Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Tôi Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

CHƯƠNG 20: TRƯỚC NHÀ QUẢ PHỤ LẮM ĐIỀU THỊ PHI (2)

Sắc trời càng lúc càng tối, người nhà họ Triệu xếp hàng thay phiên nhau tắm rửa. Trong sân ngào ngạt mùi xà phòng thơm, người nào người nấy mởn ra trông thấy. Buổi tối hôm nay, cuối cùng Trình Loan Loan cũng được ngủ một giấc trọn vẹn. 

Trời tờ mờ sáng, cả thôn Đại Hà bừng tỉnh. Lúc Trình Loan Loan dậy, ba đứa con trai bên cạnh còn ngủ say như heo con. Cô rón rén bước xuống giường, Ngô Tuệ Nương đã bận túi bụi ngoài sân. Thị đang giặt giũ quần áo dơ cả nhà thay ra tối qua. Triệu Đại Sơn vác cái cuốc lên, chuẩn bị ra đồng phát quang dọn cỏ. 

- Đại Sơn, anh đi lên trấn cùng tôi. - Trình Loan Loan quay đầu lại dặn: - Tuệ Nương, chị cứ ở nhà dọn dẹp đừng đi lên núi nhé. 

Hôm qua lúc đi lên núi, suýt chút nữa thì Ngô Tuệ Nương bị ngã. Cô không dám để một người phụ nữ mang thai tiếp tục mạo hiểm lên núi. 

Ngô Tuệ Nương vội thưa:

- Nhưng mà mẹ ơi, không đi lên núi thì đi đâu hái rau rừng ạ?

Rau dại mọc hoang trên đồng gần như đã bị hái trụi lủi rồi, phải đi sâu vào trong núi thôi. 

- Rau diếp đắng ăn cũng được mà! - Trình Loan Loan nói: - Chị và Tứ Đản ra ruộng nhà mình hái ít rau diếp đắng về đi, để Lão Nhị và Lão Tam lên núi tìm thêm ít nấm và dương xỉ. Tôi và Đại Sơn sẽ về trước giờ cơm trưa. 

Xe bò của Triệu Đạt là xe bò hạng nhất trong thôn, chỉ tốn 1 văn tiền là có thể ngồi một chuyến xe rồi. Trình Loan Loan trả 2 văn tiền, cô và Triệu Đại Sơn cùng ngồi lên xe. Trên xe bò còn có một vài người khác trong thôn.

Tối qua hai mẹ con họ tắm rửa xong, trông có vẻ sạch sẽ hơn. Mặc dù vẫn mặc quần áo cũ rách, nhưng thoạt nhìn hơi khác những người còn lại. Gương mặt Trình Loan Loan trắng tươi, khiến vết thương trên trán càng thêm nổi bật.  

Có người đàn bà bình thường không ưa Trình Loan Loan, bèn cất giọng châm biếm:

- Triệu đại tẩu tính đi đâu đấy, nay không tới thôn Trình gia nữa à?

Tất cả người trong thôn đều biết Triệu đại tẩu có thứ gì tốt cũng sẽ mang về nhà mẹ đẻ mình, còn bị nhà mẹ đẻ đánh bể đầu nữa. Đúng là khiến người ta cười muốn rụng răng! 

Trinh Loan Loan cong môi, vẽ ra một độ cong nhàn nhạt. Đáp:

- Thím Phú Quý và chồng thím đúng là có cái nết y chang nhau, cứ thích hỏi tôi tính đi đâu. Tôi đi đâu có liên quan gì tới hai vợ chồng thím không?

Lông mày của Phú Quý thẩm lập tức dựng thẳng lên:

- Ngươi nói như vậy là có ý gì!

Trình Loan Loan khịt mũi, nói:

- Thím Phú Quý rảnh hơi dòm ngó người ta, sao không để ý chồng thím nhiều hơn đi chứ! 

Chỉ dăm ba câu, đủ khiến Phú Quý thẩm suýt chút nữa là xù lông lên. Mụ ước có thể nhảy khỏi xe ngay lúc này, chạy về hỏi lão chồng nhà mình xem có phải lão dan díu với Trình Loan Loan hay không. Nhưng trông nét mặt Trình Loan Loan có vẻ an nhiên lắm, không giống mèo mỡ gà đồng… Vậy có nghĩa là lão chồng nhà mụ đu bám đồ goá bụa Trình Loan Loan này rồi!   

Phú Quý thẩm tức anh ách trong ngực, nhưng lại không muốn mất mặt trước mặt bao nhiêu người đây nên hậm hực nói:

- Ở chung một thôn với nhau, thuận miệng hỏi thăm ngươi tính đi đâu thôi mà. Có lòng tốt mà bị coi là lòng lang dạ thú…

Trình Loan Loan nhắm mắt dưỡng thần. Tục ngữ nói không lệch đi đâu được: trước nhà quả phụ lắm điều thị phi. Sau khi cố chủ tách khẩu và thủ tiết thờ chồng, có không ít đàn ông có vợ trong thôn mò đến kiếm chuyện. May sao cố chủ là người đanh đá, ai đến cũng bị mụ rủa tới chạy mất dép. Chỉ có Triệu Phú Quý là còn dai như đĩa, thi thoảng lại mò tới nên cố chủ bực mình thôi rồi.  

Hôm nay ở đây cô nhắc một câu, âu cũng là mong thím Phú Quý có thể trông chừng ông chồng nhà mình chặt chẽ. Bằng không cô sợ cô không khống chế nổi mình mà lấy gạch phang vào đầu Triệu Phú Quý đấy! 

Chương kế tiếp