Trộm Phu

Chương 6: Bến tàu(H)
Lúc Quý Nam tỉnh dậy đã quá thời gian đi học,Phùng Viễn ngồi ở bên giường đem điếu thuốc đặt dưới mũi ngửi

"Muốn hút liền hút" Quý Nam 'phốc xuy' bật cười ra tiếng,mở miệng mới cảm thấy cổ họng bỏng rát vô cùng,y cũng không để ý,thò mũi chân ra khỏi chăn đá đá Phùng Viễn "Nhịn không thấy khó chịu sao?"

Phùng Viễn ném điếu thuốc bổ nhào lên giường ôm lấy Quý Nam,gập ngón trỏ chọc chọc chóp mũi y "Em không thích mùi thuốc lá"

"Anh trước đây hút không ít thuốc" Quý Nam lười biếng vặn người,eo lưng đau nhức,chân cũng không còn cảm giác,may mà cảm thấy bên trong hoa huyệt nhẹ nhàng thoải mái,chắc hôm qua Phùng Viễn đã giúp y tẩy rửa

Phùng Viễn ôm y không nói lời nào,Quý Nam tỉnh ngủ nhưng vẫn thấy mệt liền cũng không lên tiếng,bọn họ yên lặng nằm một lát,rốt cuộc Quý Nam cũng mở miệng hỏi trước "Nói xem,tính bồi thường em như thế nào?"

"Còn nhớ thương chuyện này" Phùng Viễn khóe miệng ôn nhu cong lên "Không phải nói uy no em nhiều thêm vài lần sao?"

"Nói chuyện đứng đắn" Quý Nam lại đá anh rể một cước

Phùng Viễn nghe vậy quả thật nghiêm túc hẳn lên,vuốt sợi tóc xoã trên trán y "Sau này ai cùng anh rể dành em,anh rể liền dùng súng bắn hắn" Nói xong còn hung hăng bồi thêm một câu "Nhất là cái tên Triệu gia vương bát đản kia...."

Quý Nam nghe được trong lòng ngọt ngào,lại sợ Phùng Viễn nói ra lời nói không nên liền đem tay bưng kín miệng hắn "Được rồi,đến lúc nên gả vẫn phải gả thôi"

"Anh xem hắn có dám cưới người của anh ?" Phùng Viễn hừ lạnh một tiếng,tay niết nhẹ vài cái lên đoá hoa vẫn còn đang sưng đỏ của Quý Nam

Quý Nam ăn đau sắc mặt trắng bệch,run rẩy kêu một tiếng "Anh rể" Phùng Viễn nhất thời mềm lòng,ôm y lại dỗ ngọt một hồi,thấy vẻ mặt y tốt hơn mới cúi xuống cùng y hôn môi

Quý Nam vẫn là thích cùng Phùng Viễn hôn,chủ động ngửa đầu cùng hắn hôn một lát

"Đợi sau này anh cùng chị gái em nói chuyện,đem em qua Phùng gia nuôi" Phùng Viễn ôm y hàm hồ nói "Không ai dám khi dễ em"

Quý Nam vẫn không tin,chỉ cười nói:"...... Anh mơ đẹp lắm"

"Thật sự." Phùng Viễn buông y ra,cúi người cùng y trán kề trán "Anh rể nuôi em một đời"

Quý Nam nằm ở trên giường kinh ngạc nhìn Phùng Viễn hồi lâu,trong ánh mắt xuất hiện ra một tia ý cười nhàn nhạt,lại trong giây lát tan ra,hơi nước dâng lên trong khoé mắt,y nhìn chằm chằm Phùng Viễn tâm bỗng siết chặt,ánh mắt không chớp liều mạng đem nghẹn ngào đều nuốt vào

"Em đợi" Quý Nam nâng tay nhéo nhéo mũi Phùng Viễn,dời tầm mắt ra nhìn phân nửa tuyết đọng đã tan bên ngoài cửa sổ

"Đừng có nhìn,chói mắt" Phùng Viễn nhìn không được liền đem lòng bàn tay bao trùm lên hai mắt Quý Nam,không bao lâu bàn tay liền bị nước mắt làm ướt

"Tiểu bảo bối của anh...." Phùng Viễn thở dài đem đầu dụi vào hõm vai Quý Nam "Em khiến anh đau lòng muốn chết"

"Muốn chết?" Quý Nam trong thanh âm mang theo khó chịu

"Không chết được,còn muốn thương em cả đời" Phùng Viễn nghiêng đầu hôn lên hầu kết của y,đầu lưỡi nóng bỏng làm y liên tiếp run rẩy

Quý Nam bỗng bật cười:" Lại nói vài lời dễ nghe dỗ em"

"Đâu phải chỉ dỗ em......" Phùng Viễn đem tay cẩn thận xoay người y lại,quả nhiên trong cặp mắt kia chứa đầy nước mắt,ánh sáng bên ngoài cửa sổ chói lọi chiếu vào,giống hồ nước chứa đầy băng tan,tim Phùng Viễn như bị ai dùng dao cắt vài nhát "Anh có lúc nào lừa em?"

Quý Nam cắn môi không nói chuyện,lồng ngực kịch liệt phập phồng,đứng dậy khoác quần áo đi đến đầu giường cầm lấy hộp thuốc lá,rút một điếu nhét vào miệng Phùng Viễn "Lửa đâu?"

"Không hút" Phùng Viễn đem điếu thuốc siết trong lòng bàn tay "Em không thích mùi thuốc"

Quý Nam cúi đầu ở bên giường bò đến bò đi, cuối cùng tìm được hộp diêm,không hỏi ý kiến của Phùng Viễn đã thử quẹt một que,sau đó cẩn thận đưa lại gần châm điếu thuốc đang ở trên tay Phùng Viễn

Que diêm bùng lên ngọn lửa lớn trong giây lát,đến lúc tắt dần mà đầu thuốc Phùng Viễn đang cầm vẫn nguyên vẹn không đỏ lửa

Phùng Viễn thở cũng không dám thở,ngậm điếu thuốc tựa vào đầu giường không nhúc nhích,sợ làm bị thương y.Quý Nam ôm đầu gối nhìn Phùng Viễn,tầm mắt như có như không say đắm nhìn,cách tầng hơi nước khuôn mặt anh rể mông lung vài phần,so với ngày thường đặc biệt ôn nhu

Phùng Viễn không động đậy chìm vào trong ánh mắt đó,nâng tay lau khoé mắt y "Ở trước mặt anh em đặc biệt khóc nhiều"

Quý Nam lúc này mới phát giác trên mặt mình chảy đầy nước mắt,nhào qua vòng tay ôm cổ Phùng Viễn,một lúc sau mới thấp thỏm nói "Anh rể,em không muốn gả cho người khác"

"Nói cái gì đấy,anh bảo gả em lúc nào?" Phùng Viễn cố ý đùa với y,đem người ôm lên ngồi trên đùi mình

Quý Nam không khóc, nheo mắt lại trầm mặc hồi lâu,bỗng nhiên kéo dài thanh âm 'Nga' một tiếng,sáng tỏ nói:"Anh là không nỡ gả em cho người khác."

Phùng Viễn bị chọc trúng tâm tư dở khóc dở cười,gập ngón tay gõ gõ trán y: "Thật đã đem em chiều hư"

"Xứng đáng" Quý Nam chí đắc ý thoả mãn cười rộ lên,một bên đem cúc áo cài lại,một bên từ trên đùi Phùng Viễn bò xuống "Anh giúp em xin phép?"

"Xin nghỉ ba ngày." Phùng Viễn ngồi ở bên giường tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào y

"Lâu như vậy?" Quý Nam đem cúc áo cài xong,hơi hơi thở dài "Lại phải học bù"

Phùng Viễn thấy y mặc xong quần áo,liền ôm vai y hướng ra cửa "Mang em ra ngoài đi dạo,không cần đọc sách"

"Không còn sức nữa" Quý Nam ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn cùng Phùng Viễn ra ngoài

Cũng không phải thật sự đi dạo,xe chạy hướng đến bến tàu của Phùng gia,Phùng Viễn một bên lái xe một bên câu được câu không cùng Quý Nam nói chuyện,tâm trạng thật sự rất tốt. Xe dừng lại liền đem Quý Nam từ trên xe ôm xuống,đi được vài bước thấy Quý Nam thực sự muốn tức giận mới bằng lòng buông tay

Gió nơi bến tàu thổi mạnh mang theo hương vị rỉ sắt,Phùng Viễn đem áo khoác khoát lên đầu vai Quý Nam,ngậm điếu thuốc bên khoé miệng.Quý Nam khoé mắt liếc nhìn hắn,trong lòng biết anh rể muốn hút thuốc nhưng ngại chính mình khó chịu liền cố gắng nhịn xuống,trong lòng cảm thấy buồn cười cũng không mở miệng chọc thủng,cứ như vậy chậm rì rì theo sau Phùng Viễn. Kì thật trên áo khoác của Phùng Viễn còn mang theo mùi thuốc lá,Quý Nam cảm thấy không thoải mái nhưng nghĩ đến là áo của anh rể liền cái gì cũng bỏ qua,trong lòng dâng lên từng trận ấm áp

Xa xa truyền đến vài tiếng thét to,Phùng gia gia nghiệp lớn hơn Quý gia,nên nhóm công nhân dỡ hàng cũng đông,Quý Nam kiễng mũi chân nhìn một cái,thầm nghĩ trách không được Phùng Viễn ngày Tết còn bận rộn,nhiều chuyện như vậy một mình hắn gánh vác phải mất bao nhiêu tâm tư cùng công sức

"Gia, ngài như thế nào đến đây?" Không biết hoả kế đi từ chỗ nào đến,nhìn qua cùng Phùng Viễn rất quen thuộc,lấy ra hộp diêm muốn giúp hắn châm điếu thuốc

"Ngươi đứng qua một bên......" Phùng Viễn cười mắng làm bộ muốn đạp,đem điếu thuốc vứt đi,nói, "Hôm nay bắt đầu cai thuốc,các ngươi ai cũng đều không cho hút"

Hỏa kế tinh thần nhất thời suy sụp,vòng quanh Phùng Viễn đi vài vòng,rốt cuộc phát hiện Quý Nam bên cạnh nãy giờ,tròng mắt di chuyển lập tức tỏ vẻ đã hiểu: "Gia,đây chính là bảo bối của ngài,tiểu thiếu gia Quý gia?"

"Ngươi nói thật nhiều" Phùng Viễn đem Quý Nam kéo vào trong lòng, "Vô sự hiến ân cần"

Hỏa kế vừa thấy tư thế này liền biết chính mình đoán đúng,vuốt mặt đối với Quý Nam chớp mắt,liều mạng làm động tác hút thuốc,thầm muốn tiểu công tử này giúp mình cầu tình,nhưng hắn không biết chính y không thích mùi thuốc lá

Quý Nam âm thầm buồn cười,giơ chân đá Phùng Viễn một cái

"Làm sao?" Phùng Viễn cúi đầu đem áo khoác trên người Quý Nam khép lại,sợ y cảm lạnh

Quý Nam mím môi cười cười:"Anh không có tiết tháo bắt người khác bỏ thuốc theo mình?"

"Còn không phải sợ về sau em tới chỗ này ngửi thấy khó chịu sao?" Phùng Viễn cúi người cùng y thì thầm,hơi thở hun hai bên tai Quý Nam đều đỏ lên "Đến lúc đó lại muốn phát giận"

Quý Nam lại nhấc chân đá Phùng Viễn,bận tâm ở trước mặt người ngoài liền chừa cho anh rể chút mặt mũi,nhẫn,đem Phùng Viễn đẩy ra đi về phía trước

"Ôi tiểu bảo bối......" Phùng Viễn đuổi theo giữ chặt cổ tay Quý Nam "Em chạy lung tung cái gì?"

Bọn họ cãi nhau ầm ĩ một thoáng chốc liền đến bến tàu,nhóm công nhân thấy Phùng Viễn kêu một tiếng "Gia",cũng có người gọi "Ông chủ", Phùng Viễn không ngại bẩn,đứng lại kiểu tra chút hàng hoá,cảm giác gió thổi lạnh thêm vài phần liền mang Quý Nam đến nghỉ tạm tại phòng nhỏ bên kia. Sau khi kêu người bưng thêm vài chậu than,rửa tay sạch sẽ rồi mới sờ tay Quý Nam,cảm giác vẫn ấm áp mới yên lòng

Quý nam tuy rằng sinh ra tại thời điểm Quý gia xuống dốc,đến cùng vẫn là tiểu công tử,chưa bao giờ đến những địa phương như thế này,bên bờ phòng nhỏ cũng thực đơn sơ,không giống như là nơi để Phùng Viễn ở lại

Phùng Viễn cũng không nói gì thêm "Thời điểm bận rộn quá vào đây nghỉ ngơi một chút cũng được"

Quý Nam như có chút đăm chiêu "Nha" một tiếng.

Phòng nhỏ này chỉ để một cái giường đơn cùng một cái bàn,bỏ thêm mấy chậu than liền cảm thấy chật chội,Quý Nam cũng không cảm thấy ghét bỏ,chỉ nghĩ đến Phùng Viễn cùng y đều là công tử gia nhưng lại không giống nhau,trách không được Phùng gia gia nghiệp vẫn luôn lớn mạnh

Phùng Viễn ngồi ở bên giường nâng cằm xem Quý Nam đỏ mặt, trong lòng nóng lên, thấp giọng gọi:"Tiểu Nam."

Quý Nam cũng không thèm nhìn tới Phùng Viễn,đưa tay cởi khuy áo khoác

"Đây là......" Phùng Viễn hoảng sợ,thò tay đem người kéo vào trong lòng

"Điểm tâm tư đó của anh em còn không đoán được?" Quý Nam khoá ngồi trên đùi anh rể đem áo cởi ra,gấp gọn để lên đầu giường "Gấp cái gì"

"Thật không uổng công thương em" Phùng Viễn gợi lên khoé miệng,ngồi ở bên giường nhỏ cởi quần y,lại nhanh tay cởi quần áo của mình,không làm khúc dạo đầu mà thẳng lưng tiến vào

Quý Nam trong mắt dâng lên hơi nước,ôm vai anh rể nhỏ giọng rên rỉ,cũng không đau như lần đầu tiên mà bên trong chỉ hơi trướng

Cũng lạnh đến mức lợi hại.

Nơi này không thể so với Quý trạch,mấy chậu than bưng vào còn chưa cháy lớn,trên người Phùng Viễn vẫn mang theo hơi nóng,Quý Nam liền dán ngực mình lên ngực anh rể tìm hơi ấm,thế nhưng sau lưng vẫn lạnh không chịu được

Phùng Viễn sau khi cắm được vào thở ra một hơi thoả mãn,xốc chăn lên cùng Quý Nam lăn vào,cuối cùng vẫn là sợ y bị lạnh,nhẹ đâm vài cái,tay sờ soạng khắp người Quý Nam

"Không đau đi?" Phùng Viễn ngậm vành tai Quý Nam hỏi

"...... Không thoải mái, quá lớn." Quý Nam đầu chôn trong chăn rầu rĩ oán giận.

Phùng Viễn vừa nghe liền vui vẻ,tách hai cánh mông Quý Nam hung hăng hướng bên trong đỉnh vào "Là nơi này đi? Anh rể sẽ khiến em thoải mái"

Eo Quý Nam mạnh bắn lên,nằm trong chăn vặn vẹo thân mình,hai mắt ướt sũng,khẽ nhếch miệng thở dốc. Phùng Viễn thay đổi góc độ đâm chọc liên tục khiến y chịu không nổi,tựa như bị người bắt được mệnh môn*,không kể nặng nhẹ,chỉ cần đâm một chút liền khiến mình mềm thành vũng nước,một câu cũng không nói nên lời,vật giữa hay chân bị Phùng Viễn đỉnh đến run rẩy đứng lên.Quý Nam bỗng ưỡn ngực ôm chặt cổ anh rể,theo đó hoa huyệt phun ra chất lỏng đậm sệt

(*mệnh môn:kinh huyệt ở giữa hai trái thận,được xem là cửa ngõ của đời sống)

"Lúc này cũng sẽ không đau" Phùng Viễn ôm Quý Nam lên,để y quỳ ghé vào trên giường,sau đó thẳng lưng đâm vào

Quý Nam không thích tư thế này,sẽ không nhìn thấy mặt anh rể,tiến vào từ phía sau khiến Phùng Viễn đi vào được sâu hơn,y giãy giụa bò về phía trước,Phùng Viễn liền nâng eo theo sát phía sau ra sức trừu sáp,thẳng đến khi dâm thủy dính trên hoa huyệt bị đâm đến sủi bọt,tay lại đi nhu nhu hoa hạch đỏ tươi

"Không được...... Không được......" Quý Nam hai chân mềm nhũn,tê liệt ngã xuống trên giường

Phùng Viễn cười ghé lại gần,bàn tay to lớn trùm lên mu bàn tay y,ngón tay tìm kẽ hở ở giữa cắm vào khiến mười ngón giao nhau,thẳng lưng đâm vào huyệt đạo nóng ướt,âm thanh gợi cảm "Tiểu Nam,em hôm nay chủ động" Phùng Viễn nhận thấy Quý Nam đang run rẩy,hôn gáy y dỗ "Anh rất cao hứng"

"...... Lại...... Lại khi dễ em......" Quý Nam ghé vào trên giường lạnh run,hoa huyệt bị tính khí dữ tợn xỏ xuyên,chua xót cùng khoái cảm luân phiên chồng chất,tra tấn khiến thần trí y  không còn thanh tỉnh

"Kia cũng là em tự tìm" Phùng Viễn đem y từ trên giường ôm vào trong ngực,kéo hai chân y mở rộng ra,tính khí còn dính dâm thủy tách hai cánh hoa mềm mại chậm rãi cắm vào huyệt đạo căng chặt. Quý Nam cúi đầu nhìn thấy dục căn đỏ tím bị chính tiểu huyệt của mình nuốt vào toàn bộ,hô hấp trở nên dồn dập,không nhịn được lấy tay nắm hoa hạch ẩm ướt phía dưới lôi kéo

"Tự chính mình chơi ngược lại vui" Phùng Viễn đem cằm gác tại đầu vai Quý Nam,khẽ cười dựng thẳng người lên "Đừng cẩn thận như vậy,dùng lực ấn vài cái sẽ càng thích"

Quý Nam quả thật dùng ngón tay để lên hoa hạch ấn xuống,sau đó nảy mạnh eo kêu lên sợ hãi,hoa huyệt chống đỡ trong giấy lát liền tí tách phun ra chút nước

"Tiết sớm?" Phùng Viễn hít sâu một hơi,nâng hai chân Quý Nam thẳng lưng va chạm,không ngừng mở ra miệng huyệt chen vào. Thân thể Quý Nam vốn mẫn cảm,không được bao lâu liền đến giới hạn,si ngốc ngồi trong lòng Phùng Viễn theo động tác đâm rút của hắn mà phập phồng lên xuống,tiểu huyệt co rút mút vào tính khí tím đen,hút đến thần trí Phùng Viễn bay lên chín tầng mây,ôm người liên mạng đỉnh lộng

"Anh rể...." Quý Nam đã bắn vài lần không chịu nổi,huyệt khẩu cũng nóng rát,y đưa tay sờ sờ,đầu ngón tay đụng phải dục căn nóng bỏng liền rụt lại,vì thế cố sức ngẩng đầu cắn một ngụm lên cằm Phùng Viễn "Em đau"

Phùng Viễn thoáng chốc thanh tỉnh,động tác hơi dừng lại,tính khí sưng tím vẫn còn chôn trong huyệt đạo ướt mềm đâm chọc biên độ nhỏ,tiện đà cúi đầu xuống hôn lên khoé mắt của y "Là anh sai,lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn"

"Xem cái đức hạnh......" Quý Nam hàm hàm hồ hồ cười rộ lên" Còn...... Còn nghĩ đến lần sau......" Nói xong người nảy mạnh lên,nguyên lai không chịu nổi trước sau đều đạt tới cao trào

Phùng Viễn cắn răng tại trong huyệt đạo đang có rút mạnh rong đuổi,đâm mở miệng huyệt non mềm,Quý Nam tuy rằng phía trước không bắn ra cái gì,mặt sau lại rỉ ra nhiều nước xối ướt bản thân,hoa huyệt ngậm tính khí nuốt vào càng sâu

Phùng Viễn sợ làm lâu Quý Nam sẽ bị lạnh,đem người ôm vào trong ngực,phía dưới tận lực đỉnh lộng,kêu lên một tiếng bắn ra,sau khi bắn xong đem chăn bao kín người mình cùng Quý Nam,nhẹ giọng hỏi y có lạnh hay không

Quý Nam vẫn còn đang mơ hồ,gối đầu lên cánh tay Phùng Viễn ngủ gà ngủ gật,loáng thoáng cảm thấy cánh tay đang để trên bụng có xu hướng đi xuống phía dưới,mở choàng mắt cầm lấy cổ tay hắn

"Hoảng cái gì......" Phùng Viễn nhịn không được nở nụ cười "Sợ em khó chịu,anh giúp em xoa eo"

Quý Nam nhìn chằm chằm anh rể một lát,sau đó mới do dự nhắm mắt lại.

Phùng Viễn nheo mắt lại đến gần mặt y nhẹ nhàng hôn lên "Em luyến tiếc cái đó của anh rể,anh rể cũng luyến tiếc để nó chảy ra,lần trước là sợ em đau"

"Giữ tiết tháo......" Quý Nam cố bỏ qua cảm giác chua xót nơi eo bụng,giơ chân lên đá đầu gối hắn

Phùng Viễn làm bộ như ăn đau,cách chăn ôm y vào lòng,miệng ồn ào: "Tiểu bảo bối của anh,đau chết mất" thanh âm còn mang theo ý cười

Mới vừa động một chút,huyệt khẩu của Quý Nam liền tràn ra chút tinh thủy,Phùng Viễn cùng y da thịt kề cận hiển nhiên cảm nhận được,ôm eo Quý Nam thẳng lưng tiến vào lần nữa " Nếu em luyến tiếc đồ anh rể bắn vào bị chảy ra,anh liền giúp em chặn lại"

Quý Nam bất thình lình bị người đâm vào,cuộn chặt eo che bụng kêu "Anh" một hồi liền bất động,ôm eo Phùng Viễn run rẩy thở dốc,tính khí mới vừa bắn xong bên trong hoa huyệt có xu hướng lại dần cứng lên,mắt thấy Phùng Viễn lại muốn đến một lần,tiếng đập cửa đúng lúc vang lên
Chương kế tiếp