Vợ Trước Bị Đoạt Khí Vận Trọng Sinh

Chương 12
Lúc sau trên bàn cơm lão thái thái vẫn nhắc lại chuyện đó, Tô Nhuyễn đều không muốn nói tiếp, nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng, nói thẳng, “Cháu sẽ đi lên thành phố một chuyến, chắc khoảng ba bốn ngày sau cháu mới trở về.”

Lão thái thái sửng sốt một chút, “Cháu đi thành phố làm cái gì?”

“Mua tài liệu ôn tập ạ. Cháu chuẩn bị học lại để thi lên đại học.”

Lão thái thái buột miệng thốt ra, “Cháu không định lấy chồng sao?”

“Không gả,” Tô Nhuyễn nói, “Ai thích gả thì tự đi mà gả, ba cháu nói rồi, dù ông có đập nồi bán sắt cũng muốn cho cháu vào đại học.”

Tô lão thái thái nhíu mày, hiển nhiên lời nói của bà cùng với con trai có điểm bất đồng.

Nếu như trước kia Tô Nhuyễn nguyện ý học lại để thi đại học thì khẳng định là bà cụ sẽ cảm thấy rất cao hứng. Nhưng hôm nay khi biết được tin cháu gái bà cùng con trai lớn vừa mới lên chức của Lộc gia liên hôn, lão thái thái liền có chút rối rắm.

“Dù sao cháu học đại học xong thì cũng phải đi tìm việc làm, hiện tại có thể trực tiếp tìm luôn một công việc để làm không tốt hơn sao. Bây giờ cháu bắt đầu ôn thi học lại, rồi vào đại học, thì cũng mất từ năm đến sáu năm. Nếu bây giờ cháu đi làm thì chẳng phải năm hay sáu năm sau là kiếm được rất nhiều tiền sao.”

“Là con gái vẫn nên tìm được người tốt rồi gả cho người ta mới là quan trọng nhất, nhưng tốt nhất đừng học mẹ của cháu, đọc nhiều sách như vậy, mà chỗ nào cũng phóng đãng trêu hoa ghẹo nguyệt…”

Tô Nhuyễn nhàn nhạt nói, “Không phải bà từng nói mẹ cháu là người tốt sao?”

Lão thái thái bị cô làm cho nghẹn họng, “Cháu cái đứa nhỏ này, gần đây sao nhìn cháu giống như ăn phải thuốc súng vậy.” Sau đó mới hờn giận đáp lại, “Người như cô ta mà bảo là tốt sao? Cháu cũng muốn học theo cô ta đi theo tiếng gọi của sự tự do ư? Nhà họ Tô chúng ta không chấp nhận được thể loại người như vậy đâu.”

Tô Nhuyễn cười trào phúng, “Vậy thì bà mau giáo dục lại Tô Thanh Thanh cho thật tốt đi ạ.”

Tô lão thái thái lại lần nữa bị cô làm nghẹn họng, Tô Thanh Thanh làm ra những hành động đó, nếu đây không phải cháu chắt trong nhà, thì Tô lão thái thái cũng sẽ mắng chửi rồi phun cho bãi nước bọt vào mặt.

Cuối cùng lão thái thái đành bất đắc dĩ thở dài, chạy vào trong phòng mở rương gỗ lấy ra một cái khăn tay, bà tháo khăn ra thì để lộ ra một xấp tiền mặt.

Bà lấy hai tờ mười đồng tiền ra đưa cho Tô Nhuyễn, “Khi tới nhà cô của cháu thì nhớ mua chút trái cây, phải biết lễ nghĩa, đừng đến tay không, biết chưa?”

Con gái út của Tô lão thái thái là Tô Minh Nguyệt được gả tới thành phố, người của Tô gia giống nhau ở chỗ chỉ cần đi đâu lên thành phố là sẽ ở nhà của Tô Minh Nguyệt.

“Thím hai của cháu cùng Thanh Thanh chắc cũng ở bên đó, nếu bọn họ đi khám bệnh ở bệnh viện thì cháu cũng đi theo xem sao.”

Bà cũng không muốn lại kích thích Tô Nhuyễn nữa, chỉ nói, “Đúng lúc cháu cũng thử quan sát xem hai người đó đang giở trò quỷ gì, đừng giống như lần trước, suy nghĩ ra những hành động quỷ quái lại làm hại đến cháu. Trước tiên, biết bọn họ định làm cái trò quỷ gì, sau đó lại cùng ba của cháu nghĩ ra biện pháp né tránh.”

Tô Nhuyễn không tỏ ý kiến, lão thái thái vẫn là đem tiền đưa cho cô, “Tuy nhà chúng ta nghèo nhưng tiền đi đường phải mang dư dả một chút, cầm lấy đi. Mặc dù cháu không có suy nghĩ gả tới Lộc gia, nhưng mà khi còn nhỏ các cháu cũng từng chơi với nhau, cũng là người cùng thôn, về tình về lý thì cháu cũng nên đi bệnh viện nhìn xem tình trạng của Lộc Minh Sâm như thế nào rồi.”

Nói đến cùng, vẫn là khuyên cô đi đến Lộc gia.

Tô Nhuyễn thầm nghĩ, chờ cô thật sự đi tìm Lộc Minh Sâm, người muốn khóc sẽ chính là bọn họ.

Không có đường cao tốc cùng tàu cao tốc thì đi xa đúng là việc làm hành xác bản thân.

Tô Nhuyễn ngồi xe khách từ đường quốc lộ, một đường này xóc nảy đến khi tới thành phố Đông Lâm đã qua buổi chiều một chút.

Sau đi xuống xe cô đi WC trước, cô thay sang cái áo tơ vàng mặc chung với váy nhung đỏ đi kèm với giày da. Đem đầu tóc tán loạn vì ngủ trên xe sửa sang lại cho gọn gàng rồi đi ra ngoài.

Tuy rằng hôm nay không chắc có thể gặp được mẹ, nhưng Tô Nhuyễn vẫn hy vọng khi nhìn thấy đối phương thì bản thân mình luôn ở trong trạng thái tốt nhất.

Đúng vậy, cô không có đi tìm Hồ Thẩm Nhi, cũng không có gọi điện thoại cho mẹ của cô.

Tuy rằng đời trước cha kế và em trai cùng cha khác mẹ này đối xử với cô không tồi, nhưng lúc ấy cô đã là người bệnh nan y sắp chết. Hơn nữa, cũng coi như đã đạt được công thành danh toại rồi, ít nhất cũng không có tranh chấp gì về chuyện tiền nong, tự nhiên tất cả mọi chuyện đều rất tốt.

Hiện giờ cô lại là kẻ nghèo hèn, mà nói tới hiện giờ cái gọi là điều kiện tốt cũng chỉ là danh phận người của huyện Khai Vân mà thôi. Ở thành phố này mẹ cô với cha dượng cũng chỉ là vợ chồng công nhân viên chức bình thường, huống chi ở phía sau cô còn liên quan tới Tô gia. Nhìn cách người của Tô gia đối xử với Lý Nhược Lan có bao nhiêu chán ghét, chỉ cần đụng vào chính là chọc tới một mớ phiền toái. Cô cũng không muốn phá hoại sinh hoạt bình thường của mẹ cô cùng với gia đình mới.

Cho nên kế hoạch của Tô Nhuyễn là một mình gặp mặt Lý Nhược Lan rồi đem chuyện của Tô Văn Sơn nói rõ ràng. Tạm thời giữ mối quan hệ như vậy là đủ rồi.

Tô Nhuyễn bị dòng người đang chen chúc kéo nhau đi lên xe buýt, lại một lần khắc sâu trong nhận thức của cô là cô đã quay trở về thời gian hai mươi năm trước.

Ngày sau đã rất khó nhìn thấy kiểu mọi người ồn ào chen lấn nhau leo lên xe buýt, nhìn thấy cảnh này thật sự có chút thân thiết.

Lại không nghĩ rằng điều càng thân thiết hơn nữa rất nhanh liền tới rồi.

Số người lên xe buýt dần dần tăng nhiều, người bán vé cao giọng nhắc nhở, “Trạm tiếp theo là ga tàu hỏa, người lên xe rất nhiều, mong hành khách trông giữ tư trang và hành lý của mình cẩn thận!”

“Xin nhắc lại, nhất định các hành khách phải quản tốt tư trang cùng hành lý của bản thân!”

Đây chính là nhắc nhở mấy vị đại ca ăn trộm, ở thời đại này không có hệ thống tên thật cùng camera theo dõi, ga tàu hỏa cùng bến xe là nơi mà ăn trộm, cướp bóc cùng bọn buôn người lui tới nhiều nhất.

Tô Nhuyễn cũng cẩn thận đem balo di chuyển đến trước ngực ôm chặt.

Chờ xe buýt dừng lại ở ga tàu hỏa, một đám người xách bao lớn bao nhỏ vây quanh đi lên, Tô Nhuyễn tận mắt nhìn thấy đã có người bị chen lấn đến hai chân không chạm đất bị đẩy sang đây.

Bị dẫm chân, bị xô đẩy. Lập tức liền có người hùng hùng hổ hổ gào lên.

Có hai người phụ nữ trung niên tính tình hung dữ cùng hai thanh niên đều bắt đầu động thủ xô đẩy, ảnh hưởng không ít tới mọi người đứng xung quanh.

Bọn họ hướng về phía Tô Nhuyễn đang đứng một chút, những câu chửi thô tục liên tiếp văng ra cùng với nước miếng, khiến cho hành khách đứng bên cạnh đều cảm thấy khó chịu và phiền tới nỗi không chịu được.

Xung quanh lập tức có người đứng ra khuyên giải, trong đó một cô gái đanh đá không phân rõ đen trắng đã trực tiếp đem khuyên can đều lôi kéo tiến vào, kết quả lại biến thành đánh hội đồng.

Người bán vé liên tiếp cao giọng nhắc nhở, “Mọi người hãy bình tĩnh lại đi, mau trông coi tư trang của bản thân mình cho thật cẩn thận!”

Nhưng mà mấy người này bị đánh cho nổi máu nóng trong người lên, căn bản là nghe không vào.

Tô Nhuyễn lập tức nhìn đến một bàn tay đang mò mẫm tới cái túi màu đen, mà chủ nhân của túi đen đó hoàn toàn bị náo nhiệt hấp dẫn sự chú ý.

Cô lập tức hiểu hóa ra đây chỉ là màn kịch bọn chúng dàn dựng để ăn cắp đồ của mọi người.

Tô Nhuyễn không có trực tiếp lên tiếng, thời buổi này nhóm gây án ăn trộm rất kiêu ngạo, nếu bị bọn chúng theo dõi thì thật là phải ngàn ngày đề phòng cướp, đây cũng do người bán hàng chỉ cao giọng nhắc nhở mọi người chú ý, chứ không trực tiếp nói ra nguyên nhân.

Mắt thấy đối phương sắp moi được tiền ra khỏi túi, Tô Nhuyễn đang định làm bộ đứng không vững xong đâm qua người đó, kết quả xe buýt bỗng nhiên xóc nảy một cái. Tô Nhuyễn không đụng vào phía trước, mà lại ngã ra đằng sau, trực tiếp ngã vào một lòng ngực cứng rắn.

Chủ nhân của bộ ngực cứng rắn đó không chỉ chống đỡ được cô, còn vươn cánh tay dài ra chuẩn xác nắm được cánh tay của tên trộm ngăn lại hành động ăn trộm đó.

Tên trộm đau đớn kêu lên một tiếng sau đó, lập tức kiêu ngạo quay đầu lại mắng, “Ai con mẹ nó nhiều quản…A!!!! ——”

Tiếng kêu thảm thiết cao vút vang lên, làm cho tình hình đang như nước sôi lửa bỏng, rồi tiếng người đánh nhau chửi nhau ầm ĩ bỗng nhiên an ổn xuống dưới.

Mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Nhuyễn đang đứng, tất cả đều đứng hình lại, một đám trừng mắt nhắm chặt miệng chăm chú nhìn đằng sau cô.

Làm cho Tô Nhuyễn cũng nhịn không được tò mò quay đầu lại nhìn, đối phương rất cao, Tô Nhuyễn bởi vì dựa gần, chỉ có thể nhìn đến đường cong dưới hàm của người đó, chỉ mới xem cái này cô cảm thấy đây chắc hẳn là một anh chàng soái ca a.

Cô lại lùi về phía sau để nhìn thì mới hiểu được mọi người bị dọa vì điều gì..

Thanh niên cao lớn mặc một bộ hoodie màu xám nhạt, tóc cạo kiểu quân đội, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút sự vô lại, nếu nhìn một bên má phải thật ra cực kỳ soái khí, chỉ là má trái lại có sự hiện diện của một cái băng gạt, loáng thoáng còn có vết máu chảy ra.

Anh ta giống như không có việc gì mà túm lấy tên ăn trộm, mặt mày thần thái cũng không hung ác, ngược lại lộ ra chút lạnh nhạt, nhưng mà lại làm cho người ta có cảm giác nguy hiểm, thật sự không giống với người thích làm chuyện tốt mà giống người làm chuyện xấu hơn.

Sự tình phát sinh tiếp theo giống như đang xác thực những gì cô suy nghĩ.

Anh liếc đôi mắt nhìn lướt qua đám người, giống như là diều hâu đang lựa chọn con mồi, những người bị ánh mắt của anh nhìn đến bỗng dưng căng cứng sống lưng lại.

Thấy mọi người đều an phận không dám động nữa, anh mới cúi đầu nhìn về cánh tay của tên ăn trộm đang đứng, mở miệng nói, “Tao mẹ nó như thế nào?”

Thanh âm du dương như đàn cello, trong sáng còn mang theo chút từ tính, giọng điệu giống như đang hỏi “Mày muốn đi đâu?”, tên ăn trộm trong tay anh bỗng kêu lên một tiếng thảm thiết, chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống, đỡ cánh tay thê thảm rêи ɾỉ từng câu, “Gãy tay, gãy tay mất!”

“Người anh em à xin tha mạng, cầu xin tha mạng! Tôi cũng không dám nữa đâu!”

Thanh niên buông tay của gã ra, trực tiếp nói với tài xế, “Đi đồn công an.”

Tài xế sửng sốt một chút, các hành khách cũng thực ngoài ý muốn, trên mặt mấy người này viết rõ ràng “Chẳng lẽ đây không phải là đen ăn đen sao?”

Thanh niên quay đầu lại nhìn mắt tài xế, tài xế vội vàng quay đầu đi.

Trong đám người tức khắc xôn xao lên, chính là đám ăn trộm đang phản ứng lại, thấy tình thế vượt qua ngoài ý muốn nên bọn chúng sốt ruột.

Bọn họ hiển nhiên là có cách dự phòng, cơ hồ có ba tên hướng đến bên phía cửa sổ, đang chuẩn bị mở cửa nhảy ra ngoài trốn đi.

Tuy nhìn tổng thể của Tô Nhuyễn gầy nhưng lại rắn chắc, khi tên ăn trộm xông tới, cô theo bản năng trực tiếp nhấc chân đạp trên bụng đối phương đem người đạp trở về.

Tên ăn trộm phản ứng nhìn lại đây, trừng mắt nhìn Tô Nhuyễn như muốn ăn thịt người, lập tức móc ra một con dao gọt hoa quả, “Con nhóc xấu xí, lại xen vào việc của người khác…”

Người chung quanh còn không kịp la lên một tiếng sợ hãi, thì có một cái nạng từ sau lưng Tô Nhuyễn vươn tới, trực tiếp đập mạnh vào sau lưng tên ăn trộm, làm cho gã trợn trắng mắt, trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất.

Ở trong đám người đang la hét, thì có một người đàn ông cánh tay xăm trổ rồng phượng móc ra một cây đao cả giận nói, “Con mẹ nó, một tên tàn phế còn thích lo chuyện bao đồng.”

Tô Nhuyễn vội vàng tránh ra chỗ khác mới chú ý tới người thanh niên này hai tay đang còn đang chống nạng. Bởi vì khí thế của anh quá lớn, khi nhìn vào hai cái nạng còn nghĩ đây là vật trang trí bên cạnh mà thôi. Làm cho người ta hoàn toàn không có biện pháp đem anh cùng hai chữ tàn tật có liên quan tới nhau.

Các hành khách nhìn đến người đàn ông đang la hét lập tức tản ra chỗ khác, người đàn ông cầm con dao trực tiếp bổ nhào tới chỗ người thanh niên đang đứng.

Khi Tô Nhuyễn thấy anh chạy qua, vẫn như cũ nhanh nhảu duỗi chân đạp vào đầu gối của người đàn ông đó một cái, người đàn ông xăm trổ không nghĩ tới một cô gái nhỏ như Tô Nhuyễn còn dám ra tay nữa, nhất thời không thể nói được điều gì, lảo đảo một chút trực tiếp quỳ gối trước mặt người thanh niên.

Thanh niên nhướng mày, cười khẽ, “Không cần ông phải khách khí như vậy đâu…”

Miệng thì nói như thế, nhưng lại ra tay không lưu tình một chút nào, hướng tới trên lưng của gã nện xuống một gậy thật mạnh. Người đàn ông xăm trổ cũng bước vào vết xe đổ của tên trước đó, trực tiếp nằm rạp xuống sàn xe.

Người thanh niên vẫn luôn dùng nạng ngăn chặn trên bả vai của tên xăm mình, nhìn về phía các hành khách đang ngây ra như phỗng nói, “Mọi người đều chặn lại cửa sổ đi.”

Sau đó nhìn tới hai tên ăn trộm còn sót lại trong đám người ôn hòa nói, “Khuyên các người tốt nhất thu lại mấy con dao cất đi, trộm đồ vật bị phán tội không có bao lâu, nhưng đả thương người khác thì ba năm ngồi tù là ít nhất, còn phải bồi thường tiền thuốc men cùng bồi thường thiệt hại tinh thần, số tiền tính ra cũng không ít.”

Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng nhóm ăn trộm lại sợ tới mức không dám gây ra những hành động gì khác, luôn cho đối phương cảm giác một lời không hợp liền diệt khẩu.

Các hành khách khác cũng an tĩnh như gà, trong lúc nhất thời trên xe bao trùm sự im lặng đến dọa người, chỉ nghe được tiếng động cơ của phương tiện giao thông công cộng gầm rú. Tô Nhuyễn cảm thấy vị trước mắt cô không giống như là bắt ăn trộm, ngược lại giống như là đi bắt cóc con tin hơn.

Mà trước mặt thanh niên này chính là tên cầm đầu của nhóm trộm cắp đó.

Đồn công an cũng không xa, khi cảnh sát đi lên kiểm tra, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.

Nhóm ăn trộm ngay từ đầu muốn ôm người chạy trốn trên cơ bản đều bại lộ hết, sau lại bị người thanh niên chỉ ra thêm nữa, “Còn hai tên đang đứng đằng kia nữa.”

Chính là hai người phụ nữ vừa lên xe đã gây gổ đánh nhau.

Sau khi cảnh sát tra hỏi những câu hỏi đơn giản thì tài xế cùng người bán vé sau xe cuối cùng lại lần nữa khởi động lên đường.

Tô Nhuyễn chú ý tới người thanh niên bên cạnh lảo đảo một chút, hai tay chống nạng nổi đầy gân xanh, hai chân giống như sử dụng quá sức không còn biện pháp chống đỡ được nữa..

Bởi vì vừa mới có người xuống xe, Tô Nhuyễn giành được một chỗ ngồi, cô do dự một chút nói, “Đồng chí này, anh ngồi xuống đây đi.”

Thanh niên cũng sửng sốt một chút, nói, “Không cần.”

Tô Nhuyễn biết anh cũng không muốn bị người khác xem mình là kẻ yếu đuối, nhưng mà yếu đuối hay không là một chuyện, hai chân của anh không tiện, được mọi người ưu ái lại là một chuyện khác. Cô cũng không nói nhiều, chỉ cười nói, “Tôi chuẩn bị xuống xe rồi, anh ngồi đi.”

Nói xong cô quay người hướng về phía cửa sau của xe buýt mà đứng, dù sao cô cũng đã nhường rồi, có ngồi hay không đó chính là sự lựa chọn của người ta, không liên quan tới cô.

Cũng may các hành khách cũng ý thức được chân của anh không tiện, lập tức sôi nổi mở miệng khuyên bảo, sau đó theo bản năng tránh xa.

Khi Tô Nhuyễn quay đầu lại nhìn đã thấy người thanh niên ấy đã ngồi xuống, còn hướng về phía cô khẽ cười một chút.

Tô Nhuyễn mới phát hiện anh có vẻ ngoài thật đẹp, hơn nữa…Nhìn lại cảm thấy có chút quen thuộc.

Nhưng mà cái suy nghĩ này cũng chỉ là chợt lóe rồi biến mất, cũng chỉ là người lạ gặp thoáng qua có chút đẹp trai mà thôi. Không đáng để cô đặt ở trong lòng.

Chương kế tiếp