Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 18
Cơ hồ là đang nhìn rõ ràng trong nháy mắt, hai người liền kịp phản ứng, một cái hướng trên lầu một cái hướng dưới lầu bay trốn.

Lục Ngôn Lễ hối hận hướng xuống dưới lầu chạy, hắn mới vừa bước lên đầu cầu thang lầu ba, trong bóng tối mơ hồ nhìn thấy hình dáng một đứa trẻ nhảy lên nhảy xuống.

Khàn khàn - - hắn gắng gượng dừng bước, thậm chí lui về phía sau một chút.

Hạ Lâu chạy lên cũng đang hối hận. Ngoài cửa sổ một chút ánh đèn lóe lên, anh ta nghe thấy âm thanh nhảy lên “thùng thùng thùng” hiển nhiên hướng về phía mình mà đến.

Bước chân Hạ Lâu nhanh hơn.

Lúc trước, lúc quỷ đánh tường anh ta đi thật lâu, vốn tưởng rằng thể lực đã sớm biến mất, nhưng đối mặt với cương thi đuổi tận cùng không buông phía sau, sống chết trước mắt, tiềm lực cơ thể bộc phát ra, anh ta thật sự lại đem tốc độ tăng lên không ít, có thể tránh thoát móng vuốt sắc bén gần như muốn đâm vào sau lưng mình.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Chạy lên trên cũng trốn không được bao lâu, anh ta sẽ chạy lên sân thượng, tới sân thượng, anh ta còn có thể đi đâu?
Xuống phía dưới thì càng không thể, một khi đuổi tới lầu một, dưới tình huống thời gian còn chưa tới anh ta bước ra khỏi căn hộ, đó chính là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Đợi đã!

Hẳn phải chết không thể nghi ngờ?

Trong lòng anh ta đột nhiên có một ý niệm.

Nhưng anh ta hiện tại đã không có điều kiện thực thi, lại một chỗ cầu thang mở rộng cửa sổ chỗ ánh trăng trong suốt chiếu vào, anh ta quẹo một cái, vọt vào trong phòng ở một hộ trong đó, sau đó lập tức đem cửa dùng sức đóng lại!

Hạ Lâu cũng không cho rằng cánh cửa kia có thể chống đỡ cương thi, anh ta thở hổn hển tiến vào phòng, không biết có phải bởi vì sương máu xâm nhập hay không, đèn trong phòng đều không bật lên được. Anh ta mơ hồ phân biệt trong chốc lát liền xông vào một gian phòng trong đó, trốn vào đáy giường, tim đập như nổi trống.

Ít nhất... hãy kéo dài thời gian để anh ta lấy lại sức mạnh một chút, nếu không anh ta sẽ không thể hoàn thành việc này.

Khi cương thi vừa dị biến, thân thể quá mức cứng ngắc, không thể tự nhiên điều chỉnh. Hạ Lâu yên lặng nhớ lại lời Lâm đại sư nói, chỉ hy vọng ít nhất trong chuyện này cậu ta không lừa gạt mình.

Anh ta nghe được tiếng đụng cửa bên ngoài càng ngày càng kịch liệt, một cái lại một cái, cực kỳ vang dội, sức lực to lớn, cả tòa căn hộ tựa hồ đều muốn bị đâm vào đổ sập.

Cuối cùng, cửa bị đập nát.

Tiếng bước chân nhảy nhót, từng chút một đi về phía cửa phòng.

Hạ Lâu gần như ngừng thở.

Không biết tại sao, thanh âm kia đột nhiên lại ngừng lại.

Có chuyện gì vậy?

Đêm khuya vốn đã tối đen, lại càng không cần phải nói anh ta ở dưới gầm giường, ga trải giường vẫn rủ xuống đất, anh ta căn bản không nhìn thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ có thể dựa vào âm thanh để phân biệt.

Chuyện gì đã xảy ra?

Anh ta có muốn xem hay không?

Kéo rèm lên nhìn một cái cũng không sao chứ? Chỉ một cái nhìn.

Không, không, không, không được.

Hạ Lâu lại rụt vào trong giường một chút, đề phòng dựa sát mép quá gần, xuất hiện vấn đề gì.

Mà vừa lùi lại, cánh tay của anh ta tựa hồ đụng phải thứ gì đó. Xúc cảm cứng ngắc, lạnh như băng làm tóc gáy cả người anh ta lập tức đứng thẳng lên.

Anh ta chậm rãi quay đầu đi, đối diện với một khuôn mặt tái nhợt phát xanh.

Khuôn mặt kia, là Phong Sở Sở.

Anh ta cười cười.

Chạy trốn!!!

Cơ hồ là trong nháy mắt, Hạ Lâu trực tiếp xông ra ngoài. Ngoài ý muốn chính là, ngoài phòng cũng không có bóng dáng Lê Phương Chỉ. Anh ta nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, ý đồ cùng Lục Ngôn Lễ hội hợp.

Hiện tại chỉ còn lại một mình anh ta, Lục Ngôn Lễ không có khả năng phát rồ như vậy đem anh ta cùng nhau thủ tiêu,anh ta vẫn còn có giá trị lợi dụng.

Lại nói tiếp thật đáng buồn, nhưng Hạ Lâu cho tới bây giờ không nghĩ tới có một ngày vị trí của mình cùng NPC sẽ hoàn toàn đảo ngược lại, có thể sống bao lâu toàn bộ quyết định bởi giá trị lợi dụng của mình. Nhưng anh ta không thể không thừa nhận, cho dù Lục Ngôn Lễ đáng sợ thế nào, chỉ cần nhìn thấu ý đồ của hắn, ở cùng một chỗ với hắn cũng tốt hơn là đối mặt với hồn ma.

Vừa chạy ra ngoài, anh ta liền đụng phải một bóng người. Lục Ngôn Lễ khẽ quát hắn một câu: “Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?”

Lê Phương Chỉ cùng tiểu quỷ đầu kia đều bị hắn đưa đi, hắn còn tựa như thấy quỷ thế nào ?

Chợt đụng vào người, Hạ Lâu cứng ngắc trong nháy mắt, nhưng thân thể kia mang theo nhiệt độ cơ thể, hắn lập tức yên lòng, hạ giọng nhanh chóng nói hết sự tình: “Ta vừa mới trốn Lê Phương Chỉ xuống dưới giường, Lê Phương Chỉ không thấy đâu, nhưng ta ở dưới giường nhìn thấy Phong Sở Sở.”

Vừa dứt lời, âm thanh đông, đông, đông lại xuất hiện.

Một cái đầu trắng bệch nhảy nhót, trên mặt mang theo nụ cười si mê, từng chút từng chút nhảy ra. Nó thật sự quá mức trắng bệch, thế cho nên trong đêm tối đen cũng có thể chỉ có ánh trăng mơ hồ mới thấy rõ biểu cảm trên mặt của nó.

Nếu như không thấy nó chỉ là cái đầu, cái dáng vẻ nhảy này thật đúng là cùng với trái banh không có gì khác nhau.

Đầu Phong Sở Sở nhảy tới gần, nó mở miệng, trong miệng là mấy cái răng bén nhọn. Nó nhanh chóng cắn về phía hai người - -
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Lục Ngôn Lễ một gậy đâm vào trong miệng nó, bất quá trong nháy mắt, hắn đã đem cái đầu kia ngay cả gậy sắt đều ném tới ngoài cửa sổ.

May mắn bọn họ đứng ở hành lang, cửa sổ mỗi hành lang đều mở rộng.

Trong vòng một tuần không thể rời khỏi căn hộ, quy tắc này cho dù đến chết cũng phải tuân thủ. Trong nháy mắt đầu Phong Sở Sở bị ném ra ngoài căn hộ, đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, một giây sau, nó toát ra từng đợt sương máu, giống như bị ăn mòn, rất nhanh biến mất không thấy tăm hơi.
Lê Phương Chỉ và người kia đâu?

Thấy sự đe dọa của Phong Sở Sở không còn, Hạ Lâu an tâm không ít, hỏi tung tích Lê Phương Chỉ, anh ta mặc dù không nhìn thấy tiểu quỷ đang đuổi theo Lục

Ngôn Lễ, nhưng ngẫm lại cũng biết, bùa chú của Lê Phương Chỉ vì sao không còn.

Đoán chừng chính là trong thang máy vật kia xé xuống lá bùa cho nàng.

Lục Ngôn Lễ nhẹ nhàng thở ra, chỉ chỉ cửa sổ: “Vừa rồi từ trong thang máy tìm được lá bùa tiểu quỷ kia xé xuống cho cô ta, ta dán lại cho cô ta.”

Đây mới là nguyên nhân Hạ Lâu đột nhiên nghe thấy tiếng nhảy ngừng lại, sau khi Lục Ngôn Lễ dán bùa xong, khiêng thi thể ném ra ngoài cửa sổ.

“Ta cũng ném nó ra ngoài.”

Một chữ cũng khiến Hạ Lâu trầm tĩnh xuống.

Tuy rằng sách lược của anh ta chính là nghĩ biện pháp đưa Lê Phương Chỉ ra khỏi căn hộ, nhưng Lục Ngôn Lễ thật sự làm như vậy, nhớ lại những ngày bọn họ từng hợp tác, Hạ Lâu vẫn không tránh khỏi có một tia thương cảm.

Cứ như vậy, không còn...

Anh ta lắc đầu, đem cảm xúc dư thừa ném đi.

Sương máu trong không khí đã rất ít rất ít, từ ngoài cửa sổ nhìn qua, vẫn có không ít dân thành phố ngu xi đần độn điên cuồng hướng trung tâm thành phố chạy.

Hạ Lâu ngược lại bất an.

Lâm đại sư rõ ràng lòng không tốt, đây có phải nói rõ, bọn họ không có phong ấn thành công hay không?

Là thiên sư, cương thi hẳn là rất có giá trị lợi dụng chứ? Bằng không anh ta cũng không cần biểu hiện coi trọng hai cỗ cương thi kia như thế, anh ta có thể hay không căn bản không có ý định hạ thủ đối với Lan Chi Ngọc?

Xem tình hình này, có lẽ là...... sắp thành công rồi?

Anh ta còn có thể kiên trì đến khi thời gian hoàn thành nhiệm vụ sao?

Chỉ cần thời gian vừa đến, anh ta sẽ tự động trở về thế giới của mình, có thể đạt được an toàn ngắn ngủi. Về phần Lục Ngôn Lễ sẽ như thế nào... Ai quan tâm chứ?

Như vậy cái tin tức NPC dị thường, không biết có thể đổi lấy bao nhiêu lợi ích.

Nhưng tất cả những thứ này đều cần chờ sau khi trở về mới có thể thực hiện, anh ta có thể sống sót hay không vẫn là một ẩn số.

Hạ Lâu hít sâu một hơi, hỏi: “Bây giờ chúng ta nên đi đâu?”

Lục Ngôn Lễ chắc chắn nói: “Tầng hai ở giữa tầng ba tầng bốn!”

Hạ Lâu trong lòng sáng tỏ.

Đạo sĩ kia càng không cho bọn họ đi đâu, càng nói rõ có vấn đề. Anh ta gật đầu, đáp ứng.

Thật tình không biết, trong lòng Lục Ngôn Lễ cũng không nắm chắc.

Nhưng không sao, để Hạ Lâu vào trước thử xem là được rồi.

Trời sáng mau quá.
Chương kế tiếp