Vợ Trước Bị Đoạt Khí Vận Trọng Sinh

Chương 10
Lý Mai Hoa liếc mắt một cái đánh giá Tô Nhuyễn, “Nếu muốn vào thành phố, thì cũng nên mua hai bộ quần áo, không phải một nhà bốn người cục trưởng Tô các người đi đến thành phố vào dịp nghỉ hè đó sao? Điềm Điềm cũng mua hai chiếc váy rất xinh đẹp, sao còn chưa mua cho Tô Nhuyễn chứ?”

“Bộ quần áo mà Tô Nhuyễn đang mặc trên người đã quá nhỏ rồi.”

Trong lòng Tô Nhuyễn đã dựng ngón tay lên cho Lý Mai Hoa, cặp mắt kia nhìn cứ như đèn pha vậy, cũng không uổng công cô dụng tâm lấy chiếc váy này ra để mặc.

Tô Nhuyễn có chút vật vã túm túm cái khóa kéo bên cạnh váy, cô cố ý làm ra hành động như vậy, người đứng xa thì nhìn không thấy, nhưng đứng gần thì không tránh khỏi được người có đôi mắt kinh nghiệm như Lý Mai Hoa.

Quả nhiên Lý Mai Hoa bị hành động của cô làm cho chú ý, kinh ngạc nói, “A, còn một số chỗ bị vá lại nữa.”

“Cục trưởng Tô, anh như thế này cũng không khỏi quá bất công rồi, mỗi ngày Điềm Điềm đều được mặc quần áo mới, Tô Nhuyễn cũng đã là một cô gái lớn…”

Tô Văn Sơn cứ bị Lý Mai Hoa quở trách một đường như vậy, tới khu người nhà của cơ quan, có nhiều gương mặt quen thuộc xuất hiện hơn, rốt cuộc Tô Nhuyễn cũng học ba năm trung học ở Nhất Trung của huyện, dáng người lớn lên xinh đẹp, thành tích cũng tốt, điển hình là con nhà người ta, hơn nữa còn là trung tâm bàn tán của Tô gia. Cho nên tuy rằng không tới khu người nhà của cơ quan nhiều, nhưng người biết cô cũng không tính là ít.

Còn gặp phải chủ nhiệm lớp năm 3 của cô, đối phương nhìn thấy cô thì lập tức quan tâm nói, “Tô Nhuyễn, em thật sự ở vỉa hè bán hàng để tích cóp của hồi môn sao, thành tích của em tốt như vậy, vẫn nên đọc sách rồi thi đậu đại học xong thì em muốn tìm đối tượng như thế nào thì tìm.”

Không cần Tô Nhuyễn lên tiếng, Lý Mai Hoa lập tức tiến lên giải thích thay cô, hận không thể thay Tô Nhuyễn đào ra hết tất cả những ủy khuất mà cô đang phải chịu đựng.

“Người ta còn chưa muốn tìm đối tượng đâu, nhưng đúng là bởi vì không muốn gả chồng nên mới bán hàng ở vỉa hè để tích cóp tiền học lại.”

“Con bé cảm thấy Điềm Điềm đi học phải tốn mấy vạn, mấy cái lớp học mà Minh Phong hứng thú cũng tiêu không ít tiền vào đó, nó muốn săn sóc hiếu thuận với cha nó, nên đã nghĩ đến chuyện tự mình kiếm tiền để đi học lại.”

“Cô nhìn xem, bộ quần áo này còn có vài chỗ phải khâu lại, ai…”

“.....”

Đây cũng là chỗ mà Lý Mai Hoa đưa đẩy khéo léo, bà ta không muốn ép Tô Văn Sơn quá mức, bằng không trong yên lặng vẫn khiến cho người khó xử là Tô Nhuyễn, cho nên chỉ nói Tô Nhuyễn hiểu chuyện săn sóc.

Nhưng mà người có chút kinh nghiệm có ai không hiểu rõ chứ?

Trái ngược một chút với những ngày tháng ăn ngon mặc đẹp của Tô Điềm Điềm và Tô Minh Phong, còn có Đỗ Hiểu gần đây vô cùng vui vẻ tuyên bố tin tức kết hôn của Tô Nhuyễn, đột nhiên nhìn ánh mắt của Tô Văn Sơn có gì đó không đúng, này là muốn ép bức đứa trẻ đến mức nào.

“Đáng thương quá, con bé mới hai mươi tuổi, còn phải mặc váy vá lại.”

“Ai, còn không phải vậy sao, thời buổi này, mấy cô gái trẻ tuổi ai cũng mang giày vải dệt thủ công đó.”

“Cục trưởng Tô, nhanh mua cho Nhuyễn Nhuyễn mấy bộ đồ đi, tóm lại là nó vẫn là con gái ruột của anh.” Cũng không thể quá bất công như vậy được.

Tô Văn Sơn bị nói đến mức mặt đỏ tai hồng, dù chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi nhưng ông ta không thể về nhà được, nói thẳng ra mỗi lần đến khu người nhà của cơ quan thì ông ta sợ nhất là gặp phải Tô Nhuyễn, lúc này lại bị Lý Hồng Mai dẫn đến chào hỏi với mọi người.

Nghe mấy câu khuyên bảo quanh co lòng vòng của mọi người, tâm tình Tô Văn Sơn trở nên bực bội, lại nghe được người khác hỏi về quần áo, ông ta chịu đựng cả giận hỏi, “Cái váy đỏ lúc trước mua cho con đâu? Hơn hai trăm đồng, sao con không mặc?”

Thanh âm của ông ta không nhỏ, nhưng mà thanh âm của Tô Nhuyễn còn lớn hơn nữa, “Đó là Lý Nhược Lan mua cho con! Con không mặc! Con còn muốn kiếm tiền trả bà ấy!”

Người sợ mọi người nhắc đến Lý Nhược Lan nhất, Tô Văn Sơn:....

Quả nhiên, có mấy người tốt lập tức hỏi, “Cháu biết mẹ cháu ở đâu không?”

“Mẹ cháu còn mua quần áo cho cháu không?”

“Mẹ cháu vì sao lại ly hôn với cha cháu?”

Lần này Tô Văn kiên định đánh gãy lời mọi người, “Mẹ của con bé là vì một thanh niên trí thức mà quay về thành phố, tóm lại là vì mẹ ruột của nó đột nhiên tâm huyết dâng trào nên mới nhớ tới con gái…”

Lời nói này rất có nghệ thuật, tâm huyết dâng trào.

Trong lòng Tô Nhuyễn cười lạnh, nhưng mà Tô Văn Sơn hiển nhiên cũng không tính để cô ở đây lắc lư qua lại.

Tuy rằng chuyện ly hôn cũng đã đi qua gần hai mươi năm, nhưng mà lúc trước Lý Nhược Lan vì tranh giành quyền nuôi Tô Nhuyễn mà gây chấn động không nhỏ, luôn có người sẽ biết một chút, nếu để Lý Mai Hoa truy tìm nguyên nhân thì sợ là có thể phanh phui hết tất cả mọi chuyện ra.

Tô Nhuyễn cũng biết dừng lại, rốt cuộc cô không phải chỉ thu lấy ích lợi lần này, còn quá sớm để xé rách mặt với Tô Văn Sơn, hòa thuận thì mới có tiếp tục càn phá tiếp đúng không….

Khu sinh sống tập thể cho người nhà của cơ quan là chung cư đơn đầu tiên của huyện, thật ra có tổng cộng là hai tòa, hơn một trăm hộ gia đình, nhưng mà phần lớn là lãnh đạo đơn vị cơ quan.

Nhà Tô Văn Sơn ở trên lầu ba, Tô Văn Sơn dùng chìa khó mở cửa chống trộm, Đỗ Hiểu Hồng bưng đồ ăn từ phòng bếp bước ra, cười nói với Tô Văn Sơn, “Đã về rồi sao, vừa đúng lúc ăn cơm.”

Khi ánh mắt của bà ta dừng lại ở trên người Tô Nhuyễn, đáy mắt không chút nào che giấu sự vui sướng khi có người gặp họa, “Người này, định mệnh đã sắp đặt, nếu là của con, ai cũng không lấy đi được.”

Bà ta lớn lên cũng không đẹp, dáng người cũng bình thường, mặt hơi dài, chỉ có làn da là hơi trắng một chút, nhưng mà đôi mắt xếch lên như lé nhìn người khác sẽ hiện ra sự chấp nhất, khắc nghiệt, đây là điều không thể nghi ngờ.

Nếu chợt nghe qua lời này của bà ta thì có vẻ như đang an ủi cô, nhưng mà người biết chuyện đều hiểu nó có ý gì.

Tô Nhuyễn nhìn về phái Tô Văn Sơn, vị này quả nhiên đã chuẩn bị tốt sau khi Tô Thanh Thanh từ hôn thì lấy cô ra để châm chọc.

Tô Văn Sơn nhìn thấy Lý Mai Hoa đi theo sát bên cạnh, nhíu mày nói, “Hiểu Hồng, bớt tranh cãi!”

Đỗ Hiểu Hồng cũng kinh ngạc trừng to mắt, dường như không nghĩ đến rằng Tô Văn Sơn sẽ nói vậy với bà ta vì Tô Nhuyễn.

Phải biết rằng nhiều năm như vậy, Đỗ Hiểu Hồng luôn có một địa vị siêu nhiên ở Tô gia, tuy rằng theo sự thăng chức của Tô Văn Sơn, tính tình bà ta có thu liễm lại đôi chút, nhưng mà chuyện của Tô Nhuyễn, bà ta cơ hồ là hoàn toàn tùy tâm tình, không che giấu sự bài xích, chán ghét của một người mẹ kế chút nào.

Bởi vì nhà mẹ đẻ của bà ta vô cùng quyền lực, Tô Văn Sơn có thể đi đến như ngày hôm nay tất cả đều dựa vào bà ta.

Mà bà ta và Tô Văn Sơn có quen biết, nói tiếp cũng có quan hệ với Tô Nhuyễn.

Tô Văn Sơn được giới thiệu vào đại học Công Nông Binh năm 1971, khi đó Tô Nhuyễn vừa mới sinh ra không lâu, Lý Nhược Lan ở nhà để chăm sóc già trẻ.

Mấy giai đoạn Tô Nhuyễn biết bò biết đứng biết đi chưa bao giờ có bóng dáng Tô Văn Sơn, cho nên khi cô mở miệng nói chuyện gọi “cha”, Lý Nhược Lan dâng trào tâm huyết, ôm cô đi trường học tìm Tô Văn Sơn, muốn cho ông ta một sự bất ngờ.

Kết quả bất ngờ thì không có, mà lại bị sét đánh giữa trời quang, vốn Tô Văn Sơn vẫn luôn nói mình còn độc thân khi ở trường học, ông ta lớn lên cũng được, nữ sinh theo đuổi cũng không ít, mà bản thân ông ta đã yêu đương cuồng nhiệt với con gái lãnh đạo của thành phố non nửa năm, cũng ước định sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.

Đột nhiên Lý Nhược Lan xuất hiện khiến cho mọi chuyện bại lộ, giấc mộng trở thành con rể lãnh đạo của Tô Văn Sơn rách nát, không chỉ không có cách nào để ở lại thành phố Đông Lâm, mà còn lọt vào sự trả thù của con gái lãnh đạo, bị chỉ đạo phân thành một thầy giáo ở một trường tiểu học thuộc một thị trấn nhỏ ở huyện Khai Vân.

Trái ngược với các bạn học đều trở thành nòng cốt của mấy xưởng lớn, làm cán bộ chính phủ, cán bộ của đại đội,...thì đãi ngộ của ông ta kém hơn rất nhiều.

Mặc dù như vậy nhưng Lý Nhược Lan cũng không muốn buông tha ông ta, sau khi quay về lập tức đòi nằng nặc đòi ly hôn.

Tô Văn Sơn níu giữ nhưng không có kết quả nên lập tức trong nội tâm bộc lộ ra sự căm hận cho rằng chính bà đã hủy hoại tất cả mọi thứ của bản thân mình, biết điều Lý Nhược Lan để ý nhất đó là Tô Nhuyễn, nên lập tức tìm đủ mọi quan hệ để tranh đoạt quyền nuôi Tô Nhuyễn.

Bởi vậy mới có quen biết với Đỗ Hiểu Hồng.

Ở thời đại có kế hoạch kinh tế, mọi người làm việc hoàn toàn dựa trên phần và quan hệ, Tô Văn Sơn là một nông dân nghèo, điều kiện tốt hơn chút so với điều kiện ở nông thôn Lý Nhược Lan.

Mà chú của Đỗ Hiểu Hồng lúc ấy là chủ nhiệm Hội Cách Ủy, còn có một người anh họ ở viện kiểm soát.

Có bà ta hỗ trợ, tòa án rất nhanh đã lập tức làm lơ cuộc điện thoại của người bạn mà Lý Nhược Lan tìm đến, ngược lại đem ảnh chụp chung của bà và bạn học nam mà Tô Văn Sơn đưa để coi như chứng cứ, trả đũa, nói Lý Nhược Lan ngoại tình, do đó phán Tô Nhuyễn cho Tô Văn Sơn nuôi dưỡng.

Sau này còn chưa đến nửa năm, Tô Văn Sơn đã kết hôn với Đỗ Hiểu Hồng, dường như lập tức từ tiểu học ở dưới thị trấn được điều lên Nhất Trung ở trên huyện, sau đó tìm cơ hội vào cục Giáo dục rồi trở thành bí thư như bây giờ.

Khi bọn họ vừa mới kết hôn, bà cụ Tô còn muốn đưa Tô Nhuyễn vào huyện thành, Đỗ Hiểu Hồng trước khi kết hôn còn dùng vẻ mặt ôn hòa đối xử với Tỗ Nhuyễn lập tức trở mặt, lấy cớ bảo rằng phòng ở cơ quan quá nhỏ không thể ở để từ chối.

Bà cụ cũng ngại đối phương nâng đỡ công việc của Tô Văn Sơn nên cũng không dám nói gì, sau này quả nhiên Tô Văn Sơn dường như không có đứa con gái vậy, ngoại trừ gửi tiền về định kỳ, thì vốn cũng mặc kệ.

Khi Tô Nhuyễn được bảy tám tuổi cũng từng lên huyện tìm cha, nhưng mà sau khi bị đôi mắt sắc lạnh và sự trào phúng của mẹ con Đỗ Hiểu Hồng, lòng tự trọng cực cao của cô khiến cô không bao giờ đến nữa.

Thẳng đến khi cô thi đậu Nhất Trung ở huyện, cô xinh đẹp ưu tú khiến cho các thầy cô không thể bỏ qua, mọi người mới biết mối quan hệ giữa cô và Tô Văn Sơn.

Lần đó khiến cho Đỗ Hiểu Hồng vô cùng không thoải mái, bởi vì sự xuất hiện của Tô Nhuyễn, khiến cho Tô Điềm Điềm nhà bà ta bị chèn ép xuống hoàn toàn, vì thế Tô Điềm Điềm đã khóc lớn một trận.

Bởi vậy bà ta chưa bao giờ dùng sắc mặt giả tạo để nhìn Tô Nhuyễn, cũng may tuy rằng Tô Văn Sơn luôn đối xử với Tô Nhuyễn từ ái trước mặt người ngoài, nhưng Đỗ Hiểu Hồng lén lút đối xử, hành hạ Tô Nhuyễn thế nào thì ông ta cũng không quan tâm.

Cho nên lúc này nghe được Tô Văn Sơn bảo vệ Tô Nhuyễn, Đỗ Hiểu Hồng lập tức nóng máu.

Cũng may Lý Mai Hoa kịp thời xuất hiện, nhìn Tô Nhuyễn đứng bất động ở cửa nói, “Sao không đi vào?”

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Đỗ Hiểu Hồng một cái nói, “Không vào, cháu lập tức đi về đây.”

Lý Mai Hoa nhíu mày, Tô Văn Sơn đã nhanh chóng quay về phòng cầm một bao tiền đến.

Làm trò trước mặt Lý Mai Hoa, ông ta dùng ngón cái đếm đếm mấy tờ một trăm tệ, nghĩ nghĩ vẫn đưa thêm một tờ nữa đến trước mặt Tô Nhuyễn, “Cầm trước đi, khó được có một chuyến lên thành phố, mua tất cả những sách vở ôn tập, đồng thời mua thêm mấy bộ quần áo, nếu không đủ tiền, lại đốn chỗ cha.”

Đỗ Hiểu Hồng thấy thế không khỏi trừng lớn đôi mắt, “Đây là muốn làm gì, cần nhiều tiền như vậy?”

Lý Mai Hoa nói, “Con bé muốn đi học lại, đi mua chút tài liệu ôn tập.”

Bà ta chỉ chỉ cái chỗ vá lại ở khóa kéo trên quần áo của Tô Nhuyễn nói, “Quần áo của con bé cũng nhỏ rồi, cô là mẹ kế thì mặc kệ, cha con bé cũng không cẩn thận…”

Vốn dĩ Đỗ Hiểu Hồng cũng không để ý đến sự trào phúng ẩn ý của Lý Mai Hoa, ngược lại chú ý đến mấy chữ câu trước, “Học lại?”

Bà ta cười lạnh, nhìn Tô Nhuyễn như đồ kỳ lạ, đặc biệt là mắt quét một vòng ở trên mặt cô, đáy mắt viết dòng chữ chói lọi “Có xấu hổ hay không”, mở miệng cũng là âm dương quái khí nói, “Tôi cứ tưởng có chí khí như thế nào cơ, bây giờ mới có vài ngày thôi…”

Tô Văn Sơn tức giận mắng, “Hiểu Hồng!”

Nhưng mà Đỗ Hiểu Hồng thấy Tô Nhuyễn nhấp môi mãi, trầm mặc, cố gắng không ngừng nói mấy lời trào phúng, “Lúc trước là ai nói, tuyệt đối sẽ không đi học lại, nếu học lại..”

“Học lại thì lập tức đâm đầu chết phải không?” Tô Nhuyễn lạnh lùng nói tiếp nửa lời còn lại, trực tiếp đưa lại tiền cho Tô Văn Sơn quay đầu rời đi, “Còn không phải là do ghen tức chuyện cha tôi cho tôi tiền sao? Tôi sẽ tự mình kiếm!”

Sắc mặt Tô Văn Sơn thay đổi, quay đầu mắng Đỗ Hiểu Hồng một câu, “Bà bớt tranh cãi cho tôi!”

Lý Mai Hoa bên kia đã nhanh tay lẹ mắt bắt được Tô Nhuyễn, “Cháu ngoan, đừng tức giận.”

Tô Nhuyễn quật cường nói, “Tự bản thân tôi kiếm tiền đi học lại ở chỗ khác, tuyệt đối không lấy một đồng của cha tôi, không để cha tôi mất mặt xấu hổ! Cũng sẽ không bước vào nhà bọn họ nửa bước!”

“Ai nói mày làm bất mặt cha mày, trong cái khu này ai không biết tiền đồ của mày? Hên cho mày là cha mày cũng đủ rộng lượng.”

Lý Mai Hoa dường như cũng hiểu rõ vì sao Tô Nhuyễn nói chết cũng không học lại, vốn dĩ không phải là sợ trong nhà không có tiền, mà là Đỗ Hiểu Hồng làm trò mèo ở trong đó.

Đứa trẻ lớn như vậy cũng là lúc mà lòng tự trọng vô cùng lớn, tính cách của Tô Nhuyễn cũng quật cường vô cùng, thừa dịp cô bị đả kích sâu, Đỗ Hiểu Hồng lại âm dương quái khí nói thêm vài câu, khiến cho Tô Nhuyễn nói ra mấy câu “Tuyệt đối sẽ không học lại”, “Nếu học lại thì đập đầu đi chết” như thế, quả thật quá dễ dàng.

Bà ta liếc mắt Đỗ Hiểu Hồng một cái, nói với Tô Nhuyễn, “Đứa bé ngoan, cháu cũng không giận vì thể nắm bắt được tiền đồ của cháu, những người đó đang ước cháu không thể sống tốt đó, cho nên mới cố ý kích thích cháu!”

Mày Đỗ Hiểu Hồng nhăn lại, “Chị Lý chị có ý gì, này là do nó tự nói…”

“Đỗ Hiểu Hồng!” Bộ dạng Tô Văn Sơn như vừa mới bừng tỉnh, cả giận nói, “Bà quay về phòng cho tôi, chút nữa lại tính sổ với bà!”

Đỗ Hiểu Hồng sửng sốt một chút, nhìn ra sự nghiêm túc của Tô Văn Sơn, bà ta cũng không dám quá mức, nhưng cũng không rời đi.

Lý Mai Hoa cũng không thèm để ý tới Đỗ Hiểu Hồng, nói với Tô Văn Sơn, “Bây giờ Tô Nhuyễn chỉ học lại một năm, con gái sau khi học đại học xong không thể tốt hơn so với chuyện gả chồng đổi lễ?”

“Rốt cuộc là em sẽ không tính sổ, hay thật sự vẫn muốn mang trên lưng một cái vấn đề tác phong?”

Nghe được Lý Mai Hoa nói về vấn đề tác phong, Tô Văn Sơn lập tức bất đắc dĩ nói, “Chị Lý, chị yên tâm đi, trước đó em không hiểu rõ tình hình lắm, cứ nghĩ là Nhuyễn Nhuyễn không muốn học lại, bây giờ đã biết, em khẳng định phải xen vào.”

Lý Mai Hoa cũng không phải dễ lừa gạt như vậy, Đỗ Hiểu Hồng có thể chơi xấu, Tô Văn Sơn cũng chưa chắc không thuận nước đẩy thuần, lúc này giả bộ vô tội chỉ là để chừa mặt mũi.

“Đây chính là tự em nói, chị nghe nói em sắp lên chức phó phòng, một phó phòng, có đứa con gái có thành tích ưu tú như vậy, lại phải bắt tới đổi lễ hỏi, em làm sao có thể khiến cho cấp trên nâng em lên?”

“Dù sao lão Quách nhà của chị khẳng định sẽ càng không.”

Tô Văn Sơn lập tức làm ra bộ dạng bị oan uổng, thở ra thật dài, lại rút từ trong bóp tiền ra 200 tệ, tính cả 300 trăm tệ lúc nãy đưa cho Tô Nhuyễn nữa, “Được trước, lúc trước là do cha thật sự không biết, bây giờ đã biết chuyện rồi cũng sẽ không mặc kệ con nữa, có dì Lý của con ở chỗ này làm chứng, giám sát cha, được không?”

Đỗ Hiểu Hồng thấy tiền tăng đến 500 tệ rồi, sắc mặt có chút khó coi.

Tô Nhuyễn thấy thế làm bộ không cần, lại bị Tô Văn Sơn gắt gao đè lại, kiên định nói, “Đừng bướng bỉnh, đây là cha cho con, ai cũng không nói được.” Nói lại rút ra thêm một tờ một trăm, đưa cho cô, cũng quay đầu lại hung hăng liếc mắt trừng Đỗ Hiểu Hồng một cái, rất có dáng nếu bà ta lại xị mặt ra thì lại dùng hành động khác cảnh cáo.

Lý Mai Hoa cũng nói, “Mau cầm, số tiền này lẽ ra là do cha mẹ phải đưa.”

Sau đó nhìn về phái Đỗ Hiểu Hồng nói, “Cô là mẹ kế, ai cũng nói cô cái gì, nhưng mà lúc cô gả cho cục trưởng Tô, hẳn phải biết đứa con gái này đi?”

“Nếu cô không thể đón nhận được thì lúc ấy đừng gả, đã gả vào rồi, thì phải đón nhận được, Điềm Điềm là con gái của cục trưởng Tô, Tô Nhuyễn cũng như vậy, sao? Cô không muốn để cha ruột quản con gái mình?”

“Một người ngay cả con gái ruột mình cũng mặt kệ, ai sẽ yên tâm để ông ấy đi giáo dục con người khác.”

Trong lòng Đỗ Hiểu Hồng nhảy dựng, chuyện liên quan đến tiền đồ của Tô Văn Sơn, bà ta không dám nói cái gì nữa.

Lý Mai Hoa tiếp tục nói, “Nghe nói mẹ ruột của Tô Nhuyễn điều kiện không tồi, nếu đã mua váy cho vậy thì tiền nuôi nấng hẳn cũng có đi?”

Đỗ Hiểu Hồng đã quyết định nén giận bỗng nhiên sắc nhọn nói, “Tiền nuôi nấng ở đâu? Cô ta có gửi tiền nuôi nấng khi nào chứ?”

Ngay sau đó Tô Văn Sơn cũng thở dài, “Có tiền nuôi nấng đâu chứ, huống hồ Nhuyễn Nhuyễn đã qua mười tám tuổi, bên kia cũng không có nghĩa vụ gửi qua nữa.”

Tô Nhuyễn nheo đôi mắt lại, lập tức cô hiểu hết sự việc trước mắt, Lý Nhược Lan không có khả năng không gửi tiền nuôi nấng.

Nhưng mà từ trước đến nay cô đều chưa nhận được, hai người này kích động như vậy, chuyện tiền nuôi nấng, sợ là bị giở mấy trò mèo rồi.

Chương kế tiếp