Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 168: Cô bác sĩ mãi không ngủ (34) - Vẽ kết cục
Thiếu niên có làn da màu đồng cổ khỏe mạnh, khuôn mặt ít đi chút góc cạnh, nhưng lại có thêm sức sống thanh xuân.

Giống như một con sói con trưởng thành sớm.

Nguyên Nhu véo véo khuôn mặt mềm mịn của anh: “Anh có thể trở nên trưởng thành hơn không?”

Lần đầu tiên Tôn Khôi trở thành ma cà rồng, năng lực nghiệp vụ cũng chưa thông thạo, anh mờ mịt lắc đầu: “Thay đổi thế nào?”

Nguyên Nhu nói ngắn gọn nguyên lý cho anh biết, nhưng đáng tiếc là cảnh sát Tôn nghe không hiểu.

Dù sao Tôn Khôi cũng là người mà ngay cả truyền thuyết thần thoại cũng không đọc, quả thật hơi làm khó anh.

Cảnh sát Tôn thơm ngon mọng nước đang ở trước mặt, Nguyên Nhu liếm môi, trong mắt lóe lên một suy nghĩ sâu xa.

Sau mấy chục năm ăn ý, gần như Nguyên Nhu vừa động, Tôn Khôi đã hiểu ngay động tác của cô, anh nhào tới trước một bước.



Trong một ý nghĩa nào đó, Tôn Khôi cũng có thể được coi là sống lại…

Cơ thể giao nhau, giống như chocolate và sữa bò đậm đặc, không thể phân biệt được anh và tôi.

Tôn Khôi đổ mồ hôi khắp người, anh giật giật tóc, nói: “Nóng quá, dính hết vào da đầu.”

Một khi biến thành ma cà rồng, không chỉ có móng tay dài ra, mà ngay cả tóc cũng dài.

Nguyên Nhu: “Em cắt giúp anh nhé?”

Tôn Khôi lập tức gật đầu, ôm Nguyên Nhu xoay người xuống giường tìm kéo.

Trên tấm mành tre ở phòng khách, mấy con dơi nhỏ lộ ra đôi mắt đỏ từ trong cánh của chúng. Sau khi phát hiện là hai người bọn họ, chúng liền rụt đầu về.

Mấy năm nay Nguyên Nhu đã cắt tóc cho Tôn Khôi rất nhiều lần. Lúc mới bắt đầu thì cắt loạn xạ giống như cắt cỏ. Hai năm gần đây, tuổi tác của Tôn Khôi lớn hơn, Nguyên Nhu tuân theo nguyên tắc kính lão, thường xuyên đao hạ lưu tình.

Không ngờ vừa kính lão xong, cô còn phải tiếp tục yêu trẻ…

Tôn Khôi cắt kiểu tóc húi cua, trông càng giống học sinh cấp ba.

Nguyên Nhu hôn lên sau gáy của anh, Tôn Khôi trở tay ôm cô, đặt cô lên đùi.

Nguyên Nhu cười nói: “Anh có muốn đi học không? Quay về khoảng thời gian cắp sách?”

Còn có thể để anh vượt qua giai đoạn rèn luyện của ma cà rồng ở trường, một công đôi việc.

Tôn Khôi chớp chớp đôi mắt đỏ, anh còn trẻ nên đôi lông mày chưa đủ sắc bén, lúc nghiêm túc hơi lộ ra chút ngẩn ngơ.

Nguyên Nhu nhìn thấy lại không nhịn được mà in dấu răng lên má trái, má phải của anh.

Tôn Khôi: “Em cũng đi à?”

Nguyên Nhu cười nói: “Em có thể đi cùng anh. Đương nhiên, làm phụ huynh cho anh cũng được.”

Làm phụ huynh thì chắc chắn không được, tính chiếm hữu của Tôn Khôi đối với Nguyên Nhu từ trước đến giờ không được phép xâm phạm.

Lúc làm người đã như thế, thành quỷ khó tránh khỏi càng cố chấp hơn.

Tôn Khôi tưởng tượng đến dáng vẻ lúc còn đi học của Nguyên Nhu, vành tai không khỏi run rẩy dựng đứng lên, ngay sau đó đôi cánh đen ở sau lưng cũng run lên.

Cánh của anh chỉ lớn bằng một nửa Nguyên Nhu, vẫn còn có thể dài nữa.

Cảnh sát Tôn là ma cà rồng mới, chút tâm tư bị bại lộ qua chóp tai và đôi cánh là không thể nghi ngờ.

Nguyên Nhu véo véo chóp tai anh, cười nói: “Vậy em sẽ cùng anh ôn lại quãng thời gian ở sân trường.”

Nguyên Nhu phải mất một thời gian để làm lại hai cái chứng minh thư, lại bịa ra hai cặp ba mẹ không tồn tại.



Một năm rưỡi sau, tại lớp 11A1 ở một trường cấp ba nào đó.

Tiếng bước chân từ xa đến gần vang lên, các bạn học nháy mắt với nhau, nhỏ giọng thì thầm: “Giáo viên chủ nhiều tới rồi, mau về chỗ đi.”

Ở hàng cuối cùng của lớp, một nam sinh cao lớn đang ngồi nghiêm túc giải đề toán.

Bạn học nữ bên cạnh chống tay nằm trên bàn, vừa nhìn anh vừa cười.

Bạn học nữ có một đôi mắt sáng xinh đẹp, đôi môi đầy đặn luôn mỉm cười trước khi nói, khiến rất nhiều nam sinh trong lớp thỉnh thoảng sẽ giả vờ quay lại, nhìn trộm cô.

“Làm không được à?”

Bạn học nữ duỗi chân đá nhẹ vào bạn học nam bên cạnh.

Bạn học nam nắm chặt bút, sống lưng thẳng tắp. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên gáy của anh đổ đầy mồ hôi.

Bạn học nam này không phải ai khác, mà chính là Tôn Khôi vừa chạy một vòng trở lại sân trường.

Thế nhưng, cuộc sống trong sân trường mà anh tưởng tượng đã không đến như mong đợi, thứ đến trước là các loại kiểm tra và kiến thức.

Đúng vậy, cảnh sát Tôn có năng lực phá án xuất sắc, nhưng lại là một học sinh yếu không lệch đi đâu được…

Anh đã đọc đề bài này suốt mười lăm phút rồi, nhưng một chút manh mối cũng không có.

Đôi chân trắng nõn của Nguyên Nhu lắc lư dưới váy, trắng đến nỗi làm Tôn Khôi không tập trung được.

Anh chính trực nói với Nguyên Nhu: “Em đừng làm ảnh hưởng anh học tập.”

Anh nói quá nghiêm chỉnh, đến mức Nguyên Nhu không nhịn được mà bật cười phá lên.

Tôn Khôi: “…”

Tiếng cười không chút kìm nén của Nguyên Nhu là sự khiêu khích trần trụi đối với cô Lâm chủ nhiệm vừa mới vào lớp.

Cô Lâm đeo một cặp gọng kính tơ vàng, tóc búi kỹ lưỡng. Nhưng bởi vì bôi quá nhiều keo xịt tóc nên hai bên tóc cứng như miếng cơm cháy.

Cô ấy cao giọng nói: “Tôn Khôi, Nguyên Nhu, tan học hai em đến văn phòng cho tôi!”

Cấp ba là lứa tuổi quan tâm đến mối quan hệ giữa nam nữ, bạn cùng lớp cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, ngầm hiểu ý nhau.

Thời đi học mặc dù Tôn Khôi học không giỏi, nhưng anh có kỷ luật tốt. Chẳng những có thể kiểm soát bản thân mà còn có thể kiểm soát những người khác.

Cho nên, anh chưa từng bị giáo viên mời phụ huynh.

Trong văn phòng, cô Lâm nhấp một ngụm trà, nhìn Nguyên Nhu với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Sau đó, tầm mắt nhìn ngang sang phía bên trái, muốn tiện thể nhìn Tôn Khôi một chút. Đáng tiếc anh quá cao, nhìn ngang chỉ có thể nhìn thấy bả vai…

Cô Lâm lặng lẽ ngước cổ lên, lúc đối diện với ánh mắt của Tôn Khôi, lập tức hung dữ trừng mắt nhìn anh!

“Có biết tại sao cô gọi hai em ra không!”

Lần đầu Nguyên Nhu bị giáo viên gọi đi, vẫn cảm thấy rất mới mẻ. Cô cười trả lời: “Bởi vì không tuân thủ kỷ luật lớp học ạ?”

Cô Lâm: “Đó là một lý do! Tôn Khôi, trong giờ học em không được làm ảnh hướng đến Nguyên Nhu suốt như thế được!”

Thành tích của Nguyên Nhu luôn đứng đầu trong suốt năm học.

Một là bởi vì cô thông minh, hai là vì cô đã học rất nhiều lần. Cùng một kiến thức mà học mấy lần, ai cũng có thể học được.

Tôn Khôi: …

Anh làm ảnh hưởng sao?

Anh luôn bị làm ảnh hưởng…

Nguyên Nhu mím môi, suýt chút nữa đã phì cười thành tiếng.

Cô Lâm thở dài nói: “Không chỉ riêng chuyện này, còn một việc nữa, hai em có giải thích gì không?”

Thấy Nguyên Nhu và Tôn Khôi mù tịt, cô Lâm ho khan một tiếng rồi nói: “Có người báo cáo hai em yêu sớm.”

Tôn Khôi: “Khụ khụ khụ!”

Nguyên Nhu sững sờ, cười nói: “Cô ơi, báo cáo gì về bọn em cơ ạ?”

Cô Lâm chỉ về phía cô: “Còn cười nữa à! Báo cáo hai em yêu sớm!”

Thấy Nguyên Nhu vô tư như thế, cô Lâm tận tình nói: “Bây giờ là giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời các em, thời cấp ba không học hành chăm chỉ, sau này có thể làm gì?”

Nguyên Nhu thật sự không nghiêm túc nổi, mặc dù trông cô Lâm đã già, nhưng số tuổi còn không bằng số lẻ của cô.

Nguyên Nhu nói tiếp lời: “Làm cảnh sát ạ.”

Tôn Khôi: … Lại bị bà xã đâm cho một nhát nữa.

Cô Lâm: “Nói bừa! Cảnh sát cũng phải học đại học! Không học tập kiến thức cho tốt, làm sao đấu trí đấu dũng với tội phạm IQ cao!”

Tôn Khôi thấy cô Lâm càng nói càng giận, để ngăn Nguyên Nhu nói đùa tiếp, anh vội vàng lên tiếng: “Cô yên tâm ạ, bọn em nhất định sẽ tập trung vào hai năm này, học tập thật tốt.”

Tôn Khôi không thể nào ngờ, bây giờ đề của học sinh đều khó như vậy, nhìn lại bài thi oái oăm, một câu anh cũng không biết…

Sau khi ra khỏi văn phòng của cô Lâm, hai người một trước một sau đi đến chỗ ngoặt cầu thang. Nguyên Nhu không nhịn được nữa, phá lên cười.

Tôn Khôi nhìn cô đầy bất lực, anh cũng không nhịn được cười.

Sau đó anh liền nghĩ, làm sao cô Lâm lại phát hiện được hai người bọn họ ‘yêu đương’.

Anh và Nguyên Nhu đã yêu nhau mấy chục năm, bỗng nhiên bị nói yêu sớm, anh cũng bối rối hai giây.

Là có người nhìn thấy bọn họ nắm tay sau giờ học à?

Hay là hôn nhau trong phòng học bị nhìn thấy? Nhưng anh nhớ lúc đó trong phòng học không có ai mà.

Hay là lúc hai người đi dạo phố, có người nhìn thấy anh cõng Nguyên Nhu?

Nguyên Nhu cười đến mức ngã vào người Tôn Khôi, cười ngặt nghẽo.

Tôn Khôi nhìn xung quanh một vòng, sau đó khom lưng cúi đầu.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tôn Khôi quét mắt, nhẹ nhàng nhả môi ra, vuốt tóc lại cho Nguyên Nhu.

Đến khi Nguyên Nhu cười đủ rồi, cô mới xoa xoa cái bụng phẳng, hỏi anh: “Tan học chúng ta đi đâu?”

Sắc mặt Tôn Khôi cứng đờ: “Anh chưa làm bài tập xong…”

Kết quả là, hai con ma cà rồng ở nhà làm bài tập đến hơn nửa đêm.

Không đợi Tôn Khôi nghĩ sẽ vạch trần như thế nào, kẻ mách lẻo đã tự nhảy ra.

Tôn Khôi vốn người cao chân dài, lúc nhìn người đều là nhìn từ trên xuống. Với nam sinh có dáng người không cao thì sẽ thấy thái độ của anh rất thiếu thân thiện.

Do thói quen nghề nghiệp lúc đầu, Tôn Khôi nhớ mặt người khác rất tốt.

“Bạn Lưu ủy viên học tập?”

Ủy viên học tập Lưu Mân đeo cặp kính không gọng, cơ thể nhỏ bé đứng thẳng, nghiêm túc nói với Tôn Khôi: “Bạn học Tôn, yêu cầu cậu lập tức chia tay với bạn học Nguyên!”

Tôn Khôi nhìn cậu ta từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt của anh vốn không thân thiện, lúc dò xét người khác càng có cảm giác chèn ép.

Tôn Khôi híp mắt nói: “Cậu đã lén báo cáo à?”

Lưu Mân thầm nói với bản thân không cần sợ, cậu ta nghểnh cổ nói: “Đúng!”

Tôn Khôi: “Muốn bọn tôi chia tay à?”

Lưu Mân gật đầu: “Ừ! Bạn học Nguyên không giống bạn học Tôn, thành tích của cậu ấy rất tốt. Nếu chăm chỉ, cậu ấy hoàn toàn có thể đỗ vào một trường đại học tốt hơn, có một tương lai tươi sáng hơn! Hành vi của cậu là đang kéo chân cậu ấy.”

Tôn Khôi thầm nghĩ, cô ấy ghét nhất là ánh sáng.

“Bọn tôi sẽ không chia tay, cậu từ bỏ hy vọng đi.”

Tôn Khôi nói như chém đinh chặt sắt.

Anh có thể nhìn thấu tâm tư nhỏ nhoi của cậu ủy viên học tập này.

Lưu Mân biện luận đầy lý lẽ: “Bây giờ là thời điểm chạy nước rút quan trọng nhất của chúng ta! Sao cậu có thể để cậu ấy cùng lùi lại với cậu!”

… Cái gì mà cùng lùi lại. Ngày nào anh cũng làm bài thi đến nửa đêm, anh cũng đang tiến bộ… mặc dù hơi chậm.

Tôn Khôi không muốn nói nhiều với cậu ta nữa. Trẻ ranh, anh còn chẳng buồn cảnh báo.

Tuy nhiên, Tôn Khôi vẫn nói một câu: “Có một điều cậu nói sai.”

Lưu Mân: “Cái gì?”

Tôn Khôi nhíu mày nói: “Bọn tôi không phải đang yêu đương, cô ấy là vợ tôi.”

Lưu Mân ngây thơ giơ tay phải lên, chỉ vào anh rồi nói lớn: “Cậu đúng là! Vừa ấu trĩ vừa không biết xấu hổ! Chúng ta còn chưa tới hai mươi tuổi, sao có thể gọi… xưng hô đó được!”

Tôn Khôi thản nhiên đi vòng qua cậu ta, bổ sung thêm một câu: “Ủy viên học tập cũng phải học cho giỏi vào, đừng có nhớ thương người không phải của cậu.”

Lưu Lân: “… Cậu! Cậu!”

Tôn Khôi đi về phía trước, đầu không ngoảnh lại. Không thể phủ nhận, quả thật anh hơi giận.

Cho dù tình địch còn nhỏ tuổi, nhưng đó cũng là giống đực!

Buổi tối, hiếm khi Tôn Khôi không bơi trong biển sách, ôm Nguyên Nhu nhẹ nhàng liếm rồi hôn.

“… Chuyện kia.”

Nguyên Nhu: “Hửm?”

Tôn Khôi hơi xấu hổ, nói: “… Em có thể nói thích anh không?”

Nguyên Nhu ngạc nhiên nhìn anh, thấy vẻ mặt của Tôn Khôi cứng nhắc không tự nhiên.

Nguyên Nhu cười nói: “Em thích anh, Tôn Khôi, em thích anh nhất.”

Lời nói của Nguyên Nhu giống như mũi tên, trúng vào ngực Tôn Khôi chỉ bằng một phát bắn.

Nhìn khuôn mặt ngượng ngùng đến căng cứng của Tôn Khôi, Nguyên Nhu nói: “Được rồi, bây giờ nói cho em biết đi, đã xảy ra chuyện gì?”

Tôn Khôi: … Anh biểu hiện rõ như vậy sao?

Sau khi nghe Tôn Khôi thuật lại, Nguyên Nhu ở trong ngực anh suýt chút nữa cười thành tiếng sóng siêu âm.

“Đi học với anh thật sự rất vui!”

Trước đây Nguyên Nhu đã đi học rất nhiều lần, nhưng không lần nào thú vị như vậy.

Kết thúc kỳ thi đại học, Tôn Khôi liều sống liều chết thi vào trường đại học cảnh sát với điểm số áp chót.

Cùng lúc đó, trong cuộc sống yên bình đột nhiên xuất hiện một chuyện không nhỏ.

Hai người bọn họ quên mất chuyện ma cà rồng và ma cà rồng có thể sinh con…

Cho nên khi bụng của Nguyên Nhu nhô lên, vừa đúng lúc phải về trường cảm ơn thầy cô sau khi có điểm.

Cô Lâm nhìn cái bụng gồ lên của Nguyên Nhu, trực tiếp ngất xỉu trong phòng làm việc…

Nhưng cô Lâm là một giáo viên nghiêm túc và có trách nhiệm, cô ấy rất quan tâm đến học sinh của mình.

Biết ba mẹ hai người đều đang ở ‘nước ngoài’, sau khi Nguyên Nhu mang thai, cô Lâm thường xuyên đến nhà cho cô sự ấm áp.

Có lần cảm thấy ánh sáng trong nhà Nguyên Nhu quá tối, không tốt cho mắt của phụ nữ có thai, cô Lâm đã tặng cho nhà Nguyên Nhu hai cái bóng đèn lớn sáng rực… Vẫn luôn bị Tôn Khôi đặt trong phòng chứa đồ, chưa từng lấy ra dùng.

Gần đây lúc Tôn Khôi về nhà, anh luôn có thể nhìn thấy cảnh tượng chỉ xuất hiện trong phim kinh dị.

Nguyên Nhu nằm yên trong quan tài mới mua, vẻ mặt bình thản an nhiên.

Dù sao cũng đã làm người mấy chục năm, Tôn Khôi vẫn chưa quen với cảnh tượng như vậy.

Anh vội vàng đặt đồ xuống, muốn ôm Nguyên Nhu ra.

Nguyên Nhu biết anh đã trở về, cô duỗi hai tay ra chờ anh ôm một cái.

Cái quan tài mới này là mua cho bé cưng.

Ma cà rồng thuần huyết phải ngủ trong quan tài đến khi cơ thể được thành hình.

Nguyên Nhu duỗi lưng, nói: “Thoải mái quá, tối nay em muốn ngủ ở đây.”

Tôn Khôi: “…”

Nguyên Nhu: “Anh ngủ với em, chúng ta chen chúc với nhau.”

Tôn Khôi việc gì cũng nghe theo vợ chỉ đấu tranh trong hai giây, sau đó nói: “… Được.”

Lúc anh chết như một ‘con người’ thì không nằm trong quan tài, không ngờ sau khi biến thành ma thì lại có đãi ngộ này.

“Anh nằm thử trước đi.”

Nguyên Nhu kéo Tôn Khôi ngã trở về.

Có lẽ là do biến thành ma cà rồng, sau khi thật sự nằm vào trong đó, Tôn Khôi phát hiện quan tài thật sự rất mát, vô cùng thoải mái và dễ chịu.

Nguyên Nhu nép vào lòng anh, nói: “Hay là chúng ta mua một cái quan tài lớn đi, một nhà ba người chúng ta đều có thể ngủ bên trong.”

Tôn Khôi: … Như này là muốn hợp táng đấy à?

“Nghe theo em hết.”

Cho dù Nguyên Nhu muốn xây lăng mộ, có lẽ anh cũng sẽ không nói hai lời, đi mua một mảnh đất trống trước.

Nhưng đến lúc đó anh đi đặt quan tài kiểu gì đây?

Hỏi người ta: “Kích thước mà cả nhà có thể nằm là bao nhiêu?” à

Tiệm quan tài sẽ không báo cảnh sát đâu nhỉ… Nghĩ đến đây, Tôn Khôi bật cười.

Nguyên Nhu hôn lên mũi anh, hỏi: “Anh đang cười gì vậy?”

Tôn Khôi: “Anh đang nghĩ…”

Hai người anh một câu, em một câu, thì thầm vui vẻ.

Thời gian của bọn họ còn rất dài để cùng nhau tận hưởng những năm tháng tươi đẹp.



Trên thiên cung xa xôi, Nguyệt Lão mỉm cười quấn sợi chỉ đỏ lên cất kỹ.

Đúng lúc Nguyệt Lão muốn giật một đoạn dây đỏ xuống, ông nghe ‘bịch’ một tiếng, một quyển sách đúng lúc rơi ra khỏi cửa sổ ba ngàn thế giới nhỏ.

Bìa sách màu đen, giấy vàng.

Giữa trang bìa là hai chữ lớn màu đỏ cứng cáp có lực – [Sát sinh].

Nguyệt Lão cúi xuống nhặt sách lên, cười nói: “Quả nhiên là duyên phận, chính là ngươi rồi.”