Văn Phòng Mười Hai

Chương 18
"Nhà cô có bao nhiêu người?" Hàn Văn Dật thay đổi một đề tài khác.

"A?" Phải mất một thời gian Trương Lung mới từ trong mất mát hồi phục lại tinh thần,"Hiện tại có ba và mẹ tôi. Tôi là con một, không có anh chị em."

"Ba mẹ của cô làm nghề gì?"

"Ba mẹ tôi làm kinh doanh."

"Làm kinh doanh? Ngày thường họ rất bận rộn phải không?" Hàn Văn Dật hỏi. Trong lần tư vấn trước, anh tập trung nhiều hơn vào những việc khiến Trương Lung cảm thấy đau khổ. Hiện tại bọn họ đã có chút quen thuộc với nhau, anh bắt đầu thử tìm hiểu về gia đình của Trương Lung.

"Rất là bận." Trương Lung thở dài: "Khi còn nhỏ tôi được ông bà chăm sóc. Nhưng hai năm trước ông bà của tôi đều đã qua đời."

"Khi còn nhỏ ba mẹ của cô ít khi ở cạnh cô sao?"

"Đúng vậy. Khi tôi được sinh ra, bọn họ mới bắt đầu kinh doanh, mọi thứ đều tự mình làm nên rất bận rộn. Khi đó trong nhà cũng thiếu tiền, vì tiết kiệm chi phí đi lại, nên có đôi khi đến tận mấy tháng tôi mới gặp họ một lần."

"Vậy quan hệ giữa cô và ba mẹ có tốt không?"

"...Cũng khá tốt." Trương Lung do dự một chút mới trả lời: "Không quá thân thiết, nhưng cũng không có gì mâu thuẫn. Tôi đã sống tự lập từ lúc còn nhỏ."

Sau khi Hàn Văn Dật hiểu sơ một chút về tình huống gia đình của cô, anh lại bắt đầu tìm hiểu hoàn cảnh trưởng thành của cô.

"Cô có ấn tượng sâu sắc về điều gì trong thời kỳ thơ ấu không?"

Trương Lung cau mày trong chốc lát: "Hình như không có."

"Từ từ suy nghĩ." Hàn Văn Dật cổ vũ cô: "Đừng nóng nảy. Dù quan hệ với ba mẹ tốt, với ông bà hay bạn bè đều tốt thì vẫn có tâm sự."

Các nhà tư vấn tâm lý luôn thích hỏi thân chủ của họ về quá trình trưởng thành, điều này bắt nguồn từ trường phái phân tích tinh thần học của Freud. Chỉ là lúc trước Freud thích đem hết thảy quy kết cho chấn thương tâm lý và những tương quan về ảo tưởng trong thời kỳ thơ ấu của thân chủ, nhưng hiện giờ giáo dục đã không còn công nhận lý luận đó nữa. Tuy nhiên, cố vấn tâm lý vẫn như cũ đều muốn bắt đầu từ thời thơ ấu -- điều bọn họ muốn tìm không phải là những chấn thương tâm lý mà thân chủ gặp phải thời thơ ấu, mà là bọn họ muốn hiểu cách mà thân chủ giải thích thể giới này. Thông thường trong hồi ức ở thời thơ ấu có thể đã biểu hiệu điểm này.

Qua một lúc lâu, cuối cùng Trương Lung cũng mở miệng: "Thật ra từ nhỏ thân thể tôi đã không tốt. Tôi suy nghĩ về những hồi ức thời thơ ấu, rất nhiều điều có liên quan đến việc tôi sinh bệnh."

Có lẽ khi đó bệnh căn của cô ấy đã hình thành, cho tới bây giờ sức khỏe của cô ấy không được tốt lắm, rất nhiều bệnh mãn tính quấn thân.

Cô cười khổ một chút: "Hồi ức sâu sắc nhất, có lẽ là việc tôi nằm trên giường bệnh."

Khi Hàn Văn Dật đặt câu hỏi, cô nghĩ đến điều này đầu tiên. Nhưng cô cảm thấy những hồi ức này chua xót vô vị, cho nên không muốn nói ra. Chuyện xưa kể về cả ngày nằm trên giường bệnh, dù là ai khi nghe xong chẳng lẽ không cảm thấy nhàm chán sao? Nhưng sau khi kiểm tra một vòng trong ký ức, một vài ấn tượng khắc sâu đều liên quan đến giường bệnh, rất khó bỏ qua.

Đoạn ký ức mà cô cho rằng là vô dụng, Hàn Văn Dật lại cảm thấy hứng thú: "Có thể kể lại tỉ mỉ được không? Trước tiên nói một hai ấn tượng sâu nhất về hồi ức khi mà cô sinh bệnh."

"Ấn tượng khắc sâu..." Trương Lung cau mày, cố gắng nói: "Tôi nhớ khi còn nhỏ, hình như là bốn hay năm tuổi, tôi bệnh nặng một đợt. Khi đó ở bệnh viện suốt mấy tháng. Mọi người đều cho rằng tôi không thể qua khỏi, mọi người trong nhà thay phiên nhau ở bệnh viện chăm sóc tôi, thậm chí ba mẹ còn bỏ cả công việc."

"Tôi còn nhớ rõ mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc, những thuốc đó rất đắng...Tôi nói với mẹ tôi muốn ăn kẹo, nhưng mẹ tôi lại không cho." Cô thở dài nói: "Lúc đó trong nhà làm không ra tiền, trong nhà rất nghèo, tiền thuốc men lại đắt, thật ra là bọn họ tiếc tiền, không muốn tiêu tiền mua kẹo cho tôi ăn. Mẹ tôi liền gạt tôi, bài hát một bài "ngọt ngào", sau khi tôi nghe xong bài hát trong miệng sẽ không cảm thấy đắng nữa."

Cô dừng lại một chút, lại nói: "Khi đó tôi còn học ở nhà trẻ, cô giáo bảo các bạn học nói một câu chúc phúc, sau đó ghi âm mang lại cho tôi. Hiện tại nghĩ lại, bắt các bạn học nhỏ trải qua sinh ly tử biệt như vậy, không biết những bạn học nhỏ ấy có bị dọa sợ hay không?"

"Haiz..." Trương Lung thở dài. Nhớ lại trải nghiệm lúc đó, đến nay cô vẫn còn thấy sợ: "Có lẽ khi đó đã để lại bệnh căn, cho nên bây giờ tôi hơi thức đêm, ăn uống thất thường, bệnh dạ dày liền tái phát."

Nghe được lời này, Hàn Văn Dật rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thở dài.

Cách giải thích thế giới của Trương Lung, anh nghĩ, có lẽ anh hiểu được một chút.

Mới chớp mắt, một giờ đã trôi qua.

Đã hết giờ, Hàn Văn Dật khép lại notebook: "Nếu tuần sau cô có thời gian, chúng ta có thể hẹn gặp lại."

Lúc này Trương Lung đã quen, không còn lo lắng mâu thuẫn như lần trước.

"Được." Cô nói: "Cám ơn anh thầy Hàn, sau khi nói với anh những điều này, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều."

Hàn Văn Dật mỉm cười: "Vốn dĩ nói được ra hết là một phương thức giải toả áp lực."

Trương Lung thở dài: "Chỉ là phương thức giải toả này quá đắt."

Hàn Văn Dật buông tay: " Cho nên về sau, giảm áp lực cho chính mình một chút, tiết kiệm được nhiều tiền."

Trương Lung cười thành tiếng. Cô có thể ở trước mặt Hàn Văn Dật nói đùa cho thấy sự tín nhiệm của cô với Hàn Văn Dật đã tăng lên rất nhiều so với lần trước.

Hàn Văn Dật chuẩn bị đứng dậy định tiễn cô ra ngoài. Trước khi đi lại nhìn thoáng qua ly cà phê cô uống còn dư lại ở trên bàn. Anh cầm nó lên.

Lúc hai người đi tới cửa, Trương Lung đang định nói lời chào, Hàn Văn Duật lại mở miệng trước.

"Mặt trái của cảm xúc tựa như một vết thương có cảm giác đau đớn, chẳng qua đây là vết thương trong nội tâm." Anh hướng dẫn từng bước: "Sở dĩ miệng vết thương đau, là vì nhắc nhở những nguy hiểm làm chúng ta bị tổn thương. Cho nên đau đớn không phải là chuyện xấu, nó đang báo động trước cho chúng ta, giúp chúng ta tránh đi những điều làm chúng ta tổn thương."

Trương Lung ngơ ngẩn nhìn anh.

"Đây chính là ý nghĩa của đau đớn." Hàn Văn Dật ôn nhu nói: "Nếu có người vì chúng ta tổn thương, cho chúng ta tình cảm, đó là bởi vì họ đã yêu chúng ta từ lần đầu tiên -- không phải vì chúng ta bị tổn thương mà chúng ta được yêu."

Anh bình bình đạm đạm nói ra những lời đó, giống như một cây búa đột nhiên đập xuống trên lưng của Trương Lung. Trương Lung thở dồn dập, đột nhiên đồng tử co rút lại.

Hàn Văn Dật cong lưng, đem ly cà phê cô uống còn dư để lại ném vào thùng rác.

"Tuần sau gặp lại, Trương Lung."

Một lúc lâu Trương Lung vẫn không nói chuyện. Ánh mắt cô tan rã, không biết đang suy nghĩ cái gì. Một lát sau, cầm lòng không được hốc mắt cô từ từ đỏ lên.

Thật lâu sau, cô mang theo giọng mũi mở miệng: "Tuần sau gặp lại, thầy Hàn."

Cô chậm rãi đi tới hai bước, bỗng dừng lại, nhỏ giọng nói: "....Cảm ơn."

Hàn Văn Dật cười nói: "Trên đường cẩn thận."

Nhìn theo hướng Trương Lung rời khỏi văn phòng, Hàn Văn Dật nhẹ nhàng thở dài, xoay người lên lầu.

Những hồi ức thơ ấu của Trương Lung, anh đã nghe thấy một số khác biệt nhỏ giữa biểu cảm và cảm xúc thật sự bên trong cô, và dựng nên một câu chuyện.

Khi còn nhỏ, ba mẹ cô ở bên ngoài phấn đấu làm ăn, cô bị thiếu thốn tình cảm. Chỉ có thời điểm lúc cô bị bệnh, mọi người trong gia đình đều trở về bên cạnh cô, cho cô gấp đôi sự yêu thương. Thậm chí bệnh tình nghiêm trọng đã làm cho cô trở thành tiêu điểm trong các bạn cùng học, họ vì cô mà ghi âm những lời chúc phúc. Đây là sự đối đãi đặc biệt mà khi cô khoẻ mạnh cô không thể cảm nhận được. Cho nên lúc cô nói khi còn nhỏ cô đã trải qua sinh bệnh, cô luôn miệng nói đoạn thời gian đó đau khổ, nhưng khi cô nói chuyện khoé mắt và chân mày của cô đều tràn đầy nhu tình và hoài niệm một cách rõ ràng!

Những đứa trẻ bốn năm tuổi không thể hiểu được những đạo lý phức tạp, bọn họ giải thích thế giới bằng phương pháp đơn giản lại ngang ngược vô lý. Như vậy khi trải qua giai đoạn này, cô không lưu lại một quy luật về phương pháp giải thích nào, mà là một phản xạ có điều kiện cổ điển -- trong tiềm thức cô cho rằng, khi cô chịu tổn thương, cô có thể được sự yêu thương. Thậm chí có thể nói, chỉ khi nào cô bị thương, cô mới được yêu thương!

Sau này lớn lên, cô đã hiểu được nhiều đạo lý, cô biết con gái phải kiên cường độc lập, cô cũng nỗ lực cố gắng đi làm để nâng cao giá trị. Nhưng có điều đã bén rễ sâu trong nội tâm của cô không thay đổi. Mỗi khi cô khát vọng được yêu thương, cô sẽ vô ý thức làm nhiều điều tổn thương đến chính mình. Cô tổn thương thân thể của mình, cũng tổn thương tâm hồn của mình, một lần lại một lần không ngừng xé miệng vết thương, không muốn nó lành lại.

--Rõ ràng cô có khát vọng được yêu thương. Nhưng chính mặt kiên cường tự lập đã làm cho cô không thừa nhận khát vọng của mình. Vì thế mâu thuẫn càng thêm tăng lên.

Nhưng cho dù Hàn Văn Dật đã cảm thấy điều đó, cũng không thể hai ba câu đã thành công chỉ dẫn về nhân sinh cho cô. Cố vấn tâm lý không phải cảnh giới ngộ đạo, thay đổi một con người chưa từng đơn giản như vậy. Anh cần thêm nhiều thời gian, cần thêm sự kiên nhẫn, tìm hiểu Trương Lung, trợ giúp Trương Lung thoát khỏi nơi đầm lầy vây khốn cô.

Anh đi đến giữa cầu thang, chợt nghe thấy âm thanh nói chuyện của một người từ trên vọng xuống. Anh vừa dừng bước chân vừa cẩn thận nghe, là Tiền Tiền đang nói chuyện.

"Gần đây tôi phải tăng ca, thật sự không có thời gian. Tối ngày mai tôi không đến được, mọi người ăn vui vẻ."

Tiền Tiền đang nói chuyện điện thoại với cô bạn lớp trưởng thời đại học. Năm nay đến lượt bọn họ tốt nghiệp, các bạn học tốt trên cơ bản đều đã tìm được công việc, những người tiếp tục học cũng đã được xác nhận.

Sắp đến ngày học chung cuối cùng, cho nên lớp trưởng cùng các bạn học tổ chức một buổi liên hoan, là vào buổi tối ngày mai.

Lớp trưởng nói: "Không phải đã thống nhất hết rồi sao? Tại sao đột nhiên bạn lại không tới?"

"Thật xin lỗi." Tiền Tiền xin lỗi: "Gần đây thật sự rất bận."

"Nếu bận rộn thì xin nghỉ phép đi, bạn đến trễ một chút cũng không sao đâu." Lớp trưởng nói: "Tiền Tiền, buổi tối ngày mai tất cả bạn học đều tới, ngay cả thầy cô cũng tới tham gia, nếu mà bạn không đến, như vậy không được tốt lắm đúng không?"

"Ừm..." Tiền Tiền liếm liếm môi.

"Hơn nữa, lớp chúng ta có nhiều bạn học sẽ lập tức đi nơi khác, rồi xuất ngoại, mọi người đều đường ai nấy đi, không biết bao giờ mới có cơ hội tụ họp lại lần nữa." Lớp trưởng kiên nhẫn khuyên nhủ: "Bạn xin lãnh đạo nghỉ phép nhé, mọi người đều là bạn học bốn năm cả, đó là duyên phận, đừng để lại tiếc nuối."

Lời nói này làm Tiền Tiền có chút thương cảm. Cô khe khẽ thở dài: " Tôi biết rồi. Tôi sẽ tới."

"Vậy là tốt rồi!" Lúc này lớp trưởng mới trở nên vui vẻ: " Vậy ngày mai gặp lại!"

"Ngày mai gặp lại, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Tiền Tiền tắt điện thoại, nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, Hàn Văn Dật đã đứng sau lưng cô.
Chương kế tiếp