Văn Phòng Mười Hai

Chương 88
Tiền Tiền về đến nhà, đang thay giày ở cửa nhà thì Tiền Mỹ Văn ra đón cô với vẻ mặt hưng phấn, hai tay giấu ở sau lưng thần bí: “Con đã về rồi.”

Tiền Tiền ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt mẹ gần như viết dòng chữ “Mẹ có một điều bất ngờ dành cho con”. Tuy nhiên, cô không cảm thấy vui mừng, ngược lại, cô có linh cảm không lành.

“Tén ten!”

Quả nhiên, Tiền Mỹ Văn lấy ra một chiếc khăn quàng cổ từ phía sau lưng, đắc thắng mà giành lấy công lao: “Chiếc khăn mà mẹ hứa đan cho con đã hoàn thành rồi! Thế nào? Nhìn có đẹp không? Mau mang vào cho mẹ xem một chút!”

Tiền Tiền dò xét nhìn chiếc khăn quàng cổ nhét trong tay, khóe miệng giật giật: “Mẹ chọn màu gì đây?”

“Mẹ đã chọn màu gì sao? Đây không phải là màu con chọn sao?” Tiền Mỹ Văn trừng mắt: “Mẹ chỉ mua sợi len theo màu con nhìn trúng trên mạng!”

“Hả? Màu con thích gọi là màu nâu nhạt, được chứ? Màu mẹ chọn còn có một tên tục khác là màu vàng phân, mẹ đã nghe nói về nó chưa?”

“Màu nâu nhạt cái gì? Không phải là màu cà phê sao? Mẹ chọn cũng là màu cà phê.” Tiền Mỹ Văn tự tin. Dù sao trong mắt bà, hai màu này cũng không khác biệt bao nhiêu.

Cái này thì Tiền Tiền sẽ không cam tâm tình nguyện: “Con không phải tranh cãi với mẹ, nhưng mẹ à, với tư cách là một sinh viên mỹ thuật, con có tiết tháo của sinh viên mỹ thuật. Con phải nói bằng cả lương tâm, hoặc là mắt mẹ có vấn đề, hoặc là mắt con có vấn đề, dù sao thì hai màu đó chắc chắn không giống nhau.”

“Ôi, có thể khác nhau bao nhiêu chứ? Không khác nhau lắm là được rồi!” Tiền Mỹ Văn thấy con gái vẫn còn xoắn xuýt về màu sắc với mình, bà có chút không vui, bà sốt ruột thúc giục: “Mau mang vào xem có phù hợp không, mẹ đan cả tuần đó.”

Tiền Tiền bị ép, bất đắc dĩ mà cầm lấy chiếc khăn quàng cổ, quấn quanh cổ mình. Thoạt nhìn, cô tưởng khăn quàng cổ này một màu, nhưng sau khi quàng vào, cô mới phát hiện trên khăn quàng cổ có những hoa văn kỳ lạ. Cô không thể nhìn rõ khi gấp nó lại, nhưng khi mở ra, cô có thể thấy rõ: hóa ra đó không phải là hoa văn, mà là Tiền Mỹ Văn đã thêu một chữ Trung Quốc lớn trên chiếc khăn—— “Tiền”.

Tiền Tiền: “......”

Tiền Tiền: “............”

Tiền Tiền: “....................”

Cái quái gì vậy? ! Những người biết rằng chủ nhân của chiếc khăn này họ Tiền, nhưng những người không biết lại nghĩ rằng chủ nhân của chiếc khăn là kẻ cuồng tiền đến điên rồi. Còn không bằng thêu chữ “Phát” trên mạt chược!

“Chiếc khăn quàng cổ con thích không có gì trên đó, nó quá đơn điệu.” Tiền Mỹ Văn không khỏi đắc ý mà tranh công: “Mẹ thấy các thương hiệu lớn sẽ thêu tên siêu mẫu lên trên chiếc khăn quàng cổ mà tặng cho siêu mẫu nên mẹ cũng làm cho con một mẫu “đặc biệt”. Thế nào, mẹ của con vẫn còn rất thời thượng đúng không?”

Tiền Tiền bị gu thời trang của mẹ chinh phục: “Là đủ đặc biệt rồi. Mẹ dứt khoát thêu địa chỉ và số điện thoại di động trên đó đi. Như vậy sẽ không sợ mất, nếu mất thì người tìm được có thể gửi lại cho con theo địa chỉ trên.”

Tiền Mỹ Văn đã thực sự nghiêm túc suy nghĩ về độ khả thi của ý tưởng này: “Cũng có lý. Nhưng tùy tiện cho người khác xem số điện thoại di động và địa chỉ hình như không tốt lắm? Nếu có người gọi điện quấy rối thì sao...”

Tiền Tiền: “…” Trời ạ, bà còn tưởng là thật!

Tiền Mỹ Văn mong đợi hỏi: “Thế nào? Mẹ đan có đẹp không?”

Tiền Tiền chỉ có thể gượng cười ha ha. Không nhắc tới chữ “tiền”, cũng không đề cập đến kiểu dáng, chỉ riêng việc lựa chọn màu vàng phân này cũng đủ để cô xử bắn chiếc khăn này một vạn lần. Không phải cô không thể dỗ dành Tiền Mỹ Văn vì lương tâm, nhưng nếu cô thực sự khiến mẹ cô vui, mẹ cô cao hứng lại đan áo len, quần, mũ và găng tay cho cô thì sao? Cô không muốn gom góp thành tích toàn thân màu vàng phân.

Tiền Mỹ Văn đợi rất lâu cũng không đợi được con gái nói một câu khen ngợi, bà còn nhìn ra sự ghét bỏ của cô, nhiệt huyết trong lòng lập tức bị dập tắt ba phần: “Như thế nào, con không thích nó sao?”

“Con nói thật, mẹ hứa sẽ không đánh con nhé?”

Tiền Mỹ Văn lườm cô, sự nhiệt tình đã giảm thêm ba phần.

“...Hay là mẹ cho ba con mang nó đi?”

Tiền Tiền có ý đồ trả lại chiếc khăn quàng cổ cho Tiền Mỹ Văn, làm cho bà đem cái “phúc phận” này chuyển cho ba hưởng. Sự nhiệt tình của Tiền Mỹ Văn lại giảm thêm ba phần, chỉ còn lại một phần cuối cùng. Bà không nhận, kiên quyết đẩy lại: “Mẹ đan cho con, con giữ lấy. Tìm quần áo cho phù hợp, nhất định sẽ đẹp.”

Tiền Tiền tự nhủ trong lòng rằng trừ khi một ngày nào đó cô bị mù màu một phần, nếu không màu này có phối với bất kỳ quần áo nào cũng không thể cứu được. Nhưng mẹ nhất quyết không chịu nên cô đành phải chấp nhận.

Cô bước vào phòng khách, nhìn thấy trong góc phòng khách có một căn nhà gỗ cỡ vừa, cô không khỏi sửng sốt.

“Mẹ, làm sao mẹ tìm được cái này?” Cô đi tới, đặt khăn quàng cổ sang một bên, bưng căn nhà gỗ lên dò xét. Đây là một căn nhà gỗ thủ công nhỏ, là món đồ chơi yêu thích nhất của cô hồi đó. Mái nhà, cửa ra vào và cửa sổ của ngôi nhà gỗ có thể tháo rời, một số thanh gỗ nhỏ cũng có thể di chuyển tự do, vừa trang trí vừa thú vị. Sau bao nhiêu năm, cô không nhớ rõ rất nhiều món đồ chơi mình từng chơi nhưng ngôi nhà nhỏ này vẫn để lại ấn tượng sâu sắc.

Tiền Mỹ Văn đi tới: “Mẹ tìm thấy nó trong tủ chén khi đang tìm dụng cụ đan khăn quàng cổ. Nếu con không cần nữa, mẹ sẽ đưa nó cho cháu trai của chị họ mẹ chơi, vừa hay để trống tủ cho những thứ khác.”

Tiền Tiền giữ ngôi nhà nhỏ, rất không nỡ bỏ. Mặc dù cô thực sự không chơi với loại đồ chơi này ở độ tuổi này, nhưng đó là ký ức thời thơ ấu của cô và nó rất có giá trị. Cô do dự một chút rồi hỏi: “Lúc trước mẹ mua căn nhà này ở đâu vậy? Mẹ đi mua cái mới làm quà đi, con sẽ trả tiền, đã nhiều năm như vậy, kiểu dáng nhà mới bây giờ nhất định phải cao cấp hơn nhiều.”

“Nơi đó có kiểu dáng mới gì chứ?” Tiền Mỹ Văn cau mày: “Con không nhớ sao? Cái này không phải mẹ mua, là do chính giáo sư Lý tự tay làm cho con đó.”

“Giáo sư Lý làm?!” Tiền Tiền sợ ngây người: “Giáo sư Lý nào?!”

“Giáo sư Lý của học viện Kiến trúc, còn có thể là ai nữa?” Tiền Mỹ Văn nói: “Hồi đó con chơi Lego ở nhà bạn cùng lớp, khi con trở về thì đã khóc và nói rằng con cũng muốn mua một bộ Lego. Cái đó đắt quá, vài khối gỗ giá hàng trăm đô la, mẹ không có cam lòng mua cho con. Tình cờ là giáo sư Lý nghe được chuyện này, trở về liền tự tay làm cái này cho con. Thậm chí con không nhớ sao?”

Tiền Tiền trợn mắt há hốc miệng. Chuyện này nếu không phải xảy ra ở mẫu giáo thì cùng lắm là ở tiểu học hoặc cấp hai, cô thật sự không có ấn tượng gì.

“Mẹ có chắc là giáo sư Lý đã làm không?” Tiền Tiền không dám tin mà hỏi lại.

Tiền Mỹ Văn buồn cười: “Con không nhớ, mẹ còn không nhớ sao? Không tin thì hỏi ba con đi.”

Tiền Tiền: “...”

Trong ấn tượng của Tiền Tiền, giáo sư Lý luôn là một người khó gần, ông luôn lạnh lùng với mọi người. Đây ​​không chỉ là cách nhìn của cô mà là của những đứa trẻ cùng trang lứa trong khu nhà. Khi còn nhỏ, bọn họ chơi đùa trong sân, khi những người lớn khác đến, đôi khi bọn họ sẽ làm ồn và chơi với những người lớn ấy. Duy chỉ có khi giáo sư Lý đi tới, mọi người mới không dám lộ ra bất cứ biểu cảm gì, lập tức trốn đi rất xa. Một giáo sư nghiêm túc như vậy lại tự mình làm một món đồ chơi tinh xảo như vậy cho cô? ! Đây thực sự là...không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.

“Giáo sư Lý là một người tốt.” Tiền Mỹ Văn không khỏi thở dài: “Thật đáng tiếc là vợ ông ấy đã ra đi quá sớm...Haizz…”

Tâm trạng của Tiền Tiền vô cùng phức tạp, cô cũng không biết phải nói gì. Một lúc sau, cô nâng niu mà ôm căn nhà gỗ nhỏ về phòng của mình.

Tiền Mỹ Văn cũng định về phòng nghỉ ngơi, chợt nhìn thấy trên bàn trà có một chiếc khăn quàng cổ, bà vội vàng đi tới. Đó là vừa rồi khi Tiền Tiền xem ngôi nhà tiện tay đặt ở đấy, cô đã quên mất nó. Cô mang nhà đi, nhưng lại để lại chiếc khăn.

Trong lòng Tiền Mỹ Văn không vui, nhặt chiếc khăn lên định đưa cho Tiền Tiền, nhưng vừa đến cửa phòng, bước chân bà dừng lại. Nhìn thành quả cả tuần bận rộn của mình trên tay, chút nhiệt tình cuối cùng còn sót lại trong lòng bà hoàn toàn bị dập tắt.

Bà đứng trước cửa phòng con gái một lúc, khẽ thở dài.

...

Trưa hôm sau, Tiền Tiền ra ngoài mua đồ, vừa đi xuống lầu đã nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài.

“Ba! Chẳng phải con đã nói với ba là đừng làm những thứ này nữa sao? Sao ba không nghe lời con?!”

“Không cần con quan tâm!”

“Cái gì gọi là không cần con quan tâm? Cái này ba làm cho Tuyền Tuyền phải không? Con đã nói ngàn vạn lần rồi, Tuyền Tuyền không thích, không thích, không thích! Bây giờ đường phố chật cứng các cửa hàng đồ chơi, mấy trăm đô la có thể mua một bộ Lego, ba nói xem ba làm một thứ thô ráp như vậy để làm gì? Ba không cẩn thận sẽ làm bị thương tay mình, cho trẻ con chơi, thậm chí còn có thể làm bị thương tay trẻ con! Con xin ba, ba đã từng tuổi này rồi, ba có thể yên tĩnh tận hưởng sự giàu có của mình ở nhà được hay không?”

Tiền Tiền sửng sốt. Cô nghe được giáo sư Lý và Lý Đại Vinh đang cãi nhau.

Lời nói của Lý Đại Vinh khiến người ba già của anh ấy im lặng một lúc. Một lúc sau, giáo sư Lý không phục mà phản bác: “Ba đã đánh bóng qua rồi nên sẽ không làm bị thương tay đứa trẻ đâu.”

Tiền Tiền bước ra khỏi hành lang, như dự đoán, ba con họ Lý đều có mặt bên cạnh bồn hoa. Giáo sư Lý đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu bằng gỗ nhỏ, dưới chân có búa, liềm, giấy nhám, gỗ và các dụng cụ khác, cùng với một ngôi nhà nhỏ đang xây dở. Ông lại đang xây một ngôi nhà nhỏ, không gian trong nhà không đủ rộng để trưng bày nên ông chuyển xuống dưới lầu để làm việc.

Lý Đại Vinh đứng bên cạnh ông với vẻ mặt bất mãn: “Sao lại không bị thương? Ba xem tay của chính mình đi, chúng như thế nào? Tay trẻ con rất non nớt, một cái gai gỗ là có thể chọc thủng tay. Tại sao ba lại làm ra cái thứ phí công vô ích này làm gì vậy?”

Giáo sư Lý không thèm tranh cãi với con trai, buồn bực bận việc riêng, giả vờ như không nghe thấy.

Lý Đại Vinh tức giận: “Sao con nói mà ba không nghe vậy?”

Tướng mạo hai ba con rất giống nhau, tính nóng nảy cũng rất giống nhau, vẻ mặt Lý Đại Vinh nghiêm túc, ánh mắt hung dữ, ngay cả Tiền Tiền cũng bị anh ấy làm hoảng sợ. Giáo sư Lý sẽ không sợ con trai mình, không ngẩng đầu lên, nhặt giấy nhám dưới chân lên và bắt đầu mài các cạnh gỗ: “Nếu Tuyền Tuyền không muốn, ba sẽ đưa nó cho những đứa trẻ khác trong sân chơi.”

“Ai muốn chơi, ba nói cho con biết, ai muốn chơi? Đồ của ba không ai quan tâm đâu!” Lý Đại Vinh tiếp tục dội gáo nước lạnh vào người ba: “Nếu có ai thiếu đồ chơi lắm, ba nói với con, con bỏ tiền mua cho bọn trẻ!”

Hai ba con đều đứng quay lưng về phía Tiền Tiền nên không ai để ý đến sự xuất hiện của cô. Tiền Tiền đứng ở lối vào hành lang, đôi mắt cô dán chặt vào ngôi nhà gỗ nhỏ trong tay ông lão, rất giống với ngôi nhà được làm cho cô khi đó.

Ngôi nhà gỗ nhỏ rất tinh xảo, khi còn bé cô chơi với nó nhiều năm như vậy, nhưng cô chưa từng nghĩ tới căn nhà này được làm như thế nào. Cho đến bây giờ, cô nhìn thấy rất nhiều công cụ trên mặt đất và nguyên liệu thô sơ, hóa ra giáo sư Lý đã tự mình vẽ bản thiết kế, đo kích thước từng chút từng chút một, cưa các dải gỗ và ghép chúng lại với nhau. Hóa ra ông dùng giấy nhám mài nhẵn từng mép gỗ như vậy, khiến cho đôi tay nhỏ nhắn mỏng manh của cô năm đó không hề bị thương.

Đôi mắt cô di chuyển từ căn nhà gỗ đến ông lão. Lưng của giáo sư Lý có chút còng xuống, chắc là do mắt ông không nhìn rõ, ông ôm ngôi nhà nhỏ trong tay, suýt nữa áp mặt vào đó, cẩn thận đánh bóng. Ông ngồi trong bóng râm dưới gốc cây, ngược sáng làm cho khuôn mặt của ông trông uy nghiêm hơn. Nhưng đây là lần đầu tiên Tiền Tiền nhìn thấy sự dịu dàng từ người đàn ông cô luôn kính sợ này.

Đột nhiên cô cảm thấy trong lòng rất chua xót, rất muốn đi ra ngoài, đứng trước mặt Lý Đại Vinh, nói với anh ấy từng chữ một: Có người thích thứ anh không thích. Nếu không biết thưởng thức, xin hãy im lặng. Nhưng dù sao cũng là việc nhà của người khác nên cô ngại can thiệp.

Ngay lúc đó, có tiếng bước chân từ trên lầu vọng xuống. Tiền Tiền ngẩng đầu nhìn lên và thấy đó là cô bé Lý Tuyền Tuyền chạy xuống.

Trong sân, ông lão đang hết lòng với món đồ thủ công của mình, không màng đến mọi thứ xung quanh. Lý Đại Vinh khuyên bảo không có kết quả, anh ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay người đi về nhà. Hai ba con cô bé lần lượt đi tới, Tiền Tiền nghe người ta nói chuyện bị bắt gặp, có chút xấu hổ, đứng đó không nhúc nhích.

Lý Đại Vinh hơi sửng sốt khi nhìn thấy Tiền Tiền, rồi khẽ gật đầu với cô. Tiền Tiền gật đầu lại để chào hỏi. Tình cờ Lý Tuyền Tuyền đi tới, vội vàng chạy tới bên ba của mình: “Ba, con đói!”

Lý Đại Vinh xoa đầu con gái: “Bữa trưa chúng ta ra ngoài ăn nhé.”

Lý Tuyền Tuyền nói: “Con muốn ăn cơm cà ri ông nội nấu.”

Tiền Tiền giật mình.

Lý Đại Vinh quay đầu nhìn ông lão vẫn đang làm việc bên ngoài, lắc đầu với Lý Tuyền Tuyền: “Không được, lát nữa ba dẫn con ra ngoài ăn cơm, bây giờ chúng ta lên lầu trước đi.”

Lý Tuyền Tuyền là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cô bé đáng thương gật đầu và đi theo Lý Đại Vinh trở về.

Nhìn bóng lưng của hai ba con, Tiền Tiền không khỏi nhíu mày. Hôm qua cô nghe hai người nói sẽ không ăn cơm cà ri, cô còn đang thắc mắc, món ăn sở trường của giáo sư Lý thơm như vậy, ăn không ngon sao? Hôm nay Lý Tuyền Tuyền nói muốn ăn, Lý Đại Vinh lại ngăn cản cô bé làm gì?

Đứa con này, chẳng lẽ lại xem việc dội gáo nước lạnh vào người ba là trò vui sao?

……

Sau khi Tiền Tiền đi mua đồ trở về nhà, Tiền Vi Dân đã nấu xong bữa trưa, hai vợ chồng ngồi ở bàn ăn trò chuyện chờ cô về để ăn. Tiền Tiền vào cửa để thay giày, tình cờ nghe được hai vợ chồng nói chuyện về việc nhà của giáo sư Lý.

“Mấy ngày trước tôi gặp phải giáo sư Lý, ông ấy gầy đi rất nhiều, cũng khá đáng thương. Vợ ông ấy ra đi quá sớm, sống một mình cũng không dễ chịu gì.”

Tiền Vi Dân thở dài: “Đúng vậy.”

“Nhưng mà Lý Đại Vinh vẫn có hiếu.” Tiền Mỹ Văn thay đổi chủ đề: “Tôi nghe nói rằng thằng bé đã mua một căn nhà lớn cho giáo sư Lý ở khu vực nội thành, gần nhà của họ, muốn cho ông lão chuyển đến đó để dễ chăm sóc. Nhưng chính giáo sư Lý đã từ chối, ông ấy đã sống ở đây hàng chục năm và đã quen rồi.”

“Thật tiện lợi khi sống cạnh trường học.” Tiền Vi Dân tiếp tục: “Là tôi thì tôi cũng sẽ không chịu chuyển đi. Phúc lợi của trường học rất tốt, khi không muốn nấu ăn thì có thể đến nhà ăn để lấy hai món ăn, vừa sạch sẽ lại tiện nghi.”

“Đúng vậy.” Tiền Mỹ Văn gật đầu đồng ý: “Thật thuận tiện khi sống cạnh trường. Nhưng bọn trẻ cũng là có ý tốt. Đại Vinh thực sự rất tận tâm. Lần trước giáo sư Lý cảm thấy khó chịu ở chân, thằng bé đã thuê một y tá chăm sóc ông ấy hàng ngày, còn mua một chiếc ghế mát xa cao cấp và gửi qua, tôi nghe nói giá hàng chục nghìn đô la đó.”

Tiền Vi Dân líu lưỡi: “Tại sao ghế mát xa lại đắt như vậy?”

“Không biết, là hàng nhập khẩu nước ngoài.”

Nếu là bình thường, Tiền Tiền sẽ không phát biểu ý kiến ​​​​của mình khi nghe ba mẹ buôn chuyện về hàng xóm. Nhưng lần này cô nghĩ đến chuyện vừa rồi ở dưới lầu, trong lòng cảm thấy tổn thương thay cho giáo sư Lý, nhịn không được nói: “Thôi đi, có tiền, mua được nhà lớn, đó gọi là có hiếu sao?”

Hai vợ chồng sững sờ. Tiền Mỹ Văn có thể nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của cô, nhưng nghĩ rằng cô chỉ khinh thường sự giàu có, vì vậy bà không khỏi nói: “Nghe có vẻ như con có hiếu hơn những người khác. Lý Đại Vinh người ta vẫn rất tận tâm đó?”

Tiền Tiền bĩu môi: “Nếu con thực sự “có hiếu” như Lý Đại Vinh, mẹ không bóp chết con mới là lạ.”

Tiền Mỹ Văn và Tiền Vi Dân nhìn nhau, không hiểu cô đang nói cái gì. Tiền Tiền cũng lười giải thích với họ, nhìn thấy một bàn đồ ăn đã được dọn sẵn, cô vào bếp lấy bát đũa và bắt đầu bữa ăn.

=====

Sau bữa trưa, Tiền Tiền ra ngoài và rẽ trái đến nhà của Hàn Văn Dật.

Cô đã kể về những gì đã xảy ra vào buổi trưa, cô khá chỉ trích hành động của Lý Đại Vinh, cô đang nói chuyện với Hàn Văn Dật thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa nhà Hàn Văn Dật vang lên. Cô dừng lại: “Anh có hàng sao?”

“Có lẽ vậy.” Hàn Văn Dật khó hiểu mà đứng dậy mở cửa.

Tiền Tiền ngồi trên ghế sô pha nhìn ra ngoài, cánh cửa vừa mở ra, cô nhìn thấy người ở ngoài cửa, không khỏi sửng sốt — nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, người đến thực sự là Lý Đại Vinh!

Khi Hàn Văn Dật nhìn thấy vị khách quý hiếm gặp này, anh không khỏi hơi sửng sốt: “Anh Đại Vinh, anh tìm em có việc sao?”

Vẻ mặt Lý Đại Vinh nghiêm nghị: “Anh vào được không?”

Hàn Văn Dật tránh sang một bên.

Lý Đại Vinh bước vào nhà và thấy Tiền Tiền cũng ở trong phòng, anh ấy không khỏi sững sờ trong giây lát. Bây giờ mối quan hệ giữa Tiền Tiền và Hàn Văn Dật đã được cả tầng trên và tầng dưới đều biết. Anh ấy do dự một lúc, cũng không nói gì.

Hàn Văn Dật mời Lý Đại Vinh ngồi xuống bên cạnh bàn, Tiền Tiền đứng dậy đi rót trà cho họ. Lúc này Lý Đại Vinh mới giải thích ý định của mình.

“Tiểu Dật, anh biết em học chuyên ngành tâm lý học, bây giờ còn có một văn phòng…” Tiền Tiền đi ra khỏi bếp sau khi rót trà, cô thấy Lý Đại Vinh đang xoa tay, dường như có chút bất an: “Vừa rồi trong giờ nghỉ trưa, anh đang tìm đồ ở nhà thì phát hiện trong tủ có thuốc ngủ cùng rất nhiều fluvoxamine và các loại thuốc khác. Anh đã tra cứu tác dụng của loại thuốc đó trên mạng…”

Hàn Văn Dật ngay lập tức hiểu ra. Fluvoxamine là thuốc chống trầm cảm.

Trên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Lý Đại Vinh hiếm khi lộ ra vẻ bối rối: “Tiểu Dật, anh lo tinh thần của ba anh không ổn…”
Chương kế tiếp