Tướng Quân Yếu Đuối Mong Manh

Chương 20

“Tô ngũ cô nương nghỉ ngơi đi, đừng để bị lạnh.” Vương công công lùi lại một bước, cau mày nói: “Ta về phục mệnh trước.”

“Đa tạ Vương công công, Tô mỗ không tiễn.” Thấy Vương công công rời đi, Thấy Vương công công rời đi, lúc này Tô Vạn Châu mới nhìn về phía Tô Lan: “Lan Nhi, thế nào?”

“Phụ thân…… Khụ khụ, không có việc gì…… Khụ……” Tô Lan ho đến run rẩy cả người.

Nhưng những người còn lại trong xe ngựa hiển nhiên không tin, thậm chí ngay cả Tô Hành cũng nhận ra có điều gì đó kỳ lạ, cảm thấy cô cô diễn đúng là y như thật.

“Phụ thân, hài nhi đi gọi đại phu tới xem.” Tô Cảnh Vân đứng dậy xuống xe ngựa.

Tô Lan giữ chặt tay áo của hắn: “Đại ca, không…… Không cần, bệnh cũ…… Khụ khụ, muội có mang thuốc.”

“Thật sự không có gì sao?” Tô Cảnh Vân nhíu mày.

Tô Lan lắc đầu, kìm nén cơn ho khan: “Không sao, có lẽ hôm qua nhiễm phong hàn, khụ…phụ thân, đại ca, con đổi sang xe ngựa khác, sợ lây bệnh cho mọi người.”

Tô Vân ghét bỏ xê dịch: “Biết rõ mình bị bệnh còn ở lại trong xe chúng ta làm gì? Ước gì mọi người bị bệnh chung với ngươi sao?”

“Vân Nhi!” Tô Cảnh Vân không vui trừng mắt nhìn Tô Vân.

“Tỷ tỷ, đừng nói nữa.” Tô Thanh kéo tay áo Tô Vân: “Ngũ muội muội cũng không muốn như vậy.”

Tô Lan không muốn tiếp tục ở đây dây dưa với bọn họ, nàng đứng dậy chuẩn bị xuống xe: “Ta sẽ đi ngay….ngồi ở xe ngựa cuối cùng.”

“Sức khỏe muội như vậy, sao có thể ngồi một mình một xe.” Tô Cảnh Vân rõ ràng không vui.

“Đại ca…… Khụ, thật sự không sao, có Phất Đông đi theo muội, nếu có việc gì để nàng đi báo là được.”

Nếu còn không đi, nàng thật sự sẽ không nhịn được.

Xe ngựa đã chậm lại rất nhiều, xe ngựa phía sau cũng sắp đuổi kịp, không thể tiếp tục chậm trễ, nhìn thấy Tô Lan nhất quyết muốn lên xe ngựa phía sau, Tô Cảnh Vân có chút bất đắc dĩ, nói với Phất Đông: "Đỡ cô nương nhà ngươi ra xe ngựa phía sau ngồi đi."

“Cô nương, sao vậy?” Phất Đông thấy khuôn mặt Tô Lan trắng bệch, sợ đến mức hai tay run rẩy.

“Phụ thân, đây là cung tiễn Thái tử điện hạ đưa tới…con mang theo…” Tô Lan không chờ Tô Vạn Châu nói thêm, đã ôm hộp gấm rời đi, nàng đã mất không ít hơi sức, ôm hộp gấm cũng là cố hết sức.

“Cô nương, để nô tỳ.” Phất Đông duỗi tay muốn nhận lấy.

Tô Lan để hộp gấm ra sau lưng: “Không được, ta tự mình cầm.”

“Hừ, khoe khoang cái gì, chẳng qua là cung tên Thái tử tặng mà thôi, cũng không biết là bảo bối kiểu gì, đặt ở đây thì sao, ta còn có thể lấy cung của ngươi được sao?” Tô Vân thấy Tô Lan nhỏ mọn như vậy, không khỏi khinh thường.

Tô Lan không nói gì, được Phất Đông đỡ xuống xe ngựa, tay nàng đột nhiên buông xuống, suýt chút nữa trẹo chân đứng không vững.

“Cô nương!” Phất Đông kêu lên: “Để nô tỳ cầm.” Nàng không hiểu vì sao cô nương nhà mình nhất định phải ôm hộp gấm như vậy, nàng ấy cầm cũng không thể đánh mất được.

“Ngươi giúp ta……Mang thuốc đến đây là được…” Tô Lan đẩy Phất Đông đi ra, cầm chặt hộp gấm, đi đến xe ngựa cuối cùng.

“Sao vậy?Tại sao lại xuống xe?” Tiếng nói của nhị di nương Lâm Nhược Ngu từ xe ngựa thứ hai vang lên, phụt cười một tiếng: “Không phải bị đuổi ra rồi chứ, ta đã nói mà, đừng vội mặt nóng dán mông lạnh, nhàm chán.”

Tô Lan cúi đầu không để ý, lúc này hai mắt nàng đã nổi tơ máu, mùi máu tanh trong miệng càng lúc càng đậm.

Xe ngựa phía sau đều dùng để chở hành lý, chỉ để lại một vị trí rất nhỏ có thể ngồi được, Tô Lan đặt hộp gấm sang một bên, buông rèm xuống.

Cuối cùng nàng cũng không chịu được, một ngụm máu từ miệng nàng phun ra, bắn tung tóe lên ván gỗ xe ngựa, dọc theo khe hở chảy xuống, còn có không ít máu từ khóe miệng tràn ra.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Nàng nằm liệt một bên, dựa vào hành lý sau lưng, thở dốc, nhìn chằm chằm vào hộp gấm dưới chân.

Lý Dịch Vân ngươi được lắm! Đúng là âm hiểm!

Tô Lan cầm hộp gấm mở ra, chỉ thấy một cây cung im lặng nằm bên trong, chất lượng thượng thừa, điêu khắc tinh xảo, nhưng Tô Lan lại không có hứng thú thưởng thức.

Nàng lấy khăn bọc lấy cây cung, cẩn thận ngửi dưới mũi, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, lồng ngực đau đớn, mùi máu tươi lại bốc lên, nàng lập tức ném cung vào hộp gấm.

Nếu nàng đoán không sai, trên cung có bôi liễu phiên mộc, thường gọi là hạt mã tiền, tuy có thể dùng làm thuốc nhưng vị đắng, tính hàn, rất độc, có thể gây co giật, hôn mê đến chết.

Nếu chạm vào hay nuốt vào bụng, có thể nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy, nàng đành phải mang hộp gấm này theo, trên xe nhiều người như vậy, không dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng thân thể của nàng không bằng người khác, hao tổn quá nhiều, không chịu được tác dụng mạnh của thuốc, không cần nuốt xuống, chỉ cần tới gần đã có phản ứng, cho nên mới ho ra máu.

“Cô nương, thuốc tới rồi.” Phất Đông mang thuốc tới, đang muốn vén rèm lên:

“Đừng!” Tô Lan ngăn lại: “Đừng để gió lùa vào…… Ta có hơi lạnh.” Nàng vươn tay muốn nhận lấy.

Mùi máu tươi bên trong quá nặng, không thể để người khác phát hiện.

“Phất Đông…… Ngươi lấy cho ta ít nước.” Tô Lan mở bình ngọc ra, trực tiếp đổ ra.

Chỉ có ba viên…… Vốn dĩ chỉ cần một tháng một viên, bây giờ nàng cũng không thể không…

Tô Lan ngẩng đầu, nuốt hết tất cả thuốc vào bụng, cảm giác đau đớn tim phổi dần lắng xuống, nàng thở phào một hơi.

“Cô nương, nước tới rồi, nhưng bây giờ chúng ta đang trên đường đi, tạm thời không thể chuẩn bị nước ấm, đành để cô nương chịu khổ uống nước lạnh.”

“Không sao?” Tô Lan nhận lấy, dù sao nàng cũng không dùng để uống: “Ngươi chờ ở phía sau là được, không cần để ý đến ta, ta muốn nghỉ ngơi trước một lát, đừng để người khác đến đây quấy rầy ta.”

“Nếu cô nương không khỏe nhất định phải nói với nô tỳ.”

“Được.” Tô Lan vẩy nước lên vết máu, để nó theo khe hở chảy xuống, sau đó lại dùng khăn tay sạch lau đi.

Tô Lan mệt mỏi vô cùng, cũng không để ý tới, phía sau xe ngựa có một bóng người bước nhanh trong dòng người.

Xe ngựa của Lý Thừa Quân bị gõ nhẹ ba tiếng.

“Chuyện gì?”

“Chủ tử, có chuyện kỳ lạ, Tô Ngũ cô nương xuống xe ngựa, hiện tại một mình trong xe.” Người bên trong hạ giọng: “Trong xe có mùi máu tươi.”

Bàn tay đang vuốt lông cáo của Lý Thừa Quân dừng lại một chút: “Đã biết.”

“Vậy thuộc hạ tiếp tục điều tra.”

“Không cần, để bọn họ rút về đi.” Lý Thừa Quân nhắm mắt lại: “Không cần quản nàng.”

“Vâng.”

……

Tô Lan đá hộp gấm sang một bên, cố tránh đi, nhắm mắt nghiêng người sang một bên, nghĩ xem có thể lấy cớ gì để ném cây cung này đi, hay trả lại.

Đột nhiên, Tô Lan cảm nhận được không khí xung quanh mình thay đổi, đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy trong xe ngựa có thêm một người, sợ đến mức bất giác lùi lại: "Sao ngài lại ở đây?”

Lời này vừa nói ra, Tô Lan đã hối hận, ho khan vài tiếng, hạ giọng nói: “Tấn vương, sao ngài lại ngồi trên xe của ta?”Nàng tỏ vẻ xấu hổ, giả vờ nhìn ra ngoài:“Tấn vương điện hạ đến đây, có bị người nào nhìn thấy hay không?

Lý Thừa Quân không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm nàng.

Tô Lan bị hắn nhìn đến mức trong lòng có hơi sợ hãi, vừa rồi đúng là nàng có chút bất cẩn.

Lý Thừa Quân cười khẽ một tiếng: “Tính cảnh giác của Tô ngũ cô nương rất cao.”

Hắn đi thẳng tới đây, căn bản không có ai phát hiện, lúc hắn tới Tô Lan đang nhắm mắt, nhưng hắn vừa buông rèm xuống, nàng đã phát hiện..

Trong lòng Tô Lan đột nhiên run lên, cố gắng che giấu: “Mới vừa rồi ta…ta còn chưa ngủ, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tấn Vương tới đây, thật sự bị dọa cho hoảng sợ.”

Lý Thừa Quân không nói nữa, nhìn khuôn mặt trắng bệch trước mặt, lại thoáng nhìn qua xe ngựa.

Tô Lan lén lút di chuyển đến nơi có vết máu, dùng váy che lại: "Không biết Tấn Vương tới đây có chuyện gì quan trọng?”

Ánh mắt Lý Thừa Quân nhìn qua hộp gấm, thấy bên trong có đặt cung tên, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, đưa tay muốn cầm lấy.

Tô Lan sợ tới mức giật mình, cũng không biết lấy sức từ đâu, đột nhiên ngồi dậy, cướp lấy hộp gấm, ôm vào trong ngực: “Tấn vương, đây…đây là cung tên Thái tử tặng ta…”

Cảm giác khó chịu vừa bị đè nén lại bắt đầu dâng lên, Tô Lan lén hít một hơi thật sâu, dùng sức đè nén, cho dù có thổ huyết cũng không thể trước mặt Lý Thừa Quân.

Thấy Tô Lan ôm chặt cây cung không cho hắn chạm vào, Lý Thừa Quân cười lạnh một tiếng: “Xem như bảo bối vậy sao?”

Bảo bối cái rắm, bà đây muốn vứt luôn đi.

Tô Lan có khổ mà không thể nói, nàng ho nhẹ vài tiếng, yếu ớt gọi hắn: “Tấn Vương, không phải như vậy…”

“Bổn vương tặng Tô Ngũ cô nương, cô nương lại khinh thường không thèm nhìn, Thái tử tặng ngươi, người khác chạm vào lại không được.” Lý Thừa Quân liếc mắt nhìn nàng: “Tô ngũ cô nương không khỏi khiến ta cảm thấy lòng người lạnh lẽo.”

Trong lòng Tô Lan cảm thấy tủi thân, nhưng chỉ có thể khó chịu trong lòng, thân thể đau đớn càng thêm mãnh liệt, nàng vẫn không nhịn được, ho lên một tiếng.

Lý Thừa Quân, nếu ngươi không đi, bổn cô nương thật sự sẽ trúng độc chết cho ngươi xem.

Lý Thừa Quân vẫn không nhúc nhích, thấy Tô Lan che tay ho khan, ánh mắt trở nên mờ mịt không rõ.

“Tấn Vương, trong xe chỉ có một mình dân nữ, Tấn Vương tới đây, chỉ sợ không tiện…khụ khụ, nếu để người khác nhìn thấy, chỉ sợ đồn ra ngoài, hủy hoại thanh danh của Tấn Vương…”

Lý Thừa Quân lợi dụng lúc Tô Lan đang suy yếu, giật hộp gấm trong tay nàng, ném ra khỏi xe ngựa.

“A!” Tô Lan kêu lên: “Tấn Vương, sao này…… Đó là đồ của Thái Tử ——”

“Là ta vứt, hắn muốn hỏi thì đến tìm ta.” Lý Thừa Quân nhìn ra ngoài xe ngựa, thấy một bóng đen quen thuộc vụt qua, cầm hộp gấm lên rồi mới quay đầu nhìn lại.

Tô Lan giận hắn, lại khẽ thở ra.

“Tấn Vương điện hạ còn không đi sao?” Tô Lan quay đầu không nhìn hắn.

Nhưng người nào đó trong xe ngựa lại không vội rời đi, đúng lúc Tô Lan quay đầu muốn nói chuyện, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng: “Đã ném đồ cho ngươi rồi, còn muốn chịu đựng trước mặt ta?”

Tô Lan ngơ ngác nhìn hắn, hắn…… Đã biết?

“Còn không mau nhổ máu độc ra, chờ chết đúng không?” Lý Thừa Quân vừa nói vừa nắm lấy tay phải Tô Lan.

Bàn tay Lý Thừa Quân lơ lửng giữa không trung, ánh mắt càng ngày càng u ám, một cô nương thân thể mảnh mai lại có thể phát hiện ra sự xuất hiện của hắn, còn có sức đoạt được đồ trong tay hắn.

Tô Lan biết Lý Thừa Quân bắt đầu nghi ngờ, nhưng nàng cũng không quá để ý, nếu xảy ra lần nữa, nàng vẫn sẽ bỏ chạy.

Bí mật tay phải của nàng không thể để Lý Thừa Quân biết được…

Tác giả có lời muốn nói: Lý Thừa Quân: Mặc kệ, đồ của Lý Dịch Vân đều ném đi hết.

Chương kế tiếp