Tư Tàng

Chương 24

Hành động to gan của của Trình Tây chỉ trụ được hai phút, Trần Mộ Dã đối diện vừa nhìn vào lần, cô đã vội vàng quay đi, cười khô khốc.

“Em nói giỡn.”

Xung quanh vẫn im lặng, một lúc sau, Trần Mộ Dã mới nhẹ nhàng nói.

“Tôi cũng nói giỡn.”

“………”

Thật sự không buồn cười chút nào.

Trình Tây chết lặng, xấu hổ lùi sang một bên, cũng không thể trả lại kính râm trên mặt cho anh. Lúc trước không thể thưởng thức phong cảnh xung quanh, bây giờ lại không có tâm trạng thưởng thức, lần đi thuyền này còn chưa kịp cảm nhận đã vội vàng kết thúc.

Thuyền cập bến, vẫn lắc lư trên mặt nước, Trình Tây nắm tay Trần Mục Dã nhảy xuống thuyền, tìm thời cơ thích hợp, giả vờ thản nhiên trả lại kính râm cho anh.

“Cảm ơn anh.”

“Không có gì.” Giọng điệu của anh vẫn nhẹ nhàng: “Em không hiểu lầm là được.”

“………”

Trình Tây hoàn toàn cạn lời.

Thật ra cũng không cần mang thù như vậy.

Đương nhiên là không.” Cô cong môi, giả vờ cười với anh:“Hy vọng anh không hiểu lầm, chỉ đùa một chút mà thôi.”

Ngụ ý rất rõ ràng, quanh co lòng vòng nói anh bụng dạ hẹp hòi.

Trần Mộ Dã cố ý ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tươi cười của cô, sau đó nhanh chóng rời đi.

“Ừ, không hiểu lầm.”

“………”

Trình Tây hít một hơi thật sâu, nụ cười trên mặt không thể tiếp tục duy trì, đôi mắt nhìn xung quanh, bờ biển là lối vào đảo, hai bên có rất nhiều cửa hàng, bán những thứ nhỏ nhặt như mũ che nắng và quà lưu niệm, Trình Tây còn nhìn thấy cả kính râm bên trong.

Cô lập tức bước tới, khi Trần Mộ Dã đi tới, Trình Tây đã chọn xong tới quầy thanh toán tính tiền, bên trên treo một cặp kính râm cỡ lớn, che hết nửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, cằm hơi ngước lên.

“Đi thôi.”

Trần Mộ Dã: “………”

Anh im lặng một lát, đi theo sau cô, hai người chỉ nhìn biển báo ở ngã tư rồi đi về phía vườn bách thảo trên núi.

Có lẽ là do tác dụng của cặp kính râm kia, suốt đường Trình Tây dường như rất ít nói, cảm xúc của bị chặn lại sau cặp kính, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra vẻ lạnh lùng. khi anh ấy im lặng.

Đại khái là kia phó kính râm hiệu quả, dọc theo đường đi Trình Tây đều có vẻ phá lệ lời nói thiếu, cảm xúc bị kín mít che đậy ở thấu kính sau, yên tĩnh lại lộ ra vẻ lạnh lùng.

Vườn thực vật nằm ở lưng chừng núi, đây không phải là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng hàng đầu, trên núi không có nhiều người, thảm thực vật hai bên tươi tốt, thỉnh thoảng đứng ở nơi cao có thể nhìn thấy nước biển trong xanh bên dưới.

Gió nhẹ thoang thoảng, ánh mặt trời sáng ngời.

Đi bộ trên đường cũng rất dễ chịu.

Rất nhanh, bọn họ đã tới cửa vườn thực vật, mua vé, cầm bản đồ phong cảnh, không thể không nói chuyện, Trình Tây mở bản đồ ra hỏi anh: “Anh muốn đi đâu?”

Toàn bộ vườn cây chiếm một nửa ngọn đồi, có mấy khu cảnh quan, thực vật có đặc điểm riêng, đi tham quan hết cũng có thể, nhưng sẽ tiêu hao một ít năng lượng.

Lát nữa bọn họ còn phải đi bộ xuống núi.

Trần Mộ Dã cúi đầu liếc mắt nhìn, không cần suy nghĩ nói: “Em quyết định đi.”

“Vậy chúng ta đi theo con đường này.” Cô đưa tay chỉ vào bản đồ, con đường ngắn nhất ở giữa, số bước ít nhất, cũng đi qua nhiều khu vực nhất.

Trần Mộ Dã không có ý kiến, im lặng đi theo cô, không nói thêm lời nào khó chịu.

Mặc dù nhìn qua vẻ dễ chịu nhưng mối quan hệ giữa hai người không còn tươi tắn như trước mà còn trở nên xa cách, lịch sự hơn nhiều.

Bọn họ đi vào trong, dọc đường có đủ loại hoa cỏ, có loại họ đã từng thấy, có loại chưa từng thấy, đủ thứ kỳ lạ, tranh nhau khoe sắc.

Tổ chương trình tài trợ cho mỗi buổi hẹn hò của bọn họ một chiếc Polaroid, camera ở trong tay Trình Tây, cô cúi xuống nghiêm túc chụp ảnh, lật qua lật lại, khiến thời gian đi dạo kéo dài thêm rất nhiều.

(Palaroid máy ảnh phim chụp lấy liền, được sáng chế bởi Polaroid Corporation và còn được gọi với tên instant camera.)

Điều kỳ là chính là Trần Mộ Dã vẫn ở bên cạnh chờ đợi, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.

Trình Tây quay xong một đoạn, cảm giác mới mẻ ban đầu qua đi, trong lòng không khỏi có chút áy náy, nhìn anh một cái, sau đó nghiêm túc vội vàng đi về phía trước.

Cảnh quan lớn đầu tiên là rừng mưa nhiệt đới, một tòa nhà kính chân không khổng lồ, bên trong có vô số thực vật nhiệt đới mọc lên, dây leo bò trên tường kính, hơi nước trong suốt từ đỉnh đầu phun xuống, thỉnh thoảng xuất hiện cầu vồng giữa không trung.

Mọi thứ trước mắt đều vô cùng đẹp đẽ, tựa như lạc vào chốn thần tiên hư ảo.

“Đẹp quá…” Trình Tây không khỏi ngẩng đầu lên, cảm thán.

"Có muốn chụp ảnh không?" Người bên cạnh đột nhiên lên tiếng, tựa như không hiểu sao lại thông suốt, ý thức cũng tăng lên một chút.

Trình Tây suy nghĩ, trong lòng có chút cảm động, nhưng chủ yếu là căng thẳng.

Cô sợ mình không đẹp.

“Được.” Cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm nói ra.

Trình Tây đưa máy ảnh cho anh, vuốt thẳng tóc, bước tới, đứng bên cạnh cây nho tươi tốt nhất ở giữa, hai tay chắp sau lưng, hơi nghiêng đầu mỉm cười.

Cô nhìn về phía camera, người phía sau camera cũng đang chăm chú nhìn cô, Trần Mộ Dã giữ nguyên tư thế, gật đầu một cái: “Được rồi.”

“?”

Động tác của anh quá nhanh chóng gọn gàng, cảm giác thấp thỏm trong lòng Trình Tây dần chuyển sang lo lắng, nghi ngờ hỏi: "Anh chụp xong rồi sao?”

Cô bước tới kiểm tra, Trần Mộ Dã cho cô xem ảnh, Trình Tây cúi đầu nhìn, nhất thời không nói nên lời.

Nền xanh đang nở rộ, ánh sáng từ trên đỉnh đầu rơi xuống, một cầu vồng nhỏ đúng lúc lơ lửng trên bầu trời.

Cô đứng bên bụi cây rậm rạp, chắp tay sau lưng, mặc váy trắng, tóc vén sau tai, mỉm cười dịu dàng.

Trình Tây dường như có thể nhìn thấy xuyên qua tấm ảnh, nhìn thấy ánh sáng trong mắt mình.

Đó là ánh sáng đặc biệt khi nhìn người mình thích.

“Rất đẹp.” Giọng nói của người bên cạnh vang lên, Trần Mộ Dã thẳng thắn khen ngợi. Trình Tây chậm rãi đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh chụp đẹp lắm.”

Cô không biết liệu anh có nhìn ra tình cảm trong mắt cô hay không.

Trình Tây luôn cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng hóa ra cô thực sự không giấu được việc mình thích một người.

Dù có che kín miệng bình đến đâu thì những thứ bên trong cũng sẽ như không khí thầm lọt hết ra ngoài.

“Chúng ta chụp một bức ảnh chung có được không?” Cô lên tiếng đề nghị, Trần Mộ Dã chỉ do dự một lát rồi gật đầu.

“Được.”

Bọn họ cùng nhau đứng trước cây nho lớn, Trình Tây giơ máy ảnh lên, khuôn mặt hơi nghiêng, hai người cùng nhau nhìn vào camera.

Tách một tiếng, hình ảnh được lưu lại.

Trình Tây vội vàng xem lướt qua rồi cất máy ảnh đi. Góc độ này rất giống góc nhìn của một người bạn gái, khiến cô cảm thấy tim mình co lại.

Đây là bức ảnh chung đầu tiên và duy nhất của bọn họ hôm nay.

Vườn thực vật có cảnh quan kỳ lạ phong phú, ngoài khu rừng mưa này còn có những nhóm xương rồng khổng lồ, đủ loài thực vật mọng nước, lá sen to lớn con người có thể đứng lên, hoa cỏ có hình dáng kỳ lạ.

Toàn bộ hành trình tham quan, thân thể Trình Tây cũng không có quá mệt mỏi, trước khi rời đi, Trình Tây đi tới vườn cây mọng nước chọn hai chậu cây nhỏ, trả tiền xong có thể mang về nhà.

Bọn họ ăn trưa ở nhà hàng trên đỉnh núi, sau đó đi bộ xuống núi, qua buổi trưa, mặt trời đã dần di chuyển về phía Tây, ánh sáng trở nên ấm áp hơn.

Trong tay Trình Tây ôm một chậu cây, bước chân dần tụt lại phía sau, Trần Mộ Dã đi phía trước, cao hơn cô một cái đầu, bóng dáng nghiêng nghiêng kéo dài trên mặt đất.

Trình Tây nhìn cảnh này, cảm thấy vô cùng quen thuộc, đột nhiên nảy ra suy nghĩ, lấy kím râm trong túi xách ra, đeo lên, hỏi anh: “Anh có cảm thấy hiện tại hai chúng ta giống một bộ phim điện ảnh hay không?”

Trần Mộ Dã nghe tiếng, không khỏi quay đầu lại, nhìn cô mấy giây, không xác định: “Không phải sát thủ kia quá lạnh lùng hay sao?”

Trình Tây: “?!”

“Sao anh đoán được nhanh vậy.” Cô không khỏi nản lòng, kính râm tuột khỏi sống mũi, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào anh sau lưng.

Trần Mộ Dã suy nghĩ một chút: “Trong phim rất hiếm khi thấy người mang chậu cây đi cùng.”

Trình Tây ban đầu muốn nói đùa để làm bầu không khí vui vẻ hơn, nhưng thấy anh nghiêm túc như vậy.

“Anh thật nhàm chán.” Một lúc sau, Trình Tây mới đưa ra kết luận.

“Ừ.” Không ngờ Trần Mộ Dã lại ngoan ngoãn gật đầu:“Em là người thứ ba trong chương trình nói như vậy.”

“?”Trình Tây suy nghĩ một hồi, sau đó cô mới hiểu ra, không khỏi bật cười: “Vậy để em đoán xem, có phải không chỉ mình Chỉ Chi có tình cảm với anh hay không?”

“…” Anh có chút không nói nên lời, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ, tôi đang nghĩ cách khiến cô ấy từ bỏ.”

“Vậy thì anh đúng là khách mời nam tệ nhất trong chương trình này.”

“Tôi xin lỗi.”

“………”

Hai người đi suốt quãng đường đến bến tàu, tranh cãi không ngừng. Phần lớn đều là Trình Tây phát hiện lỗi, Trần Mộ Dã phòng ngự, thỉnh thoảng khiến cô tức giận đến nghẹn họng, đối phương lại bình tĩnh rút lui.

Khi lên thuyền, Trần Mộ Dã đưa tay về phía cô như thường lệ, Trình Tây còn có chút tức giận vì vừa không cãi thắng, không cần suy nghĩ mà hất tay anh ra, tự mình lên thuyền.

“Sao lại đột nhiên tức giận?” Người bên cạnh bình tĩnh hỏi, Trình Tây càng tức giận liếc nhìn anh một cái.

Chiếc thuyền chầm chậm ra khơi, rẽ sóng, hướng về phía biển phía trước.

Cơn gió ẩm ướt lại tới.

Cô im lặng không muốn nói chuyện, suốt chặng đường cũng không nói chuyện với Trần Mộ Dã, cho đến khi về bờ, quay lại khung cảnh náo nhiệt, dọc đường cũng có rất nhiều người bán hàng.

Hai người đang muốn quay về, Trình Tây đi được vài bước lại phát hiện Trần Mộ Dã không có đi theo, liền quay đầu lại.

Anh đang nhìn quả bóng bay bên cạnh, bên trong quả bóng hydro trong suốt có một con thỏ đáng yêu, vừa nhìn thấy Trình Tây, anh liền chỉ về hướng đó, nói với cô:

“Mua cho em một con thỏ, đừng tức giận có được không?”

……

Lần này trở về nhà, hai tay Trình Tây đều bận rộn, thắng lợi trở về.

Một chậu sen đá trên tay Trần Mục Dã, anh giúp đỡ cầm lấy.

Một tay Trình Tây ôm cây, một tay nắm bóng bay hình con thỏ.’

Bọn họ không phải người đầu tiên quay lại, Chi Chi và Tô Duy Anh đều ngồi trong phòng khách, sô pha bên cạnh còn có Chu Tuế Phóng và Trang Tinh, vừa nghe tiếng đồng, mấy người đồng loạt nhìn lại đây.

Trình Tây nhạy bén nhận ra được ánh mắt mất mát của Chi Chi lúc nhìn qua món đồ trên tay cô.

Trong lòng cô có chút áy náy, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, chỉ cúi đầu thay giày bước vào như bình thường.

“Em còn tưởng bọn em là người về sớm nhất.” Trình Tây cười tự nhiên chào hỏi, Tô Duy Anh lập tức trả lời: “Sao có thể, chị và ông chủ Trang về trước.”

“Mọi người đi đâu chơi vậy?” Trình Tây để đồ xuống, đi về phía ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh Tô Duy Anh.

“Bọn chị đến thung lũng hạnh phúc, ngồi kinh khí cầu, vui cực.”

 "Oa, nghe rất thú vị." Hai người đang nói chuyện, Trần Mộ Dã từ trong bếp đi ra, trên tay cầm hai ly nước, tự nhiên cúi người đặt xuống trước mặt cô.

“Cảm ơn.” Trình Tây ngẩng đầu, có hơi được sủng mà sợ.

“Bọn em thì sao? Đi đâu chơi?” Chi Chi ở bên kia ép mình đứng dậy hỏi, ánh mắt không ngừng dõi theo bóng lưng kia, đáng tiếc có người không hiểu phong tình.

“Bọn em tới vườn cây trên đảo, cũng được lắm.” Trình Tây nói, Tô Duy Anh lập tức hỏi: “Trên đảo? Vậy phải ngồi thuyền đi sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy phong cảnh chắc chắn rất đẹp.”

“Đúng là không tệ lắm, đúng rồi, bọn em có chụp mấy tấm ảnh.” Trình Tây nhớ tới gì đó, lấy máy ảnh ra, lúc đó có mấy bức ảnh chụp không tệ cũng in ra luôn.

Ảnh chụp đặt trên bàn trà, mọi người cùng nhau xem xét, trong đó có ảnh một mình Trình Tây, cũng có cả ảnh chụp chung với Trần Mộ Dã.

Lần trước đi chơi, Chí Chi và Trần Mộ Dã cũng chụp những bức ảnh tương tự. Quả nhiên, nụ cười trên mặt cô ấy tắt ngấm.

“Chụp rất tốt.” Lát sau, cô ấy ngẩng đầu nói.

Ánh mắt nhìn hai người, Trình Tây im lặng, Trần Mộ Dã ở bên cạnh lại gật đầu đồng tình, nhẹ nhàng giải thích: “Là do cảnh đẹp, người đẹp.”

Trên môi anh vẫn mang theo nụ cười tự nhiên nhưng lời nói lại như mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào tim. Trình Tây nghĩ, nếu lúc này cô là Chi Chi, vậy chắc chắn đã hoàn toàn bỏ cuộc.

Nhưng cô ấy chỉ sững người một lát, sau đó nhanh chóng khôi phục trở lại, nở nụ cười ngọt ngào như bình thường, đôi mắt mèo hơi cong, nhìn chằm chằm Trần Mộ Dã.

“Vậy anh thấy cảnh lần này hay lần trước đẹp hơn?”

Lời vừa dứt, bầu không khí trong phòng khách gần như đông cứng lại, Tô Duy Anh đang cầm ảnh chụp chuẩn bị nói chuyện lập tức im lặng như gà, ngay cả Trang Tinh luôn hoạt động tích cực nhất, cũng im lặng, vẻ mặt ũ rũ, Chu Tuế Phóng lại ung dung ngồi một bên xem trò vui.

Lúc này trên mặt Trần Mộ Dã cũng không có biểu tình gì, lặng yên ngồi đó, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Chỉ Chi, giọng điệu rất bình tĩnh.

“Là lần đầu tiên.”

“Cảnh đẹp nhất.”

Lần đầu tiên tham gia chương trình, người anh gặp là Trình Tây, hai người hẹn hò lần đầu tiên.

Chi Chi nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt tái nhợt, lông mi run rẩy, che đi đôi mắt, trầm giọng nói: “Em hiểu.”

Vốn dĩ chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường sau khi mọi người quay lại, chia sẻ hình ảnh và kiến ​​thức của mình, không ai ngờ tới đề tài lại tiến triển đến mức này, có thể gọi là trực tiếp thẳng thắn.

Hoảng sợ trong lòng Trang Tinh không cách nào che giấu, ánh mắt vội nhìn qua camera hai bên, nghĩ thầm, chơi lớn thật.

Tổ tiết mục có tư liệu sống rồi.

Không khéo đạo diễn ở bên kia đã cười rớt hàm rồi.

Cậu miên man suy nghĩ một hồi, càng nghĩ càng đau đầu, sau khi suy nghĩ mọi chuyện hỗn loạn một hồi, quyết định đứng dậy để hòa giải tình thế.

“Ai, ảnh cũng đã xem xong rồi, chi bằng chúng ta nên suy nghĩ tối nay ăn gì đi. Tổ tiết mục để chúng ta tự mình giải quyết, nếu không lát nữa chúng ta cùng nhau đi dạo chợ hải sản có được không? Đúng rồi Chi Chi, không phải hôm qua em nói muốn ăn tôm hùm đất sao, anh trai đi mua cho em.”

Trang Tinh phát huy thể chất hòa hợp đến mực tận cùng, giống như một luồng hơi ấm truyền đến nơi lạnh giá, Chi Chi ngẩng đầu mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn anh Trang Tinh, buổi tối ra ngoài nhớ gọi em đi cùng. Em lên lầu nghỉ ngơi trước.”

Cô ấy vừa nói xong, đứng dậy chào tạm biệt mọi người rồi lên lầu rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng cô biến mất, bầu không khí ngưng tụ đột nhiên nới lỏng, Tô Duy Anh thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực: "Trời ơi, đáng sợ quá."

Ánh mắt cô ấy không khỏi nhìn qua Trần Mộ Dã, nhưng cũng không dám nói nhiều, liếc mắt nhìn qua Trang Tinh, bỗng nhiên kêu lên một tiếng; “A, đêm nay ông chủ Trang mời ăn tôm lớn, chúng ta có lộc ăn rồi.

Trang Tinh: “………”

“Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn.” Cậu tức giận nói.

“Nếu không thì sao, yêu thì không được, đến cả ăn cũng không cho người ta ăn sao, vậy tôi đây sống còn ý nghĩa gì chứ.” Tô Duy Anh tranh cãi với cậu, phòng khách ồn ào, cũng không có người để ý tới bọn họ nữa

Trình Tây cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, rời khỏi chuyện vừa rồi, ánh mắt vô thức nhìn Trần Mộ Dã, lời nói vừa rồi của anh không ngừng vang vọng trong đầu.

Lần đầu tiên phong cảnh đẹp nhất.

Tuy biết rõ anh chỉ đang lấy cớ, nhưng khi thật sự nghe được, Trình Tây vẫn không nhịn được cảm thấy cảm xúc dâng trào. Mặt hồ tưởng chừng tĩnh lặng lại một lần nữa chao đảo.

Chạng vạng, Phương Nghiên và Quý Hòa Dã trở về, mọi người cùng nhau đi chợ hải sản.

Chi Chi thoạt nhìn vẫn như bình thường, đùa giỡn nói chuyện, không có gì khác biệt.

Trang Tinh thực hiện lời hứa của mình, mời mọi người ăn tôm hùm lớn.

Bữa tối vô cùng náo nhiệt, vui vẻ.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ dần sáng lên.

Những ngọn đèn ngôi sao trên bãi cỏ đều đã sáng lên.

Tổ chương trình tuyên bố buổi tối sẽ có một trò chơi nhỏ, đây là trò chơi thông thường giữa bạn bè, trò chơi quốc vương không yêu cầu bất kỳ đạo cụ địa điểm nào, xem như cho bọn họ thả lỏng.

Trình Tây mơ hồ cảm thấy lời này có gì đó không đúng, nhưng nhóm người Trang Tinh đã vui vẻ chuẩn bị, dọn thảm chuyển bàn trà, đạo cụ trừng phạt cũng đã được mang lên.

Nước ép mướp đắng.

Một bình lớn đầy ắp, hương vị càng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Trong phòng khách, mọi người thản nhiên ngồi trên sô pha, bài poker được đặt trên bàn trà, Trang Tinh ngồi ở giữa, lại là người chủ trì.

“Chúng ta nói trước đi, không được chơi xấu, chỉ còn lại mấy đêm cuối cùng, hôm nay chúng ta chơi lớn một chút.” Cậu vừa chia bài vừa nói, cuối cùng Trình Tây cũng biết không đúng ở đâu rồi.

—— thôi, coi như thư giãn đi.

Trò chơi này chỉ có hành người, nào có thư giãn chỗ nào.

Ngồi ở giữa sô pha, Trình Tây chỉ cầu nguyện hình phạt của bọn họ đừng quá tàn nhẫn.

Vòng chia bài đầu tiên kết thúc, mọi người cầm bài lên, cúi đầu nhìn nhau, Trình Tây cẩn thận mở từng góc, trái tim đang treo cao cuối cùng cũng thả lỏng.

Cô bắt được bài quốc vương.

Lá bài quốc vương có thể tùy ý chỉ định người có hai lá bài bị trừng phạt.

Nguy cơ đầu tiên được giải trừ.

“Em là quốc vương.” Cô giơ cao lá bài trong tay lên, mặt Trang Tinh hiện rõ thất vọng, nặng nề thở dài: “Sao có thể bị Cam Tử rút được chứ, vậy em chọn hình phạt đi.”

Dưa vào suy nghĩ hòa bình là quan trọng nhất.

Trình Tây nhìn chung quanh, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy A cơ và 3 cơ kể cho nhau nghe ba ưu điểm của đối phương đi.”

Phương Nghiên giang hai tay, bất đắc dĩ nói: “Tôi là 3 cơ.”

Những người khác chờ đợi, im lặng hai giây, Tô Duy Anh ở bên cạnh Trình Tây yên lặng đưa ra tấm thẻ của mình: “A cơ là tôi.”

Trình Tây: “………”

Cô im lặng, chỉ cảm thấy mình thật may mắn.

Tô Duy Anh ở bên cạnh vắt óc suy nghĩ, nhìn Phương Nghiên, cố gắng kìm lại lời nói của mình: “ừm…… Gợi cảm, xinh đẹp, tính cách nhiệt tình, rộng rãi hào phóng…… Cười lên rất đẹp.”

Cô ấy nói liên tiếp một hồi, không chỉ có ba cái, mọi người cười vang, Phương Nghiên không nhịn được, cười nói: “Tiểu Anh…đáng yêu, xinh đẹp, đặc biệt tươi tắn.”

"Được rồi, trao đổi công việc như vậy kết thúc, chúng ta nhanh chóng chuyển sang vòng tiếp theo." Tô Duy Anh làm bộ tê dại, xoa da gà không hề tồn tại trên người, thúc giục.

Trang Tinh đáp lời: “Được.” Lại nhanh chóng chia bài.

Lần này, quân bài quốc vương nằm trong tay Qúy Hòa Dã, nhìn thường nhìn cậu có vẻ im lặng không nói nhiều, nhưng vào thời điểm quan trọng lại chơi rất hăng.

“7 Cơ và 6 cơ tỏ tình với nhau đi.”

Trang Tinh cười ra tiếng, không chê chuyện lớn, rất nhanh Chu Tuế Phóng đã đứng dậy: “6 cơ là tôi.”

Mọi người không khỏi nhìn chung quanh, còn đang suy đoán, Phương Nhiên lại giơ bài trong tay lên, bất đắc dĩ nói: “Vẫn là tôi.”

Mọi người tập trung nhìn kỹ, trong tay cô ấy đúng là bảy cơ.

Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người nhìn Qúy Hòa Dã thay đổi, sự ghen tị ban đầu chuyển thành đồng cảm. Qúy Hoà Dã chán nản xoa trán, thấp giọng nói: "Vậy thì bắt đầu đi."

“Người đẹp Phương Nghiên, lần đầu tiên gặp em, anh dã vô cùng kinh diễm, đúng là vừa gặp đã thương, gặp lại khuynh tình, ba lần chết không bỏ, cho nên em có đồng ý với lời tỏ tình của anh không? “Chu Tuế Phóng hào phóng phát biểu một đống lời tỏ tình, ánh mắt nửa thật nửa giả nhìn chằm chằm Phương Nghiên, đối phương vẫn cười khéo léo, đưa tay vuốt tóc.

“Chu đại soái ca, trải qua khoảng thời gian tiếp xúc này, em cảm thấy anh là một người trưởng thành, ổn định lại nhiều tiền, có thể xem là ứng cử viên sáng giá làm bạn trai…”

“Dừng, dừng.” Lời này còn chưa nói xong đã bị Quý Hòa Dã vội vàng ngắt lời, liền sửa lại: “Chỉ là tỏ tình thôi, còn lại không nói đến.”

“Có phải cậu chơi không nổi hay không?” Trang Tinh cười trêu chọc, Quý Hòa Dã nghiêm túc gật đầu một cái, trực tiếp thừa nhận: “Đúng vậy, chơi không nổi.”

“Được được, cho cậu một đường sống.”

Trang Tinh tiếp tục vào vòng tiếp theo, vừa chia bài xong, cậu đã bật cười thành tiếng, đắc ý lắc lư lá bài trong tay, ồn ào: “Tôi là quốc vương.”

Trong đầu cậu có rất nhiều suy nghĩ xấu xa, chỉ hận không thể khiến mọi chuyện càng náo nhiệt càng tốt, ánh mắt không có ý tốt đảo quanh khuôn mặt của tất cả khách mời, kéo dài giọng.

“Tôi chỉ định ——”

“2 cơ và 3 cơ biểu diễn một màn người yêu làm nũng ngay tại đây.”

Chương kế tiếp