[Vong Tiện] Thuỳ Ký Vân Đoan

6. Phù Tô (b) H

Nguỵ Vô Tiện gặp lại Lam Vong Cơ, đã là hai tháng sau đó.

Vùng phía bắc đã kết thúc mùa đông tuyết rơi, Vân Mộng dần dần đi vào hàn nguyệt cũng khá lạnh. Lam Vong Cơ đi trên đường, dọc đường bị các đại cô nương, tiểu thư lần lượt ném đầy một ngực những bông hoa tứ quý.

Sau đó một đoá thược dược màu hồng phấn, chuẩn xác, hạ xuống sát bên tóc mai của y, cánh hoa mềm mại của đoá hoa dường như sượt qua gò má y. Lam Vong Cơ giơ tay lên đón lấy, đoá hoa được y nâng trong lòng bàn tay, sau đó ngửa đầu nhìn lên, thân ảnh mặc hắc y trên lầu tựa tay vào bậu cửa sổ, một tay chống má, một tay cầm rượu, kêu y lên lầu.

Căn phòng mà Nguỵ Vô Tiện đặt nằm trong một con hẻm bán rượu sâu thẳm, tuy nói sát đường, nhưng từ dưới đất phải đi một hồi mới có thể đi lên. Tiểu nhị đưa khách tới cửa, Lam Vong Cơ đẩy cửa bước vào, rèm che tầng tầng lớp lớp ở trước người, y đưa tay vén tấm rèm hạt châu, nhìn thấy trước mắt một gian phòng rất rộng, một giọng nói nhừa nhựa cất lên: "Người đẹp vén rèm châu ---"

Nguỵ Vô Tiện không biết đã đóng cửa sổ từ khi nào, bốn năm thiếu nữ ríu rít dán sát bên người, tấm rèm trong phòng vẫn hơi dập dờn. Lam Vong Cơ đi đến trước người hắn, hắn buông vò rượu tròn ủm xuống, nói tiếp câu trước: "--- hàng vạn người biến mất".

Nói xong, quay đầu cười hỏi: "Các ngươi nói xem, đây là vì cái gì chứ?"

Đám đại cô nương, tiểu thư kia cười giòn giã, không làm gì khác ngoài mấy câu nói linh tinh "Rất lạnh lùng", "Rất im lìm", "Quá cứng nhắc".

Lam Vong Cơ nói: "Nhàm chán".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Đúng là nhàm chán, mới có thể làm loại chuyện này".

Hắn rót cho Lam Vong Cơ một chén, Lam Vong Cơ không cần, đưa Lam Vong Cơ chỗ ngồi, Lam Vong Cơ cũng không ngồi, cho đến khi Nguỵ Vô Tiện nói cho Lam Vong Cơ một cô nương để hầu rượu, y mới nói: "Ngươi không nên suốt ngày ở cùng mấy thứ không phải là con người".

Đám đại cô nương và tiểu thư không cười nữa, lộ ra vẻ bề ngoài hung tợn, quỷ khí âm u ngập trời. Nguỵ Vô Tiện mắt đỏ ngầu, giơ tay đuổi đám quỷ, lại nói với Lam Vong Cơ: "Ngươi rốt cuộc là do phụ thân ngươi sinh, hay là Lam lão nhân sinh? Làm thế nào chưa tới tuổi, mà cả ngày cứ nghĩ đến việc dạy dỗ người khác?"

Lam Vong Cơ nhíu mày. Y cẩn thận nhìn Nguỵ Vô Tiện, nói: "Ngươi say rồi?"

Nguỵ Vô Tiện nháy mắt: "Sao ngươi biết ta say?"

Chắc hẳn là lời nói của hắn hơi quá giới hạn so với lúc bình thường, nhưng hình như trong phòng có một mùi hương không thể bỏ qua, cũng không giống mùi hương của rượu lắm. Lam Vong Cơ nói không ra lời, ngược lại chỉ nói: "Cùng ta trở về Cô Tô".

Nguỵ Vô Tiện giống như bị sặc một ngụm rượu, mở miệng cười thật to, nói: "Đã bao lâu rồi ta không nghe thấy lời nói này? Tên Ôn Nhược Hàn kia sớm đã xong đời, ta nghe cũng mệt, ngươi nói còn chưa mệt hay sao?"

Lam Vong Cơ nói: "Quỷ đạo hại thân thể, càng tổn hại tinh thần. Thân thể ngươi đã như thế, đến sau này hối hận không kịp ...."

Nguỵ Vô Tiện kêu lên: "Lam Trạm!"

Hắn mở miệng hơi nóng nảy, giống như bị chọc vào chỗ đau. Lam Vong Cơ ngưng lại không nói nữa, thấy Nguỵ Vô Tiện hít thở mấy cái, như đang bình ổn lại cảm xúc, sau đó cực kỳ chậm rãi hỏi: "Vừa rồi ngươi nói, thân thể ta thế nào?"

Lam Vong Cơ lẳng lặng dời đi tầm mắt.

Nguỵ Vô Tiện nhìn y một hồi, đột nhiên lại giống như bị chọc một cái, trở tay sờ ra sau gáy.

Mùi hương thoang thoảng lượn lờ trong phòng không phải là mùi rượu, mà là mùi hương không thể che giấu của Khôn Trạch.

Hồi lâu, tầm mắt Lam Vong Cơ không quay trở lại, nghiêng mặt hỏi: "Tại sao không uống thuốc?"

Nguỵ Vô Tiện trả lời một cách khô khốc: "Uống hết rồi".

Lam Vong Cơ giật mình: "Hai bình?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Thời điểm cần uống xảy ra nhiều ... Ừ, có thể đôi khi ta uống hơi nhiều một chút."

Lam Vong Cơ im lặng một trận, biết tình trạng của hắn đặc biệt, cũng không thể lấy Thanh Tâm đan ở phòng thuốc của Giang gia, chỉ hỏi: "Sao không đi mua?"

Nguỵ Vô Tiện thành thật nói: "Xa".

Lam Vong Cơ: "Sao không ngự kiếm?"

Nguỵ Vô Tiện cười gượng một tiếng, không trả lời.

Lam Vong Cơ nó: "Ta có thể đi".

Y đứng dậy, Nguỵ Vô Tiện cũng đứng dậy theo, nhưng người mặc đồ đen đứng không vững, vẫn khăng khăng bước nhanh về phía Lam Vong Cơ, làm cho Lam Vong Cơ gần như theo bản năng giơ tay ra đỡ lấy hắn. Tay chưa giơ ra, lại nắm chặt trong tay áo, thân hình Nguỵ Vô Tiện hơi lảo đảo một chút, vịn vào mép bàn để đứng vững.

Hắn nói: "Nhưng mà, Lam Trạm à, rất đau đó".

Lam Vong Cơ sững người.

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Không đến mức nhịn không được, nhưng vẫn khiến người ta khó chịu".

Hai gò má hắn nóng rực, đỏ bừng lan ra đến cổ, mấy lọn tóc mướt mồ hôi cuộn lại chui vào trong cổ, ánh mắt nhìn về phía Lam Vong Cơ cũng hoen đỏ, không phải sử dụng quỷ đạo, mà năng lượng tiêu hao trong cơ thể thật sự là quá mức lợi hại.

Lam Vong Cơ khựng lại một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói: "Nếu đau, thì không uống nữa".

Y lại nói: "Ta mang ngươi trở về Cô Tô".

Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu.

Hắn vẫn muốn đi tới gần hơn, bước đi đó thật sự loạng choạng, Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, đưa tay dìu hắn, bị mùi hương khắp người Nguỵ Vô Tiện ập tới tràn ngập. Mùi hương đó giống như rượu, lại giống như mật, giống quả đào, vừa ngửi vào đã thấy mát rượi, len lỏi vào cổ họng, đột ngột nồng đậm đến mức che trời lấp đất, câu lấy hồn phách người ta mà không biết. Vóc người của bọn hắn không khác biệt lắm, Nguỵ Vô Tiện thở dồn dập ở bên tai Lam Vong Cơ, chóp mũi cao thẳng tiến đến gần cổ của Lam Vong Cơ, chậm rãi lướt qua chỗ da thịt bắt đầu run rẩy đó.

Hắn thấp giọng nói: "Lam Trạm, ngươi thật là dễ ngửi".

Vừa nói, một bàn tay đã phủ lên phía sau gáy của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ từng chữ một, gần như khổ sở mà nói: "Nguỵ, Anh".

Nguỵ Vô Tiện mê mê man man đáp lại một tiếng, nghe y nói: "Ngươi bị mùi hương của ta làm cho nhiễu loạn, không được tỉnh táo. Ổn định tinh thần một chút, ta đi tìm thuốc".

"Nhưng ngươi đã đến đây rồi," Nguỵ Vô Tiện vừa nói, vừa ngẩng đầu tìm môi của đối phương, "Ngươi đã đến rồi, cũng không giúp ta hay sao ....."

Bọn hắn đứng quá gần, Lam Vong Cơ thấy hắn đứng không vững, không dám buông hắn ra, cho nên không thể nào né tránh, trong chớp mắt, vẫn là bị Nguỵ Vô Tiện dán lên khoé môi, trong lúc bất ngờ hai mắt mở thật to. Nguỵ Vô Tiện từng chút từng chút hôn lên môi y, không biết là đòi hỏi hay là van xin, xúc cảm ấm áp không ngừng rơi xuống, cùng với những lời nói mơ hồ giữa đôi môi.

"Rất đau đó, Lam Trạm," hắn thấp giọng nói, không biết thế nào lại uỷ khuất rồi, "Thật sự rất đau".

Lam Vong Cơ nhất thời rơi vào im lặng trong cơn hoảng sợ. Y quen biết Nguỵ Vô Tiện rất lâu, rất dài, rất nhiều năm rồi, từ lúc thiếu niên đến lúc trở thành thanh niên tuấn lãng, hắn luôn tươi cười, nói chuyện, trêu ghẹo, phẫn nộ, dường như chỉ có lúc này, đối với một người đặc biệt, hắn sẽ nói, rất đau.

Rốt cuộc là đau cái gì, Lam Vong Cơ không biết.

Y giống như nghe thấy trong đáy lòng có thứ gì đó chợt rơi xuống vỡ nát, hoá thành ngàn vạn mảnh nhỏ trong suốt, sau đó băng tan tuyết chảy.

"Nguỵ Anh," y thấp giọng nói, như thể trong cái tên này có một lời hứa hẹn vĩnh cữu nào đó, "Nguỵ Anh".

Tay y vòng qua hông người đối diện, sau đó đáp lại mấy nụ hôn đang dán lên đó. Nguỵ Vô Tiện vừa được người nọ hôn, trong cổ họng liền phát ra mấy âm thanh nho nhỏ, không biết là vui mừng hay kinh ngạc, tay không ngừng, trực tiếp mở vạt áo của người nọ ra. Lam Vong Cơ không ngăn cản hắn, mũi cũng dụi vào cổ đối phương, cọ qua chỗ làn da ướt đẫm mồ hôi đó, gần như có thể cảm nhận được nhịp điệu bùng nổ bên dưới lớp da thịt. Theo mùi hương quyến rũ của Khôn Trạch, y tìm thẳng đến tuyến thể sưng đau ở sau cổ Nguỵ Vô Tiện, mút lấy nơi đó.

Nguỵ Vô Tiện kêu to lên một tiếng, còn chưa đến bên giường, đã gần như không đứng nổi nữa. Lam Vong Cơ trở tay đoạt lấy người, hai ba bước đặt lên nệm, Nguỵ Vô Tiện ánh mắt mê man, hai chân theo bản năng quấn lên lưng Lam Vong Cơ, bị động tác chậm rãi mà kiên định của Lam Vong Cơ gỡ ra. Y vẫn liên tục hôn vào cổ Nguỵ Vô Tiện, cùng với lớp trung y tản ra, mở dần xuống dưới, lộ ra đầu vú trước ngực Nguỵ Vô Tiện. Lam Vong Cơ trước tiên dùng ngón tay khẩy nhẹ, nghe tiếng thở rít lên của Nguỵ Vô Tiện, giống như thăm dò, khẽ mơn trớn bằng đôi môi ấm áp bị hôn đến ướt áp.

"A!" Nguỵ Vô Tiện kêu thét lên. Lam Vong Cơ nhìn dáng vẻ hưởng thụ của hắn, liền tăng thêm sức lực mà hôn bên này, răng nanh hơi dùng sức cọ qua, ngón tay thì khẩy ở bên kia, cả người Nguỵ Vô Tiện lập tức vặn vẹo ở trên giường, đầu gối cọ lung tung, cọ đến nỗi Lam Vong Cơ cũng phải nặng nề hít vào một hơi.

Đôi môi y nhẹ nhàng nhả ra, trên đầu vú đứng thẳng hiện ra vẻ ướt át, đã sưng đỏ lên rồi. Đôi môi Lam Vong Cơ lại hạ xuống, bất thình lình Nguỵ Vô Tiện lật mình ở trên giường, cưỡi lên người Lam Vong Cơ, chỗ ướt át nóng bỏng giữa hai chân cũng dán lên bụng dưới Lam Vong Cơ, dán sát vào chỗ cứng ngắc nóng rực kia.

Hắn chống tay bên cạnh tai Lam Vong Cơ, dường như tỉnh táo cũng dường như không tỉnh táo mà nói: "Ngươi ... đừng chơi đùa nữa. Nhanh lên .... A!"

Sợi dây cột tóc màu đỏ sớm đã rơi ra, mái tóc Nguỵ Vô Tiện rơi xuống khắp vai Lam Vong Cơ, bởi vì cả ngày chỉ xử lý sơ sài, những lọn tóc đen dường như hơi xoăn lại hơn so với tóc Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ một tay để lên lưng hắn, một tay quấn những lọn tóc Nguỵ Vô Tiện rơi trên má y, thậm chí nhẹ nhàng túm lại. Ánh sáng trong phòng có thể nói là tờ mờ, Nguỵ Vô Tiện chỉ nhìn thấy duy nhất cặp mắt đang nhìn về phía hắn là vô cùng sáng rõ, làm như bị tình cảm trong đó thiêu đốt lên, dứt khoát nhắm mắt ghé lên hôn, ở trên gương mặt cực kỳ đẹp đẽ của Lam Vong Cơ mà hôn mười mấy cái, cảm thấy bàn tay Lam Vong Cơ nhẹ nhàng cởi quần áo hắn, bàn tay sờ dọc theo làn da mịn màng trơn láng ở mặt trong đùi ít gặp gỡ ánh sáng nhất, sờ dần lên trên.

Trình tự này đúng là giống y như lần trước. Vòng eo Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn, được Lam Vong Cơ đỡ lấy, lại lật mình ở trên giường, hai chân mở rộng trước mặt người khác.

Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh".

Chóp mũi Nguỵ Vô Tiện tràn ngập mùi đàn hương lượn lờ, lại giống như tìm về được một chút lý trí, chợt mỉm cười: "Lam Trạm, Lam nhị ca ca".

Ngón tay Lam Vong Cơ đưa vào, rồi hai ngón, dần dần đi vào trong thân thể Nguỵ Vô Tiện, hai chân Nguỵ Vô Tiện cuộn tròn lại, ở trên giường kêu ra tiếng.

Lần trước của bọn hắn vào ban đêm, mọi thứ đều không phân biệt được rõ ràng, lúc này quần áo của Nguỵ Vô Tiện đã cởi hết, hai chân mở ra, tính khí dựng thẳng cứng ngắc, không biết đã cứng bao lâu, trào ra dịch thể trong suốt ướt át. Tiếp tục đi xuống, chỗ giữa hai chân kia cũng ướt đẫm một mảng, lối vào co rút không ngừng phun ra nuốt vào những ngón tay của Lam Vong Cơ, theo sự ra vào của những ngón tay Lam Vong Cơ, có lúc giống như chịu không nổi, có lúc lại giống như vô cùng thèm khát. Hai ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ khuấy động bên trong cơ thể cực kỳ nóng bỏng, cảm giác hết dòng nước nước này đến dòng nước khác tưới ướt sũng các ngón tay, so với lần thăm dò trước đó của y thì còn mãnh liệt hơn, lúc đưa ngón tay thứ ba vào, nhấn một cái vào chỗ nhớ rõ trong ấn tượng, thân thể Nguỵ Vô Tiện đột ngột nảy lên, tràn ra một tiếng rên rỉ như tiếng khóc nức nở.

"Lam, Lam Trạm," hắn thấp giọng nói, theo nhịp độ đâm thọc của Lam Vong Cơ trong cơ thể hắn, đầu dụi loạn xạ trên gối, "Ngươi đừng chơi đùa nữa, đừng chơi đùa nữa, ta ... ta chịu không nổi ...."

Nhưng ngón tay ướt đẫm của Lam Vong Cơ vừa rút ra, không chỉ dũng đạo chặt chẽ nóng ướt ở phía sau không ngừng lưu luyến, muốn hút giữ chặt lấy người ta, mà cả người Nguỵ Vô Tiện cũng ướt sũng dán lên, phát ra rất nhiều tiếng rên rỉ bất mãn, hai chân theo đó quấn chặt.

Chương kế tiếp