Vợ Trước Bị Đoạt Khí Vận Trọng Sinh

Chương 4
Khi thím Triệu còn đang nghĩ xem nên nói gì để chuyển câu chuyện về Tô Nhuyễn thì bị cô lặng lẽ nắm tay.

Bà ngạc nhiên nhìn Tô Nhuyễn đang lắc đầu nhìn mình.

Ăn cơm xong Tô Nhuyễn đi rửa bát, thím Triệu tìm đến phòng bếp giận dữ nói: "Giờ Tô Thanh Thanh muốn gì đây?"

Rồi bà an ủi Tô Nhuyễn: "Nhuyễn Nhuyễn, con đừng buồn, thím sẽ đi nói chuyện riêng với nhà họ Hoắc, Tô Thanh Thanh còn phải gả lên thành phố, Hoắc Hướng Dương chắc không quan tâm đến cô ta đâu."

Tô Nhuyễn không để ý, cười nói: "Thím không cần lo đâu, cháu không thích anh ta."

Thím Triệu biết Tô Nhuyễn là người kiêu ngạo, nghĩ rằng cô để ý chuyện Hoắc Hướng Dương có hứng thú với Tô Thanh Thanh nên khuyên cô: " Con không cần để trong lòng làm gì, họ tới lần đầu, Thanh Thanh lại nổi bật thế, họ chú ý tới nó là đương nhiên."

Tô Nhuyễn lắc đầu: "Nhà họ từ huyện xuống đây tìm cháu, họ muốn tìm hiểu xem cháu như thế nào nhưng lại thấy Tô Thanh Thanh xinh đẹp, giỏi giang hơn nên không quan tâm đến cháu nữa, cháu thấy cả nhà đấy đều không coi trọng cháu."

"Không phải đâu, chủ yếu do thím hai cháu vẫn luôn hỏi chuyện người ta, chẳng lẽ người ta không trả lời." Thím Triệu vẫn cố bênh nhà họ Hoắc "Bọn họ chắc không đổi ý đâu, quan tâm Thanh Thanh là do thấy nó đáng thương thôi."

"Vậy thì càng không ra gì." Tô Nhuyễn lười biếng nói: "Trên đời này có nhiều người cũng đáng thương, ai anh ta cũng thương hại nhưng lại không để ý đến người sau này sẽ sống cùng mình cả đời."

Nói đến đấy, Tô Nhuyễn không nhịn được mà cười: "Có thể dễ dàng bị cả nhà Tô Thanh Thanh lừa như vậy, đầu óc anh ta cũng không ra gì, cháu không cần."

Thím Triệu nghe xong không biết nói gì, điều này sai hay sao? Đến xem mắt Tô Nhuyễn nhưng lại để ý người khác rồi bỏ rơi cô đứng một góc không quan tâm.

Hoắc Hướng Dương trẻ tuổi nên thế nhưng còn mẹ Hoắc là người khôn khéo, sao lại không biết đến đạo lý này?

Mẹ Hoắc đương nhiên biết rõ, Tô Nhuyễn nghĩ thầm, chẳng qua tiện để hạ thấp cô, để về sau dễ bề dạy dỗ, mẹ Hoắc rất giỏi trong chuyện này, bà ta là người luôn tính toán so đo thiệt hơn.

Thím Triệu làm mai mười mấy năm, lại sành sỏi nên bà cũng nhanh chóng nghĩ đến.

Loại mẹ chồng thích trù dập con dâu này còn đáng sợ hơn những bà mẹ chồng hay đánh, mắng con dâu.

Nghĩ đến chuyện này, thím Thẩm cũng không muốn làm mai nữa, bà ngạc nhiên nhìn Tô Nhuyễn: " Cháu cũng biết mấy chuyện sẽ như thế này."

Tô Nhuyễn hơi nâng mặt, đắc chí nói: "Đó là do cháu có mắt nhìn người."

Thím Triệu thấy cô không để trong lòng, bà cũng thoải mái hơn, nghĩ đến của hồi môn chị Hồ cho cô, bà cười lạnh nói: "May mắn này nhà họ Hoắc không được hưởng rồi, sau này đừng hối hận."

Ba người nhà họ Hoắc cùng Tô nhị gia nói chuyện vui vẻ, khi họ ra đến cửa bà Tô vẫn cố gắng cứu vớt: "Hướng Dương và Nhuyễn Nhuyễn là bạn học cùng cấp 3, sau này nhớ thường xuyên tới chơi nhé."

Bà đẩy Tô Nhuyễn lên rồi nói: "Để Nhuyễn Nhuyễn tiễn mọi người, ở cửa thôn có xe, nó đưa mọi người đến đấy rồi về."

Hoắc Hướng Dương nhìn thấy Tô Nhuyễn đứng ở sau, anh ta mới nhớ ra hôm nay chưa nói với cô được mấy câu, thấy cô yên lặng đứng một bên thì trong lòng anh ta vừa xấu hổ vừa áy náy.

Anh ta vội vàng nói: "Vậy phiền em, chúng ta đi trước đón xe nhé?" Như vậy thì hai người có thể bên nhau một lúc, cũng không quá thất lễ.

Lúc này Tô Nhuyễn mới nhìn anh ta.

Vẻ mặt không cảm xúc của cô làm cho Hoắc Hướng Dương thấy khó chịu, dường như cô không thèm để ý anh ta khiến anh ta không vui.

“Không cần." Tô Nhuyễn nói

Trái tim Hoắc Hướng Dương thắt lại, anh ta thấy Tô Nhuyễn tỏ vẻ không sao, vẻ mặt của cô có chút tự hào: "Thanh Thanh nhà tôi đã chuẩn bị sẵn tất cả cho mọi người rồi."

“Nó từ nhỏ vẫn luôn chu đáo."

Liêu Hồng Mai đang định nói:....

Tô Nhuyễn nói hết những gì bà ta định nói mà dáng vẻ còn y hệt.

Thím Triệu không nhịn được mà cười, nói với Tô Nhuyễn: "Đồ quỷ hẹp hòi."

Hoắc Hướng Dương dù ngu thế nào cũng nhận ra thái độ của Tô Nhuyễn, lập tức xấu hổ nhìn Tô Thanh Thanh, anh ta cười với Tô Nhuyễn: "Tô Nhuyễn em đừng đùa."

Tiếng xe ầm ầm truyền đến, Tô Văn Xuyên mở cửa xe ba bánh trước mặt mọi người, cười nói: "Không còn sớm nữa, để tôi đưa mọi người trở về."

Tô Nhuyễn cười, nhướng mày nhìn Hoắc Hướng Dương: "Tôi không đùa, anh xem, đây là do Thanh Thanh sắp xếp."

Hoắc Hướng Mỹ đã hiểu ra thái độ của cô, bà ta hơi nhíu mày nhưng lập tức bình tĩnh lại nắm lấy tay Tô Nhuyễn: "Em gái đã chu đáo như thế chắc chị gái còn chu đáo hơn."

Bà ta nhìn về phía bà Tô và thím Triệu cười nói: "Nhà họ Tô nuôi dạy khuê nữ thật tốt, nhất là Tô Nhuyễn xinh đẹp, hào phóng."

Xong lại vỗ tay của Tô Nhuyễn, ra vẻ thân mật nói: "Đứa trẻ ngoan, dì rất thích con, nếu rảnh nhớ để Hướng Dương đưa con về nhà dì chơi."

Hoắc Hướng Dương vội gật đầu, nhìn Tô Nhuyễn với ánh mắt dịu dàng.

Tô Nhuyễn đỡ mẹ Hoắc lên xe, giả vờ như không thấy.

Sự dịu dàng rẻ tiền này khiến cô ghê tởm.

Nhưng Tô Thanh Thanh không nghĩ thế, cô ta thấy thái độ của Hoắc Hướng Dương với Tô Nhuyễn thì trong lòng vô cùng lo lắng.

Khi mẹ Hoắc nói câu cuối làm cô ta hiểu được chuyện kết hôn với nhà họ Lộc là trở ngại giữa cô ta và Hoắc Hướng Dương."

Không chỉ nhà họ Hoắc có ý kiến mà bà Tô cũng tức giận, sau khi thím Thẩm đi, bà đóng cửa chất vấn Tô Thanh Thanh: "Cô muốn làm gì? Cô đã cùng nhà họ Lộc đính hôn rồi sao còn phá đám hôn sự của chị cô? Cô không muốn chị cô sống tốt sao?"

Liêu Hồng Mai thấy bà Tô tức giân cũng không vui nói: "Thanh Thanh làm gì sai? Nhuyễn Nhuyễn không quan tâm cũng không chủ động, người ta thích Thanh Thanh cũng sai sao?"

Bà Tô bị lời nói của bà ta chọc giận, chỉ ngón tay vào Liêu Hồng Mai: "Đu người ta có thích nó thì nó cũng đính hôn rồi."

Tô Thanh Thanh bị lời của bà Tô làm cho khó chịu, lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ đính hôn không thể hủy sao?"

Bà Tô trừng mắt: "Cô, cô nói gì? Cô mới đính hôn xong giờ đòi hủy?"

Bà thấy vẻ mặt Liêu Hồng Mai như đã biết trước chuyện này, lập tức hiểu ra, đây không phải quấy rối mà là âm mưu.

"Các người, các người có thâm thù với Nhuyễn Nhuyễn sao?" Bà Tô tức đến run người: "Các người muốn hại chết cả nhà họ Tô sao?"

Liêu Hồng Mai sợ bà nổi giận nên vừa đỡ bà vừa dịu giọng nói: " Nhà họ Lộc vốn đã vừa ý Tô Nhuyễn mà.."

"Vậy các người làm ra chuyện gì? Do các người lừa rằng Nhuyễn Nhuyễn muốn kết hôn nên cướp hôn sự của nó sao?" Bà Tô lạnh lùng nói: "Vì chuyện này nhà họ Lộc ghi hận nó, bắt nó phải kết hôn sớm, giờ các người lại muốn nó gả sang đó."

“Các người nghĩ nhà họ Lộc giống Nhuyễn Nhuyễn, làm gì cũng được hả?"

Liêu Hồng Mia im lặng, đây cũng là chuyện bà ta băn khoăn.

Nhà họ Lộc không dễ trêu vào, năm đó họ đây đã rất ngang ngược, quyền thế.

Ông Lộc là người xuất chúng, hồi trẻ từng ở Hội Cách Ủy, sau đó con trai cả vào xưởng thép, con thứ hai nhập ngũ, con thứ ba làm quan ở huyện, trong nhà họ không ai dễ trêu vào.

Mười mấy năm trước, con trai thứ hai nhà họ hy sinh, ông Lộc không biết làm gì mà không bao lâu sau cả nhà họ đều lên thành phố, công việc anh chị em đều tăng thêm một bậc.

Ở lúc đó như vậy là một bước lên trời, mấy năm liền chỉ khi nào tế tổ mới thấy người nhà họ Lộc bước ra từ xe ô tô, ăn mặc chỉn chu, dáng vẻ kiêu ngạo, người bình thường muốn làm quen cũng không được.

Mấy năm trước, Tô Lộc Hưng sau khi tốt đại học được phân vào huyện làm việc, nhưng ông ta bất mãn với nhà họ Lộc nên châm chọc Lộc Minh Quân- con thứ ba nhà họ Lộc, kết quả thực tập dài hơn người khác ba tháng còn bị chuyển về bộ phận dân sự, không ai quan tâm đến.

Đó cũng là lý do vì sao nhà họ Tô muốn Tô Nhuyễn kết hôn nhanh với nhà họ Lộc vì Tô Văn Sơn đang trong giai đoạn thăng chức, nên ông ta phải cẩn thận, không được làm ra chuyện gì mà người nhà kia không hài lòng.

Anh cả nhà họ, Lộc Minh Cảnh đã kết hôn với con gái của lãnh đạo thành phố.

Lúc ấy bà mối nói rất bùi tai: "Lộc Minh Sâm là con trai của lão nhị nhà đó, người đã mất ấy, mấy năm trước cậu ta đã thi vào trường quân đội đó. Là người tài, còn trẻ đã là thượng úy."

“Nhưng cậu ta sau khi đánh giặc về bị thương phải nằm viện, ông Lộc bị sốc nặng, cả chi thứ hai còn mỗi đứa cháu độc đinh này, không thể tuyệt hậu nên muốn sắp cho cậu ta một mối hôn sự."

“Tôi chợt nhớ đến Tô Nhuyễn nhà các người, không phải hồi trước mẹ nó với mẹ Lộc Minh Sâm đã đính ước cho hai đứa nó sao? Gả cho nhà quan, Tô Nhuyễn đúng là may mắn."

Bà Tô nghe xong vô cùng vui mừng, mẹ kế của Tô Nhuyễn là Đỗ Hiểu Hồng nghe thấy điều kiện tốt như thế cũng không thoải mái, Tô Văn Sơn không biết không vừa ý chuyện gì cũng chưa đồng ý.

Về sau nhà họ Tô biết được lý do tại sao:

"Vết thương của Lộc Minh Sâm không bình thường, cậu ta bị thương ở xương sống, có thể đứng dậy hay không không biết nhưng thứ kia đã hỏng, gả qua đó chỉ có làm góa phụ thôi."

“Hình như tâm trạng cậu ta đang rất tệ."

“Sao không tệ được, sau này đoạn tử tuyệt tôn, là ai cũng không vui được."

"Trước khi bị thương tính cậu ta đã không tốt, bây giờ còn đáng sợ hơn, ai nói không đúng cậu ta liền lấy đồ ném, anh họ cậu ta bị ném trúng, máu chảy be bét."

“Tiếc thật, tôi nhớ rõ cậu ta ngày bé rất đáng yêu, xinh đẹp hơn cả cô nương nhà ngườ ta, đứng cjanh Nhuyễn Nhuyễn như cặp tiên đồng ngọc nữ đứng cjanh Quan m"

“Không ngờ cậu ta biến thành vậy, haiz...."

"Chắc không cưới được con gái thành phố nên về nông thôn chọn một cô gái vừa để trút giận vừa để hầu hạ"

“Nhuyễn Nhuyễn số khổ."

Lúc Nhuyễn Nhuyễn nghe thấy thì vô cùng sợ hãi, đang là thiếu nữ tươi trẻ mang ước mơ về hôn nhân hạnh phúc, ai lại muốn cưới một kẻ tàn tật, tính cách không ra gì?

Tuy vừa nghe thì sợ nhưng cô không quan tâm, dù bà mối có nói thế nào Tô Văn Sơn cũng không đồng ý nhất là bây giờ họ đã biết sự thật.

Cô còn ngây thơ tin tằng, Tô Văn Sơn vẫn yêu quý cô, tuy ông ta vẫn thiên vị Tô Điềm Diềm nhưng đây đây là chung thân đại sự của cô, không ảnh hưởng gì tới Tô Điềm Điềm, chắc chắn ông ta sẽ không bắt ép cô nữa.

Nhưng hiện thực phũ phàng, Tô Văn Sơn không do dự lâu mà đồng ý luôn, ông ta xoa đầu Tô Nhuyễn, bất đắc dĩ nói: "Tại ba không có bản lĩnh, không thể trêu vào nhà họ được."

"Mẹ con thấy điều kiện nhà họ tốt, con cũng đã đính ước với đứa trẻ đó, hồi bé con cũng được Lộc Minh Sâm chiếu cố, giờ nó gặp nạn, chúng ta không thể vô tình như thế được."

"Nhưng con yên tâm, qua hai năm nữa bố sẽ nghĩ cách để hai con ly hôn, chăm sóc Lộc Minh Sâm hai năm cũng là tận nghĩa rồi, không ai nói gì được đâu."
Chương kế tiếp