Trốn Vào Tim Anh

Chương 6
Thuần ngắm lại mình trong gương lần cuối, cô mặc bộ váy trắng ngà nhã nhặn mà hôm trước đi chọn cùng Tâm, khóa cửa cẩn thận rồi bước xuống khỏi nhà, vừa ra tới cổng đã thấy một chiếc xe đỏ đỗ gần đó, Doanh mở cửa xe đi ra, cô hơi giật mình:

- Doanh?

Mà Doanh khi nhìn thấy Thuần cũng bị giật mình không kém. Trong trí nhớ của cậu thì cô là một cô bạn đơn thuần với áo sơ mi trắng quần jean nhưng tôn lên thân hình hơi thấp, nhỏ nhắn. Gặp lại cô cũng không thay đổi chút nào, chỉ khác chiếc áo sơ mi trắng đổi thành áo sơ mi xanh giả bò, dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, cậu không ngờ khi cô mặc váy lại đẹp mắt như thế.

- Mình đến đây đón cậu, hôm nay, ờ, cậu rất đẹp.

Doanh lúng túng quay đi, mở cửa giúp cô.

- Hình như chúng ta không hẹn trước đúng không?

- Ừm, mình sợ cậu không tìm được địa điểm của lớp mình.

Thuần có hơi mù đường một chút, lại mới đến nơi đó một lần nên cũng không nhớ lắm, nhưng cô đã tra google, đi xe buýt đến đó rất thuận tiện, cũng không lo lắng lắm, cùng lắm là thuê Beebike thôi. Cô ngồi ở ghế phụ lái, thắt dây an toàn:

- Mình hạ cửa kính xe xuống một chút được không?

- Không sao, cậu thoải mái là được.

Nói thật là cô cũng không mong cuộc gặp mặt này thoải mái gì cho cam, vì cô không thân lắm vói những bạn cấp 2, thậm chí còn bị rất nhiều người nói xấu sau lưng. Trước kia còn buồn, còn khóc nhưng bây giờ trưởng thành rồi, cô đã không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt đó nữa, ai nói gì mặc kệ họ, mình sống tốt là được.

- Hình như cậu không vui lắm hả?

Giọng Doanh vang lên khiến cô giật mình nhưng nhanh chóng mỉm cười:

- Đâu có đâu, chỉ là không biết nói gì thôi.

- Vậy thì kể về cậu mấy năm nay cho mình nghe đi.

Thuần nhớ lại, mấy năm nay của cô cũng không có gì đáng nói, trừ việc cô học thêm piano ra thì mọi thứ đều diễn ra một cách tự nhiên đến nhàm chán: Học đại học hết mấy năm, thuận lợi ra trường rồi đi phỏng vấn tìm việc làm.

Thấy cô nghiêng đầu nhìn trần xe nhíu mày, lắc qua lắc lại hồi lâu vẫn không lên tiếng, Doanh liền buồn cười:

- Trong từng ấy năm mà không có kỷ niệm nào sao? Hay trí nhớ cậu ngắn hạn?

- Cũng không phải, thực chất toàn mấy việc lặt vặt, kể tới sáng mai cũng không hết, kỉ niệm đặc biệt thì thật sự không có.

Thực ra hai người có thể ôn lại kỉ niệm cấp hai nhưng lúc đó cô quá khép kín, thậm chí còn gần như không tồn tại nên hai người cũng không có nhiều kỉ niệm gì.

- Ví dụ như cậu học piano đó, ai tặng cậu piano vậy?

- Không phải tặng, là cho mượn. Thầy dạy piano giúp mình hỏi mượn của em gái ảnh.

- Mình không biết cậu thích học piano.

Thầm ngẫm nghĩ một lúc, cô thường không chia sẻ với ai về mình nên việc không ai biết là điều tất nhiên, cô thích vẽ và đánh đàn nhưng quan trọng là lớp học piano này khiến cô rất thoải mái, là tự nguyện học, giống như bỗng nhiên phát hiện ra mình có thể làm tốt một điều gì đó vậy.

- Mình vốn không biết điểm mạnh của bản thân là gì nên muốn thử sức trong vài lĩnh vực.

Hai người nói chuyện một hồi cũng đến trước một quán cafe lớn có phòng cho thuê, lớp của cô đã thuê một phòng trên tầng hai, sau đó sẽ đi ăn trưa. Đã đến đây rồi thì không thể quay lại, mà cô cũng không biết khi các bạn gặp mình sẽ có thái độ gì, Thuần mở cửa bước xuống khỏi xe.

Hít sâu một hơi, Thuần bước lên cầu thang, cô rất ít đi giày cao gót nên lúc này có chút chông chênh, bậc cầu thang cũng hơi cao khiến cô phải bám vào lan can cầu thang mới hết sợ. Họp lớp thường ít khi đủ người, người thì chẳng bao giờ đi, người thì bữa đi bữa không vì bận việc này kia, Thuần bước vào trong, mấy người chợt ồ lên khiến cô cũng hơi xấu hổ, đó là mấy người đối xử khá vui vẻ với cô ngày trước, Thuần còn cảm thấy may mắn vì những người không thích cô chọn cách im lặng không thể hiện gì.

Đi sau Thuần là Doanh:

- Hai người đi cùng nhau à?

- Ừ, chỉ là đi nhờ xe thôi, mình bị lạc đường.

Mọi người nhìn nhau gật gật như đã hiểu, những người trong đây ngoài Doanh thì không ai biết được nhược điểm mù đường của cô cả, mà nhược điểm này vốn rất dễ lộ ra, chỉ cần nói chuyện nhiều một chút sẽ biết.

Nhưng buổi họp lớp không khó khăn như Thuần tưởng, mọi người trò chuyện rất vui vẻ, những người không ưa nhau cũng sẽ tự giác không làm hỏng không khí, cô cũng hơi thả lỏng. Chợt một người hỏi:

- Cậu học piano đến đâu rồi, thấy trong phòng cậu có một chiếc piano?

- À, đánh được bài "Đàn gà con" và "Chị ong nâu và em bé" được tính là học tới đâu?

Tất cả lại ồ lên cười. Nhắc đến piano, Thuần chợt nhớ ra, không biết hôm nay Nguyên có giao thêm bài gì về tập không, anh có đánh mẫu cho mọi người tập không? Bình thường ở tòa soạn, cô vẫn có thể lướt face lúc rảnh rỗi, nhưng giờ cô lại không có điện thoại cảm ứng, thật bất tiện. Nhưng cô tự an ủi mình, tiền để dành cũng đủ, sau hôm nay cô nhất định phải mua di động mới.

Nói chuyện đến trưa, tất cả thống nhất là sẽ chọn một nhà hàng nào đó ăn trưa thay vì ăn lẩu. Ăn xong, Thuần xin phép về trước, cô chỉ xin phép nghỉ buổi sáng mà giờ cũng sắp đến giờ làm buổi chiều rồi.

- Để mình đưa cậu về.

Doanh mau lẹ đứng dậy, cậu chú ý không uống rượu, nói rằng sau bữa ăn còn phải lái xe, mọi người cũng không ép. Thuần yên vị trên xe, nhẹ nhàng cởi giày cao gót ra, cô vốn không quen đi giày cao nên chân cũng sắp phồng lên rồi.

- Có sao không? Cần thuốc không?

- Không, ở tòa soạn có cả giày và dép lê của mình.

Mỗi người có một bàn làm việc riêng ở tòa soạn nên việc để lại vài dụng cụ cá nhân cũng không có gì lạ. Doanh đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ:

- Tặng cậu.

- Cái gì đây? Đây cũng không phải sinh nhật mình.

Doanh nhún vai:

- Bạn bè thỉnh thoảng tặng nhau cũng bình thường mà.

Thuần mở hộp, trong đó là một chiếc điện thoại iphone X mới tinh vẫn còn bảo hành, Thuần vội nhét lại hộp quà vào lòng Doanh:

- Món quà này mình không nhận được đâu, nó có thể không đáng giá với cậu nhưng lại quá to lớn với mình.

- Nhưng cậu có thể nhận được một chiếc đàn piano mà?

- Đó là mình mượn, rồi đến khi nào mình đủ tiền mua một chiếc như thế thì sẽ trả lại. Còn bây giờ mình đã đủ tiền mua điện thoại rồi, định sau hôm nay sẽ đi mua.

Doanh nhìn hộp quà bị trả lại trong lòng mình, không biết nói gì, đúng là cậu có hơi đường đột, cũng không cố thuyết phục cô nữa mà đưa cô về tòa soạn, Thuần xuống xe, xách giày cao gót rồi chạy chân không lên phòng làm việc.

- Ai đây, ai đây?

- Oa, đi họp lớp có khác nha, ăn mặc thế này mà đi phỏng vấn người nổi tiếng có khi lại bị nổi bật mất.

- Hoặc là trên trang báo hôm sao sẽ có một tựa là: Minh tinh giả mạo phóng viên và cái kết.

Thuần vừa xách giày đi vào, các chị đã ồ lên, mỗi người đế một câu, cô xấu hổ cúi xuống tìm đôi dép lê:

- Em đi ăn xong về thẳng đây, không kịp thay đồ đấy chứ.

Cô dự định tan làm sẽ đến phòng nhạc kia, không hiểu sao tập ở đó khiến cô có cảm hứng hơn khi tập ở nhà, có thể là do phong cảnh xung quanh, tập đàn ở đó nhìn kiểu gì cũng thấy khí thế và nghệ thuật hơn.

Vậy là tan làm, Thuần lại đi xe buýt về phòng nhạc, tuy đi giày cao gót có hơi đau chân nhưng không còn cách nào khác, ở tòa soạn cô chỉ chuẩn bị một đôi dép tổ ong để thay cho đôi giày thể thao đi hàng ngày. Nhưng hôm nay Nguyên không đến, anh không hay đến phòng nhạc lắm, một tuần chỉ một, hai buổi, có khi không đến buổi nào, chẳng qua là tuần trước cô có mặt ở đó liên tục nên anh mới muốn ở đó hướng dẫn cô.

- Thuần, em học nhạc có muốn đi thi không?

Thuần nhìn Trang chống cằm bên cạnh:

- Em học vì thích thôi, còn đi thi thì còn xa lắm. Nhưng mà nếu được một lần thì em cũng muốn cố gắng thử. Tại sao chị hỏi em thế?

- Chị chỉ hỏi vậy thôi.

Thuần quay lại bài hát "Chị ong nâu và em bé", cô cảm giác mình đang bắt chước Leonardo tập vẽ trứng dưới sự chỉ dẫn thầy nhưng để trở thành người nổi tiếng như ông lại là điều không tưởng. Cô xoa mấy ngón tay mỏi nhừ, nhìn lên những giải thưởng âm nhạc của Nguyên treo trên tường, cô như có thêm động lực, một ngày nào đó cô sẽ tham gia một cuộc thi, còn đi tới đâu cũng chỉ cần cô cố gắng.

- Anh Nguyên học đàn được bao lâu rồi chị?

- Năm anh ấy gần ba tuổi, sáu tuổi đạt được giải thưởng đầu tiên, nghĩa là ảnh tập được hai mươi lăm năm rồi đấy. Ai cũng bảo anh ấy có thiên phú.

Thuần há hốc, thoáng chốc cô lại cảm thấy con đường mình đi dài thêm một đoạn.

Nhưng cô càng thêm thắc mắc, nếu như thế thì sao anh lại vào ngành cảnh sát, công việc đặc thù này vốn chiếm khá nhiều thời gian, không bằng hoàn toàn theo con đường nghệ thuật, có khi bây giờ anh đã nổi tiếng, có một chỗ đứng vô cùng vững chắc.

Đánh lại một bản "Chị ong nâu và em bé" để ghi lại, xem ra cũng có lên tay chút xíu, Thuần về nhà trọ sớm hơn bình thường, cô đi xe buýt, không dám, cũng không muốn đi bộ vì hai chân đã rộp lên vì đi giày cao gót. Ngồi trên xe buýt dựa đầu vào cửa sổ, đúng lúc xe dừng đèn đỏ, cô thấy một bóng người quen thuộc ung dung đi bộ trên vỉa hè, là Nguyên. Cô nhớ lại lúc trước cô gặp đám côn đồ kia, anh vẫn bình tĩnh, tựa như chẳng có gì làm khó được anh cả, chỉ cần nhìn thấy anh, người ta sẽ có cảm giác tuyệt đối tin tưởng.

Cô dán mặt vào cửa xe buýt nhưng anh không nhìn thấy cô, vẫn đi thẳng như cũ, hai tay xách rất nhiều túi hoa quả và đồ ăn, như thể anh chuẩn bị cả một bữa tiệc vậy. Lấy lại tinh thần, cô nắm tay thành nắm đấm, nhìn theo Nguyên, không hiểu sao trong đầu cô lại bật ra suy nghĩ: Mai là chủ nhật, cô sẽ học đàn, thật chăm chỉ, có ngày cô sẽ vượt qua anh.

Nhưng một ánh sáng chợt lóe lên trong đầu cô, lấn át cái ước muốn viển vông kia, cô muốn một giải thưởng âm nhạc, dù đối với anh còn kém cả trăm cây số, nhưng cô muốn anh đăng giải thưởng của mình trên trang cá nhân để chúc mừng, như một bài viết ít ỏi và trầm lặng trên dòng thời gian của anh.
Chương kế tiếp