Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 165: Cô bác sĩ mãi không ngủ (31) - Ngắm cảnh đêm
Bữa tối được giải quyết ở trong phòng.

Tôn Khôi ngâm trong suối nước nóng lâu như vậy, lại bơi thêm nửa tiếng, một người cho dù có tràn đầy sinh lực đến mấy thì cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Anh gọi một nồi lẩu hải sản vị cay, bên trong có tôm và sò điệp.

Dưới nồi đang đốt cồn khối, trong nồi sôi bọt ùng ục ùng ục.

Nguyên Nhu gọi một chai rượu trắng, thêm nửa ly đá, nhấp một ngụm nhỏ.

Tôn Khôi ăn đến mồ hôi nhễ nhại, đôi môi đỏ bừng, trông rất ngon miệng.

Nguyên Nhu đưa đầu nhìn và nói: “Ngon không?”

Tôn Khôi gật đầu: “Cũng được.”

Tôn Khôi cầm chiếc khăn ở bên cạnh lên lau mặt, nâng ly rượu lên đụng nhẹ với Nguyên Nhu: “Cạn ly.”

Rượu trắng hiệu này vào miệng không cay, dư vị cũng không hắc, Tôn Khôi vài ngụm đã uống hết nửa chai.

Anh ăn miếng thịt sò điệp, phát hiện Nguyên Nhu đang nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt sáng ngời.

Tôn Khôi: “Muốn nếm thử à?”

Nguyên Nhu đang mặc áo tắm, hai chân đặt ở giữa chân Tôn Khôi, muốn dùng ngón chân kẹp thịt trên đùi anh… Cứng quá, không thể kẹp được.

Nguyên Nhu: “Ngon đến vậy à?”

Tướng ăn của Tôn Khôi rất ngon, ăn cái gì cũng khiến Nguyên Nhu cảm thấy anh đang ăn sơn hào hải vị, nhưng những đồ ăn đó lại đổi vị khi vào miệng cô.

Nguyên Nhu đã sống gần hai trăm năm, chưa bao giờ ghen tị với vị giác của con người.

Cho đến khi cô tìm thấy một người đàn ông có tướng ăn vô cùng quyến rũ…

Tuy Nguyên Nhu không thể ăn ra được mùi vị ngon dở của đồ ăn, nhưng quỷ hút máu cũng có thể uống ra được mùi vị của rượu, chỉ là không dễ say lắm.

Tôn Khôi suy nghĩ một hồi, dùng đũa chấm nhẹ vào canh, giống như cho trẻ con nếm mùi vị vậy, đưa đến bên miệng Nguyên Nhu: “Em nếm thử đi.”

Cho đến bây giờ, những gì Tôn Khôi cho cô nếm thử cũng không có cái nào ngon cả.

Nhưng Nguyên Nhu vẫn thè lưỡi ra liếm nhanh một cái.

Cay, đắng, còn có cái chát của hải sản, giống như liếm phải một ngụm bùn biển vậy!

Nguyên Nhu cau mày ngậm chặt miệng.

Tôn Khôi đã quen với vẻ mặt này của cô rồi, mỗi khi ăn đồ nóng vào thì Nguyên Nhu sẽ đáng thương cau mày, sau đó súc miệng bằng “nụ hôn”.

Tôn Khôi đặt đũa xuống, đợi bạn gái chạy vào vòng tay của mình.

Ai ngờ lần này Nguyên Nhu không nhào tới, mà bưng ly rượu trắng lên uống hai ngụm, nén mùi vị quái lạ trong miệng xuống.

Tôn Khôi: …

Động tác dừng lại một hồi, Tôn Khôi lại lặng lẽ cầm đũa lên.

Nguyên Nhu ở đối diện đã uống hết rượu trắng trong ly, vòng qua chiếc bàn ăn thấp, bò tới bên cạnh Tôn Khôi.

“Em đã uống hết rượu trong ly rồi.”

Nguyên Nhu cầm ly của Tôn Khôi lên, nhấp từng ngụm rượu trắng trong đó.

Tôn Khôi: “Anh rót cho em.”

Nguyên Nhu lắc đầu: “Chúng ta uống chung một ly đi.”

Chân của cô rất tự nhiên gác lên đùi Tôn Khôi, liếc nhìn anh rồi uống một ngụm rượu.

Dù cho Tôn Khôi có kiên định đến mấy, nhưng bị Nguyên Nhu nhìn chằm chằm như vậy thì anh cũng sẽ xấu hổ.

Thấy Tôn Khôi toàn thân cứng ngắc, Nguyên Nhu bị anh chọc cười: “Anh ăn tiếp đi.”

Khi Tôn Khôi nhai đồ ăn thì má của anh hơi phồng lên, yết hầu cũng sẽ di chuyển lên xuống.

Nguyên Nhu cầm ly rượu đến gần hơn nữa, vùi mặt vào ngực Tôn Khôi, hít sâu một hơi rồi thở dài: “… Thơm quá.”

Tôn Khôi: …

Anh cử động cũng không được, không cử động cũng không xong.

Còn hơn nửa bát cơm, không ăn thì hơi lãng phí, với lại anh vẫn chưa ăn no.

Nguyên Nhu hài lòng thở dài, ngửi lên trên dọc theo khăn tắm của Tôn Khôi, cắn một phát vào cổ của anh.

Không phải cắn xé mạnh, giống một cặp đôi đang chơi đùa với nhau hơn… Mặc dù rất ít cặp đôi sẽ cắn cổ của nhau để chơi đùa…

Cổ là một bộ phận rất nhạy cảm, mặc cho chỉ là chạm nhẹ một cái.

Vòng eo của Tôn Khôi càng thẳng tắp hơn, các lông tơ trên cổ cũng dựng đứng.

Sau khi Nguyên Nhu cắn xong, cô lại liếm mạnh.

Không mang theo bất kỳ ý trêu chọc ý gì, tựa như việc liếm láp thân mật giữa các loài động vật.

Nguyên Nhu cười nói: “Anh ăn đồ cùng với rượu, em cũng thế.”

Tôn Khôi: …

Cô nói rất có lý, anh đối với cô mà nói cũng được xem là một loại đồ ăn.

Nguyên Nhu ăn không phải một ngày ba bữa, có khi cô cách rất nhiều ngày mới ăn một lần.

Có lúc cô sẽ mở ly giữ lạnh ra với tần suất nhỏ, một ngày uống mấy lần, mỗi lần uống một chút.

Tần suất cô ăn… Có lẽ là tùy tâm trạng.

Tôn Khôi nhanh chóng ăn xong cơm, uống một ngụm nước lọc để súc miệng.

Bưng bàn ăn sang một bên, Tôn Khôi và Nguyên Nhu nằm uống rượu trên tấm chăn lông mềm mại.

Tôn Khôi dịu dàng vuốt ve tóc của cô.

Nguyên Nhu nép vào trong vòng tay của anh, cắn một cái, lại liếm một cái, giống như mèo con tìm sữa vậy.

Tôn Khôi: …

Mặc dù trên mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại dịu dàng và nuông chiều.

Trên đời có rất nhiều từ dùng để miêu tả những điều tốt đẹp.

Đáng yêu, xinh đẹp… cái nào dùng trên người cô cũng không quá đáng.

Nguyên Nhu hai mắt đỏ tươi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “… Rất muốn cắn anh.”

Tôn Khôi ôm cô vào lòng, bao trùm lấy cô bằng bờ vai rộng lớn, anh nhìn cô và thấp giọng nói: “Muốn cắn lắm à?”

Nguyên Nhu rúc vào trong vòng tay của anh: “Em chỉ cắn một cái nhỏ, một chút thôi.”

Để ra một khe hở nhỏ ở giữa ngón cái và ngón trỏ, cô cười nói: “Chỉ một chút như thế thôi.”

Tôn Khôi nghiêng đầu không nói lời nào, đưa cổ đến bên miệng cô.

“Em có thể cắn, bao nhiêu cũng được.”

Nguyên Nhu nhìn chằm chằm vào cổ anh và nuốt nước miếng, đôi môi khẽ mở, lộ ra hai chiếc răng nanh: “Vậy em cắn thật nhé.”

Tay phải của Tôn Khôi ra hiệu OK.

Nguyên Nhu cười gian xảo, dùng răng nanh cạ nhẹ vào cổ anh.

Cơ thể của Tôn Khôi vô thức cứng đờ, anh giải thích: “Cơ thể phản xạ tự nhiên.”

Nguyên Nhu như thể không biết cắn ở chỗ nào, đôi răng nanh cọ qua cọ lại.

Chần chừ hồi lâu mới tìm được chỗ cắn, đầu răng sắc nhọn ấn xuống.

Tôn Khôi có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ miệng cô, răng nanh bén nhọn ấn vào bên cổ anh.

Khiến anh vừa run rẩy lại vừa kích động, giống như con mèo lớn hút phải bạc hà nho vậy, mang theo sự nhạy cảm chưa từng có trong cơn mông lung.

Anh không phản kháng, ngược lại có chút nóng lòng muốn thử.

Bên cổ chợt nóng lên, không có đau nhói, mà là cảm giác mềm mại.

Tôn Khôi quay đầu phát hiện Nguyên Nhu đã thu răng lại, rúc vào vai anh cười trộm: “Bây giờ em sẽ không cắn anh.”

Tôn Khôi không hỏi tại sao không phải là “bây giờ”.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy gáy của Nguyên Nhu rồi hôn lên môi cô.

Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, Tôn Khôi hỏi: “… Em đã từng cắn người chưa?”

Nguyên Nhu nhìn vào đôi mắt của anh, cười nói: “Anh đoán xem.”

Tôn Khôi: “Đàn ông hay phụ nữ?”

Hả?

Nguyên Nhu suy nghĩ một hồi: “Nếu nói là cắn thì toàn là đàn ông thôi.”

Trong trường hợp hiến máu thì có cả nam lẫn nữ.

Tôn Khôi: “… Cắn như thế nào? Cắn ở đâu?”

… Cho dù hơi mất mặt, nhưng buộc phải thừa nhận một điều.

Anh chính là một người đàn ông nhỏ mọn như vậy.

Nguyên Nhu cười hé miệng, hàm răng rất trắng rất đều, thịt mềm ở khoang miệng hai bên đo đỏ, hiện ra ánh sáng của nước bọt.

Móng tay dài chỉ vào răng của mình, cô thấp giọng nói: “Dùng răng để cắn, về phần cắn ở đâu thì…”

Cô vòng tay qua cổ của Tôn Khôi, kéo đầu anh xuống, nói nhỏ vào tai anh: “Đương nhiên là cổ rồi, còn phải là cổ đã được rửa sạch sẽ và sát khuẩn bằng cồn.”

Mặc dù lượng máu chảy ra từ cổ tay cũng rất nhiều, nhưng không mạnh bằng cổ.

Một khi bị cắn vào cổ, con người sẽ lập tức như động vật nhỏ bị thú dữ tóm lấy, không thể nhúc nhích được.

Thú dữ săn mồi, trong tình huống có thể thì chúng cũng sẽ cắn vào cổ một nhát chí mạng.

Nguyên Nhu nhớp nháp nói bên tai Tôn Khôi: “… Nhưng bọn họ không đãi ngộ như anh, muốn để em cắn đâu thì cắn.”

Nếu Tôn Khôi có làn da trắng thì đoán chừng mặt anh sẽ đỏ bừng.

“… Những người đó về sau thì sao?”

Nguyên Nhu: “Không chết, cũng không biến thành quỷ hút máu, em không có sở thích đó.”

Tôn Khôi chống nửa người trên lên, dịu dàng vuốt ve bờ môi của Nguyên Nhu: “Sau này đừng cắn bằng miệng nữa.”

Nguyên Nhu dùng giọng mũi “hả” một tiếng: “Tại sao?”

Tôn Khôi: “… Bởi vì môi là bộ phận rất riêng tư.”

“Riêng tư như thế nào?”

Tôn Khôi: “… Giống như con người bọn anh sẽ không ăn rác rưởi vậy, mấy thứ bẩn thỉu không nên dùng miệng đụng vào.”

Nguyên Nhu mỉm cười nghe anh bịa chuyện: “Được, vậy sau này em chỉ dùng ống kim để rút.”

Tôn Khôi gật đầu, từ từ cúi cổ xuống.

Bờ vai đau nhói, Nguyên Nhu cười hỏi Tôn Khôi đang cắn vai cô: “Anh đang làm gì vậy? Bị em lây bệnh rồi sao?”

Tôn Khôi: “Anh đang có qua có lại.”



Tấm vé ưu đãi khu nghỉ dưỡng suối nước nóng lần này, hai người không lãng phí chút nào, ở đến thời gian trả phòng cuối cùng.

Họ đã ở trong khu nghỉ dưỡng suối nước nóng hai ngày một đêm, điều phi lý là toàn bộ những “áo mưa” mang đến đều đã dùng cạn kiệt.

Tâm trạng của cảnh sát Tôn cảnh sát lúc này chính là đau khổ đi kèm với hạnh phúc.

Vốn dĩ khi còn lại chiếc “áo mưa” cuối cùng, Tôn Khôi đã trong trạng thái nhắm mắt là có thể ngủ ngay.

Nguyên Nhu trở mình, cầm cái cuối cùng rồi nói: “Chỉ còn lại một cái thôi, dùng luôn đi.”

Quỷ hút máu và con người thuộc giống loài khác nhau, cho nên căn bản không có khả năng sinh con.

Nhưng Nguyên Nhu thuộc kiểu cây già lần đầu tiên nở hoa, cái gì cũng muốn thử…

Tôn Khôi liếc nhìn điện thoại, mặt trời sắp mọc rồi, Nguyên Nhu sẽ tạm thời ngoan ngoãn khi mặt trời mọc, bây giờ là sự điên cuồng cuối cùng của cô.

Nghiến răng, Tôn Khôi xoay người nghênh chiến.

Đàn ông… Chắc chắn không thể nói mình không được.

Nhưng anh đã quên mất còn một đoạn đường không ngắn khi trở về.

Nguyên Nhu hoàn toàn không thể lái xe vào ban ngày, nếu có thể lựa chọn, cô chỉ muốn chạy tới nằm sấp trong thùng xe.

Cho nên công việc lái xe không tốt cho thắt lưng lắm cuối cùng cũng rơi vào người anh.

Khi về đến nhà thì đã hơn hai giờ chiều.

Một người một quỷ ngã xuống giường không nhúc nhích, ngủ một mạch đến khi mặt trời lặn.

Mặt trời vừa lặn, Nguyên Nhu đã lập tức trở nên tỉnh táo, đồng hồ sinh học của cô bắt đầu tự động chạy.

Cô vừa nhúc nhích thì Tôn Khôi lập tức thức giấc.

Tôn Khôi uống hai ngụm nước, đút cho Nguyên Nhu một ngụm, cả hai cùng lười biếng.

Dựa sát vào nhau, em chạm vào anh, anh hôn lấy em, rất thoải mái dễ chịu.

Giọng của Tôn Khôi hơi khàn khi vừa tỉnh dậy: “Buổi tối ra ngoài đi dạo không?”

Nguyên Nhu: “Em dẫn anh đi xem cảnh đêm nhé?”

Tôn Khôi cầm điện thoại, ôm lấy Nguyên Nhu, hai người cùng nhau xem: “Tháp ngắm cảnh hay là ngồi cáp treo lên đỉnh núi? Anh mua vé trên mạng trước.”

Nguyên Nhu quay đầu qua chớp mắt đầy bí ẩn: “Em đưa anh đến nơi mới, chắc chắn anh chưa từng tới.”

Tôn Khôi nhíu mày: “Anh là người ở thành phố O đấy.”

Nguyên Nhu chỉ cười mà không nói gì.

Một tiếng đồng hồ sau, Tôn Khôi biết mình đã nông cạn rồi.

Ngu muội dốt nát.

Tiếng gió thổi vù vù bên tai, Tôn Khôi không có chứng sợ độ cao, nhưng trong cuộc sống từ trước đến nay của anh, khoảng cách cao nhất chính là phong cảnh bên ngoài máy bay.

Máy bay là an toàn, có kính, có cabin, có chỗ ngồi, còn có xe thức ăn đi qua đi lại.

Bây giờ trên tay anh đang cầm cái bánh bao nhân thịt nướng vừa mua ở chợ đêm, bên phải là Nguyên Nhu đang ngồi sải cánh, phía dưới là một con dơi có thể nâng anh và Nguyên Nhu lên.

Đằng trước, phía sau, bên trái, đừng nói là cabin, thậm chí đến hàng rào cũng không có.

Chỉ có cơn gió thu thổi qua, thổi đến anh trong lòng mát rượi.

Nguyên Nhu chỉ xuống dưới nói: “Anh có thấy rõ được không, đó là cục cảnh sát của các anh.”

Tôn Khôi để vẻ mặt của mình trông tự nhiên nhất có thể, anh nhìn qua đó theo ngón tay của Nguyên Nhu.

Một đốm sáng, giống như bóng đèn nhỏ tô điểm trên cây thông Noel vậy, rất dễ thương.

Đừng nói là cục cảnh sát, thậm chí đến biểu tượng của thành phố O – tháp ngắm cảnh của thành phố O, anh cũng không nhìn thấy…

Tôn Khôi: “… Để lần sau anh mang ống nhòm theo.”

Người khác là nhìn lên trên, còn anh là nhìn xuống dưới.

Nguyên Nhu phá lên cười, cô cười đến nghiêng trước ngửa sau, Tôn Khôi nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía, một mực muốn đỡ cô.

Nguyên Nhu cười càng dữ dội hơn: “Em có cánh, rơi xuống cũng không sao.”

Tôn Khôi: … Đúng vậy, còn anh thì đến cái dù nhảy cũng không có.

Sau khi sự không quen của ban đầu trôi qua, Tôn Khôi thử duỗi hai tay ra.

Con dơi lớn hạ độ cao bay lượn xuống khoảng thích hợp, Tôn Khôi đã có thể mơ hồ nhìn thấy ảnh thu nhỏ của đường phố, giống như khối xếp gỗ mini, rất thú vị.

Thấy Tôn Khôi nhìn đến đầy phấn khích, Nguyên Nhu cũng nhếch khóe miệng lên, ngâm nga điệu hát dân gian.

Âm thanh du dương bay lượn trong đêm tối và bay đi rất xa, rất xa.

Chương kế tiếp