[Vong Tiện] Thuỳ Ký Vân Đoan

1. Vân Hằng

Nguỵ Vô Tiện ngồi trên lưng lừa, nhìn mấy thiếu niên Lam gia ở phía trước.

Lam Vong Cơ nói muốn mang hắn về Lam gia, thật sự đi về hướng Cô Tô, từ trên núi Đại Phạn xuống, bọn họ đã đi trên đường được ba ngày rồi.

Vốn đệ tử tiên môn ngự kiếm tới lui bất quá chỉ mất một canh giờ, nhưng tấm thân này của Nguỵ Vô Tiện không có kiếm, hơn nữa còn có một con lừa. Hắn khăng khăng hắn phải đi cùng con lừa của hắn, cứ ôm chặt lấy Tiểu Bình Quả của hắn không chịu rời.

Mang một người ngự kiếm còn trong phạm vi chấp nhận được, nhưng mang một con lừa ngự kiếm sao mà có thể. Nguỵ Vô Tiện hy vọng chư vị ở đây nhìn vào chuyện con lừa mà thả cho hắn đi, bọn tiểu bối khó xử nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ không chút suy nghĩ, chỉ nói: "Đi bộ".

Hành trình phải đi dự kiến còn ba bốn ngày, nhưng Lam Vong Cơ thoạt nhìn là muốn một mực đi tiếp. Nguỵ Vô Tiện ở trên lưng lừa thở dài một hơi rung trời lở núi, trong mấy tiểu bối phía trước có một người quay đầu lại.

Lam Cảnh Nghi hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

"Ta mệt mỏi quá à" Nguỵ Vô Tiện nói.

Lam Cảnh Nghi vô cùng bất mãn, nhíu mày nhìn hắn: "Là lừa đi, cũng không phải ngươi đi, ngươi mệt cái gì?"

Nguỵ Vô Tiện: "Ta đã giữ nguyên tư thế này mấy ngày rồi, ta thật sự rất mệt mỏi".

Lúc này tất cả mọi người ở phía trước đều quay đầu lại nhìn hắn. Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt vô tội hất hất đầu, chỉ chỉ vào dây thừng trên người.

Cái thứ to bằng ngón cái trông giống như một đoạn dây thừng sạch sẽ, dường như loại công cụ thô sơ này của Lam gia trông cũng tao nhã hơn của nhà khác mấy phần. Nguỵ Vô Tiện vào ngày đầu tiên của cuộc hành trình đã bỏ trốn bảy lần, tới lần thứ tám, chạy chưa đến 10 trượng (khoảng 33m), Tị Trần một lần nữa từ trên trời giáng xuống chặn đường, Lam Vong Cơ nhìn bọn tiểu bối tha cái người khóc lóc om sòm trở về, sau đó lấy trong túi càn khôn ra sợi dây thừng này.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ đến Lam Vong Cơ sắp sửa trói hắn, ôm cổ con lừa nhỏ, khóc lóc om sòm càng dữ dội hơn, lần này muốn làm phiền đến Lam Vong Cơ mới chịu. Không ngờ Lam Vong Cơ thuận tay đưa dây thừng cho một tiểu môn sinh ở bên cạnh, tiểu môn sinh liền đi đến bên người Nguỵ Vô Tiện, cầm sợi dây vòng qua cánh tay hắn, lỏng lẻo cột một nút thắt ở ngay hông.

Nguỵ Vô Tiện cúi đầu, trên mặt vẫn lộ ra vẻ khóc than kêu trời, nhưng suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.

"Tiểu lang quân (cậu chủ nhỏ) à, có phải Hàm Quang Quân trước giờ chưa dạy cho ngươi cách trói người hay không?" Nguỵ Vô Tiện nhìn thằng nhóc vừa trói hắn, tiểu môn sinh nhỏ hơn vài tuổi so với hai tiểu bối đi cùng, đại khái là cỡ tuổi Kim Lăng, thậm chí còn nhỏ hơn, gương mặt cũng mang chút vẻ con nít, không nói câu nào khiến Nguỵ Vô Tiện muốn chọc ghẹo nó, "Ngươi đây là cột dây đó hả?"

Tiểu môn sinh không nói một lời, cũng không thèm liếc hắn một cái, quay đầu bỏ đi. Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào sợi dây thừng cột lỏng lẻo ở thắt lưng, nghĩ nghĩ, thở dài một hơi, cảm thấy tháo xuống còn tốt hơn. Không ngờ cánh tay vừa nhúc nhích, sợi dây thừng bỗng nhiên siết chặt, trong nháy mắt thế mà đã quấn chặt lấy người hắn, khóa cứng hai cánh tay hắn ra sau lưng.

Nguỵ Vô Tiện: ".....???"

"Hai canh giờ sau, sẽ tự động lỏng ra" Lam Vong Cơ nói.

"Ai da, đợi lát nữa, Hàm Quang Quân ... thế này ta không thể cưỡi lừa được!"

Lam Vong Cơ chạy tới phía trước, không quay đầu lại, bóng lưng ném cho hắn hai chữ: "Đi bộ!"

Sau khi đi bộ được hai canh giờ, Nguỵ Vô Tiện tự đáy lòng cảm thấy có lừa thật là tốt, hắn sẽ không bao giờ muốn đi đường cùng với mấy người nhà Lam gia này nữa. Vài ngày sau đó hắn cứ ôm chặt Tiểu Bình Quả, sợ sợi dây thừng kia thắt chặt một cái, lại khiến thân trên của hắn không nhúc nhích được, hai chân phải điên cuồng đi bộ suốt mấy canh giờ.

Nhưng cho dù là cưỡi trên lưng lừa, cảm giác bị cột chặt cũng không dễ chịu. Dây thừng vừa siết lại, hai cánh tay hắn chỉ có thể ép sát vào hai bên sườn, không làm ra được bất kỳ động tác khoa trương nào, khiến người ta vô cùng rầu rĩ.

Nguỵ Vô Tiện người không thể cử động, cũng may miệng vẫn có thể hoạt động. Ngay từ đầu hắn quấy rầy Lam Vong Cơ, trong một khắc ném ra hai mươi mấy câu hỏi, không có gì khác ngoài mấy câu linh tinh như "Đi bao lâu", "Tới chưa", "Tiếp theo đi đâu", "Vân Thâm xa quá", còn có mỗi ngày hơn 10 lần, là mấy câu không bao giờ thay đổi như "Ăn hay không", "Uống hay không", "Đói hay không", "Phiền hay không". Lam Vong Cơ luôn luôn chỉ dùng vài từ để trả lời hắn, câu trả lời phần lớn đều là "Không" và "Không có", sau đó Lam Vong Cơ đi tới cuối đoàn người, Nguỵ Vô Tiện cho dù hỏi gì đi nữa, y cũng không trả lời. Cứ quay đầu đi quay đầu lại hỏi mệt chết người, còn có thể vô tình động tới dây thừng, sau vài ba lần, rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện không hỏi nữa.

Sau đó hắn tìm được đối tượng mới để quấy rầy.

Suốt đoạn đường đi, hắn gần như đã hiểu được hai thiếu niên trừ tuý ở Mạc gia trang, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi bị hắn kêu tên hết lần này đến lần khác, cũng sẽ nói chuyện với hắn một hai câu. Chỉ riêng tiểu môn sinh còn lại kia, Nguỵ Vô Tiện không biết tên họ của thằng nhóc, nó cũng bày ra dáng vẻ không quan tâm đến người khác, còn đi bên cạnh Lam Vong Cơ, ngoại trừ lần trói dây thừng lên người Nguỵ Vô Tiện đó, thì không thể có được một câu trả lời nào.

Nguỵ Vô Tiện ở trên lưng lừa rảnh rỗi, bèn nhìn tiểu môn sinh đó mấy lần. Thằng nhóc đó cũng mang mạt ngạch vân văn, nhưng không đi Mạc Gia trang, cũng không đi theo săn đêm, sau khi hắn triệu ra Ôn Ninh mới theo Lam Vong Cơ đến núi Đại Phạn. Ở trên núi nó đứng rất xa đám đông, hơn nữa sau khi Giang Trừng và Lam Vong Cơ giằng co, lại ra đứng ở chỗ xa hơn, ánh mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện, còn nhìn Kim Lăng và Giang Trừng, không mang theo cảm xúc gì, chỉ khi Lam Vong Cơ nói muốn dẫn người về thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Nguỵ Vô Tiện nhìn gương mặt dưới ánh mặt trời của thằng nhóc có chút tái nhợt, thân hình mới vừa trổ mã, vẫn chưa tới mức có thể gọi là tuổi tuấn mỹ, thế nhưng gương mặt mang vẻ thanh tú cao quý như ngọc. Mặt mày thằng nhóc bình thường nhu hoà, hình dáng đôi mắt cũng mềm mại, tinh xảo giống như một bức tranh được vẽ với bút pháp nhẹ nhàng, nhưng không biết tại sao lại có một cảm giác cô độc hoặc trầm cảm không thể diễn tả, trộn lẫn vào những đường nét kia, khiến cho Nguỵ Vô Tiện càng ngắm càng cảm thấy có chút quen thuộc.

Nhưng rốt cuộc là giống ai, thì lại nhất thời không thể nghĩ ra, nói không được.

Đứa nhỏ đó cảm thấy mình bị quan sát, quay đầu lại hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"

Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên bật cười.

Câu hỏi này hỏi một cách nóng nảy, nghe ra được có điểm hung dữ. Hắn vốn tưởng rằng đứa nhỏ này ngoại hình như ngọc, mở miệng ra phải là giọng nói ôn hoà như Lam Tư Truy, hoặc ít lời giống như Lam Vong Cơ, không ngờ mở miệng ra lại mang theo một cảm xúc kích động.

Nguỵ Vô Tiện thoải mái nói: "Nhìn ngươi".

".... Nhìn ta làm gì?" Giọng nói trẻ con hơi có vẻ không tin tưởng.

Nguỵ Vô Tiện cười càng dữ dội hơn.

Cậu nhóc làm như bị chọc tức rồi, quay đầu không để ý đến hắn. Biết làm sao được, Nguỵ Vô Tiện từ nhỏ thích nhất là chọc ghẹo những người không thích đùa giỡn và những người làm lơ hắn, đường đi nhàm chán, cơ hội tốt nhất định không thể buông tha, nếu mấy thiếu niên lam gia này bị làm phiền đến mức chịu không nổi, có thể đuổi mình đi thì quá tốt rồi. Đứa nhỏ kia quay lưng về phía hắn, bóng lưng lặng lẽ như Lam Vong Cơ, mái tóc đen không che được vành tai hình như đỏ lên, chói lọi dưới ánh mặt trời.

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Tiểu lang quân, bình thường ngươi băng thanh ngọc khiết như thế, tại sao da mặt mỏng như vậy? Ngươi xem kìa, lỗ tai đỏ rồi!"

Bóng lưng của cậu thiếu niên cứng lại một chút, không thể tin nổi quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hơi mở to, không biết có phải là tức giận hay không, làm như không ngờ trong thiên hạ lại có một người nói chuyện ... không biết kềm chế như vậy.

Này không trách ta được, Nguỵ Vô Tiện nghĩ, ai biểu ngươi không đi Mạc Gia trang, bỏ lỡ màn giả ngây giả dại của ta. Ngươi xem khả năng chịu đựng của hai sư huynh ngươi cao hơn rất nhiều kìa.

Thật ra Lam Cảnh Nghi cũng hơi không thể nghe nổi được nữa, đẩy Lam Tư Truy đi nhìn Hàm Quang Quân xem sao, không ngờ Lam Vong Cơ ở phía sau, mắt nhìn thẳng, mặt không đổi sắc, bọn chúng không dám nhìn chằm chằm vào, chỉ đành quay mặt đi, không biết nên mở miệng nói cái gì cho tốt.

"Ngươi .... Ngươi!" Cậu nhóc kia lập tức nói không nên lời, cắn môi, qua một hồi lâu, rặn ra được một câu: "Đừng gọi là là 'tiểu lang quân'".

"Không gọi ngươi là 'tiểu lang quân', vậy gọi ngươi là gì đây?" Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm hỏi.

Đôi môi của cậu nhóc hơi mấp máy, vẫn chưa phát ra tiếng, lại ra sức cắn môi, giống như không muốn nói ra tên của mình với cái người nói năng ngả ngớn ở đối diện này. Hàm răng trắng tinh của cậu nhóc, đôi mắt nhạt màu, chỉ cắn môi theo thói quen vậy thôi, mà giống như là bị bắt nạt, cơ hồ khiến cho Nguỵ Vô Tiện không đành lòng chọc ghẹo nó nữa.

Nhưng mà cái sự không đành lòng không có lý do đó chỉ duy trì trong chớp mắt, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Chúng ta đi cùng nhau lâu như vậy rồi, ta lại không biết ngươi tên gì, như thế hình như không tốt lắm nha".

Đôi mắt cậu nhóc lại mở to, rốt cuộc không thể phản bác được. Lời này có lẽ chọc đến trong lòng nó, Cô Tô Lam thị coi trọng nhất là lễ nghi, nó lại còn là đệ tử thân thích, cho dù phiền chán người trước mặt này, nghĩ kỹ một chút thì thật sự cảm thấy không thông báo tên tuổi, quả là thiếu suy nghĩ. Nguỵ Vô Tiện lại chỉ nhìn thấy đôi mắt của nó dưới ánh mặt trời, con ngươi của đứa nhỏ này cũng không nhạt màu lắm, dưới ánh nắng tự nhiên chiếu vào, không nhìn thấy rõ màu gì, cho đến khi nó rũ lông mi xuống, con ngươi mới hiện lên chút sắc màu nhàn nhạt, thiên về màu lạnh, như áng mây hoàng hôn, không biết là màu xám, màu xanh lam hay màu tím.

Nguỵ Vô Tiện thuận miệng nói: "Tiểu lang quân, ngươi sinh ra cũng đẹp đấy chứ nhỉ".

Lời này nói xong, đột nhiên một ánh mắt nặng nề xoáy vào sau gáy hắn, hoàn toàn giống như một cú gõ. Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, đối diện với đôi mắt nhạt màu như ngọc lưu ly của Lam Vong Cơ.

"Hàm Quang Quân cũng đẹp".

"........."

"..... Ngươi!" Lam Cảnh Nghi ở bên cạnh thực sự nhịn không được nữa, chỉ muốn đá hắn ra khỏi con lừa.

"........."

Lam Vong Cơ hai mắt nhìn thẳng, ngoảnh mặt làm ngơ.

Vành tai của cậu nhóc kia lại đỏ lên, dứt khoát coi như không nghe thấy câu nói mới vừa rồi kia. Nó đi mấy bước về phía Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ thấy nó có việc, cũng bước nhanh hơn một chút về phía trước, hai người đi sát bên cạnh con lừa của Nguỵ Vô Tiện, cậu nhóc kia còn thi lễ đối với Lam Vong Cơ, thấy Lam Vong Cơ gật đầu, mới mở miệng nói chuyện.

Nguỵ Vô Tiện: "......?"

Lam Vong Cơ nói: "Ừm".

Nguỵ Vô Tiện ước chừng phản ứng mất mấy giây, mới nhận ra vừa rồi xảy ra chuyện gì. Cậu nhóc đã mở miệng nói với Lam Vong Cơ, chỉ một câu, nói có chút dài, Lam Vong Cơ cũng rất bình thản trả lời nó. Bọn họ cách Nguỵ Vô Tiện khá gần, câu nói kia của cậu nhóc bay vào lỗ tai Nguỵ Vô Tiện, nghe được, thế nhưng Nguỵ Vô Tiện không hiểu nó nói cái gì.

Lúc còn đang trố mắt, cậu nhóc quay đầu về phía hắn, bỏ lại một câu: "Ta tên 'Vân Hằng', 'Vân' trong 'Vân Thâm', 'Hằng' trong 'vĩnh hằng'."

Nói xong, cũng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước.

Nguỵ Vô Tiện: "Ái chà, khoan đã, ngươi họ gì thế?"

".........."

Lam Cảnh Nghi ở bên cạnh nghe vậy, thiếu điều bước vấp chân: "Ngươi ngốc à? Hắn không cùng họ với chúng ta, chẳng lẽ cùng họ với ngươi hay gì?"

Lam Tư Truy ngăn lại: "Cảnh Nghi, ngôn từ".

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy rất thú vị, thuận miệng nói tiếp theo một câu: "Cũng không phải là không thể nha".

Lúc này ngay cả Lam Tư Truy cũng không nói nên lời. Bóng lưng Lam Vân Hằng ở phía trước cũng cứng lại, không nhịn nữa, quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái.

Lam Tư Truy thở dài: "Mạc công tử, ngươi vẫn là không nên nói đùa nữa. Vân Hằng hầu hết là không thích đâu".

Nguỵ Vô Tiện làm bộ gật đầu, biết đủ là dừng, lẳng lặng chuyển đề tài: "Mới vừa rồi thằng nhỏ nói chuyện với Hàm Quang Quân bằng phương ngữ Cô Tô phải không, sao ta nghe không hiểu nhỉ".

Lam Tư Truy ngẩn người, nhìn vị công tử trên lưng lừa ở trước mặt vẫn đang nhìn mình, đôi mắt mở thật to, tràn đầy vẻ tò mò, không biết thế nào mà lại bị dẫn dắt theo suy nghĩ của hắn, thành thật trả lời: "Nói ra thật xấu hổ, Mạc công tử, ta nghe cũng không hiểu".

Nói xong, làm như nhận ra là mình bị đối phương dắt mũi, lại ngẩn người, lập tức không biết tiếp theo nên nói cái gì.

Nguỵ Vô Tiện bật cười: "Không phải chứ, ngươi không phải là đệ tử thân thích trong tộc hay sao?"

"Ngươi thì biết cái gì," Lam Cảnh Nghi ở bên cạnh xí một tiếng, "Cô Tô Lam thị từ trước đến nay đều là dạy nhã âm nhã ngôn, ngươi muốn nghe phương ngữ Cô Tô, đi đến thôn trấn bên dưới sẽ nghe".

Lam Tư Truy có chút khó xử nói: "Thật sự là như vậy. Nếu có nói phương ngữ Cô Tô, cũng chỉ là giữa cha mẹ huynh đệ nói chuyện với nhau thôi, ta ... không học được".

Ngụ ý giống như là không có ai dạy nó, Nguỵ Vô Tiện không ngờ rằng lại nói tới phần này, vội vàng tránh đề tài, cười gượng vài tiếng: "Ha ha ha, tiếng nói ở chỗ các ngươi, dễ nghe thì có dễ nghe, thật ra là khó học. Ta hiện giờ cũng chỉ có thể nghe hiểu người khác khen ta đẹp ...."

"Ai muốn khen ngươi đẹp!" Lam Vân Hằng ở phía trước không thể nhịn được nữa, lại quay đầu lại.

Thằng bé vừa nói như thế, Lam Tư Truy cũng bị thu hút sự chú ý. Nguỵ Vô Tiện thấy thế, còn làm như thật mà lắc lắc đầu, nói: "Tiểu lang quân à, ngươi mồm miệng nhanh nhẹn, nhưng tại sao da mặt lại mỏng như thế? Mồm miệng nhanh mà da mặt mỏng, là thiệt thòi đó nha ..."

"........"

"..... Mặt mũi non nớt, mà tính tình lớn ghê".

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy được đứa nhỏ này sắp sửa rút kiếm ra đâm người, không khỏi nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Lam Tư Truy đỡ trán, Lam Cảnh Nghi nhìn trời, hẳn là không có ý định ra tay giúp đỡ, đành phải đưa ánh mắt quay về phía Lam Vân Hằng phía bên kia. Quả nhiên bàn tay của cậu nhóc đã để lên chuôi kiếm ở sau lưng, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại bị thất thần giống lần trước nhìn vào mắt nó, nên cứ nhìn vào thanh kiếm của Lam Vân Hằng.

Trên người đứa nhỏ này có khí chất hơi đặc biệt, kiếm cũng không phải màu xám bạc như Cô Tô Lam thị hay dùng, vỏ kiếm và chuôi kiếm có màu đen mun nặng nề, nhìn vào quả thực có chút ngầu. Hai đứa nhỏ bên cạnh thấy chết không cứu, Nguỵ Vô Tiện dùng một tư thế cực kỳ không tự nhiên quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, rồi lại liếc mắt nhìn Lam Vân Hằng ở phía trước, đến lúc Nguỵ Vô Tiện quay đầu trở lại, thì Lam Vân Hằng đã buông thanh kiếm xuống.

Nguy cơ bị một đứa nhỏ da mặt mỏng rút kiếm chĩa vào được giải trừ, trong lòng Nguỵ Vô Tiện lại càng cảm thấy kỳ quái. Lam Vong Cơ đi ở phía sau, không có khả năng nghe được cuộc nói chuyện lung tung này của bọn hắn, lúc trước hắn trách mắng Lam Vong Cơ không phải ít, lần nào cũng ngôn từ sắc bén, hiện giờ lại cứ thế mà nhịn?

Ở trên núi Đại Phạn hắn đã cảm thấy Lam Vong Cơ có chút không giống, bây giờ xem ra, đó không phải là ảo giác.

Nghĩ đến đây, đột nhiên tinh thần Nguỵ Vô Tiện chấn động một cái.

Lam Cảnh Nghi nói Lam gia dạy học xưa nay đều là nhã ngôn, vậy tại sao đứa nhóc kia có thể nói phương ngữ Cô Tô với Lam Vong Cơ?

Nguỵ Vô Tiện loé lên một suy nghĩ.

Lam Vân Hằng và Lam Vong Cơ, rốt cuộc là quan hệ gì?

Nguỵ Vô Tiện ở trên đường tiếp tục ngẫm nghĩ ba ngày, Lam Vân Hằng không để ý đến hắn, Lam Vong Cơ không nói một lời nào, vì thế hắn chẳng suy xét ra được điều gì. 

***

Ba ngày sau hắn lại khóc lóc om sòm, cả người cả lừa đều đã bị kéo vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngủ trên giường Lam Vong Cơ, đào sàn nhà Lam Vong Cơ, uống rượu Lam Vong Cơ giấu, nhìn lén Lam Vong Cơ ở suối nước lạnh, nhìn những vết sẹo giới tiên rải đầy trên lưng và dấu lạc ấn năm xưa trên ngực của người nọ. Chuyện cũ bỗng nhiên quay trở lại, như một cơn mưa lặng lẽ.

Đợi đến đêm khuya, lúc hắn không thể nào nhúc nhích trên người Lam Vong Cơ, chính là lần thứ ba hắn bị tâm thần rúng động trong mấy ngày nay.

Bởi vì không thể nhúc nhích, từng sự việc trước đó lần lượt hiện ra trước mắt. Lúc hắn chạy đến bên bờ suối nước lạnh, trong các thiếu niên tuần tra ban đêm cũng có Lam Vân Hằng, nhìn thấy một màn khôi hài này, hận không thể xoay người bỏ đi.

Chỉ riêng ánh mắt lúc Lam Vong Cơ nói "Giải tán hết đi" là đột nhiên thay đổi.

Lúc ấy Nguỵ Vô Tiện không định bước ra, thật sự là trong đời hắn ít gặp những trường hợp  kiểu này. Đến đêm khuya thanh vắng nhớ lại, bản thân mình cũng ngạc nhiên.

Lam Vân Hằng mặc dù đến núi Đại Phạn trễ, nhưng đoán chừng cũng đã nghe kể không ít về những chuyện tốt mà Mạc Huyền Vũ làm – cái ánh mắt kia của cậu nhóc, rõ ràng là ánh mắt tuyệt vọng của một đứa nhỏ đáng thương mồ côi mẹ từ nhỏ, khi nhìn thấy người vợ mới cưới vào cửa của phụ thân mình.

Chương kế tiếp