Văn Phòng Mười Hai

Chương 20
Buổi sáng hôm sau, khi Tiền Tiền đang làm việc, Tiêu Bát ở bên cạnh bỗng nhiên kêu lên: “Wow! Lão đại của chúng ta thật là trâu bò mà!”

Tất cả mọi người trong văn phòng đều đưa mắt nhìn qua. Ngay cả Việt Minh Vũ đang đeo tai nghe, tay gõ code cũng nghe thấy, đưa mắt nhìn anh ấy.

“Tiết mục có lão đại tham gia bắt đầu được tuyên truyền ở trên mạng, dự kiến sẽ phát sóng vào cuối tuần này!” Tiêu Bát nhìn chằm chằm màn hình vi tính, tấm tắc khen: “Hai giờ trước đăng bài viết, giờ đã đạt hơn năm vạn lượt thích rồi!”

Đám người ở sở sự vụ nhanh chóng để công việc trong tay xuống, vội vàng mở bài viết trên mạng ra xem.

Tiền Tiền truy cập vào bài viết, lập tức nhìn thấy trên bảng top tìm kiếm có hai cụm từ quen thuộc… một là “Hàn Văn Dật”, cái còn lại là “Mười Hai”.

Hai giờ trước, một tài khoản mới tên là “Tổ tiết mục số mười hai” đăng bài có ảnh bìa tuyên truyền giới thiệu. Trước đó Tiêu Bát đã hô to là hơn năm vạn lượt thích, đến khi Tiền Tiền truy cập vào, số lượt thích đã lên đến hơn sáu vạn!

Chương trình mà Hàn Văn Dật và nhà phát hành hợp tác có cùng tên với văn phòng của anh, “Mười Hai”. Tiền Tiền đã xem phần giới thiệu cụ thể trên Weibo chính thức của chương trình… “Mười Hai là một từ gần đây luôn nằm trong top tìm kiếm, sinh viên tốt nghiệp khoa tâm lý học #đẹp trai nhất đại học Harvard # Hàn Văn Dật tổ chức chương trình trò chuyện trực tiếp, lấy chủ đề là tâm lý học, chủ yếu nói về giao tiếp giữa con người và con người, cũng như cách cảm nhận hạnh phúc.”

Để lời giới thiệu có được hiệu quả tốt nhất, đương nhiên sẽ phóng đại lên một chút. Nói rõ ra, đây là một chương trình dựa trên tâm lý học và nghiên cứu thành công, cũng có thể coi như là một chiêu trò quảng cáo.

Tiêu Bát liên tục lướt xem những bài đăng và bình luận mới, ríu rít khen: “Sức hút của lão đại còn hơn cả mấy ngôi sao nổi tiếng!”

Đây là sự thật. Hàn Văn Dật có nổi trên mạng một thời gian nhưng vẫn luôn trong trạng thái thần bí, anh không mở Weibo các nhân, cũng không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, càng không xuất hiện trên bất kỳ nền tảng mạng xã hội nào, có thể nói là kích thích sự tò mò của tất cả mọi người về anh. Trên mạng cũng có rất nhiều bài viết tranh cãi về anh, ví như việc anh nổi tiếng có phải là nhờ vào chiến lược marketing hay không, hay là thành tích của anh cao như thế, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng là có thật hay không.

Bây giờ anh vừa xuất hiện trên sân khấu đã có tin tức lớn… anh muốn tổ chức một chương trình trò chuyện trực tiếp của riêng mình! Tin tức này vừa xuất hiện, cả Weibo lập tức bùng nổ.

Mọi người trong phòng làm việc vẫn đang rất phấn khích khi nghe tin về chương trình, nhưng một lúc sau, bầu không khí đã thay đổi.

“Mẹ kiếp, những người này đang nói nhảm cái gì vậy!” Tiêu Bát lập tức nổi giận, “Tự nhiên nhảy đâu ra những bình luận trái chiều như vậy!”

Tiền Tiền bước tới xem, hóa ra Tiêu Bát đang xem bình luận trên mạng.

Người qua đường A: “Tôi biết ngay mà, tất cả chỉ là phóng đại lên thôi. Giấu kĩ như thế, cuối cùng cũng để lộ đuôi cáo rồi!”

Người qua đường B: “Chết tiệt, trước đây bạn tôi đã nói anh ta nổi tiếng là nhờ vào chiến lược marketing, tôi vẫn không chịu tin. Cái vả mặt này đến nhanh quá!”

Người qua đường C: “Thật sự mà nói thì, anh trai này đúng là đẹp trai thật, muốn trở thành người nổi tiếng ở trên mạng cũng không phải là không thể. Nhưng chương trình trò chuyện trực tiếp là thứ mà ai cũng có thể làm sao? Tôi cảm thấy cuối cùng cũng sẽ thành trò cười mà thôi.”

Người qua đường D: “Tôi thật sự thắc mắc đây là cách debut ngôi sao mới của công ty giải trí nào. Bằng cấp học vấn là giả đúng không? Nếu như thật sự tài giỏi trâu bò như thế sao không làm nghiên cứu khoa học đi? Ở đây bán súp gà cho tâm hồn làm gì hả?”

Người qua đường E: “Chương trình này không phải là để lừa gạt công ty quảng cáo đấy chứ?”



Bên trong những bình luận kia, đương nhiên sẽ có những bình luận châm chọc và khích bác.

Ngày nay, cạm bẫy tiếp thị xuất hiện khắp nơi, cộng đồng mạng đã gặp quá nhiều, cảm thấy mình đã biết phân biệt được đâu là thật đâu là giả, bọn họ bắt đầu thích dùng ánh mắt phê phán để nhìn tất cả mọi việc. “Mười Hai” còn chưa được tung ra, vậy mà rất nhiều người đã muốn dùng nước bọt dìm chết nó rồi.

Tiêu Bát vô cùng tức giận: “Những người này nghĩ mình có mắt thần hay gì? Trước khi chương trình được phát sóng, bọn họ đã biết lão đại của chúng ta không tốt hay sao? Nếu có bản lĩnh thì bọn họ làm đi!”

Anh ấy vừa oán trách, vừa tìm Tiền Tiền tìm đồng minh: “Tiểu Tiền Tiền, cô nói xem có đúng hay không? Cô có thấy những người này thật xấu tính không?”

Tiền Tiền vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, theo lẽ thường, chắc chắn cô sẽ nghĩ ra những câu nói thú vị khiến cho những bình luận chế giễu này dừng lại. Nhưng hôm nay, kì lạ là cô chỉ cau mày đọc hết những bình luận đó, lại không nói gì cả.

“…” Tiêu Bát khó hiểu hỏi cô, “Tiểu Tiền Tiền, cô làm sao vậy?”

“Tôi làm sao là sao?” Tiền Tiền khó hiểu, “Tôi có chuyện gì?”

“Cô không sao thế tại sao lại không nói gì?”

“…Tôi nói cái gì?”

“Mắng những người này đó!” Tiêu Bát chỉ chỉ vào màn hình máy tính, “Cô không đánh đuổi bọn họ đi à?”

Khóe môi Tiền Tiền giật giật: “… Không phải là cũng có người khen sao?”

Bình luận cũng không thể nào chỉ có khen ngợi, người hâm mộ cũng có, người qua đường xem cuộc vui cũng không ít, nhưng số lượng bình luận khó nghe lại vượt quá mức tưởng tượng của bọn họ.

“… Cô thật sự không sao chứ?” Tiêu Bát quan sát Tiền Tiền từ trên xuống dưới.

Tiền Tiền bật cười: “Tôi thì có chuyện gì chứ?”

Cô lắc đầu, nhanh chóng tắt Weibo, mở phần mềm PS để tiếp tục công việc.

Tiêu Bát hoang mang vò đầu bứt tai.

Anh ấy cũng không thể nói được Tiền Tiền rốt cuộc khác thường ở chỗ nào, chỉ là anh cảm thấy, hôm nay tâm trạng của Tiền Tiền dường như không hào hứng cho lắm. Nhưng mà buổi sáng vẫn còn rất tốt mà?

Đúng lúc này, Hàn Văn Dật từ trong văn phòng bước ra.

“Lão đại!” Tiêu Bát vội vàng gọi anh lại.

Tiền Tiền sửng sốt, vội vàng trừng mắt nhìn anh ấy, chân dưới gầm bàn cũng khẽ đá anh ta một cái.

Tiêu Bát chẳng hiểu gì cả.

“Có chuyện gì?” Hàn Văn Dật bước đến.

“Lão đại, lão đại,” Tiêu Bát nói, “Chương trình của anh vừa mới đăng bài tuyên truyền đã có hơn mười vạn fan rồi đấy. Sở sự vụ của tôi đến bây giờ mới được mấy ngàn fan. Anh có thể tiện tay để chương trình tuyên truyền một chút cho tôi không?”

Đề nghị này rất hợp lý, nhưng Hàn Văn Dật lại từ chối: “Bây giờ thì không được.”

“Hả?” Tiêu Bát hơi thất vọng, “Tại sao lại không được? Bây giờ chúng tôi cũng không có kinh phí để tuyên truyền, số lượng người hâm mộ cũng ít như thế, tác phẩm do tôi viết, Tiểu Tiền Tiền làm, gần như là không ai xem, không thể nào hoạt động được!”

Hàn Văn Dật đưa mắt nhìn Tiền Tiền, Tiền Tiền đang nghiêm túc chỉnh sửa trên máy tính, giống như không nghe thấy hai người bọn họ đang nói chuyện.

“Cho tôi một chút thời gian.” Hàn Văn Dật giải thích, “Tôi chỉ sợ nếu như bây giờ tuyên truyền thì sẽ có rất nhiều người ôm tâm lý xem kịch vui xuất hiện.”

Tiêu Bát sửng sốt, tay Tiền Tiền đang di chuyển chuột cũng dừng lại. Đúng thật là vậy, nếu như bây giờ lợi dụng thân phận Hàn Văn Dật đang nổi như cồn mà đi tuyên truyền, chỉ sợ đến ngày thứ hai thì cánh cửa của sở sự vụ đã bị đạp nát. Những người tới sẽ là hạng người như thế nào? Người thật sự muốn đến tư vấn tâm lý chỉ sợ không được mấy người, còn người đến làm loạn lại không ít đâu. Điều này đối với sở sự vụ cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

“Tôi muốn đợi đến khi chương trình trước phát sóng được vì tập. Sau đó tôi sẽ giới thiệu trong chương trình, để mọi người có thể tăng niềm tin đối với tôi và sở sự vụ của chúng ta, hơn nữa có thể giảm bớt thành kiến đối với tư vấn tâm lý. Đến lúc đó tôi cũng cần mọi người hỗ trợ. Lúc đó chúng ta sẽ cố gắng tuyên truyền.” Hàn Văn Dật nói, “Bây giờ đành phải để mọi người chịu thiệt vậy.”

Tiền Tiền kinh ngạc chớp chớp mắt. Vì vậy, mục đích của anh khi tổ chức chương trình này là vì thế sao?

Tiêu Bát vừa rồi còn ủ rũ cúi đầu, bây giờ lại vực dậy tinh thần: “Lão đại, anh vẫn là người nhìn xa trông rộng nhất! Chương trình của anh chắc chắn sẽ rất nổi tiếng!”

“Đợi đến khi chương trình trở nên nổi tiếng,” Tiền Tiền tiếp lời, “Lão đại nhớ tăng tiền thưởng nhé.”

Hàn Văn Dật đưa tay lên ý bảo cô im lặng: “Những lời như thế sau này nói nhỏ thôi. Nếu không người khác sẽ nghe được sẽ đòi chia phần đấy, nhiều người như thế, ai cũng nghe được, tôi không muốn đâu.”

Trong văn phòng bắt đầu náo nhiệt ồn ào hẳn lên.

Hàn Văn Dật còn có việc, nói chuyện thêm vài câu rồi rời đi. Đợi đến khi Hàn Văn Dật đi rồi, Tiêu Bát quay sang hỏi Tiền Tiền: “Tiểu Tiền Tiền, vừa rồi lúc tôi gọi lão đại, cô trừng mắt nhìn tôi làm gì?”

“…” Tiền Tiền nói, “Tôi còn tưởng rằng anh định cho lão đại xem những bình luận tiêu cực ở trên Weibo.”

“…” Tiêu Bát cũng cạn lời, “Trông tôi giống kiểu người ngốc nghếch như thế hả?”

“Anh không giống kiểu người như thế à?” Tiền Tiền nghiêm túc hỏi lại.

Tiêu Bát: “…”

Phía đối diện đột nhiên vang lên một tiếng phì cười nhẹ. Tiêu Bát quay sang, chỉ nhìn thấy Việt Minh Vũ mặt không cảm xúc đeo tai nghe ngồi gõ code như ngày thường.

Tiêu Bát: “???” Vừa rồi là mình nghe nhầm sao?



Buổi tối, Tiền Tiền chuẩn bị tham gia liên hoan tốt nghiệp. Hết giờ làm việc, cô hiếm khi được tắt máy tính đúng giờ, chuẩn bị rời đi.

Vừa bước tới cửa phòng làm việc đã nhìn thấy Hàn Văn Dật từ bên ngoài bước vào.

“Ủa? Sao anh lại quay lại?” Tiền Tiền va phải Hàn Văn Dật, tò mò hỏi anh. Bình thường khi Hàn Văn Dật ra ngoài có việc luôn phải đi ra ngoài, chuyên bên trong sở sự vụ đã có Trịnh Giai và Hạ Kiến Linh quản lý. Đã trễ như vậy rồi, anh lại vội vàng quay về đây làm gì?

Hàn Văn Dật mím môi: “Anh quên đồ, quay lại lấy.”

“Ồ…” Tiền Tiền vẫy vẫy tay, “Em về trước nhé, bái bai.”

Tiền Tiền nghiêng người đi qua Hàn Văn Dật, bước xuống bậc thang. Chỉ một lát sau đó, cô đã nghe thấy có tiếng chân sau lưng, quay đầu thì thấy Hàn Văn Dật đang đuổi theo.

“Đi tham gia họp lớp?” Hàn Văn Dật hỏi. Trong tay anh cầm một chiếc túi, chắc là đồ mà anh quên.

“Đúng rồi!” Tiền Tiền gật đầu.

Hàn Văn Dật lấy chìa khóa xe từ trong túi ra: “Để anh đưa em qua nhé?”

Tiền Tiền chớp chớp mắt: “Không ổn lắm đâu…”

Hàn Văn Dật không quan tâm hỏi: “Sao lại không ổn?”

Nhìn thấy xung quanh không có những người khác, Tiền Tiền cũng không gò bó mình như lúc ở trong phòng làm việc nữa. Cô khoanh hai tay, bày ra dáng vẻ nhà giáo nhân dân, nghiêm túc dạy dỗ: “Ông chủ thì phải ra dáng của ông chủ chứ. Suốt ngày cứ đưa đón nhân viên như thế thì uy nghiêm của ông chủ ở đâu hả?”

Ba mẹ cô đều là giáo viên dạy học, cô bắt chước cũng không khác là mấy.

Tuy nhiên, điều này dường như không có tác dụng đối với Hàn Văn Dật. Hàn Văn Dật nghe xong cũng khoanh tay, trông còn khí thế hơn cả Tiền Tiền. Anh chậm chạp nói: “Có vẻ như em còn chưa hiểu rõ uy nghiêm của ông chủ là như thế nào rồi.”

“Hả?”

“Cái gọi là uy nghiêm của ông chủ, chính là ông chủ muốn làm gì thì làm.” Anh buông hai tay đang khoanh trước ngực ra, xoay xoay chìa khóa trong lòng bàn tay, cuối cùng là nắm chặt lấy nó, “Các em tổ chức liên hoan ở đâu? Anh đưa em đi.”

Ông chủ muốn đưa nhân viên đi, nếu nhân viên không đồng ý thì mới ảnh hưởng đến uy nghiêm của ông chủ.

Tiền Tiền: “…”

Hai người bước xuống lầu, xe đậu ngay bên ngoài, cô cần phải nhanh chóng quyết định nên lên xe hay tự mình đi.

“… Hay là thôi.” Tiền Tiền nghĩ xong, lắc đầu, “Nếu khiến cho bạn học của em nhìn thấy anh, có lẽ tối nay em sẽ một lần nữa được hỏi những câu hỏi như, anh trai cậu bình thường có cần đi vệ sinh không? Anh ấy có ngoáy mũi không? Những câu hỏi như thế.”

Hàn Văn Dật: “???”

“Thật đấy,” Tiền Tiền nghiêm túc tỏ vẻ những chuyện này chắc chắn không phải do cô bịa ra, “Trước kia khi vừa lên trung học, bạn học có đến nhà em chơi, cũng hỏi những câu như thế.

Hàn Văn Dật: “…” Não của bạn học kia đúng là không bình thường mà.

“Được rồi được rồi, em tự đi, ngồi tàu điện ngầm qua mấy trạm là đến rồi, tiện lắm!” Tiền Tiền vẫy tay, nhanh chóng chạy về hướng ga tàu điện ngầm, “Em đi trước nhé, bái bai!”

Hàn Văn Dật chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi.

“Haizzz…”

Anh bước vào trong xe, ném chiếc túi trong tay sang ghế phụ. Trông túi chỉ có một chai nước uống thể thao bình thường. Chỉ tiếc là từ đầu đến cuối, Tiền Tiền không thèm nhìn đến cái túi một chút nào.
Chương kế tiếp