Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 85: Nàng thú lông xù này muốn ăn tim (17) - Một tháng
Là đại yêu mạnh nhất một phương, tu sĩ mà Bạch Ly đã gặp nhiều không đếm xuể.

Có người đoan trang kiêu ngạo, có người hiền lành hòa nhã, cũng có người bình tĩnh nghiêm nghị… Nhưng tất cả bọn họ đều có cốt cách riêng, sẽ không dính dáng quá nhiều đến người bình thường.

Trong thần thoại linh dị luôn có những con yêu quái to gan lớn mật, không biết tự lượng sức mình muốn đi mê hoặc tu sĩ.

Nhưng chẳng có câu chuyện nào nói tu sĩ muốn quyến rũ nữ yêu cả.

Mãi cho đến khi Bạch Ly gặp Tuế Du mới cảm nhận sâu sắc được một câu.

Cuộc sống này muôn màu muôn vẻ, không hề giống như trong thoại bản, thậm chí còn vượt xa trí tưởng tượng của con người.

“Bạch cô nương…”

Nữa, lại nữa rồi.

Bạch Ly hành tẩu ở nhân gian hơn mười năm lúc này cũng chẳng buồn giữ khuôn mặt tươi cười nữa, bởi vì cho dù nàng có xụ cái mặt ra thì Tuế Du vẫn sẽ không thèm để ý mà xán đến.

Bạch Ly vô cùng nghi ngờ, có phải Du Nhiên chân nhân thích gương mặt của mình rồi không.

Thật ra cũng không thể trách Bạch Ly được. Tính ra từ lúc bọn họ quen nhau đến giờ mới tròn một tháng, Bạch Ly lại luôn nghĩ nói ít thì đỡ lòi đuôi, Tuế Du vừa hỏi một câu nàng đã giả vờ thẹn thùng cúi đầu đến ‘rụp’ một cái.

Nếu ai đó có hứng thú với một người mà mình hoàn toàn không hiểu thì chỉ có thể là vì khuôn mặt của người kia thôi.

Nông cạn hết sức.

Bạch Ly không biết Du Nhiên chân nhân đã đọc thuộc lòng tất cả các ghi chép từ xa xưa về bạch ly yêu, là một kẻ yêu thích nghiên cứu động vật có suy nghĩ không an phận với bạch ly yêu.

Không những thế hắn còn nắm rõ đặc tính của nàng như lòng bàn tay.

“Có chuyện gì vậy chân nhân?”

Bạch Ly giơ tay từ dưới sông lên, vẩy cho khô hết nước.

Nàng vừa quay lại thì đã thấy một phiến lá được đặt sát bên miệng mình. Bạch Ly cụp mắt nhìn lướt qua, hóa ra có người dùng lá cây để múc đến một vốc nước sạch.

“Bạch cô nương, nàng uống nước đi.” Tuế Du giơ chiếc lá cây lên, vừa cười vừa nói.

Nếu uống bằng tay thì nước sẽ dễ chảy xuống theo cánh tay làm ướt ống áo.

Hôm qua Bạch Ly đã làm ướt xiêm y, phải vẩy tới vẩy lui một lúc lâu.

Không ngờ Tuế Du lại để ý nên hôm nay mới chu đáo dùng lá cây múc nước cho nàng.

“Cảm ơn.” Bạch Ly nhận lấy lá cây, uống mấy ngụm rồi định hất chỗ nước còn lại xuống đất.

“Cho ta đi.”

Tuế Du đón lấy chiếc lá, sau đó tìm được chính xác vị trí mà Bạch Ly vừa uống xong, uống một hơi cạn sạch nước trong đó.

Bạch Ly: ...

Nàng coi như không biết, vừa định đưa tay lên lau miệng thì lại có một chiếc khăn được đưa tới: “Bạch cô nương, nàng lau miệng đi.”

Dù Tuế Du chỉ có hai con mắt nhưng phân công công việc đúng là đâu ra đấy.

Một bên dùng để sinh hoạt bình thường, còn bên kia dùng để theo dõi nhất cử nhất động của Bạch Ly.

“Sư thúc, ta cũng muốn uống nước.”

Như Lan thấy Tuế Du chăm sóc Bạch Ly như thế, tâm tư yêu đương của tiểu cô nương lại nhanh chóng dâng lên.

Vả lại, thời tiết nóng thế này, không uống nước nàng ta cũng khô cong mất.

Tuế Du nhìn Như Lan một cái, nói: “Việc gì cũng trông chờ vào người khác thì sao có thể tự lập? Như Lan, tâm trí của ngươi còn chưa đủ trưởng thành, cần phải rèn luyện nhiều hơn. Như thế này đi, giờ ta viết một bức thư để xin sư phụ cho ngươi đi tìm tung tích xà yêu cùng ông ấy, tu tâm dưỡng tĩnh một chút. Đừng lo, sư thúc sẽ bảo sư huynh đưa người đi.”

Mau đi đi! Trong mắt Tuế Du, hai sư điệt này chính là hai cái bóng đèn cực lớn, vướng víu vô cùng.

Bạch Ly suýt nữa thì ho khan thành tiếng, chỉ uống một ngụm nước thôi mà mọi chuyện có thể phát triển đến mức này à?

Như Lan cũng hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Sư thúc, ta không uống nữa, người đừng bắt ta đi. Bây giờ ta sẽ đi kiếm củi cho Bạch cô nương!”

Đi theo một đám trưởng lão với tổ sư gia thì chắc nàng sẽ buồn chết mất!

Như Lan biết sư thúc nhà mình quan tâm Bạch Ly, vội vàng nói đi kiếm củi để nịnh nọt.

Ba người bọn họ đều tích cốc, không ăn bất cứ thứ gì, nhưng Bạch Ly thì cần ăn cho nên bữa nào cũng phải nhặt củi nhóm lửa.

Tuế Du khẽ gật đầu, ý bảo nàng mau đi kiếm củi.

“Hôm nay Bạch cô nương muốn ăn gì?”

Bạch Ly không hề có một chút cảm giác màn trời chiếu đất chân thật nào, Tuế Du giống như một tên tiểu nhị của tiệm buôn hoạt động quanh năm không nghỉ.

Mỗi ngày mười hai canh giờ, chăm sóc mọi mặt cuộc sống cho nàng.

Ban đầu Bạch Ly cho rằng Tuế Du là kẻ háo sắc, hiện giờ mới phát hiện ra, khi đối diện với những nữ tử xinh đẹp khác, đến nhìn hắn còn chẳng thèm nhìn.

Hình như chỉ thích cái gương mặt bí xị này của nàng thôi...

“Muốn ăn cá hay thịt? Lúc nãy trên đường đi Tuế mỗ thấy có mấy cái đầu lợn rừng.”

Bạch Ly khẽ nhíu mày, nói: “Ta không thích ăn thịt lợn rừng.”

Tuế Du tích cốc hơn mười năm nay, từ lâu cũng đã không còn ham muốn với thức ăn nữa.

Lạ nhất là khi nghe Bạch Ly nói nàng không thích ăn thịt lợn rừng, đáy lòng hắn lại dâng lên một cảm xúc chua chua ngọt ngọt, giống như đồng cảm với nàng.

Tuế Du không nói gì, Bạch Ly vừa ngẩng lên đã nhìn thấy vẻ mặt si mê của hắn.

Đấy cũng có thể coi là cười, nhưng lại khiến người ta vô cùng chán ghét, Bạch Ly nhìn xong toàn thân đều nổi da gà.

“Chân nhân?”

Tuế Du khoát tay, nói: “Có lẽ Bạch cô nương sẽ cho rằng Tuế mỗ đang nói linh tinh, nhưng Tuế mỗ cảm thấy hình như ta và nàng có duyên từ kiếp trước.”

Nếu không thì vì sao lần đầu tiên hắn nhìn thấy bức họa của nàng đã chìm đắm, không dứt ra được.

Bạch Ly quan sát Tuế Du một lúc, nhìn mặt thì có vẻ cùng lắm hắn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Nàng lớn hơn hắn gần gấp ba lần, nếu nói kiếp trước thì phải là nàng gặp kiếp trước của hắn mới đúng.

“Hôm qua Tuế mỗ nhìn thấy trong hành lý của Bạch cô nương có hai chiếc răng nanh nên mới nghĩ là cô nương thích ăn thịt lợn rừng.”

Bạch Ly cất bước đi lên phía trước, Tuế Du rải một cái khăn dưới tán cây cho nàng.

Nàng nhớ lại, chậm rãi nói: “Đó là những vật ta nuôi trước đây.”

Một tia chớp lóe lên, Bạch Ly chợt nhớ ra cái gì đó... Chẳng trách nàng cứ có cảm giác dường như đã quen biết Du Nhiên chân nhân này từ rất lâu rồi... Ánh mắt hắn nhìn cô rất giống cái con lợn đầu điên kia!

Bạch Ly lập tức lắc đầu, chưa biết chừng cái con lợn điên kia đã đi luân hồi từ đời nào rồi, sao có thể là tu sĩ này được chứ.

Tuế Du: “Bạch cô nương giữ lại hai chiếc răng đó chỉ để làm kỉ niệm thôi à?”

Là kỷ niệm ư?

Cũng không hẳn.

Chỉ là Bạch Ly muốn nhớ kỹ cảm giác lúc đó.

Càng ăn nhiều tim người, nàng càng cảm thấy nhận thức của mình về sinh mạng quá trì độn.

Cũng may là trước đây nàng giữ lại mấy thứ này bên người, nếu không nàng sợ rằng đến một ngày nào đó mình sẽ quên mất bọn chúng.

“Đúng vậy, coi như là giữ lại một kỷ niệm.”

Bạch Ly thản nhiên nói.

“Bạch cô nương đúng là người thâm tình.”

Tuế Du thật sự rất ghen tỵ với con lợn rừng kia.

Có thể hưởng thụ sự dưỡng dục của nàng thì thôi đi, chết rồi vẫn được nàng ghi nhớ trong lòng!

“Nhưng may mà Tuế mỗ là tu sĩ, có thể sống rất lâu để bầu bạn với cô nương!”

Tuổi thọ của hắn rất dài, tuổi mệnh của bạch ly yêu cũng thế, cho nên bọn họ có thể làm bạn đến mấy trăm năm sau.

Bạch Ly: ...

Nói vậy là có ý gì?

Bạch Ly trừng mắt: “Xin chân nhân chỉ giáo cho.”

Tuế Du ngồi xuống bên cạnh Bạch Ly, nghiêng đầu nhìn nàng: “Ý của Tuế mỗ là ta sẽ không để Bạch cô nương lại một mình, sẽ luôn bên cạnh để bầu bạn với cô nương.”

Lời này có vẻ hơi lộ liễu, tình cảm sâu xa đều thể hiện rõ ra bên ngoài.

Bạch Ly sống mấy chục năm, đây là lần đầu tiên được người ta thổ lộ một cách trắng trợn, người kia lại còn là tu sĩ.

Nàng hơi hoang mang, cũng hơi tức giận. Chỉ là một nhân loại nhỏ bé, sao lại dám có ý nghĩ đó với nàng?

“Bạch cô nương?”

Bạch Ly vuốt lại tóc rồi nói: “Chân nhân đâu có hiểu gì về ta, nói gì đến chuyện làm bạn. Duyên phận giữa hai chúng ta cũng chỉ là đoạn đường này mà thôi.”

Nếu hắn biết nàng là yêu quái, lại còn là một con yêu quái ăn tim thì sẽ không sợ tới mức tè qua quần đấy chứ?

Tuế Du không thanh mình mà chỉ nói: “Bạch cô nương chính là Bạch cô nương! Cho dù nàng có là yêu ma thì với Tuế mỗ cũng không khác gì cả.”

Bạch Ly thoáng giật mình, chẳng lẽ hắn nhìn ra manh mối gì rồi ư?

Nếu không phải như thế thì đây chỉ là lời nói dối để bày tỏ tình cảm với nữ nhân, không đáng tin.

“Chân nhân biết không, tính ta vô cùng nóng nảy.”

Tuế Du cười nói: “Tuế mỗ cũng rất muốn nhìn thấy Bạch cô nương nổi nóng.”

Bây giờ mà có yêu lực thì Bạch Ly cũng rất muốn duỗi mòng vuốt sắc nhọn của mình ra tát cho hắn một phát, tưởng là nàng đang nói đùa đấy à!

Nghỉ ngơi xong, đoàn người lại tiếp tục lên đường. Cứ đi được năm dặm, Tuế Du lại ngồi xổm xuống một cách vô cùng tự nhiên, Bạch Ly cũng theo thói quen trực tiếp leo lên lưng hắn.

Dù sao thì nàng có từ chối bao nhiêu lần đi chăng nữa hắn vẫn ngồi xổm xuống.

Ngoài lần đầu tiên bị chảy máu mũi ra thì hiện giờ, Tuế Du cơ bản đã khống chế được rồi.

Chỉ là nhìn hắn cười hơi bị buồn nôn, cũng may Bạch Ly ở sau lưng cho nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

“Bạch cô nương, cho nàng này.”

Bạch Ly nằm trên lưng hắn buồn chán đến nỗi ngủ gà ngủ gật, đột nhiên có một mùi hương ngọt ngào chui vào trong mũi nàng. Bạch Ly mở một bên mắt ra thì thấy một xâu quả ngọt đỏ tươi.

Nàng đưa tay cầm lấy, thử một miếng, ngọt vô cùng.

Ăn một mình thì hình như không hay cho lắm, Bạch Ly nói vào bên tai Tuế Du: “Ngươi có ăn không?”

Hơi thở ấm áp của nàng phả vào tai hắn, một nửa người bên trái của Tuế Du đều mềm nhũn rồi, nhưng vẫn phải làm ra vẻ bình tĩnh.

“Có!”

Yêu quái đã quen với việc tiếp xúc thân thể, mặc dù Bạch Ly hành tẩu nhân gian lâu như vậy nhưng vẫn không bỏ được một số thói quen đã ăn sâu bén rễ.

Lúc nhỏ, mẹ bạch ly thường xuyên dùng lưỡi liếm lỗ tai với chải lông cho nàng, sự phản kháng của Bạch Ly với Tuế Du cũng chỉ duy trì được một tháng.

Hiện giờ lưng của Tuế Du đã trở thành chiếc giường quen thuộc trong mắt nàng.

Bạch Ly thấy chuyện này rất bình thường, nhưng với Như Lan ở phía sau thì nó đã vượt quá xa so với phạm vi tiếp xúc của nam nữ trẻ tuổi.

Mặc dù nàng ta rất thích gương mặt của tiểu sư thúc, nhưng khi nhìn thấy hành động giữa Bạch cô nương xinh đẹp và hắn thì Như Lan vẫn cảm thấy đỏ mặt.

“Được rồi được rồi.” Như Lan ôm hai má nóng rực, thở dài.

Phó Tức nhìn đằng trước, cho rằng Như Lan thở dài là vì ghen tỵ với tiểu sư thúc được Bạch cô nương bón cho ăn bèn nói với nàng: “Như Lan, muội cõng ta đi, sư huynh cũng bón quả ngọt cho muội.”

Như Lan dừng một chút rồi quay sang nói một cách chân thành: “Sư huynh à, không có chuyện gì thì nói ít thôi.”

...

Bạch Ly lấy trái cây ra đưa tới bên miệng của Tuế Du, Tuế Du có thể liếc thấy trái cây màu đỏ tươi, ngón tay trắng nõn, còn cả mạch máu màu xanh dưới cổ tay nàng.

Da Bạch Ly trắng đến nỗi gần như trong suốt, chẳng khác gì bánh bao thạch anh vừa mới lấy ra khỏi nồi.

Cảm thấy đầu ngón tay nóng rực, Bạch Ly kinh ngạc nhìn lại thì phát hiện ra cái tên chân nhân mặt dày nào đó đang cắn quả ngọt tiện thể ngậm luôn cả ngón tay mình.

Không phải kiểu cắn nhè nhẹ khiêu khích mà là thật sự cắn cả năm ngón tay của nàng.

Cũng may là miệng hắn rộng!

Trán Bạch Ly nổi đầy gân xanh, nàng nghiến răng nói: “Chân nhân à, nhả ngón tay ta ra đi!”

Tuế Du lẩm bẩm rồi từ từ há miệng, Bạch Ly mau chóng rút tay ra rồi lau nước miếng còn dính trên ngón tay vào vai hắn.

Tuế Du không hề phản đối, dùng hai tay xốc Bạch Ly lên rồi chạy về phía trước.

“Chân nhân, hành động vừa rồi của ngươi vô cùng thất lễ.” Bạch Ly nói.

Tuế Du cười to, rõ ràng không để vào tai.

Bạch Ly cố gắng kìm nén cảm giác muốn đánh người, cắn quả ngọt đến ‘rắc’ một cái

Bỗng nhiên, Tuế Du buồn bã nói: “Bạch cô nương à, nàng có thể ghé vào tai ta nói thêm một câu nữa được không?”

Bạch Ly nhíu mày: “Tại sao?”

Tuế Du cười nói: “Lúc nãy nàng nói vào bên tai ta làm ta bị tê dại mất một bên người, hơi bị mất cân bằng.”

Bạch Ly choáng váng... Đây là lần đầu tiên nàng gặp một cái tên mặt dày như thế…

Tuế Du: “Bạch cô nương? Bạch cô nương à, sao nàng không nói gì thế? Bạch cô nương.”

Chương kế tiếp