Trúc Mã Thất Cách

Chương 1

Năm thứ ba yêu xa, vào kỳ nghỉ đông tôi ở nhà gọi video với Lục Dương.

"Mai mấy giờ máy bay cất cánh?" Tôi xác nhận thời gian với hắn: “Mười giờ em qua đón anh, như vậy có kịp không?”

Cách màn hình điện thoại, nụ cười của Lục Dương vừa lưu manh vừa dịu dàng: “Em không cần vội, ngủ thêm một chút rồi đi cũng được.”

Mặt tôi hơi đỏ: “Em muốn gặp anh nhanh hơn.”

Vì bận rộn với việc học năm ba, lần gặp nhau trước của chúng tôi là vào kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.

“Anh cũng vậy.”

Lục Dương dừng lại một chút, rồi đột nhiên nói:

“Lần này về nhà, anh có thể sẽ dẫn theo một người bạn đến chơi vài ngày. Cô ấy là người miền Nam, chưa bao giờ nhìn thấy tuyết rơi ở miền Bắc vào mùa đông, nên rất tò mò.”

Tôi nhạy bén nhận ra, khi hắn nhắc đến người này, giọng điệu có chút thân mật.

Vì vậy, tôi hỏi lại: “Là con trai hay con gái?”

“Là một đàn em nữ, mới vào câu lạc bộ nhiếp ảnh, cùng anh đi chụp ảnh vài lần.”

Thái độ của hắn rất thẳng thắn, lúc đầu tôi cũng không nghĩ nhiều.

Ngày hôm sau đi đón người, tôi gặp được đàn em mà Lục Dương nói đến.

Cô ta tên là Diêu Thiến, rất xinh đẹp, có vóc dáng thanh mảnh và ngũ quan tinh tế đặc trưng của con gái miền Nam, nhưng tính cách lại vô cùng táo bạo.

Vừa gặp mặt, cô ta đã khoác vai tôi, quay sang hỏi Lục Dương: “Đàn anh, em phải gọi bạn gái anh là gì, gọi chị dâu được không?”

Tôi không quen thân mật với người lạ như vậy, cau mày nhìn Lục Dương.

Quả nhiên hắn nhận ra sự không thoải mái của tôi, đưa tay vỗ vào tay Diêu Thiến:

“Thôi bỏ đi, bạn gái anh không thích như vậy - Em ấy học cùng khóa với anh, em gọi đàn chị là được.”

Diêu Thiến che lại mu bàn tay, dường như ngẩn ra hai giây, sau đó ngoan ngoãn gọi tôi: “Đàn chị.”

Trên đường về, Lục Dương hỏi tôi: “Dạo này Bánh Bao thế nào?”

“Mập hơn rồi, mẹ em bảo em nên chơi với nó nhiều hơn, cho ăn ít đồ hộp thôi.”

Lục Dương dựa vào ghế, cười nói:

“Nó chỉ là ăn không biết điểm dừng thôi, lát nữa anh qua xem nó. Một học kỳ không gặp, không biết Bánh Bao còn nhận ra anh không.”

Tôi định trả lời, Diêu Thiến đột nhiên chen ngang: 

“Đàn anh, Bánh Bao là ai vậy?”

“Là một con mèo hồi cấp hai bọn anh cùng nhặt được, vẫn luôn được nuôi trong nhà bạn gái anh.”

Trước khi ra ngoài, tôi đặc biệt đặt trong xe một chai nước ngọt có ga vị cam đặc sản địa phương, là loại Lục Dương luôn thích uống.

Hắn uống một ngụm, rồi đặt lại vào giá đỡ bên hông.

Tuy nhiên, không lâu sau Diêu Thiến rất tự nhiên cầm lấy chai nước ngọt đó, vặn nắp ra uống vài ngụm.

Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy cảnh này, vô thức siết chặt tay lái.

“A, tiện tay lấy thôi, trước đây ba em cũng hay để nước ở đây.”

Lục Dương cười một tiếng, không đụng đến chai nước đó nữa: “Em đừng nhận sai ba em chứ.”

Lợi dụng lúc dừng đèn đỏ, tôi quay sang nhìn chằm chằm hắn, kết quả Lục Dương đưa tay ra nắm lấy tay tôi đang cầm vô lăng và thấp giọng nói:

“Vài tháng không gặp, sao vừa gặp đã trừng mắt nhìn anh vậy?”

Tâm trạng vốn có chút không vui, vì sự tiếp xúc này mà tan biến không còn.

Tôi khẽ lắc đầu, nói:

“Sáng sớm mẹ em đã đi mua sườn heo về, nói anh chắc chắn sẽ nhớ tay nghề của bà ấy, em về nhà bà ấy cũng không long trọng như vậy đâu.”

"Ồ-" Lục Dương kéo dài giọng điệu: “Vậy Tiểu Lý ghen à, cảm thấy dì thiên vị anh?”

“Lục Dương!"

"Được rồi, được rồi." Hắn xoa đầu tôi như vuốt ve mèo con: “Mẹ anh không phải cũng thiên vị em từ nhỏ rồi sao. Mỗi lần em đến nhà anh, bà ấy toàn nấu một bàn đồ ăn mà không bỏ một quả ớt nào, anh chỉ có thể tự lấy tương ớt ra để trộn cơm.”

Tôi thừa nhận, việc cùng Lục Dương nói về chuyện quá khứ ít nhiều cũng có vài phần cố ý.

Có lẽ là trực giác, ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã không thích Diêu Thiến.

Rõ ràng Lục Dương cũng nhận ra điều này, lúc đỗ xe, hắn đẩy Diêu Thiến xuống xe trước, lén lút thì thầm vào tai tôi.

“Không vui à? Yên tâm, chỉ là bạn bình thường, tuyệt đối không lay chuyển được vị trí tối cao của Tiểu Lý trong lòng anh đâu.”

Sau khi chúng tôi xuống xe, Diêu Thiến đột nhiên cười nói: “Tình cảm của đàn anh và đàn chị thật tốt.”

"Ghen tị à?" Lục Dương quay đầu nhìn cô ta: “Ghen tị thì tự tìm tình yêu đi.”

“Không dám không dám, bây giờ đàn ông trăng hoa quá nhiều, em sợ mình không biết nhìn người, nhưng mà… Nếu là người như đàn anh thì được nha!”

Lục Dương nhướng mày: “Có người phù hợp thì dẫn đến đây, anh giúp em xem xét.”

Khách sạn Diêu Thiến đặt cách khu nhà chúng tôi không xa.

Sau khi chia tay, tôi mím môi tự mình đi về phía trước.

Lục Dương đuổi theo nắm lấy cổ tay tôi, vô cùng đáng thương nói:

“Thuộc hạ lại chọc công chúa điện hạ không vui sao? Trước đây đã nói gặp nhau sẽ ôm anh một cái thật to, hôm nay còn chưa ôm đâu.”

Tôi dừng bước, quay đầu nhìn hắn: “Đây không phải là sợ ôm sẽ kích thích đến đàn em của anh sao?”

Lời còn chưa dứt, tôi đã bị Lục Dương ôm lấy eo, kéo vào lòng:

"Mặc kệ cô ấy." Hắn vùi mặt vào vai tôi, nhỏ giọng nói: “Ba tháng không gặp, muốn hôn em quá.”

Chương kế tiếp