Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 140

Trong thị trấn linh hồn, Lâm Sơ thật vẫn trốn Lục Ngôn Lễ trong cửa hàng nhỏ bên cạnh. Cô ta cũng không hề biết mình một mực chờ đợi ở chỗ này, làm một cây đèn đường hấp dẫn bản sao chép của mình thì được rồi.

Về phần lần này phải giam cầm cô ta bao lâu đây?

Ngón trở gõ nhẹ lên tay vịn, ánh mắt của người đàn ông đã không còn trẻ nữa đang ngồi trên xích đu suy nghĩ về vấn đề này, trên mặt còn vương nụ cười.

Anh ta đã trải qua rất nhiều rất nhiều lần thất bại, lần này, anh ta vẫn không thể bảo đảm thành công như trước.

Mà cơ hội của anh ta đã không còn nhiều nữa.

Cái giá của lời cầu nguyện, cuối cùng sẽ phản phệ lại trên người anh ta, anh ta đã ước nhiều điều như thế, cho dù anh ta cứ một mực lợi dụng quy tắc nào đó để trốn tránh, nhưng Lục Ngôn Lễ có thể cảm nhận được, sự phản phệ sẽ đến trễ, cuối cùng vẫn sẽ giáng xuống người mình.

Trong đường hầm, Lâm Sơ mất đi kí ức ở tương lai đang tiến về phía trước, kí ức của cô ta vẫn dừng lại trước khi tiến vào đường hầm.

Lúc này, cô ta đã đi đến cuối đường.

Trước mặt đã xuất hiện luồng ánh sáng chói mắt, Lâm Sơ không nhìn rõ, sau khi dè dặt bước ra một bước, phát hiện mình đã đến một thành phố xa lạ, trước mắt là một khu nhà trọ.

Ba người cùng cô ta đi vào trong đường hầm đều không còn bên cạnh, Lâm Sơ chờ đợi một lúc, cho rằng mình đã tách khỏi bọn họ, có lẽ đi đến một không gian và thời gian không giống nhau. Cô ta kiểm tra trang thiết bị mình đã mang theo bên người một lượt, lúc đang quan sát xung quanh, có hai người ở phía đối diện đi tới.

Một nam một nữ khuôn mặt khá giống nhau, xem ra bọn họ có quan hệ rất tốt, cười đùa rồi cãi nhau ầm ĩ đi tới, cô gái liếc nhìn Lâm Sơ lâu hơn, theo chàng trai trẻ cùng nhau đi lên lầu.

Lâm Sơ theo sau bọn họ đi vào thang máy.

Một nam một nữ này, chính là Sở Nhàn và Sở Hưu.

Lâm Sơ ở một không gian và thời gian khác, nhìn thấy Sở Hưu đã chết rồi, nhưng cô ta cũng chưa từng gặp qua Sở Nhàn, đoán chừng thời gian ở thế giới này có thể sớm hơn một chút, liền dự định đi theo.

Có mặt người thứ ba ở đây, hai chị em đã kiềm chế trận gây gổ của mình lại một chút. Lâm Sơ cúi đầu giả vờ đang chơi điện thoại, thực chất là đang vểnh tai lắng nghe nhất cử nhất động của hai người họ.

Sau khi hai người họ nhỏ tiếng nói chuyện mấy câu, cuối cùng Lâm Sơ cũng nghe được một vài thông tin có ý nghĩa.

Sở Nhàn: “Nói ra, gần đây chị luôn gặp ác mộng.”

Sở Hưu: “Sẽ không phải là do chị viết tiểu thuyết kinh dị nhiều quá đó chứ?”

Sở Nhàn: “Đừng nói lung tung, chị nói thật, cảm giác giống như viết những chuyện đã xảy ra. Em có lúc sẽ có kiểu cảm giác này không? Giống như là việc mình đã trải qua, gần như trước đó đã trải qua, hoặc là giống như là từng mơ thấy?”

Sơ Hưu: “Việc này không phải là rất bình thường sao? Ai cũng từng có.”

Sở Nhàn lắc lắc đầu: “Loại tình huống này gần đây có quá nhiều, cho dù chị làm việc gì, đều có loại ảo giác này, giống như việc đã từng làm qua.”

Sở Hưu liền xoa bóp vai cho cô ta: “Có phải là gặp áp lực quá lớn rồi không?”

Sở Nhàn: “… Có lẽ vậy? Người bạn qua mạng kia của chị cũng nói như vậy.”

Sở Hưu không muốn nghe lắm về người bạn qua mạng kia của cô ta, đã chuyển sang chủ đề khác: “Gần đây chị nằm mơ thấy cái gì?”

“Hả, ví dụ như nói, có một… rất cao rất cao…” Sở Nhàn khua tay múa chân một chút, “Có một người con gái ước chừng cao bằng ba bốn người như thế, cô ta không có mắt mũi, nhưng chị có thể cảm nhận được cô ta một mực nhìn chằm chằm vào chị.”

“Còn có, một đường hầm rất rất dài, khi chị đi đến cuối đường… phát hiện mình đã đi vào một căn phòng nhỏ. Bên ngoài cửa sổ của căn phòng, thình lình xuất hiện một con mắt cực kỳ lớn! Làm hại khi mỗi lần chị đang đi trong hành lang đều sẽ sinh ra loại ảo giác này…”

Sở Hưu chà chà cánh tay: “Sau khi chị trò chuyện với người bạn qua mạng kia thì cả một ngày từ sáng đến tối đều suy nghĩ lung tung, đi tới đâu muốn đi tới đâu, em có một nghi ngờ hợp lý rằng sau khi đi về chị sẽ lập tức viết một câu chuyện ma có liên quan đến thang máy.”

Sở Nhàn đột nhiên định thần lại: “Khoan đã, nói đến thang máy, sao mà lâu như vậy cũng chưa đến?”

Con số trên bảng hiển thị của thang máy không hề thay đổi, vừa hay Lâm Sơ đang đứng cạnh cửa, nghe được lời này đồng thời ngẩng đầu lên: “Có phải quên ấn nút rồi không?” Nói xong, cô ta đưa tay ấn nút.

Vòng sáng của những con số nhảy lên từng khung một, nhìn vào đã khôi phục lại bình thường.

Nhưng sự việc dường như có chút không đúng lắm.

Sở Nhàn tiếp tục nhỏ giọng thì thầm: “Đừng nói, người bạn qua mạng kia còn cho chị linh cảm nhắc về trò chơi thang máy đấy.” Cô ta đột ngột quay đầu qua, “Chị quyết định viết em vào, em chính là nhân vật chính——Sở Hưu!”

Sở Hưu khinh khỉnh liếc cô ta: “Đừng có viết lung tung có được không, còn nữa, cái gì mà trò chơi thang máy?”

Sở Nhàn khua tay múa chân: “Chị biết em chưa từng nghe qua, trò chơi này nghe qua thì rất kỳ quái. Tìm một tòa nhà cao tầng, đi vào trong thang máy, từ tầng một đi thẳng lên tầng cao nhất, không cần đi ra ngoài, từ tầng cao nhất đi xuống tầng thứ hai, sau đó từ tầng hai đi lên tầng cao thứ hai kia đếm ngược xuống…”

“Tương tự như vậy, nghe nói, khi em đến một tầng nào đó, sẽ có một người phụ nữ xuất hiện, đi vào thang máy…”

Bất chợt, giọng nói của cô gái xa lạ tham gia vào cuộc nói chuyện: “Vì vậy, cô đã từng chơi qua trò chơi đó chưa?”

“Hả?” Sở Nhàn quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ nhắn đang nói chuyện, gương mặt của đối phương rất đáng yêu, cho cô ta một cảm giác vừa quen thuộc vừa thân thiết, cô ta và Lâm Sơ nhìn nhau, không nhịn được mà mỉm cười khoát khoát tay, “Tất nhiên là chưa, thứ này vẫn còn cấm kỵ một chút.”

Lâm Sơ lợi dụng ưu thế về vẻ ngoài của mình nháy nháy mắt: “Tại sao cô không chơi thử đi? Tôi từng chơi cùng với bạn, cũng không có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều bầu không khí rất kinh khủng.” Cô ta bổ sung thêm một câu, “Vừa rồi tôi nghe được cô nói mình chính là người viết tiểu thuyết kinh dị, có thể tìm được linh cảm đấy.”

Câu nói này, làm Sở Nhàn không chịu được mà có hơi động lòng.

Sở Hưu cảnh giác kéo nhẹ cánh tay của chị gái nhà mình một cái, không nói chuyện mà lắc lắc đầu. Lâm Sơ nở một nụ cười đáng yêu phù hợp với diện mạo của mình với Sở Hưu, vẻ mặt vô tội.

“Thật đấy, tôi từng chơi rồi, chỉ là có hơi buồn chán, cô xem không phải bây giờ tôi rất ổn sao?” Vẻ mặt của Lâm Sơ chân thành, “Tôi cũng muốn chơi một lần nữa, nếu như hai người muốn chơi, tôi có thể chơi cùng.”

“Hay là, chờ lát nữa chơi thử?” Sở Nhàn nóng lòng muốn thử.

Đang nói chuyện, đã sắp đến tầng mười lăm. Sở Nhàn thấy Lâm Sơ chỉ có một mình, liền mời cô ta đi vào phòng ngồi chơi.

“Cô cũng ở tầng mười lăm sao?” Sở Nhàn hỏi.

Lâm Sơ lắc lắc đầu: “Tôi ở tầng trên của hai người.”

Tầng mười lăm, đến rồi.

Vào khoảnh khắc cửa mở ra, Sở Nhàn đang muốn đi ra ngoài, đồng tử co rút, lập tức lùi về sau một bước rất lớn, đồng thời kéo lấy Sở Hưu suýt chút nữa bị đụng trúng: “Mau tránh ra!!”

Ngoài cửa, một thi thể không đầu trực tiếp ngã xuống, ngã vào chính giữa ba người, cũng ngăn cửa thang máy khép lại.

“Đây…” Hơn nửa ngày sau, Sở Nhàn mới tỉnh táo lại, “Cái này làm sao đây? Chúng ta báo cảnh sát đi?”

Thi thể không đầu kia bốc lên mùi tanh hôi, tràn ngập cả không gian bên trong thang máy. Lâm Sơ vừa nhìn thì đã nhận ra, anh ta là một trong những nhân viên điều tra đã cùng mình đi vào trong đường hầm.

Hai người còn lại thì sao? Lục Ngôn Lễ và Trang Từ đã đi đâu rồi?

Trên mặt Lâm Sơ cũng giả vờ làm ra dáng vẻ hoảng sợ, ỷ vào dáng người nhỏ nhắn của mình trốn vào sau lưng Sở Nhàn, ôm lấy eo của cô ta liều mạng run rẩy: “Mau báo cảnh sát đi, chúng ta làm sao đi ra đây?”

Sở Hưu đã móc điện thoại ra, sắc mặt khó coi: “Không được, không có tín hiệu.”

“Vậy chúng ta đi ra ngoài trước đi… mau! Đi ra ngoài trước!” Sở Nhàn cũng bình tĩnh lại, ôm vai cô gái trẻ vừa mới quen biết không lâu nhẹ nhàng vỗ về, đưa cô ta đi ra ngoài. Sở Hưu theo sát ở phía sau, là người đi sau cùng.

Đèn bên trong thang máy mơ hồ nhấp nháy, tiếng dòng điện xẹt xẹt truyền tới, trong nháy mắt, cả tòa nhà chìm vào trong bóng tối.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào.

Lâm Sơ đột ngột nhìn qua vị trí cửa sổ ở cuối hành lang, cô ta cảm nhận được một ánh nhìn đáng chú ý nào đó từ hướng đó, nhưng khi cô ta nhìn sang, lại chẳng có gì cả.

“Đi mau! Chúng ta đi xuống bằng cầu thang!” Sở Hưu không biết tại sao bước ra chậm một bước, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Đi mau!” Một tay Sở Nhàn kéo chặt lấy Lâm Sơ, tay còn lại dùng sức kéo Sở Hưu, “Đừng quay đầu nhìn lại! Đi!!”

Lâm Sơ biết đó là tại sao.

Ở sau lưng bọn họ, cái thi thể không đầu ban đầu ngã trên mặt đất từ từ bò dậy, lắc qua lắc lại đi theo hướng của bọn họ.

Sở Hưu trở tay kéo hai người con gái lao về phía trước, lối vào cầu thang chính là ở cuối hành lang, tốc độ của ba người cũng không chậm, chạy thật nhanh về phía ánh trăng rọi từ ngoài cửa sổ vào cuối đường, cái bóng ở sau lưng bọn họ kéo ra rất dài.

Chỉ là, càng gần cửa sổ, cảm giác bị theo dõi trong lòng Lâm Sơ càng mạnh mẽ hơn, đã đến mức không thể nào xem nhẹ.

Nhưng mà, chỗ cửa sổ đó, vẫn không có gì như trước.

Sẽ không, không thể nào là ảo giác…

Lâm Sơ tin tưởng vào trực giác của mình, nhưng cô ta không có cách nào nói ra nỗi lo lắng của mình, chỉ đành chạy theo cùng. Cô ta nghe thấy tiếng bật nhảy ở phía sau truyền tới, nghe thấy tiếng từng hộ gia đình lần lượt mở toang cánh cửa lớn, cô ta cảm nhận được hết chùm ánh mắt này đến chùm ánh mắt lạnh lùng ngoan độc khác từ phía sau chiếu đến, toàn bộ đều chiếu lên người bọn họ.

Không biết tại sao, hành lang nhìn vào cũng không tính là quá dài lúc này giống như làm thế nào cũng không đến được điểm cuối, bọn họ đã chạy rất lâu rất lâu, khoảng cách giữa cánh cửa sổ với bọn họ vẫn không hề thay đổi, ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu sáng hơn một nửa căn phòng.

Bất chợt, từ tận đáy lòng của ba người đều dâng lên cảm giác sợ hãi tê buốt da đầu, loại sợ hãi dựng tóc gáy này ngay lập tức lan ra toàn bộ cơ thể. Sở Nhàn không biết tại sao đột nhiên mình lại sinh ra loại cảm giác này, một giây sau, cô ta đã biết được.

Ngoài cửa sổ, có con mắt trắng đen rõ ràng vô cùng lớn từ từ bò lên, con mắt đó nhìn chằm chằm vào bọn họ, hồi lâu, con mắt đó còn cười cười với bọn họ.

Ở sau lưng bọn họ, những người hàng xóm lần lượt đi ra khỏi nhà, chăm chăm nhìn bọn họ mà không phát ra tiếng động, sau đó, lần lượt chỉ tay về phía bọn họ.

Cũng không ai hỏi phải làm sao, nhưng ánh mắt của ba người đều để lộ ra nghi vấn trong lòng mình.

Làm sao đây?

Ba người tựa lưng vào nhau tạo thành một hình tam giác, Lâm Sở đưa lưng về phía cửa sổ, nhìn thẳng về chỗ bóng tối ở phía trước, dứt khoát đưa tay chỉ về phía những người hàng xóm đang chỉ về nhóm người họ.

Lớp da bên ngoài của bọn họ bắt đầu nứt ra, hệt như bị một cái lưỡi lam cắt thành trăm mảnh, máu rỉ ra, vết nứt xuất hiện khắp người, càng nứt càng lớn, càng căng càng lớn…

“Ba——” Một khe nứt bị vỡ ra hoàn toàn, biến thành một con mắt chớp chớp, dài đến bên cạnh miệng của một người phụ nữ, nhìn chằm chằm vào ba người bằng hai con mắt khác, ánh mắt giá lạnh.

“Ba.”

Lại là một con mắt.

Tựa như mở ra một cơ quan nào đó, tiếng lốc bốc lốc bốc không ngừng vang lên, những con mắt trên thân thể của những người hàng xóm vỡ ra, từ trên xuống dưới cơ thể đều mọc đầy con mắt, đầu móng tay chỉ thẳng về phía bọn họ cũng mọc ra một con mắt, trợn trừng với bọn họ.

Càng tệ hại hơn là, trên người của bọn họ cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.

“Làm sao đây?” Sở Nhàn nhìn thẳng vào con mắt đó, da thịt trên người nứt ra nhiều nhất, nhanh chóng trở thành một người đẫm máu. Cô ta rất bình tĩnh, nhưng thời gian này căn bản không nghĩ ra cách gì cả, đường ở đây đều bị chặn đứng.

Tạm thời không chết được, nhưng cũng khiến cho bọn họ không có cách nào chạy thoát.

Lâm Sơ ra hiệu muốn đổi chỗ với hai người họ, bản thân chậm rãi di chuyển nửa vòng, đến phía trước con mắt kia.

Con mắt có đường kính lớn hơn rất nhiều so với chiều cao của cô ta nhìn chằm chằm vào cô và mỉm cười, Lâm Sơ không quan tâm nhiều đến như vậy, ngay vào khoảnh khắc xoay người, cô ta liền lấy lọ thủy tinh từ trong túi ra, mở nắp rồi ném đi.

Cô ta nhớ đến tác dụng của vật phong ấn này.

Còn may, trước đó cô ta đã chăm chút cho bào tử này.

Bào tử xanh lục bảo chảy ra, bám vào trong con mắt đó, ngay lập tức cắm rễ vào, sinh trưởng thần tốc.

Ban đầu con mắt còn mang theo ý cười lập tức biến thành sự nham hiểm không gì sánh được, nếu như nó có một khuôn mặt hoàn chỉnh, nói không chừng lúc này cũng không còn hình dạng mà chỉ méo mó.

Ngay cả một nhóm hàng xóm giơ tay chỉ thẳng vào anh ta cũng nhăn mặt, con mắt nổi lên. Lớp da bên ngoài của bọn họ đã bắt đầu đổi thành màu xanh lục, dường như có một chất màu xanh lục chảy ra từ mắt mình.

May mắn thay, sau khi ra đòn thành công, thì con đường ở phía trước dường như đã ngắn lại, bọn họ thuận lợi đi đến lối vào của cầu thang, nhanh chóng chạy xuống.

“Đây… Đây lại là nơi nào vậy?” Vừa mở mắt ra, Trang Từ liền khiếp sợ.

Lục Ngôn Lễ cũng khó mà có được một chút kinh ngạc, anh ta chỉ đang cố gắng để tượng thần đưa anh ta trở về với nguồn gốc của tất cả mọi thứ, nhưng… không biết làm sao mà lại đến một thế giới bình thường xa lạ nào đó.

Anh ta nhìn thấy một quán bar mà mình vô cùng quen thuộc, quán bar này… trước khi thế giới biến đổi, anh ta thường xuyên lui tới.

Vì vậy, bọn họ đã đến trước sự biến đổi của thế giới mà mình sống? Mà ngọn nguồn của tất cả mọi thứ, đều ở trong thế giới mà mình sống sao?

“Muốn đi vào xem thử không?” Trang Từ hỏi.

Lục Ngôn Lễ đưa tay nắm chặt lấy pho tượng trong túi, gật gật đầu: “Đi thôi.”

Ngọc bội song ngư có thể triệu hồi mình của tương lai đến, sau khi anh ta trở về quá khứ, có thể nhìn thấy mình của quá khứ hay không?

Lục Ngôn Lễ cũng không biết mình đang mong chờ đáp án nào, nhưng anh ta biết trong lòng mình có một chút kỳ vọng.

Hai người cùng nhau, đẩy cánh cửa lớn của quán bar đó ra.

Chương kế tiếp