Trường Thanh - Linh Hi

Chương 2

Kẻ du hành trái phép? Cái chết...đếm ngược?
 

Có lẽ là bởi vì bị Đề Trường Thanh nhốt lâu quá nên đầu óc tôi có chút hỗn loạn, thậm chí còn cho rằng bản thân mình đang ảo giác.
 

Nhưng một tấm bảng trong suốt đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi
 

[Đếm ngược đến cái chết - 6 ngày, 23 giờ, 59 phút và 59 giây...]


Những con số cứ trôi qua.


 Đôi mắt tôi mở to, một lúc sau tôi mới có thể tỉnh táo lại, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác ngây ngất khó tả.


Cuối cùng tôi có thể rời khỏi thế giới này rồi đúng không?


 Tôi cười nhẹ, điều này gần như rất đáng sợ trong cung điện trống trải này.


 Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó khi tôi đối mặt với cái chết, tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới.


 Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi được ngủ ngon như vậy kể từ khi bị Đế Trường Thanh giam cầm trong Tinh Thần Điện vào nửa năm trước.


 Tôi mơ về lần đầu tiên ta gặp Đế Trường Thanh.


 Tôi vừa xuyên qua và nơi mà tôi xuất hiện là ở một ngọn núi xa lạ, đi loanh quanh hai ngày thì gặp một thanh niên đầy sẹo đang hấp hối.


 Người ấy nhìn tôi trong bộ trang phục kỳ lạ một cách cảnh giác: “Ngươi là tiên hay yêu?"


 Nhưng tôi lại vô cùng ngạc nhiên thích thú hỏi: “Ta sẽ cứu ngươi, còn ngươi hãy đưa ta ra khỏi đây được không?”


 Trước khi du hành thời gian, tôi đã có ý định đi cắm trại cùng bạn bè và đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ.


 Hắn im lặng một lúc lâu mới thốt ra một từ: "Được."


 Tôi không để ý tới biểu cảm của hắn lúc đó.


 Là người ngoài cuộc trong giấc mơ, tôi có thể thấy rõ sự thận trọng và tính toán trong mắt hắn…


 Ngày thứ hai, cửa cung đột nhiên bị gõ mở.


 Tôi chợt tỉnh dậy, khi mở mắt ra thì nhận ra trời đã sáng rồi.


 Phản ứng đầu tiên của tôi là nhìn vào màn đếm ngược kỳ lạ trong đầu mình.


 Nó vẫn ở đó, và nó vẫn đang quay ngược - [Đếm ngược đến cái chết - 6 ngày, 13 giờ, 15 phút và 34 giây. 】


 Tôi thở phào nhẹ nhõm, may thay... may mắn thay đây không phải là giấc mơ ngọt ngào mà tôi tự thêu dựng.


 Lúc này, Đế Trường Thanh ngược sáng tiến vào, nhìn tôi, bình tĩnh nói: "Đã đến lúc rồi."


 Nhìn về phía vệ binh mặc áo đen phía sau, tôi chợt cười khổ.


 Đã đến lúc diễn ra cuộc diễu hành mỗi tháng một lần! Nghĩ đến ký ức đau đớn đó, máu trong cơ thể tôi như đông cứng lại.


 Tôi có chút cầu xin nhìn: "Đế Trường Thanh, lần này xin chàng tha cho ta được không?"


 Trước khi nói xong, hắn đã vẫy tay một cách thờ ơ.


 Vệ binh hoàng gia lập tức bước tới, lôi tôi ra khỏi giường rồi thô bạo ném tôi vào một chiếc lồng sắt đặc biệt ở lối vào cung điện, giống như một con thú.


 Phố Chúc vốn đã đông đúc người qua lại.


 Ngay khi tôi xuất hiện, nhiều lá mục và đá đã ném vào tôi qua lan can.


 "Đánh chế.t yêu ma."


 "Mau đập nát nàng ta, đánh bại yêu ma và ta nhận được phước lành!"


 “Nếu nàng ta không gieo rắc bệnh dịch, mẹ ta đã không phải chết.”


 Nỗi đau trong cơ thể tôi chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng.


 Mắt tôi quét qua khuôn mặt của từng người. Trên khuôn mặt họ có sự tức giận đến lẫn niềm vui trong mắt, như thể họ chỉ muốn nghiền nát tôi thành từng mảnh.


 Mọi người dường như đã quên mất hồi đó họ đã quỳ trước mặt tôi, nước mắt chảy dài trên má và liên tục cho rằng tôi là nữ thần và cầu xin tôi hãy cứu lấy họ.


 Trước khi đến đây, nhà Thanh đã xảy ra một đợt hạn hán nghiêm trọng trong ba năm, xác chết vô số, thậm chí còn gây ra bệnh dịch.


 Tôi đã sử dụng kiến ​​thức y học hiện đại để cứu tất cả họ.


 Sau này, tôi dạy người dân đào kênh để dẫn nước tưới cho những cánh đồng màu mỡ.


 Tôi tự coi mình không phải là "nữ thần" mà người ta vẫn hay gọi, nhưng tôi đã chân thành làm rất nhiều điều cho người dân trong đại lục này, tại sao họ lại có thể đột nhiên đối xử với tôi như vậy?


Tôi yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn tòa tháp cách đó không xa.


 Có một bóng người cao lớn đang lặng lẽ quan sát tất cả chuyện này.


 Tôi biết, đó chính là Đế Trường Thanh.


 Hắn đang tự hào về kiệt tác mà hắn đã tạo ra.


 Nửa năm trước, Đế Trường Thanh lên ngôi và ngỏ lời muốn thành thân với tôi.


 Nhưng ngay trước lễ thành hôm của chúng tôi, đâu đó đã có tin đồn rằng đợt hạn hán và bệnh dịch nghiêm trọng năm đó là do tôi gây ra.


 Sau đó, tôi bị gọi là yêu ma, nhưng Đế Trường Thanh không nghe một lời giải thích nào của tôi, lập tức giam tôi vào Tinh Thần điện.


 Tôi chưa bao giờ hiểu tại sao  Đế Trường Thanh lại tàn nhẫn như vậy, cho đến ba ngày sau, Hạ Mạnh Ngọc chuyển vào cung Vị Ương.


 Một hòn đá sắc nhọn đập vào trán tôi, máu chảy ra từng lỗ, làm mờ mắt tôi.


 Tôi có mùi hôi thối khủng khiếp khắp người.


 Vùng da hở được bao phủ bởi những vết thương nhỏ, nỗi đau. Đau đến thấu tim. Nhưng không ai có thể nói được.

 

Bởi vì tôi chính là kẻ dị giáo duy nhất trên đất nước này.


Người đã đẩy tôi đến điểm này chính là người mà tôi luôn tin tưởng, yêu thương nhất.


 Đế Trường Thanh, tôi đoán hắn không biết tôi đau đến mức nào.


 Nếu có thể, tôi rất muốn cắt trái tim của chính mình ra để nó ngừng đập.


 Sau khi cuộc diễu hành kết thúc, tôi được đưa trở lại Tinh Thần điện.


 Đế Trường Thanh bước tới, tự mình mở lồng, giúp tôi đang co ro trong góc ra ngoài.


 Hắn không bận tâm và cẩn thận lau đi vết bẩn hôi hám trên mặt tôi.


 Sau đó nhìn chằm chằm tôi, cười như không cười: "Nhìn xem, mọi người đều nhận ra ngươi là yêu..."


 “Ta không phải yêu.”


 Tôi ngắt lời hắn, bình thường lúc này tôi sẽ không nói một lời nào, nhưng bây giờ, nỗi đau trong lòng cuối cùng cũng tìm được lối thoát.


 Tôi nhìn khuôn mặt đột nhiên lạnh lùng của hắn, mỉm cười, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.


 "Đế Trường Thanh, ta sắp chết rồi."

Chương kế tiếp