Vợ Trước Bị Đoạt Khí Vận Trọng Sinh

Chương 14
Mười đồng để thuê được một khách sạn nhỏ diện tích không lớn, tổng cộng cũng chỉ có bảy đến 8 mét vuông, một chiếc giường và một cái bàn cũng đã đặt kín chỗ.

Tô Nhuyễn lấy mấy vật dụng vừa mua về ra sửa sang lại, chuẩn bị làm khuyên tai.

Vì để có thể tiết kiệm được nhiều nhất, đẩy nhanh tiến độ làm, Tô Nhuyễn trực tiếp chọn lựa khuyên tai không cần hàn và cắt phức tạp.

Chỉ cần dùng một cái kìm là được, còn lại là dựa vào sự đa dạng.

Về phương diện này Tô Nhuyễn vô cùng tự tin, ngược lại với vàng ngọc đầy rẫy ở ngoài đường, vòng bạc, trân châu hoặc là các kiểu hoa tai đính viên đá quý nhỏ, bông tai xỏ lỗ đa dạng hơn nhiều.

Mặc dù là những mẫu mã đơn giản, nhưng ở thời đại này cũng cảm thấy mới mẻ độc đáo.

Uốn cong mấy cọng dây đồng được mạ vàng hoặc mạ bạc đã thành một đôi hoa tai đơn giản, sau đó đem mấy loại hạt châu nhựa xâu thành các mẫu như: hoa mai, móng vuốt mèo, cỏ bốn lá, ...cuối cùng là đặt mấy cái hình thù đó ở dưới hoa tai là được rồi.

Những đồ dư lại của mấy cái lắc tay vòng cổ đó sau khi bị tháo ra cũng không bị lãng phí, dây thừng thì có thể cắt ra từng đoạn để tạo thành tua rua, mặt trang sức để dùng để trang trí.

Ngồi làm hơn nửa đêm, và còn làm cả sáng ngày hôm sau, tổng cộng cô làm được hơn bốn mươi đôi, cùng với mấy cái dây cài tóc trong bao, hẳn có thể đủ bán một ngày.

Ba giờ chiều, Tô Nhuyễn cất dọn mấy cặp khuyên tai, đi đến nhà sách Tân Hoa mua sách vở ôn tập.

Cô nói muốn học lại để vào đại học cũng không phải vì đùa giỡn với Tô Văn Sơn.

Đời trước bởi vì Đỗ Hiểu Hồng kích tướng nên cô ngây ngốc giận dỗi không chịu vào đại học.

Tuy rằng cô vẫn luôn dặn dò bản thân mình là không có gì hối hận, những thứ học được trong xã hội cũng không ít hơn so với kiến thức đại học, sinh viên nghiên cứu cũng không phải luôn lợi hại hơn cô, nhưng thật ra sâu trong nội tâm vẫn luôn mang cảm giác tiếc nuối.

Mỗi khi nghe bạn bè hoặc cấp dưới nhắc đến cuộc sống ở đại học, những người bạn từ bốn phương đến, những hoạt động câu lạc bộ phong phú, đa dạng, những kiến thức mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ biết qua, những người đức cao vọng trọng trong các lĩnh vực khác nhau…

Đó là một giai đoạn sạch sẽ thuần túy nhất của cuộc đời, thời gian của một cuộc hành trình tươi đẹp, cô vốn dĩ có thể có được.

Khó được cuộc đời cho thêm một lần nữa, cô muốn đền bù lại sự tiếc nuối này.

Khi chọn sách cô cảm thấy hình như có người đang nhìn cô, tuy rằng bởi vì vẻ đẹp của mình, từ nhỏ đến lớn cô đã có thói quen bị người khác nhìn chăm chú, nhưng bởi vì chuyện gặp phải trước đó trên xe buýt, Tô Nhuyễn vẫn không tự giác có vài phần cảnh giác, mua sách xong nhanh chóng chạy đi.

Cách đó không xa sau kệ sách, một người thanh niên với gương mặt trẻ trung mặc quân trang nhẹ nhàng thở ra nói, “Má ơi, nữ đồng chí này đúng là hạt giống tốt của đội trinh sát, thế nhưng có thể phát hiện ra em.”

Lộc Minh Sâm vẫn chống nạng dưới nách như cũ, ngẩng đầu mắt nhìn vào bóng dáng mảnh khảnh kia, không chút để ý nói, “Sao không nói là do cậu huấn luyện chưa đủ? Ngày mai cậu có thể quay về, tôi sẽ cùng người chỉ đạo sắp xếp thêm một kế hoạch huấn luyện cho các cậu.”

“Lão đại! Em vừa mới ra được, anh không thể đối xử với em như vậy!” Anh ta quay đầu nhìn về phía mà Tô Nhuyễn vừa mới rời đi, “Em còn chưa trải nghiệm được một cuộc gặp gỡ mỹ lệ tình cờ.”

“Em gái em mấy ngày trước vừa bói cho em một quẻ, nói gần đây em có vận đào hoa, lão đại, cái nữ đồng chí lúc nãy anh có thấy không, thật sự vô cùng xinh đẹp!”

“Em cảm thấy cô ấy chính là vận đào hoa của em.”

Lộc Minh Sâm quét mắt từ trên xuống dưới nhìn hắn rồi lười nhác nói, “Xác định cậu không phải là đào hoa kiếp của người ta chứ?”

Bùi Trí Minh:.....

Lộc Minh Sâm trực tiếp chọn mấy quyển sách quăng vào trong lòng ngực cậu ta, “Đi thôi.”

Bùi Trí Minh tức giận nói, “Lão đại, lần này em đến chính là để giải cứu anh, anh còn đối xử nhẫn tâm với em như vậy thì nhất định sẽ hối hận.”

Lộc Minh Sâm không thèm để ý đến cậu ta, Bùi Trí Minh nhìn xuống đồng hồ trên tay, “Nên quay về bệnh viện Phục Kiến, không biết lão gia tử nhà anh và chú có mang cái cô Tô Thanh Thanh kia đến quấy rối anh hay không.”

Cậu ta cười hắc hắc một tiếng, nhướng mày hỏi, “Lão đại, xác định không cần em trợ giúp sao?”

Lộc Minh Sâm nghe vậy rốt cuộc cũng dừng bước chân lại nhìn cậu ta.

Bùi Trí Minh lấy ba bức ảnh trong lòng ngực ra, “Đây là chị dâu mà chính ủy Vương đã chọn cho anh, có bác sĩ, sinh viên, hoa khôi của đoàn văn công, ai cũng có thể khiến cho Tô Thanh Thanh người được ông nội của anh chọn xấu hổ, biết khó mà lui, sao, chọn một người?”

Mặt Lộc Minh Sâm không có biểu cảm dùng cây nạng đẩy cậu ta rồi, rồi tiếp tục đi về phía trước.

“Lão đại, cầu anh, chọn một người, nếu anh không chọn, chính ủy Vương sẽ đích thân đuổi đến đây.” Bùi Trí Minh đuổi theo anh trong chốc lát, nhắc nhở nói, “Ai, lão đại, bệnh viện không phải ở bên này!”

Lộc Minh Sâm không dao động, hiển nhiên là tính không quay về bệnh viện.

“Lão đại, anh cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là biện pháp.” Bùi Trí Minh nói, “Em thấy chính ủy Vương lần này quyết tâm phải tìm cho anh một đối tượng để kết hôn đó.”

“Thật không hiểu anh, mấy cô gái đáng yêu như vậy, đáng tiếc chính ủy Vương không cho em chọn, bằng không một người em cũng không chừa lại cho ông ấy!”

Lộc Minh Sâm không nhịn được duỗi tay đánh ở trên cái ót hắn một cái.

Bùi Trí Minh cũng không thèm để ý, chỉ đem ảnh quơ quơ trước mặt ở Lộc Minh Sâm, “Lão đại, anh có thể chọn một người, không chỉ không cần nghe thanh âm ma quái của chính ủy Vương nữa, mà còn có thể thoát khoát sự dây dưa của ông nội và chú anh.”

Nói đến đây, cậu ta thở dài nói, “Em nói chứ, lão đại như anh rốt cuộc có phải là thân sinh của Lộc gia hay không? Lúc trước em bị gãy xương, mẹ em khóc sắp mù mắt.”

“Nhà anh, bác sĩ mới nói chân anh có khả năng bị phế, bọn họ lập tức không thèm nghiêm túc xem bệnh của anh một chút, chuyện thứ nhất làm đó là nhanh chóng tìm cho anh một người vợ rồi đuổi anh ra.”

Cậu ta căm giận nói, em nghe chính ông nội em nói, “Bọn họ có thể có ngày hôm nay đều là nhờ có cha và mẹ anh, còn chưa nói chuyện tri ân báo đáp, thế nhưng còn tính kế tiền trợ cấp và tiền thăm hỏi của anh…”

Bùi Trí Minh không nhịn được nhắc mãi, “Nói đi nói lại, cái cô Tô Thanh Thanh kia tuy rằng là người nhà quê, nhưng cũng rất trọng tình trọng nghĩa, Lộc gia đã nói anh có khả năng phải liệt cả đời, thế nhưng cũng không lung lay được cô ta.”

“Hộ sĩ Mễ trước khi anh bị thương còn nói sống là người của anh, chết là quỷ của anh, dùng cả sinh mệnh để yêu anh, kết quả vừa nghe thấy anh bị liệt lập tức dừng lại, Tô Thanh Thanh cũng chưa gặp qua anh, vì để bảo vệ chị họ của mình, mà đã hi sinh bản thân.”

Cậu ta quan sát kỹ biểu cảm của Lộc Minh Sâm, “Nếu không chúng ta điều tra cô ta chút? Nếu là người thật không sai, thì cô ta cũng được?”

“Như thế thì lấy chút sinh lễ của Lộc gia, cũng hoàn toàn nhiệm vụ chính ủy Vương công đạo, thuận tiện khiến cho hộ sĩ Mễ tức chết, khiến cho cái cô Tên Nhuyễn gì đó hối hận.” Bùi Trí Minh lòng dạ hẹp hòi nói, “Một phát trúng bốn, năm đích, có lợi vô cùng.”

Hiển nhiên Lộc Minh Sâm biết nên đối phó với Bùi Trí Minh như thế nào, trực tiếp quẹo vào một cái hẻm nhỏ náo nhiệt.

Quả nhiên lực chú ý của Bùi Trí Minh bị dời đi, hai mắt tỏa sáng long lanh nhìn mấy nữ sinh xinh đẹp còn thanh xuân khắp đường, “Trường đại học gần đây đúng là tốt thật, ngay cả khí chất của mấy nữ đồng chí cũng không giống nhau.”

Nhìn mấy học sinh nữ tụ tập trong tiệm quần áo, cậu ta ngo ngoe rục rịch nói, “Hơn nữa, em gái của em bảo em mua quà mang về, mua quần áo đúng là lựa chọn không tồi.”

Lộc Minh Sâm không biết nghĩ đến cái gì, kéo kéo khóe miệng, khó được một lần nghiêm túc nói, “Kiến nghị thay đổi địa điểm khác.”

Bùi Trí Minh dường như cũng nhớ đến cái gì, đau đầu nói, “Mấy đồ vật mà con gái thích thật đúng là khiến người ta không thể hiểu được, kỳ kỳ lạ lạ, bản thân nó mua một chiếc áo sơ mi trắng, em nhìn thấy giống cái của em y đúc, em đưa cho nó một chiếc áo cá tính, còn mắng em máu chó phun đầy đầu, mẹ em cười thiếu chút nữa ngất đi, em và cha đến cuối cùng cũng không hiểu mẹ rốt cuộc là đang cười cái gì.”

Vừa lúc đi đến một cửa tiệm châu báu, cậu ta lập tức nhìn vào bên trong, ghét bỏ nói, “Mấy thứ này quá đắt, mà nha đầu kia hình như có không ít, vàng đổi bạc, bạc đổi trân châu, mặt thì cũng chỉ là gương mặt đó, đổi đi đổi lại không giống nhau sao?”

Cậu ta nói, bỗng nhiên phát hiện người bên cạnh dừng bước chân lại, ánh mắt khó được hứng thú nhìn về phía nào đó, Bùi Trí Minh lập tức tò mò nhìn sang, tức khắc cả kinh nói, “Này không phải là nữ đồng chí vừa rồi ở hiệu sách sao?”

“Sao cô ấy lại bán hàng ở vỉa hè? Cô ấy không phải là học sinh sao?”

Người mà bọn họ nhìn thấy, đúng là Tô Nhuyễn.

Con phố này gần đại học Đông Lâm, dần dần phát triển thành một phố đi bộ náo nhiệt, Tô Nhuyễn mua sách xong liền trực tiếp tìm một chỗ thích hợp để bày hàng.

Lúc trước cô có mua một cái thảm nhung đen đặc biệt, một nửa để trưng bày mấy cặp hoa tai đã làm được, một nửa còn lại là hơn hai trăm cái cài tóc mà cô còn thừa.

Tiền một đôi hoa tai dựa trên hạt châu và chút trình độ công nghệ phức tạp, định giá năm đồng một đôi và cũng có một đôi tám đồng, tuy rằng hơi đắt, nhưng mà kiểu dáng lại mới mẻ độc đáo xinh đẹp, rồi lại không quý và đáng giá như trang sức chính hãng vậy.

Tô Nhuyễn khi còn trẻ rất thích mua mấy thứ này, có thể thường xuyên thay đổi, khi vứt đi cũng không đau lòng.

Giá cả của cài tóc so với giá ở huyện thành cao gấp đôi, mẫu cơ bản là sáu mươi xu một cái, thêm hoa văn là thêm chút tiền…

Đời trước cô cũng bán quần áo rất nhiều năm, lúc này mở bán càng thuận buồm xuôi gió.

Nhìn thấy mấy nhóm bạn học sinh đến, cô một bên nhiệt tình chào đón, một bên chỉ cho các cô gái xem những cách phối hợp khác nhau giữa các cài tóc và hoa tai.

Lo lắng các cô gái kiêng kị, cô lập tức làm mẫu ở trên đầu mình.

Bùi Trí Minh lập tức nhìn thấy cô cài một cái cài màu đỏ, cột mái tóc rối tung đen nhánh lên cao cao sau đầu, sau đó chọn một đôi hoa tai tương đối lớn có cảm giác khoa trương mang lên, đem nút thắt áo cao bồi trên người tháo ra, bên trong cột hai mảnh áo sơ mi ở bên dưới, bụng nhỏ trắng nõn như ẩn như hiện, có một loại cảm giác vô cùng soát và gợi cảm.

Chỉ chốc lát sau cô lại cười tủm tỉm giới thiệu gì đó với mấy học sinh nữ kia, sau đó lại thay đổi một cái cài tóc màu vàng nhạt, cột tóc đuôi ngựa thật dài lên cao trên đỉnh đầu, tháo chiếc hoa tai lớn kia để đổi thành một đôi hoa tai hình móng mèo, cuối cùng là cởi chiếc áo khoác cao bồi ở ngoài ra, áo sơ mi cột ở trong cũng được gỡ ra sửa sang lại, tức khắc thành phong cách đáng yêu nghịch ngợm, cố tình thả xuống ít tóc mai nghịch ngợm dường như đang cào loạn ở trong lòng người khác.

Những cô gái đó đoán chừng cũng bị những cách hóa trang của cô hấp dẫn, lập tức hết người này đến người khác bảo cô làm thêm một kiểu nữa, cô chọn chọn mấy món đồ ở trên sạp, thay một cái cài tóc màu xanh lam và hoa tai kiểu dáng hoa mai, chỉnh tóc thành kiểu búi thấp, vuốt ra hai sợi tóc rũ bên tai, tức khắc trở nên dịu dàng động lòng người.

Bùi Trí Minh lẩm bẩm nói, “Em sai rồi, không, là em gái em sai rồi, rõ ràng những kiểu dáng khác nhau đúng thật là không phải cùng một kiểu!”

Cậu ta nói, tinh thần bỗng phấn chấn lên, cúi đầu sửa sang quần áo trên người một chút lập tức muốn đi qua đó muốn, “Em gái em quả nhiên nói đúng, vận đào hoa cả em tới rồi, em nhất định phả mua quà cảm ơn nó.”

Nhưng mà cậu ta bước còn chưa được nửa bước đã không đi được nữa, quay đầu lại nhìn ngón tay thon dài níu lấy lưng quần của mình, cậu ta lấy lòng cười nói, “Lão đại anh đứng ở chỗ này chờ em một chút.” Cậu ta nhìn khối băng gạc lớn trên mặt anh, “Bộ dạng bây giờ này của anh, sẽ dọa đào hoa của em.”

Lộc Minh Sâm không buông tay, ngược lại còn níu lấy lưng quần cậu ta đi về phía bệnh viện, “Quay về.”

“Ai ai, lão đại, anh không thể đối xử với em như vậy! Đào hoa của em…”

Chân nạng dưới nách của Lộc Minh Sâm cũng không ảnh hưởng đến việc anh kéo Bùi Minh Trí đi, trong miệng lười nhác nói, “Cậu từ mười tám tuổi đã muốn gặp vận đào hoa mỗi ngày, nhưng mà đi qua cả một mảnh rừng hoa đào cũng không thể hái được một bông, nên đừng khiêu chiến với bông hoa đào độ khó lớn như vậy, ngoan.”

Bùi Trí Minh không cam lòng nhìn về hướng của Tô Nhuyễn vươn tay Nhĩ Khang, “Không để cho em thử thì làm sao biết được chứ đúng không?”

Chương kế tiếp