Trong Sách Làm Tình Địch Với Giáo Thảo

19

Edit: Lũy Niên

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Mao tinh thần sảng khoái dễ chịu đi đến trường học.

Ngày hôm qua, làm xong chuyện kia. Hắn trong người hết sức thoải mái.

Mọi chuyện đều hoàn hảo, hắn cũng Phạm Thịnh đều đã bàn bạc mấy lần.

Video giám sát là do hắn thông qua mấy người bạn trong xã hội bí mật tìm được một tên có danh tiếng. Sau đó nhờ tên đó làm giúp, nhưng mà lại tốn đến năm chục ngàn. Tiền Phạm Thịnh giúp hắn trả.

Đối phương cũng đã đảm bảo, trừ những lập trình viên cấp độ đại thần ra. Những nhân viên lập trình bình thường sẽ không thể cởi bỏ được vòng bảo vệ của hắn, muốn ít nhất cũng phải tốn hai ngày.

Mà tin tức thông báo là ẩn danh, cũng có thể hỗ trợ. Hơn nữa đối phương tới không bóng, đi không ảnh. Càng không thể não bị người khác tra ra được tin tức.

Mọi chuyện đều không cùng bọn họ có liên quan, Hoàng Mao chỉ chờ ngày mai trở về trường, Có thể nhìn thấy biểu cảm tức giận của Trang Thâm.

Hắn đã tưởng tượng được những trường hợp xảy ra. Trong đó, khiến hắn thoải mái nhất chính là Trang Thâm bị mấy người lớp 10 đuổi đánh.

Lớp 10 không ít người chính là coi mình trở thành thiếu gia ở trung tâm, làm sao có để một người như thế ở trước mặt mình phách lối. Để cho bọn họ bị bôi đen sao?

Hơn nữa, Trang Thâm mới chỉ đi học mấy ngày. Cho dù có người đứng ở phe cậu thì sao? Cũng không có khả năng lật ngược tình thế nha!

Chỉ trong vòng một tuần lễ, liền bị đuổi học! Hoàng Mao suy nghĩ một chút cũng không nhịn được vui vẻ.

Nếu không phải tại Trang Thâm, hắn cũng không ở canteen mất hết mặt mũi, cũng không cần phải ở trước toàn trường đọc bản kiểm điểm, Rồi bị phạt chạy.

Trang Thâm vừa vào học liền thu hút được không biết hấp dẫn bao ánh mắt của nữ sinh trong trường.

Dựa vào cái gì?

Mắt trắng, nhỏ thì có gì đáng để nhìn chứ?

Rõ ràng đều là học tra chỉ biết đánh nhau, dựa vào cái gì mà cậu có thể được nữ sinh coi trọng!

Bị Phạm Thịnh ở đằng sau giựt dây, quyết tâm của Hoàng Mao càng thêm kiên định. Hắn không chỉ muốn cho Trang Thâm nếm được cảm giác bị người khác hãm hại, có miệng mà không thể nói ra được nó thống khổ đến như thế nào. Hắn còn muốn cho cậu biết thế nào là mất hết danh dự, mất hết mặt mũi, để cho cậu không thể ngẩng mặt lên mà nhìn. Để cho những nữ sinh trong trường không còn thích, thậm chí còn chán ghét cậu.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Mao hắn không thể chờ kịp, háo hức đến trường như vậy.

Nhưng khi đi đến trường học rồi, hắn mơ hồ cảm nhận được có gì đó không đúng. Mắt phải giật điên cuồng.

Điện thoại trong túi quần liền vang lên, Hoàng Mao nhanh chóng bắt máy nghe điện của đàn em.

Giọng nói của đối phương sợ hãi xen lẫn nghẹn ngào, vô cùng roc ràng truyền thằng vào tai Hoàng Mao: ” Đại ca! Hôm nay anh đừng đến trường học! Chuyện ngày hôm qua bị lộ rồi, video giám sát được khôi phục. Mấy anh em vừa vào cửa liền bị mấy người điên bên lớp 10 đánh..”

Đồng tử co rút mạnh mẽ.

Làm sao có thể? !

Video giám sát sao có thể khôi phục nhanh như vậy?

Hắn vừa đi quay người trở về, mấy nam sinh cao lớn liền tránh trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng.

” U, rốt cuộc cũng đến trường! Đợi mày từ sáng sớm rồi! “

” Đúng vậy, tao còn tưởng mày trốn ở chuồng chó không dám đến trường chứ? “

” Ai đánh trước đây? “

”  Tất cả cùng lên! Tao không nhịn được nữa rồi! “

Một nhóm nam sinh lớp 10 bẻ tay, nhao nhao vây lại, nụ cười vừa rạng rỡ, vừa háo hức.

Một cái bóng rơi xuống, Hoàng Mao ngẩng đầu lên nhìn. Chiếc điện thoại rơi xuống đất vỡ tan tành.

Đầu óc hắn trống rỗng, trên mặt không còn một giọt máu.

………………………………………

Giờ tự học buổi sáng.

Trang Thâm vừa đến lớp, lập tức nằm lên mặt bàn ngủ bù.

Tưởng Hoài vừa mới quay đầu lại, liền đối mặt với một đám tóc mao nhung nhung, không nhịn được nhìn Lưu Phàm một cái. Lưu Phàm lộ ra vẻ bất đắc dĩ thở dài nói: ” Cậu ấy hôm qua thích cả đêm chơi tiêu tiêu vui vẻ. “

Trong giọng nói còn kèm theo mấy phần kính nể.

Tưởng Hoài: “…”

Trang Thâm, thật đúng là một người thần kỳ, y lần đầu tiên thấy một nam sinh mê mệt chơi kỹ game, lại con mê mệt chơi tiêu tiêu vui vẻ.

Trang Thâm ngủ say nhưng vẫn cảm thấy trong lớp hôm nay thật sự ồn ào. Đeo tai nghe vẫn còn nghe thấy, thật khó chịu. Dứt khoát lấy quyển sách để lên trên đỉnh đầu.

Ánh sáng bị che đi, cảm giác tốt hơn nhiều.

Nhắm mắt không bao lâu, cậu cảm nhận được chỗ bên cạnh có người ngồi xuống.

Nhưng người bên cạnh không có động tĩnh, cơn buồn ngủ của cậu lại kéo đến. Nhưng một lát sau đó, sách trên đầu liền bị lấy đi.

Trang Thâm căn bản không nghĩ đến Thẩm Văn sẽ đụng vào đồ của cậu, vừa định nổi giận. Lại có thứ gì nhẹ nhàng rơi xuống đầu.

Hương thơm của bạc hà xen lẫn với mùi của nước giặt quần áo.

Cơn nóng giận vừa mới lên, liền bị áp xuống.

Không cần nhìn, cậu cũng có thể đoán được là áo, còn rất sạch sẽ.

Trang Thâm không cử động, chóp mũi có hương thơm nhàn nhạt. Lần này, cậu có thể ngủ rồi.

Nhưng sự thật luôn tràn đầy bất ngờ, nó không như suy nghĩ, một giọng nam sinh vang lên từ trong loa phát thanh thông báo: ” Trang Thâm! Thầy Từ kêu cậu đến phòng hiệu trưởng làm việc! “

Khuôn mặt của Trang Thâm lạnh lùng, giơ tay lên đầu muốn lấy chiếc áo ra.

Nhưng tay vừa mới để lên, một bàn tay ấm áp khác so với cậu lại to hơn, để lên mu bàn tay của cậu.

Bàn tay kia đè tay cậu xuống xoa xoa, Trang Thâm cảm giác nơi được xoa chính là tóc của mình. Lại cảm thấy Thẩm Văn cách thứ gì đó xoa đầu mình.

” Chắc là chuyện báo tường! Tôi đi thay cậu! ” Thanh âm của anh như mang theo kim loại, trầm thấp: ” Ngủ đi! “

Cái tay kia rời đi, Trang Thâm khẽ rút tay về, không đáp lại. Nhắm hai mắt lại.

Giấc ngủ này rất sâu, thẳng đến khi tiết học kết thúc. Trang Thâm theo tiếng chuông đứng lên, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại một chút.

Trên đầu là một chiếc áo phông màu đen hình chữ T, chất vải mềm nhẹ lại mát mẻ, trước ngực có một hình vẽ đơn giản. Trang Thâm nghĩ đến ngày đó ở cửa sau trường học gặp Thẩm Văn.

Anh ngồi ở trên xe, khoác trên người một chiếc áo vừa vặn. Vai rộng eo thon. Bởi vì đội mũi bảo hiểm mà không thấy được mặt, ánh mắt cậu dừng ở trên người anh một cái.

Anh mặc chiếc áo này.

Trang Thâm đem chiếc áo gấp lại rồi để vào chỗ ngồi của cậu, phát hiện Thẩm Văn còn chưa quay trở về, cậu liền đứng dậy đi đến phòng hiệu trưởng.

Trong phòng hiệu tưởng còn có rất nhiều người.

Đứng ở phía trong góc là mấy người Hoàng Mao mặt sưng, mũi sưng. Trang Thâm thiếu chút nữa không nhận ra.

Trên mặt đều là chán nản, nhìn như bị cảnh sát bắt đi cải tạo lao động mấy tháng vậy. Trang Thâm thật sự có cảm giác mình đi nhầm phòng.

Mấy người Hoàng Mao như kiểu muốn nói: ” Tôi là một người đang tham gia lao động cải tạo. sau này sẽ không phải sai lầm nữa ” Một bộ dạng hối hận như nhau. Vừa nhìn thấy Trang Thâm đi vào, biểu cảm trên mặt như bị ép uống thuốc vậy. Vô cùng phức tạp, hô hấp dồn dập tăng lên…

Hóa ra chỉ là một đám côn đồ có vẻ ngoài hung dữ, bây giờ gương mặt lại xanh tím, máu ứ đọng một mảng, càng nhìn càng dữ tợn.

Khương chủ nhiệm là người đầu tiên đứng lên, đứng chắn trước mặt bọn họ, chấn động hét: ” Còn muốn làm gì? Đừng có dọa Trang Thâm! “

Nói xong liền nghiêng đầu qua, ôn nhu nói với Trang Thâm: ” Tại sao lại đến đấy? Tối hôm qua rất khó chịu phải không? Em yên tâm, chuyện này thầy nhất định sẽ cho em một kết quả chính đáng nhất! “

Trang Thâm đầu óc mơ hồ: Tối qua về làm đề một lúc, rất vui vẻ!

Một cái tay xuất hiện trên bả vai của cậu, Trang Thâm nhìn phía hướng cái tay trắng kia, liền thấy được nụ cười lười biếng trên mặt Thẩm Văn

” Tối hôm qua Trang Thâm tìm em nói chuyện đến ba giờ đêm, bây giờ cậu ấy tốt hơn nhiều rồi! Dù sao em cũng là người thân thiện, biết an ủi. “

Trang Thâm: ” … “

Hay cho một câu thân thiện, biết ăn nói. Cái này mà để người khác biết cũng đủ loạn.

Khương chủ nhiệm thấy Trang Thâm yên lặng, hết sức thương xót. Ngày hôm qua bị người vu oan, hãm hại. Nhất định là để bóng má trong lòng đứa nhỏ này.

Trước y xem cậu vẽ liền phát hiện, đứa nhỏ này tâm tình lạnh nhạt lại hướng nội, nửa đêm chỉ dám đi tìm bạn cùng bàn của mình Thẩm Văn để kể khổ, thật đúng là đáng thương!

Y quay lại trợn mắt nhìn đám nam sinh đứng bên kia.

Một nam sinh trong số kia, hai mắt đều bị đánh đến bầm đen nhìn bọn họ nói xong, lập tức nói: “

Khương chủ nhiệm, em không phải muốn dọa cậu ấy sợ…” Nam sinh một bên xoa mặt, một bên nói: ” Em chỉ là muốn cùng cậu ấy nói chuyện! “

Khương chủ nhiệm nhìn hắn đúng là không muốn gây chuyện, tránh sang bên cạnh, mặt đầy cảnh giác mà đứng bên cạnh Trang Thâm nhìn.

Giống như gà mẹ đang bảo vệ con mình vậy.

Nam sinh đứng đối diện với Trang Thâm. Cậu nhìn thấy trong mắt hắn có mấy cục máu ứ đọng, nhìn thấy giống gấu mèo.

Gấu mèo mặt đáng thương, nhìn chính diện đúng là thật dọa người. Nhất là ánh mắt kia, cùng hai con ngươi đen mang theo cục trắng.

Hắn nhìn Trang Thâm hai lần, đột nhiên cúi người chín mươi độ: ” Anh Thâm, ngày hôm qua là em không đúng. Thật xin lỗi! Bắt đầu từ ngày hôm nay em sẽ nghe lời anh, anh nói em đi tây em tuyệt đối sẽ không đi đường đông! Nói em làm trâu em tuyệt đối không làm gà! “

Người đang chờ đợi bị hắn khinh bỉ Trang Thâm: ” …? “

Có nam sinh gấu mèo dẫn đầu. Ngay sau đó mấy nam sinh đằng sau sôi nổi đứng trước mặt Trang Thâm cúi người chín mươi độ:

” Anh Thâm!  Tha thứ cho em đi! Sau này em sẽ là người đàn em trung thành của anh! “

” Anh Thâm! Anh có chuyện gì, sau này cứ gọi em đến! “

” Anh Thâm! Em chơi game trang bị đều cho anh hết! “

” Anh Thâm! …. “

Trang Thâm: “? ? ? ? ? ? ? ? ? ?”

Gương mặt nho nhỏ, tràn đầy nghi ngờ.

Một đám nam sinh quần áo tả tơi, thương tích khắp người lại vây quanh mộ nam sinh sạch sẽ lại xinh đẹp cúi người chín mươi độ, ra sức hứa hẹn. Tình cảnh này giống hiện trường sùng bái vậy.

Kinh khủng nhất còn ở phía sau.

Hoàng Mao từ trước đến giờ trước mặt người khác lúc nào cũng ngoan độc. Lúc này lại đẩy tất cả mọi người ra, vết thương trên mặt so với những người khác đều nhiều hơn. Hắn đứng trước mặt Trang Thâm, cúi đầu xuống. Dùng tư thế chín mươi độ tiêu chuẩn cúi người:

” Anh Thâm! Ngày hôm qua là em sai! Là đầu óc em dính nước! Không mong anh tha thứ, chỉ cần anh hết giận! Sau này chỉ cần ai gây sự với anh, em sẽ bắt hắn quỳ xuống đất xin anh tha thứ! “

Tác giả có lời muốn nói:

Phạm Thịnh ở nhà đang tính hỏi tình hình, đột nhiên phát hiện——

Hắn bị bọn tiểu đệ xóa khỏi cuộc trò chuyện.

Tức giận gửi tin nhắn ——

Đối phương đã không là bạn tốt của bạn.

Phạm thịnh: ? ? ? Đàn em của hắn tạo phản?

Chương kế tiếp