Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?

7. Em trai chết đi sống lại
Ba tháng trước, tôi tận mắt nhìn thấy một chiếc xe tải cán qua người em trai tôi.

Máu tươi chảy ra từ trên người em trai tôi, cơ thể của em ấy co giật vài cái, con ngươi đen nhánh nhìn tôi đang vô cùng hoảng hốt lo sợ.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, nhà tôi liền rơi vào trong sự đau buồn cực lớn.

Bà nội đặc biệt đặt bài vị của em trai ở trong phòng, ngày nào cũng bắt tôi quỳ xuống, dâng hương.

Nhưng mới sáng nay, em trai của tôi đã trở về một cách hoàn hảo không chút tổn thương.

01.

Tôi khiếp sợ mở to mắt, nhìn người em trai hoàn hảo không mất cọng tóc nào xuất hiện trước mặt tôi.

Em ấy đã thay đổi tính cách kiêu ngạo trước kia, ngoan ngoãn gọi tôi là "Chị ơi".

Hình như bà nội và cha cũng không có chút ngạc nhiên gì đối với sự xuất hiện của em trai, đưa cho em ấy một phần bún bò đã bỏ thêm tràn đầy thịt bò như thường ngày.

Mẹ tôi vẫn đang ăn một tô phở trong vắt ở trên chiếc bàn nhỏ như cũ với vẻ mặt vô hồn, cũng không có kỳ lạ một chút nào về việc em trai chết đi sống lại.

Sau lưng tôi chảy ra đầy mồ hôi lạnh, máu dường như đã bị đông lại thành băng.

Tôi nhìn chằm chằm người em trai đã chết vào ba tháng trước, hoảng sợ chạy tới bên cạnh mẹ.

Tôi hạ thấp giọng, thở hồng hộc nói: "Mẹ, em trai còn sống. Là, là quỷ sao?"

Mẹ lạnh lùng nhìn tôi, tiếp tục ăn phở mà không nói một lời nào.

Lời của tôi đã bị bà nội nghe thấy.

Bà hung dữ liếc nhìn tôi: "Con nhỏ chết tiệt kia, nói cái gì đấy! Em trai của mày vẫn sống khỏe mạnh, vừa sáng sớm đã nguyền rủa em trai mày chết? Tao thấy mày là thiếu đánh thì có!"

Người cha có gương mặt dữ tợn, cơ thể mập mạp đi đến trước mặt tôi, giơ tay lên cho tôi một cái tát.

Trong nháy mắt, mặt tôi sưng phồng lên.

Nhưng giờ phút này người tôi sợ không phải là cha, mà là người em trai đang đứng ở sau lưng cha tôi, mỉm cười nhìn tôi.

Tuy thái độ của em ấy khác thường nhưng không lớn tiếng nói: "Đánh hay". Mà cứ cười rồi nhìn tôi như vậy.

Bên trong đôi mắt to đen nhánh dường như không có một chút ánh sáng nào.

"Tô Tiểu Mễ, ba tháng trước em trai của mày đi tham gia trại hè, thằng bé mới vừa trở về mày đã nguyền rủa nó chết, chả khác gì con mẹ hèn hạ bại hoại của mày!" Vẻ mặt của cha lạnh lùng, trừng mắt nói.

Ba tháng trước em trai đi tham gia trại hè?

Không, không thể nào.

Sắc mặt tôi tái nhợt nhìn em trai.

Tôi nhớ rõ ràng là em ấy đã chết.

Vụ tai nạn ô tô kinh khủng kia xảy ra vào một buổi chiều của ba tháng trước.

Mùa hè nóng bức.

Tôi và em trai ở nhà một mình trong kỳ nghỉ hè.

Em ấy ồn ào muốn tôi đưa em ấy đi ra ngoài mua kem que.

Ban đầu tôi không muốn, nhưng ngay sau đó cánh tay của tôi đã bị em ấy tàn bạo cắn một cái.

Em trai ruột của tôi, nhìn tôi bằng một loại ánh mắt giống như nhìn kẻ thù, trên gương mặt non nớt lại có biểu cảm tàn nhẫn giống như cha.

"Con điếm thúi, cha đã nói, chỉ cần mày không nghe lời tao, sẽ bán mày đi! Gả mày cho ông già xấu tính!"

Tôi đã sợ hãi.

Bởi vì tôi biết rõ, cha và bà nội sẽ thật sự làm ra chuyện như vậy.

Ở trong tư tưởng của bọn họ, con gái chính là thứ đồ lãng phí, là đồ vật trước sau gì cũng phải gả ra ngoài để đổi lấy sính lễ.

Em trai thân là con trai mới là người được hưởng hết ngàn vạn yêu thương từ người trong nhà.

Tôi dẫn theo em trai đi đến chỗ chú Trương ở cửa thôn để mua kem que.

Thật ra thì tôi đã không nhớ ra được cụ thể là vụ tai nạn ô tô đã xảy ra như thế nào.

Tôi chỉ nghe thấy một tiếng thắng xe chói tai.

Sau đó liền nhìn thấy em trai của tôi bị đè ở dưới gầm xe tải, một số lượng lớn máu tươi tuôn ra từ trên đùi em ấy.

Mỗi một ngày sau khi em trai chết, tôi đều sống trong một cái bóng ma cực lớn.

Bà nội và cha cực kỳ đau khổ trước cái chết của em trai, xem tôi như là thủ phạm đã giết chết em trai.

Cha nắm lấy tóc của tôi như là một kẻ điên, đập đầu tôi vào tường nhiều lần.

Tôi còn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy trên da đầu truyền đến nỗi đau tê tâm liệt phế.

Mãi cho tới lúc tôi ngất đi, trận bạo hành này mới dừng lại.

Suy nghĩ kéo về từ trong trí nhớ, tôi cực kỳ chắc chắn rằng em trai tôi đã chết.

Tôi run rẩy chỉ tay vào em trai: "Nó đã chết! Phòng nhỏ ở trong nhà rõ ràng còn để bài vị và hũ tro cốt của nó! Ngày nào các người cũng sẽ đi dâng hương cho nó!"

Cha đang cực kỳ tức giận lại nở nụ cười, bắt lấy tôi giống như là đại bàng bắt gà, xách tôi vào trong căn phòng nhỏ.

Trong phòng thật sự có để một cái bài vị.

Nhưng đó cũng không phải là bài vị của em trai, mà là bài vị của người ông nội đã qua đời từ lâu của tôi.

Bài vị và di ảnh của em trai thế mà lại biến mất.

Lúc này, một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo khoác lên trên vai tôi.

Tôi đột nhiên quay đầu sang chỗ khác, nhìn thấy gương mặt của em trai đang cách tôi rất gần, nở một nụ cười vừa giả vừa lố lại vừa cứng đờ đối với tôi.

02.

Tôi sợ tới mức mạnh mẽ đẩy nó ra.

Em trai mềm nhũn ngã xuống mặt đất, nhưng lại không khóc, chỉ dùng cặp mắt đen như mực kia nhìn tôi.

Nếu là trước đây, nó đã sớm khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại ở trên mặt đất.

Nhưng nhiệt độ cơ thể của nó rất nóng.

Trước đây tôi đã từng nghe thấy người già ở trong thôn nói rằng ma sẽ lạnh.

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận tại sao em trai lại chết đi sống lại, tai lại truyền đến một cơn đau dữ dội thấu tim.

Đôi bàn tay thô ráp tràn đầy chai sạn kia của bà nội dùng sức nắm chặt lấy tai của tôi, một đôi mắt hình tam giác ngược nhìn tôi chán ghét.

"Con nhỏ chết tiệt kia, chán sống à? Sáng sớm không chỉ nổi điên mà còn xô đẩy em trai mày?"

Cha liền nhanh chóng đỡ em trai lên.

Mẹ đứng ở cách đó không xa, chết lặng nhìn chúng tôi.

Bà ấy luôn luôn có loại thái độ này.

Nhìn thấy tôi bị đánh cũng mặc kệ không hỏi han gì.

Nhưng trong cái nhà này, người tôi thích nhất lại là mẹ.

Bởi vì mặc dù bà ấy không quan tâm tôi, nhưng mà cũng sẽ không giống như cha và bà nội, thiên vị em trai.

Thái độ mà bà ấy đối với tôi và em trai cũng là không quan tâm như nhau.

Bà nội nắm lấy tai của tôi nhéo vài cái, tôi chịu đựng đau đớn không nói một lời nào.

Đợi tới khi bà gần như hết giận, rốt cuộc tôi cũng có thể quay lại cái bàn ăn nhỏ đó để ăn sáng.

Ở nhà của chúng tôi, ngoại trừ bà nội ra thì tôi và mẹ tôi không xứng đáng được ăn cơm ở trên bàn lớn.

Nhưng bữa sáng của tôi hơi tốt hơn một chút so với mẹ, ít nhất thì trong chén canh của tôi cũng có nổi một miếng rau mỏng.

Nhưng lúc này tôi cũng không có đói bụng một chút nào.

Ngoài khóe mắt của tôi vẫn luôn lén lút quan sát em trai.

Em trai ăn rất nhanh, bà nội và cha nhìn em ấy một cách cưng chiều.

Thế mà lại không có ai nhớ đến vụ tai nạn ô tô kia ngoại trừ tôi ra.

Đột nhiên, hình như em trai đã nhận thấy ánh mắt của tôi.

Em ấy ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn tôi, nở một nụ cười như cười mà không phải cười với tôi.

Tôi rùng mình một cái, cúi đầu xuống thật mạnh.

Người em trai trở về từ cõi chết mang cho tôi một loại cảm giác còn tồi tệ hơn trước.

Đó là một nỗi sợ hãi sâu tận xương tủy, sởn hết cả gai ốc.

Tôi nắm chặt đôi đũa, nhất định phải tìm ra bằng chứng em trai tôi đã từng chết một lần.

Sau khi ăn sáng xong, em trai đi học.

Tôi với tư cách là một người con gái sẽ không bao giờ có cơ hội được đi đến trường.

Bà nội thúc giục tôi mau chóng đi làm công việc đồng án bằng giọng điệu khó nghe.

Hôm nay tôi đã làm xong công việc ở trong tay một cách nhanh nhất có thể.

Nhân lúc bà nội và cha không chú ý, tôi chạy tới quầy bán quà vặt của chú Trương.

Ngày hôm đó em trai bị xe đụng, chú Trương cũng nhìn thấy.

"Chú Trương!"

Chú Trương ngẩng đầu lên, nhìn thấy là tôi, mí mắt miễn cưỡng nhấc lên một chút, rồi lại rũ xuống, vẻ mặt giống như không muốn để ý đến tôi.

"Chú Trương, ba tháng trước em trai cháu bị xe đụng, chú có nhìn thấy đúng không? Em ấy chảy rất nhiều máu, xe cấp cứu ở trên thị trấn cũng đến, chắc chắn chú còn nhớ rõ!"

Cuối cùng chú Trương cũng ngẩng đầu lên.

Chú ấy nhìn tôi một cách kỳ lạ, ánh mắt giống như là đang nhìn một người điên.

"Cháu đang nói cái gì vậy? Em trai của cháu rất tốt, xảy ra tai nạn ô tô gì chứ?"

Tôi ngây người nhìn chú ấy.

Mồ hôi lạnh từ từ chảy ra từ sau lưng tôi.

"Không thể nào, chú Trương, chú nghĩ kỹ lại đi, nó ở ngay chỗ này. Cháu mua kem que không trông chừng em trai, sau đó có một tiếng phanh xe, chờ tới lúc cháu quay đầu lại thì em trai đã ở dưới bánh xe, em ấy chảy rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều máu, rõ ràng là không thể sống được". Tôi nói năng một cách lộn xộn.

Chú Trương nở nụ cười: "Không nghĩ tới trí tưởng tượng của con nhóc như cháu cũng không tệ lắm, bịa ra một câu chuyện kỳ quái như vậy".

Nói xong, chú ấy không để ý tới tôi nữa.

Trái tim tôi nguội lạnh.

Tôi biết rằng chú Trương cũng giống như người nhà của tôi, chú ấy cũng không nhớ rõ.

Chuyện em trai chết vào ba tháng trước, giống như là đã bốc hơi khỏi trí nhớ của bọn họ.

03.

Lúc này, một bàn tay khoác lên vai tôi.

Tôi quay đầu lại, đối mặt với gương mặt cười vô cùng kỳ quặc của em trai.

"Chị ơi, chị làm cái gì ở đây vậy?" Em trai thản nhiên hỏi.

"Không có gì". Tôi lùi về sau một bước giống như nhìn thấy một con quái vật đáng sợ rồi hất tay em trai ra.

Em trai lấy một đồng xu từ trong túi áo ra, mua một cây kem que cũ của chú Trương.

Em ấy hé môi, một cái miệng nhỏ thiếu răng cửa: "Rộp…" Một tiếng, em trai cắn cây kem que.

"Chị ơi, chị nói thử xem cảm giác khi bị một chiếc xe tải cán qua người là như thế nào?" Em trai nói một cách mập mờ không rõ.

Ánh mắt của em ấy lại kỳ lạ nhìn tôi không chớp mắt.

Một cảm giác ớn lạnh dâng lên từ trong lòng tôi.

"Tại sao em lại hỏi chuyện này?" Tôi nhìn chằm chằm người em trai trước mặt.

Tôi luôn có cảm giác hình như em ấy nhớ rõ chuyện bản thân đã bị xe tải cán qua.

Em trai lại nở một nụ cười hồn nhiên ngây thơ: "Em chỉ tò mò mà thôi, chị à".

"Ba tháng trước, em đi tham gia trại hè gì? Trong nhà làm gì có tiền cho em đi tham gia trại hè?" Tôi không thuận theo, không buông tha hỏi tiếp.

Mặc dù trong nhà cưng chiều em trai, nhưng mà kinh tế của nhà chúng tôi vẫn luôn rất eo hẹp, không có dư tiền cho em trai đi tham gia trại hè.

Với lại mặc dù tôi chưa từng đi học, nhưng mà tôi cũng biết, trại hè không thể nào kéo dài đến ba tháng.

"Trường học cho em đi tham gia miễn phí, bởi vì em học giỏi". Em trai chậm rãi nói.

Đột nhiên, một chiếc xe đạp lao đến, hất văng em trai xuống đất.

Em trai ngã xuống đất, mặt em ấy trắng bệch, biểu cảm đau đớn.

Chàng trai vội vàng bước xuống từ trên xe đỡ em trai dậy, cậu ấy nhấc ống quần của em trai lên, muốn xem vết thương của em ấy.

Sắc mặt em trai thay đổi, lập tức kéo quần xuống, đứng lên nói không sao.

Nhưng ở trong khoảnh khắc đó, tôi rõ ràng nhìn thấy vết thương ở trên chân em trai.

Miệng vết thương đáng sợ đã đóng vảy.

Tôi mạnh mẽ lao về phía trước, nắm lấy ống quần của em trai.

"Chị nhớ rằng chiếc xe tải đó đã cán qua chân của em, ba tháng trước em bị tai nạn ô tô có đúng không? Cho dù người khác không nhớ, nhưng em chắc chắn nhớ rõ!" Tôi hét lớn.

Một cái tát giáng mạnh vào mặt tôi.

Trong nháy mắt, tôi nhìn thấy những ngôi sao vàng.

Cha tức giận nhìn tôi, ôm em trai lên.

"Em trai mày bị ngã ở trong trại hè, mày đang nói cái gì đấy?"

Tôi mất hồn mất vía đi theo cha về tới nhà.

Cha và bà nội ân cần hỏi han em trai, tôi trở về phòng một mình.

Phòng của tôi là một căn phòng nhỏ hẹp nhưng tiện ích.

Ở ngay bên cạnh cái chuồng heo chưa tới năm mét vuông, âm u, ẩm ướt, nhưng tôi rất thích.

Bởi vì đây là nơi duy nhất ở trong nhà mà tôi có thể ở một mình.

Một lát sau, cha tôi đã tới.

Ông ấy phạt tôi không được phép đi ra ăn cơm tối.

Cũng không biết đã qua bao lâu, tôi nằm ngủ mơ mơ màng màng ở trên giường.

Đột nhiên tôi bị một tiếng sột soạt đánh thức.

Loại âm thanh này giống như là âm thanh móng tay cào vào ván gỗ phát ra tiếng chói tai.

Tôi tỉnh dậy ngay lập tức.

Âm thanh truyền đến từ dưới gầm giường.

Ở đây thường xuyên gặp phải chuột, cho nên tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ khi nghe thấy tiếng động đó.

Đột nhiên ——

Khụ khụ.

Dưới gầm giường vang lên một tiếng ho khan rất nhỏ.

Tôi mạnh mẽ ngồi dậy.

Trong bóng tối, tiếng thở dốc mới vừa rồi kia cực kỳ rõ ràng.

Tim của tôi đập nhanh hơn.

Tôi căng thẳng cúi người xuống, lại đối mặt với một gương mặt trắng bệch.

Em trai nằm ở dưới gầm giường, nở một nụ cười kỳ dị với tôi.

04.

"Em đang làm gì ở dưới gầm giường của chị thế hả!" Tôi hoảng sợ nhìn em trai.

Em trai từ từ bò ra từ dưới gầm giường, cười toe toét với tôi.

"Em chỉ muốn nhìn chị của em một chút xem có ngủ ngon hay không mà thôi".

Em trai nói xong liền rời khỏi phòng.

Tôi ngồi ở trên giường nhưng không buồn ngủ, tim đập cực kỳ nhanh.

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bà nội thầm tụng kinh truyền đến từ bên ngoài phòng.

Hình như là truyền đến từ bên trong căn phòng nhỏ để bài vị.

Tôi rón rén leo xuống giường, đi đến cửa của căn phòng nhỏ.

Căn phòng mở ra một khe hở nho nhỏ, tôi ghé mắt vào khe cửa, nhìn vào bên trong.

Bà nội quỳ gối trước một cái bài vị, tụng kinh trong miệng.

Trong phòng, ngọn đèn mờ ảo chiếu vào bài vị ở trước mặt bà.

Ở bên cạnh bài vị vốn có của ông nội, thế mà bỗng nhiên có thêm một cái bài vị.

Tim của tôi điên cuồng đập nhanh hơn, chẳng lẽ đây là bài vị đã biến mất của em trai?

Nhưng tới khi tôi nhìn thấy rõ cái tên được viết ở trên bài vị, máu khắp người tôi giống như là đều đông cứng lại.

Chỉ thấy ở trên bài vị vậy mà lại viết tên của tôi.

Tô Tiểu Mễ.

"Tiểu Mễ à, cháu đừng trách bà nội, cũng đừng ở lại trong nhà của chúng ta nữa, yên tâm đi đầu thai đi".

"Ai bảo cháu là một đứa con gái chứ? Ba tháng trước, chiếc xe tải đó đã cán qua người cháu, chứ không phải em trai của cháu".

"Đại sư nói phải đối xử với cháu như bình thường, không thể để cho cháu nhận ra được chuyện cháu đã chết. Tiểu Mễ, cháu mau đi đi".

Bà nội nói lảm nhảm.

Lòng tôi lại lạnh tới tận xương tủy.

Thì ra người chết không phải là em trai?

Mà là tôi?

Tôi trở về phòng như người mất hồn.

Sau nửa đêm, tôi trằn trọc không thể ngủ được.

Điều kỳ lạ không phải là em trai, mà là tôi.

Vậy mà tôi lại chết rồi.

Tôi không thể tin được sự thật này.

Nhân lúc tất cả mọi người đều đã ngủ say, tôi quyết định đi xem sổ hộ khẩu của nhà.

Lúc trước tôi đã từng nghe thấy người già ở trong làng nói rằng, khi một người chết đi sẽ bị đóng một con dấu giấy chứng tử màu đỏ lên trên sổ hộ khẩu.

Cũng may tôi biết rằng sổ hộ khẩu của nhà vốn được để ở trong chiếc tủ nhỏ ở phòng khách, lập tức bị tôi lấy ra.

Tôi hồi hộp mở sổ hộ khẩu ra, lật đến trang có viết tên tôi.

Quả nhiên, một con dấu giấy chứng tử màu đỏ nổi bật được đóng ở trên đó.

Tôi bị sốc, sổ hộ khẩu lập tức rơi xuống đất.

Tôi ngồi bệt xuống đất, che mặt thầm khóc nức nở.

Hóa ra tôi đã thật sự chết rồi.

Thậm chí tôi còn chưa đi thăm thành phố lớn, cũng không được học hành tử tế, cứ như vậy mà chết.

Có lẽ là tiếng khóc của tôi đã làm phiền đến mẹ, tôi nhìn thấy bà ấy đi ra từ trong phòng, đứng trước mặt tôi, nhìn tôi bằng một loại ánh mắt phức tạp mà tôi không thể hiểu nổi.

"Mẹ". Tôi ngập ngừng kêu lên.

"Đi, mau lên!"

Mẹ đột nhiên mạnh mẽ bắt lấy tay của tôi, đẩy tôi ra bên ngoài.

"Đi đâu cũng được, đừng quay lại nơi này nữa!"

"Mẹ, mẹ đừng đuổi con, con sẽ đi khi thời gian đến, con biết con đã chết rồi". Tôi khóc nói.

Mẹ sửng sốt một chút, ngay sau đó tôi nhìn thấy đầu bà ấy xoay về hướng trong phòng một cách vô thức.

"Nói bậy bạ gì đó, con chưa chết, nhưng nếu như con tiếp tục ở lại chỗ này thì cách cái chết cũng không xa".

Tôi thẫn thờ nhìn mẹ, không hiểu bà ấy đang nói gì.

Đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng cha leo xuống giường.

Vẻ mặt của mẹ thay đổi, vội vàng đẩy tôi vào trong tủ.

"Đừng phát ra tiếng".

Sau khi bà ấy nói xong câu đó, liền đóng cửa tủ lại.

Tôi trốn ở trong cái tủ chật hẹp, xuyên qua khe hở nhìn thấy cha đi ra.

Sau khi liếc nhìn mẹ tôi, ông ấy trực tiếp đi thẳng vào phòng của tôi.

Chưa đầy một lát sau, cha tức giận đùng đùng đi ra với đôi mắt đỏ au.

Ông ấy túm lấy cổ áo của mẹ tôi: "Con điếm, mày đưa nó đi đâu rồi?"

05.

Mẹ tôi đứng ở đằng kia, mặc cho cha có ép hỏi ra sao, cũng không nói câu nào.

"Được lắm, gần đây tao không đánh mày, để mày quên mất mày có thân phận gì rồi à!"

Cha nổi giận đùng đùng, tát mạnh vào mặt mẹ một cái.

Mặt mẹ lệch sang một bên, nhanh chóng sưng phồng lên.

Tôi nhìn thấy hai dòng máu tươi chảy ra từ mũi của mẹ.

Tôi trốn ở trong tủ, trong lòng cực kỳ lo lắng.

Nhưng tôi nhớ kỹ lời mẹ dặn, bảo tôi tuyệt đối đừng lên tiếng.

Bà nội nghe thấy tiếng động cũng dẫn theo em trai đi ra.

Bà lạnh lùng nhìn mẹ tôi bị đánh, không có chút ý định ngăn cản nào.

"Con điếm, nói, nó ở đâu!"

Cha đá mạnh vào bụng mẹ tôi một cái.

Mẹ tôi phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, ôm bụng ngã xuống đất.

Nhưng ngay cả như vậy, bà ấy vẫn nghiến chặt răng, không chịu nói ra sự tồn tại của tôi.

Tôi cũng không có cách nào cứ trơ mắt nhìn mẹ tôi bị đánh đập như vậy.

Tôi lao ra, chắn trước mặt mẹ.

Tôi van xin nhìn cha, xin ông ấy đừng đánh mẹ tôi nữa.

Mẹ tôi cố hết sức giơ tay lên, bà ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn tôi, giọng nói khàn khàn tới cực điểm.

"Mày ra ngoài làm gì, đi ra, cút ra ngoài đi!"

Tôi chảy nước mắt, lắc đầu nói không đi.

Lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy bà nội nói với cha, tìm một sợi dây trói tôi lại.

"Con đã thật sự chết rồi sao?" Tôi khóc nói.

Cha nhìn tôi, đột nhiên thở dài một hơi: "Tô Tiểu Mễ, con đã chết rồi. Ba tháng trước, con đã chết, nhưng chúng ta không ngờ rằng con lại trở về sau bảy ngày đầu tiên".

"Con là một đứa con gái, không xứng được chôn cất ở bên cạnh mồ mả của nhà họ Tô chúng ta, cho nên chúng ta đã chôn cất con ở ngọn núi phía sau".

"Nếu như con không tin, cha sẽ dẫn con đi xem".

Tôi im lặng một lát, vẫn quyết định tận mắt nhìn thấy ngôi mộ của mình.

Lúc này mẹ lại cầm chặt tay tôi, liều mạng lắc đầu với tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi như thế ở trên mặt mẹ.

Đôi bàn tay to hiện đầy nếp nhăn kia của bà nội mạnh mẽ túm lấy tóc của mẹ tôi, kéo bà ấy vào trong phòng.

Sau khi mẹ tôi vùng vẫy hai cái, lại khôi phục biểu cảm chết lặng, chỉ là lúc nhìn tôi, mẹ đã chảy ra hai dòng nước mắt.

Tôi vẫn đi theo cha ra sau núi.

Là chân núi ở phía sau núi, tôi nhìn thấy một bia mộ được viết qua loa.

Lăng mộ của Tô Tiểu Mễ.

Khi tôi tận mắt nhìn thấy bia mộ của chính mình, trái tim đập loạn xạ.

"Giờ thì con đã tin rồi, đi thôi, kiếp sau hãy đầu thai thật tốt, đừng ở lại đây nữa. Đại sư nói, trói con lại giam cả đêm là con có thể rời đi".

Tôi đờ đẫn đi theo cha về nhà.

Đột nhiên, tôi vấp phải một hòn đá ở dưới chân.

Đầu tôi đập mạnh xuống đất.

Trên trán của tôi lập tức chảy ra máu đỏ tươi.

Tôi không để ý tới cảm giác đau đớn, lại nghi ngờ nhìn cha.

Nếu như tôi là ma tại sao còn có thể chảy máu?

Trừ khi, tôi còn sống.

Tôi thay đổi sắc mặt, đứng dậy chạy ra bên ngoài.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Đôi bàn tay to lớn kia của cha nắm chặt lấy tôi.

"Thả con ra! Cha gạt con! Con còn sống!" Tôi lớn tiếng hét lên và giãy giụa.

Cha phát ra một tiếng hừ lạnh lùng từ trong lỗ mũi, túm lấy tóc của tôi kéo về nhà.

Tôi hét lớn kêu "Cứu mạng", nhưng mà bây giờ là đêm khuya vắng người, căn bản là không có ai nghe thấy tiếng của tôi.

Lúc này, tôi nhìn thấy chú Trương.

Hình như chú Trương mới vừa đi uống rượu về từ bên ngoài, đi xiêu xiêu vẹo vẹo ngang qua con đường nhỏ ở trước mặt tôi.

"Chú Trương!"

Tôi giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, trong cơn tuyệt vọng lóe lên một tia ánh sáng hy vọng.

06.

Tôi nghĩ chú Trương hẳn là nghe được.

Chú ấy quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía tôi.

Tôi kích động hét lên.

"Chú Trương! Cứu cháu với!"

Chú Trương sửng sốt một chút, sau đó lập tức quay đầu đi, bỏ đi giống như là không nhìn thấy tôi.

Tâm tôi lập tức như tro tàn.

Cha tôi cười lạnh trói tay chân của tôi lại nhốt ở trong phòng.

"Tại sao lại làm điều này với tôi?" Tôi ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn cha tôi.

Có lẽ là từ trước đến giờ tôi chưa từng dùng loại ánh mắt này nhìn cha, cha sửng sốt một chút, cười nhạo một tiếng.

"Ai bảo mày là con gái, nhà họ Tô nghèo, chỉ có thể để mày ấm ức".

Cha tôi nói xong liền đóng cửa lại, rời đi.

Ngoài cửa sổ, đêm tối đáng sợ.

Đột nhiên, cánh cửa "Két…" một tiếng mở ra.

Em trai tôi đi vào, nó ngồi xổm ở trước mặt tôi, nhìn tôi cười.

"Chị ơi, thật ra ba tháng trước, em đúng là đã bị một chiếc xe tải cán qua". Em trai vừa nghịch móng tay vừa nói.

Tôi lạnh lùng nhìn nó, ra hiệu cho nó nói tiếp.

"Nhưng mà lúc đó em không có chết, may mà em chỉ bị gãy chân".

"Em được đưa đến bệnh viện để điều trị, đúng lúc đó có một nhân viên bán bảo hiểm đến phòng bệnh của em, cha cảm thấy cực kỳ hứng thú với cái bảo hiểm tai nạn này".

"Em cũng không hiểu lắm, dù sao thì em biết chỉ cần chị chết, nhà của chúng ta sẽ có rất nhiều tiền, cha nói em có thể lấy cô gái xinh đẹp nhất trong trường học".

Em trai vừa nói vừa nở một nụ cười hèn hạ bỉ ổi không phù hợp với lứa tuổi của mình.

Nghe em trai nói xong, tôi lập tức hiểu ra tất cả mọi chuyện.

Khoảnh khắc đó, trái tim tôi hoàn toàn lạnh lẽo.

Chú Trương và cha là cùng một phe.

Cho nên chú Trương mới có thể giúp đỡ cha hoàn thành một lời nói dối như vậy.

Em trai biến mất trong ba tháng qua, là vì đang hồi phục ở trong bệnh viện.

Bà nội và bố đã nghĩ ra một âm mưu để lừa tôi tin rằng tôi đã chết.

Thậm chí trên sổ hộ khẩu của tôi cũng bị bọn họ đóng một con dấu giả.

Lúc đầu tôi cho rằng mặc dù cha đối xử với tôi rất tệ, nhưng ít ra thì hổ dữ không ăn thịt con.

Thật sự không ngờ tới ông ấy lại vì thân phận tôi là một đứa con gái mà hạ sát thủ với tôi.

Em trai không nhìn thấy sự thay đổi trong biểu hiện của tôi, tiếp tục nói một cách tự hào: "Khi trời gần sáng, cha sẽ kéo chị ra sau núi để chôn cất".

"Loại phí tiền như chị đây, nên đổi rất nhiều tiền cho tôi mới đúng".

Cả người tôi tức giận đến phát run, nước mắt không kiềm được ào ào trào ra.



Lúc này, trong phòng thẩm vấn.

Chú cảnh sát mang tới cho tôi một ly nước ấm và một gói khăn giấy sạch sẽ đầy mùi thơm.

"Chú ơi, chuyện đã xảy ra đúng như lời cháu nói, cha, bà nội và em trai, bọn họ đều muốn cháu chết". Tôi run rẩy nói.

Chú cảnh sát trẻ tuổi nhìn tôi, lộ ra ánh mắt cực kỳ đồng cảm lại hoang mang.

"Cháu gái, chú rất đồng cảm với những gì đã xảy ra với cháu, nhưng mà chú không hiểu, tại sao cuối cùng lại phát hiện ra thi thể của cha, em trai và bà nội của cháu ở trong quan tài?"

Tôi hít một hơi thật sâu, nói về những việc đã trải qua làm tôi đau đớn của đêm hôm đó một lần nữa.



Sau khi em trai rời đi, tôi đã nghĩ cách trốn thoát.

Tôi không chỉ muốn trốn thoát, tôi còn muốn đưa mẹ thoát khỏi hang ổ quỷ dữ này.

Sợi dây của cha trói không lỏng cũng không chặt, dường như cha cho rằng tôi không có đủ sức để thoát ra.

Nhưng ông ấy đã xem thường ý chí muốn sống của tôi.

Tôi điên cuồng cọ sợi dây vào những chỗ sắc nhọn nhô ra ở trên kệ sau lưng.

Sau nửa tiếng.

Sợi dây ở trên tay cuối cùng cũng đã đứt.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa.

Nhưng tôi không ngờ rằng cha tôi đang ngồi xổm ở bên ngoài, tay cầm một cây liềm, mở to mắt nhìn tôi.

07.

Cha cầm một cây liềm, cặp mắt đỏ au, ép từng bước một về phía tôi.

"Chớ có trách tao, có trách thì trách mày là con gái".

Cha tôi vung cây liềm lên, chém về phía tôi.

Trong thời điểm này, tôi bộc phát dục vọng sống sót.

Tôi mạnh mẽ nhảy sang một bên, thành công tránh khỏi cây liềm của cha tôi.

Cây liềm chém vào tủ, dính chặt vào bên trong.

Nhân lúc cha đi gỡ cây liềm ra, tôi nhặt một thanh gỗ ở trên mặt đất lên, đứng ở phía sau lưng ông ấy.

Tôi nghĩ đến tất cả những điều ông ấy đã làm để giết tôi, tàn nhẫn đập một cái thật mạnh vào đầu của ông ấy.

Cha không dám tin mở to mắt nhìn tôi, thân hình cao lớn lắc lư rồi ngã xuống.

Máu tươi chảy xuống từ trên đầu của ông ấy, cha vừa lẩm bẩm "Giết chết con điếm này" trong miệng, vừa cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất.

Nhưng mà có lẽ tôi gõ mạnh quá, cha vẫn chưa thể đứng dậy được.

Lúc này bà nội lao ra, bà nhìn thấy bộ dạng của cha, hét lên, lớn tiếng chửi bới tôi.

Bà cầm lấy một cây dao làm bếp, lúc định lao vào tôi, mẹ tôi đột nhiên nhảy ra từ phía sau, nắm chặt lấy cánh tay của bà nội.

"Không, đừng làm tổn thương con bé". Mẹ tôi rơi nước mắt nói.

"Con điếm chết tiệt, lúc trước nhà họ Tô chúng ta bỏ ra mười ngàn tệ để mua mày về, chỉ vì muốn để cho mày nối dõi tông đường cho nhà họ Tô chúng ta". Bà nội chửi bới một cách hung ác.

"Dù sao mày cũng không thích nó, không bằng giết chết để cho nhà họ Tô chúng ta có thêm một ít tiền, cho nhà họ Tô chúng ta có thêm một đứa cháu trai vàng".

"Giết chết chị ấy, giết chết chị ấy!" Em trai ở bên cạnh vỗ tay tán thưởng.

Giọng nói của bọn họ đan xen vào nhau ở trong đầu tôi.

Con điếm.

Đồ hèn hạ.

Tôi là con gái cho nên tôi đáng chết.

Tôi giống như phát điên, cầm lấy thanh gỗ lao tới trước mặt bà nội.

Bà nội cũng bị tôi làm cho hoảng sợ.

Bà liền chém về phía tôi theo bản năng.

Trên tay của tôi truyền đến một cơn đau dữ dội.

Nhưng tôi đã chẳng để ý tới sự đau đớn nữa.

Nếu như tôi không bảo vệ mẹ tôi, e rằng hôm nay tôi và bà ấy đều phải chết ở chỗ này.

Thanh gỗ đập vào đầu bà nội, bà nội đau đớn rên rỉ một tiếng rồi ngã xuống đất.

Em trai đứng ngốc ở đó, không dám nhúc nhích.

Tôi trừng mắt liếc nó một cái, nhưng em trai không còn vẻ mặt kiêu ngạo như lúc trước nữa, cả người đều run rẩy.

Một dòng chất lỏng màu vàng còn sót lại giữa hai chân nó.

Tôi nắm lấy tay mẹ, dẫn theo mẹ chạy ra ngoài.

Trong phòng thẩm vấn.

Tôi lau những giọt nước mắt còn chưa khô quanh mi: "Chú ơi, sau khi mẹ con cháu trốn thoát, cháu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, sau khi chúng cháu ở lại khách sạn một đêm, ngày hôm sau liền báo cảnh sát".

Chú cảnh sát nhìn tôi, vốn là vẻ mặt đồng cảm đột nhiên trở nên trang trọng.

"Tô Tiểu Mễ, tôi muốn nghe sự thật". Chú cảnh sát nghiêm nghị nói.

Tôi sợ đến mức co rúm lại một chút.

"Chú ơi, chú đang nói cái gì vậy? Sao cháu nghe không hiểu". Tôi sợ hãi nói.

Chú cảnh sát nhìn chằm chằm vào mắt tôi: "Tô Tiểu Mễ, mẹ của cháu cũng đã chết từ lâu rồi".

Tôi sững sờ nhìn chú cảnh sát.

Mẹ vẫn luôn ở bên cạnh tôi, sao mẹ của tôi có thể chết được?

Tôi lo lắng đứng dậy, gầm lên giống như một con thú bị mắc bẫy: "Cháu có mẹ! Mẹ của cháu vẫn luôn luôn bảo vệ cháu!"

Chú cảnh sát trực tiếp đưa cho tôi một tờ giấy.

Đây là một tờ giấy chứng tử.

"Mẹ của cháu, Trương Khả, vốn là một sinh viên đã bị bắt cóc bán về thôn, sau khi sinh ra cháu và em trai cho cha cháu, đã nhanh chóng phát điên.

Cuối cùng thi thể của bà ấy đã được phát hiện ở dưới sông, Tô Tiểu Mễ, mẹ của cháu, đã chết rồi".

08.

Cả người tôi giống như bị rút hết sức lực, ngồi ngây ra đó, nhìn giấy chứng tử của mẹ.

Mẹ ở trong bức ảnh rất trẻ trung, cười rất thoải mái, hoàn toàn không phải là cái dạng mà tôi thường nhìn thấy kia.

"Cho nên cháu vẫn luôn tưởng tượng rằng mẹ của cháu, Trương Khả, vẫn còn sống đúng không?" Chú cảnh sát nhìn vào mắt tôi, hỏi.

Một số ký ức bị tôi quên mất lập tức hiện lên ở trong đầu tôi.

Lúc ba tuổi, tôi đã biết mẹ của tôi là người phụ nữ xinh đẹp nhất, thông minh nhất ở trong thôn.

Nhưng bà ấy không thích, thậm chí bà ấy cũng không muốn nhìn tôi.

Bà ấy nói với mọi người rằng mình là một sinh viên, bị bắt cóc đến đây, bà ấy muốn trở về.

Bà nội và cha tôi cũng không thích tôi, bọn họ mắng tôi là thứ mất tiền.

Lúc sáu tuổi, mẹ tôi đã chạy trốn một lần.

Nhưng đã nhanh chóng bị cha bắt trở về, đánh gần chết.

Sau đó, mẹ tôi cũng không dám chạy trốn nữa.

Thật ra tôi rất vui vẻ vì mẹ có thể ở lại với tôi, tôi rất yêu bà ấy.

Lúc tôi bảy tuổi, mẹ tôi sinh ra em trai.

Bà nội và cha tôi đều rất vui vẻ, bọn họ đối xử với em trai tốt hơn rất nhiều lần so với tôi.

Nhưng mẹ tôi không vui vẻ một chút nào, ánh mắt của bà ấy trở nên đờ đẫn, luôn luôn nhìn về hướng cửa thôn.

Rốt cuộc cũng có một ngày, bọn họ phát hiện ra thi thể của mẹ tôi ở dưới sông.

Mẹ tôi đã chết.

Tôi rất đau lòng.

Nhưng vào buổi tối, mẹ tôi lại trở về.

Mặc dù bà ấy vẫn lạnh nhạt như lúc trước, nhưng ít ra bà ấy lại ở bên cạnh tôi.

Lúc này, mẹ tôi đang ở ngay đây với tôi.

Tôi quay đầu nhìn ra sau lưng.

Mẹ tôi đứng đó, nở một nụ cười với tôi.

Tôi cũng cười.

"Chú cảnh sát, mấy chú đã nhầm rồi, mẹ của cháu chưa có chết, bà ấy ở ngay đây".

Chú cảnh sát đứng dậy, đột nhiên thở dài một hơi.

Tôi nhìn thấy chú ấy đi ra, nói chuyện với một người đàn ông đeo mắt kính.

"Chứng rối loạn hoang tưởng của Tô Tiểu Mễ đã rất nghiêm trọng, con bé đã hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới của riêng mình".

"Đối với Tô Tiểu Mễ mà nói, mẹ chính là trụ cột tinh thần để con bé sống tiếp, dưới sự bạo hành và ngược đãi trong thời gian gian dài, Tô Tiểu Mễ đã tưởng tượng ra một động lực có thể giúp cô ấy sống tiếp".

"Bác sĩ đã kiểm tra thân thể của con bé, cha của con bé thật sự là súc vật".

Tôi nhìn thấy chú cảnh sát liếc nhìn tôi một chút, chú ấy siết chặt nắm đấm, sắc mặt cực kỳ u ám.

Tôi hơi căng thẳng.

Tôi không biết bọn họ đang nói cái gì.

Mẹ tôi đứng ở bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng.

Bà ấy an ủi tôi, đừng sợ.

Bà ấy sẽ luôn ở bên tôi.

Tôi dần dần bớt sợ hãi.

Có mẹ ở đây tôi rất yên tâm.

"Tô Tiểu Mễ đã bị suy dinh dưỡng trong một thời gian dài, toàn bộ cơ thể của con bé đều bị thương ở các mức độ khác nhau".

"Dân làng nói với chúng tôi rằng, bà nội, cha và em trai của Tô Tiểu Mễ, thường xuyên bạo hành con bé bằng lời nói xúc phạm và thể xác. Một lần nghiêm trọng nhất chính là Tô Tiểu Mễ suýt chút nữa bị cha của con bé dìm chết".

Tôi nghe thấy giọng nói của chú cảnh sát có chút nghẹn ngào nói: "Cho nên con bé cũng không chịu được nữa, có đúng không?"

"Con bé không thể chịu đựng được nữa, con bé đã cho thuốc diệt chuột vào trong chén của bọn họ rồi chôn thi thể của bọn họ ở trong quan tài, nhưng con bé ép buộc bản thân mình quên đi chuyện này, cũng tự nói với chính mình rằng, chính mẹ con bé là người đã cùng con bé trải qua tất cả mọi chuyện".

Bọn họ nhìn tôi với vẻ thương xót.

Ngay sau đó, tôi được đưa đến một bệnh viện.

Nhưng nơi đây thoải mái hơn, lớn hơn ở nhà.

Có rất nhiều cô chú nói chuyện với tôi, tôi sống rất hạnh phúc.

Ở cùng phòng với tôi chính là một đứa bé trai, nghe mấy chú nói em ấy mắc chứng tự kỷ.

Em ấy không thích nói chuyện, thế nên tôi đã kể với em ấy một câu chuyện.

"Em có muốn nghe bí mật của chị không?" Tôi nháy mắt, vừa cười vừa nói.

Mặt em ấy không biểu tình nhìn tôi.

"Câu chuyện này tên là một đứa bé gái, đã dùng biểu hiện giả dối, lừa gạt tất cả mọi người".

09.

Cậu bé ngơ ngác nhìn tôi, dường như không hiểu tôi đang nói cái gì.

Tôi nhẹ nhàng nở nụ cười, sờ lên đầu của em ấy.

"Thật tốt khi em là một đứa bé trai".

Cậu bé cái hiểu cái không nhìn tôi.

"Nếu như chị sinh ra cũng là một đứa bé trai, có phải cũng sẽ trôi qua hạnh phúc giống như em trai không". Tôi nhẹ nhàng nói.

Sau khi nói xong, tôi lại cười tự giễu, kể cho cậu bé nghe câu chuyện của tôi.

Lúc bảy tuổi, mẹ của tôi đã chết, thi thể của bà ấy ngâm ở dưới sông, đến nay tôi vẫn nhớ rõ khuôn mặt kinh khủng, sưng vù kia của bà ấy.

Tôi hơi đau lòng, nhưng cũng không phải rất đau lòng, bởi vì tôi vẫn luôn biết rõ, mẹ tôi không thương tôi. Bà ấy bị bắt cóc đến đây, gia đình mà bà ấy yêu thương vẫn luôn ở thành phố lớn xa xôi kia.

Bà ấy rất ít khi nói chuyện với tôi, cho dù là lúc trước khi bị điên, nhưng đôi khi bà ấy cũng sẽ nói cho tôi biết, thành phố lớn sầm uất hơn rất nhiều so với nơi này, ở đó con gái sẽ được cưng chiều.

Bà ấy chưa từng coi tôi là người nhà của bà ấy, tôi vẫn luôn biết rõ, nhưng tôi không trách mẹ tôi, bà ấy còn đáng thương hơn tôi. Từ khi sinh ra tôi đã sống ở trong bóng đêm, còn bà ấy đã từng sống ở trong hạnh phúc.

Không có gì đáng sợ hơn là nhìn thấy bóng tối sau hạnh phúc.

Sau khi mẹ tôi chết, tất cả công việc ở trong nhà đều đổ lên đầu tôi.

Tôi không biết bé gái bảy tuổi bình thường cần phải làm cái gì, nhưng tôi đều phải thức dậy vào lúc sáu giờ mỗi ngày, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

Có một lần tôi phát sốt, ngủ quên, không thức dậy đúng giờ.

Cha tôi nắm lấy cổ của tôi, dìm mặt tôi vào trong chum nước.

Sức lực của ông ấy rất lớn, tôi tưởng mình suýt chút nữa đã chết đuối.

Đến nay tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt lạnh lùng kia của cha tôi, ánh mắt của ông ấy nói cho tôi biết, nếu như tôi không tuân thủ yêu cầu của bọn họ, tôi sẽ thật sự chết.

Lúc mới bắt đầu tôi rất thích em trai tôi, nhưng nó cũng không thương tôi.

Nó cũng giống như cha và bà nội, chỉ biết mắng tôi là thứ mất tiền.

Nó thường ăn trộm tiền ở nhà, sau đó đổ lên đầu tôi.

Lần nào tôi cũng bị cha tôi đánh cho gần chết.

Lúc mười một tuổi, tôi có kinh.

Tôi không biết kinh nguyệt là cái gì, tôi nghĩ rằng mình sắp chết rồi.

Người cho tôi gói băng vệ sinh đầu tiên là một người dì cực kỳ xinh đẹp.

Nghe dân làng nói, dì ấy đã đi làm ở thành phố lớn từ lúc còn rất nhỏ, làm loại công việc kia.

Tôi không biết loại công việc kia là cái gì, dù sao thì dân làng đều có thái độ rất tệ đối với dì ấy.

Nhưng dì ấy rất dịu dàng, dì ấy là người dịu dàng nhất mà tôi từng nhìn thấy.

Dì ấy khui một gói băng vệ sinh cho tôi, rất thơm, rất mềm mại.

Dì ấy đã dạy tôi cách sử dụng như thế nào, còn cho tôi thêm vài gói.

Dì ấy nhanh chóng bị dân làng mắng mỏ và rời đi.

Trước khi dì ấy lên xe, tôi lấy can đảm chạy tới trước mặt dì ấy.

Tôi xin dì ấy đưa tôi đi, dì ấy do dự một chút rồi gật đầu.

Tôi mừng như điên, ngay lúc tôi muốn rời đi với dì ấy, cha tôi tát tôi một cái.

"Nếu không muốn chết thì đừng có xen vào chuyện bao đồng". Cha tôi cầm một cây liềm, trên người còn dính máu của con gà mà ông ta vừa giết, nói.

Xe của dì chạy đi.

Hy vọng của tôi, ánh sáng duy nhất của tôi cũng đã biến mất.

Một buổi tối năm mười hai tuổi.

Bà nội nắm lấy cổ tôi, bà nhìn tôi với ánh mắt ghen tị, nói tôi là con điếm giống như mẹ tôi.

Bà cầm một cái nếp lửa*, muốn đốt cháy gương mặt của tôi.

(*) một dụng cụ đốt lửa thời xưa của người Trung Quốc. Được làm từ giấy, rơm,... Nhà giàu có sẽ cho thêm các chất dễ cháy như lưu huỳnh, nhựa thông,... Lúc dùng thì gỡ nắp làm bằng ống tre ra rồi thổi vào, còn nếp lửa có thêm các chất dễ cháy thì chỉ cần lấy nắp ra là được.

Tôi khóc kêu bà nội buông tha cho tôi.

Em trai ngăn cản bà nội.

Tôi cho rằng nó muốn cứu tôi.

Nhưng nó lại thờ ơ nói: "Bà nội, cha đã nói rằng nó cũng chỉ có gương mặt đó thôi, mặt nhìn xấu thì không bán được giá tốt, sao con còn có thể cưới được nàng dâu xinh đẹp?"

"Chị ơi, sao chị khóc?" Cậu bé nhìn tôi nói.

Em ấy giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho tôi.

Tôi cười lau khô nước mắt.

"Gần đây, cha chị muốn bán chị cho một ông lão ế vợ.

Ông ta đã bốn mươi tuổi, mặt mũi đầy sẹo rỗ, nghe nói trên người còn có loại bệnh truyền nhiễm kia, không có người phụ nữ nào dám gả cho ông ta.

Hóa ra giá trị của chị chỉ có năm ngàn tệ.

Thế là, chị nhân lúc bọn họ đi ra ngoài, mua một lọ thuốc diệt chuột cho vào trong cơm của bọn họ.

Chị rất sợ hãi, cho nên chị đã nghĩ đến, nếu như mẹ chị ở đây, bà ấy có thể khen ngợi chị hay không.

Cho nên chị giả bộ bị bệnh, bọn họ đều rất tin tưởng chị".

Tôi cười rất vui vẻ.

Nhưng cậu bé lại nói cho tôi biết, nước mắt ở trên mặt tôi càng ngày càng nhiều.
Chương kế tiếp