Vợ Trước Bị Đoạt Khí Vận Trọng Sinh

Chương 203
Tô Thanh Thanh hưng phấn về nhà, đẩy cửa liền thấy bà Hoắc ở trong phòng khách đang vô cùng tức giận.

Quả nhiên cô ta lại nghe mẹ chồng mình lôi kéo mấy bà hàng xóm chém gió.

Tô Thanh Thanh hít sâu một hơi nhịn xuống không nói chuyện, cô ta biết nói cũng vô dụng. Ngược lại sẽ khiến bà Hoắc trả đũa khiến chính cô ta càng tức điên lên.

Mới dọn vào nhà mới, cô ta không muốn bà mẹ chồng mật ngọt lòng đẳng này lại huỷ hoại thanh danh của mình.

Nghĩ đến tin tức hôn nay nhận được, trong lòng Tô Thanh Thanh cười lạnh, lần này cô ta muốn cho bà già này tự và miệng mình!

Tô Thanh Thanh cười trào phúng rồi trở về phòng, nhưng mà mở ra tủ quần áo của mình ra nhìn thấy túi tiền trống không, cô ta nhịn không được lao tới cả giận nói, “Mẹ lại trộm tiền của con sao?!”

Hốc mắt của bà Hoắc nháy mắt liền đỏ, “Tô Thanh Thanh, tại sao con có thể ngậm máu phun người như thế, ai trộm tiền của con chứ?”

Hoắc Hướng Mỹ đi từ bên ngoài vào, nghe được lời này lập tức nói, “Tô Thanh Thanh, chị đừng có mà ức hiếp mẹ tôi, mẹ tôi mà phải trộm tiền của chị sao? Tiền trong nhà này đều là tiền của anh tôi và của mẹ tôi!”

Hàng xóm thấy tình thế không ổn, lập tức đứng dậy chào ra về.

Tô Thanh Thanh cầm bao tiền trống rỗng rung lên, “Trả lại tiền cho tôi.”

Lúc này dư lại ba người bọn họ, bà Hoắc cũng không thèm giả vờ nữa, mặc kệ cô ta nói, “Cái gì gọi là tiền của cô? Cô giấu tiền làm của riêng mà còn nói lý sao?”

“Từ khi tới Ninh Thị mở nhà máy, tiền này còn không phải con trai tôi ngày đêm làm việc vất vả mới kiếm được tiền hay sao, còn cô trừ việc ăn chơi thì không làm gì cả, thế mà còn không biết xấu hổ nói đúng lý hợp tình như vậy.”

Tô Thanh Thanh bị tức đến cười, “Tôi không làm cái gì sao?”

“Tôi không làm cái gì thì tại sao lại có nhà máy này được?”

“Nếu không phải tôi, con trai các người có thể cứu Hứa tiên sinh sao?”

Lúc trước tuy rằng Tô Nhuyễn cùng Lộc Minh Sâm làm phá hỏng kế hoạch của cô khiến cô suýt không chiếm được bất luận chỗ tốt nào, nhưng Hứa tử yến lại rất coi trọng vợ và con trai của mình.

Xong việc vẫn là sai trợ lý đưa tới 50 vạn chi phiếu.

Lúc ấy bọn họ dùng số tiền đó mua một tứ hợp viện ở thành phố Yến, số tiền dư lại chạy tới Ninh Thị mở nhà máy.

Hiện tại mẹ Hoắc lại nói tiền trong nhà không liên quan gì đến cô ta? “Tôi thật sự cảm thấy may mắn là anh Hướng Dương không học theo tính vong ân phụ nghĩa này của Ngài!”

“Ai vong ân phụ nghĩa?!” Hoắc Hướng Mỹ cả giận nói, “Thật là khôi hài, chuyện cứu hứa tiên sinh lại trở thành công lao một mình của cô.”

“Anh tôi vì cứu người phải chặt đứt một cánh tay, vậy mà một câu nói của cô liền thành cô cứu? Ai cho cô cái thể diện đấy chứ?”

Bà Hoắc cũng nói, “Lấy bản tính của con trai tôi thì dù không có cô thì con trai tôi cũng sẽ cứu người.”

Hoắc Hướng Mỹ nhớ tới cái gì, lập tức chỉ vào cô ta nói, “Ngược lại là bởi vì cô, biết rõ Hứa thái thái và Tô Nhuyễn là bạn tốt, còn muốn khiêu khích Tô Nhuyễn.”

“Bằng không, ít nhất người ta cũng sẽ cho một trăm vạn!”

Nói tới đây, cô ta liền nhịn không được tức giận, “Còn không biết xấu hổ tranh công, chị xem từ chị kết hôn với anh trai tôi đã gây ra không biết bao nhiêu là họa, nếu không phải lúc trước chị mặt dày dán tới, anh trai tôi cưới Tô Nhuyễn làm chị dâu tôi, vậy thò Hoắc gia đã đã sớm phát đạt! Còn chị chính là Tang Môn tinh!”

Đáy lòng Tô Thanh Thanh lộp bộp một chút, hỏa khí xông thẳng lên đỉnh đầu, kêu lên chói tai, “Đúng vậy, lúc trước các người nên cưới Tô Nhuyễn, vừa lúc cho Hoắc gia các người đoạn tử tuyệt tôn luôn!”

Bà Hoắc cùng Hoắc Hướng Mỹ nói không ra lời.

Tô Thanh Thanh cũng tức giận đến cả người phát run, cô ta hung tợn đảo qua hai người, “Chúng ta liền nhìn xem, lần này không có tôi thì Hoắc gia các người còn có thể phát đạt hay không!”

“Lần này tôi không xé rách da mặt của các người dẫm nát dưới chân thì tôi không phải họ Tô!”

Dứt lời liền lấy túi rời đi.

Mẹ Hoắc cùng Hoắc Hướng Mỹ liếc nhau, mẹ Hoắc mẫu nói, “Dọng nói đúng lý hợp tình như vậy, chỉ sợ thực sự có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.”

Hoắc Hướng Mỹ nói, “Quản cô ta làm cái gì, dù sao anh được chỗ tốt, hướng về chúng ta là được, lấy đức hạnh kia của cô ta có thể sống tốt được mấy ngày?”

Mẹ Hoắc nghĩ ngợi thấy cũng đúng, sau đó liền chậm rãi yên lòng.

Sau khi tâm tình Tô Thanh Thanh bình ổn lại, cô liền đi tìm Hoắc Hướng Dương.

Nhưng mà thời điểm cô ta bị ngăn lại ở bên ngoài cửa sắt nhà máy, hỏa khí trong lòng lại có xu thế ngoi lên.

“Mở cửa!” Cô ta dùng sức đẩy cửa sắt, nhưng mà hình như phòng bảo vệ bên cạnh không có ai, hoàn toàn không có động tĩnh.

Tô Thanh Thanh cao giọng hét lên, “Chú ơi! Mở cửa!” Dùng sức đem cửa sắt kêu đến “Rầm rầm”.

Sau một lúc lâu mới có một người đàn ông trung niên khô gầy với bộ dáng ngái ngủ đi ra từ phòng bảo vệ, “Tới tới, đòi mạng à!” Nhìn thấy Tô Thanh Thanh mới cười tủm tim nói,” ai da, bà chủ tới sao?”

“Cô tới có chuyện gì vậy?”

Còn mắng lại cô, Tô Thanh Thanh chán nản, “Biểu thúc, chúng tôi mời chú tới là để làm bảo vệ cửa, không phải để mời chú tới ngủ.”

“Nhỡ may có nhân vật quan trọng tới, chú ngăn người ta ở cửa rồi thì có biết sẽ tạo ra tổn thất lớn như thế nào đối với nhà máy hay không?”

Nhưng mà vị này biểu thúc của Hoắc gia hoàn toàn không để bụng, cười ha hả nói, “Ai nha, nào có nhân vật trọng yếu gì chứ, nếu thật sự có nhân vật trọng yếu tới, Hướng Dương sẽ nói với chú.”

Tô Thanh Thanh hít sâu một hơi, không chuẩn bị lại khó xử chính mình, bởi vì nguyên nhân mẹ Hoắc, cô không có biện pháp giảng đạo lý cùng với những người này.

Cô ta không để ý tới ông chú này nữa, lập tức đi vào tòa nhà.

Lúc đi ngang qua phân xưởng sản xuất thì nhìn thấy đại cữu của Hoắc gia đang răn dạy công nhân, hơn nữa lần này còn không phải công nhân bình thường, mà là chủ nhiệm phân xưởng.

Chủ nhiệm phân xưởng chau mày, “Vải dệt này cũng không giống nhau, quần áo làm ra sẽ có khác biệt rất lớn.”

Hoắc đại cữu chắp tay sau lưng, quan uy mười phần, “Anh đừng ở chỗ này lừa gạt tôi, đây rõ ràng là hai chất vải giống nhau như đúc”.

“Đừng nghĩ chơi trò gì, lần trước chính là bởi vì các người nên nhà máy mới tổn thất mấy chục vạn, không để các người bồi thường là cháu ngoại trai của tôi quá tốt, nhưng các người đừng tưởng nó dễ mà đi bắt nạt nó.”

Sắc mặt của chủ nhiệm phân xưởng xanh mét.

Thấy chuyện lớn như vậy, Tô Thanh Thanh liền đi qua, “Sao lại thế này?”

Chủ nhiệm phân xưởng nhìn thấy cô ta, sắc mặt cũng không tốt hơn là bao, chỉ là đờ đẫn giải thích, “Hoắc phó xưởng trưởng kêu tôi mang nguyên liệu cũ trong kho hàng ra để sản xuất ra lô sản phẩm mới.”

“Chất vải kia là để cung cấp cho thị trường bán sỉ nhỏ lẻ, còn quần áo lần này chúng ta may là làm đại gia công cho người ta.”

Tô Thanh Thanh nhìn nguyên liệu kia một chút, đúng thật là chất vải rất khá nhau, cũng không biết hoắc cữu cữu là như thế nào có thể trợn mắt nói dối rằng giống nhau như đúc.

Cô ta nhìn chủ nhiệm phân xưởng nói, “Đừng dùng nguyên liệu cũ, nếu vi phạm điều khoản hợp đồng sẽ càng phiền toái.” Cô nhìn Hoắc đại cữu nói, “Ngài có phải hay không đã quên lần trước không nghe chủ nhiệm phân xưởng nói, nhà máy tổn thất bao nhiêu không?”

“Hoắc tổng niệm tình vào việc Ngài là thân cữu cữu của anh ấy nên mới cho Ngài thêm một cơ hội, Ngài nhưng đừng đem khoan dung lại coi thành dung túng.”

Tô Thanh Thanh dùng giọng điệu vô cùng nghiêm khắc để nói Hoắc đại cữu, nhưng mà chủ nhiệm phân xưởng lại không có bất luận vẻ mặt vui vẻ nào cả, quả nhiên liền nghe hoắc đại cữu bất mãn nói, “Thanh Thanh, tốt nhất là phụ nữ như cháu ít xen vào chuyện của công ty đi.”

“Cháu cả ngày đều tiêu tiền, đương nhiên không biết của gạo quý như thế nào, cho nên cháu thì biết cái gì?”

“Hướng Dương là cháu ngoại trai ruột của bác, lần trước bồi thường nhiều tiền như vậy chả nhẽ bác không đau lòng sao? Bác dùng nguyên liệu này còn không phải là muốn kiếm lại thêm chút tiền hay sao?” Ông ta nhìn về phía chủ nhiệm phân xưởng nói, “Đừng cho là tôi không biết, anh muốn để những thứ này làm phế liệu, chờ cháu ngoại trai của tôi quên đi liền bán qua tay cho người khác, chính mình nuốt tiền riêng.”

“Liền dựa theo lời nói của tôi mà làm, không làm liền cút đi!”

Sắc mặt của Tô Thanh Thanh cùng chủ nhiệm phân xưởng đều tái giống nhau.

Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm hoắc đại cữu, sau đó nhìn chủ nhiệm phân xưởng nói, “Hôm nay tôi sẽ cho ông ta rời đi, anh cứ dùng nguyên liệu tốt làm trước đi.”

Hoắc đại cữu cười nhạo một tiếng, “Thanh Thanh, là phụ nữ nên an ổn làm tốt chuyện phụ nữ nên làm, đừng có mà không biết chính mình có mấy cân mấy lượng”

Tô Thanh Thanh cứ nghẹn một bụng hỏa khí như vậy đi vào trong văn phòng, bảo vệ cửa dưới lầu nhìn đến cô ta lập tức liền đứng lên, còn lập tức liên hệ bí thư trên lầu.

Trong lòng Tô Thanh Thanh hơi thoải mái một chút, quả nhiên Hoắc Hướng Dương vẫn là rất coi trọng cô ta, chính là bà Hoắc là một người ngu ngốc không biết điều.

Lần này, cô nhất định phải đem bà ta hung hăng áp xuống!

Dọc theo đường đi đến lầu hai, vài người mà Hoắc Hướng Dương coi trọng làm nòng cốt đều cung cung kính kính cùng cô ta chào hỏi, tâm trạng của Tô Thanh Thanh tốt hơn không ít, cũng dừng lại theo chân bọn họ hàn huyên hai câu.

Thời điểm đi đến văn phòng Hoắc Hướng Dương, cô ta thiếu chút nữa đụng phải một người phụ nữ.

Nhìn đến đối phương, Tô Thanh Thanh không khỏi nhíu mày, hỏi Hoắc Hướng Dương đang ngồi ở trên sô pha, “Sao lại thế này? Tại sao cô ta lại ở trong công ty chúng ta?”

Vừa nói vừa đi đến muốn ngồi trong lòng ngực của Hoắc Hướng Dương.

Hoắc Hướng Dương xê dịch ra bên cạnh, nhìn ngoài cửa sổ nói, “Bên ngoài người nhìn đó, đã là vợ chồng già rồi còn làm như thế.”

Tô Thanh Thanh bĩu môi, “Ai cùng anh làm đôi vợ chồng già chứ, em còn rất trẻ đó”

“Chúng ta đều mấy tháng không gặp nhau, anh cũng không nhớ em sao?”

Hoắc Hướng Dương giơ tay ôm lấy bả vai cô ta, “Như thế nào sẽ không nhớ chứ, em cứ ngồi ở bên cạnh anh là tỉnh thần anh được thả lỏng không ít.”

Tô Thanh Thanh giơ tay đánh anh ta một chút, “Làm gì vậy, nhiều năm rồi không thấy anh nói ngọt như vậy.”

Ánh mắt Hoắc Hướng Dương hơi lóe, “Em vĩnh viễn đều là bảo bối của anh”.

Tô Thanh Thanh cười.

“Tuy nhiên phải nói thật, anh nhanh đuổi mấy đại cữu biểu thúc đi thôi.” Cô ta đem chuyện mình vừa mới gặp đều nói cho anh ta nghe một lần, “Nếu cứ để như vậy, thể nào nhà máy của chúng ta cũng sẽ bị kéo xuống cho suy sụp.”

“Ba năm trước đây, mỗi năm chúng ta đều thu được hơn ba mươi vạn, nhưng hiện tại cứ năm sau lại ít hơn năm trước. Địa ốc lập sắp vào thời kỳ đại hạ giá, đầu tư địa ốc cũng phải mất ít nhất đến năm sáu trăm vạn.”

“Như vậy đi xuống, nhà máy này có đáng giá lắm cũng chỉ có thể thu được 50 vạn, số lẻ cũng không đủ.”

Hoắc Hướng Dương lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Nhưng em biết mẹ anh rồi đó, anh có thể nói đạo lý với em, ỷ lại em, nhưng mẹ anh thì không được.”

“Em cứ chờ thêm hai năm nữa sẽ tốt thôi.”

“Ba năm trước đây anh cũng nói như vậy.” Tô Thanh Thanh nói, “Nhưng em xem, chỉ sợ là không được.”

“Cứ như vậy cũng không phải biện pháp, vì tương lai của chúng ta, để em tới làm người tên xấu xa vậy!” Tô Thanh Thanh nhìn Hoắc Hướng Dương nói, “Nếu không, anh đuổi bọn họ đi, để mẹ anh cùng Hoắc Hướng Mỹ xin lỗi trước mặt em, hoặc là, lễ kỷ niệm của Hứa thái thái thì một mình anh đi đi!”

Hoắc Hướng Dương sửng sốt một chút, “Em nói cái gì?”

Tô Thanh Thanh nói, nhịn không được cười rộ lên, “Hôm nay em đi cùng nhóm người Tạ thái thái đi dạo phố có nghe nói về Hứa thái thái ra tổ chức lễ kỷ niệm tạp chí thời thượng giai nhân ) vào một tuần sau.

“Đây là cơ hội chúng ta!” Cô ta nhìn Hoắc Hướng Dương hưng phấn nói, “Anh có nhớ em đã từng nói với anh là ở trong mộng của em, vào chính lúc này anh thành lập thương hiệu trang phục cùng thương hiệu châu báu của mình.”

“Trước đó em còn đang suy nghĩ, chúng ta dưới loại tình huống này, sao có thể thành lập nhãn hiệu của chính mình chứ? Kia ít nhất phải có hai ba trăm vạn mới có thể nhập hàng được.”

“Thẳng đến khi em nghe thấy tin tức này.” Ánh mắt Tô Thanh Thanh sáng ngời nhìn anh, “Trong tiệc kỉ niệm tạp chí kia của Hứa thái thái. Những nhà thiết kế châu báu và nhà thiết kế trang phục nổi tiếng cũng sẽ tham gia, còn có những nhà đầu tư khác nữa đều sẽ đi.”

Trong nháy mắt tinh thần của Hoắc Hướng Dương phấn chấn hẳn lên, anh ta đã hưởng qua ngon ngọt nên biết đối phương búng ngón tay một chút thôi là anh ta đã được nhảy lên thành một người trên vạn người.

Nếu đối phương có thể đầu tư cho bọn họ sáng tạo thương hiệu trang phục và thương hiệu trang sức của chính mình......

Tô Thanh Thanh cười nói, “Anh Hướng Dương, có thể trở thành nhà giàu số một Đông Lâm thị hay không liền phải xem lần này.”

Chương kế tiếp