Tử Thần Không Thể Bắt Nạt

Chương 4: Quái một mắt
Đó là một căn nhà gỗ tồi tàn, sàn nhà và chân tường phủ lên một tầng rêu dày ẩm ướt màu đen, mái nhà và ván tường bằng gỗ bị giội lên sơn màu đỏ, cao ngất mà yên tĩnh đứng sừng sững đằng trước, cho người cảm giác dày đặc không rõ và không thích hợp.

Sầm Kim nuốt một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm căn nhà gỗ, di chuyển bước chân, cẩn thận từng li từng tí vòng qua căn nhà gỗ, co cẳng liền chạy.

Chạy ra khoảng 100 mét, Sầm Kim quay đầu lại, căn nhà gỗ màu đỏ sẫm kia còn dừng ở vị trí cũ.

Cửa sổ nhỏ vị trí gác lửng tầng hai thấp thoáng thấy được một bóng đen, thế nhưng khoảng cách quá xa, không cách nào phân rõ bóng đen kia là thật sự tồn tại hay là ánh sáng và bóng tối tạo thành ảo giác.

Sầm Kim xoay đầu qua, nét mặt thoáng chốc cứng đờ, lại thấy nơi xa mười mét thình lình xuất hiện một căn nhà gỗ đỏ sẫm tồi tàn! Giống y chang căn nhà gỗ tồi tàn phía sau cậu, lại chớp mắt xuất hiện ở đằng trước cậu!

'Nhà gỗ trong rừng là sống.'

"Người nhìn thấy nhà gỗ trong rừng vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi nó, ngoại trừ chủ động đi vào, ở trong đợi đủ ba mươi phút và sống thoát ra khỏi nhà gỗ.'

'Dị vật nguy hiểm cấp bậc hai, tiềm lực trưởng thành trung cấp, người không cách nào thoát khỏi nó cuối cùng sẽ bị nuốt chửng, trở thành một phần của căn phòng.'

'Đã từng là đề thi của học sinh mới top thứ ba, cùng với tỷ lệ đạt tiêu chuẩn thấp nhất,chưa đến 7%."

'Tiêu đề đề thi là: Lúc nó nhìn thấy bạn, bạn rất nhanh thì sẽ ý thức được nó là nhà của bạn. Bạn nhìn nó, rồi đi vào, lại cũng không muốn rời đi, dù sao ai sẽ không thích nhà mình?'

'Thí sinh tiến vào nhà gỗ đợi đủ 30 phút, mỗi lần chỉ giới hạn một người.'

Sầm Kim nhớ lại Chu Mãn nói đến phổ cập kiến thức và đề bài đề thi nhà gỗ trong rừng, có thể khẳng định nhà gỗ trong rừng so với mấy khu vực cấm khác cũng nguy hiểm hơn, trong đề bài là 'nó nhìn thấy bạn' mà không phải là 'bạn nhìn thấy nó'.

Đổi cách nói khác, là nhà gỗ trong rừng chủ động đi săn, khiến người nhìn thấy nó sản sinh một loại ảo giác 'đây là nhà tôi', chủ động mê hoặc con mồi đi vào phòng nghỉ ngơi, giống như một cây nắp ấm.

Cho dù con mồi có lòng cảnh giác mạnh chống cự dụ dỗ, nhưng chịu không nổi nhà gỗ trong rừng vẫn luôn theo bên cạnh không ngừng dụ dỗ.

Người chung quy có lúc mệt mỏi, một khi lòng cảnh giác hạ thấp thì sẽ trúng hố bẫy của nhà gỗ trong rừng, cảm thấy nhà gỗ là một 'ngôi nhà' an toàn, có thể nghỉ ngơi thời gian dài.

Phòng ngự cấp mười, cộng thêm nhẫn nại cắn chết con mồi không thả lỏng miệng, khó trách nhà gỗ trong rừng cùng là dị vật nguy hiểm cấp bậc hai lại có xác suất đạt tiêu chuẩn thấp nhất.

Thời gian trôi qua, Sầm Kim rơi vào trầm tư, bình tĩnh lại nhìn về phía nhà gỗ, nghĩ chỉ cần cậu trước đó không bị mê hoặc tranh thủ rời khỏi khu vực cảnh giới thì không có việc gì: "Đợi đủ 30 phút cùng sống sót rời khỏi thì có thể thoát ra, đề thi cũng là đợi đủ 30 phút, xem ra 30 phút rất then chốt—"

Không đúng!

Sầm Kim bỗng nhiên phát hiện chỗ nào không đúng, cậu nét mặt nghiêm túc đến đáng sợ, nhìn chằm chằm nhà gỗ trong rừng, phút tiếp theo sắc mặt tái mét, giống như nhìn thấy cái gì rất đáng sợ.

"Khoảng cách thu nhỏ rồi."

Không sai, giây phút cậu đang ngây ngốc, nhà gỗ trong rừng vốn dĩ cách mười mét không biết từ lúc nào kéo gần, chỉ dư lại không đến 8 mét.

Dị vật này vậy mà có thể công có thể thủ!

Thử hỏi côn trùng nào có thể thoát được cuộc đi săn của cây nắp ấm biết chạy biết nhảy?!

Sầm Kim xoay người chạy hơn mười giây dừng lại, quay đầu nhìn căn nhà gỗ lại thu hẹp khoảng cách năm mét, gần đến mức có thể nhìn thấy mạng nhện dưới hiên, mà bị cậu nhận sai là bức tường màu đỏ giội sơn lên dường như càng giống máu tươi khô cạn hơn.

Quay lại, bây giờ thì quay đầu lại, cậu còn nhớ vị trí ngã ba đường, chỗ đó là chỗ giáp giới ba khu vực cảnh giới, dị vật cấp bậc hai cấp bậc ba khống chế lẫn nhau, nên thuộc về khu vực không ai quản lý.

Chạy đến chỗ đó thì coi như an toàn.

Giữa lúc Sầm Kinh suy tư, căn nhà gỗ kia lại kéo gần khoảng cách ba mét, lúc này mới là thật sự thời gian như chớp mắt thì đến trước mặt, mà Sầm Kinh vô thức lại liếc mắt, sợ hãi trong lòng với căn nhà gỗ này giảm bớt mấy phần.

Không biết phải hay không trải qua thời gian dài nhìn chằm chằm, đã quen sự tồn tại của nhà gỗ, trong đầu cũng tràn đầy hiểu biết rõ ràng với kết cấu của nhà gỗ, trái lại cảm thấy nhà gỗ thực ra không có khủng bố như thế.

Sợ hãi của mọi người đến từ nguồn gốc không biết rõ, sợ hãi của cậu đối với nhà gỗ trong rừng cũng là như vậy.

Nhận thức và tưởng tượng ban đầu làm chủ tô lên không khí khủng bố, ở trong lòng cậu cấy vào hạt giống sợ hãi, lúc cậu phát hiện nhà gỗ thực ra không có nguy hiểm như vậy, ấn tượng khủng bố ban đầu giống như liền sẽ nhanh chóng tan rã, cho nên tỉ mỉ nhìn nhà gỗ, Sầm Kinh cảm thấy cái này chính là một căn nhà gỗ bình thường.

Nhiều nhất kiểu dáng cũ một chút, bên ngoài tồi tàn âm u một chút, nhưng xuyên qua khe cửa có thể nhìn thấy gia cụ bên trong chỉnh tề, từ mẫu dệt thảm, bàn ăn sạch sẽ đến lò sưởi trong tường ấm áp....chính là giống như một ngôi nhà ấm áp—

Đợi đã, lò sưởi trong tường trong nhà cậu từ chỗ nào đến?

Sầm Kinh bỗng nhiên tỉnh táo, phát hiện cậu đã một chân dẫm vào bậc thang bằng gỗ, mà cậu lại không hề có ấn tượng bản thân lúc nào gần sát nhà gỗ!

Cậu thoáng chốc lông tơ dựng thẳng, dùng ánh mắt cảnh giác hoàn toàn mới quan sát nhà gỗ, đây là một căn nhà gỗ hai tầng kiểu dáng Tây Âu, ước chừng 80m2, bốn bậc thềm cửa chạm rỗng bằng gỗ, trên bậc thềm có một vết kéo màu đen mở rộng đến hiên nhà, không vào bên trong cánh cửa.

Cánh cửa không đóng chặt, cửa thòng xuống một sợi dây thừng thô, bên trên dây thừng cột một cái chuông đồng rất lớn, bởi vì tia sáng và vấn đề góc độ, Sầm Kinh nhìn không rõ ràng hình dạng chuông đồng, nhưng suy đoán đó là chuông cửa bản đơn giản.

Ánh mắt cậu rơi lên mặt tường, chân tường tường gỗ phủ đầy rêu màu đen, mặt tường màu đen đỏ, tỏa ra mùi vị hăng tanh hôi, rất rõ ràng cái này không phải thuốc nhuộm mà là máu sinh vật không biết tên.

Gần như máu tươi trải đầy cả bên ngoài căn nhà gỗ, ngay cả ván gỗ đều bị thẩm thấu, lộ ra màu đen đỏ kì dị.

Không rõ ràng, khủng bố, sợ hãi tập kích lên tâm trí, nhà ấm áp và quái dị kinh dị xen kẽ đập vào giác quan, hỗn loạn, tà ác, nhận ra xuất hiện rối loạn, huyệt thái dương của Sầm Kinh bỗng nhiên giống như kim châm đau đớn, trán bỗng nhiên dày đặc mồ hôi lạnh, chỗ tốt là cậu cuối cùng tỉnh táo, dường như voan mỏng mờ mịt trong đầu bị vén ra, lại lần nữa nắm chắc khả năng đánh giá bình tĩnh khách quan.

"Nhà gỗ trong rừng là sống, là nó nhìn thấy tôi mà chủ động xuất hiện ở trước mặt tôi, luôn luôn mê hoặc tôi, mà tôi khó mà đề phòng cho được. Nó sẽ ngăn cản tôi rời khỏi khu vực cảnh giới cho đến lúc tôi kiệt sức, chủ động tiến vào nhà gỗ bị nó nuốt chửng." Sầm Kinh nói thầm, bình tĩnh phân tích.

"Tôi rời khỏi ngã ba đường trước sau không vượt quá 10 giây, cuối cùng chạy ra một km, nhưng đã chạy trở lại ba phút lại không nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc, nói rõ tôi đã bị mê hoặc, có thể giống 'quỷ đánh tường' trong câu chuyện ma quỷ dân gian, ở chỗ cũ xoay vòng vòng. Người khác gặp phải tình huống nhà gỗ có lẽ cũng giống vậy, cho nên Chu Mãn mới sẽ nói gặp phải nhà gỗ trong rừng cần thiết phải đi vào đợi 30 phút mới có cơ hội sống thoát khỏi."

"Trong tiêu đề, cũng là yêu cầu thí sinh đợi 30 phút."

"Nửa tiếng, có thể là thời gian tinh thần vật sống lơ là khiến họ hoàn toàn thả lỏng, nhà gỗ trong rừng triệt để sống lại, bắt đầu nuốt chửng tiêu hóa, nên cũng là thời cơ thoát khỏi khó khăn, chỉ là không biết nguyên nhân gì thúc đẩy thời cơ."

"Mặc kệ như thế nào, tôi cần thiết phải đi vào nhà gỗ đợi đủ 30 phút."

Sầm Kinh ấn huyệt thái dương, chậm rãi đi lên bậc thềm, lướt qua sàn hiên nhà rửa qua máu tươi vô số lần, đã đến cửa, cửa không đóng, chuông cửa xếp gọn giống như làm điều thừa bịt tai trộm chuông, nhà gỗ này lại sẽ không bởi vì khách lễ phép mà bỏ qua cậu.

Cậu trực tiếp đẩy cửa, trước khi đi vào theo bản năng ngẩng đầu nhìn chuông đồng trên đỉnh đầu, chớp mắt da gà nổi lên cũng nhanh chóng sải bước vào trong phòng trở tay quăng cửa, khoảng khắc cửa đóng lại, chuông đồng trên đỉnh đầu rớt xuống, ngăn chặn khe cửa đối mặt với Sầm Kim.

Đó là đầu lâu của đàn ông trung niên cùng với chuông đồng dị dạng dung hợp, giống như là đem đầu người sống nhét vào trong chuông đồng chật hẹp mà đầu lâu biến dạng thành mặt phẳng, nét mặt phần mặt còn giữ nguyên đau đớn vặn vẹo trước khi chết.

Nếu như vừa rồi kéo chuông cửa, chuông đồng phải hay không vừa vặn bổ nhào về phía mặt cửa của cậu?

Sầm Kim lùi về sau, mặt người trong chuông đồng treo ngoài cửa bỗng nhiên di chuyển mắt dõi theo cậu, Sầm Kim sững sờ, khoảng khắc tiếp theo chuông đồng 'két két két' kịch liệt va chạm cửa gỗ mưu đồ phá cửa mà vào.

Cậu không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng từ trong phòng khách chuyển sofa ra, bàn ghế chắn ở cửa.

Cửa gỗ bị va chạm đến lung lay sắp đổ, còn may trong khoảng thời gian ngắn sẽ vào không được.

Sầm Kim thở phào nhẹ nhõm, xoay người quan sát kết cấu bên trong nhà gỗ trong rừng, không để ý đến đồng hồ định vị trên cánh tay lóe lên ánh sáng đỏ mấy lần.

Bên trái cửa vào nhà gỗ là phòng kháhc, bên phải là nhà ăn, chỗ đối diện với cửa chính là phòng bếp, mà trái phải hai bên phòng bếp là phòng ngủ, 2 phòng ngủ 3 phòng khách không có ban công. Cầu thang ở bên trái phòng khách, cũng là ván gỗ chạm rỗng.

Đối diện phòng khách có lò sưởi trong tường, lò sưởi trong tường rất tinh xảo, khắc đầy phù điêu, cùng với phù điêu trên vách tường hiển nhiên là cùng một phong cách, đường vẽ ngổn ngang thô ráp, gương mặt và thân thể vặn vẹo, nhân vật và động vật đều có, mượn ánh sáng mờ tối miễn cưỡng có thể phân tích ra những chỗ nào phù điêu là người, những chỗ nào là động vật gì.

Sầm Kim cau mày, phát hiện đã nhìn chằm chằm hồi lâu sẽ cảm thấy phù điêu sống lại, phát ra tiếng kêu thảm thiết của nhân loại, động vật.

Cậu vội vàng di chuyển ánh mắt, trước đi xem phòng bếp, bên trong dụng cụ cắt gọt chỉnh tề, bếp lò, mặt tường và sàn nhà toàn bộ là vết máu, dường như có người ở chỗ này phân thây.

Sầm Kim nắm một con dao chặt xương, ước lượng một chút sau đó cầm ở trong tay phòng thân, lại lục ra một con dao bếp tây dương dùng vải bọc lại, cột ở chỗ chân nhỏ, lúc chuẩn bị rời đi thoáng thấy trong góc đặt một thùng nước.

Đi qua đến vén lên vải hoa nhí trên thùng nước, nhìn thấy bên trong có một bao gai đầy là vết máu, bên cạnh chính là hương nến nguyên bảo xếp xong.

Sầm Kim nhìn trầm ngâm, còn có thứ gì sống ở chỗ này.

Bỗng nhiên khóe mắt thoáng thấy một hình bóng lóe qua cầu thang, cậu bất chợt giật mình sợ hãi, nắm chặt dao chặt xương trừng về phía gác xép, suy nghĩ chốc lát, vẫn là cẩn thận từng tí bò lên gác xép.

Tầng hai chính là gác xép, đập vào mắt là phòng khách, bao gai trên đất chồng chất phồng lên, xếp chồng lên cao, không biết bên trong chứa thứ gì, chính giữa rút ra một con đường trống rất chật hẹp, dẫn đến căn phòng bên trong.

Cậu cẩn thận mở ra một căn phòng trong đó, lúc nhìn thấy chỉ là khung xương động vật bình thường liền thở phào nhẹ nhõm.

"Còn may không phải thi thể con người."

Sầm Kim khom lưng chui vào con đường chật hẹp, hai bên và đỉnh đầu đều là chứa đầy gai vải khung xương động vật, nghĩ còn thật sự có chút khiến người sợ hãi.

Lắc lắc đầu, ném ra tâm tư khiến người sợ hãi, Sầm Kim đã đến hành lang hình chữ T, hai bên chính là căn phòng, ở giữa là nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh khép chặt, hai bên cửa phòng cũng khép chặt, nguồn gốc ánh sáng duy nhất bị bao gai chắn lại, giờ phút này hoàn cảnh mờ tối hơn nữa một mảnh tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.

Sầm Kim một tay nắm dao chặt thịt, một tay nắm tay, căng thẳng đến mức trái tim đập như đánh trống, trán từng giọt mồ hôi lạnh thuận theo sống mũi trượt xuống, cậu ép tay xuống dùng sức đẩy –

Không đẩy ra được.

Khóa rồi?

Sầm Kim thử xoay chuyển nhiều lần, cửa phòng không nhúc nhích tí nào, thế nên xoay người mở cửa phòng khác, cũng khóa rồi.

Hai căn phòng đều khóa, như vậy hình bóng vừa rồi lóe lên mà lướt qua có khả năng trốn ở chỗ nào? Hay là phòng khóa lại từ bên trong? Nhà gỗ trong rừng này đến cùng là căn nhà thành tinh hay là chủ nhà thành tinh?

Nếu như có chủ, chủ nhân ở đâu? Sẽ là hình bóng vừa rồi sao?

30 phút nên là thời gian an toàn, nếu như cậu ở trong thời gian an toàn đánh đòn phủ đầu lấy xuống chủ nhà, phải chăng có thể thay thế nó trở thành chủ nhân nhà gỗ?

Sầm Kim bình tĩnh suy tư, chẳng hề phát hiện phương pháp suy tư của cậu đã thoát khỏi phạm vi người bình thường, mà là muốn lợi dụng thời gian an toàn có thể tồn tại lật đổ địa vị nguyên chủ trở thành chủ nhân nhà gỗ quái dị này!

Đương nhiên tiền đề nghĩ như vậy là chủ phòng tồn tại, hơn nữa vũ lực của Sầm Kim thắng được đối phương.

Sầm Kim nhìn xung quanh bao gai đầy phòng bắt đầu suy xét tác dụng xương trong túi, khóe mắt thoáng thấy nhà vệ sinh phía sau chậm rãi mở ra, bên trong một mảnh tối đen, lại có một cái tay trắng bệch, quét sơn móng tay đỏ khoác ở bên cửa, từ bên trong duỗi ra bên ngoài, dường như có thứ gì chuẩn bị bò ra.

Ừng ực!

Bịch. Bịch, bịch bịch bịch...trái tim kịch liệt đập đến lồng ngực đau đớn.

Sầm Kim không thể di chuyển một bước, cứng đờ ở vị trí cũ, từ chân đến tay bị một luồng khí lạnh rét thấu xương bọc lấy, biến ảo khôn lường và sợ hãi cực độ thúc đẩy cậu điên cuồng bài tiết adrenalin, mồ hôi nhanh chóng bốc ra, đầu óc trống rỗng mấy giây sau đó bắt đầu điên cuồng chuyển động, phán đoán thứ bên trong nhà vệ sinh là cái gì.

Thứ khó mà dùng khoa học giải thích ví dụ 'quỷ'? Hay là 'oán niệm' hoặc là dị vật giống nhân viên rừng phòng hộ bị ô nhiễm? Có thể hay không dựa vào lực lượng vật lý tấn công? Đối phương phải chăng nắm chắc lực lượng phi vật thể?

Dùng thân thể đối đầu, phần thắng có bao nhiêu?

Không! Không thể chính diện đối đầu! Thậm chí không thể bị phát hiện!

Lúc Sầm Kim xuyên qua gương trong khe cửa nhìn thấy một chút đầu mối sau cửa nhà vệ sinh, cậu liền biết tuyệt đối không thể bị thứ bên trong nhìn thấy, không hề do dự chạy như bay xuống tầng dưới, vừa bước đến một bậc thang bằng gỗ cuối cùng liền nghe thấy từ chỗ cửa truyền đến âm thanh lớn, cửa gỗ rung rung, gia cụ chắn cửa gỗ phát ra một tiếng 'két' rồi di chuyển về sau.

Xuyên qua khe cửa, Sầm Kim nhìn thấy gương mặt trong chuông đồng tràn đầy sợ hãi, bên cạnh còn có một thân thể cao lớn dị dạng kéo bao gai, bao gai tí tách tí tách rớt xuống máu, kéo dài trên nền nhà, vết máu dày đặc.

Bóng dáng kia khom lưng, một gương mặt không phải người vặn vẹo cổ quái thình lình xuất hiện trong mắt, mắt cực lớn thẳng đứng, đầu và mặt dẹp quái dị, không có tóc, trên mặt hai khe hở ngang dọc, giống như vết tích được khâu lại.

Không có mũi, một mắt bên dưới miệng chính là không có bờ môi, lộ ra hai cái răng xoay lồng vào nhau.

Đôi mắt kia rất lớn đang bình tĩnh nhìn chằm chằm khe cửa liếc nhìn nhà gỗ, mượn chuông đồng che chắn, nếu như Sầm Kim kịp thời không nghe thấy động tĩnh đụng cửa vội vàng chạy xuống, tuyệt đối sẽ bị nhìn thấy.

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Sầm Kim nghĩ lại mà sợ.

Nhưng bây giờ không phải lúc may mắn, bởi vì thứ trong nhà vệ sinh sắp bò ra rồi.

Sầm Kim ngẩng đầu, nhìn thấy sợi tóc đen rủ xuống ở cầu thang bằng gỗ chạm rỗng, không kịp nghĩ nhiều, trước sau đánh từ hai mặt cần thiết phải nhanh chóng tìm được chỗ trốn, cửa sổ mở không được không cách nào trốn ra, biện pháp duy nhất chính là ngang qua phòng khách chạy vào phòng ngủ trốn đi.

Nói không chừng cửa sổ trong phòng ngủ có thể mở ra.

Sầm Kim nhìn chằm chằm vào con mắt bên ngoài cửa, trong lòng không ngừng cầu nguyện nhanh đi nhanh đi, chỉ cần dị vật bên ngoài cửa ngẩng đầu tiếp tục đụng cửa, cậu liền có thể tranh thủ khoảng thời gian này ngang qua phòng khách.

Thứ tầng trên đã bò xuống, bởi vì Sầm Kim núp ở góc chết, thứ kia tạm thời chưa phát hiện, chỉ có điều tóc nó dường như có ý thức, giống như vô số con rắn chậm rãi lan ra, trải đầy cầu thang, bọc lấy vách tường, thuận theo bậc thang bằng gỗ trượt xuống sàn nhà, một sợi tóc liền ở bên bên cạnh Sầm Kim, sắp chạm vào mắt cá của cậu.

Sầm Kim nín thở, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, dị vật bên ngoài cửa đứng lên, chính là bây giờ!

Cậu nhanh như bay xuyên qua phòng khách, phòng bếp, chạy về căn phòng bên phải vặn mở cửa chui vào, khoảng khắc cửa vừa lặng lẽ khép lại, bên ngoài âm thanh lớn truyền đến, dị vật cao to kia kéo bao gai đi vào, mà thứ trong nhà vệ sinh gác xép cũng bò xuống cầu thang, lộ ra một gương mặt không có ngũ quan nhìn chung quanh.

Sầm Kim vừa vào phòng lập tức lướt xuống sàn nhà, hít một hơi lớn, ngực truyền đến đau đớn nghẹt thở.

Qua một lát, Sầm Kim quan sát phòng khách, cửa sổ bị dán kính, không có biện pháp nhảy cửa sổ, nhìn ra được con đường ra duy nhất là cửa chính, nhưng bây giờ ở bên ngoài là hai quái vật trông coi, mà cậu xác định một khi bị phát hiện tuyệt đối chạy không được với những dị vật phi nhân loại kia.

Cậu cũng không phải top 3 học sinh mới có thể lựa chọn từ bỏ cuộc thi, nhờ giám khảo trợ giúp, đồng hồ định vị chỉ có sau khi xin viện trợ mới sẽ mở ra định vị, sau khi xin cứu viện thất bại, chính là thứ trang trí.

Cảnh ngộ này...hoàn toàn chính là tuyệt cảnh một con đường chết.
Chương kế tiếp