Tư Tàng

Chương 4

Trời đêm thật tối.

Gió cũng rất lạnh.

Trong lúc tôi đau khổ nhất, không nghĩ tới sẽ gặp được anh đi ngang qua, cho mình một lon Coca.

——<Nhật ký quan sát thiếu niên C.>

-

# cùng nhau yêu đương# Chương trình lần này thật sự khác người.

Đầu tiên, địa điểm ghi hình được đặt tại Tân Thành, một thành phố du lịch ven biển, có phong cảnh xinh đẹp, các khách mời sẽ cùng nhau ở biệt thự trên đảo trải qua hành trình lãng mạn hai mươi ngày.

Tiết mục này từ trước đến giờ đều chú trọng quay lại chân thực các khách mời, ngoại trừ ngày hôm qua là lần đầu tiên xuất hiện nên đặc biệt chuẩn bị trang điểm, sau khi bọn họ chính thức nhận phòng, về cơ bản đã trở lại trạng thái sinh hoạt bình thường.

Chỉ là mới đến một môi trường xa lạ, trong góc còn có camera nhắc nhở, mọi người vẫn còn gánh nặng thần tượng.

Buổi sáng Trình Tây xuống lầu, nhìn thấy hai khách nam đã tự lo liệu dưới lầu, các cô gái cũng không ngoại lệ, Phương Nghiên và Tô Duy Anh đều trang điểm nhẹ, mặc quần áo phù hợp mà không mất đi vẻ nổi bật.

Bởi vì lá thư đêm qua, Trình Tây mất ngủ đến hai giờ sáng, nghĩ đến việc ghi hình, ngủ không được nên mới dứt khoát rời giường sớm xuống giường pha cà phê.

Để mặt mộc, quầng thâm dưới mắt chỉ che đơn giản, trên người mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình.

Tám giờ, năm người đều đã có mặt, ngoại trừ Trần Mộ Dã.

Bữa sáng do Trình Tây chuẩn bị, nhân tiện có trứng chiên và bánh mì nướng, còn có sữa hâm nóng.

Nhận được không ít lời cảm ơn của mọi người.

Cô nhìn phần ăn còn nguyên trên đĩa, lại nhìn đồng hồ trên tường, trong lòng lo lắng không thôi, nhưng còn chưa kịp nói gì đã có người lên tiếng hỏi trước.

“Trần Mộ Dã đâu? Vẫn chưa ngủ dậy sao?” Phương Nghiên hỏi Trang Tinh, lời nói ẩn hiện ý cười rõ ràng.

Là người cùng phòng với người vắng mặt, Trang Tinh có hơi nghẹn lại vài giây: “Ách…Lúc tôi xuống dưới, hình như cậu ấy còn ngủ.”

“Có lẽ là ngày hôm qua cậu ấy quá mệt mỏi, đúng lúc sáng nay tổ chương trình không có sắp xếp gì, để cậu ấy ngủ nhiều một chút." Cậu trầm ngâm giải thích vài câu.

“Đúng vậy.” Trình Tây giả bộ nhìn đồng hồ, phụ họa thêm: “Mới có tám giờ, bởi vì hôm nay chúng ta dậy sớm quá.”

“…………”

Một nhóm người đứng sau camera trong phòng quan sát.

Tổ chương trình buổi sáng không có lịch trình, bọn họ nghỉ ngơi thật tốt cũng không thiếu ý nghĩa, bọn họ là người mới đến, cần thời gian thích ứng với môi trường, xem nơi này như một "ngôi nhà" thực sự.

Chỉ lúc nào thả lỏng mới có thể lộ ra vẻ mặt chân thật nhất.

Kết quả mọi người thu dọn đồ đạc từ sớm, hiện tại không có việc gì ở phòng khách ăn sáng, giết thời gian. Quý Hòa Dã lên lầu chạy bộ, Phương Nghiên và Tô Duy Anh chơi cờ bay, Trình Tây cùng Trang Tinh ngồi ở trên sô pha, mỗi người đọc sách xem báo.

Đồng hồ chỉ chín giờ, bóng người mong đợi bấy lâu cuối cùng cũng chậm rãi xuất hiện trên cầu thang, vừa đi xuống lầu vừa vò tóc, dáng vẻ lười biếng, giống như ngủ còn chưa đủ.

Trần Mộ Dã cũng giống cô, mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản, ống quần rũ xuống dép lê, hàng mi đen hơi rũ xuống, đảo mắt qua mọi người, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Sao mọi người dậy sớm vậy?” Anh ngáp một cái, có chút khó hiểu hỏi. Đi vào bếp mở tủ lạnh lấy một chai nước, vặn ra uống.

“Hôm nay không có hoạt động gì sao?” Anh vặn nắp chai lại, vừa tình ngủ nên màu môi hơi trắng, khuôn mặt vô hại xinh đẹp.

“Thiếu gia, ngẩng đầu nhìn xem mấy giờ.” Phương Nghiên cười trêu chọc anh đầu tiên, Trần Mộ Dã nghe vậy thật sự ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Chín giờ.”

Anh cười ngượng ngùng xin lỗi: “Ngại quá để mọi người chê cười.”

“Không sao, mọi người tha thứ cho cậu.” Trang Tinh lắc tờ bảo trong tay nói đùa.

“Anh có muốn ăn sáng không?” Trình Tây chỉ vào bữa sáng còn sót lại trên bàn, quan tâm hỏi anh: “Để lại cho anh.”

“Cho tôi?” Hắn dường như được sủng mà sợ, nói cảm ơn cô: “Cảm ơn.”

Buổi sáng, mấy người chán nản trong biệt thự.

Gần đến giờ cơm, tổ chương trình lại đột nhiên thông báo tạm thời sắp xếp một chuyến ra ngoài.

Khám phá Tân thành.

Là một thành phố cổ gần biển, danh lam thắng cảnh để check in có rất nhiều, những năm gần đây cũng dần nổi tiếng trên mạng.

Giữa trưa, nhóm người chậm rãi chuẩn bị xuất phát.

Chuẩn bị hai chiếc xe, hai người Quý Hòa Dã và Trang Tinh làm lái xe.

Xe dừng ở cửa, không có người nhúc nhích, Phương Nghiên nhìn Trần Mộ Dã hỏi: “Anh ngồi ở đâu?”

“Ở đâu cũng được.”Anh trả lời. Phương Nghiên chỉ vào xe của Tranh Tinh, đưa ra lời mời: “Vậy chúng ta ngồi chung trên xe đó nhé?”

Anh dừng một chút, gật đầu: “Được”

Hai người bọn họ đã lên xe của Trang Tĩnh, Trình Tây và Tô Duy Anh cũng tự động được phân vào xe Quý Hòa Dã, hai cô gái ngồi cạnh nhau, phía trước có một tài xế rất ngầu.

“Tiểu Dã, cậu có biết gì về đồ ăn ở đây không?” Tô Duy Anh từng cùng cậu ấy“hẹn hò, quan hệ tương đối thân thiết, nhanh chóng mở chủ đề.

“Không biết nhiều.” Quý Hòa Dã nói thật, tập trung nhìn con đường phía trước.

Hôm nay cậu đội mũ đen, mặc áo khoác denim, cổ tay áo được xắn lên, để lộ cổ tay trắng nõn đeo sợi dây xích bạc.

Nhìn qua là một chàng trai cực ngầu, cá tính, nhưng tính cách lại thiếu vài phần kiêu ngạo, còn đặc biệt ngoan ngoãn.

“Nghe nói hải sản ở đây rất ngon, lát nữa đến điểm dừng chân đầu tiên của chúng ta là cảng Nhật Nguyệt nhất định có thể ăn được nhiều món ngon.” Trong đầu To Duy Anh chỉ nghỉ đến đồ ăn, bản tính ham ăn lộ rõ.

“Đúng lúc đi ăn cơm trưa.” Quý Hòa Dã đáp. Chiếc xe chạy suốt quãng đường, vượt qua cây cầu vượt biển lái vào thành phố.

Lúc trước cảng Nhật Nguyệt chỉ là một làng chài gần biển, sau này kinh tế phát triển, nhiều công trình kiến ​​trúc được bảo tồn nguyên vẹn, vừa mang phong cách cổ kính của làng chài vừa mang không khí hiện đại, một bên là biển, một bên là thành phố. Khung cảnh độc đáo đặc biệt xinh đẹp.

Sau gần nửa giờ lái xe, mấy người gặp nhau ở đầu phố, mùa đông đúng mùa du lịch ế khách, hơn nữa phong cảnh cũng nhỏ bé cho nên không có nhiều khách du lịch.

Đường phố cũ kỹ vắng vẻ, bên tay trái là những tòa nhà cổ màu đỏ gạch đã được chuyển thành cửa hàng, bên tay phải là bầu trời xanh vô tận, đường phân cách giống như vầng trăng khuyết.

Thỉnh thoảng, có thể nhìn thấy những con sóng bên dưới đập tảng đá, làm nước bắn tung tóe.

“Chúng ta đến xem tiệm trà sữa “không được sẽ từ chức” có được không?” Phương Nghiêng cầm tờ hướng dẫn do tổ tiết mục chuẩn cẩn thận đề nghị, những người khác cũng không có phản đối.

Đoàn người xen vào đám đông, theo sau là mấy chiếc camera ở phía xa, máy bay không người lái giống như những con ong nhỏ bay lượn trên bầu trời.

Ngoại trừ một vài khuôn mặt quá sáng sủa, bọn họ nhìn qua cũng không khác gì những du khách bình thường.

Điểm dừng chân đầu tiên là quán trà sữa mở sát biển và có ban công ngắm cảnh vô cùng tuyệt vời.

Tên đồ uống cũng đầy phong cách như "Đào tự do", “Phô mai vạn tuế”, “Lá xanh vui vẻ”

……… Hoa hoè loè loẹt, hoa cả mắt.

Mấy người gọi mỗi người một cốc, ngồi chụp ảnh bên cửa sổ cạnh biển, bấm thẻ để lại lời chúc phúc của mình lên bức tường ước nguyện.

Mỗi một điểm du lịch dường như đều xuất hiện kịch bản.

Mọi người đều nhận được giấy dán tường, cũng viết vô cùng tùy tiện.

Trang Tinh chỉ mất ba giây đã viết xong dán lên tường, Trình Tây liếc mắt nhìn qua, bên trên viết: “Hy vọng tôi càng ngày càng đẹp trai.”

“……”

Cô không khỏi nhìn về phía Trần Mục Dã đang đứng trước bức tường ước nguyện, trên tay cầm một tờ giấy ghi chú cẩn thận dán vào trong góc.

Trình Tây cúi đầu, suy nghĩ một chút mới viết một dòng trên mảnh giấy nhỏ.

“Năm nào cũng có ngày này.”

Mấy người viết xong đi ăn cơm trưa, đây cũng là địa điểm đầu tiên trong danh sách những nơi phải ăn bọn họ tìm thấy trong tờ hướng dẫn, món ăn hải sản rất phong phú, Trình Tây ăn lại không biết mùi vị là gì.

Bởi vì, cô hoàn toàn không tìm được cơ hội nói chuyện với Trần Mộ Dã.

Phương Nghiên gần như ở bên anh suốt thời gian, từ quán trà sữa đến đến ăn cơm, lại đến chuyến xe sớm nhất.

Giữa họ luôn có một vài hình bóng, giống như một ngọn núi xa xôi, không thể nào chạm tới.

Phòng ăn đặt bàn tròn, cô nhìn Trần Mộ Dã ngồi đối diện, mọi người đang nói chuyện, anh cũng không tham gia vào chủ đề này, cũng giống người ít nói như Trình Tây, từ sáng đến giờ bọn họ hầu như không hề giao lưu.

Ăn xong đi ra ngoài, bầu trời bên ngoài dần trở nên u ám, nước biển chuyển sang màu xanh đục.

Buổi chiều còn những địa điểm khác phải đi, tất cả đều ở trong nội thành còn yêu cầu phải đi bộ qua, Trình Tây thật sự có hơi mệt nhưng cô không muốn ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của mọi người nên vẫn cổ vũ đi lên.

Trần Mộ Dã còn rõ ràng hơn nhiều, đi thẳng ra ngoài, anh còn cúi đầu ngáp một cái, lộ ra vẻ mệt mỏi, Phương Nghiên nhìn thấy, quan tâm hỏi vài câu, lại lắc đầu, trong mắt có nước đọng, không nói chuyện, rõ ràng là không có tinh thần

Giống như máy móc đến giờ, năng lượng cạn kiệt, mất đi sự sống.

Trong vô thức, Trần Mộ Dã bị tụt lại phía sau, dần đi đến cuối hàng, bọn họ đi qua một đoạn đường sầm uất, đột nhiên có thêm một người đi bên cạnh, Trình Tây vốn đang đi ở cuối hàng không cẩn thận đụng phải tay áo người bên cạnh, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trần Mộ Dã.

Đôi mắt anh cụp xuống, mí mắt lười biếng rũ xuống, lông mi rất dài.

Đôi mắt đen láy rơi trên người cô, anh nhanh chóng giơ tay kéo cô một cái.

Đen nhánh ánh mắt dừng ở trên người nàng, giây lát, giơ tay kéo nàng một phen.

“Cẩn thận.” Giọng điệu nhẹ nhàng, giữa đường phố náo nhiệt, mơ hồ như ảo giác.

Trình Tây sững người một lúc mới đứng vững, cố gắng bỏ qua cánh tay vừa bị anh nắm lấy, dùng giọng điệu bình thường nói: "Sao anh lại đi sau?"

“Mệt mỏi.” Anh chỉ đáp lại hai chữ này.

Trình Tây không chú ý đến những suy nghĩ khác của anh, chỉ cảm thấy khoảnh khắc này quá quý giá, vô thức giảm tốc độ chậm rãi đi cạnh anh, thỉnh thoảng chạm vào tay áo anh trong đám đông.

Cô biết lúc này anh không muốn nói chuyện, cũng không lo tìm đề tài, khoảng cách gần như vậy, thời khắc bình thường như vậy, cũng đủ rồi.

Chờ đến khi hai người rời khỏi con phố này mới phát hiện mình bị tụt lại phía sau, không nhìn thấy bóng dáng mọi người đi trước, Trình Tây mới nôn nóng gọi điện cho bọn họ.

“Đúng lúc, chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi đi.” Ngươi bên cạnh đột nhiên nói chuyện, Trình Tây ngơ ngác cầm di động nhìn anh, Trần Mộ Dã cũng hơi cúi đầu, nắm lấy cánh tay đang cầm điện thoại dán bên tai kia.

“Hôm nay dừng lại.”

“Muốn nghỉ làm.”

Phía sau bọn họ chỉ có một cái camera.

Trình Tây quay đầu nhìn, đầu óc nhanh chóng hoạt động.

“…… Có thể không?”

Những lời này là nhìn Trần Mộ Dã hỏi, rất nhanh, trên di động cô đã nhận được một tin nhắn.

Đến từ PD của cô Tần Tình: [Có thể.]

Hiệu ứng của chương trình là thay đổi theo sở thích của khách mời, đặc biệt là một chương trình yêu đương, sự tương tác thường xuyên đột ngột giữa nam và nữ lại càng hấp dẫn.

Trình Tây gửi một tin nhắn cho Trang Tinh và những người khác, lập tức cất điện thoại, chuẩn bị "bỏ trốn" cùng Trần Mộ Dã.

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Cô ngẩng đầu hỏi, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ dịu dàng tự nhiên, khiến người không tự chủ được thả lỏng.

Trần Mộ Dã cũng hơi buông lỏng ánh mắt, lơ đãng nói: "Đi một nơi không có ai.”

Bọn họ đi dọc theo hướng có ít phương tiện giao thông nhất, dần rời xa thành phố đông đúc, xuyên qua nội thành, mãi cho đến cuối cùng, trước mặt xuất hiện một vùng biển.

Khác với đống đá cao trước kia, nước biển dội thẳng vào bãi đá ngầm, trên không có đàn hải âu bay lượn, tiến lên một bước cát sẽ tràn vào ống quần.

Bờ biển này vắng vẻ yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng dáng một vài du khách, gió hòa với nước biển ẩm ướt hơi mặn.

Trần Mộ Dã có lẽ là do đi đường mệt mỏi, cho nên cũng không để ý lắm, tìm một tảng đá sạch sẽ bên bờ biển ngồi xuống, thả lỏng cơ thể, không khỏi thở dài một hơi.

“Mệt quá.”

Trình Tây do dự nhìn anh: "Thể lực của anh ... yếu như vậy sao?"

Trần Mộ Dã: “……”

Khoảnh khắc im lặng hiếm thấy anh im lặng như vậy.

“Muốn uống chút gì không?” Anh đổi chủ đề, nhìn quanh một lượt, thấy cách đó không xa có một tiệm tạp hóa cũ kỹ.

“Tôi đi mua.”

“Hay là…… để em đi?” Trình Tây nói lần nữa. Trần Mộ Dã không nói chuyện, ánh mắt kỳ lạ nhìn cô một hồi, nói ngắn gọn: “Em ngồi đây.”

Anh chỉ vào tảng đá lớn bằng phẳng bên cạnh rồi đứng dậy, Trình Tây nhìn bóng dáng anh đi xa mới do dự ngồi xuống tảng đá.

Gió lạnh mát mẻ, sóng vỗ rì rào, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, nhẹ nhàng.

Không cần đối đáp xã giao, cũng không cần kích động trong dòng người xa lạ.

Trình Tây vô thức thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại cảm nhận hơi thở của nước biển trong gió.

Một lon Coca lạnh đột ngột áp vào trán cô, cảm giác kim loại chạm vào, kèm theo âm thanh xầm xì trên đầu.

“Không có loại khác, cho nên chỉ có thể mua cái này.”

Cô mở mắt ra, thấy Trần Mộ Dã đang đứng trước mặt cô, trên tay cầm hai lon Coca, anh đưa cho cô một lon, thản nhiên ngồi xuống, một tay kéo nắp kim loại, ngắm nhìn phương xa, ngẩng đầu lên uống một ngụm.

Hai người ngồi cạnh nhau bên bờ biển, không ai nói chuyện, xung quanh chỉ có sóng biển, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gọi xa xăm của hải âu.

Trình Tây nhìn chằm chằm vào lon Coca trong tay, thật lâu không mở ra.

“Em không thích uống sao?” Trần Mộ Dã cũng chú ý tới động tác của cô, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Hay là quá lạnh?”

“Không phải.” Trình Tây lắc đầu, nhìn người bên cạnh cách đó không xa, tựa như quay lại đêm hè năm đó.

Trong thời kỳ u ám nhất đời cô, lại thêm cãi nhau với gia đình, lần đầu tiên cô nổi loạn chạy ra ngoài, ngồi ở ngoài cửa hàng tiện lợi đến tận khuya.

Đèn bên ngoài lần lượt tắt hết, trong bóng tối chỉ còn le lói ánh sáng từ cửa hàng tiện lợi từ cửa kính bên trong, cô ngồi trên ghế nhựa dài, hai tay ôm đầu gối, vui mặt trong khuỷu tay.

Đêm tối dường như đi qua rất lâu rất lâu, đột nhiên có ai đó đi ngang qua, đặt một lon Coca cạnh ghế của cô.

"Cô gái nhỏ, trời tối rồi mau về đi, ở bên ngoài không an toàn."

Giọng nói tùy tiện lười biếng cho cô cảm giác có hơi quen thuộc, Trình Tây ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bóng lưng cao gầy của anh, mặc áo hoodie đen, góc nghiêng tuấn tú.

Trên tay anh cũng nắm một lon Coca, trong gió đêm, dường như có tiếng bong bóng ùng ục.

Lại giống như tiếng tim đập của cô.

Giờ phút này, anh đưa cho cô lon Coca tương tự còn ngồi bên cạnh cô.

Thời gian quay vòng, lại trùng hợp với thời khắc này.

Giống như giấc mộng đẹp không muốn tỉnh lại.

Hai người đang im lặng ngồi hóng gió trên bờ biển, Trần Mộ Dã cũng nhắm mắt ngủ thiếp đi, trong lòng Trình Tây âm thầm đếm từng giây từng phút, cầu mong thời gian trôi chậm một chút.

Mãi đến khi, Trang Tinh nhắn tin giục bọn họ cùng nhau ăn tối.

Trình Tây mới miễn cưỡng gọi người bên cạnh dậy.

Bọn họ đi theo định vị hướng dẫn, tìm được đoàn người.

Cơm chiều kết thúc, màn đêm mới bắt đầu, mọi người cùng nhau về nhà.

Đêm nay tổ tiết mục đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ, bảo mọi người sau khi nghỉ ngơi tắm rửa xong thì tụ tập ở ngoài bãi cỏ.

Lúc Trình Tây và Tô Duy Anh tới đã nhìn thấy hai người, Phương Nghiên và Quý Hòa Dã đang ngồi trên ghế cắm trại, cúi đầu nói chuyện, hai người đối mặt thật sự rất gần, nụ cười trên mặt Quý Hòa Dã rực rỡ chưa từng có.

Trình Tây theo bản năng nhìn sang Tô Duy Anh, hai ngày nay ở chung, cô ấy rõ ràng có quan hệ tốt nhất với Quý Hòa Dã, còn thân thiết hơn những người khác.

Tô Duy Anh dường như không phản ứng quá nhiều, bước tới chào hỏi bọn họ như thường lệ, chủ đề chuyển sang bốn người, không lâu sau, Trang Tinh và Trần Mộ Dã cũng cùng nhau đi tới.

Ánh mắt Trình Tây không tự chủ được rơi vào phía sau người, rõ ràng anh mới tắm rửa xong, đầu tóc hơi ẩm ướt, làn da trắng nõn sạch sẽ.

Một mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng lại gần, sữa tắm trộn lẫn với mùi đặc trưng của da thịt, tản ra trong không khí.

Trình Tây cảm thấy toàn thân anh đều toát ra hơi thở sạch sẽ mềm mại.

Hắn ngồi xuống bên cạnh như bình thường, ngồi giữa hai người là Trang Tinh.

[Thẻ bài trò chơi: Hai khách mời rút được lá bài giống nhau phải hoàn thành các thử thách trên, bao gồm lời nói thật không giới hạn và đại mạo hiểm, thử thách chỉ có thể thành công không được thất bại]

Chương kế tiếp