Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 135: Cô bác sĩ mãi không ngủ (1) - Bạn gái
Trong thiên cung trên tầng mây.

Nguyệt Lão thong thả đi tới, treo một đoạn tơ hồng đã được nối lại lên.

Gần đây ông ấy đã giải quyết xong rất nhiều vấn đề trong ba ngàn tiểu thế giới, tuy là cũng có chút chó ngáp phải ruồi, mèo mù vớ phải cá rán...

Nguyệt Lão mân mê tơ hồng tính toán thử, nối thêm một đôi tơ hồng nữa là ông ấy có thể nghỉ phép được rồi.

Ông ấy vui sướng vuốt vuốt râu, nối đoạn tơ hồng tiếp theo.

Nguyệt Lão vừa cầm lên trên tay thì lập tức cảm thấy không bình thường, sợi tơ này cứng cứng lành lạnh, giống như lụa băng tơ tằm vậy, không hề có một chút nhân khí nào.

Ông ấy kinh ngạc giơ cao lên, xem xét kỹ càng một lát thì mới phát hiện ra đây không phải người...

Cho cô mối nhân duyên như thế nào thì mới được đây?

Đang lúc Nguyệt Lão còn đang hết sức đau đầu, lúc sau nhìn lại thì thấy sợi tơ lạnh như băng này đã nối với một đầu tơ khác từ khi nào rồi.

Đúng lúc, sợi tơ kia cũng phát ra màu đỏ rực rỡ và đang toả nhiệt.

Nguyệt Lão tặc lưỡi nói thật kỳ lạ.

Lạnh với nóng, đêm hợp ngày, âm dương hoà hợp, không còn gì tốt hơn.

Như thế thì kỳ nghỉ phép của ông ấy có thể đến rồi!

Tiếng bước chân trên hành lang từng chút tới gần, vào đêm khuya, cũng chỉ có tiếng ô tô bên ngoài còn truyền đến từng đợt, cách một cánh cửa sổ cũng không ngăn được.

Giữa mùa hè, vừa thò đầu ra ngoài sẽ lập tức bị đốt nóng đến mức bốc hỏa, nhưng điều hòa trong phòng được bật cực kỳ mát, như thế thì nhân tài làm việc trong phòng có thể bình ổn đầu óc dưới cái nắng oi bức rồi.

Điều hòa thổi thẳng đến cờ thi đua mấy lần, làm cho tua rua của cờ thi đua lắc qua lắc lại giống như cây bông lúa mì.

"Đội trưởng Tôn, anh còn chưa đi à...?”

Trương Kỳ cầm theo cơm hộp đi vào văn phòng tổ trọng án, phát hiện ánh đèn trong phòng nhỏ vẫn còn sáng, nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn hai giờ sáng rồi.

Tôn Khôi nghe thấy giọng nói của Trương Kỳ, bèn liếc nhìn điện thoại dành cho công việc, vừa đúng hai giờ hai mươi phút.

Kéo ngăn tủ ra, Tôn Khôi nhấn mở màn hình điện thoại cá nhân lên, có một tin nhắn chưa đọc.

Anh thả con chuột ra, khẽ nhéo mũi, nhấn mở tin nhắn.

Người gửi là Nguyên Nhu - bạn gái anh.

Lúc mười giờ, Nguyên Nhu nhắn tin cho anh: Nhớ ăn cơm tối, hôm nay em muốn đóng cửa sớm một chút để về nhà, nếu như anh có tới đây thì nhắn tin cho em.

Tôn Khôi vừa trả lời tin nhắn vừa nói với Trương Kỳ: "Bây giờ đi."

Tôn Khôi trả lời: Em về nhà rồi sao? Anh vừa mới làm xong công việc.

Qua 30 giây, Nguyên Nhu trả lời: Em ở phòng khám chờ anh.

Tôn Khôi lưu báo cáo kết án rồi tắt máy tính.

Bọn họ đã theo vụ án này được vài tháng rồi, cuối cùng cũng kết thúc.

Trương Kỳ hút mì chua cay, há to miệng cắn một miếng bánh rán nhân thịt, mùi thơm hấp dẫn làm cho cái bụng đói của Tôn Khôi réo lên một tiếng "Ọt..." vang dài.

Trương Kỳ tạm ngừng cắn bánh lại, miệng đầy dầu mỡ bóng loáng nói: "Đội trưởng Tôn, chỗ này em chưa cắn, anh tới ăn một miếng này?"

Hôm nay trong đội có lãnh đạo tới, cho nên hiếm khi có dịp Tôn Khôi mặc đồng phục cảnh sát, cơ bắp vạm vỡ làm cho quần áo có hơi căng chặt lên.

Tôn Khôi cao 1 mét 87, lưng dài vai rộng, cả người toàn là cơ bắp, đường cong cơ thể cực kỳ rõ ràng.

Khi hai tay anh gập lại trông hệt như hai cái càng cua. Anh truy án bên ngoài quanh năm nên những chỗ da lộ ra đều có màu rám nắng.

Bình thường, gương mặt anh cương nghị, nghiêm túc cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, lông mày vừa rậm vừa dài, sống mũi cao cao nổi bật lên đôi mắt sâu hun hút, ánh mắt sắc bén, thoạt trông có vẻ hơi hung dữ.

Làm nghề này lâu nên ánh mắt của anh cũng trở nên giống như chứa dao, những người chột dạ không dám đối mắt với anh.

Mấy năm trước khi đuổi bắt hung phạm, lúc Tôn Khôi vật lộn với kẻ bắt cóc thì má phải bị dao nhỏ rạch một đường rất sâu, phải may nhiều mũi. Kể từ đó, má phải liền để lại một vết sẹo dài mười centimet, nhưng may là không làm tổn thương đến đôi mắt.

Nếu là những người khác thì chắc họ sẽ để tóc mai hơi dài một chút, ít nhiều gì cũng che bớt.

Anh thì hay rồi, lúc nào cũng cạo tóc ngắn ngủn, hai bên mai thì lại càng trọc lóc, giống y như gai nhỏ của nhím vậy.

Ánh mắt đằng đằng sát khí cùng với vóc người cường tráng, cho nên Tôn Khôi vẫn luôn không phải là người được hoan nghênh trên “thị trường” tình yêu và hôn nhân, hơn nữa với nghề nghiệp của anh thì lại càng đẩy lui một nhóm lớn các cô gái.

Thông qua sự sắp xếp của mẹ, anh cũng đi xem mắt vài lần, nhưng toàn là “không bệnh mà chết”.

Thậm chí còn có một cô gái suýt chút nữa đã bị anh dọa cho khóc, cô ấy nói với người giới thiệu rằng nhìn mặt anh trông giống người sẽ bạo hành gia đình lắm.

Tôn Khôi nghe vậy thôi chứ cũng không để trong lòng, anh sẽ không bao giờ đánh phụ nữ, đây là giới hạn nhân phẩm của anh.

Tuy người ta có câu, trước thành gia sau lập nghiệp, nhưng cái việc thành gia này cũng không phải mình muốn thành là thành được.

Đương nhiên cũng có người kết Tôn Khôi, cảm thấy người này rất đáng tin cậy nên muốn hẹn hò trên tiền đề hôn nhân. Nhưng sau khi tiếp xúc hai lần thì Tôn Khôi cảm thấy không được, anh lập tức nói thôi.

Cũng không thể xem Tôn Khôi là độc thân từ trong bụng mẹ được, nhưng cũng gần gần thế, toàn bộ sự nhiệt tình đều dành hết cho công việc và rèn luyện thân thể.

Ngay khi mẹ của anh cũng đã mặc kệ tùy duyên thì Tôn Khôi lại có bạn gái.

Còn là một cái nữ bác sĩ cực kỳ xinh đẹp.

Tôn Khôi cầm hai cái di động và ví tiền lên, vẫy vẫy tay: "Cậu ăn đi, có lẽ bạn gái tôi đã chuẩn bị cho tôi rồi."

Mỗi lần mà anh đi đón Nguyên Nhu thì Nguyên Nhu đều chuẩn bị sẵn đồ ăn cho anh, còn nếu không thì về nhà Nguyên Nhu rồi cô sẽ nấu ăn cho anh.

Trương Kỳ chẹp chẹp miệng, đột nhiên cảm thấy hơi ứ nghẹn: "Chị dâu chuẩn bị món gì vậy anh?"

Tôn Khôi: "Không biết, chắc là món tôi thích."

Nguyên Nhu rất chu đáo tỉ mỉ, món gì mà Tôn Khôi thích ăn thì cô đều nhớ kỹ.

Trương Kỳ cắn miếng bánh rán nhân thịt một cách vô vị, haiz, có bạn gái thích thật đấy.

Tôn Khôi: "Ngày mai cậu nghỉ đúng không, nghỉ ngơi cho tốt vào, vất vả rồi."

Trương Kỳ: "Đội trưởng Tôn cũng vậy nhé, vất vả rồi."

Mấy ngày nay Tôn Khôi lấy khẩu cung, sửa báo cáo suốt đêm, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi hai ngày.

Tôn Khôi lái xe đến siêu thị 24 giờ gần đây, mua một cân anh đào và dưa hấu cho Nguyên Nhu.

Nguyên Nhu tự mở phòng khám tư nhân ban đêm, bảy giờ tối mở cửa, rạng sáng bốn giờ đóng cửa.

Cô có chứng dị ứng rất nghiêm trọng với tia tử ngoại, chỉ cần phơi nắng một chút thôi thì cả người lập tức trở nên không thoải mái, thậm chí còn phát ban đỏ.

Xe ngừng ở bãi đỗ xe trước phòng khám, Tôn Khôi tắt động cơ, mở cửa xuống xe. Thông qua cửa kính và cửa sổ, Nguyên Nhu thấy anh đã đến, đang đi tới cạnh cửa.

Gương mặt Nguyên Nhu xinh đẹp theo hướng diễm lệ, lông mày lá liễu, ánh mắt chứa sương, khoé miệng cười trời sinh, mái tóc dài buộc thả nhẹ nhàng sau lưng, uốn gợn tựa như một dòng sông, có thể không tiếng động chảy vào trong lòng người.

Phòng khám là do cô tự mình mở, cách ăn mặc cũng tùy theo tâm trạng.

Áo blouse trắng, quần áo mặc bên trong chưa bao giờ trùng lặp.

Áo đầm xẻ tà, sườn xám màu trơn, quần jean ống loe kết hợp với áo sơ mi tay phồng, cô mặc gì cũng đẹp.

Hai cửa hàng trái phải, một tiệm là nhà thuốc, một tiệm là quán xiên nướng, thú vui lớn nhất mỗi ngày của nhân viên hai cửa hàng này trước khi tan làm chính là quan sát xem hôm nay bác sĩ Nguyên mặc cái gì.

Nghe nói, ông chủ tiệm thuốc đã từng theo đuổi Nguyên Nhu rất mãnh liệt, nhưng lại bị cô từ chối khéo.

Đẩy cửa lớn phòng khám ra, hôm nay Nguyên Nhu mặc một chiếc đầm ren vàng nhạt, cổ áo được thiết kế rộng, có thể nhìn thấy một mảnh da thịt trắng như tuyết, trên cần cổ thon dài đeo một sợi dây chuyền đính ruby nho nhỏ.

Dọc đường đi đến phòng khám, tâm trạng Tôn Khôi lâng lâng như chim sẻ, mãi đến khi nhìn thấy mặt của Nguyên Nhu, cả người anh đều trở nên thoải mái.

Nguyên Nhu nở nụ cười, chờ đến khi Tôn Khôi đi lên bậc thang thì giữ chặt đôi bàn tay to dày của anh, dịu dàng nói: "Hôm nay anh mặc đồng phục cảnh sát cơ à.”

Ngày thường Tôn Khôi rất ít khi mặc đồng phục cảnh sát, anh nói: "Hôm nay có lãnh đạo tới, nhìn lạ lắm sao?"

"Anh đóng cửa giùm em trước nhé." Nguyên Nhu chỉ vào cánh cửa sắt lớn rồi nói.

Tôn Khôi kéo móc sắt qua một bên, mở cửa kính mở ra rồi kéo cửa sắt trước phòng khám xuống, khóa kỹ.

Nguyên Nhu kiểm tra cửa sổ một chút rồi kéo rèm lại.

"Để em nhìn kỹ lại một chút xem."

Nguyên Nhu đi ra khỏi phòng khám, bước đến trước mặt Tôn Khôi, nhìn tới nhìn lui để dò xét.

Tôn Khôi cao hơn cô hai cái đầu, cường tráng đứng ở đó, tùy ý để cho cô vừa cười vừa quan sát.

“Cảnh sát Tôn bắt em đi.”

Hai tay Nguyên Nhu vòng qua cổ Tôn Khôi, cô cởi giày cao gót, đôi chân nhỏ mang tất chân giẫm lên đôi chân to của Tôn Khôi.

Đôi mắt cô hàm chứa ý tình nhìn anh, trông cứ như đang nhìn anh hùng của mình.

Tôn Khôi gật gật đầu, hai tay ôm tới, chỉ dùng một tay để bế cô lên, tay trái đỡ sau lưng cô, để tránh cho cô ngả ra sau.

Nguyên Nhu cười vui sướng, tiếng cười của cô tựa như nắng ấm trong sân giữa ban trưa, vừa thoải mái lại mềm mại.

Móng tay dài sơn màu bơ khẽ cào yết hầu của Tôn Khôi, cô cười nói: “Cảnh sát Tôn định giam em ở đâu đây?"

Tôn Khôi không nói những lời đùa giỡn, giao tiếp với anh ngoại trừ cảnh sát thì chính là tội phạm, đàn ông chiếm đa số nên nói chuyện đều khá thô, anh hỏi: "Em muốn bị giam ở đâu?"

Nguyên Nhu tựa như do dự đảo mắt, đôi môi căng mọng thoa son lấp lánh, nói: "Em hơi do dự."

Hai mắt Tôn Khôi giống như móc sắt nhìn chằm chằm vào cô rồi nói: "Em nói đi, anh giúp em quyết định."

Ngón trỏ Nguyên Nhu trượt xuống dưới, chạm chạm vào cơ bắp nổi lên của anh, khẽ nói: "Em muốn bị nhốt trong áo sơ mi của cảnh sát Tôn."

Tôn Khôi là một người có sự tự chủ rất mạnh, độ tập trung cũng vô cùng cao, nhưng vẫn không tránh khỏi việc nhớ đến một vài sự việc đã xảy ra.

Chân phải của Nguyên Nhu cách một lớp quần cọ cọ chân anh, gương mặt hai người rất gần, khoảng cách không đến một đốt tay. Hô hấp phả vào mặt nhau, luồng hơi nóng hổi hun hai người đến mức không kìm được mà híp mắt lại.

Hai bên đều không chịu được mà hôn nhau.

Thỉnh thoảng, đôi môi cách nhau hai milimet mà quấn quýt dây dưa.

Hai người trưởng thành vô cùng hiểu rõ tình thú mập mờ, đầu của bọn họ dựa vào nhau, chóp mũi chạm nhau một cách lả lơi, nhưng mà lại không hôn nhau.

Tôn Khôi thấp giọng nói: "Còn nữa không?”

Bởi vì hút thuốc nên giọng anh hơi trầm, người khác nghe thì sẽ cảm thấy nghiêm khắc, nhưng vào tai Nguyên Nhu thì lại là tê tê, làm cả người cô nổi hết da gà.

Đôi mắt Nguyên Nhu mơ màng, cô nói: “Về nhà rồi nói?”

Tôn Khôi vô cùng tán thành quyết định này, tay trái anh dịu dàng ấn cổ Nguyên Nhu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Vừa chạm vào liền tách ra.

Nguyên Nhu nhảy xuống khỏi cánh tay mạnh mẽ, khom người xách đôi giày cao gót kên, có thể nhìn thấy những ngón chân được sơn màu đỏ tía xuyên qua lớp tất chân vàng nhạt.

Cô nâng chân lên, nghịch ngợm cọ cọ cổ tay của anh, Tôn Khôi thuận thế gãi gãi lòng bàn chân cô.

Nguyên Nhu lại cười, tiếng cười của cô rất có sức cuốn hút, có thể khiến tâm trạng người nghe thả lỏng.

Hai người không hề làm gì hết, nhưng trong không khí lại tràn ngập hormone nồng đậm.

Mỗi một lần đối mặt, mỗi một lần đầu ngón tay cuộn lại thì đều có hàm ý đặc biệt.

Tắt đèn, kiểm tra nguồn điện và điều hòa phòng thuốc, sau đó bác sĩ Nguyên mới cởi áo khoác trắng ra.

Buông thả mái tóc đen gợn sóng xinh đẹp, rồi nắm tay Tôn Khôi về nhà.

“Ngày mai anh nghỉ sao?”

Tôn Khôi kéo cửa xe ra cho cô, nói: "Ngày mai, ngày kia đều nghỉ."

Nguyên Nhu vui vẻ vỗ tay: "Ngày kia chúng ta đi hẹn hò nha."

Đương nhiên là Tôn Khôi muốn nghỉ ngơi bên cạnh cô, anh đóng cửa xe rồi cũng chui vào trong xe, nói: "Anh nghe theo em."

Nguyên Nhu xoa xoa mái tóc dài được buộc lên cả ngày của mình, cười vừa hạnh phúc lại vừa dịu dàng.

Khởi động xe lên, Tôn Khôi nói: "Mẹ anh nhờ anh cảm ơn em, nói là khăn lụa em mua rất đẹp."

Khi hai người quen nhau được nửa năm thì Tôn Khôi dẫn Nguyên Nhu về nhà ra mắt, mẹ Tôn và ba Tôn đều là giáo viên cho nên tính tình rất hiền lành.

Ngày lễ ngày tết nào Nguyên Nhu cũng tặng quà cho hai ông bà, đôi khi ngay cả Tôn Khôi cũng quên mất, nhưng cô đều nhắn tin nhắc nhở anh, sau đó lại thay anh chuẩn bị đâu vào đó.

Khi tổ trọng án liên hoan thì mấy đội viên đều nói giỡn, nói là đội trưởng Tôn một lòng một dạ với chị dâu, bình thường ngay cả gương mặt của phụ nữ cũng chẳng nhìn.

Tôn Khôi hiểu rất rõ, gặp được Nguyên Nhu là anh nhặt được báu vật.

"Dì rất thích ạ? Thật may quá, lần sau em lại chọn thêm cho dì."

Nguyên Nhu cười rất vui vẻ, dưới ánh đèn đường hai bên, đầu móng tay dài nhọn lập loè ánh sáng như đèn kéo quân*.

(*Đèn kéo quân: hay còn gọi là đèn cù, là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc, ngày xưa phổ biến trong nhiều dịp lễ tết, nay chỉ còn xuất hiện trong dịp Tết Trung Thu. Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.)

Về đến nhà, Nguyên Nhu bỏ trái cây mà Tôn Khôi mua vào tủ lạnh.

Nhà của Nguyên Nhu cách phòng khám rất gần, lái xe còn chưa đến mười phút.

Toà nhà mà cô ở có hai mươi lăm tầng, một vài gia đình đã từng qua phòng khám ban đêm của cô khám bệnh rồi.

Ví dụ như nửa đêm đột nhiên đau dạ dày, con trẻ bị sốt, hay người bị thương do đánh nhau ở quán bar gần tiệm xiên nướng, đủ loại nghề nghiệp, kiểu người gì cũng có.

Căn hộ hiện tại Nguyên Nhu đang ở mới vừa mua được hai năm, sau khi mua xong cô trang trí một chút, tính là sẽ định cư lâu dài ở thành phố O.

Đối lập với cách ăn mặc của Nguyên Nhu, màu chủ đạo trong nhà được cô chọn thiên hướng phong cách nam tính, không đen thì xám, ngay cả rèm che cũng là rèm nhung đen dày, ở trong còn có một lớp mành che nắng, dù cho ban ngày cũng có thể tạo ra hiệu quả thị giác là đêm khuya.

Lần đầu tiên Tôn Khôi tới đây cũng có hơi kinh ngạc, anh cho rằng căn hộ của người ngọt ngào như Nguyên Nhu chắc cũng sẽ mang màu sắc tươi sáng, rực rỡ.

Lúc ấy Nguyên Nhu cười nói: "Em bị dị ứng tia tử ngoại rất nghiêm trọng, anh nhìn con ngươi của em thử xem."

Tôn Khôi cúi đầu, con ngươi của Nguyên Nhu nhạt màu, gần với với màu nâu nhạt, mang theo chút phong tình dị vực.

“Nếu như nhìn thẳng vào ánh sáng mạnh mấy giờ liền thì đôi mắt của em có thể sẽ bị mù.”

Lời nói này dọa Tôn Khôi sợ hết hồn, anh tưởng rằng dị ứng tia tử ngoại thì chỉ ngứa rồi phát ban đỏ thôi, vậy mà nghiêm trọng còn bị mù được luôn sao?

Tôn Khôi: "Ban ngày em không cần phải đi ra ngoài, bây giờ chuyển phát nhanh phát triển đến vậy mà, có gì cần mua thì em cứ gọi chuyển phát nhanh là được.”

Nguyên Nhu “phụt” cười, nhào vào trong lòng ngực anh: "Em nói giỡn với anh thôi, làm gì mà dễ mù như vậy."

Tôn Khôi: "...”

Nguyên Nhu rất thích nói giỡn, bất kể là khi nào cũng đều tươi cười, vui sướng, dịu dàng, tinh nghịch.

Nguyên Nhu cất trái cây xong thì lấy ra hai cái bát từ trong tủ lạnh: "Chắc chắn là anh vẫn chưa ăn cơm tối, cái này là em làm lúc trưa hôm nay, anh có muốn ăn một chút không?”

Tôn Khôi mà bận rộn thì liền quên ăn cơm, anh chột dạ sờ sờ mũi: "Món gì vậy?"

"Thịt sườn kho tàu và canh bí đao."

Quả nhiên, đều là món anh thích ăn.

Tôn Khôi gật đầu: "Để anh tự hâm."

Nguyên Nhu cười lắc đầu: "Em làm cho anh." Bỏ hai cái bát vào lò vi sóng, cài đặt thời gian xong, Nguyên Nhu bước lên, nói với Tôn Khôi cao lớn: "Anh cúi đầu xuống đi."

Tôn Khôi nghe lời khom người cúi đầu, Nguyên Nhu áp sát vào, nhỏ giọng nói bên tai anh: "Em cho anh ăn no trước, rồi sau đó tới lượt anh cho em."

Nói xong, cô khẽ cắn vành tai anh, thè lưỡi ra: "Mặn."

Hô hấp nóng rực của Nguyên Nhu phả lên vành tai anh, Tôn Khôi thẳng cổ lên, nhìn chằm chằm cô rồi trầm giọng nói: “Thành giao.”

Nguyên Nhu cười vang lanh lảnh.

Trước giờ cô đều rất nhiệt tình, không hề câu nệ chuyện nam nữ.

"Hâm nóng xong thì anh ăn cơm trước đi nhé, em đi tắm đây."

Ánh đèn trong nhà rất mờ tối, tựa như trời chiều sắp khuất núi.

Tốc độ ăn cơm của Tôn Khôi rất nhanh, ăn cơm xong thì cũng rửa chén sạch sẽ luôn, sau đó bỏ vào trong kệ đựng chén bát.

Nhà tắm trong phòng ngủ truyền đến tiếng nước chảy, hẳn là Nguyên Nhu vẫn còn đang tắm rửa.

Tôn Khôi nhìn thời gian, kim đồng hồ vừa điểm qua ba giờ.

Cởi quần áo, dưới ánh đèn mờ trong đêm, cơ bắp vạm vỡ của anh giống như được phủ lên một lớp sáp ong.

Chỉ mặc quần lót trơn đơn giản, Tôn Khôi gõ gõ cửa phòng tắm.

Tiếng cười của Nguyên Nhu lập tức truyền ra: "Anh vào đi..."

Tôn Khôi kéo cửa phòng tắm ra, hơi nước hoà lẫn với hương thơm bừng lên, tựa như lông vũ mềm nhẹ, khẽ phất qua khuôn mặt anh.

Nguyên Nhu ở trong vùng hơi nước, giống như một cô yêu tinh xinh đẹp đến nao lòng.

Tôn Khôi bước nhanh vào, hơi nước giống như đàn sứa lớn đang chậm rãi bơi lội trên không trung, làm cho bóng lưng anh trở nên mơ hồ.

Mái tóc của Nguyên Nhu bồng bềnh trên chiếc khăn trải giường trắng tinh, hàm răng trắng sáng, đôi môi căng mọng, lông mi dày rậm.

Ánh mắt khẽ sáng lấp lánh, khi cười cũng hóa thành nước mùa xuân trong đêm.

Cô nhiệt tình, lại tràn đầy sức sống, tựa như một ngọn lửa đỏ hồng nóng rực, thiêu đốt trong vòng tay Tôn Khôi.

Khi chân trời hiện ra ánh sáng trắng êm dịu như ngọc trai, Nguyên Nhu như có cảm giác gì đó, nhìn về phía rèm che màu đen.

Bàn tay to lớn của Tôn Khôi vuốt tóc cô, hôn lên vai cô từ đằng sau: "Sao vậy?"

Nguyên Nhu dùng bắp chân nhẵn bóng cọ cọ sườn trong bắp chân anh, giọng nghèn nghẹn cười nói: "Anh nặng quá."

Tôn Khôi trở người, ôm cô vào trong lòng anh: "Lúc nãy em đâu nói như thế."

Nguyên Nhu khẽ hôn lên cái cằm mọc râu nhỏ lún phún của anh, sau đó đứng dậy bò ra.

Tôn Khôi vén chăn lên, thẳng thắn hỏi: "Em muốn đi đâu vậy?"

Nhấn mở điện thoại trên tủ đầu giường, thời gian là 5 giờ 36 phút.

Nguyên Nhu mỉm cười nhìn anh, trượt xuống khỏi người anh, trực tiếp chạm đất.

Cầm áo choàng tơ tằm rồi khoác lên, cười nói: "Nhà bếp."

Tôn Khôi: "Uống nước à? Cạnh giường có mà."

Nguyên Nhu lắc đầu: "Em muốn uống nước trái cây."

Tôn Khôi: "Anh đi lấy cho em nhé?"

Nguyên Nhu vịn khung cửa, nửa chân để trong cánh cửa, chỉ lộ ra một đôi mắt nói: "Anh ở đây chờ em, em quay lại ngay thôi."

Tôn Khôi đặt gối đầu ở sau lưng, dựa lên rồi chờ Nguyên Nhu trở về.

Trong phòng khách rất nhanh đã vang lên tiếng ngâm nga của Nguyên Nhu, làn điệu mang theo chút phong tình Tây Dương, tựa như phương Tây xa xôi, trên trấn nhỏ nơi có dân cư thưa thớt, bài ca dao mà trẻ con hát.

Tôn Khôi cuốn theo làn điệu, tay phải gõ nhịp trên chăn theo tiết tấu.

Trong phòng bếp, Nguyên Nhu mở tủ lạnh ra.

Ánh đèn trắng trong tủ lạnh rọi lên một lớp màng trắng xanh trên gương mặt cô.

Trên mặt Nguyên Nhu còn ửng hồng sau chuyện kia, mồ hôi dính ướt mái tóc cô.

Bên hông tủ lạnh có một chiếc cốc bảo quản lạnh bình thường màu đen.

Lấy cốc bảo quản ra, Nguyên Nhu khẽ hát rồi vặn mở nắp bình.

Cô vui sướng ngửa đầu uống một ngụm, một chất lỏng màu đỏ sền sệt như nước cà chua dính lên khóe môi cô.

Hé mở môi đỏ, một đôi răng nanh khẽ hiện thoáng qua.

Sâu trong đôi con ngươi màu nâu, một vệt hồng bắt đầu trôi nổi như có như không...

Chương kế tiếp