dựa đầu vào vai anh ấy.

"A Trạch, bọn họ nói em là người bình thường."

"Ừm, anh biết. Một năm em bị nhốt, anh đã đến nhà tất cả các nạn nhân và bồi thường cho họ.”

"Bọn họ không thể tha thứ cho em, nhưng bày tỏ nguyện ý buông xuống và cùng nhau bắt đầu một cuộc đời mới.”

"A Trạch…” Tôi run rẩy nhìn anh ấy.

Anh ấy đã làm quá nhiều điều vì tôi, tôi như thế này, vốn dĩ không xứng với anh ấy.

"Anh biết em muốn nói cái gì, nhưng em đừng nói gì hết, đúng là em có lỗi với anh, anh cũng không tha thứ cho em, vậy nên em phải dùng cả cuộc đời mình để bù đắp cho anh, được không?”

"Được."