Vợ Quan Quân Xuyên Thành Mẹ Kế

Chương 27
Lúc ăn cơm sư trưởng Tề còn đặc biệt ngồi ở bên cạnh hắn, Thẩm Quốc Bân còn rất kích động.

Toàn bộ quân khu, người hắn sùng bái nhất chính là sư trưởng Tề. Bởi vì sư trưởng Tề thật sự là một lão cách mạng, mười mấy tuổi đã gia nhập đảng còn vào đội du kích, đánh từ trận nhỏ đến trận lớn.

Thẩm Quốc Bân cho rằng nhân tài như vậy xứng đáng ngồi ở loại địa vị này. Còn như Lý Thành Hề làm chính ủy lại chỉ biết đọc sách, trong lòng hắn thật sự khinh thường loại người như vậy.

Sư trưởng Tề chủ động ngồi ở bên cạnh mình, đối với Thẩm Quốc Bân mà nói đây đúng là một chuyện đáng giá để hắn vui mừng. Hắn đang nghĩ không biết nên chủ động cùng sư trưởng Tề nói cái gì cho tốt, không nghĩ tới sư trưởng Tề đã mở miệng trước, lại nói về chuyện Lâm Tuệ.

Lâm Tuệ năm lần bảy lượt làm hắn không còn mặt mũi, Thẩm Quốc Bân mới vừa ăn được mấy miếng cơm chịu đựng cơn tức giận đi về nhà.

Không nghĩ tới về đến nhà, đã nghe thấy Thẩm Gia Bình ngồi khóc một mình trong nhà, không thấy bóng dáng Lâm Tuệ đâu.

Nói thật thì Thẩm Quốc Bân không có kinh nghiệm chăm trẻ con.

Lúc trước khi mẹ mấy đứa nhỏ chưa mất thì đều do một mình cô ấy chăm sóc, sau khi mẹ mất thì mấy đứa nhỏ được đưa về quê ở Tương Thành để mẹ hắn chăm.

Hắn ôm Thẩm Gia Bình lên dỗ, phát hiện làm thế nào cũng không dỗ được sau đó bắt đầu hoài nghi có phải con có chỗ nào không thoải mái hay không, vì thế hắn mang theo con đi sở vệ sinh của bộ đội.

Trải qua kiểm tra thì phát hiện hóa ra bé bị nóng trong người, không đi vệ sinh được bị nghẹn đến mức khóc.

Bác sĩ đưa cho hắn một ít thuốc để hắn cho bé uống.

Sau khi dùng xong bé đi ra một đống lớn, so với người lớn còn nhiều hơn chút, hiển nhiên là đã vài ngày không đi, đều bị nghẹn ở bên trong, khó trách khóc khó chịu như vậy.

Lúc này sắc mặt Thẩm Quốc Bân đã khó coi tới cực điểm rồi, giờ khắc này hắn cực kỳ hối hận, vì cái gì lúc trước lại nghe lời ba mẹ, đổi từ Lâm Đào thành Lâm Tuệ.

Hắn không thể khống chế mà nghĩ đến buổi sáng hai ngày trước, hắn gặp Lâm Đào đi làm.

Lâm Đào mặc một áo sơ mi màu trắng, trên tóc cài một đóa hoa sơn chi màu trắng, nhìn càng đẹp mắt, so với lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô càng đẹp hơn.

Đúng lúc này, một hộ sĩ nhìn thấy Thẩm Quốc Bân, nói: “Phó doanh trưởng Thẩm, anh là tới thăm chị nhà cùng con đúng không? Bọn họ đã qua cơn nguy hiểm, đang ở phòng bệnh bên kia.”

Hộ sĩ chỉ cuối hành lang.

Thẩm Quốc Bân không hiểu ra sao, không hiểu hộ sĩ nói lời này là có ý tứ gì. Lâm Tuệ cùng con làm sao vậy?

“Hộ sĩ, vợ tôi cùng con làm sao vậy?”

Hộ sĩ nghi hoặc nhìn hắn một cái: “Phó doanh trưởng Thẩm, chị nhà cùng con anh rơi vào trong biển, anh không biết sao?”

Thẩm Quốc Bân lúc này mới không rảnh nổi giận với Lâm Tuệ, không suy nghĩ những linh tinh nữa, vội ôm Thẩm Gia Bình đi phòng bệnh.

Theo như lời hộ sĩ, Thẩm Gia Hào cùng Lâm Tuệ đều đã qua cơn nguy hiểm. Vận may của hai người rất tốt, Thẩm Gia Hào là lúc đi nhặt ốc mắt mèo không chú ý thủy triều, bị nước biển cuốn đi, Lâm Tuệ liều mạng đi cứu thằng bé, kết quả bản thân lại không biết bơi, thiếu chút nữa đem mạng của mình chôn cùng.

(ốc mắt mèo)

Nếu không phải lúc ấy có hai ngư dân đi biển bắt hải sản, mạng nhỏ hai người bọn họ khẳng định không còn.

Biết được Lâm Tuệ vì cứu Thẩm Gia Hào, thiếu chút nữa đem chính mạng của mình bù vào, dù trong lòng Thẩm Quốc Bân không thoải mái, cũng không dám nói gì với cô ta.

Chỉ ôm Thẩm Gia Bình giọng điệu có chút nghiêm túc nói về sau lúc cô ta chăm con thì cho con uống nhiều nước, Thẩm Gia Bình còn quá nhỏ, cần phải để ý nhiều hơn.

Lâm Tuệ thấy thái độ Thẩm Quốc Bân như vậy, biết mình cũng coi như là nhờ họa được phúc.

Nếu không có chuyện của Thẩm Gia Hào, Thẩm Quốc Bân có lẽ muốn cùng cô ta nháo một trận mới được.

Nhưng đời trước cô ta không sinh con cùng chăm sóc trẻ con, thật sự không biết là phải chú ý nhiều như vậy, chỉ cho rằng không đem Thẩm Gia Bình nuôi chết là được. Chuyện này cũng coi như là cho cô ta một bài học nho nhỏ, về sau cô ta phải cẩn thận chút.

Cô ta thật may mắn vừa mới chết đuối đã được người khác cứu lên, lúc này đã khôi phục không sai lắm.

Nhưng vẫn làm trò trước mặt Thẩm Quốc Bân, cố ý giả vờ suy yếu một ít thì tốt hơn: “Quốc Bân, trước kia em chưa từng chăm sóc trẻ con nên không có kinh nghiệm, lần này anh nói cùng em, về sau em khẳng định sẽ chú ý.”

Thẩm Quốc Bân liếc cô ta một cái, lại nhìn khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Gia Hào bên cạnh nói: “Biết sai hay không?”

Thẩm Gia Hào cúi đầu: “Biết sai rồi.”

“Biết sai rồi về sau không thể tái phạm, nếu không đánh gãy chân của em.” Giọng điệu Thẩm Quốc Bân cực kỳ nghiêm túc, lại nói: “Mẹ kế lần này vì con đến mạng cũng không cần, về sau con không thể lại đối xử với cô ấy như trước kia.”

Thẩm Gia Hào ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Tuệ một cái, tuy rằng không nói chuyện, nhưng sau khi trở về thái độ đối với Lâm Tuệ thật ra thay đổi một ít.

Ít nhất lúc không có Thẩm Quốc Bân cũng không gọi Lâm Tuệ là ‘ này ’ nữa, mà gọi cô ta là ‘ mẹ kế ’.

Lâm Tuệ nghe tiếng mẹ kế, cảm động thiếu chút nữa rơi lệ.

Cô ta nghĩ thầm sớm biết rằng muốn như vậy Thẩm Gia Hào mới bằng lòng tiếp nhận mình, thì còn không bằng Thẩm Gia Hào chết đuối sớm một chút, chính mình sớm một chút đi cứu thằng bé là được rồi, cô ta cũng không cần chịu mấy tháng bị chọc giận.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, chẳng những được Thẩm Gia Hào tiếp nhận, Thẩm Quốc Bân cũng đã biết chuyện cô ta tuyên truyền phong kiến mê tín, cũng chỉ nói cô ta vài câu, không có giống như lần trước nổi giận đùng đùng.

Thẩm Quốc Bân: “Mệt cho em còn học đến cao trung (cấp 3), sao có thể cùng phụ nữ nông thôn giống nhau? Tin tưởng những chuyện phong kiến mê tín này. Về sau loại chuyện này không cần lại xảy ra, nếu không…”

Nếu không cái gì, Thẩm Quốc Bân nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lâm Tuệ một cái, không nói hết. (App truyện T Y T)

Lâm Tuệ âm thầm cảm thấy, lần này mình chết đuối thật giá trị.

Ngày tháng tốt đẹp của cô ta đã không còn xa.

**************************

Thời gian Lâm Đào lên đảo đã sắp hai tháng, nhưng đã sắp qua hai tháng vậy mà kinh nguyệt của cô cũng chưa tới.

Lúc đầu Lâm Đào phát hiện chính mình đã hơn một tháng cũng chưa tới kinh nguyệt, trong lòng còn rất khẩn trương, vào lúc ban đêm còn lôi kéo Lý Thành Hề nói về việc này, cảm thấy chính mình có khả năng mang thai.

Ngày hôm sau Lý Thành Hề mang theo cô đi sở vệ sinh làm kiểm tra, kết quả kiểm tra là do cô mới lên đảo, không quen khí hậu dẫn tới kinh nguyệt bị hỗn loạn.

Náo loạn ra chuyện cười.

Còn may lúc Lâm Đào đi làm kiểm tra, không có nói thẳng là kiểm tra có phải mang thai hay không, chỉ nói là chính mình một tháng cũng chưa có kinh nguyệt, đi kiểm tra một chút, nếu không thật sự rất mất mặt.

Nhưng buổi chiều hôm nay sau khi Lâm Đào uống một chén rượu gạo lạnh, đã cảm giác được phía dưới có chút ẩm ướt không quá thoải mái, bụng giống như cũng có chút đau, chỉ là đau đớn rất nhỏ cũng không quá nghiêm trọng.

Đi WC kiểm tra một chút mới phát hiện, kinh nguyệt của cô đến.

Đồ dùng khi đến kỳ kinh đã sớm chuẩn bị tốt, Lâm Đào trực tiếp thay là được.

Liên trưởng hơn một tuần ăn hải sản, hôm nay cuối cùng Lâm Đào mua một khối thịt ba chỉ, không có cắt nhỏ thịt đem xào mà là cắt thành từng khối làm thịt kho tàu.

Nạc mỡ đan xen, thịt ba chỉ khi hầm dùng một chiếc đũa chọc một cái, đã có thể chọc ra một cái lỗ. Đỗ một ít nước tương tạo màu nhìn vào đã thèm, càng đừng nói mùi thịt cực kỳ thơm.

Hôm nay lúc trở về Lý Thành Hề còn mang theo một túi quả đào, tổng cộng có ** quả, mỗi trái đều to hơn nắm tay Lâm Đào, nhìn rất ngon mắt.

Lâm Đào hỏi: “Anh từ chỗ nào lấy đến nhiều đào như vậy? Nhìn cũng thật không tệ.”

So với quả đào trên cây đào ở cửa thôn cô còn lớn hơn, mỗi trái đều có màu trắng hồng, vừa nhìn đã biết chính là loại đào phải chăm sóc cả năm mới ra trái tốt như vậy, không phải loại đào lông như trên núi có thể bằng được.

Lý Thành Hề một bên xới cơm cho Lâm Đào, một bên đáp: “Ngư dân trên đảo đưa, mấy năm trước vừa lúc anh đi ngang qua cứu con nhà bọn họ, bọn họ là nhớ ân tình, mỗi năm quả đào chín đều đưa cho anh một ít.”

Mấy năm trước anh còn không có kết hôn cùng Lâm Đào, mấy quả đào này đều đưa hết cho mấy người đồng đội của anh.

Hiện tại có Lâm Đào, anh đều đem quả đào lấy về nhà cho Lâm Đào ăn. Trên đảo thiếu vật tư, mấy loại trái cây này có khi vài tháng cũng không có thể ăn một lần.

Mấy quả đào này lần trước anh đã ăn qua, nhiều nước, hương vị giòn ngọt, so với đào bán bên ngoài đảo cũng không khác bao nhiêu.

“Xem ra gả cho đoàn trưởng vẫn là thật không tệ, còn có thể ăn quả đào miễn phí.” Lâm Đào cười trêu ghẹo, trên thực tế trong lòng lại rất tự hào, người đàn ông của mình là quân nhân bảo vệ quốc gia, lại đã cứu mạng người, ở trong mắt cô anh là đại anh hùng.

Từ khi lên đảo cô cười nhiều hơn, cũng thích nói đùa nhiều hơn, cái này đúng là không thể thiếu công lao của Lý Thành Hề.

Lý Thành Hề thích cô như vậy, bởi vì cái này đại biểu cho việc Lâm Đào hạnh phúc cùng thả lỏng khi ở cạnh anh.

“Gả cho anh chỉ có điểm tốt như vậy?” Lý Thành Hề hỏi lại.

Lâm Đào cong môi cười: “Chỗ tốt nhiều hơn, trong khoảng thời gian ngắn không thể nói xong, vẫn là ăn cơm trước đi thịt kho tàu lạnh thì không thể ăn.”

Nói xong đã gắp cho Lý Thành Hề gắp một khối thịt nạc mỡ đan xen.

Lâm Đào làm thịt kho tàu rất đúng khẩu vị của Lý Thành Hề, đặc biệt là dùng nước trong thịt kho tàu trộn với cơm, càng là mỹ vị.

Không có gì bất ngờ, buổi tối hôm nay Lý Thành Hề lại ăn rất nhiều.

Sau khi cơm nước xong, lại uống thêm một chén lớn rượu gạo Lâm Đào làm, cả người tràn trề vui sướng miễn bàn có bao nhiêu sảng khoái.

Chẳng qua hôm nay Lâm Đào ăn uống thật ra không giống bình thường, mỗi lần cô đến kỳ kinh nguyệt, ăn uống đều chẳng ra gì, ăn so ngày thường còn muốn ít hơn một ít.

Lý Thành Hề không biết việc này, tưởng trời quá nóng làm cô ăn uống không tốt lắm. Trên đảo chính là như vậy, hiện tại đã là cuối tháng 9, nhưng nhiệt độ ban ngày vẫn là rất cao, so với ngoài đảo còn muốn nóng hơn.

Nhưng đến buổi tối gió biển thổi lên thì mát mẻ hơn.

Lý Thành Hề thấy Lâm Đào cơm ăn không nhiều lắm, chủ động đi rửa sạch quả đào cho cô, đem vỏ gọt sạch mới đưa qua.

Quả đào giòn giòn ngọt ngọt, cắn một cái nước cũng nhiều, hương vị thật đúng là không tệ, Lâm Đào còn rất thích ăn. Không bao lâu đã đem quả đào ăn chỉ còn lại hạt đào.

Lý Thành Hề mới vừa rửa chén xong đi ra sân đã thấy Lâm Đào ngồi ở trong viện, quả đào trong tay chỉ còn lại hạt đào, anh thấy Lâm Đào thích ăn quả đào, thì nói phải đi gọt thêm một quả nữa cho cô, chẳng qua là bị Lâm Đào gọi lại.

Cô sờ sờ bụng, thật sự là ăn không vô.

Trong tay còn cầm hạt đào kia, trong lòng Lâm Đào có chủ ý, hỏi Lý Thành Hề: “Anh nói xem, nếu là đem hạt này gieo trong sân của chúng ta có thể mọc ra cây đào hay không?”

Nói thật, Lý Thành Hề có thể mang binh đánh giặc, về phương diện trồng trọt ngoại trừ dùng sức ở bên ngoài còn lại thật sự là bó tay. Lúc trước khi khai khẩn mảnh đất trong vườn nhà mình để trồng rau, tất cả đều là do Lâm Đào chỉ huy, Lâm Đào chỉ chổ nào anh cuốc chỗ đó.

Những hạt giống rau dưa mà Lâm Đào đem từ Tương Thành cái nào anh cũng không quen biết.

Đây cũng là chuyện bình thường, từ nhỏ anh lớn lên trong thành phố, sau khi tốt nghiệp trường quân đội thì đi làm quân nhân, chưa bao giờ trồng trọt.

Nhưng Lâm Đào hỏi như vậy, Lý Thành Hề đã lập tức cầm cái cuốc ra, ở trong sân cuốc một cái hố, lại nhận hạt đào từ trong tay Lâm Đào, nói: “Thử xem xem.”

Lâm Đào đứng ở bên cạnh nhìn Lý Thành Hề bận việc, cầm khăn lông dùng nước lạnh chà xát, sau đó xoa xoa lên mặt Lý Thành Hề.

Thời tiết quá nóng, anh lại hay ra mồ hôi, chỉ tùy tiện hoạt động một chút cả người đã ướt đẫm.

Mỗi lần huấn luyện xong trở về thay quần áo quả thực cả người đều mướt mồ hôi.

Lâm Đào đau lòng Lý Thành Hề cả ngày mặc quần áo ướt, ướt lại khô làm lại ướt, mặc ở trên người rất không thoải mái, lại tranh thủ thời gian rảnh làm vài áo lót cho Lý Thành Hề.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này Lâm Đào làm không lớn không nhỏ rất vừa người.

Lâm Đào đem bộ áo lót này đều giặt sạch sẽ, để Lý Thành Hề đem vài bộ đến bộ đội, ngày thường nếu là ướt mồ hôi thì đổi một cái áo mới, như vậy thoải mái chút.

Lý Thành Hề nghe cô, ngày hôm sau cầm đi bộ đội. Bị người khác thấy được bắt đầu trêu ghẹo sao đoàn trưởng lại đem quần áo đến? Có phải hay không bị chị dâu đuổi ra khỏi nhà, không cho về nhà ngủ.

Tuy trên mặt Lý Thành Hề không hiện, nhưng giọng điệu khi nói chuyện lại mang theo kiêu ngạo, nói đây là Lâm Đào đau lòng anh khi huấn luyện làm quần áo ướt mồ hôi, đưa anh đem theo để thay.

Quả nhiên, sau khi nói ra lời này, toàn bộ mười ba sư đoàn những ai có vợ có người nhà đi theo tùy quân đều la hét vẫn là chị dâu biết đau người, chờ sau khi trở về bọn họ cũng muốn vợ chuẩn bị vài món quần áo dự phòng cho mình.

Thời tiết nóng như bếp lò, còn phải liều mạng huấn luyện, quần áo ướt mồ hôi lại phơi khô mặc vào vừa hôi vừa dính người là thật con mẹ nó không thoải mái.

Còn những người chưa có kết hôn nghe xong, trong mắt tràn ngập hâm mộ, lại muốn sớm một chút nhanh cưới vợ.

Tạm thời không đề cập tới mấy chuyện này, buổi tối lúc đi ngủ mới vừa tắt đèn, Lý Thành Hề đã từ sau lưng ôm lấy Lâm Đào.

Lâm Đào chú ý tới bên hông mình bị thứ gì chống, vừa tức giận vừa buồn cười, bắt lấy cánh tay của Lý Thành Hề đang yên lặng xoa nắn ngực cô, nói: “Đừng nháo, thân thích của em tới.”

Lý Thành Hề hơi sửng sốt một chút mới phản ứng lại Lâm Đào nói ‘ thân thích ’ là có ý tứ gì, tay đang đặt trên ngực cô yên lặng mà lùi về, không hề tiếp tục nháo cô.

“Khó chịu không?” Trong giọng nói Lý Thành Hề lộ ra quan tâm.

Hắn đối với phương diện này của phụ nữ thật sự không hiểu nhiều lắm, vẫn là khi còn nhỏ anh thấy mỗi tháng bụng dì nhỏ đều sẽ đau một hồi, ngay từ đầu anh còn cho rằng là do dì nhỏ ăn linh tinh bị đau bụng, còn chạy tới bệnh viện mua thuốc cho dì nhỏ nữa, không nghĩ tới mua về lại bị chê cười, anh mới mơ hồ biết một ít.

Lâm Đào lắc đầu: “Còn tốt, hơi đau một chút, hẳn là do buổi chiều em có uống một ít rượu gạo.”

Lý Thành Hề nghe xong, chà xát hai ta chờ đến khi hai tay vốn lạnh lẽo bị xoa đến nóng hổi mới đem bàn tay to bao trùm ở trên bụng nhỏ Lâm Đào.

Nghiêm túc nói: “Về sau trong lúc này không thể ăn lạnh, cũng không thể ăn cay, quần áo để anh về giặt.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Lý Thành Hề dùng loại giọng điệu nghiêm túc này nói chuyện cùng Lâm Đào, nhưng là trong lòng Lâm Đào lại có chút vui vẻ.

Lâm Đào nhấp miệng cười cười, học bộ dáng ngày thường của Tiểu Ninh, nhìn làm một cái quân lễ không tiêu chuẩn với Lý Thành Hề, nói: “Vâng, đoàn trưởng.”

Lâm Đào cảm nhận được ấm áp ở bụng nhỏ, cô hiểu rõ không chỉ bụng cô được sưởi ấm mà còn có lòng của cô.

Tại đây trong bóng đêm vô cùng ấm áp.

*************************

Thôn Đào Hoa.

Thư của Lâm Đào đã sớm đến được một tuần, chẳng qua lúc ấy Lâm Thường Hải vận chuyển hàng đi thành phố, không ở nhà, một tuần sau về đến nhà mới nhận được thư Lâm Đào gửi cho ông từ dì Phương.

Lúc này Lâm Đào đã gửi tổng cộng hai phong thư, một phong là viết cho Lâm Thường Hải, một khác phong là viết cho dì Phương cùng Lâm Mạn Mạn. Nội dung bên trong hai phong thư đều nói về mấy chuyện nhỏ nhặt, đều là nói về sinh hoạt của cô trên đảo.

Ngay từ đầu Lâm Thường Hải xem rất vui vẻ, nhưng sau khi ông nhìn mặt sau, biểu tình trên mặt không khỏi có chút phiền muộn.

Dì Phương nhìn ra ông không thích hợp, hỏi: “Làm sao vậy? Thư có nói chuyện gì đó không tốt sao?”

Hẳn là không thể nào, A Đào cũng viết một phong thơ cho dì ấy, bên trong nói cô ở trên đảo bên kia mọi thứ đều tốt.

Lâm Thường Hải lắc đầu: “Không phải, đứa nhỏ này nói muốn đem tôi cũng lên đảo.”

Dì Phương sau khi nghe xong nhẹ nhàng thở ra, dì ấy thật sự sợ Lâm Đào xảy ra chuyện gì không tốt.

“A Đào là đứa nhỏ cái hiếu thuận, có lẽ con bé sợ sau khi nó đi anh một người ở nhà quá cô độc.” Dì Phương nói, lại hỏi: “Vậy anh là nghĩ như thế nào?”

Lâm Thường Hải lắc đầu, không nói gì…

App TYT & Captivator team
Chương kế tiếp