Văn Phòng Mười Hai

Chương 12
Thời gian trôi đi thật mau, chớp mắt buổi tư vấn đầu tiên của Trương Lung đã kết thúc. Thời gian cho buổi tư vấn đầu tiên kéo dài một giờ.

Sau buổi tư vấn, Trương Lung không chỉ không hiểu ra cảm xúc của mình, mà thậm chí càng do dự mù mịt hơn. Cô lờ mờ nhận ra được một số vấn đề mà từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghĩ tới.Có điều tất cả những gì cô thấy được mới chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, và cô biết rằng mình còn phải tìm hiểu sâu hơn những ẩn tình bên trong đó.

"Tôi không muốn tiếp tục sống như thế này nữa." Trương Lung vội vàng hỏi Hàn Văn Dật: "Thầy Hàn, anh nghĩ tôi nên làm thế nào bây giờ?"

"Tôi nghĩ rằng...." Hàn Văn Dật mỉm cười: "Phương án tốt nhất bây giờ là cô tiếp tục nhận tư vấn tâm lý."

"Sao lại thế ạ?" Trương Lung không hiểu lắm. Nếu lúc trước trạng thái tinh thần của cô không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày, cô cũng sẽ không tìm đến biện pháp tư vấn tâm lý. Trước khi tới đây, cô đã từng hi vọng rằng tư vấn viên có thể đưa ra cho cô một số lời khuyên hữu ích, giúp cho cô có thể thoát khỏi tình trạng tồi tệ mà cô đang gặp phải. Nhưng sau một giờ được tư vấn tâm lý, Hàn Văn Dật vẫn chưa khuyên cô bất cứ điều gì dù chỉ là một gợi ý nhỏ nhất.

"Thầy Hàn ơi," Trương Lung đột nhiên hoảng hốt: "Tôi bị mắc bệnh tâm thần đúng không? Hay là bị trầm cảm? Trước đây tôi từng làm một số bài kiểm tra trên mạng, kết quả kiểm tra cho thấy tôi có xu hướng bị trầm cảm. Có thật là vậy không?"

Cô không nên tin vào những bài kiểm tra phiến diện đó." Hàn Văn Dật gạt đi suy đoán của cô: "Cô rất bình thường. Đã là người thì ai cũng có những nỗi niềm khổ sở của riêng mình cả. Nếu cô biết ai không bao giờ buồn đau thì cứ việc giới thiệu cho tôi biết, tôi sẽ đưa người đó đến viện nghiên cứu khoa học. Người đó mà viết cuốn "Khoái Lạc Bảo Điển" chắc chắn sẽ giành được một suất của giải Nobel"

Trương Lung nghe anh nói như vậy thì cũng không còn căng thẳng lo lắng nữa.

"Tôi mong cô sẽ tiếp tục nhận sự tư vấn của tôi. Bởi vì tôi cần nhiều thời gian để hiểu rõ cô hơn, từ đó có thể hỗ trợ cô được tốt nhất." Hàn Văn Dật đùa đùa một lúc rồi nghiêm túc nói với Trương Lung: "Nếu cô muốn thay đổi, vậy thì chúng ta sẽ thay đổi -- Mục đích xin tư vấn tâm lý cũng chỉ có vậy thôi. Cô cứ thả lỏng, thoải mái nhé."

Thật ra nếu nhất định phải đưa ra một số phương án để giúp cô nhanh chóng thoát khỏi mối quan hệ và trạng thái độc hại này thì Hàn Văn Dật có thể đưa ra một lúc mười bảy, mười tám phương án. Nhưng câu hỏi đặt ra là: thứ nhất, Trương Lung không thể làm được cái gọi là "Chuyện đúng đắn", nếu làm được thì bây giờ cô đã không ngồi ở văn phòng tư vấn tâm lý như thế này; thứ hai , cho dù cô làm được và giải quyết được tình hình khó khăn hiện tại thì sau này, cô rất có khả năng phải gặp đi gặp lại những tình huống khó chịu tương tự. Lí do là vì Trương Lung không hề biết bản thân mình mắc phải vấn đề ở chỗ nào.

"Vậy..... để tôi về suy nghĩ lại một chút." Trương Lung rối như tơ vò nói. Dù sao thì cũng không mấy ai có thể thản nhiên ngay lập tức chấp nhận nhu cầu tư vấn tâm lý lâu dài.

====

Ngay sau khi Tiền Tiền vừa đến văn phòng vào buổi sáng, Tiêu Bát đã giao cho cô một số nhiệm vụ.

"Tiểu Tiền Tiền." Tiêu Bát nói: "Tôi đưa cho cô mấy đoạn văn bản, cô giúp tôi thiết kế mấy tấm ảnh hợp với văn bản nhé."

"Vâng." Tiền Tiền đồng ý không chút do dự: "Anh gửi yêu cầu qua gmail cho tôi, xong rồi tôi sẽ chuẩn bị luôn cho anh."

Ứng dụng do văn phòng Mười Hai tự phát triển vẫn chưa ra mắt. Chức năng của trang web cũng rất có hạn. Tiêu Bát là người chịu trách nhiệm về tài khoản chính thức và hoạt động của văn phòng Mười Hai trên các trang mạng xã hội lớn. Công việc của anh là thường xuyên cập nhật tài khoản chính thức, đồng thời đăng một số nội dung thú vị để quảng bá hình ảnh của văn phòng.

Chỉ trong phút chốc, Tiêu Bát đã gửi yêu cầu cho Tiền Tiền. Hai người trao đổi qua lại một chút rồi Tiền Tiền bắt đầu làm việc.

Năng suất làm việc của Tiền Tiền rất cao. Sau giờ nghỉ trưa, cô đã xếp xong một xấp tài liệu, đóng gói gửi cho Tiêu Bát.

Tiêu Bát vừa mở gói tài liệu ra liền ngạc nhiên không thôi, anh hỏi: "Uầy, sao cô làm được nhiều thế?"

"Không, không nhiều lắm đâu, tôi chỉ làm có ba phiên bản thôi. Do anh nói muốn có cảm giác sống động, nhưng tôi lại cho rằng tông màu ấm cũng là một ý hay. Vì vậy tôi làm một bản theo ý tưởng của anh, sau đó lại làm thêm một bản theo ý tưởng của tôi. Còn một bản nữa là sự kết hợp giữa cả hai ý tưởng, tôi muốn cho anh nhìn thấy sự hiệu quả của nó." Tiền Tiền nói: "Tôi vốn nghĩ phiên bản ấm áp sẽ tốt hơn. Nhưng sau khi hoàn thành, tôi lại cảm thấy thích bản trung tính kia hơn."

Tiêu Bát mắt chữ A mồm chữ O nhìn Tiền Tiền.

Vừa lúc đó Hàn Văn Dật đã kết thúc buổi tư vấn của mình đi lên từ dưới lầu. Tiêu Bát nhìn thấy anh liền gọi: "Sếp ơi, sếp! Anh thật sự nhặt được báu vật rồi!"

Hàn Văn Dật vốn định quay về văn phòng, nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Bát bèn bước tới chỗ Tiêu Bát và Tiền Tiền đang đứng: "Chuyện gì thế?"

"Sếp, anh nhìn này." Tiêu Bát nói: "Đây là do Tiền Tiền làm đó. Tiền Tiền của chúng ta không chỉ trình độ cao, vẽ rất mau mà thái độ làm việc cũng cực kỳ tích cực luôn!"

Tiêu Bát là việc trong lĩnh vực vận hành kinh doanh nên anh thường xuyên phải tiếp xúc, nói chuyện với các nhà thiết kế. Việc các nhà thiết kế không đồng ý với ý tưởng của anh hoặc có ý tưởng riêng với những yêu cầu mà anh đưa ra đều là việc bình thường. Nếu anh không may gặp phải người có tính cách ngang ngược, bướng bỉnh thì anh và người đó sẽ cãi nhau một trận thật lớn, hoặc là người đó sẽ mặc kệ yêu cầu anh đưa ra mà cứ làm theo sở thích của bản thân; Còn nếu gặp người có tính cách nhu nhược, mềm mỏng hơn thì họ sẽ miễn cưỡng làm theo yêu cầu của anh. Do đó dù cho có sản phẩm làm ra rồi thì chất lượng cũng rất khó được đánh giá cao.

Tiền Tiền là một con người thực tế. Cô không cứng cũng không mềm. Cô làm việc dựa theo yêu cầu của Tiêu Bát, sở thích của bản thân và một phương án trung hoà cả yêu cầu lẫn sở thích để tạo ra ba sản phẩm tương ứng với ba phương án. Những sản phẩm đã thành hình mang đến một cái nhìn trực quan hơn nhiều so với những ý tưởng không có thật. Nhờ đó, người khác có thể dễ dàng tiếp thu quan điểm của cô hơn, cô cũng sẽ dễ dàng chấp nhận quan điểm của người khác hơn. Thêm nữa, ba sản phẩm mà cô làm ra đều rất tỉ mỉ cẩn thận, không có cái nào là qua loa chiếu lệ.

Hàn Văn Dật nghe vậy thì đưa mắt nhìn mấy bộ ảnh, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng: "Tốt lắm. Tôi thích bản này nhất này." Lựa chọn của anh trùng với lựa chọn của Tiền Tiền.

"Thế thì ta sẽ dùng bản này. Tôi cũng thấy bản này là thích hợp nhất." Tiêu Bát phụ họa theo: "Sếp ơi, Tiền Tiền là nhà thiết kế tốt nhất trong số các nhà thiết kế tôi từng hợp tác từ trước tới nay đấy."

"Tôi biết mà." Hàn Văn Dật cười nhìn Tiền Tiền: "Cô ấy là người giỏi nhất."

Tuy rằng Tiền Tiền cảm thấy rất mát lòng mát dạ khi Tiêu Bát liên tục tâng bốc cô lên tận mây xanh, nhưng cô cũng hiểu rằng những lời tâng bốc đó chứa đựng cả sự khích lệ cổ vũ người mới. Vì vậy cô bèn thản nhiên nhận lấy những lời khen đó. Có điều khi Hàn Văn Dật khen cô, lời khen của anh khiến cô không cẩn thận lơ đễnh đi một chút.

"Không hổ là sinh viên tâm lý học, rất biết cách cổ vũ dạy dỗ người khác." Tiền Tiền dùng bàn tay lạnh ngắt của cô chạm vào khuôn mặt nóng ran: "Các anh đang muốn lừa tôi vì công ty của các anh mà tận tuỵ cho đến chết phải không? Tôi còn lâu mới mắc mưu nhé!"

"Ha ha ha ha." Tiêu Bát nói: "Tiểu Tiền Tiền, sao em có thể hài hước đến vậy nhỉ?"

Hàn Văn Dật nghe xong không phủ nhận mình là tư bản mang lòng dạ hiểm độc, cũng không thừa nhận mình có ý đồ xấu xa. Anh chỉ dịu dàng nhìn Tiền Tiền nở nụ cười.

Nụ cười của Hàn Văn Dật khiến cho Tiền Tiền không biết phải nhìn vào chỗ nào.

May mắn thay, ngay lúc này Lưu Tiểu Mộc chạy đến, kịp thời giúp cô giải vây.

"Sếp, sếp ơi." Lưu Tiểu Mộc gọi Hàn Văn Dật: "Sếp có điện thoại này."

Bấy giờ Hàn Văn Dật mới đi đến văn phòng để nhận điện thoại.

"Sếp ơi, "Hiệu ứng cầu treo" là cái gì thế ạ?" Lưu Tiểu Mộc hỏi, chỉ vào sổ khi chép của Hàn Văn Dật. Anh là thực tập sinh của văn phòng, đang là sinh viên năm ba khoa tâm lý học. Vì tiết học trên trường rất ít nên anh đến văn phòng làm trợ lí cho Hàn Văn Dật. Như vậy anh có thể vừa làm những công việc lặt vặt, vừa được tiếp xúc với những tình huống thực tế. Sau khi tốt nghiệp, anh cũng có ý định trở thành một tư vấn viên tâm lý trong tương lai.

Hàn Văn Dật là tư vấn viên của Trương Lung nên anh sẽ không tiết lộ thông tin cá nhân của cô cho bất cứ một đối tượng nào, những thứ đó đều là của cô**. Tuy nhiên anh cũng có thể lấy tình huống chung ra để cho trợ lí tâm lý phân tích thử.

"Trong nhiều trường hợp mà tôi đã từng tiếp xúc, kể cả những trường hợp tôi được nghe kể, có rất nhiều chuyện kiểu "vuột mất rồi mới thấy hối hận", "chia tay rồi mới biết yêu thật lòng"." Anh nói: "Trong những câu chuyện đó, có rất nhiều nhân vật chính vì cảm thấy hối hận nên đã hàn gắn lại. Nhưng sau khi hàn gắn rồi đa số người sẽ lại nhận ra mình không thích đối phương như tưởng tượng rồi chia tay."

"Rất nhiều người thậm chí lao vào một vòng luẩn quẩn: Khi ở bên nhau thì là cơm tẻ, đến khi chia tay rồi lại nghĩ là bông hồng trắng mà họ yêu thương suốt cả cuộc đời, làm lành quay lại xong thì tiếp tục trở thành cơm tẻ. Họ không ngừng chia tay rồi quay lại, quay lại rồi chia tay. Sau đó họ sẽ liên tục lặp lại quá trình buồn cười này mà vẫn không biết là mình sai ở đâu."

Khi Hàn Văn Dật đang giải thích, Lưu Tiểu Mộc rất nghiêm túc lắng nghe. Dạng tình huống như thế này anh đã gặp nhiều ở ngoài đời.

"Cậu cũng nên biết, trong tâm lý học có một thí nghiệm nổi tiếng gọi là hiệu ứng cầu treo. Để cho một đôi nam nữ hoàn toàn không quen biết nhau đi trên một cái cầu treo hoặc vào một ngôi nhà ma. Khi ấy tỉ lệ họ có thiện cảm với nhau và hẹn hò sẽ cao hơn so với những đôi nam nữ bình thường. Lí do là vì sự mạo hiểm khi đi cầu treo hay nhà ma dễ khiến cho tim người ta đập nhanh hơn, cơ thể trở nên căng thẳng, lo lắng khiến (1)adrenaline tiết ra. Kiểu cảm giác này rất giống với cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên nên mọi người dễ sinh ra ảo giác rằng mình đã gặp được định mệnh của cuộc đời.”

Lưu Tiểu Mộc gật đầu. Là một sinh viên tâm lý học, tất nhiên anh đã từng nghe đến thí nghiệm nổi tiếng đó.

"Nói thẳng ra thì đây là một sai lầm về (2)quy gán." Hàn Văn Dật nói: "Có rất nhiều thứ có thể kích thích cảm xúc lên xuống mạnh mẽ sau khi chia tay. Vả lại, mọi người đều ghét bị "mất đi", không quan trọng là mất cái gì, cho dù chỉ là một đồng xu. Cảm xúc đó rất dễ dàng bị người ta hiểu nhầm thành "yêu". Giống như hiệu ứng cầu treo -- đặc biệt khi đối tượng là người họ đã từng yêu, họ sẽ dễ mắc phải sai lầm này hơn."

Lưu Tiểu Mộc bừng tỉnh hiểu ra: Nếu như khách hàng hiểu được điều này thì họ sẽ thoát ra khỏi cạm bẫy."

"Chỉ thẳng ra cho họ cũng vô ích. Thứ nhất, chúng ta không phải là người hiểu cặn kẽ con người của họ, do đó kết luận chúng ta rút ra có thể không đúng. Thứ hai, chúng ta đưa ra đánh giá một cách vô tội vạ có thể dẫn tới tâm lý kháng cự của họ." Hàn Văn Dật nói: "Chỉ có một biện pháp duy nhất thôi. Đó là dẫn dắt, hướng dẫn họ tự suy nghĩ và để họ tự mình tìm ra câu trả lời."

Lưu Tiểu Mộc được anh truyền cảm hứng sâu sắc, vội vàng lấy bút ra ghi vào cuốn sổ nhỏ của mình.

(1)Adrenaline là một loại hoocmon có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là cảm giác hạnh phúc, thích thú… làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh, Adrenalin được chuẩn bị để phản ứng chống lại sự tăng lên nhanh chóng của nhịp tim.

(2)Quy gán: là một thuật ngữ được sử dụng trong tâm lý học liên quan đến cách các cá nhân nhận thức nguyên nhân của trải nghiệm hàng ngày, là bên ngoài hoặc bên trong
Chương kế tiếp